Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 26: Quyển 1 - Chương 26: Thân bại danh liệt?

Quân Tàn Tâm

25/02/2018

Edit: Trảm Phong

“Mẫu thân, tâm địa Lộ Nhi luôn luôn thiện lương, lần này chỉ là nói sai mới nói ra lời làm cho mẫu thân tức giận, đều là ta đây làm mẫu thân không có dạy tốt nữ nhi, nếu là mẫu thân nhất định phải trách phạt xin trách phạt con dâu đi. ” Nhị phu nhân lộ vẻ kinh hoảng, nếu như nói vừa rồi bà tức giận là làm đùa giỡn mà nói, kinh hoảng lúc này ngược lại là thật, từ đường thân tộc đối với lão phu nhân phi thường tôn trọng, nếu là biết rõ Lộ Nhi ngỗ nghịch lão phu nhân, không cần lão phu nhân mở miệng những tộc nhân kia đều sẽ nghĩ biện pháp đem Lộ Nhi trục xuất từ đường. Lão phu nhân có câu không có nói sai, thoát ly Bạch gia, thoát ly thân phận Bạch gia đại tiểu thư, Lộ Nhi cái gì đều không phải. Nhị phu nhân nặng nề quỳ trên mặt đất, rưng rưng nói, “Mẫu thân, Lộ Nhi trước kia vô cùng tôn kính ngài, nàng nhìn thấy ngài đối với Khanh nhi tốt như vậy, khó tránh khỏi đau xót, đây cũng là vì Lộ Nhi để ý thái độ ngài a.”

“Để ý ta?” Lão phu nhân rất ít lộ ra vẻ mặt trào phúng khinh thường như vậy, mặt mày bà bén nhọn ánh mắt như điện, “Nếu là thật sự tôn kính ta lại không biết nữ nhi ta thương yêu nhất chính là U Lan, lại không biết tiểu bối ta thương yêu nhất chính là Khanh nhi, nàng vũ nhục Khanh nhi như thế, cũng dám nói Khanh nhi mệnh cứng rắn khắc chết U Lan.” Nói đến đây trên mặt lão phu nhân giận dữ chợt lóe, nhớ tới nữ nhi mất sớm, bà sít sao che tim, “Nếu quả thật là tôn kính ta, sẽ tùy ý cầm cô cô mất sớm ra nói chuyện như vậy? Nhà lão Nhị, ta hôm nay không muốn cùng ngươi tranh cãi, Bạch Lộ là Bạch gia đại tiểu thư thì thế nào, ta hôm nay minh xác nói cho các ngươi biết, mặc kệ các ngươi là con dâu của ta cũng tốt, là cháu gái của ta cũng tốt, nếu dám đả thương Khanh nhi, đừng trách ta bộ xương già này không niệm thân tình đem các ngươi trục xuất Bạch gia!”

Đáy lòng Vân Khanh giống như là bị nước suối ấm áp tràn vào, nghe lời lão phu nhân nói toàn thân nàng đều ấm áp, đáy mắt lại khẽ ươn ướt chút ít. Nàng lớn như vậy lần đầu tiên có người làm việc nghĩa không chùn bước minh xác bảo vệ nàng, nhớ tới hài tử trong bụng sẩy thai kiếp trước, đáy mắt nàng ướt át bộc phát ra một hồi kiên quyết mãnh liệt. Lẳng lặng đỡ đầu vai lão phu nhân, nếu lão Thiên đã làm cho nàng sống lại, thì nàng cũng sẽ không thể như kiếp trước vậy làm cho người thân đều thất vọng, đến cuối cùng thân nhân đau cừu nhân mừng.

Cả đời này, nàng muốn dùng toàn sức, bảo vệ người thân nàng coi trọng.

“Mẫu thân, Lộ Nhi chỉ là một chút không lựa lời nói, cầu xin ngài khoan thứ con bé một lần. Nó chỉ là một nữ nhi nếu bị đuổi ra khỏi phủ, về sau nào còn có đường sống?” Nhị phu nhân thê lương bi ai buồn bã nói, “Con dâu chỉ có một nữ nhi như vậy, nếu Lộ Nhi có cái gì không hay xảy ra, nhi tức nên sống sót thế nào.”

Gặp con cháu thân tình không nhúc nhích được lão phu nhân liền dùng đến mẹ con thân tình, lão phu nhân trước kia tang nữ, vô cùng không chịu nổi cái này! Trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, nhị phu nhân này cũng không phải là nhân vật đơn giản a.

Quả nhiên, Vân Khanh thấy sắc mặt lão phu nhân trở nên thương cảm chút ít.

Nhị phu nhân liên tục chú ý vẻ mặt lão phu nhân, biết rõ lúc này là thời khắc tốt nhất, vội vàng kéo Bạch Lộ sớm đã bị hù dọa sắc mặt tái nhợt ngây ngốc ngây ngốc xuống, hai mẹ con cùng nhau quỳ trên mặt đất, nhị phu nhân tiếp tục bi thanh nói, “Mẫu thân, ngày mai Hiền phi nương nương thiết yến khoản đãi vương tôn công tử công chúa quý nữ, lúc này nếu Lộ Nhi xảy ra chuyện như vậy tương lai của nó sẽ bị phá hủy a, cầu xin mẫu thân coi như là muốn trách phạt Lộ Nhi cũng đợi đến sau lần yến hội này. Đợi đến sau yến hội con dâu nhất định gia pháp hầu hạ nghịch nữ này.”

Lão phu nhân cúi đầu không nói gì, tay lại nắm tay Vân Khanh.



Nhị phu nhân chú ý tới cái chi tiết rất nhỏ này, vội vàng ngắt Bạch Lộ quỳ bên cạnh một cái, tức giận nói, “Ngươi nghịch nữ này, còn không mau đi cùng biểu tỷ ngươi nhận lỗi!”

Lão phu nhân để ý bất quá là Vân Khanh bị ủy khuất, chỉ cần Vân Khanh nguyện ý lui nhường một bước, bà tự nhiên là sẽ không lại tức giận, hơn nữa Bạch Lộ dù sao cũng là cháu gái của bà, cho dù tổ tôn hai người quan hệ không thể nói tốt cỡ nào, cũng sẽ không thật sự muốn đem Bạch Lộ trục xuất gia phả.

Bạch Lộ đã sớm bị hù dọa hai chân như nhũn ra thần trí mất đi, lúc này nghe được lời nhị phu nhân nói đáy mắt nàng thoáng hiện lên một tia hận ý cuồng liệt, lại từng bước một quỳ đi đến chỗ cách Vân Khanh không xa.

Vân Khanh nhìn nàng cúi đầu liền có thể đoán được ánh mắt của nàng cùng hận của nàng, bất quá nói thật chỉ một Bạch Lộ nàng thật đúng là không nhìn vào trong mắt, chỉ có cô dũng không có mưu lược, đầu óc còn không tỉnh rõ, so với Vân Vận… Kém cũng không phải là một điểm hai điểm.

“Biểu tỷ, là Lộ Nhi sai rồi, Lộ Nhi không nên nhất thời không lựa lời nói nói những lời kia, xin tỷ đại nhân đại lượng xem tại phân thượng phụ thân không cùng ta so đo, về sau Lộ Nhi cũng không dám như thế nữa.”

“Chúng ta đều là tỷ muội nhà mình, nói cái gì lời nói tha thứ không tha thứ, biểu muội quá khách khí, biểu tỷ vô tâm cùng muội so đo, chỉ là biểu muội về sau nói chuyện làm việc phải cẩn thận một chút mới tốt, hôm nay là biểu tỷ còn dễ nói, nếu là người khác thì, chắc là sẽ không dễ dàng tha thứ muội như vậy.” Vân Khanh biết rõ lão phu nhân lúc này mềm lòng, tất nhiên sẽ không lại trừng trị Bạch Lộ, bởi vậy cười nhạt một tiếng, đi lên trước vài bước nâng đỡ Bạch Lộ, lau đi nước mắt Bạch Lộ cứng rắn nặn ra, nhìn đáy mắt nàng không che dấu được hận ý, Vân Khanh cười càng dịu dàng, “Biểu muội sau này muốn cùng ta cùng nhau hiếu thuận ngoại tổ mẫu mới phải a.”

“Đó là tất nhiên.”

Nhị phu nhân thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Giữa lông mày lão phu nhân cũng nhiều vài phần sung sướng, sung sướng kia lại là đối với Vân Khanh, bà than nhẹ một tiếng khoát khoát tay đối với Bạch Lộ cùng nhị phu nhân, “Tốt lắm tốt lắm, mẹ con hai người các ngươi đi về trước đi, nơi này có Khanh nhi cùng ta là được.”

“Vâng, mẫu thân.” Nhị phu nhân thấy cảnh báo giải trừ vội vàng hướng Bạch Lộ ra ánh mắt, hai người thi lễ sau mới cùng nhau rút khỏi phòng.

“Con nha…” Lão phu nhân thấy hai người đi mới lộ ra nụ cười từ ái, bà đứng lên Vân Khanh vội vàng vịn lấy bà, lão phu nhân vui mừng cười một tiếng, “Con chính là tâm địa quá mềm yếu chút, Lộ Nhi không phải là đứa dễ đối phó, hôm nay hai người các con ngoài mặt mặc dù hòa hảo, nhưng là dùng tính tình của con bé chắc là không thể chịu để yên như vậy, nhưng là sắp tới con bé chắc là không có cái động tác gì, chính con mọi sự coi chừng là được.”



“Ngoại tổ mẫu cứ việc yên tâm.” Vân Khanh tự tin cười một tiếng, “Khanh nhi cũng không phải là người nào cũng có thể khi dễ, Khanh nhi hiện tại phải dựa vào ngoại tổ mẫu mới có thể chấn nhiếp Bạch Lộ, bất quá đợi một thời gian, Khanh nhi nhất định phải làm cho nàng thấy được Khanh nhi lợi hại, làm cho nàng nhìn thấy Khanh nhi liền chùn bước.”

Ánh mắt lão phu nhân hơi có chút ướt át, “Tốt, chỉ cần con có thể bảo vệ tốt chính mình, ngoại tổ mẫu mọi sự liền yên tâm.”

Bên này, Bạch Lộ cùng nhị phu nhân trở lại gian phòng, vừa mới vào nhà nhị phu nhân liền hung hăng cho Bạch Lộ một cái tát, “Con này đồ vô liêm sỉ, Vân Khanh là thịt trong lòng tổ mẫu con, làm sao con có thể ngay trước mặt tổ mẫu cùng nàng gây sự, ta xem con là làm đại tiểu thư ngày giờ quá dài, đều đã quên đạo sinh tồn!”

Bạch Lộ ngạc nhiên che gò má sững sờ nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân đối với nàng vô cùng tốt, lúc này đây là lần đầu tiên đối với nàng lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy.

“Đừng gọi ta mẫu thân, ta không có nữ nhi ngu xuẩn như vậy. Đừng cho là ta không biết một ít điểm tâm tư của con đối với thái tử, thái tử là người con có thể nghĩ à, thái tử thân phận tôn quý, coi như là vì đại kế sau này cũng sẽ không cưới con làm thê, làm sao con cũng không dài đầu óc một chút! Dùng thân phận của con nếu là gả vào trong phủ thái tử làm tiểu thiếp mặc dù không khó, nhưng là tiểu thiếp dễ làm, mọi việc đều muốn xem sắc mặt chính thất, dùng con tính tình ngu dốt đem người đắc tội xong rồi cũng không biết, còn ngây ngốc đắc chí, ta tình nguyện con gả vào một nhà quý tộc nghèo làm thê, cũng không nguyện con sau này lâm vào trung tâm tranh đấu quyền lực, làm sao con không thể hiểu rõ mẫu thân khổ tâm…”

Nói xong lời cuối cùng nhị phu nhân đã lệ rơi đầy mặt.

“Mẫu thân, ngài căn bản cũng không hiểu, người nam tử kia sẽ khí phách lăng nhiên như thái tử điện hạ sao, sau này điện hạ chính là vua của một nước, con dù là tiểu thiếp dùng danh vọng tổ phụ ở trong triều cũng có thể được cái phi vị, mẫu thân, con sẽ không buông tha.”

“Con này đứa nhỏ ngốc… Như thế nào không nghe khuyên bảo như vậy…” Phi vị là dễ dàng như vậy sao?

“Mẫu thân, ngài không cần nhiều lời, con sẽ không buông tha, về phần hôm nay Vân Khanh cho vũ nhục con, con cũng sẽ vững vàng nhớ ở trong lòng.”

Trong mắt Bạch Lộ hiện lên một tia xấu hổ cùng sát ý, “Yến hội ngày mai, con tất nhiên sẽ làm cho nàng ta thân bại danh liệt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook