Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 8
Tương Như
31/07/2019
"Dương Dạ Lan."
"... hở? ..."
"Ta muốn ngươi!"
"Muốn ... muốn cái gì?"
".... mạng của ngươi!"
"Mạng hả, mạng ..... mạng? Gì?!"
Dương Dạ Lan bất quá hơi ngạc nhiên a. Y cư nhiên từ lúc nào bị ai đó giở trò khiến mình ngất giả biến thành ngất thật, còn ngất từ sáng đến tận chiều, ngồi gục trên bàn lật đật ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Trước mắt, đây không phải hành quán, không phải Ngự sử đài, càng không phải ... là Nội cát trong hoàng cung. Vậy đây là đâu?
Chợt phát giác được đằng sau hình như có sát khí, liền nhanh như cắt thực hiện một cú 'xoay người thần thánh' vừa phá giải được thế bị người ta kiểm soát, vừa quay mặt lại nhìn rõ kẻ đánh lén sau lưng mình.
Nhuyễn kiếm sáng lóe lên. Người công kích, động tác thuần thục lại còn đẹp miễn chê, đấu với đối thủ cứ như là đang cưỡi ngựa xem hoa vô cùng thong thả, song các chiêu thức cũng không thiếu ác ý, đều muốn đoạt mạng người ta, mà kẻ thủ trận cũng không hề tỏ ra yếu thế. Tay không tấc sắc trái lại đối với nhuyễn kiếm kia so sánh chẳng khác một dải lụa mềm mại vô hại, từng chiêu thức vị kia tung ra đều bị y phá giải đơn giản vô cùng.
Dương Dạ Lan phóng ra ngoài cửa sổ gần đó, giang cả tay chân bám lấy thành cửa, hướng vị kia bên trong, cười nói: "Huynh đài, chơi vậy vui lắm ha?"
Chu Cẩm Vân cũng nghiên đầu cười nói: "Tất nhiên. Là do ngươi thua cược, không còn cách nào khác."
Nói xong liền vung kiếm về phía trước.
Dương Dạ Lan không nhanh không chậm dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp chặt mũi kiếm chỉ cách một phân có thể đâm xuyên chính giữa hai mắt, hờ hững nói: "Đây cũng không thể trách ta. Vẫn nên nói đến vị chủ khảo a."
Chu Cẩm Vân mi mắt khẽ động, rất khẽ, xếch miệng cười, đồng thời thu kiếm, nói: "Cẩn thận cái miệng của ngươi. Đừng nói là tân Thám Hoa như ngươi, cả một sĩ tử mới lên mười còn biết năm nay do ai chủ khảo."
"Ế~, huynh đài, huynh thỉnh hãy suy xét lại." Dương Dạ Lan cũng bước xuống, phủi phủi vạt áo, thong thả ngồi xuống bàn rót hai chén trà, nói: "Ta từ đầu đến cuối chưa hề nhắc đến cái gì mà ngươi nghĩ. Dù đó có là cái gì thì cũng là ý nghĩ của ngươi không phải ta. Ngươi tự vấn lương tâm ngươi xem thử ngươi đang nghĩ đi đâu. Để người ngoài biết được thì tân Thám Hoa như ta cũng không cứu nổi ngươi."
Chu Cẩm Vân cũng ngồi, đón lấy chén trà, nói: "Ngươi cái gì cũng nói được, đổi trắng thay đen không biết ngượng miệng." Nói rồi thong thả uống một ngụm, đồng thời cất nhuyễn kiếm vào thất lộ tất*.
*thất lộ tất: nghe đâu nó giống như một loại ủng da
Mà Dương Dạ Lan cũng vừa uống xong chén nước của mình, nói: "Huynh nói cái gì cũng đúng hết. Có điều, bàn cược này vẫn chưa kết thúc mà, huynh muốn đòi mạng ta vẫn chưa đúng lúc a."
Chu Cẩm Vân: "Hửm. Nói vậy là sao?"
Dương Dạ Lan cười nói: "Không sao cả, không có gì, ta có nói huynh cũng không biết đâu. À phải, huynh đài, ngươi không có nói với ta ngươi là thuộc hạ của Lê tổng quản nhỉ."
Chu Cẩm Vân: "...." bất quá bị câu nói kia đánh quá bất ngờ nên không kịp trở tay, chén nước đưa lên miệng chưa kịp uống liền khựng lại giây lát.
Dương Dạ Lan nhịn cười không tốt bèn cầm nốt chén trà đứng dậy quay mặt đi, nói: "Nếu mà ta biết sớm đã tranh thủ đòi huynh thêm ít vốn liếng, nói không chừng kỳ này không chỉ dừng ở vị Thám Hoa, cũng sẽ không bị đày xuống chức Ngự sử."
Chu Cẩm Vân khẽ xếch miệng cười: "Ngươi chẳng lẽ ở Ngự sử đài bị người ta bắt nạt sao? Ta nghe nói ngươi còn bị Đô Ngự sử Lý Nghiêm kia hành hung đến ngất đi?"
Phụt!!
Dương Dạ Lan nước uống vào rồi tự sặc một tràng, miễn cưỡng cười nói: "Phải a. Ta sống ở Ngự sử đài đó quả thực ngày tháng rất khó khăn, không, vô cùng vất vả còn bị chèn ép."
Chu Cẩm Vân: "..."
Dương Dạ Lan quay người lại, ngồi ngay ngắn vào bàn, nghiêm giọng nói: "Vào chuyện chính đi. Huynh tìm ta làm gì? Chủ nhân của huynh đâu? Lê tổng quản á."
Chu Cẩm Vân cũng dặng hắng một tiếng, trước tiên lấy ra hai lệnh bài đặt lên bàn, nói: "Có biết đây là gì?"
Dương Dạ Lan rất thành thật: "Không biết."
Chu Cẩm Vân: " ... tiểu tử ngươi rốt cuộc chiu từ đâu ra vậy hả? Khụ! Đây là lệnh bài thông hành, nói như vậy biết không?"
"Biết! Chi vậy?"
Chu Cẩm Vân nói tiếp: "Gần đây nội kinh có chuyện gì, ngươi có nghe nói?"
"Không."
Chu Cẩm Vân: "Ngươi...."
Dương Dạ Lan cười:
"Hahaha, ta đùa thôi, đùa thôi, huynh đâu cần làm bộ mặt như thế. Chuyện Thánh sống gì đó đúng không, nghe nói là còn xây hẳn một đạo quán cách hoàng thành năm dặm. Vị thánh sống này trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhỉ, không chỉ đoán mệnh bói tài vô cùng chính xác mà những chuyện quá khứ tương lai cũng tường tường tận tận. Nghe nói hắn chỉ mới xuất hiện cách nay không lâu song tín đồ phải nói nhiều vô số. Mà số tín đồ này không hiểu sao từ khi ở đạo quán kia trở về, một không quản thế sự, hai chuyên môn gây sự. Vì sao lại nói thế? Bởi vì số tín đồ trên hỏi cái quái gì cũng không biết, không thèm quan tâm đến thân nhân, cũng không thèm để ý những người khác, nhưng mà lại hết lần này đến lần khác tụ tập làm loạn ở một số cơ quan hành pháp của triều đình. Bắt giữ bọn họ thì cứ y như rằng họ không ai nhớ mình đã làm gì. Số lượng người đông lại không gây ra hậu quả gì lớn nên được thả ra, chỉ là thả một lần lại phá thêm một lần. Hết lần này đến lần khác hết nơi này đến nơi khác thì không phải là trùng hợp nữa. Vậy là triều đình cử người đến đạo quán, nào ngờ chưa đặt chân vào được sân nhà người ta đã bị hất văng ra ngoài. Xung quanh đạo quán đó cứ như có một bức màn vô hình chắn ngang khiến quân triều đình không có cách nào tiếp cận đành phải trở về, mà số người ca tụng đạo quán kia lại ngày càng đông thêm. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ sau khi đám quan quân kia trở về, mười một người đột nhiên bạo bệnh thân vong. Nếu ta đoán không lầm, phiên chầu sáng nay là đề cập đến vấn đề đó. Nhưng mà, thứ nhất liên quan đến bá tánh, đạo quán kia không biết dùng cách gì lại được lòng dân, ngộ nhỡ xử lý không ổn gây nên bạo loạn sẽ rất khó thu xếp. Thứ hai, bàn môn tà đạo như vậy, ai biết mình như thế nào sẽ bị liên lụy. Vậy nên ...."
Chu Cẩm Vân nghe nói đế thích thú, chống một tay lên cằm cười nói: "Vậy nên?"
Dương Dạ Lan lúc nãy vừa ngẩn mặt lên nhìn người đối diện, thâm tâm ngưng đọng trong chốc lát, lại nói: "Cũng không ngoại trừ trường hợp có kẻ muốn lấy việc này làm khó dễ cho triều đình, hoặc bản thân một ai đó trong triều chính là chủ mưu. Nói tóm lại, không cậy được văn võ trong triều nên nghĩ đến Ngự sử đài vừa hốt được hai tên tiểu sinh. Thiết nghĩ, họ Lý kia không dại gì ôm khổ vào thân, nên, có kẻ tiến cử cũng được, cố ý nhắm vào cũng được, đùn qua đẩy lại cuối cùng để tên thất phẩm như ta."
Từ bên ngoài truyền đến tiếng cười cùng tiếng vỗ tay bôm bốp. Dương Dạ Lan cùng Chu Cẩm Vân không hẹn cùng đưa mắt nhìn về hướng đó. Phía sau cánh cửa, một thiếu niên vận thanh y bước vào, phong thái vô cùng tự tại, không phải ai khác chính là vị vương gia lần trước, Kính Vương - Phong Cẩn Minh.
"... hở? ..."
"Ta muốn ngươi!"
"Muốn ... muốn cái gì?"
".... mạng của ngươi!"
"Mạng hả, mạng ..... mạng? Gì?!"
Dương Dạ Lan bất quá hơi ngạc nhiên a. Y cư nhiên từ lúc nào bị ai đó giở trò khiến mình ngất giả biến thành ngất thật, còn ngất từ sáng đến tận chiều, ngồi gục trên bàn lật đật ngồi dậy, quan sát xung quanh.
Trước mắt, đây không phải hành quán, không phải Ngự sử đài, càng không phải ... là Nội cát trong hoàng cung. Vậy đây là đâu?
Chợt phát giác được đằng sau hình như có sát khí, liền nhanh như cắt thực hiện một cú 'xoay người thần thánh' vừa phá giải được thế bị người ta kiểm soát, vừa quay mặt lại nhìn rõ kẻ đánh lén sau lưng mình.
Nhuyễn kiếm sáng lóe lên. Người công kích, động tác thuần thục lại còn đẹp miễn chê, đấu với đối thủ cứ như là đang cưỡi ngựa xem hoa vô cùng thong thả, song các chiêu thức cũng không thiếu ác ý, đều muốn đoạt mạng người ta, mà kẻ thủ trận cũng không hề tỏ ra yếu thế. Tay không tấc sắc trái lại đối với nhuyễn kiếm kia so sánh chẳng khác một dải lụa mềm mại vô hại, từng chiêu thức vị kia tung ra đều bị y phá giải đơn giản vô cùng.
Dương Dạ Lan phóng ra ngoài cửa sổ gần đó, giang cả tay chân bám lấy thành cửa, hướng vị kia bên trong, cười nói: "Huynh đài, chơi vậy vui lắm ha?"
Chu Cẩm Vân cũng nghiên đầu cười nói: "Tất nhiên. Là do ngươi thua cược, không còn cách nào khác."
Nói xong liền vung kiếm về phía trước.
Dương Dạ Lan không nhanh không chậm dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp chặt mũi kiếm chỉ cách một phân có thể đâm xuyên chính giữa hai mắt, hờ hững nói: "Đây cũng không thể trách ta. Vẫn nên nói đến vị chủ khảo a."
Chu Cẩm Vân mi mắt khẽ động, rất khẽ, xếch miệng cười, đồng thời thu kiếm, nói: "Cẩn thận cái miệng của ngươi. Đừng nói là tân Thám Hoa như ngươi, cả một sĩ tử mới lên mười còn biết năm nay do ai chủ khảo."
"Ế~, huynh đài, huynh thỉnh hãy suy xét lại." Dương Dạ Lan cũng bước xuống, phủi phủi vạt áo, thong thả ngồi xuống bàn rót hai chén trà, nói: "Ta từ đầu đến cuối chưa hề nhắc đến cái gì mà ngươi nghĩ. Dù đó có là cái gì thì cũng là ý nghĩ của ngươi không phải ta. Ngươi tự vấn lương tâm ngươi xem thử ngươi đang nghĩ đi đâu. Để người ngoài biết được thì tân Thám Hoa như ta cũng không cứu nổi ngươi."
Chu Cẩm Vân cũng ngồi, đón lấy chén trà, nói: "Ngươi cái gì cũng nói được, đổi trắng thay đen không biết ngượng miệng." Nói rồi thong thả uống một ngụm, đồng thời cất nhuyễn kiếm vào thất lộ tất*.
*thất lộ tất: nghe đâu nó giống như một loại ủng da
Mà Dương Dạ Lan cũng vừa uống xong chén nước của mình, nói: "Huynh nói cái gì cũng đúng hết. Có điều, bàn cược này vẫn chưa kết thúc mà, huynh muốn đòi mạng ta vẫn chưa đúng lúc a."
Chu Cẩm Vân: "Hửm. Nói vậy là sao?"
Dương Dạ Lan cười nói: "Không sao cả, không có gì, ta có nói huynh cũng không biết đâu. À phải, huynh đài, ngươi không có nói với ta ngươi là thuộc hạ của Lê tổng quản nhỉ."
Chu Cẩm Vân: "...." bất quá bị câu nói kia đánh quá bất ngờ nên không kịp trở tay, chén nước đưa lên miệng chưa kịp uống liền khựng lại giây lát.
Dương Dạ Lan nhịn cười không tốt bèn cầm nốt chén trà đứng dậy quay mặt đi, nói: "Nếu mà ta biết sớm đã tranh thủ đòi huynh thêm ít vốn liếng, nói không chừng kỳ này không chỉ dừng ở vị Thám Hoa, cũng sẽ không bị đày xuống chức Ngự sử."
Chu Cẩm Vân khẽ xếch miệng cười: "Ngươi chẳng lẽ ở Ngự sử đài bị người ta bắt nạt sao? Ta nghe nói ngươi còn bị Đô Ngự sử Lý Nghiêm kia hành hung đến ngất đi?"
Phụt!!
Dương Dạ Lan nước uống vào rồi tự sặc một tràng, miễn cưỡng cười nói: "Phải a. Ta sống ở Ngự sử đài đó quả thực ngày tháng rất khó khăn, không, vô cùng vất vả còn bị chèn ép."
Chu Cẩm Vân: "..."
Dương Dạ Lan quay người lại, ngồi ngay ngắn vào bàn, nghiêm giọng nói: "Vào chuyện chính đi. Huynh tìm ta làm gì? Chủ nhân của huynh đâu? Lê tổng quản á."
Chu Cẩm Vân cũng dặng hắng một tiếng, trước tiên lấy ra hai lệnh bài đặt lên bàn, nói: "Có biết đây là gì?"
Dương Dạ Lan rất thành thật: "Không biết."
Chu Cẩm Vân: " ... tiểu tử ngươi rốt cuộc chiu từ đâu ra vậy hả? Khụ! Đây là lệnh bài thông hành, nói như vậy biết không?"
"Biết! Chi vậy?"
Chu Cẩm Vân nói tiếp: "Gần đây nội kinh có chuyện gì, ngươi có nghe nói?"
"Không."
Chu Cẩm Vân: "Ngươi...."
Dương Dạ Lan cười:
"Hahaha, ta đùa thôi, đùa thôi, huynh đâu cần làm bộ mặt như thế. Chuyện Thánh sống gì đó đúng không, nghe nói là còn xây hẳn một đạo quán cách hoàng thành năm dặm. Vị thánh sống này trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhỉ, không chỉ đoán mệnh bói tài vô cùng chính xác mà những chuyện quá khứ tương lai cũng tường tường tận tận. Nghe nói hắn chỉ mới xuất hiện cách nay không lâu song tín đồ phải nói nhiều vô số. Mà số tín đồ này không hiểu sao từ khi ở đạo quán kia trở về, một không quản thế sự, hai chuyên môn gây sự. Vì sao lại nói thế? Bởi vì số tín đồ trên hỏi cái quái gì cũng không biết, không thèm quan tâm đến thân nhân, cũng không thèm để ý những người khác, nhưng mà lại hết lần này đến lần khác tụ tập làm loạn ở một số cơ quan hành pháp của triều đình. Bắt giữ bọn họ thì cứ y như rằng họ không ai nhớ mình đã làm gì. Số lượng người đông lại không gây ra hậu quả gì lớn nên được thả ra, chỉ là thả một lần lại phá thêm một lần. Hết lần này đến lần khác hết nơi này đến nơi khác thì không phải là trùng hợp nữa. Vậy là triều đình cử người đến đạo quán, nào ngờ chưa đặt chân vào được sân nhà người ta đã bị hất văng ra ngoài. Xung quanh đạo quán đó cứ như có một bức màn vô hình chắn ngang khiến quân triều đình không có cách nào tiếp cận đành phải trở về, mà số người ca tụng đạo quán kia lại ngày càng đông thêm. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ sau khi đám quan quân kia trở về, mười một người đột nhiên bạo bệnh thân vong. Nếu ta đoán không lầm, phiên chầu sáng nay là đề cập đến vấn đề đó. Nhưng mà, thứ nhất liên quan đến bá tánh, đạo quán kia không biết dùng cách gì lại được lòng dân, ngộ nhỡ xử lý không ổn gây nên bạo loạn sẽ rất khó thu xếp. Thứ hai, bàn môn tà đạo như vậy, ai biết mình như thế nào sẽ bị liên lụy. Vậy nên ...."
Chu Cẩm Vân nghe nói đế thích thú, chống một tay lên cằm cười nói: "Vậy nên?"
Dương Dạ Lan lúc nãy vừa ngẩn mặt lên nhìn người đối diện, thâm tâm ngưng đọng trong chốc lát, lại nói: "Cũng không ngoại trừ trường hợp có kẻ muốn lấy việc này làm khó dễ cho triều đình, hoặc bản thân một ai đó trong triều chính là chủ mưu. Nói tóm lại, không cậy được văn võ trong triều nên nghĩ đến Ngự sử đài vừa hốt được hai tên tiểu sinh. Thiết nghĩ, họ Lý kia không dại gì ôm khổ vào thân, nên, có kẻ tiến cử cũng được, cố ý nhắm vào cũng được, đùn qua đẩy lại cuối cùng để tên thất phẩm như ta."
Từ bên ngoài truyền đến tiếng cười cùng tiếng vỗ tay bôm bốp. Dương Dạ Lan cùng Chu Cẩm Vân không hẹn cùng đưa mắt nhìn về hướng đó. Phía sau cánh cửa, một thiếu niên vận thanh y bước vào, phong thái vô cùng tự tại, không phải ai khác chính là vị vương gia lần trước, Kính Vương - Phong Cẩn Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.