Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm
Chương 20: Ở lại đây nghe tôi tâm sự
Cung Tỏa Băng Tâm
18/06/2023
Ác nữ đi rồi, trả lại bình yên cho ngôi biệt thự, Giai Kỳ đã 5 ngày chưa về, Cửu Thành Ưng từ lúc cô đi, bỗng dưng lại trầm lắng bất thường, không tụ tập ăn chơi như ngày nào, còn hay ra ban công trông chờ điều gì đó.
Anh nhìn lên đồng hồ nó sắp kéo tới 6h tối, quan cảnh yên tĩnh ở bên ngoài khiến tâm anh nặng nề hơn, không biết từ lúc nào anh lại trở nên quan tâm Sở Giai Kỳ một cách đột ngột như vậy.
* Cốc cốc *
Tiếng gõ cửa truyền đến, kèm theo là giọng nói của Đinh Hề Tiết ở bên ngoài.
" Thừa tướng, Âu tiểu thư lại tới nữa rồi! "
" Âu Ngọc Linh... " Cửu Thành Ưng lẩm bẩm, sau lần anh lật mặt, lợi dụng Âu Ngọc Linh, cô gái kia bỗng trở nên khác thường hệt với anh, ngày nào cũng đến đây tìm anh.
Tuy nhiên, Ngọc Linh lại không chủ động ve vãn như trước, còn hay mở lời thăm hỏi Sở Giai Kỳ, Cửu Thành Ưng không đoán được lòng dạ đàn bà, sợ Âu Ngọc Linh đang âm mưu tính kế hại Giai Kỳ, hại cả anh. Nên, những lần cô tới điều bị anh lạnh nhạt, không đuổi đi thì tránh mặt.
" Đuổi cô ta đi! Bảo lính sau này cô ta đến cứ đuổi thẳng! " Thành Ưng gắt gỏng ra ngoài, ngay cả cửa anh cũng không mở, cứ thế truyền lệnh ngắn gọn cho Đinh Hề Tiết.
Ngay hôm đó, Âu Ngọc Linh không thể đặt chân vào Cửu gia, Cửu Thành Ưng ngồi lì mãi trong phòng, thi thoảng lại bước ra ban công chờ đợi, cho đến lúc anh ngồi ngủ gục ở ngoài đó đến tận sáng hôm sau.
Ánh nắng chói chang, rọi thẳng vào hai hàng mi dài, ở trên độ cao 3 tầng lầu, Cửu Thành Ưng nghe rất rõ tiếng chim hót líu lo, chính thứ tiếng này đánh thức anh sau một đêm.
Cửu Thành Ưng lồm cồm đứng dậy, động tác cũ, chống hai tay lên thành ban công, nhìn xa xăm vào những ngọn cây cao, hơi thở của anh bỗng nặng nề gấp bội. Không phải vì anh hoàn toàn đang nghĩ đến Giai Kỳ, mà vì hôm nay là ngày sinh nhật của người phụ nữ anh yêu, Lâm Tâm Hạnh.
Anh xoay người, quay vào trong, cuốn lịch treo tường khoanh ô đỏ, năm nào Cửu Thành Ưng tự tay mình vẽ lên nhắc nhỡ, ngày sinh nhật của Tâm Hạnh.
4 năm trôi qua, anh luôn cùng cô đón ngày này, dù cô đã mất, anh vẫn chưa từng quên đi một ngày kỉ niệm nào. Anh nhanh sửa soạn cho bản thân, lấy bộ quần áo có chút cũ kĩ, nâng niu mặc nó lên, đây là bộ quần áo do chính tay Lâm Tâm Hạnh may cho anh, cô là tiểu thư danh gái, chuyện may vá chưa từng đụng, không giỏi nên đường may không tỉ mỉ, màu sắc của vải cũng chẳng bắt mắt, hình thù có chút dị hợm, vậy mà được Cửu Thành Ưng cất giữ cẩn thận suốt 4 năm.
Người đàn ông to lớn, trong bộ đồ quê mùa, ngồi trên sofa, mắt liên tục ngó lên chiếc đồng hồ treo tường, kim vừa chỉ đúng 8h sáng, cửa phòng của anh reo lên tiếng gõ.
" Thừa tướng, tôi đã mua bánh cho ngài rồi! " tiếng của Đinh Hề Tiết ở bên ngoài.
Thuộc hạ trung thành nhất của Cửu Thành Ưng, mỗi năm đều nhớ ngày này cùng anh, tự mình theo thói quen, mua bánh sinh nhật cho Cửu Thành Ưng.
Cánh cửa kia theo tiếng gọi, mở ra, Cửu Thành Ưng đưa tay đón lấy, rồi lập tức đóng lại, một câu cảm ơn cũng không có. Đinh Hề Tiết chưa từng khó chịu với hành động đó, anh đã quen và hiểu cho tâm tư của Cửu Thành Ưng.
Từ ngày Lâm Tâm Hạnh mất, bề ngoài Cửu Thành Ưng là một người ngông cuồng, ăn chơi lêu lổng, nhưng thực tế trong trái tim anh lại phải gánh chịu nỗi mất mát không thể bù đắp được.
Cửu Thành Ưng mất bố mẹ từ lúc mới sinh ra, cả hai đều chết trong một vụ tai nạn, được Cửu Thiên Nhạn nuôi lớn, xung phong vào quân đội, trở thành quân nhân tốt. Tính tình khi đó của anh không giống như bây giờ, rất hiếu động, hòa nhập với mọi người, còn làm bạn rất thân với Đinh Hề Tiết.
Sau này, Cửu Thành Ưng lên làm Thừa tướng, mối quan hệ rộng mở, Đinh Hề Tiết cũng trở thành thuộc hạ trung thành bên anh. Có thể nói, dù Cửu Thành Ưng mất đi tình thương của bố mẹ, nhưng bù vào luôn có một người bạn, và cô người yêu thấu hiểu ở cạnh.
Vẫn tưởng, mọi thứ sẽ tốt đẹp theo năm tháng, vậy mà lúc cả ba lên chiến trường, đánh giặc ngoại, ông trời đầy đọa họ. Cửu Thành Ưng bị mất đi một chân trái, chưa kịp chịu hết nỗi đau, lại nhận tin ở hậu cần, người phụ nữ anh yêu bị địch tập kích giết chết, bọn chúng còn c.ưỡng bức cô, treo xác cô khiêu khích.
Đinh Hề Tiết theo anh bị bắn trọng thương suýt mất mạng, Cửu Thành Ưng mất đi người quan trọng nhất, rơi vào tận cùng của hố đen, dần thay đổi trở thành Cửu Thành Ưng của hiện tại, dù đã giết hết kẻ thù vẫn không thể làm nguôi ngoai tổn thương.
Mỗi năm, cứ vào ngày này, Cửu Thành Ưng như quay về quá khứ của 4 năm trước, nhốt mình trong phòng với chiếc bánh sinh nhật, Đinh Hề Tiết không bao giờ dám vào đó khuyên nhủ, hay trò chuyện với anh.
* Xẹttt *
Cửu Thành Ưng đốt ngọn nến, cấm lên chiếc bánh, môi mỏng khẽ cong rất tươi, nhưng đôi mắt lại đau khổ, rơi những giọt lệ ướt át. Dưới ánh nến lung linh, anh không cảm nhận được niềm vui, mọi thứ quanh anh lạnh lẽo như mùa Đông đổ tuyết.
" Tâm Hạnh, Hạnh Nhi, chúc sinh nhật em!
Mừng em tròn 25... " giọng anh cất lên đầy thê lương, tiếng * sụt sịt * âm nhẹ theo câu nói vừa rồi.
Nhìn vào ngọn nến đang cháy rực, Cửu Thành Ưng tự mình thổi tắt nó, thay cho Lâm Tâm Hạnh, còn dùng ngón tay quẹt một lớp kem nhỏ, chìa ra phía trước, trong không khí.
" Hạnh Nhi, ăn đi! Là loại bánh mà em thích nhất đấy! " Cửu Thành Ưng nói một mình, còn cười ngặt nghẽo.
Nước mắt đầm đìa nhòe cả con ngươi của anh, chúng cứ nhiễu xuống từng giọt mặn chát, thấm đậm nét thống khổ của anh, ngón tay dính kem đó tự anh cho vào miệng, giữ chặt một lúc, anh hít thật sâu, cười nói tiếp.
" Hạnh Nhi, bánh ngọt lắm!
Ngọt giống như em vậy... "
Hình bóng của Lâm Tâm Hạnh hiện ra trước mắt, Cửu Thành Ưng bật chiếc đồng hồ bỏ túi, nhìn di ảnh, lại nhìn sang không khí, nụ cười ngặt nghẽo thay bằng hơi thở ngắt quãng, anh gục đầu, hai tay ôm lấy gối, nhắm mắt chịu đau thương.
Giá như, lúc đó lên chiến trường, anh không mang theo Lâm Tâm Hạnh, có lẽ cô sẽ không chết một cách thảm khốc, càng không bỏ lại anh bơ vơ một mình.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối, chiếc bánh kem kia bị nhiệt độ làm tan chảy, gần như hư hỏng, Cửu Thành Ưng vẫn giữ nguyên tư thế cả ngày, chưa từng ngẩn mặt lên.
* Quát *
Tiếng chim đại bàng quen thuộc kêu lên, Cửu Thành Ưng lập tức phản ứng với thứ tiếng ấy, nhưng anh đang rơi vào trạng thái đau buồn, chẳng đủ tinh thần để ra ban công đón Sở Giai Kỳ.
Cô trở về sau 6 ngày làm nhiệm vụ, còn về đúng vào thời điểm Cửu Thành Ưng đang buồn nhất, cô nhảy vọt từ những ngọn cây, lên đến thành ban công, cầm trong tay cô là một túi đồ, đầy máu nhỏ xuống, là những thủ cấp của kẻ thù của Cửu Thành Ưng.
Trước đó, cô từng nói sẽ giết hết những kẻ nguy hại đến anh, cho nên khi làm nhiệm vụ cô thuận tiện xử luôn chúng.
Cửu Thành Ưng khi này ngước nhìn ra, thấy Giai Kỳ đứng sừng sững ở ban công, an toàn trở về, người không một vết thương. Lúc này Cửu Thành Ưng mới thấy nhẹ nhõm, buông bỏ ánh nhìn với cô, tiếp tục gục đầu như một cô gái đau buồn.
Dù là mảnh vải đang bịt mắt, Giai Kỳ rất tinh tường, quan sát thấy biểu hiện của Cửu Thành Ưng kì lạ, còn có cả chiếc bánh kem bên cạnh, ngẫm nghĩ có điềm, cô vứt ngay túi thủ cắp cho con đại bàng xử lý, khiễng chân vào trong.
Chiếc bánh lưu dòng chữ mờ nhạt, hai chữ Tâm Hạnh đủ để Giai Kỳ hiểu rõ mọi việc, cô thủng thẳng ngồi xuống cạnh Cửu Thành Ưng, hỏi chuyện.
" Có lẽ tôi về không đúng lúc rồi nhỉ? "
Nghe tiếng cô, Cửu Thành Ưng không động đậy, khư khư giữ lấy đầu gối, lần đầu anh là người bơ cô.
Giai Kỳ biết anh đang nhớ người quá cố, chắc chắn không có tâm trạng đôi co, cô liền chủ động đứng dậy muốn rời đi. Bất ngờ, bàn tay lại bị Cửu Thành Ưng nắm lấy, níu lại.
Rồi, anh ngẩn mặt, nhìn cô gái lạnh lùng kia.
" Ngồi xuống đi!
Ở lại đây nghe tôi tâm sự! "
Cửu Thành Ưng mở lời, kéo lấy Giai Kỳ ngồi cạnh anh, lựa chọn kể mọi chuyện với cô, vì nghĩ cô là một cổ máy vô tri. Anh có nói ra bất cứ điều gì cô cũng không cảm nhận được cảm xúc, coi cô như một quyển vở, viết lên những tâm sự không mong hồi đáp.
Hôm nay Giai Kỳ không từ chối, thấy anh buồn, nương theo giúp anh giải tỏa tâm trạng, mất rất nhiều giờ đồng để nghe anh kể chuyện, đến tận nửa đêm tiếng nói mới ngừng lại.
Gương mặt của Giai Kỳ không thay đổi, lạnh lùng như băng tuyết, khiến Cửu Thành Ưng nhìn vào phải " chật " một tiếng thất vọng.
Anh nhìn lên đồng hồ nó sắp kéo tới 6h tối, quan cảnh yên tĩnh ở bên ngoài khiến tâm anh nặng nề hơn, không biết từ lúc nào anh lại trở nên quan tâm Sở Giai Kỳ một cách đột ngột như vậy.
* Cốc cốc *
Tiếng gõ cửa truyền đến, kèm theo là giọng nói của Đinh Hề Tiết ở bên ngoài.
" Thừa tướng, Âu tiểu thư lại tới nữa rồi! "
" Âu Ngọc Linh... " Cửu Thành Ưng lẩm bẩm, sau lần anh lật mặt, lợi dụng Âu Ngọc Linh, cô gái kia bỗng trở nên khác thường hệt với anh, ngày nào cũng đến đây tìm anh.
Tuy nhiên, Ngọc Linh lại không chủ động ve vãn như trước, còn hay mở lời thăm hỏi Sở Giai Kỳ, Cửu Thành Ưng không đoán được lòng dạ đàn bà, sợ Âu Ngọc Linh đang âm mưu tính kế hại Giai Kỳ, hại cả anh. Nên, những lần cô tới điều bị anh lạnh nhạt, không đuổi đi thì tránh mặt.
" Đuổi cô ta đi! Bảo lính sau này cô ta đến cứ đuổi thẳng! " Thành Ưng gắt gỏng ra ngoài, ngay cả cửa anh cũng không mở, cứ thế truyền lệnh ngắn gọn cho Đinh Hề Tiết.
Ngay hôm đó, Âu Ngọc Linh không thể đặt chân vào Cửu gia, Cửu Thành Ưng ngồi lì mãi trong phòng, thi thoảng lại bước ra ban công chờ đợi, cho đến lúc anh ngồi ngủ gục ở ngoài đó đến tận sáng hôm sau.
Ánh nắng chói chang, rọi thẳng vào hai hàng mi dài, ở trên độ cao 3 tầng lầu, Cửu Thành Ưng nghe rất rõ tiếng chim hót líu lo, chính thứ tiếng này đánh thức anh sau một đêm.
Cửu Thành Ưng lồm cồm đứng dậy, động tác cũ, chống hai tay lên thành ban công, nhìn xa xăm vào những ngọn cây cao, hơi thở của anh bỗng nặng nề gấp bội. Không phải vì anh hoàn toàn đang nghĩ đến Giai Kỳ, mà vì hôm nay là ngày sinh nhật của người phụ nữ anh yêu, Lâm Tâm Hạnh.
Anh xoay người, quay vào trong, cuốn lịch treo tường khoanh ô đỏ, năm nào Cửu Thành Ưng tự tay mình vẽ lên nhắc nhỡ, ngày sinh nhật của Tâm Hạnh.
4 năm trôi qua, anh luôn cùng cô đón ngày này, dù cô đã mất, anh vẫn chưa từng quên đi một ngày kỉ niệm nào. Anh nhanh sửa soạn cho bản thân, lấy bộ quần áo có chút cũ kĩ, nâng niu mặc nó lên, đây là bộ quần áo do chính tay Lâm Tâm Hạnh may cho anh, cô là tiểu thư danh gái, chuyện may vá chưa từng đụng, không giỏi nên đường may không tỉ mỉ, màu sắc của vải cũng chẳng bắt mắt, hình thù có chút dị hợm, vậy mà được Cửu Thành Ưng cất giữ cẩn thận suốt 4 năm.
Người đàn ông to lớn, trong bộ đồ quê mùa, ngồi trên sofa, mắt liên tục ngó lên chiếc đồng hồ treo tường, kim vừa chỉ đúng 8h sáng, cửa phòng của anh reo lên tiếng gõ.
" Thừa tướng, tôi đã mua bánh cho ngài rồi! " tiếng của Đinh Hề Tiết ở bên ngoài.
Thuộc hạ trung thành nhất của Cửu Thành Ưng, mỗi năm đều nhớ ngày này cùng anh, tự mình theo thói quen, mua bánh sinh nhật cho Cửu Thành Ưng.
Cánh cửa kia theo tiếng gọi, mở ra, Cửu Thành Ưng đưa tay đón lấy, rồi lập tức đóng lại, một câu cảm ơn cũng không có. Đinh Hề Tiết chưa từng khó chịu với hành động đó, anh đã quen và hiểu cho tâm tư của Cửu Thành Ưng.
Từ ngày Lâm Tâm Hạnh mất, bề ngoài Cửu Thành Ưng là một người ngông cuồng, ăn chơi lêu lổng, nhưng thực tế trong trái tim anh lại phải gánh chịu nỗi mất mát không thể bù đắp được.
Cửu Thành Ưng mất bố mẹ từ lúc mới sinh ra, cả hai đều chết trong một vụ tai nạn, được Cửu Thiên Nhạn nuôi lớn, xung phong vào quân đội, trở thành quân nhân tốt. Tính tình khi đó của anh không giống như bây giờ, rất hiếu động, hòa nhập với mọi người, còn làm bạn rất thân với Đinh Hề Tiết.
Sau này, Cửu Thành Ưng lên làm Thừa tướng, mối quan hệ rộng mở, Đinh Hề Tiết cũng trở thành thuộc hạ trung thành bên anh. Có thể nói, dù Cửu Thành Ưng mất đi tình thương của bố mẹ, nhưng bù vào luôn có một người bạn, và cô người yêu thấu hiểu ở cạnh.
Vẫn tưởng, mọi thứ sẽ tốt đẹp theo năm tháng, vậy mà lúc cả ba lên chiến trường, đánh giặc ngoại, ông trời đầy đọa họ. Cửu Thành Ưng bị mất đi một chân trái, chưa kịp chịu hết nỗi đau, lại nhận tin ở hậu cần, người phụ nữ anh yêu bị địch tập kích giết chết, bọn chúng còn c.ưỡng bức cô, treo xác cô khiêu khích.
Đinh Hề Tiết theo anh bị bắn trọng thương suýt mất mạng, Cửu Thành Ưng mất đi người quan trọng nhất, rơi vào tận cùng của hố đen, dần thay đổi trở thành Cửu Thành Ưng của hiện tại, dù đã giết hết kẻ thù vẫn không thể làm nguôi ngoai tổn thương.
Mỗi năm, cứ vào ngày này, Cửu Thành Ưng như quay về quá khứ của 4 năm trước, nhốt mình trong phòng với chiếc bánh sinh nhật, Đinh Hề Tiết không bao giờ dám vào đó khuyên nhủ, hay trò chuyện với anh.
* Xẹttt *
Cửu Thành Ưng đốt ngọn nến, cấm lên chiếc bánh, môi mỏng khẽ cong rất tươi, nhưng đôi mắt lại đau khổ, rơi những giọt lệ ướt át. Dưới ánh nến lung linh, anh không cảm nhận được niềm vui, mọi thứ quanh anh lạnh lẽo như mùa Đông đổ tuyết.
" Tâm Hạnh, Hạnh Nhi, chúc sinh nhật em!
Mừng em tròn 25... " giọng anh cất lên đầy thê lương, tiếng * sụt sịt * âm nhẹ theo câu nói vừa rồi.
Nhìn vào ngọn nến đang cháy rực, Cửu Thành Ưng tự mình thổi tắt nó, thay cho Lâm Tâm Hạnh, còn dùng ngón tay quẹt một lớp kem nhỏ, chìa ra phía trước, trong không khí.
" Hạnh Nhi, ăn đi! Là loại bánh mà em thích nhất đấy! " Cửu Thành Ưng nói một mình, còn cười ngặt nghẽo.
Nước mắt đầm đìa nhòe cả con ngươi của anh, chúng cứ nhiễu xuống từng giọt mặn chát, thấm đậm nét thống khổ của anh, ngón tay dính kem đó tự anh cho vào miệng, giữ chặt một lúc, anh hít thật sâu, cười nói tiếp.
" Hạnh Nhi, bánh ngọt lắm!
Ngọt giống như em vậy... "
Hình bóng của Lâm Tâm Hạnh hiện ra trước mắt, Cửu Thành Ưng bật chiếc đồng hồ bỏ túi, nhìn di ảnh, lại nhìn sang không khí, nụ cười ngặt nghẽo thay bằng hơi thở ngắt quãng, anh gục đầu, hai tay ôm lấy gối, nhắm mắt chịu đau thương.
Giá như, lúc đó lên chiến trường, anh không mang theo Lâm Tâm Hạnh, có lẽ cô sẽ không chết một cách thảm khốc, càng không bỏ lại anh bơ vơ một mình.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối, chiếc bánh kem kia bị nhiệt độ làm tan chảy, gần như hư hỏng, Cửu Thành Ưng vẫn giữ nguyên tư thế cả ngày, chưa từng ngẩn mặt lên.
* Quát *
Tiếng chim đại bàng quen thuộc kêu lên, Cửu Thành Ưng lập tức phản ứng với thứ tiếng ấy, nhưng anh đang rơi vào trạng thái đau buồn, chẳng đủ tinh thần để ra ban công đón Sở Giai Kỳ.
Cô trở về sau 6 ngày làm nhiệm vụ, còn về đúng vào thời điểm Cửu Thành Ưng đang buồn nhất, cô nhảy vọt từ những ngọn cây, lên đến thành ban công, cầm trong tay cô là một túi đồ, đầy máu nhỏ xuống, là những thủ cấp của kẻ thù của Cửu Thành Ưng.
Trước đó, cô từng nói sẽ giết hết những kẻ nguy hại đến anh, cho nên khi làm nhiệm vụ cô thuận tiện xử luôn chúng.
Cửu Thành Ưng khi này ngước nhìn ra, thấy Giai Kỳ đứng sừng sững ở ban công, an toàn trở về, người không một vết thương. Lúc này Cửu Thành Ưng mới thấy nhẹ nhõm, buông bỏ ánh nhìn với cô, tiếp tục gục đầu như một cô gái đau buồn.
Dù là mảnh vải đang bịt mắt, Giai Kỳ rất tinh tường, quan sát thấy biểu hiện của Cửu Thành Ưng kì lạ, còn có cả chiếc bánh kem bên cạnh, ngẫm nghĩ có điềm, cô vứt ngay túi thủ cắp cho con đại bàng xử lý, khiễng chân vào trong.
Chiếc bánh lưu dòng chữ mờ nhạt, hai chữ Tâm Hạnh đủ để Giai Kỳ hiểu rõ mọi việc, cô thủng thẳng ngồi xuống cạnh Cửu Thành Ưng, hỏi chuyện.
" Có lẽ tôi về không đúng lúc rồi nhỉ? "
Nghe tiếng cô, Cửu Thành Ưng không động đậy, khư khư giữ lấy đầu gối, lần đầu anh là người bơ cô.
Giai Kỳ biết anh đang nhớ người quá cố, chắc chắn không có tâm trạng đôi co, cô liền chủ động đứng dậy muốn rời đi. Bất ngờ, bàn tay lại bị Cửu Thành Ưng nắm lấy, níu lại.
Rồi, anh ngẩn mặt, nhìn cô gái lạnh lùng kia.
" Ngồi xuống đi!
Ở lại đây nghe tôi tâm sự! "
Cửu Thành Ưng mở lời, kéo lấy Giai Kỳ ngồi cạnh anh, lựa chọn kể mọi chuyện với cô, vì nghĩ cô là một cổ máy vô tri. Anh có nói ra bất cứ điều gì cô cũng không cảm nhận được cảm xúc, coi cô như một quyển vở, viết lên những tâm sự không mong hồi đáp.
Hôm nay Giai Kỳ không từ chối, thấy anh buồn, nương theo giúp anh giải tỏa tâm trạng, mất rất nhiều giờ đồng để nghe anh kể chuyện, đến tận nửa đêm tiếng nói mới ngừng lại.
Gương mặt của Giai Kỳ không thay đổi, lạnh lùng như băng tuyết, khiến Cửu Thành Ưng nhìn vào phải " chật " một tiếng thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.