Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 42

Tương Như

31/07/2019

Dương Dạ Lan đứng bên ngoài một hồi, Phong Cẩn Du cũng từ trong tẩm thất bước ra, hai người nhìn nhau cười khẽ một chút sau đó không hẹn dán mắt lên họa binh đồ.

Dương Dạ Lan nói: "Cách của ta ngươi nghĩ thế nào?"

Phong Cẩn Du ngồi xuống long ỷ, điềm đạm nói: "Vài ngày sai đợi huynh muội Khải quốc đi rồi Vương Kỳ (*Thiên Mãng là tự, thân rồi thì gọi nhau bằng tên cũng không sao) sẽ dẫn quân đến Tùy Châu. Với tác phong của hắn, khẳng định sẽ rầm rầm rộ rộ huyên náo không chỉ có một vùng. Vương thị sau khi quân đóng ở thành Tùy Châu, thứ nhất có thể chấn nhiếp Lý Nguyên, thứ hai có thể tiện cho Cẩn Ngôn ở thành tây xin thêm chi viện, thứ ba ...."

Dương Dạ Lan cười nói: "Thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, bây giờ vô luận bệ hạ muốn điều binh khiển tướng thế nào, thậm chí ngự giá thân chinh dẫn quân xuôi nam hay tổ chức đánh thủy chiến, đều có thể giải thích thỏa đáng là vì đối phó với họ Vương, tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp tình hợp lý, cũng không có đả thảo kinh xà khiến Lý Nguyên hoài nghi."

Phong Cẩn Du nói: "Vẫn là ngươi có kinh nghiệm."

Dương Dạ Lan nói: "Nhưng ta còn vài điều không hiểu. Ngươi như vậy định dẫn quân thế nào? Là ngươi nói Nam Huyền Vũ tay nắm trọng binh, lão có thể vì ngươi ngự giá thân chinh mà đồng ý rót binh sao? Huống hồ nếu lão đã cấu kết với quý tộc, vậy ngươi mang quân đến nam thành khác gì tự chui vào rọ? Còn nữa, thủy quân Thục quốc ta nghe nói mấy năm gần đây mới chỉnh đốn, đem đi đánh với thủy quân rèn luyện chuyên sâu như Lý thị ở nam thành ngươi nắm chắc bao nhiêu thành?"

Phong Cẩn Du nói: "Ngươi, những điều không rõ đều là điểm mấu chốt nhỉ?" Cái gì cũng không rõ vẫn tận lực giúp ta.

Dương Dạ Lan sắc mặt không thể diễn tả, chằm chằm nhìn hắn, nhạt nhẽo nói: "Ngươi căn bản cái gì cũng không có, còn đòi dẹp phiên."

Phong Cẩn Du diện vô biểu tình nói: "Ngươi nghĩ ta trong tay thật sự không có gì sao?"

Dương Dạ Lan nhướng mi: "Hửm?"

"Thứ nhất, có Kính vương, Vĩnh vương. Thứ hai, có quý tộc Vương thị. Thứ ba, có ngươi. Thứ tư ...."

Dương Dạ Lan khoanh tay ở trước ngực, tựa tiếu phi tiếu nói: "Bệ hạ còn có cao nhân nào đứng sau?"

Phong Cẩn Du nhìn nàng cười nói: "Muốn gặp không?"

Dương Dạ Lan nghi ngờ hỏi: "Có thể sao?"

Phong Cẩn Du ra khỏi long án, nắm tay nàng hướng ra bên ngoài, nói: "Nhân trời còn chưa sáng, ta đưa ngươi đi xem!"



"Nha____"

Ánh trăng vẫn còn treo cao, trong một biệt uyển ngoại ô vương thành, một trong những gia trang của Kính vương Phong Cẩn Minh.

Bên ngoài nhìn như một nơi du sơn ngoạn thủy, kỳ thực, không thể ngờ tới nơi này vậy mà lại là trụ sở của ám vệ dưới tay đương triều quốc chủ Phong Cẩn Du, Truy Ảnh vệ.

Truy Ảnh, hội cũng như tên, chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối, vô ảnh vô tung khiến người ta không thể nào ngờ tới được, là tổ chức sát thủ đứng đầu Thục quốc lúc bấy giờ.

"Truy Ảnh vệ? Chỉ có bây nhiêu?" Dương Dạ Lan tay chỉ đám người nghiêm trang tiêu điều trước mặt, đang chắp tay sau lưng nhìn mình, châm chọc nói.

Trong viện, người không nhiều lắm, chỉ khoảng hai mươi thiếu niên, lạnh lùng nhìn Dương Dạ Lan đang châm chọc. Trói gà không chặc mà khẩu khí không hề nhỏ. Nếu không phải người bệ hạ đích thân đưa đến sợ là thân phận không thể xem thường sớm đã đến bẻ cổ tên văn nhân chết tiệc này.

Phong Cẩn Minh ngáp ngáp mắt nhắm mắt mở đang đêm canh ba bị lôi đầu dậy, đứng ở bên cạnh, quả thực cũng chịu không nổi thái độ này, khẽ quát một tiếng: "Hỗn cầu!"

Đây đều là những ám vệ đã trải qua huấn luyện, mấy năm nay trong tối ngoài sáng thoắt ẩn thoắt hiện là mộng yểm đối với đám cẩu quan hại dân hại nước, vậy mà trong mắt tiểu tử chuyên đi lừa gạt kia lại hình dung bằng "chỉ có bây nhiêu"????

Hắn không phải chưa từng giao đấu với Dương Dạ Lan, chỉ là cảm thấy người này khinh công không tệ, nhưng cũng không thể khinh người quá mức như vậy.

Phong Cẩn Du đem hết thảy thu vào mắt, không nói nhiều, chỉ lui về phía sau vài bước, mỉm cười nhìn Dương Dạ Lan.

Phong Cẩn Minh thất kinh: "Ca?!!!"

Dương Dạ Lan khẽ cười.

Nếu là trước đây ở Bắc Huyền, đừng nói là thao túng triều chính, cho dù là cả vương thành Dương Dạ Lan cũng tự có cách của mình, thế lực của nàng khi đó thậm chí thừa sức lật đổ ngai vàng kia. Nhưng đó dù gì cũng đã là chuyện trước đây, bây giờ một mình lưu lạc ở Thục quốc, thân cô thế cô cho dù muốn động tay động chân gì cũng khó tránh không thuận tiện. Vậy nên Phong Cẩn Du mới cố ý đưa nàng tới đây, lùi xuống một bước, mang thế lực hắn cơ hồ tâm đắc, là muốn giao cho nàng nắm quyền.

Mà hiện tại, muốn hàng phục những ám vệ mắt cao hơn đỉnh, sinh sát trong tay này, không cần nhiều lời thừa thãi, thực lực tuyệt đối là đủ rồi.



Dương Dạ Lan sắc mặt tựa cười không cười, chậm rãi bước lên trên một bước, lãnh tĩnh nói: "Các ngươi cùng lên đi!"

Mấy chữ này nháy mắt khiến hai mươi ám vệ mặt xanh mét, bọn họ ai cũng là những sát thủ hàng đầu Thục quốc cũng chưa khi nào phải cùng nhau ra tay, mà tên văn nhân trói gà không chặc này cư nhiên dám khiêu khích bọn họ cùng lên, đây tuyệt đối là vũ nhục. Vũ nhục a!!!

Dương Dạ Lan thầm nghĩ: "Khinh địch! Cần chỉnh!" Sau đó nói: "Các ngươi không lên, vậy đừng trách ta."

Thanh âm nhàn nhạt còn phiêu tán ở không trung, thân hình người trước mặt đã biến mất.

Tốc độ không phải cực nhanh, nhưng cũng đủ chớp nhoáng xuất hiện trước mặt họ.

Thanh Tu Dật thấy cảnh này, "hừ" lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay không rút ra khỏi vỏ, hướng thẳng ngực của Dương Dạ Lan đâm tới.

Không hề nghĩ rằng Dương Dạ Lan không hề né tránh, ngược lại với vỏ trường kiếm giống như là chờ đợi, khóe miệng khẽ xếch thoắt cái đã khiến đường kiếm lệch hẳn mục tiêu.

Thanh Tu Dật chợt ngẩn ra, Dương Dạ Lan ấy vậy mà trước người đã nhanh chóng lướt qua hắn, nhào vào giữa đám ám vệ.

Đao quang kiếm ảnh, sát khí nháy mắt bốc lên. Cơ hồ có thể thấy, đao kiếm kia rõ ràng đã lướt qua thân thể nàng, từ trong cổ trong ngực đâm ra, nhưng, lại không thể thương tổn nàng.

Phong Cẩn Minh cực kỳ khiếp sợ nhìn Dương Dạ Lan, đây là loại công phu gì? Nhìn như hoàn toàn lơ đãng, nhưng có thể tránh được nhiều chiêu công kích như vậy, công kích đó thậm chí động tác còn quá chậm so với Dương Dạ Lan?

Rốt cuộc hắn là ai?

Ý niệm trong đầu chợt loé qua, thân hình Dương Dạ Lan đã động, bước từng bước tới trước mặt hắn, cực kỳ tự nhiên kéo kéo góc áo.

Phong Cẩn Minh thất kinh bát đảo.

Nhớ ra rồi!!!!

Là Bắc Huyền chủ soái. Liệt Hỏa Trân Châu kỳ chi chủ, Dương Ngọc Thấu???!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook