Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 47

Tương Như

31/07/2019

Từ vương thành đến thành Mộc Châu đường xá xa xôi, ờ thì cũng có xa xôi thật, lúc mọi người tới nơi thì tuyết cũng đã bay đầy trời. Trong lòng mọi người đều hiểu, khoảng thời gian này quá đủ để đối phương, hoặc là chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, che giấu hết thảy tội chứng trước đây. Muốn lật đổ được Lý thị thì cũng chỉ có thể chờ, chờ Nguyên Phong kia lần nữa lộ ra sơ hở, cũng để người ở vương thành có thể tranh thủ chút thời gian.

Nhất là lúc này đối phương không chỉ có một.

Tuy Mộc Châu là thành trấn trọng điểm của giang nam sát biển, nhưng mấy trấn thành lân cận như Ức Châu thật chẳng giàu có sung túc gì, thậm chí ngay cả mấy thành nhỏ bình thường ở Bắc Huyền cũng không có sánh bằng.

Dân chúng chỉ có thể dựa vào đánh cá mà sống. Nếu chẳng may gặp phải thiên tai, cũng chỉ biết núp trong nhà chờ cứu tế của triều đình tới tiếp viện. Nghe dân chúng trên đường tán gẫu với nhau thì với những người trẻ tuổi ở nơi này, con đường tốt nhất chính là đầu quân, chỉ có như vậy thì đời sống của những người còn lại trong gia đình mới được đảm bảo.

Mà đầu quân này, là đầu quân cho ai?

"Quân hưởng của Thục quốc cao như vậy sao?" Dương Dạ Lan nhướng mày hỏi.

"Tất nhiên không phải là vậy." Phong Cẩn Du nói: "Quân hưởng của triều đình là theo tổ huấn mà lập, trước đến giờ tăng cũng chỉ có tám lần. Lần cuối cùng là hai năm trước sau khi đánh ở Tùy quốc. Nhưng mà, quân hưởng của Lý gia quân là cao gấp ba, thậm chí gấp bốn năm lần những nơi khác của Thục quốc."

Dương Dạ Lan nhíu mày: "Lý thị tiệt nhiên cũng không thể tay không làm ra bạc trắng."

Phong Cẩm Du nói: "Mấy năm nay trẫm .... ta, cấp phát cho nam thành bao nhiêu bạc, tới tay dân chúng lại có được bao nhiêu? Đừng nói đến việc bọn họ tự ý thu thuế."

Dương Dạ Lan nhàn nhạt nói: "Vài ngày trước đi ngang qua phiên chợ, còn có dân chúng chỉ vì một chén gạo trắng mà ẩu đả với nhau, còn có nử tử yếu đuối vì song thân lâm chung mà phải tự bán mình. Đời sống quả thực cơ cực."

Phong Cẩn Du lúc đó đã nóng lòng đến nổi tự mình xuống xe giải quyết sự việc, à, cuối cùng còn dắt theo sau lưng bọn họ một "nha hoàn".

Phong Cẩn Du không biết có nhìn ra ý tứ, lãnh tĩnh nói: "Những điều này ta nhất định sẽ đòi lại tất cả."

Dương Dạ Lan ngồi ngả người ra vách thùng xe, tay khoanh ở trước ngực: "Nha____!"

Bỗng nhiên có cảm giác thùng xe nghiêng mạnh về phía trước, dường như là người đánh xe đột nhiên ghìm ngựa lại.

Dương Dạ Lan nhấc rèm lên, cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì?"

Xe ngựa cùng tùy tùng đang xuyên qua một rừng cây phủ đầy tuyết trắng.

Người đánh ngựa vốn là một trong những tâm phúc chỉ huy cấm quân của Nam Huyền Vũ, nhưng đi được nửa đường Dương Dạ Lan chướng mắt không chịu nổi trong đêm lệnh cho Truy Ảnh vệ xử lý ảnh thật tốt, sau đó người của Truy Ảnh vệ lần lượt thay vào. Dù gì cũng đã nửa chặn đường, dây mơ rễ má kiểu gì cũng nắm được chút ít, chỉ cần viện cớ bị bệnh không thể thấy mặt, tám chín ảnh vệ trà trộn vào đoàn người thì số còn lại cũng không dễ nhận ra.



Ảnh vệ nghiêm túc nói: "Chủ nhân, đường này hình như có kẻ động tay chân rồi."

Hắn chỉ vào dấu vết để lại trên thân cây, nói: "Thuộc hạ cái này lúc nãy cố ý để lại, thời gian đi hơn một nén nhang cuối cùng vòng lại chỗ này."

Dương Dạ Lan và Phong Cẩn Du hai người không nói gì mà nhìn dấu vết trên thân cây, cuối cùng là bốn mắt nhìn nhau.

Bất chợt ở phía sau vang lên tiếng hét thất thanh của nữ nhi.

Dương Dạ Lan đỡ trán. Lại nữa! Cô nương à, ta biết ngươi liễu yếu đào tơ dữ lắm, có cần đi năm dặm hét hai ba lần như vậy không? Nếu không phải là đang đi đường núi không thể để ngươi ở lại, ta đã ném ngươi ra rìa rồi chứ không có mà tốt bụng cho ngươi đi nhờ ngựa như vậy đâu.

Phong Cẩn Du cau mày.

Ảnh vệ nói: "Chủ nhân, chúng ta hình như .... bị mãnh thú bao vây rồi!"

Quả thật là, từ trong tuyết trắng xóa lạnh lẽo kia, hàng trăm hàng nghìn cặp mắt xanh xám đang hướng về phía bọn họ.

"Aaaaaaaaa...!"

Dương Dạ Lan hít một hơi thật sâu, sau đó từ trong thùng xe lấy ra một thanh trường cung, tự mình đứng ở vị trí đánh xe, xoay người, vương cung một phát, không nhanh không chậm, không thừa không thiếu, mũi tên bắn xuyên qua mái tóc của nữ nhân kia, ghim vào trong đỉnh đầu của con sói đang lao tới chỗ nàng ấy, vẫn không dừng lại kéo theo thân hình mãnh thú đập mạnh vào một con sói khác, cuối cùng mới yên ổn cắm ở trên nền tuyết trắng loang lổ máu.

Dương Dạ Lan lạnh lùng quát một câu: "Ngươi mà còn hét ta ném ngươi cho đám sài lang kia, rõ chưa?!!!!"

Nữ nhân bị quát run lên một chập, không dám lên tiếng nữa, gật đầu lia lịa.

Dương Dạ Lan nói: "Xuống ngựa! Vào xe! Nhanh!"

Phong Cẩn Du nhịn cười. Y từ lúc bắt đầu đã nhờ ai đó dịch dung một chút, sau lại có cớ nhiễm bệnh chung với tướng sĩ nên danh chính ngôn thuận đeo một tấm mặt nạ bằng sắc, lúc này tay cầm trường kiếm, đi tới vỗ vỗ vai Dương Dạ Lan.

Ngươi trước hết bình tĩnh a.

Dương Dạ Lan nhún vai một cái: "Ta nghe nói nam cương có một kỳ nhân có thể ngự thú, xem ra lần này Lý thị kia muốn chơi chiêu tiên phát chế nhân rồi."

Phong Cẩn Du giơ kiếm chém dọc một con sói lao đến phía sau Dương Dạ Lan, nói: "Vừa hay, tiện thể cắt hẳn đuôi đi cũng có cớ. Thái phó cho ngươi bao nhiêu người, ta sẽ để họ vì ngươi mà tuẫn táng."



Dương Dạ Lan cười khẩy một tiếng sau đó nhún chân nhảy lên nắp thùng xe.

Phong Cẩn Du tự mình bước xuống, mỗi nhát kiếm vung ra mang theo nội lực đều coi bầy bầy đàn đàn sài lang hổ báo kia là thực vật, kiếm khí lao tới, khiến đám súc sinh (a xl xl xl) đổ sầm sập. Ảnh vệ tám chín người lúc này cũng nhận lệnh, nửa thật nửa giả, nửa nhắm vào lũ sói, nửa nhắm vào quân sĩ của họ Nam kia.

Dương Dạ Lan đứng ở trên cao nhìn bao quát một lượt, khẽ cau mày nói: "Chưa hết! Xung quanh đây còn có mai phục!"

****

Ngoài phòng, Lạc Thất ngáp thêm một cái nhìn sắc trời, thầm nghĩ đám người này quả thực cũng nhây cực, cư nhiên lâu như vậy vẫn chưa thấy đi ra. Bụng đã kêu rột rột từ lâu, xuống phía dưới mua một bọc điểm tâm, ăn hết hơn phân nửa mới thấy Lý Hằng dẫn người ra cửa.

Lý Hằng này, chính là con trai của Nguyên Long, à, tạm coi như là thế tử của Lý thị. Hôm nay cố tình đưa người đến tìm Vương Thiên Mãng đã là lần thứ hai, nhưng Vương Thiên Mãng từ trước đã dặn dò không gặp, cho nên bọn họ cũng rất thành tâm thành ý ngồi chờ. Chờ cho tới tận bây giờ a.

"Thế tử." Lạc Thất gõ cửa đi vào: "Vừa rồi Lý Hằng nói nếu thế tử trở về đưa cái này cho người."

Vương Thiên Mãng cầm lệnh bài Lý thị trong tay, có cái này tha hồ ăn chực, thầm tự luyến một phen. Mình không chỉ có năng khiếu mà còn rất có giá a.

"Thế tử?" Lạc Thất thấy hắn cười cười, bèn hỏi.

Vương Thiên Mãng ngưng cười, cất lệnh bài vào trong thắt lưng, nói: "Thứ này lần sau cần dùng đến. Phải rồi, người ở vương thành chưa đến sao?"

Lạc Thất gật đầu: "Vâng. Theo lý nên đến từ trưa rồi mới phải."

Vương Thiên Mãng nghe nói hơi cau mày.

"Thế tử?" Lạc Thất hỏi.

Vương Thiên Mãng “cộp” một tiếng đặt ở trên bàn một hộp gấm nhỏ, là Dương Dạ Lan lần đó ở thiên lao sau khi thỏa thuận đã trao lại cho hắn, nói khi nào thấy dấu hiệu bất ổn thì hãy mở ra xem.

Đổ ra ở bên trong có một mảnh giấy. Sau khi đọc xong sắc mặt hơi trầm xuống.

Lạc Thất vẫn chưa hiểu: "Thế tử, trong đó là cái gì?"

Vương Thiên Mãng nhìn hắn một cái nói: "Ngươi lập tức huy động một đội binh mã, theo ta ra ngoại thành tìm người."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook