Thừa Tướng Đại Nhân Còn Không Gả Cho Trẫm?!
Chương 73: Hỏa biến
Tương Như
01/09/2019
Chiến báo khẩn cấp chậm một hôm mới truyền được
đến Tây Châu, quân sĩ truyền tin chỉ còn một tay, gượng chút hơi tàn,
sau khi đến đại doanh, chưa kịp nói một câu cả người lẫn ngựa đều sức
cùng lực kiệt.
Hai canh giờ sau, việc đại đội binh kỵ Đại Khải ở Kinh Thủy thành bị tập kích thất thủ đã chấn kinh triều dã.
Ngụy Vân Lan đang bận chỉ huy chiến sự ở tây bắc, tay phải chống liên quân Tùy - Thục trên đất Thục, tay trái chống Bắc Huyền quân phản công trên lãnh thổ Bắc Huyền, nghe được tin đương trường thổ huyết, liền đặt bút lệnh Bàng Thực lập tức động binh, không quản nhiều nữa đem quân thâu tóm toàn bộ Thái Vân quốc.
Mùa mưa năm đó, tin tức Dương Dạ Lan ở chiến trường Thái Vân liền được xác định. Phong Cẩn Minh nghe tin rút quân trăm dặm muốn tìm gặp Dương Dạ Lan tính sổ sẵn tiện đòi lại hổ phù, quan hệ Tùy - Thục cũng vì y bỏ đi nửa chừng mà rạn nứt. Cứ như vậy mũi giáo hai ba hướng đều chỉa thẳng về thành Trần Thương, người muốn mạng Dương Dạ Lan đều tập trung trên Thái Vân quốc thổ.
Giữa tháng Chạp, đoàn viện binh đầu tiên của Tiêu Tiêu Nhi từ trên đánh xuống phá vỡ thế gọng kiềm vây khốn của Trần Thương, hôm sau thủy quân Đại Khải hãm thành liền lui ba mươi dặm.
Cùng thời gian đó, quân đội Bắc Huyền ở Tây Bắc, Tây Châu cùng trợ binh của Tuyên Cơ thắng lớn, Tùy quân đại bại bị diệt toàn bộ, quan hệ Tùy - Thục chính thức đứt lìa.
Cuối năm, ở chiến trường Thái Vân, Dương Dạ Lan trước sau tự viết mười tám phong thư tay, lần lượt "chúc Tết" chư vị thành chủ, đồng thời mài đao soàn soạt, công nhiên tuyên bố, thư "chúc Tết" không thích cũng không sao, nàng lập tức dẫn người đồ thành.
Việc đồ thành tàn sát bình thường chỉ có Khải quân thậm chí chỉ mình Ngụy Vân Lan mới làm như vậy, người Thái Vân lúc đó chỉ nghĩ Dương Dạ Lan lần đầu tiên sau mấy năm tái xuất muốn phô trương thanh thế, ai ngờ, Dương Dạ Lan làm thật.
Hôm đó, tính từ lúc thư "chúc Tết" truyền tới tay mười tám thành quan, thành chủ mười tám thành đều căng thẳng, ngày đêm phái người theo dõi chặt trú địa Trần Thương, nhưng đến nay đã gần nửa tháng vẫn không có động tĩnh gì.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, thám báo ở bên ngoài đợi mãi cho đến nửa đêm thì nghe loáng thoáng người trong thành đón giao thừa, coi bộ họ Dương kia cũng muốn yên bình đón năm mới. Thám báo cẩn thận xác định lại lần nữa, quả thật là không có động thái động binh, lúc này mới im ắng triệu tập thủ hạ rút về.
Ngay khi họ vừa rời đi, một huyền ưng cũng tức thì đập cánh bay thẳng vào màn đêm, lát sau đã không thấy dấu vết. Phía sau cổng thành, Tiêu Tiêu Nhi khoác trên người một bộ khinh giáp, cưỡi ngựa đến oai phong lẫm liệt dẫn đầu kỵ binh khí giới chỉnh tề, giơ tay đón lấy huyền ưng.
Đội quân trong đêm chia thành ba đường, hướng thẳng trú địa 18 thành quan.
Thành chủ 18 thành có người bị thư "chúc Tết" của Dương Dạ Lan dọa đến vãi cả ra quần, mấy ngày này tạm yên bình mới thở được một chút, nhưng trước mắt Đại Khải dã tâm thấy rõ, nếu Dương Dạ Lan không ra tay thì thủy binh 5 vạn quân của Bàng Thực cũng đánh tới. Dù gì bên phía Dương Dạ Lan còn có trưởng công chúa Tiêu Tiêu Nhi, để thành quan vào tay nàng cũng không đến nỗi gọi là mất nước, bởi vậy trong nội bộ sớm đã có người muốn rút lui.
Đêm đó nhận được thám báo, nói thành Trần Thương vẫn chưa có động tĩnh mới yên lòng, hẳn là trưởng công chúa muốn cho họ thêm chút thời gian. Cho nên, thủ vệ thì đi lang thang, thành chủ tướng quân thì chuyên tâm cãi nhau. Chính lúc này, kẻ địch như vậy thình lình xuất hiện.
Rất nhiều người chỉ hận quần còn chưa khô đã phải hốt hoảng ứng chiến, bị kình quân thế tới rào rạt như cuồng phong đánh đến tơi bời. Giáp quân, kỵ binh dưới trướng Dương Dạ Lan đao kiếm rít gào, tinh phong huyết vũ, quét qua một thành chẳng khác gì thái rau, chỉ trong một đêm đánh tan tác 5 thành quan không chừa một người sống, khiến thành chủ 13 thành còn lại phải kêu cha gọi mẹ lê gối xin hàng.
Đội quân ấy đánh một trận thành danh, gọi là Huyết Ảnh quân, đao quang kiếm ảnh lướt qua, còn lại chỉ màu máu.
Bàng Thực ở bên kia chiến tuyến, nhận được tin đã là chuyện của sáng hôm sau, căn bản không kịp làm gì đành phải tiếp tục án binh bất động chờ suy nghĩ biện pháp vẹn toàn.
Trong doanh.
Hàn Thoại nữ tướng chạy vào trướng đưa tin: "Thừa tướng, soái ấn đã đưa tới rồi, người xem…"
Dương Dạ Lan nhàn nhạt liếc nhìn khay gỗ tiểu binh đi theo Hàn Thoại cầm trên tay, cười lạnh một tiếng. 13 soái ấn này có thể điều động cùng lúc gần 6 vạn quân, nếu nội bộ Thái Vân đoàn kết, 6 vạn quân dư sức dìm chết nàng.
"Tiêu công chúa đâu rồi?" Dương Dạ Lan hỏi.
Tiêu Tiêu Nhi năm năm trước chẳng qua chỉ mới có 15 tuổi, đi sứ Thục quốc, giữa đường bị người của chú ruột Tiêu Nạp Doanh ám toán, rồi lại rơi vào tay Phong Cẩn Du cùng với Dương Dạ Lan.
Phong Cẩn Du và Dương Dạ Lan toàn quân gặp chuyện, nàng lại may mắn thoát được, lang bạc khắp nơi. Ở vương thành Thái Vân, Tiêu Nạp Doanh thích sát huynh ruột Tiêu Nạp Duệ thành công, tự mình chấp chính, hai tay dâng nửa giang sơn cho Đại Khải. Tiêu Tiêu Nhi mới ngần ấy tuổi đã trải qua bao nhiêu chuyện trưởng thành không ít, năm năm ở bên ngoài, tự gây dựng cho mình một thế lực riêng, các trung thần cựu tướng dưới tay phụ thân nàng trước đây đều đồng loạt theo nàng, khổ tận cam lai, năm năm sau thanh thế địa vị của trưởng công chúa Tiêu Tiêu Nhi ở Thái Vân quốc lên như diều gặp gió.
Chẳng qua là Tiêu Nạp Doanh tay nắm binh quyền, ở phía sau còn có Đại Khải giật dây nên mấy năm này mới tạm để hắn "danh bất chính ngôn bất thuận" mà chấp chính.
Hàn Thoại nói: "Công chúa từ sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về. Mạt tướng tự ý quyết định mới đến tìm thừa tướng."
"Chưa về?" Dương Dạ Lan ngạc nhiên: "Đi đâu vậy? Có ai theo cùng không? Sao không ai nói với ta?"
Hàn Thoại dè dặt nói: "Công chúa nói thừa tướng bận rộn quân vụ không muốn làm phiền nên căn dặn không cần báo lại .... Hình như là đến trú địa của dân chúng, hôm nay theo phong tục của Thái Vân là ngày Tế thủy thì ...."
Chữ "phải" còn chưa nói xong Dương Dạ Lan đã cau mày cắt ngang.
"Tìm cách liên lạc với họ, nói là trong doanh có biến bảo họ về gấp gặp ta. Đi nhanh lên!"
Hàn Thoại ôm quyền "Vâng" một tiếng vội đi ngay.
Mà Dương Dạ Lan dạo gần đây cứ như bị quạ đen ám, miệng quạ linh nghiệm đến vi diệu, Hàn Thoại rời đi không lâu đã có binh sĩ hớt hả chạy vào báo: "Thừa tướng, không hay rồi."
Lão thành chủ thành Kinh Thủy sống đến từng này tuổi chưa trải qua nhiều biến động liên tiếp trong một thời gian ngắn như vậy. Cũng may, hoàng thiên thương xót, những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây đều gặp dữ hóa lành, quân Ngụy tuy đông nhưng không dám manh động, có lẽ là vì thanh thế của hai vị đầu lĩnh bọn họ quá cao, hoặc là bọn họ quá lợi hại cho nên lúc có chiến sự vạn nhất vẫn chuyển nguy thành an được, mấy ngày này mới miễn cưỡng coi như sóng yên biển lặng.
Thái Vân tế thủy, bá tánh vùng chiến sự vẫn theo tập tục tổ chức một ít lễ nghi truyền thống, căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng được giản ra bớt, ít ra trên khuôn mặt nhiều người đã lộ vẻ tươi tắn một chút. Thiên đăng vốn vĩ nên thắp vào ban đêm nhưng mọi người sợ ban đêm thả đèn sẽ gây chú ý, Dương thừa tướng cũng không cho thả đèn, vậy nên công chúa đã đứng ra bảo lãnh: thả đèn ban ngày chắc không sao ha.
Mọi người thả đèn đều cầu mong ngày tháng yên bình, chiến sự vĩnh viễn cũng đừng xảy ra.
Đáng tiếc, sợ gì gặp đó.
Lão thành chủ ngửa cổ lên nhìn trời, đang là đầu xuân, gió tây bắc đáng lẽ nên thổi mạnh mới phải, theo lý dãy đèn kia nên bay ra ngoài thành từ lâu rồi, sao cứ tập trung đó không chịu bay? Sao lại là gió đông nhỉ?
Còn chưa có câu trả lời thì bên ngoài thành đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt, sương trắng dày đặc bắn "phụt" ra, vài chục viên hỏa dược to bằng nắm tay ngang ngược phóng lên trời, rơi thẳng vào trong thành. Một loạt tiếng nổ ở chỗ đám bá tánh đang tụ tập vang lên. Tiếp đó là một trận mưa tên ngùn ngụt, mũi tên sắc lẹm xuyên thủng tầng lớp thiên đăng đang bay lơ lửng, rơi xuống, phát hỏa.
Gió đông cứ thổi khổng ngừng.
Bách tính mười mấy thành quan xung quanh đổ hết về đây, nam nữ già trẻ đều có đủ, gào thét vang trời kinh hoảng bỏ chạy tứ tán, chen lấn đùn đẩy giẫm đạp nhau vô số, ngay cả chiến mã của tiểu binh đang trực trên đường cũng bị họ xô trúng mà hí lên không ngừng.
Trú địa nhanh chóng không khác gì một cái lò thiêu.
Cả kinh thành chẳng mấy chốc chìm trong khói lửa.
Xa xa từ hướng mũi tên, hằng hà sa số binh lính Đại Khải vốn nên đồn trú trên sông, vậy mà đã tập kết cách thành trú của thường dân chưa đầy chục dặm.
Hai canh giờ sau, việc đại đội binh kỵ Đại Khải ở Kinh Thủy thành bị tập kích thất thủ đã chấn kinh triều dã.
Ngụy Vân Lan đang bận chỉ huy chiến sự ở tây bắc, tay phải chống liên quân Tùy - Thục trên đất Thục, tay trái chống Bắc Huyền quân phản công trên lãnh thổ Bắc Huyền, nghe được tin đương trường thổ huyết, liền đặt bút lệnh Bàng Thực lập tức động binh, không quản nhiều nữa đem quân thâu tóm toàn bộ Thái Vân quốc.
Mùa mưa năm đó, tin tức Dương Dạ Lan ở chiến trường Thái Vân liền được xác định. Phong Cẩn Minh nghe tin rút quân trăm dặm muốn tìm gặp Dương Dạ Lan tính sổ sẵn tiện đòi lại hổ phù, quan hệ Tùy - Thục cũng vì y bỏ đi nửa chừng mà rạn nứt. Cứ như vậy mũi giáo hai ba hướng đều chỉa thẳng về thành Trần Thương, người muốn mạng Dương Dạ Lan đều tập trung trên Thái Vân quốc thổ.
Giữa tháng Chạp, đoàn viện binh đầu tiên của Tiêu Tiêu Nhi từ trên đánh xuống phá vỡ thế gọng kiềm vây khốn của Trần Thương, hôm sau thủy quân Đại Khải hãm thành liền lui ba mươi dặm.
Cùng thời gian đó, quân đội Bắc Huyền ở Tây Bắc, Tây Châu cùng trợ binh của Tuyên Cơ thắng lớn, Tùy quân đại bại bị diệt toàn bộ, quan hệ Tùy - Thục chính thức đứt lìa.
Cuối năm, ở chiến trường Thái Vân, Dương Dạ Lan trước sau tự viết mười tám phong thư tay, lần lượt "chúc Tết" chư vị thành chủ, đồng thời mài đao soàn soạt, công nhiên tuyên bố, thư "chúc Tết" không thích cũng không sao, nàng lập tức dẫn người đồ thành.
Việc đồ thành tàn sát bình thường chỉ có Khải quân thậm chí chỉ mình Ngụy Vân Lan mới làm như vậy, người Thái Vân lúc đó chỉ nghĩ Dương Dạ Lan lần đầu tiên sau mấy năm tái xuất muốn phô trương thanh thế, ai ngờ, Dương Dạ Lan làm thật.
Hôm đó, tính từ lúc thư "chúc Tết" truyền tới tay mười tám thành quan, thành chủ mười tám thành đều căng thẳng, ngày đêm phái người theo dõi chặt trú địa Trần Thương, nhưng đến nay đã gần nửa tháng vẫn không có động tĩnh gì.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, thám báo ở bên ngoài đợi mãi cho đến nửa đêm thì nghe loáng thoáng người trong thành đón giao thừa, coi bộ họ Dương kia cũng muốn yên bình đón năm mới. Thám báo cẩn thận xác định lại lần nữa, quả thật là không có động thái động binh, lúc này mới im ắng triệu tập thủ hạ rút về.
Ngay khi họ vừa rời đi, một huyền ưng cũng tức thì đập cánh bay thẳng vào màn đêm, lát sau đã không thấy dấu vết. Phía sau cổng thành, Tiêu Tiêu Nhi khoác trên người một bộ khinh giáp, cưỡi ngựa đến oai phong lẫm liệt dẫn đầu kỵ binh khí giới chỉnh tề, giơ tay đón lấy huyền ưng.
Đội quân trong đêm chia thành ba đường, hướng thẳng trú địa 18 thành quan.
Thành chủ 18 thành có người bị thư "chúc Tết" của Dương Dạ Lan dọa đến vãi cả ra quần, mấy ngày này tạm yên bình mới thở được một chút, nhưng trước mắt Đại Khải dã tâm thấy rõ, nếu Dương Dạ Lan không ra tay thì thủy binh 5 vạn quân của Bàng Thực cũng đánh tới. Dù gì bên phía Dương Dạ Lan còn có trưởng công chúa Tiêu Tiêu Nhi, để thành quan vào tay nàng cũng không đến nỗi gọi là mất nước, bởi vậy trong nội bộ sớm đã có người muốn rút lui.
Đêm đó nhận được thám báo, nói thành Trần Thương vẫn chưa có động tĩnh mới yên lòng, hẳn là trưởng công chúa muốn cho họ thêm chút thời gian. Cho nên, thủ vệ thì đi lang thang, thành chủ tướng quân thì chuyên tâm cãi nhau. Chính lúc này, kẻ địch như vậy thình lình xuất hiện.
Rất nhiều người chỉ hận quần còn chưa khô đã phải hốt hoảng ứng chiến, bị kình quân thế tới rào rạt như cuồng phong đánh đến tơi bời. Giáp quân, kỵ binh dưới trướng Dương Dạ Lan đao kiếm rít gào, tinh phong huyết vũ, quét qua một thành chẳng khác gì thái rau, chỉ trong một đêm đánh tan tác 5 thành quan không chừa một người sống, khiến thành chủ 13 thành còn lại phải kêu cha gọi mẹ lê gối xin hàng.
Đội quân ấy đánh một trận thành danh, gọi là Huyết Ảnh quân, đao quang kiếm ảnh lướt qua, còn lại chỉ màu máu.
Bàng Thực ở bên kia chiến tuyến, nhận được tin đã là chuyện của sáng hôm sau, căn bản không kịp làm gì đành phải tiếp tục án binh bất động chờ suy nghĩ biện pháp vẹn toàn.
Trong doanh.
Hàn Thoại nữ tướng chạy vào trướng đưa tin: "Thừa tướng, soái ấn đã đưa tới rồi, người xem…"
Dương Dạ Lan nhàn nhạt liếc nhìn khay gỗ tiểu binh đi theo Hàn Thoại cầm trên tay, cười lạnh một tiếng. 13 soái ấn này có thể điều động cùng lúc gần 6 vạn quân, nếu nội bộ Thái Vân đoàn kết, 6 vạn quân dư sức dìm chết nàng.
"Tiêu công chúa đâu rồi?" Dương Dạ Lan hỏi.
Tiêu Tiêu Nhi năm năm trước chẳng qua chỉ mới có 15 tuổi, đi sứ Thục quốc, giữa đường bị người của chú ruột Tiêu Nạp Doanh ám toán, rồi lại rơi vào tay Phong Cẩn Du cùng với Dương Dạ Lan.
Phong Cẩn Du và Dương Dạ Lan toàn quân gặp chuyện, nàng lại may mắn thoát được, lang bạc khắp nơi. Ở vương thành Thái Vân, Tiêu Nạp Doanh thích sát huynh ruột Tiêu Nạp Duệ thành công, tự mình chấp chính, hai tay dâng nửa giang sơn cho Đại Khải. Tiêu Tiêu Nhi mới ngần ấy tuổi đã trải qua bao nhiêu chuyện trưởng thành không ít, năm năm ở bên ngoài, tự gây dựng cho mình một thế lực riêng, các trung thần cựu tướng dưới tay phụ thân nàng trước đây đều đồng loạt theo nàng, khổ tận cam lai, năm năm sau thanh thế địa vị của trưởng công chúa Tiêu Tiêu Nhi ở Thái Vân quốc lên như diều gặp gió.
Chẳng qua là Tiêu Nạp Doanh tay nắm binh quyền, ở phía sau còn có Đại Khải giật dây nên mấy năm này mới tạm để hắn "danh bất chính ngôn bất thuận" mà chấp chính.
Hàn Thoại nói: "Công chúa từ sớm đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về. Mạt tướng tự ý quyết định mới đến tìm thừa tướng."
"Chưa về?" Dương Dạ Lan ngạc nhiên: "Đi đâu vậy? Có ai theo cùng không? Sao không ai nói với ta?"
Hàn Thoại dè dặt nói: "Công chúa nói thừa tướng bận rộn quân vụ không muốn làm phiền nên căn dặn không cần báo lại .... Hình như là đến trú địa của dân chúng, hôm nay theo phong tục của Thái Vân là ngày Tế thủy thì ...."
Chữ "phải" còn chưa nói xong Dương Dạ Lan đã cau mày cắt ngang.
"Tìm cách liên lạc với họ, nói là trong doanh có biến bảo họ về gấp gặp ta. Đi nhanh lên!"
Hàn Thoại ôm quyền "Vâng" một tiếng vội đi ngay.
Mà Dương Dạ Lan dạo gần đây cứ như bị quạ đen ám, miệng quạ linh nghiệm đến vi diệu, Hàn Thoại rời đi không lâu đã có binh sĩ hớt hả chạy vào báo: "Thừa tướng, không hay rồi."
Lão thành chủ thành Kinh Thủy sống đến từng này tuổi chưa trải qua nhiều biến động liên tiếp trong một thời gian ngắn như vậy. Cũng may, hoàng thiên thương xót, những chuyện lớn nhỏ xảy ra gần đây đều gặp dữ hóa lành, quân Ngụy tuy đông nhưng không dám manh động, có lẽ là vì thanh thế của hai vị đầu lĩnh bọn họ quá cao, hoặc là bọn họ quá lợi hại cho nên lúc có chiến sự vạn nhất vẫn chuyển nguy thành an được, mấy ngày này mới miễn cưỡng coi như sóng yên biển lặng.
Thái Vân tế thủy, bá tánh vùng chiến sự vẫn theo tập tục tổ chức một ít lễ nghi truyền thống, căng thẳng bấy lâu rốt cuộc cũng được giản ra bớt, ít ra trên khuôn mặt nhiều người đã lộ vẻ tươi tắn một chút. Thiên đăng vốn vĩ nên thắp vào ban đêm nhưng mọi người sợ ban đêm thả đèn sẽ gây chú ý, Dương thừa tướng cũng không cho thả đèn, vậy nên công chúa đã đứng ra bảo lãnh: thả đèn ban ngày chắc không sao ha.
Mọi người thả đèn đều cầu mong ngày tháng yên bình, chiến sự vĩnh viễn cũng đừng xảy ra.
Đáng tiếc, sợ gì gặp đó.
Lão thành chủ ngửa cổ lên nhìn trời, đang là đầu xuân, gió tây bắc đáng lẽ nên thổi mạnh mới phải, theo lý dãy đèn kia nên bay ra ngoài thành từ lâu rồi, sao cứ tập trung đó không chịu bay? Sao lại là gió đông nhỉ?
Còn chưa có câu trả lời thì bên ngoài thành đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt, sương trắng dày đặc bắn "phụt" ra, vài chục viên hỏa dược to bằng nắm tay ngang ngược phóng lên trời, rơi thẳng vào trong thành. Một loạt tiếng nổ ở chỗ đám bá tánh đang tụ tập vang lên. Tiếp đó là một trận mưa tên ngùn ngụt, mũi tên sắc lẹm xuyên thủng tầng lớp thiên đăng đang bay lơ lửng, rơi xuống, phát hỏa.
Gió đông cứ thổi khổng ngừng.
Bách tính mười mấy thành quan xung quanh đổ hết về đây, nam nữ già trẻ đều có đủ, gào thét vang trời kinh hoảng bỏ chạy tứ tán, chen lấn đùn đẩy giẫm đạp nhau vô số, ngay cả chiến mã của tiểu binh đang trực trên đường cũng bị họ xô trúng mà hí lên không ngừng.
Trú địa nhanh chóng không khác gì một cái lò thiêu.
Cả kinh thành chẳng mấy chốc chìm trong khói lửa.
Xa xa từ hướng mũi tên, hằng hà sa số binh lính Đại Khải vốn nên đồn trú trên sông, vậy mà đã tập kết cách thành trú của thường dân chưa đầy chục dặm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.