Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 21

Tương Như

31/07/2019

Thư Tĩnh Dung gấp lá thư trên tay lại bỏ nó vào trong lư hương, nhàn nhã nói: "Xem ra lão cáo già kia lại có thêm một đối thủ rồi."

Tên hầu cận thân vừa mới đem bồ câu theo cửa sổ hướng tây thả bay trở về, quay lại thấy lão gia nhà hắn ung dung biết mấy ngồi vắt một chân lên đùi, sắc diện vô cùng hưng phấn giống như vừa biết được chuyện lành gì, bèn hỏi: "Thừa tướng nói trong Thục quốc này còn có ai ngoài người có thể đối đầu với Thái sư?"

Thư Tĩnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Hắn? Cũng là một vị thừa tướng."

Người kia hơi suy nghĩ: "Cũng là thừa tướng sao? Ở Thục quốc này còn có vị thừa tuónge nào ngoài người?"

Thư Tĩnh Dung chắp tay đứng dậy đi đến bên án thư, mài nhẹ nghiên mực, nói: "Ngươi đã từng nghe qua Bắc Huyền quốc chi nữ Dương Ngọc Thấu?"

Người kia khả kinh: "Là vị cố thừa tướng của Bắc Huyền, Dương Ngọc Thấu sao ạ?"

Thư Tĩnh Dung nhẹ nhàng từ tốn vén tay áo đặt bút, cười nói: "Cô ta chỉ vì biết quá nhiều, hiểu quá rộng mà rơi vào cảnh thân bại danh liệt. Nếu như ngươi cứ tiếp tục thắc mắc, e rằng so với cô ta còn thê thảm hơn."

Người kia nghe nói tim liền thắt lại, vội quỳ rạp xuống không dám ngẩn đầu lên, trầm giọng nói: "Thừa tướng tha tội!"

Thư Tĩnh Dung không nói gì, chỉ tiếp tục công việc của mình. Nét bút tuy nhẹ nhưng cũng rất nặng, từng nét chữ y thảo ra đều vô cùng đứng đắn vô cùng vuông vức. Mà y trong lúc viết, khóe miệng lại càng xếch càng cao. Đến khi y viết xong, đợi mực khô thì thong thả xếp giấy lại, đưa cho tên hầu cận cùng với một kim bài, nói: "Mang cái này đến Kính vương phủ, nói với điện hạ 'cẩn tắc vô ưu'."

Một nơi nào đó ở biên thùy.

Sau khi bị 'tập kích', Dương Dạ Lan 'được' một đám người khống chế bắt đi, đếm sơ sơ chắc tầm năm sáu lưỡi đao sắc nhọn đang chỉa vào nàng, thầm nghĩ: "Đám người này nếu biết người bọn họ coi là gian tế chỉa đao vào mặt chính là hoàng đế của bọn họ thì sẽ thế nào nhỉ?"

Dương Dạ Lan ban đầu còn nghĩ Phong Cẩn Du sẽ lấy lệnh bài kia ra để thị uy, ai ngờ hai người bọn họ một thứ dùng để chứng minh thân phận cũng không có đem theo, toàn bộ đều để trong tai nải trên con ngựa của Thẩm Thừa Uy - chỉ có tiền để cho Dương Dạ Lan giữ. Phong Cẩn Du vậy mà lại ngoan ngoãn vô cùng để một đám lính trói gông áp giải giữa đường như đúng rồi.

Này cũng thật là khiến người ta mắc cười quá đi.

Có điều, nếu quan viên ở đây không thấy hoàng đế thật đến sẽ thế nào nhỉ?

Phong Cẩn Du thấy Dương Dạ Lan vừa đi, đầu cứ nghiên tới nghiên lui, bèn hỏi: "Bọn chúng làm ngươi bị thương à?"

Dương Dạ Lan: "Không có, chỉ là ta đang suy nghĩ: bọn họ sẽ đưa chúng ta đến tư phủ, công đường, hay hình đường, hay là đến thẳng pháp trường luôn?"



Phong Cẩn Du khẽ nhắm mắt cười nói: "Hẳn là đi hành hình rồi. Ngươi không thấy hai bên đường vắng hơn rồi sao? Hành hình không có gì vui cả, nhất là cách hành hình ở Vĩnh An thành."

Dương Dạ Lan nghe y nói vậy cũng chỉ cười cho có lệ. Đi một hồi quả thật cả hai bị áp giải đến một nơi rất thú vị.

Từ xa đã trông thấy sừng sững một bức tường đất cao. Do bây giờ cũng đã về đêm, lúc nãy vào vội cũng không để ý, bây giờ mới thấy, bức tường này hẳn là từ bên ngoài thành kia nhìn vào chắc cũng còn thấy. Mà khi lại gần mới biết, thì ra không phải một bức tường, nên hình dung là một thứ được bao vây bởi bốn mặt tường đất đồ sộ, không có cửa, cũng không có nóc. Chỉ có bốn mặt tường đất, mỗi mặt đều cao hơn ba trượng (*gần chín mét), đỉnh tường cắm một cây cột, thứ rách rưới không biết là cờ hay gì khác, đang phất phơ theo gió. Không hiểu tại sao, nhìn mà khiến lòng người hơi ớn lạnh.

Dương Dạ Lan học theo ai kia nhướng mày một cái nói: "Hóa ra trước khi chết còn có thể thấy cái này. Không uổng phí, không uổng phí."

Phong Cẩn Du nói: "Ngươi biết cái này sao?"

Dương Dạ Lan vẫn đang nhìn bức tường cao ấy mà trầm trồ nói: "Từng nghe nói ở Thục quốc có một Tội hình đài, có thể xem nó như là một 'nhà giam', chuyên giam giữ kẻ có tội. Nhưng nhà giam này cao trên ba trượng căn bản không có cửa vào, phạm nhân chính là trực tiếp bị ném từ trên xuống bên dưới, hơn nữa nghe nói bên dưới toàn là rắn rết có độc và thú dữ đói khát. Muốn sinh tồn trong đó, thật không phải dễ a!"

Phong Cẩn Du nói: "Lời này của ngươi cứ y như rằng mình thật sự không phải người Thục quốc."

Dương Dạ Lan bấy giờ mới chợt tỉnh, đành 'haha' vài tiếng đánh trống lãng, rồi hướng đám quân lính, cao giọng nói: "Binh đại ca, bọn ta bị oan a. Các ngươi cái gì cũng chưa cho bọn ta nói, không thẩm vấn cũng không điều tra đã bắt bọn ta đến đây, nhỡ mà có chuyện gì, hậu quả các ngươi gánh không nổi đâu."

Tên quân sĩ dẫn đầu trừng mắt nhìn nàng một cái nói: "Sâu dân mọt nước, gian tế, đều đáng chết."

Dương Dạ Lan: "..."

Hắn nói hoàng đế của hắn là gian tế, là sâu dân mọt nước? Mấy cái này là ai đặt ra đây?

Dương Dạ Lan cầm lòng không đặn liếc nhìn Phong Cẩn Du một cái, sau đó hai người tiếp tục bị áp giải đi.

Tuy rằng lúc trước từng đọc qua ít tư liệu, biết được ở Thục quốc có một nơi như này, nhưng chung quy vẫn chưa từng tận mắt. Nhìn hố tội nhân ở cự ly gần, không hiểu sao khiến nàng lại thấy tim đập hơi loạn nhịp.

Hành hình kiểu này cũng thật là độc quá đi.

Một bên mặt của bức tường vàng đất có đặt cầu thang, bọn họ chính là chậm rãi leo lên chiếc cầu thang thô sơ nọ, mà chờ khi đã leo hết cầu thang, lên đến đỉnh tội hình đài, đứng trên mái che của bức tường đất 'đá', cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy, chỉ có thể dùng hai chữ "chấn động" để hình dung.



Toàn bộ tội hình đài này là bốn bức tường cao vây quanh mà thành. Mỗi bức tường dài hơn ba mươi trượng (khoảnh 100 mét), cao hơn ba trượng (tầm 10 mét), độ dày ước chừng bốn xích (tầm 1,33m), đứng sừng sững tại đó. Giữa bốn bức tường là một không gian cực lớn, trên đó không có bất cứ xà ngang hoặc bệ nào trụ vững được. Sắc trời đã tối, tối mịt nên nhìn không rõ đáy, chỉ có từng đợt khí lạnh và mùi máu tanh thi thoảng lan tỏa từ dưới đấy theo gió lốc bốc lên. Dương Dạ Lan cố nheo mắt nhìn mới phát hiện, ở dưới kia hình như cái vài bóng người đứng ngả ngồi nằm trăng trắng lộn xộn, nhưng tất cả đều là bất động.

Bọn họ giẫm lên đỉnh tường không có bất cứ hàng rào bảo hộ nào. Đi một lát chợt đụng phải một cây cột dài dựng thẳng đứng, trên cột treo một thi thể.

Dương Dạ Lan hơi ngạc nhiên: "Người đó mặc quan phục, có khi nào?"

Phong Cẩm Du đứng trước không tỏ rõ thái độ, nói: "Quý tộc ở đây lộng hành hơn ta tưởng."

Phía trước đột nhiên dừng lại, Dương Dạ Lan lúc này mới nheo mắt nhìn thẳng. Gió ở trên cao thổi cũng hơi mạnh, vừa ngược chiều gió nhìn một chút đã cay cả mắt, nhưng cũng không phải không nhìn thấy gì.

Trên bức tường phía đối diện bọn họ, là một đám người khác ai nấy đều mặt mũi lem luốc, khô hốc, giống như là sắp chết đói đến nơi rồi, đứng trên tường tụ thành một đám đông run đến lợi hại như cầy sấy. Dương Dạ Lan nhìn bọn họ một hồi lại nhớ đến mấy bóng trắng bên dưới trong đầu chợt bắt lấy một tia ánh sáng, nghĩ: "Nạn dân không bạo loạn bởi vì bọn họ đều bị ném xuống đây."

Tên thủ lĩnh đứng đầu kia nhưng lại hướng một hướng khác, đi tới, hình như muốn cùng một người khác bàn bạc gì đó.

Dương Dạ Lan bèn tiến đến gần, từ sau lưng thì thầm với Phong Cẩn Du: "Bệ hạ, người đừng nói với thần đây cũng là một phần trong dự liệu của người? "

Phong Cân Du không nhìn lại, nói: "Một năm trước ta đã cho phá hủy cái này."

Dương Dạ Lan: "..."

Nếu như nàng nhớ không lầm, xử phạm nhân bằng Tội hình đài ở Thục quốc trước nay cũng chỉ có một chỗ, cũng chính là Vĩnh An thành này. Tồn tại lâu như vậy, nổi tiếng đến vậy nhưng lại chỉ có một cái tức là do một cá thể nào đó bày ra. Phong Cẩn Du nói đã phá hủy, nhưng mà nó vẫn còn tức là không phải trực thuộc quyền hạn của y. Cũng tức là, ý của quý tộc Vĩnh An thành.

Dương Dạ Lan nói: "Vậy người đằng kia?"

Phong Cẩn Du nói ra một cái tên: "Vương Thiên Mãng!"

Ở Thục quốc, họ Vương này từ khi lập quốc hưởng không ít bổng lộc, nếu Dương Dạ Lan nhớ không lầm tiên đế năm xưa đối với việc họ Vương ở thành tây xung yếu này dẹp yên man di xâm phạm bình ổn một nửa giang sơn, ưu ái là nhiều không đếm xuể. Không phải lão nhân tử ấy ngốc, mà là sợ. Thế lực họ Vương ở Vĩnh An lớn như vậy, có thể một mình chống đỡ man di, nếu muốn làm phản e rằng lão với nhiêu đó cấm quân ở kinh thành sẽ không chống đỡ nổi, vậy nên đối với thế lực của quý tộc này ở Vĩnh An luôn coi như nhắm cả hai mắt, không thấy gì, không nghe gì, giữ được bao nhiêu thể diện thì giữ, miễn là bọn họ không làm quá cũng không thèm truy cứu tới.

Nhưng kể từ khi Phong Cẩn Du lên ngôi, y trước là thanh trừ toàn bộ bộ máy quan lại mục hơn từ mục, đích thân chỉnh đốn quân bị, sau đó lại đối với các thế lực quý tộc ra sức kiềm hãm, mà quý tộc họ Vương ở Vĩnh An cũng không ngoại lệ. Dù gì thành tây bây giờ cũng là do Vĩnh vương Phong Cẩn Ngôn trấn giữ, mà Phong Cẩn Du coi bộ đối với vương đệ này rất đặt niềm tin. Cho nên vào khoảng một năm trước mới trực tiếp hạ lệnh phá hủy Tội hình đài, mà Tội hình đài này cũng giống như đặt trưng của Vương gia, năm xưa dùng để sát phạt man tộc, phá hủy nó đồng nghĩa với việc dội vào Vương phủ một gáo nước lạnh. Thế tử họ Vương lúc đó là Vương Thiên Mãng đã khinh bỉ nói một câu: "Hoàng vị còn chưa ngồi vững mà đã muốn dẹp phiên."

Lần này Phong Cẩn Du đích thân đến đây, trùng hợp thế nào lại đụng mặt hắn trong tình huống này. Khéo thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook