Chương 20: Ấm áp hoà thuận vui vẻ
Quân Tàn Tâm
25/02/2018
Edit: Trảm Phong
Nói muốn xuất phủ, nhưng là dùng thân phận Vân Khanh ra khỏi phủ nói dễ vậy sao, một tiểu thư ngày thường cực ít có cơ hội xuất phủ, cho dù là phải ra khỏi phủ cũng chỉ có thể là tham gia yến hội hoặc đi cầu xin thần bái Phật, ngay cả như vậy, bên cạnh cũng là phải có một đoàn hộ vệ đi cùng.
Bởi vậy Vân Khanh vừa nói ra phủ Chu má má sợ quá mức, thanh âm giảm thấp xuống khuyên vài câu lại hoàn toàn không dùng được, Vân Khanh là hạ quyết tâm nhất định phải xuất phủ đi.
“Má, ngài đừng nói nữa, ta hôm nay nhất định phải xuất phủ, cửa hàng này là đồ mẫu thân để lại cho ta, ta phải tự mình đi ra ngoài quản lý mới yên tâm, má yên tâm đi, lặng lẽ xuất phủ không thể thực hiện được, vậy ta liền quang minh chính đại đi ra ngoài. Người đi bẩm báo phụ thân nói ta muốn đi Bạch gia vấn an ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, hắn là sẽ không ngăn.”
Nếu là đi thông báo đại phu nhân, đại phu nhân sợ nàng cáo trạng ngoại tổ phụ còn có ngoại tổ mẫu, chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Tốt, ta đi thông báo lão gia.”
Qua một hồi lâu Chu má má trở lại, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, Vân Khanh vừa nhìn liền biết chuyện thành.
“Tiểu thư, lão gia chuẩn bị xong xe ngựa cho người, còn để cho ta và người cùng nhau đi đấy.” Giọng nói Chu má má rất vui sướng, Vân Khanh lý giải bà, bà dù sao cũng là tại Bạch gia lớn lên, tất cả người quen cơ hồ đều ở Bạch gia, lần này trở lại Bạch gia cùng về nhà mẹ đẻ cũng không có khác biệt, tự nhiên là thật cao hứng.
Trong con ngươi Vân Khanh cũng mang vài phần vui vẻ, “Phụ thân còn nói khác sao?”
“Lão gia nói người thay phu nhân tận hiếu, bảo người đừng tìm ngoại tổ phụ hờn dỗi, nhiều bồi ngoại tổ mẫu người…” thanh âm Chu má má khẽ run.
Trong lòng Vân Khanh lại dâng lên một loại cảm giác cực kỳ quái dị, mẫu thân nàng đã mất đi hơn mười năm, nhưng là phụ thân đối đãi biểu ca Bạch Thanh Tiêu cực kỳ quen thuộc cùng thân thiết, cái loại thân thiết đó không phải là giả vờ, cả ánh mắt đều ấm áp, thậm chí hiện tại hắn còn dặn dò nàng hiếu thuận ngoại tổ mẫu cho tốt. Theo lý thuyết mẫu thân mất sớm, lúc này hắn đã tái giá, cho dù hắn và Bạch gia chặt đứt liên lạc cũng không có ai nói hắn nửa câu không phải, nhưng là hắn lại như cũ đối đãi ông bà ngoại nàng giống như là đối đãi thân nhân của mình.
Nàng rất không hiểu, vì sao đối với thân nhân mẫu thân hắn cũng có thể làm đến mức này, mà đối với con gái ruột mình lại bỏ quên nhiều năm như vậy…
“Tiểu thư, chúng ta chuẩn bị một chút đi thôi.”
“Ừ!” Vân Khanh phục hồi tinh thần lại nhàn nhạt gật đầu, “Chu má má, đem Tử Khâm kêu lên cùng đi.”
Lông mày Chu má má dãn ra, cười gật gật đầu, “Còn là tiểu thư suy tính chu đáo.” Nếu Tử Khâm đã là người đại phu nhân, như vậy với hành tung đại tiểu thư nàng cũng sẽ bẩm báo đại phu nhân, thay vì để cho đại phu nhân lại phái người đến giám thị nàng, không bằng để cho Tử Khâm đi theo đi, dù sao Bạch phủ đều là người của Bạch gia, quấn lấy một Tử Khâm thực sự quá dư dả.
Mấy người ra khỏi phủ, ở cửa chính liền chứng kiến một hàng thị vệ canh giữ ở bên cạnh đỉnh kiệu màu xanh nhỏ, mỗi người thần sắc trang nghiêm, bốn hán tử áo vải canh giữ ở bên cạnh cỗ kiệu chờ đợi nàng đến, Vân Khanh thấy vậy, cảm giác quái dị trong lòng càng thêm mãnh liệt…
Không tiếng động ngồi vào bên trong kiệu, Tử Khâm cùng Chu má má đi theo hai bên, đi gần nửa canh giờ cuối cùng đã tới Bạch phủ, cần phải có người thông báo trước, cho nên mới vừa tới cửa liền chứng kiến Bạch Thanh Tiêu một thân cẩm bào màu lam nhạt đỡ một lão phu nhân tóc tuyết trắng ưu nhã mỉm cười chờ ở trước cửa.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, lão phu nhân kia không phải là người khác, là ngoại tổ mẫu của nàng.
Xuống cỗ kiệu, kiệu phu đè xuống cỗ kiệu, Vân Khanh nhanh chóng chạy tới hành lễ, “… Ngoại tổ mẫu!”
Còn không có quỳ xuống đã bị lão phu nhân đỡ lên, lão phu nhân mặt mày hớn hở, nhìn xem Vân Khanh ăn mặc vừa vặn lễ nghi, giữa mâu quang thoáng hiện lên một tia vui mừng.
“Khanh nhi bất hiếu, đến thăm ngoại tổ mẫu còn làm phiền ngoại tổ mẫu đến trước tiếp ứng, nên để Khanh nhi tự mình đi thỉnh an ngoại tổ mẫu.” Trong con ngươi giếng cổ của Vân Khanh hiện ra động dung nhàn nhạt, lão phu nhân bất kể là kiếp trước hay là kiếp nầy đối tốt với mình trước sau như một, có thể là bởi vì ái nữ mất sớm, đem tất cả quan ái đều cho nàng. Kiếp trước mặc kệ nàng tính tình cố chấp cỡ nào, bà đều bao dung cho mình.
Chỉ là Vân Khanh vẫn cảm thấy thực xin lỗi ngoại tổ mẫu, bởi vì sau khi nàng vào cung liền rất ít đến Bạch gia thăm ngoại tổ mẫu, thế cho nên sau khi vào cung nghe được tin tức ngoại tổ mẫu đột nhiên qua đời thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
“Hảo hảo hảo! Đến đây là tốt rồi, toàn là người nhà thi lễ cái gì? Mau đi vào nhà cùng ngoại tổ mẫu hàn huyên một chút, nha đầu con cũng coi như không có lương tâm, đều bao lâu chưa có tới thăm ngoại tổ mẫu, nghe Tiêu nhi nói trước đó vài ngày con rơi xuống nước nhiễm phong hàn, đã khỏi chưa?”
“Khá hơn nhiều, Chu má má hôm qua làm cho con trà gừng, ngủ một giấc sẽ không có đáng ngại.” Vân Khanh cười nói.
“Tham kiến lão phu nhân…” Chu má má hồi lâu không thấy lão phu nhân rất là kích động, nhìn lão phu nhân mâu quang cũng rưng rưng, Chu má má cùng Bạch U Lan lớn lên, bởi vậy lão phu nhân chứng kiến Chu má má, liền nghĩ tới nữ nhi mất sớm…
Lão phu nhân tự mình đỡ Chu má má dậy, cau mày nói, “Mau đứng lên mau đứng lên, Khanh nhi những năm này không hiểu chuyện, những năm này còn may mà ngươi chiếu cố nhiều…”
Hốc mắt Chu má má đỏ lên, “Lão phu nhân nói quá lời…”
Bạch Thanh Tiêu mỉm cười mở miệng, “Tổ mẫu, ngài liền định để cho Khanh nhi cùng Chu má má đứng ở cửa cùng ngài nói việc nhà sao?”
Lão phu nhân vỗ vỗ cái trán, “Ai, đều lão hồ đồ, Khanh nhi mau vào phòng cùng ngoại tổ mẫu hàn huyên một chút.”
Vào trong phòng lão phu nhân, cùng liên tục tán gẫu đến trưa lão phu nhân mới vì giấc ngủ trưa không thể không tạm thời thôi, chỉ là trước khi ngủ liên tục hết hai tới ba dặn dò muốn Vân Khanh ở lại Bạch gia vài ngày, Vân Khanh thấy thần sắc lão phu nhân cực kỳ cố chấp, chỉ mỉm cười gật gật đầu.
“Lúc Khanh nhi đến phụ thân hết lần này đến lần khác dặn dò, muốn Khanh nhi nhất định phải thật tốt ở cùng ngoại tổ mẫu, tại bên cạnh ngoại tổ mẫu tận hiếu đạo, chắc hẳn nếu Khanh nhi ở lại Bạch phủ mấy ngày, phụ thân cũng sẽ không có ý kiến.” Vân Khanh vừa cười vừa nói, ánh mắt lại cực kỳ lưu ý nhìn xem vẻ mặt lão phu nhân, chứng kiến bà nghe nàng nhắc tới phụ thân trong ánh mắt bà tuôn ra vẻ mặt giống như tự hận, Vân Khanh cảm thấy hơi động một chút.
“Chớ cùng ta nói tới phụ thân con!” Vẻ mặt lão phu nhân vốn là cười nhu hòa bỗng nhiên sẳng giọng xuống, “Năm đó thời điểm mẫu thân con gả đi hắn hết lần này đến lần khác bảo đảm sẽ không để cho mẫu thân con chịu ủy khuất, nhưng là mẫu thân con ở trong phủ bị bao nhiêu ủy khuất chỉ có ta đây kẻ làm mẹ biết rõ, lão phu nhân Vân gia kia vô cùng chanh chua, mụ ta khắp nơi khó xử mẫu thân con, mà phụ thân con lại làm cái gì. Mẫu thân cùng ca ca con mất sớm, lại không nghĩ hắn không quá một năm liền tái giá, nếu không phải Vân gia còn có con ở đây, ngoại tổ phụ con thế nào lại dễ dàng buông tha như vậy.”
Vân Khanh mâu quang rưng rưng, nhẹ nhàng ôm lấy lão phu nhân, “Tổ mẫu, ngài yên tâm, con tại Vân gia sinh hoạt rất tốt, ngài cùng ngoại tổ phụ không cần nhớ con.”
“Con nha đầu kia…” Trong mắt lão phu nhân cũng mang vài phần ướt ý, bà yêu thương vuốt vuốt tóc Vân Khanh, ngạnh thanh nói, “Tình cảnh con ở Vân gia ngoại tổ mẫu cũng biết, Lưu thị kia không phải là kẻ dễ đối phó, lại sinh ra dòng chính nữ, con dòng chính nữ này có thể nói là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mụ cũng không quá đáng, còn có Vân Vận kia tình cảm đối với thái tử rõ ràng như thế, đã sớm coi con là kình địch, con ở trong phủ khắp nơi bị người chế trụ, ở đâu có thể nói một chữ ‘ tốt ‘.”
Bà đau lòng Vân Khanh, Vân Khanh là ngoại tôn nữ duy nhất của bà, so với cháu gái ruột đều muốn yêu hơn, bà không nhìn nổi Vân Khanh chịu ủy khuất, nhưng cũng không cách nào cường ngạnh vì nàng ra mặt, dù sao nàng họ Vân không phải họ Bạch, nếu là giúp Vân Khanh một lần, tiếp theo nàng chỉ sợ ở trong phủ càng thêm gian nan.
Nếu là Vân Khanh đến khóc lóc kể lể nói mình bị ủy khuất bà còn tốt một chút, thế mà nàng lại cười tới an ủi bà, Khanh nhi có hiểu biết như vậy làm cho bà càng thêm đau lòng.
Trong lòng dâng lên trận trận ấm áp, âm thầm quyết định nhất định phải cho Khanh nhi một cái hậu thuẫn cường ngạnh, có Bạch gia một trong ba đại trọng thần trong triều ủng hộ, chắc hẳn về sau tất nhiên sẽ có người bớt phóng túng một chút…
Nói muốn xuất phủ, nhưng là dùng thân phận Vân Khanh ra khỏi phủ nói dễ vậy sao, một tiểu thư ngày thường cực ít có cơ hội xuất phủ, cho dù là phải ra khỏi phủ cũng chỉ có thể là tham gia yến hội hoặc đi cầu xin thần bái Phật, ngay cả như vậy, bên cạnh cũng là phải có một đoàn hộ vệ đi cùng.
Bởi vậy Vân Khanh vừa nói ra phủ Chu má má sợ quá mức, thanh âm giảm thấp xuống khuyên vài câu lại hoàn toàn không dùng được, Vân Khanh là hạ quyết tâm nhất định phải xuất phủ đi.
“Má, ngài đừng nói nữa, ta hôm nay nhất định phải xuất phủ, cửa hàng này là đồ mẫu thân để lại cho ta, ta phải tự mình đi ra ngoài quản lý mới yên tâm, má yên tâm đi, lặng lẽ xuất phủ không thể thực hiện được, vậy ta liền quang minh chính đại đi ra ngoài. Người đi bẩm báo phụ thân nói ta muốn đi Bạch gia vấn an ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, hắn là sẽ không ngăn.”
Nếu là đi thông báo đại phu nhân, đại phu nhân sợ nàng cáo trạng ngoại tổ phụ còn có ngoại tổ mẫu, chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Tốt, ta đi thông báo lão gia.”
Qua một hồi lâu Chu má má trở lại, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, Vân Khanh vừa nhìn liền biết chuyện thành.
“Tiểu thư, lão gia chuẩn bị xong xe ngựa cho người, còn để cho ta và người cùng nhau đi đấy.” Giọng nói Chu má má rất vui sướng, Vân Khanh lý giải bà, bà dù sao cũng là tại Bạch gia lớn lên, tất cả người quen cơ hồ đều ở Bạch gia, lần này trở lại Bạch gia cùng về nhà mẹ đẻ cũng không có khác biệt, tự nhiên là thật cao hứng.
Trong con ngươi Vân Khanh cũng mang vài phần vui vẻ, “Phụ thân còn nói khác sao?”
“Lão gia nói người thay phu nhân tận hiếu, bảo người đừng tìm ngoại tổ phụ hờn dỗi, nhiều bồi ngoại tổ mẫu người…” thanh âm Chu má má khẽ run.
Trong lòng Vân Khanh lại dâng lên một loại cảm giác cực kỳ quái dị, mẫu thân nàng đã mất đi hơn mười năm, nhưng là phụ thân đối đãi biểu ca Bạch Thanh Tiêu cực kỳ quen thuộc cùng thân thiết, cái loại thân thiết đó không phải là giả vờ, cả ánh mắt đều ấm áp, thậm chí hiện tại hắn còn dặn dò nàng hiếu thuận ngoại tổ mẫu cho tốt. Theo lý thuyết mẫu thân mất sớm, lúc này hắn đã tái giá, cho dù hắn và Bạch gia chặt đứt liên lạc cũng không có ai nói hắn nửa câu không phải, nhưng là hắn lại như cũ đối đãi ông bà ngoại nàng giống như là đối đãi thân nhân của mình.
Nàng rất không hiểu, vì sao đối với thân nhân mẫu thân hắn cũng có thể làm đến mức này, mà đối với con gái ruột mình lại bỏ quên nhiều năm như vậy…
“Tiểu thư, chúng ta chuẩn bị một chút đi thôi.”
“Ừ!” Vân Khanh phục hồi tinh thần lại nhàn nhạt gật đầu, “Chu má má, đem Tử Khâm kêu lên cùng đi.”
Lông mày Chu má má dãn ra, cười gật gật đầu, “Còn là tiểu thư suy tính chu đáo.” Nếu Tử Khâm đã là người đại phu nhân, như vậy với hành tung đại tiểu thư nàng cũng sẽ bẩm báo đại phu nhân, thay vì để cho đại phu nhân lại phái người đến giám thị nàng, không bằng để cho Tử Khâm đi theo đi, dù sao Bạch phủ đều là người của Bạch gia, quấn lấy một Tử Khâm thực sự quá dư dả.
Mấy người ra khỏi phủ, ở cửa chính liền chứng kiến một hàng thị vệ canh giữ ở bên cạnh đỉnh kiệu màu xanh nhỏ, mỗi người thần sắc trang nghiêm, bốn hán tử áo vải canh giữ ở bên cạnh cỗ kiệu chờ đợi nàng đến, Vân Khanh thấy vậy, cảm giác quái dị trong lòng càng thêm mãnh liệt…
Không tiếng động ngồi vào bên trong kiệu, Tử Khâm cùng Chu má má đi theo hai bên, đi gần nửa canh giờ cuối cùng đã tới Bạch phủ, cần phải có người thông báo trước, cho nên mới vừa tới cửa liền chứng kiến Bạch Thanh Tiêu một thân cẩm bào màu lam nhạt đỡ một lão phu nhân tóc tuyết trắng ưu nhã mỉm cười chờ ở trước cửa.
Trong lòng Vân Khanh ấm áp, lão phu nhân kia không phải là người khác, là ngoại tổ mẫu của nàng.
Xuống cỗ kiệu, kiệu phu đè xuống cỗ kiệu, Vân Khanh nhanh chóng chạy tới hành lễ, “… Ngoại tổ mẫu!”
Còn không có quỳ xuống đã bị lão phu nhân đỡ lên, lão phu nhân mặt mày hớn hở, nhìn xem Vân Khanh ăn mặc vừa vặn lễ nghi, giữa mâu quang thoáng hiện lên một tia vui mừng.
“Khanh nhi bất hiếu, đến thăm ngoại tổ mẫu còn làm phiền ngoại tổ mẫu đến trước tiếp ứng, nên để Khanh nhi tự mình đi thỉnh an ngoại tổ mẫu.” Trong con ngươi giếng cổ của Vân Khanh hiện ra động dung nhàn nhạt, lão phu nhân bất kể là kiếp trước hay là kiếp nầy đối tốt với mình trước sau như một, có thể là bởi vì ái nữ mất sớm, đem tất cả quan ái đều cho nàng. Kiếp trước mặc kệ nàng tính tình cố chấp cỡ nào, bà đều bao dung cho mình.
Chỉ là Vân Khanh vẫn cảm thấy thực xin lỗi ngoại tổ mẫu, bởi vì sau khi nàng vào cung liền rất ít đến Bạch gia thăm ngoại tổ mẫu, thế cho nên sau khi vào cung nghe được tin tức ngoại tổ mẫu đột nhiên qua đời thật lâu không thể bình tĩnh trở lại.
“Hảo hảo hảo! Đến đây là tốt rồi, toàn là người nhà thi lễ cái gì? Mau đi vào nhà cùng ngoại tổ mẫu hàn huyên một chút, nha đầu con cũng coi như không có lương tâm, đều bao lâu chưa có tới thăm ngoại tổ mẫu, nghe Tiêu nhi nói trước đó vài ngày con rơi xuống nước nhiễm phong hàn, đã khỏi chưa?”
“Khá hơn nhiều, Chu má má hôm qua làm cho con trà gừng, ngủ một giấc sẽ không có đáng ngại.” Vân Khanh cười nói.
“Tham kiến lão phu nhân…” Chu má má hồi lâu không thấy lão phu nhân rất là kích động, nhìn lão phu nhân mâu quang cũng rưng rưng, Chu má má cùng Bạch U Lan lớn lên, bởi vậy lão phu nhân chứng kiến Chu má má, liền nghĩ tới nữ nhi mất sớm…
Lão phu nhân tự mình đỡ Chu má má dậy, cau mày nói, “Mau đứng lên mau đứng lên, Khanh nhi những năm này không hiểu chuyện, những năm này còn may mà ngươi chiếu cố nhiều…”
Hốc mắt Chu má má đỏ lên, “Lão phu nhân nói quá lời…”
Bạch Thanh Tiêu mỉm cười mở miệng, “Tổ mẫu, ngài liền định để cho Khanh nhi cùng Chu má má đứng ở cửa cùng ngài nói việc nhà sao?”
Lão phu nhân vỗ vỗ cái trán, “Ai, đều lão hồ đồ, Khanh nhi mau vào phòng cùng ngoại tổ mẫu hàn huyên một chút.”
Vào trong phòng lão phu nhân, cùng liên tục tán gẫu đến trưa lão phu nhân mới vì giấc ngủ trưa không thể không tạm thời thôi, chỉ là trước khi ngủ liên tục hết hai tới ba dặn dò muốn Vân Khanh ở lại Bạch gia vài ngày, Vân Khanh thấy thần sắc lão phu nhân cực kỳ cố chấp, chỉ mỉm cười gật gật đầu.
“Lúc Khanh nhi đến phụ thân hết lần này đến lần khác dặn dò, muốn Khanh nhi nhất định phải thật tốt ở cùng ngoại tổ mẫu, tại bên cạnh ngoại tổ mẫu tận hiếu đạo, chắc hẳn nếu Khanh nhi ở lại Bạch phủ mấy ngày, phụ thân cũng sẽ không có ý kiến.” Vân Khanh vừa cười vừa nói, ánh mắt lại cực kỳ lưu ý nhìn xem vẻ mặt lão phu nhân, chứng kiến bà nghe nàng nhắc tới phụ thân trong ánh mắt bà tuôn ra vẻ mặt giống như tự hận, Vân Khanh cảm thấy hơi động một chút.
“Chớ cùng ta nói tới phụ thân con!” Vẻ mặt lão phu nhân vốn là cười nhu hòa bỗng nhiên sẳng giọng xuống, “Năm đó thời điểm mẫu thân con gả đi hắn hết lần này đến lần khác bảo đảm sẽ không để cho mẫu thân con chịu ủy khuất, nhưng là mẫu thân con ở trong phủ bị bao nhiêu ủy khuất chỉ có ta đây kẻ làm mẹ biết rõ, lão phu nhân Vân gia kia vô cùng chanh chua, mụ ta khắp nơi khó xử mẫu thân con, mà phụ thân con lại làm cái gì. Mẫu thân cùng ca ca con mất sớm, lại không nghĩ hắn không quá một năm liền tái giá, nếu không phải Vân gia còn có con ở đây, ngoại tổ phụ con thế nào lại dễ dàng buông tha như vậy.”
Vân Khanh mâu quang rưng rưng, nhẹ nhàng ôm lấy lão phu nhân, “Tổ mẫu, ngài yên tâm, con tại Vân gia sinh hoạt rất tốt, ngài cùng ngoại tổ phụ không cần nhớ con.”
“Con nha đầu kia…” Trong mắt lão phu nhân cũng mang vài phần ướt ý, bà yêu thương vuốt vuốt tóc Vân Khanh, ngạnh thanh nói, “Tình cảnh con ở Vân gia ngoại tổ mẫu cũng biết, Lưu thị kia không phải là kẻ dễ đối phó, lại sinh ra dòng chính nữ, con dòng chính nữ này có thể nói là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt mụ cũng không quá đáng, còn có Vân Vận kia tình cảm đối với thái tử rõ ràng như thế, đã sớm coi con là kình địch, con ở trong phủ khắp nơi bị người chế trụ, ở đâu có thể nói một chữ ‘ tốt ‘.”
Bà đau lòng Vân Khanh, Vân Khanh là ngoại tôn nữ duy nhất của bà, so với cháu gái ruột đều muốn yêu hơn, bà không nhìn nổi Vân Khanh chịu ủy khuất, nhưng cũng không cách nào cường ngạnh vì nàng ra mặt, dù sao nàng họ Vân không phải họ Bạch, nếu là giúp Vân Khanh một lần, tiếp theo nàng chỉ sợ ở trong phủ càng thêm gian nan.
Nếu là Vân Khanh đến khóc lóc kể lể nói mình bị ủy khuất bà còn tốt một chút, thế mà nàng lại cười tới an ủi bà, Khanh nhi có hiểu biết như vậy làm cho bà càng thêm đau lòng.
Trong lòng dâng lên trận trận ấm áp, âm thầm quyết định nhất định phải cho Khanh nhi một cái hậu thuẫn cường ngạnh, có Bạch gia một trong ba đại trọng thần trong triều ủng hộ, chắc hẳn về sau tất nhiên sẽ có người bớt phóng túng một chút…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.