Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 30
Tương Như
31/07/2019
Hồi sau, Phong Cẩn Du mới thấp giọng nói: "Lát nữa xảy ra cái gì cũng đừng tùy tiện hành động. Có trẫm ở đây."
Dương Dạ Lan kỳ thực không biết nên cười hay là khóc.
Có y ở đây mới đáng sợ a!
Yêu thú kia chơi xếp gỗ đã rồi, dường như vì không phát hiện được gì, liền từ từ bỏ đi. Bên ngoài cũng dần êm ắng lại. Dương Dạ Lan vốn chỉ chờ đến lúc này, đang muốn đẩy người thoát ra, nào ngờ cái tư thế này không đúng lúc cho lắm, nàng vừa nhấc chân lên, hình như đụng phải chỗ nào đó không nên đụng, làm cho Phong Cẩn Du phải khẽ quát một tiếng: "Đừng động đậy!"
Một tiếng quát này của y, giọng nói cực kỳ trầm, cũng rất có khí thế uy hiếp, Dương Dạ Lan lại lật đật rút chân về.
Phong Cẩn Du hơi ngước đầu lên một chút, qua khe hở của nắp quan tài nhìn ra ngoài. Nhưng chưa nhìn được bao lâu liền thẳng thắng bậc nắp quan tài, nắm tay Dương Dạ Lan kéo dậy, hai người từ trong quan tài nhanh chóng thoát ra ngoài.
Dương Dạ Lan mắt nổ đom đóm, cảm thấy bản thân choáng kinh khủng, còn chưa nhìn nhìn rõ cái gì đã bị Phong Cẩn Du khoác eo lôi sang một bên. Mà cự mãng sư tê đang hung tợn nhe nanh múa vuốt lườm nhìn bọn họ chỉ cách có một cánh tay.
Này ..... kích thước cũng là quá sức dọa người rồi!
Dương Dạ Lan trước đây từng đọc vài sách viết về những quái thú trấn mộ, nhưng vẫn là trước nay lần đầu tiên đối mặt, cảm xúc có hơi không biết nên diễn tả thế nào, thầm nghĩ: "Mộ thú này không phải ngốc, vừa nãy là cố ý cân tính trọng lượng quan tài nhỉ? Haya, bây giờ nên tính thế nào đây? Lỡ dạo chơi trên đầu thái tuế rồi. Kiểu này còn chưa làm được quan lớn đã bị biến thành chất sống nuôi con mộ thú này. Đúng là xui mà."
Hai người bị mộ thú kia dồn ép, liên tục lui về phía sau.
Phong Cẩn Du sắc diện hơi trầm xuống, hình như đã có tính toán gì rồi nhưng lại giống như có chút lấn cấn, trì hoãn chưa thực hiện.
Dương Dạ Lan cảm thấy chân hình như đạp phải vài viên đá, cúi đầu nhìn xuống mắt sáng rỡ. Hướng người bên cạnh liền nói: "Bệ hạ, người có kế hoạch gì, cứ tiến hành, không phải lo. Bất kể người tính làm gì, kết quả không chỉ có thể hóa giải được tình thế trước mắt mà còn có ích cho sau này."
Phong Cẩn Du nhìn nàng hỏi: "Thật?"
Dương Dạ Lan cười khẩy: "Thần là ai chứ?"
Người ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý a, ném ra ngoài đường xem toán bói quẻ thôi cũng có thể kiếm tiền mua một căn hầu phủ a.
Có điều, nàng tính toán thế nào không biết, lại không ngờ đến Phong Cẩn Du kia có thể ra tay với mình, trực diện phong tỏa tất cả huyệt đạo của nàng. Dương Dạ Lan trong một khắc mờ mịt vô cùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn lo sợ y sẽ đem mình làm mồi cho mộ thú. Một khắc sau triệt để hôn mê sâu.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, đến khi giật mình một cái, ổn định tinh thần, cố mở ra mí mắt ra, cảnh tượng trước mắt giống như ngàn hoa vạn lá lượn vòng, một hồi lâu mới chồng chất hợp lại làm một, dần dần rõ ràng.
Nàng nằm ở trên một cái giường. Một cái giường khá là êm.
Nhìn lên trên, kim tơ ngọc lụa thướt tha, bốn góc đỉnh giường lộ ra túi thơm tinh xảo, hoa văn được thêu bằng chỉ hoàn kim óng ánh vô cùng.
Nhìn xuống dưới, quần áo bạch y, tươm tươm tất tất đã được thay vận sạch sẽ đến không sao chê được, chất liệu cũng là hàng thượng hạng thường ngày tiết kiệm không dám dùng.
Nhìn sang trái, một nữ tử bộ mặt thanh tú tóc cột đen tuyền, thân mặc quan phục đầu đội ngọc quan* ngồi trên sườn giường, giống như là đang cố ý đợi nàng tỉnh dậy.
*ngọc quan: ùm cái vấn đầu cho nam nhân á, cái này đối với chức vị của quan lại trong triều cũng có thiết kế riêng, nhìn là biết chức vị cấp phẩm làm gì.
Thấy Dương Dạ Lan nhìn mình chớp chớp mắt, nữ tử kia chợt hiện lên nét vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Thân thể còn có chỗ nào không khỏe không?”
Dương Dạ Lan hồ đồ muốn ngồi dậy. Nữ tử kia thấy thế, mau chóng vươn tay đỡ lưng nàng, để nàng tựa vào đầu giường.
Dương Dạ Lan từ trước đến nay hành xử cẩn trọng, đối với người xa lạ luôn là mềm nắn rắn buông, chầm chậm quan sát đánh giá sơ một lượt, nét mặt không chút gợn sóng hỏi một câu: "Nàng là?"
Nữ tử khẽ cười, bước xuống thi lễ nói: "Hạ quan Dung Kỳ, tự Mộ Tư, là Trưởng Thái y đứng đầu Thái y viện."
Dương Dạ Lan bấy giờ mới hạ bớt vài phần phòng ngự, nói: "Hóa ra là Dung thái y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Dung thái y, chẳng hay Mộng Trữ du độc nạn nhân xử lý thế nào rồi?"
Dung Mộ Tư cười nói: "Đại nhân quá lời. Trùng độc lấy ngân thảo lộ hà bạch nhược cố hàn mộc thảo chữa trị. Thuốc nấu hai canh (*hai chén nước), ba vị đầu đun trong nửa giờ, hai vị sau trộn với trà xanh cho thêm vào lại đun một giờ ba khắc. Người trúng độc xông trước gừng nóng cùng bạch lộ chi trước, điểm hai huyệt chính trung và song hoàng để ngăn độc tính. Sau hai ngày đều đã đào thải được độc trùng. Cơ mà Trùng độc Mộng Trữ, đại nhân vừa nãy lại nói là 'du độc', có phải là đang cố ý trêu ta?"
Dương Dạ Lan bấy giờ mới cười, chắp tay thi lễ nói: "Dung thái y, thất lễ rồi, tại hạ và người lần đầu gặp mặt. Hi vọng nàng không chấp nhất tại hạ mạo phạm."
Dung Mộ Tư cười nói: "Đại nhân không cần phải vậy a. Ta làm sao lại có thể chấp nhất người. À, xin hãy đợi ta một lát."
Nàng ta nói rồi quay người đi, chốc sau đã trở lại, ở trên tay còn cầm một chén thuốc hơi nóng nhè nhẹ, nói: "Đại nhân, ta bồi người dùng thuốc."
Dương Dạ Lan vội bước xuống đỡ lấy chén thuốc kia, nói: "Ngại quá ngại quá. Dung thái y làm vậy, Dương mỗ làm sao gánh nổi. Ta có tài đức gì để người vì ta bồi thuốc. Đừng nói chi Dung thái y chức bậc cao hơn ta tới bốn cấp, làm sao dám nhận hai tiếng 'đại nhân'?!" Nói rồi tự mình cầm trong tay chén thuốc, ngửi qua một lượt mới cầm muỗng uống một ngụm.
Dung Mộ Tư đứng bên cạnh giường nhìn nàng, khẽ nói: "Dương thừa tướng thiên tư hơn người, Vĩnh An thành lập nên kỳ công, sao có thể nói là không dám nhận?!"
Động tác Dương Dạ Lan liền dừng lại, thay đổi hướng nhìn dán lên người Dung Mộ Tư, hỏi: "Dung thái y nói gì cơ?"
Dung Mộ Tư cũng nhìn nàng, khóe miệng khẽ xếch, nói: "Chuyện của Dương thừa tướng, hạ quan từng nghe bệ hạ nói qua."
Dương Dạ Lan cười khổ: "Sao người biết thân phận ta lại nhiều đến vậy?"
Dung Mộ Tư nói: "Người biết thân phận của Dương thừa tướng trong triều ta chỉ có mình hạ quan. Còn thêm hai vị thân tín. Không có người thứ tư đâu, Dương thừa tướng không cần quá lo."
Thêm Vương Thiên Mãng cùng Tuyên Cơ nhỉ?
Dương Dạ Lan nói: "Bệ hạ đối với các vị quả thực tin tưởng a. Chuyện gì các người cũng nói với nhau à?"
Dung Mộ Tư cười nói: "Bệ hạ trọng dụng, trước giờ mọi sự, chúng ta đều được người phân phó. Còn đối với người ngoài, bệ hạ hầu như đều là nửa thật nửa giả. Cẩn tắc vô ưu mà."
Dương Dạ Lan cười: "Cũng phải." Uống thêm một ngụm lại hỏi: "À đúng rồi, ta là đang ở đâu đây?"
Dung Mộ Tư nói: "Tẩm cung của bệ hạ."
Dương Dạ Lan kỳ thực không biết nên cười hay là khóc.
Có y ở đây mới đáng sợ a!
Yêu thú kia chơi xếp gỗ đã rồi, dường như vì không phát hiện được gì, liền từ từ bỏ đi. Bên ngoài cũng dần êm ắng lại. Dương Dạ Lan vốn chỉ chờ đến lúc này, đang muốn đẩy người thoát ra, nào ngờ cái tư thế này không đúng lúc cho lắm, nàng vừa nhấc chân lên, hình như đụng phải chỗ nào đó không nên đụng, làm cho Phong Cẩn Du phải khẽ quát một tiếng: "Đừng động đậy!"
Một tiếng quát này của y, giọng nói cực kỳ trầm, cũng rất có khí thế uy hiếp, Dương Dạ Lan lại lật đật rút chân về.
Phong Cẩn Du hơi ngước đầu lên một chút, qua khe hở của nắp quan tài nhìn ra ngoài. Nhưng chưa nhìn được bao lâu liền thẳng thắng bậc nắp quan tài, nắm tay Dương Dạ Lan kéo dậy, hai người từ trong quan tài nhanh chóng thoát ra ngoài.
Dương Dạ Lan mắt nổ đom đóm, cảm thấy bản thân choáng kinh khủng, còn chưa nhìn nhìn rõ cái gì đã bị Phong Cẩn Du khoác eo lôi sang một bên. Mà cự mãng sư tê đang hung tợn nhe nanh múa vuốt lườm nhìn bọn họ chỉ cách có một cánh tay.
Này ..... kích thước cũng là quá sức dọa người rồi!
Dương Dạ Lan trước đây từng đọc vài sách viết về những quái thú trấn mộ, nhưng vẫn là trước nay lần đầu tiên đối mặt, cảm xúc có hơi không biết nên diễn tả thế nào, thầm nghĩ: "Mộ thú này không phải ngốc, vừa nãy là cố ý cân tính trọng lượng quan tài nhỉ? Haya, bây giờ nên tính thế nào đây? Lỡ dạo chơi trên đầu thái tuế rồi. Kiểu này còn chưa làm được quan lớn đã bị biến thành chất sống nuôi con mộ thú này. Đúng là xui mà."
Hai người bị mộ thú kia dồn ép, liên tục lui về phía sau.
Phong Cẩn Du sắc diện hơi trầm xuống, hình như đã có tính toán gì rồi nhưng lại giống như có chút lấn cấn, trì hoãn chưa thực hiện.
Dương Dạ Lan cảm thấy chân hình như đạp phải vài viên đá, cúi đầu nhìn xuống mắt sáng rỡ. Hướng người bên cạnh liền nói: "Bệ hạ, người có kế hoạch gì, cứ tiến hành, không phải lo. Bất kể người tính làm gì, kết quả không chỉ có thể hóa giải được tình thế trước mắt mà còn có ích cho sau này."
Phong Cẩn Du nhìn nàng hỏi: "Thật?"
Dương Dạ Lan cười khẩy: "Thần là ai chứ?"
Người ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý a, ném ra ngoài đường xem toán bói quẻ thôi cũng có thể kiếm tiền mua một căn hầu phủ a.
Có điều, nàng tính toán thế nào không biết, lại không ngờ đến Phong Cẩn Du kia có thể ra tay với mình, trực diện phong tỏa tất cả huyệt đạo của nàng. Dương Dạ Lan trong một khắc mờ mịt vô cùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn lo sợ y sẽ đem mình làm mồi cho mộ thú. Một khắc sau triệt để hôn mê sâu.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu, đến khi giật mình một cái, ổn định tinh thần, cố mở ra mí mắt ra, cảnh tượng trước mắt giống như ngàn hoa vạn lá lượn vòng, một hồi lâu mới chồng chất hợp lại làm một, dần dần rõ ràng.
Nàng nằm ở trên một cái giường. Một cái giường khá là êm.
Nhìn lên trên, kim tơ ngọc lụa thướt tha, bốn góc đỉnh giường lộ ra túi thơm tinh xảo, hoa văn được thêu bằng chỉ hoàn kim óng ánh vô cùng.
Nhìn xuống dưới, quần áo bạch y, tươm tươm tất tất đã được thay vận sạch sẽ đến không sao chê được, chất liệu cũng là hàng thượng hạng thường ngày tiết kiệm không dám dùng.
Nhìn sang trái, một nữ tử bộ mặt thanh tú tóc cột đen tuyền, thân mặc quan phục đầu đội ngọc quan* ngồi trên sườn giường, giống như là đang cố ý đợi nàng tỉnh dậy.
*ngọc quan: ùm cái vấn đầu cho nam nhân á, cái này đối với chức vị của quan lại trong triều cũng có thiết kế riêng, nhìn là biết chức vị cấp phẩm làm gì.
Thấy Dương Dạ Lan nhìn mình chớp chớp mắt, nữ tử kia chợt hiện lên nét vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi! Thân thể còn có chỗ nào không khỏe không?”
Dương Dạ Lan hồ đồ muốn ngồi dậy. Nữ tử kia thấy thế, mau chóng vươn tay đỡ lưng nàng, để nàng tựa vào đầu giường.
Dương Dạ Lan từ trước đến nay hành xử cẩn trọng, đối với người xa lạ luôn là mềm nắn rắn buông, chầm chậm quan sát đánh giá sơ một lượt, nét mặt không chút gợn sóng hỏi một câu: "Nàng là?"
Nữ tử khẽ cười, bước xuống thi lễ nói: "Hạ quan Dung Kỳ, tự Mộ Tư, là Trưởng Thái y đứng đầu Thái y viện."
Dương Dạ Lan bấy giờ mới hạ bớt vài phần phòng ngự, nói: "Hóa ra là Dung thái y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Dung thái y, chẳng hay Mộng Trữ du độc nạn nhân xử lý thế nào rồi?"
Dung Mộ Tư cười nói: "Đại nhân quá lời. Trùng độc lấy ngân thảo lộ hà bạch nhược cố hàn mộc thảo chữa trị. Thuốc nấu hai canh (*hai chén nước), ba vị đầu đun trong nửa giờ, hai vị sau trộn với trà xanh cho thêm vào lại đun một giờ ba khắc. Người trúng độc xông trước gừng nóng cùng bạch lộ chi trước, điểm hai huyệt chính trung và song hoàng để ngăn độc tính. Sau hai ngày đều đã đào thải được độc trùng. Cơ mà Trùng độc Mộng Trữ, đại nhân vừa nãy lại nói là 'du độc', có phải là đang cố ý trêu ta?"
Dương Dạ Lan bấy giờ mới cười, chắp tay thi lễ nói: "Dung thái y, thất lễ rồi, tại hạ và người lần đầu gặp mặt. Hi vọng nàng không chấp nhất tại hạ mạo phạm."
Dung Mộ Tư cười nói: "Đại nhân không cần phải vậy a. Ta làm sao lại có thể chấp nhất người. À, xin hãy đợi ta một lát."
Nàng ta nói rồi quay người đi, chốc sau đã trở lại, ở trên tay còn cầm một chén thuốc hơi nóng nhè nhẹ, nói: "Đại nhân, ta bồi người dùng thuốc."
Dương Dạ Lan vội bước xuống đỡ lấy chén thuốc kia, nói: "Ngại quá ngại quá. Dung thái y làm vậy, Dương mỗ làm sao gánh nổi. Ta có tài đức gì để người vì ta bồi thuốc. Đừng nói chi Dung thái y chức bậc cao hơn ta tới bốn cấp, làm sao dám nhận hai tiếng 'đại nhân'?!" Nói rồi tự mình cầm trong tay chén thuốc, ngửi qua một lượt mới cầm muỗng uống một ngụm.
Dung Mộ Tư đứng bên cạnh giường nhìn nàng, khẽ nói: "Dương thừa tướng thiên tư hơn người, Vĩnh An thành lập nên kỳ công, sao có thể nói là không dám nhận?!"
Động tác Dương Dạ Lan liền dừng lại, thay đổi hướng nhìn dán lên người Dung Mộ Tư, hỏi: "Dung thái y nói gì cơ?"
Dung Mộ Tư cũng nhìn nàng, khóe miệng khẽ xếch, nói: "Chuyện của Dương thừa tướng, hạ quan từng nghe bệ hạ nói qua."
Dương Dạ Lan cười khổ: "Sao người biết thân phận ta lại nhiều đến vậy?"
Dung Mộ Tư nói: "Người biết thân phận của Dương thừa tướng trong triều ta chỉ có mình hạ quan. Còn thêm hai vị thân tín. Không có người thứ tư đâu, Dương thừa tướng không cần quá lo."
Thêm Vương Thiên Mãng cùng Tuyên Cơ nhỉ?
Dương Dạ Lan nói: "Bệ hạ đối với các vị quả thực tin tưởng a. Chuyện gì các người cũng nói với nhau à?"
Dung Mộ Tư cười nói: "Bệ hạ trọng dụng, trước giờ mọi sự, chúng ta đều được người phân phó. Còn đối với người ngoài, bệ hạ hầu như đều là nửa thật nửa giả. Cẩn tắc vô ưu mà."
Dương Dạ Lan cười: "Cũng phải." Uống thêm một ngụm lại hỏi: "À đúng rồi, ta là đang ở đâu đây?"
Dung Mộ Tư nói: "Tẩm cung của bệ hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.