Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Chương 6

Tương Như

31/07/2019

Ở Thục quốc, Ngự sử đài là cơ quan đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi chuyện có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại. Người đứng đầu là chức Đô Ngự sử ở hàng tam phẩm. Ngoài ra còn có Tả Đô ngự sử, Hữu Đô ngự sử, Phó Đô ngự sử, Tả Phó Đô ngự sử, Hữu Phó Đô ngự sử,.... cmn thấp nhất là Đô ti mà Dương Dạ Lan nhận chức Ngự sử vừa hay cao hơn Đô ti một bậc. Đúng một bậc! Không chỉ phải làm ba cái công việc vạch lá tìm sâu đúng theo nghĩa đen ở Ngự sử đài mà còn kiêm luôn các chức gì cmn Trung thư, một chức 'sai vặt' trong Nội các của hoàng đế, phụ trách cái gì soạn thảo và ban bố sắc lệnh.

Con mịa ngươi cẩu hoàng đế!! Cẩu hoàng đế não chó óc heo thân bò mặt khỉ!!

Ta đường đường là nguyên Thừa tướng của một nước a! Luận văn, tự tin không thua kém bất kỳ thằng sĩ tử nào trên cái nước này. Luận võ, ta từng ra chiến trường giết giặc, từng dẫn binh thao tướng, từng lập không ít chiến công! Ngươi bây giờ coi ta là cái khỉ gì, còn không bằng một tên trạng nguyên tham quyền hám tiếng hay sao? Hắn, bị ta vạch trần trước mặt bao nhiêu người, ngươi .... ngươi cmn để hắn làm Đô Ngự sử hơn ta bốn bậc!

Tức chết! Tức chết ta mà! Tức chết ta mà!!!!

Các chức đô ti thấy vị tân Ngự sử này, phong thái hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, sắc diện vô cùng tuấn mỹ nếu không phải nói cứ như tiểu linh đồng từ trong tranh bước ra, còn tưởng y chắc là kiểu ngũ thạch cũng không biết phân, tay chân chưa động khổ, nào ngờ y vừa vào trong thư phòng đồ đạc các thứ đổ vỡ ầm ầm loạn cả lên. Đến cả cái bàn lớn để án thư cũng bị y ném ra ngoài cửa bể rầm một tiếng.

Đô ti ai nấy khúm múm, nửa muốn đến xem nửa lại không dám, sợ lại chọc giận y thì không biết lại bị ném ra cái gì, có khi nào tự nhiên lại ăn trọn một cái bàn hay một cái ghế vào đầu thì khổ lắm. Nhưng mà cũng không thể để mặc y muốn phá gì cứ phá. Đang lưỡng nan không biết làm sao mới tốt thì có tiếng nói phát ra từ sau lưng: "Chuyện gì ồn ào quá vậy?"

Mấy đô ti đều quay mặt lại, thấy hắn vận quan phục của Ngự sử đài, trên tay lại còn cầm ngọc chầu mới toanh sắc nét những hoa văn liền nhận ra người đến, kính cẩn hành lễ: "Đô Ngự sử đại nhân."

Đô Ngự sử này vừa hay chính là vị tân khoa trạng nguyên hôm nào, họ Lý tên Nghiêm, ung dung hất tay, nói: "Không cần đa lễ. Bổn quan vừa vào triều tham chầu, trở về lại ồn ào như vậy, làm sao?"

Đô ti bên này ấp úng: "Đây .... cái này ....."

Lý Nghiêm: "Đây không phải thư phòng của Ngự sử, ta sắp xếp cho hắn đến đây hắn lại cư nhiên dám đập phá vậy sao? Há chẳng phải là đang đập lên đầu ta, không coi Đô ngự sử này ra gì?"

Đô ti ai nấy mồ hôi lạnh đổ đầy trán, vừa lấy tay áo lau lau, vừa nói: Bẩm đại nhân, chuyện là Ngự sử của hạ quan hôm nay tâm trạng không được tốt nên mới ....."



"Dọn dẹp ít đồ thôi, không phạm luật mà."

Quay mắt nhìn lại đã thấy Dương Dạ Lan thong thả điềm tĩnh bước ra ngoài, hai tay vỗ vỗ lấy nhau vỗ ra một đống bụi bặm, đầu tóc cũng đầy những bụi. Y dừng lại trước cái bàn mình ném ra lúc nãy, nhìn một chút rồi tùy tiện đạp lên, rắc một tiếng miếng gỗ dưới chân nát bét, nói: "Thư phòng này coi như cũng tạm được, ngoại trừ bị bỏ trống nhiều năm đóng bụi một chút, đồ đạc mục hỏng vứt lung tung một chút, còn lại đều không thành vấn đề. Đô ngự sử đại nhân sắp xếp cho hạ quan đến đây, quả thật hạ quan vô cùng cảm kích, lại càng thấu hiểu cho tấm lòng đại nhân không chấp nhất tiểu nhân."

Lý Nghiêm thừa biết tiểu tử này là đang có ý gì, bèn cười nói: "Thì ra Dương ngự sử là đang dọn dẹp. Vậy mà ta cứ tưởng ngươi đang đập phá đó. Nhìn xem, cái bàn này dù gì cũng còn sử dụng được bị ngươi tùy ý làm hỏng rồi thì thế nào? Còn nữa, âyda, án thư kia ngươi cũng làm gãy cả rồi, bút lông nghiên mực giấy tập các thứ đều hỏng cả, ngươi nói thử xem, Ngự sử đài chúng ta phương châm tiết kiệm đi đầu, ngươi chỉ dọn dẹp đã phá hỏng nhiều thứ như vậy, bổn quan cũng không có các nào xin Nội vụ phủ cấp thêm cái mới cho ngươi, mà ngươi lại không thể để thư phòng Ngự sử này trống hoắc mà làm việc, chưa tính tới việc tiếp khách các thứ."

Dương Dạ Lan một bên cười nhạt.

Nói tới cái thằng Lý Nghiêm này, là cháu trai của viên quản lý phủ Nội vụ, ờ nói dễ nghe thì có người thân làm quan trong triều cũng không đến nỗi cô đơn, cmn nói khó nghe chính là có người chống lưng, tiền nhiều thế cũng có, học lỏm đâu đâu biết được chút chữ nghĩa thì đi thi "đậu làm trạng nguyên".

Ai mà không biết phủ Nội vụ kia có quan hệ không rõ ràng với vài người trong hậu cung, mà mấy con nhỏ bánh bèo đó lại là con ông cháu cha trong triều. Thằng cẩu hoàng đế đó nói cái gì mà thanh tẩy chính quyền, tẩy cái đầu đội phân vàng của ngươi đó chứ tẩy! Cẩu hoàng đế!

Lý Nghiêm lại cũng biết Dương Dạ Lan này là người ở ngoại ô đến, trong hoàng thành còn vô gia cư không thân không thích nói chi hoàng cung, tưởng đâu lấy ít tiền đền của ra dọa y sẽ khiến y mù đầu vỡ mất mật không nghĩ ra cách để đối phó, ai dè y lại thong thả như không nói:

"Không sao, ta ở đây chỉ cần giá sách này là đủ. Số còn lại thừa thãi này đem bán ve chai cũng kiếm được ít tiền, mua bộ cọ nghiên (*bút lông nghiên mực) cùng giấy mới. Phủ nội vụ chắc không tới nổi hàng tháng không cấp giấy mực xuống đây đâu ha. Còn nữa, đại nhân ngươi cũng nói Ngự sử đài lấy tiết kiệm làm đầu, Ngự sử quan cũng vậy, tiết kiệm a, học theo pháp giáo, ngồi dưới đất cho nó lành, cao quá chỉ sợ té dập mông. Dù gì ở đây cũng đâu ai thèm ngó tới còn không thì chướng mắt chẳng buồn vào nên không sợ mích lòng."

Lý Nghiêm: "Ngươi..."

Dương Dạ Lan tiện thể ném miếng gỗ trên tay, vụt một cái xượt ngang qua mặt hắn, vừa hay rơi ngay vào cái rổ rác sau lưng hắn, nói: "Âyda, dù gì ngài cũng giao chỗ này cho ta rồi, luật cũng không có cấm quan lại tự sắp xếp chỗ làm việc của mình. Luật cũng không có quy định thư phòng phải có đủ bao nhiêu cái bàn bao nhiêu cái ghế bao nhiêu cái án thư. Thứ thừa thãi làm lãng phí thì nên ném nó vào sọt rác đi giữ lại chỉ tổ chiếm chỗ của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook