Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 76
Tương Như
06/09/2019
Phong đại khái là thương tích còn chưa khỏi, sắc
diện nhợt nhạt vô cùng, dù gì 100 đại trượng cũng không phải là giả, nếu như Dương Dạ Lan không mượn công trả thù tư cái vụ y tùy tiện vào lều
trướng của mình, dùng giấy mực của mình, còn có gọi tên tự của mình, thì 100 đại trượng ít ra có thể giảm được một nửa.
Tuy nhiên, lúc này thiếu niên kia ánh mắt lại vi diệu sáng rực rỡ, tinh anh đến dường như nhìn thấu tất cả, nếu đem lụa che mặt của Dương Dạ Lan che cho y, chỉ nhìn vào ánh mắt đó cũng không ai biết y bị trọng thương.
"Tỷ bị thương chưa khỏi, trên này gió lớn, cảm lạnh thì phải làm sao? Ta thắc mắc Dương thừa tướng thống lĩnh Huyết Ảnh quân người nghe phải khiếp sợ như tỷ đến khi nào mới biết tự chăm sóc bản thân nhỉ?" Phong trên tay cầm theo một phong cừu y: "Lão nhân gia bên dưới nói ta mang cái này cho tỷ."
Dương Dạ Lan nhướng mày thầm nghĩ: "Ai bị thương chưa khỏi?" Ngoài miệng nói: "Ngươi bớt lo chuyện bao đồng một chút không được sao? Lần trước quản ta bị đánh chưa tởn hả?"
Nói thì nói vậy, vẫn đưa tay giật lấy cừu y tự khoác lên người.
Phong nhìn nàng, trong đáy mắt chỉ có hình ảnh của nàng, ánh mắt kia cứ như thể muốn đem người trước mặt, tất cả động tác cử chỉ hỉ nộ ái ố đều thu vào. Y cắn răng nhịn lại cơn đau đầu kinh khủng, hai bên tai ù ù từng đợt, thông qua khẩu hình miệng của Dương Dạ Lan đoán biết được nội dung câu nói của nàng, thủng thỉnh đáp: "Ha, tỷ còn nói, trận đòn này coi như ta trả cho tỷ năm đó cứu ta. Đợi khi đánh xong quân Ngụy, tính ra tỷ còn nợ ta một ân tình, lỡ như ta mà có chết...."
"Phi!" Dương Dạ Lan cắt lời y: "Tiểu tử nói đi đâu vậy hả? Không còn sớm nữa, trẻ con đi về lều ngủ đi."
Phong phì cười, lặp lại: "Trẻ con?"
Dương Dạ Lan nhướng mày, giễu cợt: "Không phải hả? Mau đi đi, đi đi! Dưỡng thương cho tốt vào, dám làm trê quân cơ ta còn không đánh gãy chân ngươi cho ngươi làm phế vật, từ nay bớt quản chuyện của ta. Mau cút xuống dưới."
Phong khẽ cười, quay mặt bỏ đi thật.
Nửa tháng sau, thương thế của y quả nhiên hồi phục.
Mà nửa tháng này, Dương Dạ Lan ngoại trừ sớm tối lo bày trí tiến thủ, phối hợp cùng Tiêu Tiêu Nhi "liên hệ" các thành trấn còn lại của Thái Vân, phần lớn thời gian chính là chui đầu vào đống cơ giáp vũ khí mới ở "xưởng" quân cơ. Gọi là xưởng, nơi đó chẳng qua chỉ là một cái chòi nhỏ, có thể rèn đúc mài cắt tháo ráp, sau nửa tháng, rốt cuộc thì trường pháo mới cũng được hoàn thiện cho ra lò. Đây là thành quả Dương Dạ Lan liều mạng đổi lấy, rất đáng, thử nghiệm đến năm sáu lần đều thành công mỹ mãn.
Đêm nay, gió tây bắc đương trường thổi mạnh, mạnh đến mức cờ soái của Tiêu Tiêu Nhi bay phần phật không thôi, trận chiến lúc này, mới thật sự bắt đầu.
Ba tháng trước Bàng Thực thống lĩnh 5 vạn thủy quân ngược dòng sông Xuyên tiến đánh Thái Vân, trong vòng ba tháng, có hai lần điều binh, trong đó, có một lần số lượng lên tới 3 vạn, mật độ chiến thuyền lúc đó lên đến mấy chục ngàn. Sau vài lần giáp công với Huyết Ảnh quân của Dương Dạ Lan, tính cả gần đây nhất, binh lực hiện tại Bàng Thực nắm trong tay là 6 vạn 7 ngàn quân.
Mà dưới tay Dương Dạ Lan lại có bao nhiêu quân? Huyết Ảnh quân 5 ngàn người bị mất hết một nửa, còn lại 2 ngàn rưỡi.
"Chủ soái." Thân tướng đứng bên cạnh Bàng Thực mắt hướng ra chỗ chiến thuyền xa xa đang tiến lại gần hạm đội của mình, cẩn trọng nói: "Y quả nhiên đến rồi."
Bàng Thực cười: "Không có quân lương, ta xem họ Dương kia xử lý thế nào?"
Mấy hôm trước nhận được phong tín của Phong, trong thư có nói đêm này, y sẽ bí mật vận chuyển tất cả lương nhu của "Dương tặc" đến đại doanh Đại Khải. Lúc trường pháo của Dương Dạ Lan ra lò, trường pháo của Đại Khải đã mấy lần thử nghiệm thành công. Chỉ cần đợi đến khi quân của Dương Dạ Lan thiếu lương lục đục, Khải quân chỉ việc ở trên cao nả xuống đạn pháo, kết thúc chiến sự.
"Đại soái." Thân tướng trố mắt nhìn ra xa, cau mày nói: "Người xem, chiến thuyền kia nổi nhẹ trên mặt nước, đâu có giống đang chở đầy quân lương. Đại soái, có khi nào?"
Đồng tử Bàng Thực co lại, trong lòng "bịch" một tiếng, lập tức truyền lệnh: "Bắn tên, không cho chiến thuyền kia đến gần!"
Quân lệnh vừa ban, một trận mưa tên liền ào ào đổ xuống đội chiến thuyền của Phong. Y đứng ở đầu thuyền, điềm tĩnh giơ lên một tay, nói: "Châm lửa."
Ở đầu đội chiến thuyền này có bôi một lớp dầu, lại treo thêm một thùng chứa đầy hỏa dược, một khi châm ngòi liền tạo thành một bức tường lửa nóng hừng hực. Gió tây bắc thổi mạnh, ngọn lửa dữ tợn theo hướng gió đập thẳng vào đội thuyền như dãy núi của Bàng Thực. Y thấp giọng hạ quân lệnh thứ hai: "Bắn tên."
Hơn chục vạn mũi tên lần trước "lừa" được của Bàng Thực, đầu mũi tên cháy đến rực rỡ, so với trận mưa tên thuần mưa tên của Ngụy quân thì mưa tên của y sáng đến rợn người. Đầu chiến thuyền gắn "bom nổ chậm" cùng tường lửa nhanh chóng tiếp cận thủy quân Đại Khải, Đại Khải thủy quân đông như kiến căn bản không kịp quay đầu, trực diện đụng "rầm" một tiếng với đội thuyền của Phong.
"Bùm", thùng hỏa dược bốc cháy dữ dội, tàn lửa nhanh chóng rơi xuống chiến thuyền quân Ngụy. Hỏa dược trong thùng bị nổ văng tung tóe, gặp phải hỏa tiễn thổi bùng lên. Cục diện này chẳng mấy chốc đã biến thành một chiến trường đầy lửa.
Lửa như sóng thần đẩy ngang ra, quân chủ lực của Đại Khải vừa đối mặt liền tổn thất nặng nề, thậm chí trường pháo cất công "chế tạo" trong tình thế khẩn cấp chưa kịp bắn trả phát nào đã tự nhiên phát nổ, chiến hạm lũ lượt bị đánh chìm.
Nếu lúc này là ban ngày, có lẽ họ Bàng kia đã phát hiện thủ cấp của Diệu Ngữ đang lung la lung lay treo trên đỉnh cột buồm chủ hạm của Phong. Y hạ quân lệnh thứ ba: "Khai pháo!"
Trường pháo của y không phát nổ, thậm chí bắn "đùng đùng" liên tiếp cả chục phát đạn vẫn không hề hấn gì.
Nguyên nhân còn có thể là gì? Bản vẽ tay mà y và Diệu Ngữ "cất công" lấy được từ xưởng quân cơ căn bản là giả. Có một số cho tiết bị thay đổi thêm thắt đế vi diệu, cơ bản chính là ngươi lâu lâu ở trong mát bắn một phát thì không sao, nếu xung quanh phát nhiệt, nhiệt độ đột nhiên tăng cao thì chỉ cần kích pháo, vỏ ngoài sẽ không chịu nổ sự thay đổi áp suất, nổ thôi.
Phong giơ cao trường kiếm trong tay, hạ quân lệnh thứ tư: "Giết!!!"
Trận đó, lửa cháy suốt một đêm.
Chủ lực hai quân đánh từ nửa đêm đến tận tảng sáng hôm sau.
Khói lửa dày đặc cùng Huyết Ảnh quân đánh theo phong cách lưu manh "ta đây không sợ chết" của Phong khiến 6 vạn 7 ngàn quân của Bàng Thực nhất thời không kịp tránh né.
Thân tướng hô: "Chủ soái!"
Bàng Thực đồng tử vẫn chưa giản ra, một quả đạn pháo hướng chủ hạm của nàng bắn tới.
Bốn năm tiểu hạm liền lao ra, lấy thân thuyền của mình chặn trước chủ hạm, lập tức "bùm" một tiếng, nổ tan nát.
Khuôn mặt Bàng Thực cắt không còn một giọt máu. Lúc này, một thủy binh lảo đảo lao vào: "Chủ soái, chúng ta không trụ được nữa."
Bàng Thực hơi nheo mắt.
Rõ ràng trận này là lấy mạnh đánh yếu mà? Rõ ràng phần thắng đã nắm trong tay mà?
"Chủ soái!"
Bàng Thực giống như không thể tin vào mắt mình. 6 vạn 7 ngàn quân của nàng bây giờ còn lại là gì?
Thân tướng thấy tình thế khẩn cấp không ổn, liền tự quyết, dẫn theo tín vệ cùng một số tướng lĩnh hộ tống Bàng Thực rút lui.
Mà ở đoạn phía sau, đại quân của Tiêu Tiêu Nhi đang chờ ả, đòi lại món nợ năm năm trước, đợi cả đêm, đánh một trận giết đến đỏ cả mắt.
Mãi đến chiều hôm đó, tin thắng trận mới chính thức được xác nhận.
Thương binh trong doanh cơ hồ có người nhảy cẩn lên, có người ôm nhau khóc nứt nở, có người ngẩn mặt nhìn trời cười như điên, trạng thái mới mẻ gì cũng có.
Trên tường thành, Dương Dạ Lan trái lại mặt không chút biểu cảm, thở ra một tiếng. Là ông trời không cô phụ nàng, lần này đánh trận chính là đập nội dìm thuyền, ở trong thành không giữ lại một binh một tốt, ngoại trừ thương binh không đủ sức chiến đấu, toàn bộ quân chủ lực của nàng đều điều ra chiến trường. Nàng cũng chỉ là đánh cược một phen. Mắt nhìn khói lửa cách xa trăm dặm, trong lòng "phịch" một tiếng, trái tim treo ở trên cuốn họng cuối cùng cũng rơi về trong bụng. Chỉ là, nàng không dám vui mừng, chỉ sợ thế sự khó lường, vui mừng quá sớm.
Tuy nhiên, lúc này thiếu niên kia ánh mắt lại vi diệu sáng rực rỡ, tinh anh đến dường như nhìn thấu tất cả, nếu đem lụa che mặt của Dương Dạ Lan che cho y, chỉ nhìn vào ánh mắt đó cũng không ai biết y bị trọng thương.
"Tỷ bị thương chưa khỏi, trên này gió lớn, cảm lạnh thì phải làm sao? Ta thắc mắc Dương thừa tướng thống lĩnh Huyết Ảnh quân người nghe phải khiếp sợ như tỷ đến khi nào mới biết tự chăm sóc bản thân nhỉ?" Phong trên tay cầm theo một phong cừu y: "Lão nhân gia bên dưới nói ta mang cái này cho tỷ."
Dương Dạ Lan nhướng mày thầm nghĩ: "Ai bị thương chưa khỏi?" Ngoài miệng nói: "Ngươi bớt lo chuyện bao đồng một chút không được sao? Lần trước quản ta bị đánh chưa tởn hả?"
Nói thì nói vậy, vẫn đưa tay giật lấy cừu y tự khoác lên người.
Phong nhìn nàng, trong đáy mắt chỉ có hình ảnh của nàng, ánh mắt kia cứ như thể muốn đem người trước mặt, tất cả động tác cử chỉ hỉ nộ ái ố đều thu vào. Y cắn răng nhịn lại cơn đau đầu kinh khủng, hai bên tai ù ù từng đợt, thông qua khẩu hình miệng của Dương Dạ Lan đoán biết được nội dung câu nói của nàng, thủng thỉnh đáp: "Ha, tỷ còn nói, trận đòn này coi như ta trả cho tỷ năm đó cứu ta. Đợi khi đánh xong quân Ngụy, tính ra tỷ còn nợ ta một ân tình, lỡ như ta mà có chết...."
"Phi!" Dương Dạ Lan cắt lời y: "Tiểu tử nói đi đâu vậy hả? Không còn sớm nữa, trẻ con đi về lều ngủ đi."
Phong phì cười, lặp lại: "Trẻ con?"
Dương Dạ Lan nhướng mày, giễu cợt: "Không phải hả? Mau đi đi, đi đi! Dưỡng thương cho tốt vào, dám làm trê quân cơ ta còn không đánh gãy chân ngươi cho ngươi làm phế vật, từ nay bớt quản chuyện của ta. Mau cút xuống dưới."
Phong khẽ cười, quay mặt bỏ đi thật.
Nửa tháng sau, thương thế của y quả nhiên hồi phục.
Mà nửa tháng này, Dương Dạ Lan ngoại trừ sớm tối lo bày trí tiến thủ, phối hợp cùng Tiêu Tiêu Nhi "liên hệ" các thành trấn còn lại của Thái Vân, phần lớn thời gian chính là chui đầu vào đống cơ giáp vũ khí mới ở "xưởng" quân cơ. Gọi là xưởng, nơi đó chẳng qua chỉ là một cái chòi nhỏ, có thể rèn đúc mài cắt tháo ráp, sau nửa tháng, rốt cuộc thì trường pháo mới cũng được hoàn thiện cho ra lò. Đây là thành quả Dương Dạ Lan liều mạng đổi lấy, rất đáng, thử nghiệm đến năm sáu lần đều thành công mỹ mãn.
Đêm nay, gió tây bắc đương trường thổi mạnh, mạnh đến mức cờ soái của Tiêu Tiêu Nhi bay phần phật không thôi, trận chiến lúc này, mới thật sự bắt đầu.
Ba tháng trước Bàng Thực thống lĩnh 5 vạn thủy quân ngược dòng sông Xuyên tiến đánh Thái Vân, trong vòng ba tháng, có hai lần điều binh, trong đó, có một lần số lượng lên tới 3 vạn, mật độ chiến thuyền lúc đó lên đến mấy chục ngàn. Sau vài lần giáp công với Huyết Ảnh quân của Dương Dạ Lan, tính cả gần đây nhất, binh lực hiện tại Bàng Thực nắm trong tay là 6 vạn 7 ngàn quân.
Mà dưới tay Dương Dạ Lan lại có bao nhiêu quân? Huyết Ảnh quân 5 ngàn người bị mất hết một nửa, còn lại 2 ngàn rưỡi.
"Chủ soái." Thân tướng đứng bên cạnh Bàng Thực mắt hướng ra chỗ chiến thuyền xa xa đang tiến lại gần hạm đội của mình, cẩn trọng nói: "Y quả nhiên đến rồi."
Bàng Thực cười: "Không có quân lương, ta xem họ Dương kia xử lý thế nào?"
Mấy hôm trước nhận được phong tín của Phong, trong thư có nói đêm này, y sẽ bí mật vận chuyển tất cả lương nhu của "Dương tặc" đến đại doanh Đại Khải. Lúc trường pháo của Dương Dạ Lan ra lò, trường pháo của Đại Khải đã mấy lần thử nghiệm thành công. Chỉ cần đợi đến khi quân của Dương Dạ Lan thiếu lương lục đục, Khải quân chỉ việc ở trên cao nả xuống đạn pháo, kết thúc chiến sự.
"Đại soái." Thân tướng trố mắt nhìn ra xa, cau mày nói: "Người xem, chiến thuyền kia nổi nhẹ trên mặt nước, đâu có giống đang chở đầy quân lương. Đại soái, có khi nào?"
Đồng tử Bàng Thực co lại, trong lòng "bịch" một tiếng, lập tức truyền lệnh: "Bắn tên, không cho chiến thuyền kia đến gần!"
Quân lệnh vừa ban, một trận mưa tên liền ào ào đổ xuống đội chiến thuyền của Phong. Y đứng ở đầu thuyền, điềm tĩnh giơ lên một tay, nói: "Châm lửa."
Ở đầu đội chiến thuyền này có bôi một lớp dầu, lại treo thêm một thùng chứa đầy hỏa dược, một khi châm ngòi liền tạo thành một bức tường lửa nóng hừng hực. Gió tây bắc thổi mạnh, ngọn lửa dữ tợn theo hướng gió đập thẳng vào đội thuyền như dãy núi của Bàng Thực. Y thấp giọng hạ quân lệnh thứ hai: "Bắn tên."
Hơn chục vạn mũi tên lần trước "lừa" được của Bàng Thực, đầu mũi tên cháy đến rực rỡ, so với trận mưa tên thuần mưa tên của Ngụy quân thì mưa tên của y sáng đến rợn người. Đầu chiến thuyền gắn "bom nổ chậm" cùng tường lửa nhanh chóng tiếp cận thủy quân Đại Khải, Đại Khải thủy quân đông như kiến căn bản không kịp quay đầu, trực diện đụng "rầm" một tiếng với đội thuyền của Phong.
"Bùm", thùng hỏa dược bốc cháy dữ dội, tàn lửa nhanh chóng rơi xuống chiến thuyền quân Ngụy. Hỏa dược trong thùng bị nổ văng tung tóe, gặp phải hỏa tiễn thổi bùng lên. Cục diện này chẳng mấy chốc đã biến thành một chiến trường đầy lửa.
Lửa như sóng thần đẩy ngang ra, quân chủ lực của Đại Khải vừa đối mặt liền tổn thất nặng nề, thậm chí trường pháo cất công "chế tạo" trong tình thế khẩn cấp chưa kịp bắn trả phát nào đã tự nhiên phát nổ, chiến hạm lũ lượt bị đánh chìm.
Nếu lúc này là ban ngày, có lẽ họ Bàng kia đã phát hiện thủ cấp của Diệu Ngữ đang lung la lung lay treo trên đỉnh cột buồm chủ hạm của Phong. Y hạ quân lệnh thứ ba: "Khai pháo!"
Trường pháo của y không phát nổ, thậm chí bắn "đùng đùng" liên tiếp cả chục phát đạn vẫn không hề hấn gì.
Nguyên nhân còn có thể là gì? Bản vẽ tay mà y và Diệu Ngữ "cất công" lấy được từ xưởng quân cơ căn bản là giả. Có một số cho tiết bị thay đổi thêm thắt đế vi diệu, cơ bản chính là ngươi lâu lâu ở trong mát bắn một phát thì không sao, nếu xung quanh phát nhiệt, nhiệt độ đột nhiên tăng cao thì chỉ cần kích pháo, vỏ ngoài sẽ không chịu nổ sự thay đổi áp suất, nổ thôi.
Phong giơ cao trường kiếm trong tay, hạ quân lệnh thứ tư: "Giết!!!"
Trận đó, lửa cháy suốt một đêm.
Chủ lực hai quân đánh từ nửa đêm đến tận tảng sáng hôm sau.
Khói lửa dày đặc cùng Huyết Ảnh quân đánh theo phong cách lưu manh "ta đây không sợ chết" của Phong khiến 6 vạn 7 ngàn quân của Bàng Thực nhất thời không kịp tránh né.
Thân tướng hô: "Chủ soái!"
Bàng Thực đồng tử vẫn chưa giản ra, một quả đạn pháo hướng chủ hạm của nàng bắn tới.
Bốn năm tiểu hạm liền lao ra, lấy thân thuyền của mình chặn trước chủ hạm, lập tức "bùm" một tiếng, nổ tan nát.
Khuôn mặt Bàng Thực cắt không còn một giọt máu. Lúc này, một thủy binh lảo đảo lao vào: "Chủ soái, chúng ta không trụ được nữa."
Bàng Thực hơi nheo mắt.
Rõ ràng trận này là lấy mạnh đánh yếu mà? Rõ ràng phần thắng đã nắm trong tay mà?
"Chủ soái!"
Bàng Thực giống như không thể tin vào mắt mình. 6 vạn 7 ngàn quân của nàng bây giờ còn lại là gì?
Thân tướng thấy tình thế khẩn cấp không ổn, liền tự quyết, dẫn theo tín vệ cùng một số tướng lĩnh hộ tống Bàng Thực rút lui.
Mà ở đoạn phía sau, đại quân của Tiêu Tiêu Nhi đang chờ ả, đòi lại món nợ năm năm trước, đợi cả đêm, đánh một trận giết đến đỏ cả mắt.
Mãi đến chiều hôm đó, tin thắng trận mới chính thức được xác nhận.
Thương binh trong doanh cơ hồ có người nhảy cẩn lên, có người ôm nhau khóc nứt nở, có người ngẩn mặt nhìn trời cười như điên, trạng thái mới mẻ gì cũng có.
Trên tường thành, Dương Dạ Lan trái lại mặt không chút biểu cảm, thở ra một tiếng. Là ông trời không cô phụ nàng, lần này đánh trận chính là đập nội dìm thuyền, ở trong thành không giữ lại một binh một tốt, ngoại trừ thương binh không đủ sức chiến đấu, toàn bộ quân chủ lực của nàng đều điều ra chiến trường. Nàng cũng chỉ là đánh cược một phen. Mắt nhìn khói lửa cách xa trăm dặm, trong lòng "phịch" một tiếng, trái tim treo ở trên cuốn họng cuối cùng cũng rơi về trong bụng. Chỉ là, nàng không dám vui mừng, chỉ sợ thế sự khó lường, vui mừng quá sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.