Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 44
Tương Như
31/07/2019
"Thái tử điện hạ, thỉnh." Phong Cẩn Minh hướng nam nhân trước mặt đoan chính thi lễ.
"Kính vương điện hạ, khách khí." Thanh âm đáp lại nhỏ nhẹ trầm ấm nhưng lại cũng cực kỳ băng lãnh, vô cùng uy thế.
"Công chúa điện hạ." Dương Dạ Lan hướng Ngụy Diệp Ly nói.
Ngụy Diệp Ly chiết phiến che nửa khuôn mặt, khẽ gật đầu.
Ngụy Vân Lan một thân mãng bào sắc tía, sóng vai cùng Phong Cẩn Minh đi về phía trước, sau đó đột nhiên giống như tuỳ ý quay đầu, nhìn hướng Ngụy Diệp Ly, ánh mắt lạnh lùng pha chút chế nhạo, giống như đã biết hết thảy, đảo qua kế bên Ngụy Diệp Ly, nhìn thẳng Dương Dạ Lan.
Dương Dạ Lan cũng không cần thiết phải kiêng dè. Tia nhìn va chạm, toé lửa khắp nơi, hơi thở kinh người.
Thục cung phân làm hao điện, vương hầu cùng hoàng tộc, nhất phẩm nhị phẩm ở chủ điện, tam phẩm quan viên và sau đó nữa thì ở phó điện.
Chủ điện văn võ hai ban vô cùng đoan chính đã đứng tham chầu ở hai bên. Đương triều Thừa tướng Thư Tĩnh Dung đứng đầu ban văn. Thái phó Nam Huyền Vũ đứng đầu ban võ. Dương Dạ Lan lúc này không chỉ được triều bào quan ngọc mới, mà còn được cử ra ngoài nghênh tiếp sứ thần, vậy nên tùy tiện đi vào hàng ngũ văn quan, ở chủ điện, chức tam phẩm trực tiếp bỏ qua, một bước tiến lên đứng bên cạnh Thư Tĩnh Dung.
Trong triều cũng không ai có ý kiến gì. Bởi vì sáng sớm đã có lệnh phong hầu: "Dương Ngọc, Dương Dạ Lan không những tài luận văn trị chính vô cùng nổi bậc, tính tình lại vô cùng kiên nhẫn sâu sắc, đối với ngươi hơn một lần đích thân khảo kiểm chưa hề khiến trẫm thất vọng, ở tây thành còn mang thân cứu giá, hiến kế lập được đại công. Từ nay trở đi chính là cánh tay phải của trẫm, hi vọng ngươi bên cạnh Tả tướng, Thái phó có thể cùng giúp trẫm cai trị thật tốt giang sơn này! Phong, nhất phẩm đương triều Hữu thừa tướng!!!"
Lúc này, bên trên bảo tọa, Phong Cẩn Du cầm một kim lụa chiếu thư, đưa cho Lê tổng quản mang xuống.
Nửa ngày sau, Ngụy Vân Lan mới chậm rãi hướng Phong Cẩn Du thi lễ, biểu đạt sự đồng tình.
Hòa thư kia rõ là đã được thông qua.
Trong lúc mọi người đôi ba câu qua lại, Ngụy Diệp Ly đột nhiên lạnh lùng nói:
"Bổn cung được biết Thục Hoàng rất trọng dụng Dương đại nhân, chỉ là không ngờ trong một đêm cũng có thể từ Ngự sử trở thành Hữu thừa tướng, còn từ ngươi bệnh trở thành một thân lành lặn tốt đến vậy."
Thanh âm vừa vang ra, đại điện trong nháy mắt trầm tĩnh.
Nàng khẽ cười, nói tiếp: "Bổn cung nghe nói Hữu thừa tướng là kỳ tài bậc nhất trăm năm khó gặp, tựa như Kim tinh Bắc Đẩu ở trên trời. Người còn là một trang tuấn mỹ tuyệt sắc. Nếu thực sự được gả cho người chính là phúc phần của nữ nhân trong thiên hạ."
Lý Nghiêm một bên ho khan một tiếng: "Lại nữa rồi. Tiểu tử ..., Dương Dạ Lan này ngươi cho dù làm Hữu tướng muốn thoát khỏi nàng ta cũng khó a."
Dương Dạ Lan hướng Ngụy Diệp Ly hành lễ, sau đó điềm đạm nói: "Lời này của công chúa điện hạ, hạ quan hổ thẹn không dám nhận, trước mắt chỉ muốn một lòng dốc sức cho xã tắc, chuyện nữ nhi thường tình vẫn chưa từng nghĩ đến."
"Thừa tướng nói vậy, tức là không nể mặt bổn cung?!" Ngụy Diệp Ly buông quạt, nhạt nhẽo nói.
Dương Dạ Lan nói: "Hạ quan vạn lần không dám."
Ngụy Diệp Ly nói: "Nếu thừa tướng đã nói vậy, bổn cung cũng không thể ủy khuất người."
Dương Dạ Lan cười thầm, nghĩ: "Ủy khuất?"
"Nhưng mà bổn cung cũng rất hy vọng có thể trước khi trở về Đại Khải, được cùng với thừa tướng một lần tham luận một số vấn đề."
Dương Dạ Lan nói: "Công chúa muốn tham luận việc gì?"
Ngụy Diệp Ly lạnh nhạt nói: "Bổn cung đối với nhạc lý hiểu biết chút ít. Nhân tiện Khải - Thục hai nước giao ký hòa ước, vì nền ban giao, muốn tấu lên bệ hạ một khúc, để chúc mừng. Ta nghĩ hoàng đế bệ hạ không tiện ban hôn, vậy việc này, chắc sẽ không ngại, nhỉ?"
Ngụy Vân Lan khẽ ra mặt nhắc nhở: "A Ly!"
Phong Cẩn Du lãnh tĩnh nói: "Nếu như Khải quốc công chúa đã có nhã ý như vậy, quả nhân tất nhiên không ngại. Dương ái khanh thấy thế nào?"
Dương Dạ Lan thi lễ: "Thần cung kính không bằng tuân mệnh."
Tương truyền, Khải quốc trưởng công cầm kỳ thi hoạ, binh pháp mưu lược, tất cả đều tinh thông, một thân tài sáo lại càng nổi tiếng. Nàng ta tự hạ mình tấu khúc, thật sự chỉ là hảo ý đơn giản vậy sao? Cố tình mượn cớ cầu thân rồi lại tự mình hóa giải bằng một màn luận khúc ở ngay chính điện như vậy là có ý gì?
Đó là còn chưa nói tới vị Thái tử chủ mưu ở bên cạnh nàng ta.
Phong Cẩn Du sai người mang lên một loạt nhạc cụ.
Ngụy Diệp Ly mặt không biểu tình, chậm rãi lấy ra trong tay áo mình ra một cây sáo bằng ngọc bích trắng, hoàn mỹ không tì vết, ngón tay mềm mại vuốt ve, hướng Phong Cẩn Du thản nhiên thi lễ một cái, đưa sáo lên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu lan toả cảnh xuân đến đó. Nước chảy, mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào trong tiềm thức. Quả thực khiến người ta phải mê đắm. Xuân phong man mác, vạn vật đắm chìm vào trong bản nhạc tuyệt vời này, từ từ lẳng lặng, như không muốn tỉnh lại nữa.
Dương Dạ Lan hít một ngụm khí lạnh.
Tiếng sáo mê hoặc lòng người, âm sắc ma huyễn tới cực hạn, nói cách khác, đây chính là Dụ tâm thuật, vu thuật của tây nam a.
Hơi nhìn lướt qua những quần thần trong triều, ai ai cũng đã nhắm mắt lại, thư thư thái thái lắng nghe, thậm chí còn có người đang đứng mà đã gật gật đầu ngủ gục.
Âm nhạc có thể mê hoặc người, khái niệm này Dương Dạ Lan cũng không quá ngạc nhiên.
Dương Dạ Lan bước lên một bước, chọn lấy cây thất cổ cầm, một tay ôm đàn, một tay đặt trên dây đàn, bắt đầu gảy.
Ngụy Vân Lan nhìn nàng không chớp mắt, khinh hỉ mà cảm thán: "Một tay chơi đàn, quả thực là bảo ngọc đáng được trân quý ở trong tay."
Phong Cẩn Du diện vô biểu tình, ở trên cao lườm y một cái.
Tiếng đàn vang lên, trầm đục mà uy nghiêm, tĩnh lặng mà thoát tục.
Nếu như sáo khúc của Ngụy Diệp Ly mang đến một mộng xuân miên man nhè nhẹ, thì độc thủ cầm khúc của Dương Dạ Lan chính là tiên cảnh bồng lai, giống như là đoạt lất xuân quang tự đẩy mình lên trời, cả bầu trời đều để nàng tùy tiện thao túng. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào miêu tả được sự kỳ diệu trong tiếng đàn.
Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như nước suối mới sa nửa vời
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
Ngụy Diệp Ly không quay đầu lại nhìn Dương Dạ Lan, ánh mắt đạm mạc hơi giật giật, hít sâu một ngụm khí, âm luật dưới tay biến đổi, tiếng sáo đột nhiên vút cao lên trời.
Này là muốn cùng ta chia thiên hạ sao?
Tiếng sáo thanh lệ, tiếng cầm trầm đục thoát trần, vần vũ giữa đại điện, ngươi lùi ta tới, nghe sơ qua hoàn hảo vô cùng.
Phong Cẩn Du cao cao tại thượng thần tình khó nói, mày kiếm hơi nhíu lại, đầu ngón tay khe khẽ thu vào.
Dần dần tiếng sáo kia càng phát ra cao vút, sát khí nhè nhẹ từ trong âm sắc toả ra. Ngụy Diệp Ly vẫn đứng yên giữ điện, một luồng gió cũng không có mà xiêm y đã bắt đầu phất phơ, bỗng chốc càng lúc càng mãnh liệt.
Dương Dạ Lan hạ mi, ngón đàn cũng càng đánh càng uyển chuyển, ở trên cổ cầm một tay càng gãy càng nhanh.
Lúc này lại muốn đấu nội lực!
Nên đấu kiểu gì a?!
"Kính vương điện hạ, khách khí." Thanh âm đáp lại nhỏ nhẹ trầm ấm nhưng lại cũng cực kỳ băng lãnh, vô cùng uy thế.
"Công chúa điện hạ." Dương Dạ Lan hướng Ngụy Diệp Ly nói.
Ngụy Diệp Ly chiết phiến che nửa khuôn mặt, khẽ gật đầu.
Ngụy Vân Lan một thân mãng bào sắc tía, sóng vai cùng Phong Cẩn Minh đi về phía trước, sau đó đột nhiên giống như tuỳ ý quay đầu, nhìn hướng Ngụy Diệp Ly, ánh mắt lạnh lùng pha chút chế nhạo, giống như đã biết hết thảy, đảo qua kế bên Ngụy Diệp Ly, nhìn thẳng Dương Dạ Lan.
Dương Dạ Lan cũng không cần thiết phải kiêng dè. Tia nhìn va chạm, toé lửa khắp nơi, hơi thở kinh người.
Thục cung phân làm hao điện, vương hầu cùng hoàng tộc, nhất phẩm nhị phẩm ở chủ điện, tam phẩm quan viên và sau đó nữa thì ở phó điện.
Chủ điện văn võ hai ban vô cùng đoan chính đã đứng tham chầu ở hai bên. Đương triều Thừa tướng Thư Tĩnh Dung đứng đầu ban văn. Thái phó Nam Huyền Vũ đứng đầu ban võ. Dương Dạ Lan lúc này không chỉ được triều bào quan ngọc mới, mà còn được cử ra ngoài nghênh tiếp sứ thần, vậy nên tùy tiện đi vào hàng ngũ văn quan, ở chủ điện, chức tam phẩm trực tiếp bỏ qua, một bước tiến lên đứng bên cạnh Thư Tĩnh Dung.
Trong triều cũng không ai có ý kiến gì. Bởi vì sáng sớm đã có lệnh phong hầu: "Dương Ngọc, Dương Dạ Lan không những tài luận văn trị chính vô cùng nổi bậc, tính tình lại vô cùng kiên nhẫn sâu sắc, đối với ngươi hơn một lần đích thân khảo kiểm chưa hề khiến trẫm thất vọng, ở tây thành còn mang thân cứu giá, hiến kế lập được đại công. Từ nay trở đi chính là cánh tay phải của trẫm, hi vọng ngươi bên cạnh Tả tướng, Thái phó có thể cùng giúp trẫm cai trị thật tốt giang sơn này! Phong, nhất phẩm đương triều Hữu thừa tướng!!!"
Lúc này, bên trên bảo tọa, Phong Cẩn Du cầm một kim lụa chiếu thư, đưa cho Lê tổng quản mang xuống.
Nửa ngày sau, Ngụy Vân Lan mới chậm rãi hướng Phong Cẩn Du thi lễ, biểu đạt sự đồng tình.
Hòa thư kia rõ là đã được thông qua.
Trong lúc mọi người đôi ba câu qua lại, Ngụy Diệp Ly đột nhiên lạnh lùng nói:
"Bổn cung được biết Thục Hoàng rất trọng dụng Dương đại nhân, chỉ là không ngờ trong một đêm cũng có thể từ Ngự sử trở thành Hữu thừa tướng, còn từ ngươi bệnh trở thành một thân lành lặn tốt đến vậy."
Thanh âm vừa vang ra, đại điện trong nháy mắt trầm tĩnh.
Nàng khẽ cười, nói tiếp: "Bổn cung nghe nói Hữu thừa tướng là kỳ tài bậc nhất trăm năm khó gặp, tựa như Kim tinh Bắc Đẩu ở trên trời. Người còn là một trang tuấn mỹ tuyệt sắc. Nếu thực sự được gả cho người chính là phúc phần của nữ nhân trong thiên hạ."
Lý Nghiêm một bên ho khan một tiếng: "Lại nữa rồi. Tiểu tử ..., Dương Dạ Lan này ngươi cho dù làm Hữu tướng muốn thoát khỏi nàng ta cũng khó a."
Dương Dạ Lan hướng Ngụy Diệp Ly hành lễ, sau đó điềm đạm nói: "Lời này của công chúa điện hạ, hạ quan hổ thẹn không dám nhận, trước mắt chỉ muốn một lòng dốc sức cho xã tắc, chuyện nữ nhi thường tình vẫn chưa từng nghĩ đến."
"Thừa tướng nói vậy, tức là không nể mặt bổn cung?!" Ngụy Diệp Ly buông quạt, nhạt nhẽo nói.
Dương Dạ Lan nói: "Hạ quan vạn lần không dám."
Ngụy Diệp Ly nói: "Nếu thừa tướng đã nói vậy, bổn cung cũng không thể ủy khuất người."
Dương Dạ Lan cười thầm, nghĩ: "Ủy khuất?"
"Nhưng mà bổn cung cũng rất hy vọng có thể trước khi trở về Đại Khải, được cùng với thừa tướng một lần tham luận một số vấn đề."
Dương Dạ Lan nói: "Công chúa muốn tham luận việc gì?"
Ngụy Diệp Ly lạnh nhạt nói: "Bổn cung đối với nhạc lý hiểu biết chút ít. Nhân tiện Khải - Thục hai nước giao ký hòa ước, vì nền ban giao, muốn tấu lên bệ hạ một khúc, để chúc mừng. Ta nghĩ hoàng đế bệ hạ không tiện ban hôn, vậy việc này, chắc sẽ không ngại, nhỉ?"
Ngụy Vân Lan khẽ ra mặt nhắc nhở: "A Ly!"
Phong Cẩn Du lãnh tĩnh nói: "Nếu như Khải quốc công chúa đã có nhã ý như vậy, quả nhân tất nhiên không ngại. Dương ái khanh thấy thế nào?"
Dương Dạ Lan thi lễ: "Thần cung kính không bằng tuân mệnh."
Tương truyền, Khải quốc trưởng công cầm kỳ thi hoạ, binh pháp mưu lược, tất cả đều tinh thông, một thân tài sáo lại càng nổi tiếng. Nàng ta tự hạ mình tấu khúc, thật sự chỉ là hảo ý đơn giản vậy sao? Cố tình mượn cớ cầu thân rồi lại tự mình hóa giải bằng một màn luận khúc ở ngay chính điện như vậy là có ý gì?
Đó là còn chưa nói tới vị Thái tử chủ mưu ở bên cạnh nàng ta.
Phong Cẩn Du sai người mang lên một loạt nhạc cụ.
Ngụy Diệp Ly mặt không biểu tình, chậm rãi lấy ra trong tay áo mình ra một cây sáo bằng ngọc bích trắng, hoàn mỹ không tì vết, ngón tay mềm mại vuốt ve, hướng Phong Cẩn Du thản nhiên thi lễ một cái, đưa sáo lên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu lan toả cảnh xuân đến đó. Nước chảy, mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào trong tiềm thức. Quả thực khiến người ta phải mê đắm. Xuân phong man mác, vạn vật đắm chìm vào trong bản nhạc tuyệt vời này, từ từ lẳng lặng, như không muốn tỉnh lại nữa.
Dương Dạ Lan hít một ngụm khí lạnh.
Tiếng sáo mê hoặc lòng người, âm sắc ma huyễn tới cực hạn, nói cách khác, đây chính là Dụ tâm thuật, vu thuật của tây nam a.
Hơi nhìn lướt qua những quần thần trong triều, ai ai cũng đã nhắm mắt lại, thư thư thái thái lắng nghe, thậm chí còn có người đang đứng mà đã gật gật đầu ngủ gục.
Âm nhạc có thể mê hoặc người, khái niệm này Dương Dạ Lan cũng không quá ngạc nhiên.
Dương Dạ Lan bước lên một bước, chọn lấy cây thất cổ cầm, một tay ôm đàn, một tay đặt trên dây đàn, bắt đầu gảy.
Ngụy Vân Lan nhìn nàng không chớp mắt, khinh hỉ mà cảm thán: "Một tay chơi đàn, quả thực là bảo ngọc đáng được trân quý ở trong tay."
Phong Cẩn Du diện vô biểu tình, ở trên cao lườm y một cái.
Tiếng đàn vang lên, trầm đục mà uy nghiêm, tĩnh lặng mà thoát tục.
Nếu như sáo khúc của Ngụy Diệp Ly mang đến một mộng xuân miên man nhè nhẹ, thì độc thủ cầm khúc của Dương Dạ Lan chính là tiên cảnh bồng lai, giống như là đoạt lất xuân quang tự đẩy mình lên trời, cả bầu trời đều để nàng tùy tiện thao túng. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào miêu tả được sự kỳ diệu trong tiếng đàn.
Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như nước suối mới sa nửa vời
Tiếng khoan như gió thoảng ngoài
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
Ngụy Diệp Ly không quay đầu lại nhìn Dương Dạ Lan, ánh mắt đạm mạc hơi giật giật, hít sâu một ngụm khí, âm luật dưới tay biến đổi, tiếng sáo đột nhiên vút cao lên trời.
Này là muốn cùng ta chia thiên hạ sao?
Tiếng sáo thanh lệ, tiếng cầm trầm đục thoát trần, vần vũ giữa đại điện, ngươi lùi ta tới, nghe sơ qua hoàn hảo vô cùng.
Phong Cẩn Du cao cao tại thượng thần tình khó nói, mày kiếm hơi nhíu lại, đầu ngón tay khe khẽ thu vào.
Dần dần tiếng sáo kia càng phát ra cao vút, sát khí nhè nhẹ từ trong âm sắc toả ra. Ngụy Diệp Ly vẫn đứng yên giữ điện, một luồng gió cũng không có mà xiêm y đã bắt đầu phất phơ, bỗng chốc càng lúc càng mãnh liệt.
Dương Dạ Lan hạ mi, ngón đàn cũng càng đánh càng uyển chuyển, ở trên cổ cầm một tay càng gãy càng nhanh.
Lúc này lại muốn đấu nội lực!
Nên đấu kiểu gì a?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.