Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 46: Quyển 1 - Chương 46: Lãnh thị hiến kế

Quân Tàn Tâm

25/02/2018

Edit: Trảm Phong

Lòng có bệnh tật cũng là bị nàng tức mà ra, đại phu nhân khi nào chịu qua tức giận như vậy, trong phủ bà ta luôn luôn là một tay che trời, coi như là lão phu nhân đối với bà thường ngày cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng đơn độc Vân Khanh này bất kể là lúc trước hay là hiện tại chưa bao giờ cho bà ta sắc mặt tốt, trước kia nàng tính tình lạnh lùng nhưng cũng hay e sợ, chưa bao giờ phản kháng qua, nhưng hôm nay nhưng lại phảng phất thay đổi như người khác, âm hiểm xảo trá làm người ta khó lòng phòng bị.

Đại phu nhân muốn nổi giận, Lãnh má má sau lưng lại kịp thời kéo kéo xiêm y của bà ta, đại phu nhân hít sâu một hơi, đè nén phẫn hận trên mặt, cứng rắn nặn ra một nụ cười, chỉ là một màn vui vẻ kia giống như cứng rắn dán ở trên mặt, lộ ra sắc bén cùng âm trầm, nhìn qua có chút dữ tợn.

“Như thế còn phải đa tạ Khanh nhi quan tâm.”

Vân Khanh nhìn như không thấy, vẻ mặt như cũ tươi cười nói, “Khanh nhi cùng mẫu thân là người một nhà, tự nhiên là muốn quan ái lẫn nhau.”

Đại phu nhân kéo kéo khóe môi, một hồi lâu sau từ trong lòng móc ra một cái thiệp mời lửa đỏ lưu kim, giả cười nói, “Thiệp cưới này là trong nhà ngoại tổ phụ ngươi đưa tới, bệ hạ tự mình hạ chỉ đem Bạch Lộ tứ hôn cho Ngạc nhi nhà ta, đây cũng là duyên phận kiếp trước hai người đã tu luyện, lại nói tới sau này sẽ là người một nhà, Khanh nhi đến ngày đó cũng muốn đi tham gia hôn lễ này mới phải.”

“Làm phiền mẫu thân tự mình đến đưa thiệp cưới, biểu muội thành thân Khanh nhi tự nhiên là muốn đi.” Vân Khanh cười nhạt tiếp nhận thiệp cưới trong tay đại phu nhân, trong lòng lại đang cười lạnh, đây là tới khoe khoang thị uy với mình đi, thật cho là Bạch Lộ gả cho Lưu Ngạc có thể lấy được ngoại tổ phụ che chở? Quả thực là ý nghĩ viển vông!

“Đã như vậy, mẫu thân đi về trước, ta xem Khanh nhi cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi đi.”

“Mẫu thân không ở lại uống chén trà mới đi sao?” Vân Khanh mỉm cười rót một chén trà, khoan thai nói.

Gân xanh bên thái dương Đại phu nhân bỗng nhúc nhích, khóe môi kéo ra một nụ cười cứng ngắc.”Không cần!”

“Vậy… Mẫu thân đi tốt, Khanh nhi liền không tiễn xa.”



Đại phu nhân đi ra cửa nụ cười trên mặt Vân Khanh thoáng cái liền biến mất vô tung, nàng lẳng lặng nghiêng ỷ ở trên giường nệm, một quang thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Tử Khâm.

“Lãnh má má bên cạnh Đại phu nhân kia trước kia tại sao không có gặp qua, bà ta có lai lịch gì?”

Tử Khâm nghe vậy thả bức tranh thêu trong tay ra, mi tâm hơi nhíu, trên mặt dẫn theo một phần ý sợ hãi, “Tiểu thư trước kia không có lưu ý qua tự nhiên không rõ ràng lắm, Lãnh má má cùng Lâm má má giống nhau là bà tử hồi môn của đại phu nhân. Chỉ là Lâm má má tính tình ôn hòa chút ít cũng tương đối khéo đưa đẩy, cho nên luôn hầu hạ bên người đại phu nhân, nhưng nếu nói đến coi trọng, tuyệt đối là Lãnh má má được tâm đại phu nhân hơn.”

“A?”

Sắc mặt Tử Khâm ngưng trọng, vô tình rất nhanh thêu xong một nửa túi gấm, thanh âm mang theo run rẩy, “Đại tiểu thư biết mấy di nương là chết như thế nào đi?”

Sắc mặt Vân Khanh trầm xuống, “Chẳng lẽ những thứ này đều là kiệt tác của Lãnh thị?”

“Đúng vậy.” Tử Khâm nghiêm túc gật đầu, “Đại phu nhân từ khi vào phủ tới nay những chuyện dơ bẩn người không thấy được này đều là Lãnh má má xử lý, Lãnh má má tâm lý bà ta… Có chút biến thái… Thích nhất chứng kiến bộ dạng người khác sống không bằng chết, thủ đoạn cũng đều rất cay độc, cơ hồ chỉ cần là người bà ta muốn lấy đi tính mạng không có một người nào, không có một ai có thể sống sót, bà ta giống như là một con dã thú, nhìn chằm chằm mục tiêu liền tuyệt không buông lỏng.” Trên mặt Tử Khâm có sầu lo nhìn Vân Khanh, lo lắng nói, “Lãnh má má sớm đã bị đại phu nhân đưa đi quản lý điền trang, lần này gọi bà ta trở lại, chỉ sợ là vì đối phó người, tiểu thư nhất định phải phòng bị nhiều hơn!”

“Ừ…” Vân Khanh cười nhạt một tiếng chẳng nói đúng sai, “Lãnh thị kia xem như cánh tay trái đắc lực của đại phu nhân sao?”

Tử Khâm trịnh trọng gật đầu.

Vân Khanh đột nhiên nhoẻn miệng cười, ánh mắt lại một mảnh lạnh lẽo dày đặc, “Vậy… Ta liền chém cánh tay này của bà ta!”



Núp trong bóng tối thái dương Thanh Yểm chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn ở trong lòng kêu rên, chủ tử a, làm sao người liền vừa ý một cô gái lòng dạ độc ác âm hiểm xảo trá như vậy? Nàng đâu cần ta bảo vệ a, không đem người khác tức chết chính là tốt rồi.

Bên kia, đại phu nhân cơ hồ tức muốn nổi điên, vừa vào trong nhà liền mặt lạnh thở hổn hển, ánh mắt âm lãnh làm cho người sợ hãi.

Lãnh má má lại không sợ hãi chút nào, phất tay để cho nha hoàn bà tử hầu hạ trong phòng lui ra, sắc mặt bà ta nặng nề nói với đại phu nhân, “Phu nhân, Vân Khanh này miệng lưỡi bén nhọn quả nhiên không phải là người dễ đối phó.”

Đại phu nhân vỗ bàn một cái, ánh mắt phát ra hận ý mãnh liệt, “Vân Khanh sớm đã là cái gai trong lòng ta, chưa trừ diệt nó ta thề không bỏ qua.”

“Phu nhân, muốn diệt trừ nàng cũng không phải là không có cách nào, ngài giảm nhiệt, ngàn vạn đừng vì một tiện nhân nho nhỏ chọc tức thân thể của mình.” Lãnh má má khuyên lơn.

“Diệt trừ nàng? Nào có dễ dàng như vậy?!” Đại phu nhân nắm thật chặt quả đấm, “Lần trước trong hoàng cung vốn là ta tính kế thật tốt, chỉ cần để cho Ngạc cưỡng bức Vân Khanh, thì nàng chính là nàng dâu Lưu gia ta, đến lúc đó còn không mặc ta nắn bóp, lại chưa từng nghĩ thiên tính vạn tính thế nhưng tính sót một cái Bạch Lộ, ta thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao Vân Khanh đến cuối cùng bình yên vô sự, Bạch Lộ lại bị Ngạc làm nhục, nếu không phải bệ hạ khai ân, Ngạc chỉ sợ sẽ là một cỗ xác chết, việc này ta bây giờ nghĩ một chút cũng còn sợ.”

Huynh trưởng chỉ có một con trai bảo bối như vậy, nếu là vì kế hoạch của bà ta mà hại chết Lưu Ngạc, vậy sau này bà ta liền đừng vọng tưởng mượn lực huynh trưởng, dù cho Lưu ngạc hôm nay muốn cưới Bạch Lộ làm vợ, bà cũng vẫn bị huynh trưởng hung hăng quở mắng một trận. Ngẫm lại chuyện ngày đó bà liền nín thở. Chẳng những không thể trừng trị Vân Khanh ngược lại còn để cho nàng được thân phận công chúa, bà thật sự là hận tâm muốn giết người đều có.”Hiện tại thân phận Vân Khanh xưa đâu bằng nay, nàng nếu xảy ra chuyện, Hoàng gia về tình về lý cũng sẽ điều tra kỹ một phen, không có sách lược vẹn toàn, chúng ta không thể lại vọng động.”

Trên mặt âm lãnh của Lãnh má má hiện ra chút lãnh ý, con ngươi đục ngầu bỗng nhúc nhích, “Nô tỳ ngược lại có phương pháp.”

Đại phu nhân vội vàng truy vấn, “Biện pháp gì?”

Lãnh má má kề sát tai đại phu nhân, ở bên tai của bà ta cười lạnh nói vài câu, sau đó oán hận nói, “Như vậy ta cũng không tin còn không hại chết nàng.”

Đại phu nhân liếc nhanh nhìn Lãnh má má, cũng cười, nụ cười cùng Lãnh má má âm trầm như nhau, “Tốt! Tốt! Tốt! Biện pháp này rất tốt, chẳng những có thể làm cho Hoàng gia không thể truy cứu, ngay cả Thừa tướng gia cũng sẽ không bảo vệ một vị hôn thê như vậy. Vân Khanh… Ta nhất định sẽ mở to hai mắt nhìn xem ngươi chết như thế nào!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook