Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 27: Chị uống với em một ly là đủ rồi

Cung Tỏa Băng Tâm

18/06/2023

Giai Kỳ thong dong ngồi vắt chéo chân trên ghế, mỉm cười, nói chuyện rất nhỏ nhẹ với Thành Ưng.

" Thừa tướng, xem ra từ lúc anh biết tôi mất đi năng lực...anh dần xem thường tôi rồi nhỉ?

Anh đang nghĩ tôi sẽ giống với các cô gái bình thường sao? " Giai Kỳ chống tay đỡ lấy cằm, bĩu môi.

Cửu Thành Ưng đứng trước sát khí hình viên đạn của Giai Kỳ, rụt rè lùi ra xa, cô là sát thủ đáng sợ nhất anh từng gặp, dù cô mất đi một phần sức mạnh, phong thái và bá khí vẫn huy hoàng như ngày nào, hoàn toàn áp đảo Cửu Thành Ưng.

" Giai Kỳ, tôi không thể đính hôn với cô!

Người tôi yêu là Lâm Tâm Hạnh, dù chết tôi vẫn yêu cô ấy! " anh cực lực từ chối.

Ngay khi anh vứt câu, Giai Kỳ đang ngồi trên ghế biến mất tăm chỉ trong vòng một cái chớp mắt, Cửu Thành Ưng hoảng loạn tìm kiếm.

* Tủm *

Nước văng tung tóe.

Đoạn, Cửu Thành Ưng còn đang ngó nghiêng tìm Giai Kỳ, bất thình lình cô xuất hiện bên cạnh, thẳng tay đẩy ngã anh không kịp phản ứng xuống hồ bơ. Cô lao xuống nước, chẳng cho Cửu Thành Ưng trở tay, nắm đầu anh, nhận thẳng xuống dưới.

Đôi tay của anh quơ quào kịch liệt, vùng vẫy giữa sự sống và cái chết, Giai Kỳ vẫn còn rất mạnh, lực tay của cô tuy giảm nhưng vẫn đủ nhận chết một tên to con vạm vỡ như Cửu Thành Ưng.

Cô thẳng chân đá mạnh vào hai chân Cửu Thành Ưng, khiến anh té nhào xuống dưới, đầu tóc bị cô nắm chặt, giãy giụa như con ếch dưới nước, mắt anh mờ dục, lượng nước lớn trào trong phổi, ngột ngạt đến mức anh phải buông xuôi không thể phản kháng.

Ngay lập tức, Giai Kỳ kéo Cửu Thành Ưng trong tình trạng quay cuồng lên bờ, mặc anh ho từng cơn đau nhói, cô nhảy lên ngồi chống cằm, ung dung xem anh khổ sở.

" Sở...Giai Kỳ... " Cửu Thành Ưng cất tiếng khó khăn, ôm lấy lồng ngực ho như chú chó sặc nước.

Bất thình lình, Giai Kỳ túm lấy tóc anh lần nữa, giựt ngược đầu anh lên, bắt anh nhìn cô với ánh mắt căm phẫn. Giai Kỳ cao ngạo vứt xuống cho anh ánh nhìn chết chóc đáp lại, một tay cô giữ đầu anh, một tay cằm chắt cằm anh, từ từ cúi đầu xuống, hắng giọng với anh.

" Cửu Thành Ưng...Lâm Tâm Hạnh trước khi chết cũng vùng vẫy chống chọi với cái chết hệt như anh vậy!

Rõ ràng một phần ý thức của anh không chấp nhận cái chết...

Vậy cò đem cái chết ra nói trước mặt tôi ư? "

Giai Kỳ ấn móng tay nhọn vào da thịt Cửu Thành Ưng, như thật sự muốn đâm thủng, tiếp tục gắt gỏng vào tai anh.

" Cửu Thành Ưng anh đang làm giá bản thân mình sao?

Anh nghĩ Sở Giai Kỳ này lấy lại cảm xúc sẽ yêu anh à? "

" Thật mộng tưởng! " cô nghiến răng, nộ khí cuộn trào như muốn ăn tươi nuốt sống Cửu Thành Ưng, tiếp tục nói.



" Tôi sẽ không bao giờ yêu anh!

Đính hôn giữa chúng ta chỉ theo những gì hợp đồng đã kí! Anh nên nhớ rõ điều đó! "

" Cửu Thành Ưng nếu Lâm Tâm Hạnh kia còn sống chắc chắn sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy con người hiện tại của anh

Nếu anh nghĩ cái chết giúp anh giải thoát thì xin mời "

Dứt lời, Giai Kỳ dứt khoát thả tay, đứng dậy đá người Cửu Thành Ưng ngã ngửa suýt té xuống hồ, điệu bộ lãnh khốc vô tình quay vào trong còn không quên để lại cho anh một câu cuối.

" Lần này tôi không cản, muốn chết thì chết đi! Đừng có sống kiểu đó làm khổ người đang sống và người đã chết! "

Đôi chân mảnh khảnh một đi không quay trở lại, Cửu Thành Ưng ngồi bệch dưới sàn, nhìn vào bóng lưng Giai Kỳ chòng chọc. Mấy câu vừa nãy của cô như đả kích vào tâm trí Thành Ưng, nhớ lại lúc còn có Lâm Tâm Hạnh ở bên cạnh, cô luôn muốn Cửu Thành Ưng sống tốt, còn vì lo cho anh, không ngại lên chiến trường hỗn loạn theo anh, chăm sóc người cô yêu.

Đến lúc anh mất đi cô, trong tay Tâm Hạnh vẫn nắm chặt chiếc khăn cô thêu để tặng anh, thứ duy nhất cô chấp niệm là anh, đến chết vẫn nghĩ cho anh. Vậy mà, suốt 4 năm qua, Cửu Thành Ưng lại phụ lòng mong mỏi của cô, phụ ơn dưỡng dục của người ông già cõi, còn phụ luôn tình nghĩa bạn bè của Đinh Hề Tiết.

Anh rõ ràng không có can đảm để tìm đến cái chết, không có can đảm đối mặt với sự thật, suốt ngày chỉ biết sa đọa trốn tránh, dường như con người của anh bây giờ không còn xứng với chức vị Thừa tướng của một nước.

Một kẻ tồi tệ, phụ lòng nhiều người, không xứng nhận lấy sự kì vọng của họ, Cửu Thành Ưng ôm lấy đầu mình, tự chất vấn bản rất lâu, đến khi Giai Kỳ quay ra lần nữa, thẳng chân đá anh xuống nước anh mới có phản ứng.

" Thừa tướng, muốn chết có cần lâu vậy không? " Giai Kỳ khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu hỏi.

Cửu Thành Ưng vuốt mặt, tỉnh táo hơn hẳn, nước trong hồ không thể giết anh, nhưng có thể rửa trôi những chấp niệm của anh. Rất nhanh, Cửu Thành Ưng leo lên, đứng thẳng lưng trước mặt Giai Kỳ.

" Đi thôi! Tôi đính hôn với cô! " giọng anh khàn đục, kéo tay Giai Kỳ trở về.

Anh đã suy nghĩ kĩ, thời gian hợp đồng của họ chỉ có một năm, dù đính hôn hay không nó cũng sẽ đi theo đúng trình tự của hợp đồng, chỉ cần cả hai không yêu nhau Cửu Thành Ưng không cần đặt nặng sự trói buộc trong hôn nhân.

Giai Kỳ thành công bắt được Cửu Thành Ưng quay về, lễ đính hôn được chuẩn bị tốc hành ngay vào ngày mai.

Cửu gia quyên náo, rộn ràng, Giai Kỳ được tân trang lộng lẫy trong bộ lễ phục đính hôn, một chiếc đầm soire trắng tinh khôi, được thiết kế riêng, ôm trọn body nóng bỏng của cô, gương mặt Giai Kỳ trang điểm nhẹ nhàng, nét mặt của cô quá sắc sảo chỉ cần vài đường cọ đã tôn hết nhan sắc tầm cỡ của cô.

Ở lễ đường, những quan khách đến tham gia lễ đính hôn rất đông, còn có mặt của Đô đốc khét tiếng Hứa Mộ Nhiên đến tham dự cùng phu nhân của hắn.

Hứa Mộ Nhiên là chỗ qua lại thâm tình với Cửu Thành Ưng, cùng anh tham gia rất nhiều trận chiến, sự kiện trọng đại hắn tất nhiên không thể thiếu mặt.

Giai Kỳ được dẫn ra, trên tay cầm đóa hoa nhỏ, ngẩn mặt bước đi kiêu hãnh trước mặt nhiều người, đến giữ chính điện, Cửu Thành Ưng ăn bận lịch lãm, bộ âu phục tôn lên khí chất bất phàm của một Thừa tướng, anh chờ cô đã lâu, thấy cô vừa đến, anh nóng lòng đưa bàn tay ấm áp đón lấy Giai Kỳ.

Họ bắt đầu cho lễ đính hôn, nhẫn đeo vào tay nhau, trước mặt bàn dân thiên hạ, họ như cặp vợ chồng chính thức.

Sau buổi lễ ấy, cả hai cùng nhau tiếp khách, Âu Ngọc Linh cũng có mặt trong buổi lễ, gương mặt tươi ró mừng cho Giai Kỳ. Cô đến bên Giai Kỳ, chúc những lời chúc tốt đẹp.

" Chị Giai Kỳ, chúc chị và anh Thành Ưng sớm ngày làm đám cưới nhé! "

" Cảm ơn Âu tiểu thư! " Giai Kỳ lịch sự đáp lại.



Đột nhiên, lại thấy Âu Ngọc Linh có chút kì lạ, nói xong câu nói liền quay lưng ra ngoài, từ bóng lưng Giai Kỳ như cảm nhận cô đang rất đau lòng. Giai Kỳ tò mò, nhân lúc người đông không chú ý, đuổi theo Âu Ngọc Linh.

" Âu tiểu thư! "

Nghe tiếng gọi, khóe miệng của Âu Ngọc Linh khẽ nhếch tà mị, xoay người niềm nở với Giai Kỳ đang chạy đến.

" Chị Giai Kỳ! "

" Âu tiểu thư sao lại về vội thế?

Có chuyện gì không vừa ý Âu tiểu thư sao? " tiếng của Giai Kỳ the thé, có lòng muốn mời Âu Ngọc Linh ở lại thêm một chút.

" Không...chỉ là... "

Âu Ngọc Linh ấp úng, đôi mắt buồn trìu xuống, bồi bàn đi ngang, cô thuận tay lấy hai ly rượu, thở dài trước mặt Giai Kỳ.

" Em sợ sao này sẽ không còn được gặp chị Giai Kỳ nữa! " cô lắc lắc hai ly rượu ấy, nhìn vào chúng với gương mặt đầy nét bi thương.

Giai Kỳ không rõ chuyện gì xảy ra, mắt thấy Âu Ngọc Linh đang buồn, vì tình bạn, Giai Kỳ kéo cô sang chỗ vắng, quan tâm hỏi chuyện Ngọc Linh.

" Âu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì sao? "

" Không! " Ngọc Linh đáp ngắn gọn, trên tay vẫn còn cầm hai ly rượu, xoay người đặt nó lên thành gạch, tiếp tục thở dài gây sự chú ý với Giai Kỳ.

Quả nhiên, không nằm ngoài tính toán, Giai Kỳ thật lòng để tâm Âu Ngọc Linh, gặn hỏi cho ra lẽ.

" Âu tiểu thư, tôi với cô đều là chỗ thân quen

Lúc tôi bị thương cô lúc nào cũng đên thăm tôi, còn chịu làm bạn với người như tôi...

Hôm nay cô có chuyện không thể nói cho tôi biết sao? "

Hơi thở của Ngọc Linh nặng trịch, lại xoay người cầm lấy hai ly rượu kia lên, đưa sang Giai Kỳ một ly, tỏ vẻ đầy tâm sự, thì thào trước mặt Giai Kỳ.

" Tâm sự của em chị không giải quyết được đâu

Chi bằng...

Chị uống với em một ly là đủ rồi! "

Âu Ngọc Linh đẩy ly rượu lên trước mặt Giai Kỳ, nũng nịu, mùi hương của rượu nồng hòa quyện với mùi thuốc mê, chạy sọc vào hai bên cánh mũi Giai Kỳ.

Tức thì, ánh mắt của Giai Kỳ hoàn toàn thay đổi, sắc lạnh lạ thường, cô ngửi ra mùi thuốc mê trong đó, cái mùi này Giai Kỳ đã ngửi quen, ngầm đoán Âu Ngọc Linh vừa nãy đã bỏ thuốc vào đó. Giai Kỳ cầm chắc trong tay ly rượu, đăm chiêu xem Âu Ngọc Linh nâng cạn ly.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook