Thừa Tướng Đại Nhân Rất Sủng Ái Ta
Chương 15: Phần 15 (Hết )
Linh Hề Công Tử
06/10/2024
Oản Oản cũng mở một nhà võ đường, đồng thời bán thêm ít binh khí. Ban đầu, ta cứ nghĩ rằng nữ nhân ở kinh thành vốn giữ khuôn phép sẽ không thích mấy việc múa đao múa kiếm, nhưng không ngờ, ngay ngày khai trương đầu tiên đã náo động cả kinh thành.
Không chỉ các thiếu nữ chưa xuất giá nộp bạc để học võ, mà thậm chí những nữ nhân đã lấy chồng cũng đua nhau tới tập luyện.
Những nữ nhân đó kết thân với Oản Oản, sau nửa tháng tập võ trở về nhà, họ nói rằng những người trượng phu thường ngày say rượu rồi động tay động chân giờ thấy họ đều trở nên ngoan ngoãn hẳn…
Quốc Tử Giám cũng bắt đầu mở cửa cho nữ giới, những bé gái ở kinh thành chỉ cần vượt qua kỳ thi đầu tiên là có thể vào Quốc Tử Giám học. Nam nữ đồng lớp, chia thành các ban Giáp, Ất, Bính, Đinh. Nửa năm sau khi học kỳ khai giảng, viên Tế tửu đầy phấn khởi đến phủ ta tìm Oản Oản, râu tóc ông ta dựng ngược vì kích động.
“Phu nhân không biết đâu, kể từ khi các nữ nhân vào học, họ học chăm chỉ hơn cả nam nhân, nửa năm trôi qua, lão phu phát hiện không ít cô nương thích hợp với việc học hơn nhiều so với các công tử, làm quan hay không thì không quan trọng, ít ra các nàng ấy cũng biết nhiều hơn thì tốt chứ sao.”
Oản Oản vừa gặm hạt dưa vừa nhìn Tế tửu: “Lão già, trước đây ngươi ghét ta nhất.”
Tế tửu vuốt râu, trợn mắt nhìn Oản Oản: “Ngươi nói gì vậy, ngươi không nhớ trước kia ngươi nghịch ngợm đến mức nào sao?”
Suốt ngày không đánh người này thì đánh người khác, hung hăng càn quấy, lão phu chỉ muốn dẫn ngươi đi đúng đường thôi.
“Bây giờ oan khuất của Trưởng công chúa đã được rửa sạch, ai ai cũng biết ngươi đã sống không dễ dàng trong những năm qua, không thể xót xa cho ngươi một chút sao?”
“Ý tưởng của ngươi thật tốt, mang lại phúc lợi cho bách tính kinh thành, lão phu đương nhiên thích ngươi.”
Oản Oản cười khẽ, rồi bất ngờ quay đầu nôn mửa. Sắc mặt Tế tửu trở nên khó coi, nhìn ta mà nói:
“Sao nàng ấy lại nhỏ mọn đến vậy, lão phu đã nhẫn nhịn giảng đạo lý với nàng, vậy mà sao nàng lại khó chịu đến nôn ra thế này?”
Ta đẩy Tế tửu ra ngoài: “Rảnh thì đi dạy học trò đi, nếu biết mình làm phiền người khác, thì sau này đừng đến nữa.”
Tế tửu vừa mắng vừa phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Oản Oản mang thai, nhạc phụ ta dường như muốn chuyển hẳn vào phủ ta ở.
Chưa sáng ông đã kéo tay áo Oản Oản khóc lóc nỉ non: “Trời ơi, con gái của ta… chịu khổ không ít rồi… làm sao đây, cha thật sự muốn sinh thay cho con…”
Oản Oản ngái ngủ ngáp dài, khẽ chọc vào ta vừa mới tỉnh: “Đi rót cho cha ta tách trà cho đỡ khàn, vừa mới ngủ dậy nghe giọng ông ấy còn khản cả lại.”
Từ khi có thai, Oản Oản trở nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều, mỗi lần thấy nhạc phụ bận rộn trong sân, nàng lại lén lau nước mắt sau lưng ông.
“Khóc gì vậy?”
Oản Oản ôm bụng rồi rúc vào lòng ta: “Trước đây ta cứ nghĩ ông ấy vô dụng, chỉ biết khóc lóc là đồ bỏ đi.
“Giờ có con rồi ta mới hiểu, năm đó ông ấy một thân một mình theo mẫu thân ta vào kinh, không hiểu gì, không có gia thế, cũng không có năng lực.
“Ban đầu chỉ có mỗi mẫu thân ta, sau khi mẫu thân mất, ông ấy một mình chăm ta, không thể quay về làng, lại ngày ngày lo sợ, không dám báo thù vì sợ liên lụy đến ta.”
“Bao nhiêu năm qua, ông ấy sống cũng chẳng dễ dàng…”
Ta vỗ về lưng Oản Oản, an ủi nàng: “Giờ nhạc phụ vui lắm rồi, thù của mẫu thân ngươi đã báo, sau này ngươi cũng không khiến ông ấy lo lắng nữa, ông ấy có thể sống thoải mái rồi.”
Oản Oản lại khóc thêm một hồi.
Khi Oản Oản lâm bồn, đó là một ngày xuân.
Bà đỡ trong phòng ra sức động viên Oản Oản, những nữ nhân kinh thành từng chịu ơn Oản Oản đều đứng ngoài phủ, cầm theo lễ vật, chờ tin vui.
Ta không ngạc nhiên gì khi nhạc phụ lại bật khóc, lúc đầu ông ôm cột khóc, sau đó thấy ôm cột không thoải mái, lại ôm ta khóc nức nở.
“Hiền tế à, đừng thấy Oản Oản thường thích động tay động chân, thực ra con bé là một cô nương rất nhạy cảm.”
“Bề ngoài trông có vẻ hung hăng, nhưng trong lòng lại rất để ý đến suy nghĩ của người khác. Từ nhỏ nó bị bắt nạt liền thích đánh người, vừa đánh vừa khóc, nó thực sự không phải đứa kiêu căng, mà chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi…”
Ta gật đầu nói rằng ta biết rồi, lần đầu tiên gặp Oản Oản cũng là khi nàng đánh đập vị hôn phu đầu tiên của mình.
Tên đó lăng mạ nàng giữa đường, nói nàng thô lỗ vô lễ, nàng vừa đánh vừa khóc, trông thật đáng thương.
Sau đó ta lại gặp nàng vài lần, lần nào cũng là khi nàng bị bắt nạt, đám tiểu nhân thích a dua nịnh hót ở kinh thành luôn luôn ức h.i.ế.p nàng. Nàng không có bạn bè, luôn phải chơi một mình.
Khi bị ức hiếp, nàng chỉ biết lén trốn vào góc khuất khóc lóc, vừa khóc vừa gọi mẫu thân, ta liền hiểu rằng, nàng đã sống không hạnh phúc suốt bao năm qua.
“Òa…”
Bà đỡ ôm đứa trẻ lao ra khỏi phòng báo tin vui:
“Chúc mừng đại nhân, là một bé gái.”
Nhạc phụ ta bế đứa trẻ, nước mắt rơi xuống mặt nó: “Công chúa, nàng nhìn xem, Oản Oản của chúng ta thật giỏi giang…”
Ta bước đến cạnh giường, cúi xuống bên cạnh, Oản Oản đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trán đầy mồ hôi, thấy ta, nàng nở nụ cười mắt đỏ hoe:
“Tạ Hoài, sau này đừng sinh thêm nữa…”
Ta cúi người hôn lên trán nàng: “Ừ, một gia đình chúng ta là đủ rồi.”
( Hết )
Không chỉ các thiếu nữ chưa xuất giá nộp bạc để học võ, mà thậm chí những nữ nhân đã lấy chồng cũng đua nhau tới tập luyện.
Những nữ nhân đó kết thân với Oản Oản, sau nửa tháng tập võ trở về nhà, họ nói rằng những người trượng phu thường ngày say rượu rồi động tay động chân giờ thấy họ đều trở nên ngoan ngoãn hẳn…
Quốc Tử Giám cũng bắt đầu mở cửa cho nữ giới, những bé gái ở kinh thành chỉ cần vượt qua kỳ thi đầu tiên là có thể vào Quốc Tử Giám học. Nam nữ đồng lớp, chia thành các ban Giáp, Ất, Bính, Đinh. Nửa năm sau khi học kỳ khai giảng, viên Tế tửu đầy phấn khởi đến phủ ta tìm Oản Oản, râu tóc ông ta dựng ngược vì kích động.
“Phu nhân không biết đâu, kể từ khi các nữ nhân vào học, họ học chăm chỉ hơn cả nam nhân, nửa năm trôi qua, lão phu phát hiện không ít cô nương thích hợp với việc học hơn nhiều so với các công tử, làm quan hay không thì không quan trọng, ít ra các nàng ấy cũng biết nhiều hơn thì tốt chứ sao.”
Oản Oản vừa gặm hạt dưa vừa nhìn Tế tửu: “Lão già, trước đây ngươi ghét ta nhất.”
Tế tửu vuốt râu, trợn mắt nhìn Oản Oản: “Ngươi nói gì vậy, ngươi không nhớ trước kia ngươi nghịch ngợm đến mức nào sao?”
Suốt ngày không đánh người này thì đánh người khác, hung hăng càn quấy, lão phu chỉ muốn dẫn ngươi đi đúng đường thôi.
“Bây giờ oan khuất của Trưởng công chúa đã được rửa sạch, ai ai cũng biết ngươi đã sống không dễ dàng trong những năm qua, không thể xót xa cho ngươi một chút sao?”
“Ý tưởng của ngươi thật tốt, mang lại phúc lợi cho bách tính kinh thành, lão phu đương nhiên thích ngươi.”
Oản Oản cười khẽ, rồi bất ngờ quay đầu nôn mửa. Sắc mặt Tế tửu trở nên khó coi, nhìn ta mà nói:
“Sao nàng ấy lại nhỏ mọn đến vậy, lão phu đã nhẫn nhịn giảng đạo lý với nàng, vậy mà sao nàng lại khó chịu đến nôn ra thế này?”
Ta đẩy Tế tửu ra ngoài: “Rảnh thì đi dạy học trò đi, nếu biết mình làm phiền người khác, thì sau này đừng đến nữa.”
Tế tửu vừa mắng vừa phất tay áo bỏ đi.
Sau khi Oản Oản mang thai, nhạc phụ ta dường như muốn chuyển hẳn vào phủ ta ở.
Chưa sáng ông đã kéo tay áo Oản Oản khóc lóc nỉ non: “Trời ơi, con gái của ta… chịu khổ không ít rồi… làm sao đây, cha thật sự muốn sinh thay cho con…”
Oản Oản ngái ngủ ngáp dài, khẽ chọc vào ta vừa mới tỉnh: “Đi rót cho cha ta tách trà cho đỡ khàn, vừa mới ngủ dậy nghe giọng ông ấy còn khản cả lại.”
Từ khi có thai, Oản Oản trở nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều, mỗi lần thấy nhạc phụ bận rộn trong sân, nàng lại lén lau nước mắt sau lưng ông.
“Khóc gì vậy?”
Oản Oản ôm bụng rồi rúc vào lòng ta: “Trước đây ta cứ nghĩ ông ấy vô dụng, chỉ biết khóc lóc là đồ bỏ đi.
“Giờ có con rồi ta mới hiểu, năm đó ông ấy một thân một mình theo mẫu thân ta vào kinh, không hiểu gì, không có gia thế, cũng không có năng lực.
“Ban đầu chỉ có mỗi mẫu thân ta, sau khi mẫu thân mất, ông ấy một mình chăm ta, không thể quay về làng, lại ngày ngày lo sợ, không dám báo thù vì sợ liên lụy đến ta.”
“Bao nhiêu năm qua, ông ấy sống cũng chẳng dễ dàng…”
Ta vỗ về lưng Oản Oản, an ủi nàng: “Giờ nhạc phụ vui lắm rồi, thù của mẫu thân ngươi đã báo, sau này ngươi cũng không khiến ông ấy lo lắng nữa, ông ấy có thể sống thoải mái rồi.”
Oản Oản lại khóc thêm một hồi.
Khi Oản Oản lâm bồn, đó là một ngày xuân.
Bà đỡ trong phòng ra sức động viên Oản Oản, những nữ nhân kinh thành từng chịu ơn Oản Oản đều đứng ngoài phủ, cầm theo lễ vật, chờ tin vui.
Ta không ngạc nhiên gì khi nhạc phụ lại bật khóc, lúc đầu ông ôm cột khóc, sau đó thấy ôm cột không thoải mái, lại ôm ta khóc nức nở.
“Hiền tế à, đừng thấy Oản Oản thường thích động tay động chân, thực ra con bé là một cô nương rất nhạy cảm.”
“Bề ngoài trông có vẻ hung hăng, nhưng trong lòng lại rất để ý đến suy nghĩ của người khác. Từ nhỏ nó bị bắt nạt liền thích đánh người, vừa đánh vừa khóc, nó thực sự không phải đứa kiêu căng, mà chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi…”
Ta gật đầu nói rằng ta biết rồi, lần đầu tiên gặp Oản Oản cũng là khi nàng đánh đập vị hôn phu đầu tiên của mình.
Tên đó lăng mạ nàng giữa đường, nói nàng thô lỗ vô lễ, nàng vừa đánh vừa khóc, trông thật đáng thương.
Sau đó ta lại gặp nàng vài lần, lần nào cũng là khi nàng bị bắt nạt, đám tiểu nhân thích a dua nịnh hót ở kinh thành luôn luôn ức h.i.ế.p nàng. Nàng không có bạn bè, luôn phải chơi một mình.
Khi bị ức hiếp, nàng chỉ biết lén trốn vào góc khuất khóc lóc, vừa khóc vừa gọi mẫu thân, ta liền hiểu rằng, nàng đã sống không hạnh phúc suốt bao năm qua.
“Òa…”
Bà đỡ ôm đứa trẻ lao ra khỏi phòng báo tin vui:
“Chúc mừng đại nhân, là một bé gái.”
Nhạc phụ ta bế đứa trẻ, nước mắt rơi xuống mặt nó: “Công chúa, nàng nhìn xem, Oản Oản của chúng ta thật giỏi giang…”
Ta bước đến cạnh giường, cúi xuống bên cạnh, Oản Oản đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trán đầy mồ hôi, thấy ta, nàng nở nụ cười mắt đỏ hoe:
“Tạ Hoài, sau này đừng sinh thêm nữa…”
Ta cúi người hôn lên trán nàng: “Ừ, một gia đình chúng ta là đủ rồi.”
( Hết )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.