Chương 1: Tình cạn tình sâu người có biết?
Lưu Thiên Thiên
19/08/2015
Lạc Thiến mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Nàng có chút khó chịu. Mày nhíu chặt, Lạc Thiến từ từ mở mắt ra.
Ánh sáng mờ mờ, tiếng khóc cũng rõ dần. Lạc Thiến khẽ nhúc nhích tay, muốn xoa đầu thì nghe tiếng kinh hô.
“Đại nhân tỉnh rồi! Nhanh nhanh, gọi thái y.”
Sau đó, một trận nhốn nháo khóc lóc càng lợi hại. Lạc Thiến chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, hung hăng muốn vỡ nát. Nàng tức giận gầm lên.
“Câm hết miệng cho ta.”
Tiếng của nàng hơi khàn khàn. Trong không gian lại phá lệ rõ ràng. Những tiếng khóc cũng thu liễm dần, chỉ còn rất nhỏ thút thít.
“Nhanh, tránh ra cho thái y khám.”
Cánh tay truyền đến chút lạnh lẽo. Lạc Thiến có chút nghi hoặc, muốn mở mắt ra lại cảm thấy đầu óc nặng trịch, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhìn rõ xung quanh. Lại nghe có tiếng người nói chuyện.
“Đại nhân là bị bi thương quá độ. Chỉ cần tỉnh lại là không sao rồi. Có điều, bệnh của đại nhân vẫn nên tránh cảm xúc mạnh.”
“Đa tạ thái y. Phiền ngài rồi.”
“Không dám. Ta lại sửa lại vài vị thuốc, ngài mau đi bốc thuốc cho đại nhân. Nhớ uống thuốc đúng giờ. Ta hiện tại vào cung báo cáo cho hoàng thượng.”
“Đa tạ Chu thái y.”
Lạc Thiến muốn mở mắt, lại không cách nào mở, chỉ đành nghe ngóng xung quanh. Lát sau, lại có tiếng nam trầm trầm vang lên.
“Đại nhân đã qua nguy hiểm, ta trở về. Các ngươi cũng lui đi, đừng làm phiền đại nhân.”
“Hừ, Trang Hàm, ngươi đừng nghĩ là chính thất phu quân thì có quyền kiêu ngạo. Đại nhân còn không rõ sống chết, ngươi đã muốn đi. Thảo nào vào cửa 3 năm mà đại nhân không thèm ngó tới ngươi.” Một giọng nam cao vút lên tiếng.
“Đúng đó, đại phu quân, đại nhân còn chưa rõ sống chết, huynh sao có thể vô tâm vô phế đến thế được?” vẫn là giọng nam, nhưng có chút thỏ thẻ sợ sệt
“Tiểu Minh, đệ không cần nói chuyện với gã tiện nhân như vậy. Hắn sẽ sớm nhận được hưu thư thôi.” Lại giọng nam vừa rồi
Có chút yên tĩnh, rồi có tiếng mở cửa. Lạc Thiến mơ màng, lại nghe tiếng nam lúc nãy.
“Không phải cậy đại ca hắn là hoàng hậu sao? Hừ, thật đáng ghét!”
“Cũng không hẳn. Nghe nói quan hệ hai người không tốt. Mặc dù cùng một phụ thân nhưng đại ca hắn lại được xưng là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, còn hắn thì lại là thiên hạ đệ nhất phế vật, không phải sao?”
“Tiêu Hàm, ngươi lại không biết rồi, đại ca hắn rất thương hắn đó. Chính đại ca hắn xin hoàng thượng tứ hôn hắn cho đại nhân mà.”
“Chuyện này là sao? Thật sự?”
“Phải, trước khi đại nhân ngất đi, đã đến chất vấn Trang Hàm. Ngươi không biết….” Tiếng nói cũng nhỏ dần
“Các vị chủ tử, mời ra ngoài cho đại nhân nghỉ ngơi.” Một giọng nam lạnh lùng đánh gãy lời bàn tán
“A Tam à, chúng ta muốn nhìn đại nhân tỉnh lại mới yên tâm.”
“Phải đó, đại nhân rất tốt với chúng ta. Nếu chúng ta cũng vong ân phụ nghĩa như ai kia thì…”
“Lui hết đi.”
Đến lúc này, Lạc Thiến thực không chịu nổi nữa. Nàng lên tiếng, nhưng không có mở
mắt. Mọi người có hơi sửng sốt, rồi lại lao nhao lên.
“Đại nhân”
“Cút”
Chúng nam nhân vô cùng ủy khuất nhưng vẫn cứ phải đi ra. A Tam lạnh lùng phẩy tay rồi đóng cửa lại. Hắn nhìn nữ nhân trên giường, rồi thở dài.
“Đại nhân, người đi hết rồi. Ngài… nén đau thương”
Đại não của Lạc Thiến đang phải thừa hưởng một khoản trí nhớ khổng lồ, không kịp phản ứng.
Đây là nữ tôn quốc, trên đại lục Vân Hà. Vân Hà gồm nữ tôn quốc Bạch, nam tôn quốc Trần, và Lâm quốc. Năm nay là năm Bạch Hạc thứ sáu, hoàng đế là Bạch Tu Nghi, vốn là bạn chơi với thân thể này từ nhỏ. Nàng hiện tại là Lạc Thiến, thừa tướng được trọng dụng nhất nguyên triều. Có điều, theo nguyên trí nhớ, dường như là câu chuyện cẩu huyết giữa hoàng hậu, hoàng thượng và thừa tướng. Ba người là bạn chơi thanh mai trúc mã. Thừa tướng và hoàng thượng cùng thích đại công tử Trang gia Trang Huân. Trang Huân vốn có tình cảm với Lạc Thiến, lại bất đắc dĩ vào cung làm hậu. Sau đó hoàng thượng tứ hôn cho Lạc Thiến với đệ đệ hắn là Trang Hàm. Lấy nhau 3 năm nhưng Lạc Thiến không quên được Trang Huân. Lần này vào cung, lại nghe chính người ta thừa nhận không còn tình cảm, xin nàng đối xử tốt với đệ đệ hắn. Mà vài hôm trước, Trang Hàm được vời vào cung. Vì vậy, Lạc Thiến nghĩ hắn tố khổ với Trang Huân nên trở về đã to tiếng với Trang Hàm, sau đó bi thương quá ngất đi 2 ngày 2 đêm. Sau đó, Lạc Thiến xuyên đến.
Lạc Thiến cảm thấy thực ==” cẩu huyết a… Riêng hành động của nữ nhân này đã không chịu được. Mơ tưởng tới hoàng hậu, thật muốn chết. Còn vị hoàng hậu kia cũng chả tốt lành gì. Thiên hạ đệ nhất mĩ nam cái gì chứ, thực xấu tính. Cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như Lạc Thiến kia mới thích hắn. Chỉ khổ thân vị Trang Hàm kia.
Nói cũng kì lạ. Làm thế nào Lạc Thiến cũng không nhớ nổi khuôn mặt của Trang Hàm. Có lẽ, cuộc sống sắp tới cũng sẽ thú vị đây.
Lạc Thiến là tổng giám đốc một công ty kinh doanh lớn về thời trang. Là một nữ cường nhân, không ngờ lại chết một cách lãng xẹt như vậy – bị xe đâm. Mặc dù có thể do đối thủ muốn xử lí nàng. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Lạc Thiến bây giờ là Lạc Thiến, cũng không phải là Lạc Thiến. Nàng phải sống tốt, để cho bọn họ chống mắt lên mà coi.
Haizzz, tình cạn tình sâu người có biết? Người thực sự tốt với cô cô không biết, lại thích kẻ muốn hãm hại mình sao? Lạc Thiến, cô thật ngốc.
Ánh sáng mờ mờ, tiếng khóc cũng rõ dần. Lạc Thiến khẽ nhúc nhích tay, muốn xoa đầu thì nghe tiếng kinh hô.
“Đại nhân tỉnh rồi! Nhanh nhanh, gọi thái y.”
Sau đó, một trận nhốn nháo khóc lóc càng lợi hại. Lạc Thiến chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, hung hăng muốn vỡ nát. Nàng tức giận gầm lên.
“Câm hết miệng cho ta.”
Tiếng của nàng hơi khàn khàn. Trong không gian lại phá lệ rõ ràng. Những tiếng khóc cũng thu liễm dần, chỉ còn rất nhỏ thút thít.
“Nhanh, tránh ra cho thái y khám.”
Cánh tay truyền đến chút lạnh lẽo. Lạc Thiến có chút nghi hoặc, muốn mở mắt ra lại cảm thấy đầu óc nặng trịch, mí mắt nặng trĩu không tài nào nhìn rõ xung quanh. Lại nghe có tiếng người nói chuyện.
“Đại nhân là bị bi thương quá độ. Chỉ cần tỉnh lại là không sao rồi. Có điều, bệnh của đại nhân vẫn nên tránh cảm xúc mạnh.”
“Đa tạ thái y. Phiền ngài rồi.”
“Không dám. Ta lại sửa lại vài vị thuốc, ngài mau đi bốc thuốc cho đại nhân. Nhớ uống thuốc đúng giờ. Ta hiện tại vào cung báo cáo cho hoàng thượng.”
“Đa tạ Chu thái y.”
Lạc Thiến muốn mở mắt, lại không cách nào mở, chỉ đành nghe ngóng xung quanh. Lát sau, lại có tiếng nam trầm trầm vang lên.
“Đại nhân đã qua nguy hiểm, ta trở về. Các ngươi cũng lui đi, đừng làm phiền đại nhân.”
“Hừ, Trang Hàm, ngươi đừng nghĩ là chính thất phu quân thì có quyền kiêu ngạo. Đại nhân còn không rõ sống chết, ngươi đã muốn đi. Thảo nào vào cửa 3 năm mà đại nhân không thèm ngó tới ngươi.” Một giọng nam cao vút lên tiếng.
“Đúng đó, đại phu quân, đại nhân còn chưa rõ sống chết, huynh sao có thể vô tâm vô phế đến thế được?” vẫn là giọng nam, nhưng có chút thỏ thẻ sợ sệt
“Tiểu Minh, đệ không cần nói chuyện với gã tiện nhân như vậy. Hắn sẽ sớm nhận được hưu thư thôi.” Lại giọng nam vừa rồi
Có chút yên tĩnh, rồi có tiếng mở cửa. Lạc Thiến mơ màng, lại nghe tiếng nam lúc nãy.
“Không phải cậy đại ca hắn là hoàng hậu sao? Hừ, thật đáng ghét!”
“Cũng không hẳn. Nghe nói quan hệ hai người không tốt. Mặc dù cùng một phụ thân nhưng đại ca hắn lại được xưng là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, còn hắn thì lại là thiên hạ đệ nhất phế vật, không phải sao?”
“Tiêu Hàm, ngươi lại không biết rồi, đại ca hắn rất thương hắn đó. Chính đại ca hắn xin hoàng thượng tứ hôn hắn cho đại nhân mà.”
“Chuyện này là sao? Thật sự?”
“Phải, trước khi đại nhân ngất đi, đã đến chất vấn Trang Hàm. Ngươi không biết….” Tiếng nói cũng nhỏ dần
“Các vị chủ tử, mời ra ngoài cho đại nhân nghỉ ngơi.” Một giọng nam lạnh lùng đánh gãy lời bàn tán
“A Tam à, chúng ta muốn nhìn đại nhân tỉnh lại mới yên tâm.”
“Phải đó, đại nhân rất tốt với chúng ta. Nếu chúng ta cũng vong ân phụ nghĩa như ai kia thì…”
“Lui hết đi.”
Đến lúc này, Lạc Thiến thực không chịu nổi nữa. Nàng lên tiếng, nhưng không có mở
mắt. Mọi người có hơi sửng sốt, rồi lại lao nhao lên.
“Đại nhân”
“Cút”
Chúng nam nhân vô cùng ủy khuất nhưng vẫn cứ phải đi ra. A Tam lạnh lùng phẩy tay rồi đóng cửa lại. Hắn nhìn nữ nhân trên giường, rồi thở dài.
“Đại nhân, người đi hết rồi. Ngài… nén đau thương”
Đại não của Lạc Thiến đang phải thừa hưởng một khoản trí nhớ khổng lồ, không kịp phản ứng.
Đây là nữ tôn quốc, trên đại lục Vân Hà. Vân Hà gồm nữ tôn quốc Bạch, nam tôn quốc Trần, và Lâm quốc. Năm nay là năm Bạch Hạc thứ sáu, hoàng đế là Bạch Tu Nghi, vốn là bạn chơi với thân thể này từ nhỏ. Nàng hiện tại là Lạc Thiến, thừa tướng được trọng dụng nhất nguyên triều. Có điều, theo nguyên trí nhớ, dường như là câu chuyện cẩu huyết giữa hoàng hậu, hoàng thượng và thừa tướng. Ba người là bạn chơi thanh mai trúc mã. Thừa tướng và hoàng thượng cùng thích đại công tử Trang gia Trang Huân. Trang Huân vốn có tình cảm với Lạc Thiến, lại bất đắc dĩ vào cung làm hậu. Sau đó hoàng thượng tứ hôn cho Lạc Thiến với đệ đệ hắn là Trang Hàm. Lấy nhau 3 năm nhưng Lạc Thiến không quên được Trang Huân. Lần này vào cung, lại nghe chính người ta thừa nhận không còn tình cảm, xin nàng đối xử tốt với đệ đệ hắn. Mà vài hôm trước, Trang Hàm được vời vào cung. Vì vậy, Lạc Thiến nghĩ hắn tố khổ với Trang Huân nên trở về đã to tiếng với Trang Hàm, sau đó bi thương quá ngất đi 2 ngày 2 đêm. Sau đó, Lạc Thiến xuyên đến.
Lạc Thiến cảm thấy thực ==” cẩu huyết a… Riêng hành động của nữ nhân này đã không chịu được. Mơ tưởng tới hoàng hậu, thật muốn chết. Còn vị hoàng hậu kia cũng chả tốt lành gì. Thiên hạ đệ nhất mĩ nam cái gì chứ, thực xấu tính. Cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như Lạc Thiến kia mới thích hắn. Chỉ khổ thân vị Trang Hàm kia.
Nói cũng kì lạ. Làm thế nào Lạc Thiến cũng không nhớ nổi khuôn mặt của Trang Hàm. Có lẽ, cuộc sống sắp tới cũng sẽ thú vị đây.
Lạc Thiến là tổng giám đốc một công ty kinh doanh lớn về thời trang. Là một nữ cường nhân, không ngờ lại chết một cách lãng xẹt như vậy – bị xe đâm. Mặc dù có thể do đối thủ muốn xử lí nàng. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Lạc Thiến bây giờ là Lạc Thiến, cũng không phải là Lạc Thiến. Nàng phải sống tốt, để cho bọn họ chống mắt lên mà coi.
Haizzz, tình cạn tình sâu người có biết? Người thực sự tốt với cô cô không biết, lại thích kẻ muốn hãm hại mình sao? Lạc Thiến, cô thật ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.