Chương 82: Quyển 3 - Chương 4: Phong Lam Cẩn hóa thân thành sói
Quân Tàn Tâm
25/02/2018
Edit: Trảm Phong
“Tốt lắm!” Phong Lam Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Hà, đáy mắt mang theo một tia cảnh cáo nhàn nhạt, “Mặc Hà, xin lỗi thiếu phu nhân.”
Dưới tay áo dài Mặc Hà nắm chặt quả đấm, môi nàng chặt chẽ mím lại, thần sắc quật cường, “Ta không sai!”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm xuống, để đôi đũa trong tay xuống, đũa ngà voi đặt trên đĩa sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy, hắn khẽ tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ, “Xin lỗi thiếu phu nhân!”
Giọng nói rõ ràng thanh đạm lại chân thật đáng tin, đáy mắt mang theo uy nghiêm nhè nhẹ càng làm cho người không tự giác muốn phục tùng. Mặc Hà tính tình quật cường, đáy mắt hiện lên đám sương nhàn nhạt lại mím chặt miệng, hiển nhiên là không có ý định mở miệng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh ngưng trệ xuống.
Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn thần sắc đen tối nhìn ba người, không có chút ý tứ mở miệng nào, mà Phong Lan Nguyệt từ trước đến nay là người tính tình nóng nảy, nhìn Vân Khanh không buông tha người liền có chút không vui, hắn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói, “Đại tẩu, Mặc Hà bất quá là kêu sai một cái xưng hô, tẩu cần gì làm khó nàng như vậy, lần sau để cho nàng sửa lại là được.” Mặc Hà ở trong phủ cũng gần mười năm, hơn nữa Đại ca đối với nàng cùng những nha đầu khác không giống, đã từng hắn cho rằng Đại ca sẽ thu Mặc Hà, nhưng không ngờ Đại ca từ mười sáu mười bảy tuổi liền đem Mặc Hà vào phủ, mãi cho đến hai mươi sáu tuổi cũng không có đem cô nương người ta thu vào.
Đáng thương Mặc Hà liên tục chiếu cố tiểu Ưu, còn làm trễ nãi tuổi hoa, người ta hôm nay đã hai mươi tuổi vẫn còn là khuê nữ như cũ, hiển nhiên là đang đợi Đại ca, nhưng là đại ca đánh phủ đầu cưới đại tẩu, cũng làm trong lòng nàng không thoải mái.
Kỳ thật cũng khó trách, Mặc Hà vốn là cô nương xinh đẹp mỹ lệ, những năm gần đây ở trong phủ cái gì cũng không cầu xin yên lặng chiếu cố tiểu Ưu, đến cùng lại là thay đại tẩu làm quần áo cưới, nam tử nàng chờ cưới nương tử, hài tử nàng nuôi lớn gọi nàng kia là nương, thay đổi này ai cũng không chịu nổi.
Bởi vậy Phong Lan Nguyệt đối với nàng mới nhiều hơn một tia tiếc hận, ngay cả nói chuyện cũng nghiêng về phía nàng.
Phong Lan Tinh lại không cho là như vậy, bất quá hắn không nói thêm gì, dùng cùi chỏ thọt Phong Lan Nguyệt ra hiệu hắn không cần nói nhiều yên lặng ưu nhã dùng cơm, mọi sự mặc kệ.
Phong Lan Nguyệt lại nhíu mày buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn Mặc Hà lã chã chực khóc một cổ ý muốn bảo hộ tự nhiên sinh ra, hắn trầm giọng nói, “Ta lại không nói sai, Mặc Hà bất quá là không có quen trong phủ nhiều hơn một thiếu phu nhân mới nhất thời kêu sai mà thôi, bất quá là chút sai lầm đại tẩu cần gì phải cùng nàng một nha đầu nho nhỏ gây sự. Mọi việc đều là chuyện nhỏ hóa không, như vậy mới có thể có một nhà thái bình.”
Đây là đang chỉ trích nàng lòng dạ nhỏ mọn rồi sao! Khóe môi Vân Khanh vẽ ra một cái đường cong hơi lạnh, lông mi rũ xuống che cảm xúc nơi đáy mắt, cả người giống như là lại xù lông, quả nhiên… Không thể yêu cầu xa vời quá nhiều a.
Tràng diện ấm áp vừa rồi lập tức lạnh nhạt xuống, Phong Vô Ưu cũng cảm giác được không khí trong đại sảnh giương cung bạt kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Vân Khanh, hai mắt thật to mang theo một tia sợ hãi, “Nương… Có phải tiểu Ưu nói sai cái gì rồi hay không.”
“Không có.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, nụ cười không đạt đáy mắt, cười nhạt phảng phất một trận gió có thể thổi tan, nàng sờ sờ búi tóc Phong Vô Ưu mềm mại, ôn hòa nói, “Không phải là tiểu Ưu sai, là mẫu thân sai!” Nàng sai không phải là trào phúng Mặc Hà, mà là không nên dễ dàng liền đem lòng của nàng phó thác đến Phong gia như vậy.
So với nàng một tân nương tử vừa tới, bọn họ càng muốn tin tưởng Mặc Hà. Đây là khác biệt! Rõ ràng chính là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao ấm áp vừa dâng lên trong lòng giống như là bị đâm một châm vậy, trong lòng hơi thở ấm áp kia theo lỗ thủng nho nhỏ chảy ra ngoài, lại có lạnh lẽo thấu xương theo lỗ thủng nho nhỏ kia chui vào, Vân Khanh nhàn nhạt rũ mí mắt xuống.
Nàng khẽ mỉm cười, tóc dài buông xuống dưới chặn lại tầm mắt mọi người, nụ cười của nàng tang thương lại mỏng lạnh tràn ra bên khóe môi, thản nhiên nói xin lỗi đối với Mặc Hà, giọng nói nghe không ra có vài phần chân thành, “Mặc Hà cô nương, vừa rồi thật sự là xin lỗi, là ta chuyện bé xé ra to làm cho cô nương chịu ủy khuất. Bất quá là cái xưng hô, cô nương thích gọi sao liền gọi đi.”
Mặc Hà nhàn nhạt hừ một tiếng, hơi có chút khinh thường nhìn Vân Khanh còn không có chính thức tác chiến liền bị đánh tơi bời.
Nàng nào biết đâu, Vân Khanh chỉ là không muốn cùng nàng chấp nhặt thôi, nàng quan tâm cho tới bây giờ đều không phải là địch ý của một tiểu nha đầu.
“Ngạch…” Nhìn thấy Vân Khanh sảng khoái nói xin lỗi như vậy, Phong Lan Nguyệt ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn lúng túng cười cười gãi gãi đầu tóc, vẻ mặt thật thà phúc hậu chân thành. Hắn lúc này mới phản ứng được làm cho đại tẩu cùng một tiểu nha đầu nói xin lỗi là quyết định rất ngu xuẩn, hắn ho nhẹ một tiếng, giải thích, “Đại tẩu, vừa rồi lời kia ta không phải là muốn nhằm vào tẩu.”
“Ta biết rõ…” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Không ngại.” Chính là lơ đãng như vậy mới là vô cùng đả thương người.
Phong Lan Tinh than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc lại có chút ngưng trọng, người con dâu này tính tình tương đối nhạy cảm a. Không biết nàng không có cảm giác an toàn như vậy có thể cùng Cẩn nhi sinh hoạt hạnh phúc hay không.
“Mặc Hà!” Phong Lam Cẩn lần nữa nhấn mạnh, tiếng nói ôn nhuận xen lẫn lạnh lẽo như băng tuyết, đôi mắt hắn tĩnh mịch không thể nhận ra cuối, như là một dòng nước xoáy khổng lồ màu đen mang theo tuyệt đối nguy hiểm, “Ta nói! Xin lỗi thiếu phu nhân!”
“Đại ca…” Phong Lan Nguyệt không hiểu, đại tẩu đều thừa nhận là nàng sai rồi, Đại ca vì sao còn muốn hùng hổ doạ người như vậy. Mặc Hà rõ ràng cũng là người bị hại.
“Câm miệng!” Phong Lam Cẩn lần đầu tiên dùng giọng nói bén nhọn như vậy cùng Phong Lan Nguyệt nói chuyện, chân mày hắn một hơi nhíu lại, đã không có bề ngoài ôn nhuận, cả khuôn mặt hắn nhìn qua thế nhưng có vẻ cực kỳ âm u bén nhọn, khí thế toàn thân bỗng nhiên phóng ra ngoài, mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lan Nguyệt, “Ngươi cái gì cũng không biết hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ta thấy ngày thường chính là quá bỏ mặc ngươi, làm cho ngươi ngay cả tôn ti trưởng ấu đều không nhớ rõ, không nói đến đại tẩu ngươi có sai lầm hay không, coi như là nàng sai làm sao đến tuổi ngươi giáo huấn. Ngươi nên may mắn hôm nay đụng phải chính là Khanh nhi, nếu thay đổi thành người ngoài cũng làm cho ngươi chịu không nổi. Ngươi có thể ngu ngốc nhưng lại không được ngu muội, ngươi không rành thế sự còn muốn vào quân doanh tòng quân, quả thực không biết nói sao! Ngày khác bị người đâm một kiếm sau lưng cũng không biết là vì sao đi!”
“Đại ca…” Phong Lan Nguyệt sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, hắn thật sự là không thể ngờ được Đại ca ngày thường đối với hắn ôn hòa ân cần tại sao có thể nói hắn như vậy, hắn mơ hồ có vài phần bị thương.
Phong Lam Cẩn nhưng không có lại liếc hắn một cái, lạnh lùng nhìn Mặc Hà sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trầm giọng nói, “Thứ nhất, xin lỗi! Thứ hai, từ nay ngươi cũng không còn là người Phong gia ta, một nha đầu không có tôn ti Phong Lam Cẩn ta không dám muốn.”
Mặc Hà hai chân run rẩy quỳ xuống, nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dĩ vãng chủ tử đối với tứ đại hộ pháp bọn họ luôn vô cùng khoan dung, nàng làm sai chuyện nhiều lắm cũng chính là trách cứ vài câu, đây là hắn lần đầu nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy! Chủ tử từ trước đến nay nói một không hai, lúc này cho nàng là hai con đường duy nhất đi!
Ánh mắt nàng oán hận nhìn Vân Khanh, nàng thực tại không hiểu nữ tử này đến tột cùng có cái gì tốt, chủ tử biết nàng cũng bất quá hơn nửa năm thời gian, nàng có tư cách gì làm cho chủ tử một lòng đều đặt ở trên người nàng!
Nàng căn bản là không xứng với chủ tử như thiên nhân.
“Như thế nào, nghe không hiểu lời của ta?”
Mặc Hà hung hăng cắn răng, hét lớn với Vân Khanh, “Thực xin lỗi!” Câu thiếu phu nhân kia lại như thế nào đều nói không nên lời.
Vân Khanh nhướng mày, “Ngươi cần gì cưỡng bách nàng.”
“Mặc Huyền!”
Mặc Huyền một thân hắc y không biết từ chỗ nào lách mình đi ra, Phong Lam Cẩn thản nhiên nói, “Dẫn nàng đi xuống huấn luyện, cho đến khi nàng biết gọi thiếu phu nhân mới thôi.”
Trên mặt Mặc Huyền rốt cục xuất hiện một tia biến hóa, hắn nhìn Mặc Hà thần sắc sầu thảm, trên mặt lạnh nhạt như sắt xuất hiện chút đau lòng, Mặc Hà là thân muội muội của hắn, trong tứ đại hộ pháp nàng cũng ít xuất hiện, võ công của nàng mặc dù tốt, nhưng là trên phương diện xử sự xa xa không kịp Thanh Loan cùng Thanh Yểm, tóm lại là tư tâm của hắn, nghĩ tới mình là một người liếm máu người trên mũi đao không muốn để cho muội muội cũng trải qua cuộc sống có hôm nay không có ngày mai như vậy liền cầu xin chủ tử dẫn nàng về phủ, nhưng hôm nay xem ra… Chưa chắc là chuyện tốt a.
Đi theo chủ tử ngày giờ đã lâu, không có nữ tử kia hắn có thể khống chế lòng của mình. Hắn lý giải lại không đồng ý. Trên điểm này Mặc Hà xa xa không có làm tốt như Thanh Loan, Thanh Loan yêu chủ tử là vĩnh viễn đều vùi ở trong lòng, tứ đại hộ pháp bọn họ trong lòng chủ tử đều rõ ràng tường tận, nhưng là không có người sẽ chọc thủng, một khi vượt Lôi Trì ngay cả tình huống hiện nay đều không thể giữ lại.
Đáng tiếc nàng lại không hiểu đạo lý này!
“Không, ta không đi!” Mặc Hà đẩy ra cánh tay Mặc Huyền, rưng rưng nói, “Ta lại không làm gì sai, dựa vào cái gì đem ta đuổi ra ngoài, ta rõ ràng đã nói xin lỗi.”
Mặc Huyền nhìn thấy trên mặt Phong Lam Cẩn vẻ mặt càng phát ra u ám, thân hình tựa như tia chớp lách mình định đi chế phục Mặc Hà.
Phong Lam Cẩn cũng đã lạnh lùng mở miệng, “Mặc Huyền, tránh ra!”
Trong lòng Mặc Huyền cả kinh, động tác có chút dừng lại nhưng không có phản bác, nhanh chóng lách mình lui ra.
Không có ai thấy rõ Phong Lam Cẩn là thế nào động.
Nhanh, cực nhanh! Chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu tím nhạt.
Vân Khanh chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng màu tím chợt lóe, liền nghe “Phanh” một tiếng, tử ảnh trước mắt lại chợt lóe, một hồi gió bén nhọn thổi mạnh qua gò má, trong chớp mắt Phong Lam Cẩn đã ngồi trở lại vị trí, nếu không phải kình phong làm tóc nàng khẽ mất trật tự, nếu không phải thân ảnh Mặc Hà kia bị ném đi, Vân Khanh thật là muốn nghĩ một màn vừa rồi bất quá là ảo giác của nàng thôi.
“Dẫn đi!”
Mặc Huyền không tiếng động kéo lấy xiêm y Mặc Hà, điểm huyệt câm phòng ngừa nàng nói ra lời càng thêm khó nghe chọc giận chủ tử.
Tâm tình chủ tử luôn luôn không lộ ra ngoài, hắn đi theo chủ tử mười năm cơ hội thấy được hắn nổi giận cơ hồ cực nhỏ, lần trước lửa giận của hắn tiết ra ngoài là lúc nào? Hình như là thời điểm phu nhân bị người ám sát hơn nữa còn suýt nữa thành công, một lần kia kết cục là thủ hạ ám vệ của Khánh Viễn Đế hao tổn mười hai người mới coi là có cái chấm dứt.
Nhìn Phong Lam Cẩn mặt mày lạnh lùng, Vân Khanh lần đầu tiên đem diện mục hắn cùng Phong Tuyệt Trần hợp đến cùng nhau, hôm qua nàng mặc dù biết hai người bọn họ kỳ thật là một người, lại theo bản năng chính là không có biện pháp đối đãi giống nhau, hôm qua nếu là Phong Tuyệt Trần lừa nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chút lưu tình cho hắn một cái tát. Nhưng là một khi đổi thành mặt Phong Lam Cẩn, nàng phát hiện nàng vô luận thế nào cũng làm không được nói lời ác độc với hắn, chớ nói chi là động thủ.
Cho nên Vân Khanh hiện tại đối mặt Phong Lam Cẩn tâm tình hết sức phức tạp!
Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi cần gì như thế!”
Chỉ sợ Mặc Hà đã ghi hận nàng đi, nàng mặc dù không lo lắng bị người ghi hận, nhưng là như thế này trừng phạt Mặc Hà cũng sẽ không làm cho nàng vui vẻ.
“Nàng là thiếu phu nhân Phong gia ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng ta không tôn trọng nàng cũng chính là không tôn trọng ta!”
Vân Khanh khẽ lắc đầu không có nhiều lời, từ đầu đến cuối hai vợ chồng Phong Nhiễm Mặc cũng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, lúc này thấy Mặc Hà bị dẫn đi Phong Nhiễm Mặc mới thản nhiên nói, “Sớm nên đánh phát ra ngoài.”
“Cha!” Phong Lan Nguyệt thực tại không hiểu ý nghĩ của cha hắn cùng đại ca.
Tại hắn xem ra Mặc Hà bất quá là trong lúc vô tình nói sai rồi một câu nói mà thôi, có cần phải đuổi ra khỏi phủ mới bằng lòng bỏ qua sao.
“Lan Nguyệt!” Phong Nhiễm Mặc nhấn mạnh, nhìn ánh mắt ấu tử u mê ngu ngốc lại nhìn con lớn nhất hai chân tàn phế, nơi cổ họng Phong Nhiễm Mặc thấy đau từng đợt, Cẩn nhi vì bảo vệ cái nhà này bỏ ra bao nhiêu không có ai so với hắn rõ ràng hơn, nhưng là đứa bé này thế nhưng đến bây giờ vẫn còn không biết tiến thoái, một ngày kia xộc ra đại họa cũng còn không tự biết. Hắn trầm giọng nói, “Đại ca ngươi nói đúng, chúng ta ngày thường chính là quá bỏ mặc ngươi mới có thể làm cho ngươi không biết nặng nhẹ như vậy. Nếu Mặc Hà thật là vô tâm sai lầm đại ca ngươi há sẽ đối xử với nàng như thế, Mặc Hà đi theo đại ca ngươi mười năm, tiểu tâm tư của nàng ai nhìn không ra, hết lần này tới lần khác ngươi chính là một bộ dạng u mê ngu ngốc. Ngươi có biết ngươi nói một câu vừa rồi có bao nhiêu tổn thương đại tẩu ngươi? Hết lần này tới lần khác ngươi còn không biết được sai lầm của mình…” Phong Nhiễm Mặc vô cùng đau đớn, hắn đột nhiên lạnh lùng phất ống tay áo, quyết nhiên nói, “Ngươi không phải là muốn đi quân doanh kinh qua rèn luyện sao? Tốt, ta thành toàn ngươi, ngươi xác thực cũng nên đi học hỏi kinh nghiệm!”
“Cha!” Phong Lan Tinh kinh hô, “Không thể a!”
Tay Phong Lam Cẩn cũng sít sao bắt lấy tay vịn xe lăn, hắn nhìn phụ thân sắc mặt kiên định rốt cục nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói, “Như vậy cũng tốt!”
Hắn không sợ tiểu đệ chọc ra chuyện làm cho hắn thu thập tàn cuộc, chỉ lo lắng hắn ngày sau nếu là vì sơ ý lơ là mà chọc phải họa sát thân hắn không cách nào kịp thời xử lý.
Chỉ là… Trong lòng vẫn có chút ít lo lắng.
“Ta sẽ an bài một cái thân phận cho ngươi từ tiểu binh tầng dưới nhất làm lên, có thể làm đến mức nào đều xem tạo hóa của cá nhân ngươi. Ta và Đại ca ngươi sẽ không xuất thủ giúp ngươi bất kỳ chuyện gì.”
“Tốt, con đi!” Phong Lan Nguyệt trịnh trọng nói.
“Ta còn chưa nói hết!” Phong Nhiễm Mặc đứng chắp tay lạnh lùng nói, “Vào trong quân doanh không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ ngươi là Tam thiếu gia Phong gia, nếu như ngươi không muốn cả nhà chúng ta đều bị ngươi hại chết!”
Phong Lan Nguyệt rùng mình, chợt nhớ tới lần trước Đại ca cùng hắn và Lan Tinh nói chuyện, Phong gia bọn họ thế thế đại đại đều có thừa tướng cùng hoàng hậu nhưng là cũng không hơn, Phong gia nhân tài xuất hiện lớp lớp nhưng có thể ra mặt cũng chỉ có một mình con trai lớn dòng chính, hắn lúc trước không hiểu nguyên do trong đó, trải qua một ít lần Đại ca nói chuyện coi như là hiểu một hai, bọn họ giấu tài như vậy rõ ràng chính là vì bảo vệ Phong gia.
Nếu Khánh Viễn Đế phát hiện hắn đi tòng quân, chỉ sợ sẽ cho là Phong gia bọn họ muốn giao thiệp với quân quyền, nói như vậy thật sẽ rước lấy họa sát thân cho Phong gia.
Sắc mặt hắn lập tức nghiêm túc xuống, đôi mắt trịnh trọng nhìn Phong Nhiễm Mặc.
“Con trai tuyệt sẽ không tiết lộ thân phận!”
“Tốt!” Phong Nhiễm Mặc thản nhiên nói, “Cẩn nhi, hai ngày này con liền thông qua Hà tiểu thư an bài cho hắn một thân phận lính quèn, hơn nữa mời Trương Như Sơ đại phu đến trong phủ một chuyến, truyền ra tin tức Tam thiếu gia Phong gia nhiễm bệnh, không thể ra cửa.”
“Con biết rõ nên làm như thế nào.”
Bữa cơm này là không có cách nào lại ăn hết, Phong Lan Nguyệt lúc này đi ra khỏi đại sảnh thu thập đồ dùng của mình chuẩn bị từ trong phủ xuất phát càng sớm lại càng tốt, hắn là người tính tình nhanh nhẹn không kềm chế được, đã sớm nghĩ thoát ly khỏi đại ca cùng phụ thân bảo vệ, một mình lang bạt, hiện tại rốt cục có cơ hội!
Phong Nhiễm Mặc nhìn bóng lưng hắn hăng hái khẽ thở dài một hơi, “Lan Nguyệt chính là đem mọi việc đều nhìn vô cùng đơn giản, tính tình như vậy đi ra ngoài luôn phải thua thiệt.”
“Phụ thân yên tâm, con sẽ an bài người để ý nó, chỉ cần không phải đại sự liên quan đến tính mạng sẽ không giúp hắn.” Phong Lam Cẩn cũng thở dài một tiếng.
“Ừ!” Mặc dù trong miệng nói mặc kệ hắn, nhưng là dù sao cũng là con trai mình nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, làm sao có thể thật sự mặc kệ, nếu không trông nom thật, cửa ải Mạc Ngôn liền không thông qua, nàng vô cùng bao che khuyết điểm.
“Cha mẹ, con mang Khanh nhi tùy ý đi lại trong phủ một chút, hai người dùng cơm trước đi.” Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thôi động xe lăn, đến ngưỡng cửa ra hiệu Vân Khanh đi qua hỗ trợ, Vân Khanh không muốn ở trước mặt mọi người bác mặt mũi của hắn, chỉ khẽ mỉm cười thi lễ đối với Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn, “Cha mẹ, con cùng tướng công cáo lui trước.”
“Hai đứa hôm qua giằng co một ngày, hôm nay cũng chưa dùng gì, ta bảo phòng bếp đưa một chút cái ăn đến trong phòng đi.” Mạc Ngôn có chút thở dài, nàng có thể hiểu rõ cảm thụ của Vân Khanh, triều đại này mặc dù nam tử tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường, nhưng là nữ tử kia cũng sẽ không thật sự vui vẻ nhìn phu quân của mình nạp một đám người mới trong phòng. Thấy bộ dạng Vân Khanh ghen như vậy nàng ngược lại cao hứng, tối thiểu nhất có thể chứng minh con trai không phải là một bên lãnh đạm một bên nóng, nàng vẫn rất là vui vẻ.
“Đa tạ mẫu thân.”
Ra khỏi đào viên trở lại Thanh Trúc viên xanh tươi, Vân Khanh nhẹ nhàng đẩy xe lăn, sau lưng Tử Khâm cùng Xuân Hoa không xa không gần đi theo phía sau hai người, dọc theo đường đi đụng phải người làm rối rít hành lễ. Cả vườn Thanh Trúc ngạo nghễ mà đứng, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống lá trúc khẽ quăn lại, xa gần đều truyền đến tiếng ve kêu, trong lòng Vân Khanh từng đợt bực bội.
Nàng bất ngờ nhớ tới Quân Tư Điềm, lại nghĩ tới Mặc Hà hôm nay, không khỏi đem ánh mắt chuyển tới gương mặt hại nước hại dân của Phong Lam Cẩn, gương mặt này quá trêu chọc hoa đào. Kỳ thật đâu chỉ là gương mặt này, gương mặt Phong Tuyệt Trần lại càng yêu nghiệt.
Nhớ tới Phong Tuyệt Trần liền không thể tránh khỏi nghĩ đến hắn lừa gạt, con ngươi Vân Khanh đột nhiên lạnh xuống, đi đến một chỗ rừng trúc, dưới bóng râm hơi chút mát mẻ Vân Khanh liền dừng bước, xa xa Xuân Hoa cùng Tử Khâm đều không có theo tới, Vân Khanh thản nhiên nói, “Gia quy Phong gia ta biết, nhưng là nếu ngươi nghĩ thu Mặc Hà cũng không phải là việc khó, nàng dù sao đi theo ngươi hơn mười năm, ngươi nếu là muốn thu nàng liền thu, không cần quan tâm ý kiến của ta.”
Thân thể Phong Lam Cẩn đột nhiên chấn động, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia kinh sợ, “Nàng nói cái gì?”
Nhìn đáy mắt hắn ẩn chứa bị thương, đôi môi Vân Khanh giật giật, lại một chút thanh âm đều không phát ra được.
Vân Khanh cũng là vô cùng tức giận mới có thể nói ra lời nói như vậy, lúc này lại muốn nàng lặp lại đã là không thể nào, nàng gắt gao cắn môi hồng váy đỏ cũng không thể nổi bật lên sắc đỏ trên mặt nàng, sắc mặt nàng hơi tái, ngón tay ở trên tay cầm xe lăn của hắn bỗng nhiên nắm chặt.
Phong Lam Cẩn kéo nàng lại ôm nàng mang nàng vào nội thất, “Bùm – -” một tiếng dùng nội kình đóng cửa phòng, đem nàng đặt trên giường lớn trong tân phòng, tân phòng đã được thu thập qua, màn đỏ thẫm đã bị đổi xuống, đổi thành màu tím vừa yêu dị vừa thần bí, chăn trên giường cũng đều đổi thành gấm vóc tơ vàng tơ bạc.
Đè lại đầu vai của nàng để cho nàng ngồi ở trên giường lớn, Phong Lam Cẩn cùng nàng ngồi đối mặt nhau, trịnh trọng nhìn nàng, mặt mày hắn không phải là ôn nhuận như ngọc không phải là tà tứ như gió, giờ khắc này hắn chính là tổ hợp thể của Phong Lam Cẩn cùng Phong Tuyệt Trần.
“Khanh nhi, giấu giếm nàng là ta không đúng, nhưng là nàng không thể vì ta phạm sai lầm một lần liền phán quyết ta tử hình. Nàng có thể tùy ý trừng phạt ta, nhưng lại không thể đẩy ta cho người khác.”Sắc mặt hắn nghiêm túc, giọng nói ngưng trọng, “Phong Lam Cẩn ta hai mươi sáu năm qua lần đầu động tâm, dùng hết thủ đoạn cưới nàng vào cửa, không phải là bởi vì bệ hạ tứ hôn cũng không phải là vì tiểu Ưu muốn có người mẹ, chỉ là bởi vì ta yêu ngươi!”
Vân Khanh ngạc nhiên trừng to mắt, tuyệt đối không thể tưởng được hắn thế nhưng sẽ nói cái chữ “Yêu” này.
“Không tin?” Khóe môi hắn vẽ ra một cái độ cong tự giễu, “Nếu là đổi lại trước kia có người nói cho ta biết, có một ngày Phong Lam Cẩn ta cũng vì một nữ tử âm thầm cùng thái tử đối nghịch, hắn âm thầm làm không biết bao nhiêu thủ đoạn ngăn cản chúng ta thành thân, ta đều nhất nhất hóa giải, thậm chí không tiếc bại lộ cọc ngầm ẩn núp bên cạnh hắn hơn mười năm, chỉ để chế tạo phiền toái cho hắn… Nếu là trước đây ta nhất định phải cười nhạo người nọ, bởi vì ta là người tương đối lý trí, hoặc là nói tương đối máu lạnh, ngoại trừ người nhà của ta, người ngoài chưa bao giờ vào mắt của ta, coi như là có người ở trước mặt ta bị năm ngựa xé xác, chịu hình phạt rửa mặt ta cũng có thể mỉm cười ứng đối, nhưng là đối với nàng, ta dùng không được lý trí, nàng… Hiểu chưa?”
Lời nói này so với cái chữ “Yêu” kia càng làm cho Vân Khanh động dung, nàng gắt gao cắn môi dưới, giờ khắc này chiếm giữ trong đầu nàng nỗi hận thật sâu kia giống như là được ánh mặt trời chiếu vào, ánh mặt trời kia giống như là một giọt mực nước nồng đậm rơi vào trong nước, đem khói mù trong lòng nàng hòa tan rất nhiều.
“Ngươi… Lừa ta!” Nàng hơi nghẹn ngào, lại ngay cả mình cũng không có phát hiện trong thanh âm của nàng mang theo một chút ủy khuất, “Ta hận nhất chính là lừa gạt cùng phản bội!”
Nhất là hắn… Hoặc là nói nhất là Phong Tuyệt Trần bội phản. Nàng tin cậy hắn như vậy, hắn lại mỉm cười nhìn nàng thống khổ giãy giụa, nếu là thay đổi thành người ngoài nàng cười nhạt một tiếng cũng thôi, nhiều lắm là sau này lại tìm cơ hội trả thù lại, nhưng là thời điểm đối mặt hắn nàng luôn không thể lạnh nhạt như vậy.
Cũng là vì vậy, cho nên nàng mới không thể lượng thứ, vốn là dùng tính tình của nàng không nên như thế, hết lần này tới lần khác phản ứng của nàng kịch liệt như vậy, này chỉ có thể nói rõ hắn đối với nàng tạo thành tổn thương.
Mà chỉ có người quan tâm mới có thể thương hại tới chính mình!
Nhớ tới hắn đã từng trêu chọc cùng khinh bạc, Vân Khanh không khỏi cắn chặt môi dưới, hốc mắt hơi đỏ lên, nàng phát hiện kể từ khi gặp được Phong Tuyệt Trần nàng trở nên yếu ớt rất nhiều.
“Nha đầu ngốc…” Phong Lam Cẩn than nhẹ một tiếng động tác dịu dàng kéo nàng vào trong ngực, bất đắc dĩ nói, “Thân phận Phong Tuyệt Trần cũng không phải là sau khi biết nàng mới có a, cho nên không tính là lừa gạt đi. Lúc trước thời điểm đối với nàng có hảo cảm cũng không thể chạy đến bên cạnh nàng nói cho nàng biết ta chính là Phong Lam Cẩn đi.”
Vân Khanh sít sao bắt được tà áo trước ngực hắn, nhìn kỹ trên cẩm bào màu tím nhạt phía dưới dĩ nhiên là tơ bạc thêu thành ám vân, nhìn qua an phận lại xa hoa. Nàng rầu rĩ nói, “Nhưng là về sau chàng rõ ràng có cơ hội nói.” (TP: Ngày trước ghét nhau thì để VK xưng hô với PLC là ta – ngươi, giờ hòa giải đổi lại thành ta – chàng nhé!)
“Khởi điểm là muốn cho nàng một hồi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng là sau đó tới thăm dò thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy, ta sợ…”Tiếng nói hắn ám ách chút ít, hai tay ôm chặt, “Ta sợ nàng biết sẽ cảm thấy ta lừa nàng không tiếc hết thảy thoái hôn, vậy ta sẽ rất thảm.”
Sợ? Bất kể là tính cách Phong Lam Cẩn hay là tính cách Phong Tuyệt Trần, cùng sợ đều không có chút dính dáng đi.
Bị Phong Lam Cẩn ôm vào trong ngực Vân Khanh hơi có chút không được tự nhiên, nàng chậm rãi đẩy Phong Lam Cẩn ra, ho nhẹ một tiếng, trên hai gò má nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi.
“Chàng… Có thể đổi thành gương mặt Phong Tuyệt Trần hay không!” Gương mặt này nàng nhìn thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy giống như là đang đối mặt với tiên nhân, làm cho nàng nhịn không được phải nhìn lên, không dám đến gần, sợ làm vấy bẩn hắn.
Mặt Phong Lam Cẩn bỗng nhiên tối sầm.
Chợt, hắn nháy mắt mấy cái lưng từ thẳng tắp biến thành lười biếng tựa vào trên ghế dựa xe lăn, hai chân bắt chéo, khóe môi lộ ra độ cong cười như không, hắn đột nhiên từ xe lăn đứng lên cười trêu tức nhích tới gần Vân Khanh, nâng một sợi tóc dài từ thái dương nàng rơi xuống đặt tại chóp mũi nhẹ ngửi.
Cả người giống như là biến thân, khí chất xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Từ giữa cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, hắn khinh bạc kề sát vào bên tai nàng, mập mờ thổi nhiệt khí ở bên tai nàng, nhìn vành tai nàng trắng noãn như ngọc khẽ phiếm hồng, trong cổ họng của hắn căng thẳng, khóe môi vẽ ra một nụ cười làm càn, khàn khàn nói, “Nương tử, tối nay sẽ không để cho vi phu gối đầu một mình khó ngủ đi…”
Vân Khanh đột nhiên cảm giác mình giống như là tiểu bạch thỏ bị một con sói đói để mắt tới…
“Tốt lắm!” Phong Lam Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn Mặc Hà, đáy mắt mang theo một tia cảnh cáo nhàn nhạt, “Mặc Hà, xin lỗi thiếu phu nhân.”
Dưới tay áo dài Mặc Hà nắm chặt quả đấm, môi nàng chặt chẽ mím lại, thần sắc quật cường, “Ta không sai!”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm xuống, để đôi đũa trong tay xuống, đũa ngà voi đặt trên đĩa sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy, hắn khẽ tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ, “Xin lỗi thiếu phu nhân!”
Giọng nói rõ ràng thanh đạm lại chân thật đáng tin, đáy mắt mang theo uy nghiêm nhè nhẹ càng làm cho người không tự giác muốn phục tùng. Mặc Hà tính tình quật cường, đáy mắt hiện lên đám sương nhàn nhạt lại mím chặt miệng, hiển nhiên là không có ý định mở miệng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh ngưng trệ xuống.
Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn thần sắc đen tối nhìn ba người, không có chút ý tứ mở miệng nào, mà Phong Lan Nguyệt từ trước đến nay là người tính tình nóng nảy, nhìn Vân Khanh không buông tha người liền có chút không vui, hắn nhíu nhíu mày, nhẹ giọng nói, “Đại tẩu, Mặc Hà bất quá là kêu sai một cái xưng hô, tẩu cần gì làm khó nàng như vậy, lần sau để cho nàng sửa lại là được.” Mặc Hà ở trong phủ cũng gần mười năm, hơn nữa Đại ca đối với nàng cùng những nha đầu khác không giống, đã từng hắn cho rằng Đại ca sẽ thu Mặc Hà, nhưng không ngờ Đại ca từ mười sáu mười bảy tuổi liền đem Mặc Hà vào phủ, mãi cho đến hai mươi sáu tuổi cũng không có đem cô nương người ta thu vào.
Đáng thương Mặc Hà liên tục chiếu cố tiểu Ưu, còn làm trễ nãi tuổi hoa, người ta hôm nay đã hai mươi tuổi vẫn còn là khuê nữ như cũ, hiển nhiên là đang đợi Đại ca, nhưng là đại ca đánh phủ đầu cưới đại tẩu, cũng làm trong lòng nàng không thoải mái.
Kỳ thật cũng khó trách, Mặc Hà vốn là cô nương xinh đẹp mỹ lệ, những năm gần đây ở trong phủ cái gì cũng không cầu xin yên lặng chiếu cố tiểu Ưu, đến cùng lại là thay đại tẩu làm quần áo cưới, nam tử nàng chờ cưới nương tử, hài tử nàng nuôi lớn gọi nàng kia là nương, thay đổi này ai cũng không chịu nổi.
Bởi vậy Phong Lan Nguyệt đối với nàng mới nhiều hơn một tia tiếc hận, ngay cả nói chuyện cũng nghiêng về phía nàng.
Phong Lan Tinh lại không cho là như vậy, bất quá hắn không nói thêm gì, dùng cùi chỏ thọt Phong Lan Nguyệt ra hiệu hắn không cần nói nhiều yên lặng ưu nhã dùng cơm, mọi sự mặc kệ.
Phong Lan Nguyệt lại nhíu mày buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn Mặc Hà lã chã chực khóc một cổ ý muốn bảo hộ tự nhiên sinh ra, hắn trầm giọng nói, “Ta lại không nói sai, Mặc Hà bất quá là không có quen trong phủ nhiều hơn một thiếu phu nhân mới nhất thời kêu sai mà thôi, bất quá là chút sai lầm đại tẩu cần gì phải cùng nàng một nha đầu nho nhỏ gây sự. Mọi việc đều là chuyện nhỏ hóa không, như vậy mới có thể có một nhà thái bình.”
Đây là đang chỉ trích nàng lòng dạ nhỏ mọn rồi sao! Khóe môi Vân Khanh vẽ ra một cái đường cong hơi lạnh, lông mi rũ xuống che cảm xúc nơi đáy mắt, cả người giống như là lại xù lông, quả nhiên… Không thể yêu cầu xa vời quá nhiều a.
Tràng diện ấm áp vừa rồi lập tức lạnh nhạt xuống, Phong Vô Ưu cũng cảm giác được không khí trong đại sảnh giương cung bạt kiếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ khẩn trương, nắm chặt ống tay áo Vân Khanh, hai mắt thật to mang theo một tia sợ hãi, “Nương… Có phải tiểu Ưu nói sai cái gì rồi hay không.”
“Không có.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, nụ cười không đạt đáy mắt, cười nhạt phảng phất một trận gió có thể thổi tan, nàng sờ sờ búi tóc Phong Vô Ưu mềm mại, ôn hòa nói, “Không phải là tiểu Ưu sai, là mẫu thân sai!” Nàng sai không phải là trào phúng Mặc Hà, mà là không nên dễ dàng liền đem lòng của nàng phó thác đến Phong gia như vậy.
So với nàng một tân nương tử vừa tới, bọn họ càng muốn tin tưởng Mặc Hà. Đây là khác biệt! Rõ ràng chính là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao ấm áp vừa dâng lên trong lòng giống như là bị đâm một châm vậy, trong lòng hơi thở ấm áp kia theo lỗ thủng nho nhỏ chảy ra ngoài, lại có lạnh lẽo thấu xương theo lỗ thủng nho nhỏ kia chui vào, Vân Khanh nhàn nhạt rũ mí mắt xuống.
Nàng khẽ mỉm cười, tóc dài buông xuống dưới chặn lại tầm mắt mọi người, nụ cười của nàng tang thương lại mỏng lạnh tràn ra bên khóe môi, thản nhiên nói xin lỗi đối với Mặc Hà, giọng nói nghe không ra có vài phần chân thành, “Mặc Hà cô nương, vừa rồi thật sự là xin lỗi, là ta chuyện bé xé ra to làm cho cô nương chịu ủy khuất. Bất quá là cái xưng hô, cô nương thích gọi sao liền gọi đi.”
Mặc Hà nhàn nhạt hừ một tiếng, hơi có chút khinh thường nhìn Vân Khanh còn không có chính thức tác chiến liền bị đánh tơi bời.
Nàng nào biết đâu, Vân Khanh chỉ là không muốn cùng nàng chấp nhặt thôi, nàng quan tâm cho tới bây giờ đều không phải là địch ý của một tiểu nha đầu.
“Ngạch…” Nhìn thấy Vân Khanh sảng khoái nói xin lỗi như vậy, Phong Lan Nguyệt ngược lại có chút ngượng ngùng, hắn lúng túng cười cười gãi gãi đầu tóc, vẻ mặt thật thà phúc hậu chân thành. Hắn lúc này mới phản ứng được làm cho đại tẩu cùng một tiểu nha đầu nói xin lỗi là quyết định rất ngu xuẩn, hắn ho nhẹ một tiếng, giải thích, “Đại tẩu, vừa rồi lời kia ta không phải là muốn nhằm vào tẩu.”
“Ta biết rõ…” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Không ngại.” Chính là lơ đãng như vậy mới là vô cùng đả thương người.
Phong Lan Tinh than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc lại có chút ngưng trọng, người con dâu này tính tình tương đối nhạy cảm a. Không biết nàng không có cảm giác an toàn như vậy có thể cùng Cẩn nhi sinh hoạt hạnh phúc hay không.
“Mặc Hà!” Phong Lam Cẩn lần nữa nhấn mạnh, tiếng nói ôn nhuận xen lẫn lạnh lẽo như băng tuyết, đôi mắt hắn tĩnh mịch không thể nhận ra cuối, như là một dòng nước xoáy khổng lồ màu đen mang theo tuyệt đối nguy hiểm, “Ta nói! Xin lỗi thiếu phu nhân!”
“Đại ca…” Phong Lan Nguyệt không hiểu, đại tẩu đều thừa nhận là nàng sai rồi, Đại ca vì sao còn muốn hùng hổ doạ người như vậy. Mặc Hà rõ ràng cũng là người bị hại.
“Câm miệng!” Phong Lam Cẩn lần đầu tiên dùng giọng nói bén nhọn như vậy cùng Phong Lan Nguyệt nói chuyện, chân mày hắn một hơi nhíu lại, đã không có bề ngoài ôn nhuận, cả khuôn mặt hắn nhìn qua thế nhưng có vẻ cực kỳ âm u bén nhọn, khí thế toàn thân bỗng nhiên phóng ra ngoài, mặt không chút thay đổi nhìn Phong Lan Nguyệt, “Ngươi cái gì cũng không biết hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ta thấy ngày thường chính là quá bỏ mặc ngươi, làm cho ngươi ngay cả tôn ti trưởng ấu đều không nhớ rõ, không nói đến đại tẩu ngươi có sai lầm hay không, coi như là nàng sai làm sao đến tuổi ngươi giáo huấn. Ngươi nên may mắn hôm nay đụng phải chính là Khanh nhi, nếu thay đổi thành người ngoài cũng làm cho ngươi chịu không nổi. Ngươi có thể ngu ngốc nhưng lại không được ngu muội, ngươi không rành thế sự còn muốn vào quân doanh tòng quân, quả thực không biết nói sao! Ngày khác bị người đâm một kiếm sau lưng cũng không biết là vì sao đi!”
“Đại ca…” Phong Lan Nguyệt sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn, hắn thật sự là không thể ngờ được Đại ca ngày thường đối với hắn ôn hòa ân cần tại sao có thể nói hắn như vậy, hắn mơ hồ có vài phần bị thương.
Phong Lam Cẩn nhưng không có lại liếc hắn một cái, lạnh lùng nhìn Mặc Hà sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trầm giọng nói, “Thứ nhất, xin lỗi! Thứ hai, từ nay ngươi cũng không còn là người Phong gia ta, một nha đầu không có tôn ti Phong Lam Cẩn ta không dám muốn.”
Mặc Hà hai chân run rẩy quỳ xuống, nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dĩ vãng chủ tử đối với tứ đại hộ pháp bọn họ luôn vô cùng khoan dung, nàng làm sai chuyện nhiều lắm cũng chính là trách cứ vài câu, đây là hắn lần đầu nói lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy! Chủ tử từ trước đến nay nói một không hai, lúc này cho nàng là hai con đường duy nhất đi!
Ánh mắt nàng oán hận nhìn Vân Khanh, nàng thực tại không hiểu nữ tử này đến tột cùng có cái gì tốt, chủ tử biết nàng cũng bất quá hơn nửa năm thời gian, nàng có tư cách gì làm cho chủ tử một lòng đều đặt ở trên người nàng!
Nàng căn bản là không xứng với chủ tử như thiên nhân.
“Như thế nào, nghe không hiểu lời của ta?”
Mặc Hà hung hăng cắn răng, hét lớn với Vân Khanh, “Thực xin lỗi!” Câu thiếu phu nhân kia lại như thế nào đều nói không nên lời.
Vân Khanh nhướng mày, “Ngươi cần gì cưỡng bách nàng.”
“Mặc Huyền!”
Mặc Huyền một thân hắc y không biết từ chỗ nào lách mình đi ra, Phong Lam Cẩn thản nhiên nói, “Dẫn nàng đi xuống huấn luyện, cho đến khi nàng biết gọi thiếu phu nhân mới thôi.”
Trên mặt Mặc Huyền rốt cục xuất hiện một tia biến hóa, hắn nhìn Mặc Hà thần sắc sầu thảm, trên mặt lạnh nhạt như sắt xuất hiện chút đau lòng, Mặc Hà là thân muội muội của hắn, trong tứ đại hộ pháp nàng cũng ít xuất hiện, võ công của nàng mặc dù tốt, nhưng là trên phương diện xử sự xa xa không kịp Thanh Loan cùng Thanh Yểm, tóm lại là tư tâm của hắn, nghĩ tới mình là một người liếm máu người trên mũi đao không muốn để cho muội muội cũng trải qua cuộc sống có hôm nay không có ngày mai như vậy liền cầu xin chủ tử dẫn nàng về phủ, nhưng hôm nay xem ra… Chưa chắc là chuyện tốt a.
Đi theo chủ tử ngày giờ đã lâu, không có nữ tử kia hắn có thể khống chế lòng của mình. Hắn lý giải lại không đồng ý. Trên điểm này Mặc Hà xa xa không có làm tốt như Thanh Loan, Thanh Loan yêu chủ tử là vĩnh viễn đều vùi ở trong lòng, tứ đại hộ pháp bọn họ trong lòng chủ tử đều rõ ràng tường tận, nhưng là không có người sẽ chọc thủng, một khi vượt Lôi Trì ngay cả tình huống hiện nay đều không thể giữ lại.
Đáng tiếc nàng lại không hiểu đạo lý này!
“Không, ta không đi!” Mặc Hà đẩy ra cánh tay Mặc Huyền, rưng rưng nói, “Ta lại không làm gì sai, dựa vào cái gì đem ta đuổi ra ngoài, ta rõ ràng đã nói xin lỗi.”
Mặc Huyền nhìn thấy trên mặt Phong Lam Cẩn vẻ mặt càng phát ra u ám, thân hình tựa như tia chớp lách mình định đi chế phục Mặc Hà.
Phong Lam Cẩn cũng đã lạnh lùng mở miệng, “Mặc Huyền, tránh ra!”
Trong lòng Mặc Huyền cả kinh, động tác có chút dừng lại nhưng không có phản bác, nhanh chóng lách mình lui ra.
Không có ai thấy rõ Phong Lam Cẩn là thế nào động.
Nhanh, cực nhanh! Chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu tím nhạt.
Vân Khanh chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng màu tím chợt lóe, liền nghe “Phanh” một tiếng, tử ảnh trước mắt lại chợt lóe, một hồi gió bén nhọn thổi mạnh qua gò má, trong chớp mắt Phong Lam Cẩn đã ngồi trở lại vị trí, nếu không phải kình phong làm tóc nàng khẽ mất trật tự, nếu không phải thân ảnh Mặc Hà kia bị ném đi, Vân Khanh thật là muốn nghĩ một màn vừa rồi bất quá là ảo giác của nàng thôi.
“Dẫn đi!”
Mặc Huyền không tiếng động kéo lấy xiêm y Mặc Hà, điểm huyệt câm phòng ngừa nàng nói ra lời càng thêm khó nghe chọc giận chủ tử.
Tâm tình chủ tử luôn luôn không lộ ra ngoài, hắn đi theo chủ tử mười năm cơ hội thấy được hắn nổi giận cơ hồ cực nhỏ, lần trước lửa giận của hắn tiết ra ngoài là lúc nào? Hình như là thời điểm phu nhân bị người ám sát hơn nữa còn suýt nữa thành công, một lần kia kết cục là thủ hạ ám vệ của Khánh Viễn Đế hao tổn mười hai người mới coi là có cái chấm dứt.
Nhìn Phong Lam Cẩn mặt mày lạnh lùng, Vân Khanh lần đầu tiên đem diện mục hắn cùng Phong Tuyệt Trần hợp đến cùng nhau, hôm qua nàng mặc dù biết hai người bọn họ kỳ thật là một người, lại theo bản năng chính là không có biện pháp đối đãi giống nhau, hôm qua nếu là Phong Tuyệt Trần lừa nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chút lưu tình cho hắn một cái tát. Nhưng là một khi đổi thành mặt Phong Lam Cẩn, nàng phát hiện nàng vô luận thế nào cũng làm không được nói lời ác độc với hắn, chớ nói chi là động thủ.
Cho nên Vân Khanh hiện tại đối mặt Phong Lam Cẩn tâm tình hết sức phức tạp!
Nàng nhẹ nhàng thở dài, “Ngươi cần gì như thế!”
Chỉ sợ Mặc Hà đã ghi hận nàng đi, nàng mặc dù không lo lắng bị người ghi hận, nhưng là như thế này trừng phạt Mặc Hà cũng sẽ không làm cho nàng vui vẻ.
“Nàng là thiếu phu nhân Phong gia ta cưới hỏi đàng hoàng, nàng ta không tôn trọng nàng cũng chính là không tôn trọng ta!”
Vân Khanh khẽ lắc đầu không có nhiều lời, từ đầu đến cuối hai vợ chồng Phong Nhiễm Mặc cũng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, lúc này thấy Mặc Hà bị dẫn đi Phong Nhiễm Mặc mới thản nhiên nói, “Sớm nên đánh phát ra ngoài.”
“Cha!” Phong Lan Nguyệt thực tại không hiểu ý nghĩ của cha hắn cùng đại ca.
Tại hắn xem ra Mặc Hà bất quá là trong lúc vô tình nói sai rồi một câu nói mà thôi, có cần phải đuổi ra khỏi phủ mới bằng lòng bỏ qua sao.
“Lan Nguyệt!” Phong Nhiễm Mặc nhấn mạnh, nhìn ánh mắt ấu tử u mê ngu ngốc lại nhìn con lớn nhất hai chân tàn phế, nơi cổ họng Phong Nhiễm Mặc thấy đau từng đợt, Cẩn nhi vì bảo vệ cái nhà này bỏ ra bao nhiêu không có ai so với hắn rõ ràng hơn, nhưng là đứa bé này thế nhưng đến bây giờ vẫn còn không biết tiến thoái, một ngày kia xộc ra đại họa cũng còn không tự biết. Hắn trầm giọng nói, “Đại ca ngươi nói đúng, chúng ta ngày thường chính là quá bỏ mặc ngươi mới có thể làm cho ngươi không biết nặng nhẹ như vậy. Nếu Mặc Hà thật là vô tâm sai lầm đại ca ngươi há sẽ đối xử với nàng như thế, Mặc Hà đi theo đại ca ngươi mười năm, tiểu tâm tư của nàng ai nhìn không ra, hết lần này tới lần khác ngươi chính là một bộ dạng u mê ngu ngốc. Ngươi có biết ngươi nói một câu vừa rồi có bao nhiêu tổn thương đại tẩu ngươi? Hết lần này tới lần khác ngươi còn không biết được sai lầm của mình…” Phong Nhiễm Mặc vô cùng đau đớn, hắn đột nhiên lạnh lùng phất ống tay áo, quyết nhiên nói, “Ngươi không phải là muốn đi quân doanh kinh qua rèn luyện sao? Tốt, ta thành toàn ngươi, ngươi xác thực cũng nên đi học hỏi kinh nghiệm!”
“Cha!” Phong Lan Tinh kinh hô, “Không thể a!”
Tay Phong Lam Cẩn cũng sít sao bắt lấy tay vịn xe lăn, hắn nhìn phụ thân sắc mặt kiên định rốt cục nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói, “Như vậy cũng tốt!”
Hắn không sợ tiểu đệ chọc ra chuyện làm cho hắn thu thập tàn cuộc, chỉ lo lắng hắn ngày sau nếu là vì sơ ý lơ là mà chọc phải họa sát thân hắn không cách nào kịp thời xử lý.
Chỉ là… Trong lòng vẫn có chút ít lo lắng.
“Ta sẽ an bài một cái thân phận cho ngươi từ tiểu binh tầng dưới nhất làm lên, có thể làm đến mức nào đều xem tạo hóa của cá nhân ngươi. Ta và Đại ca ngươi sẽ không xuất thủ giúp ngươi bất kỳ chuyện gì.”
“Tốt, con đi!” Phong Lan Nguyệt trịnh trọng nói.
“Ta còn chưa nói hết!” Phong Nhiễm Mặc đứng chắp tay lạnh lùng nói, “Vào trong quân doanh không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ ngươi là Tam thiếu gia Phong gia, nếu như ngươi không muốn cả nhà chúng ta đều bị ngươi hại chết!”
Phong Lan Nguyệt rùng mình, chợt nhớ tới lần trước Đại ca cùng hắn và Lan Tinh nói chuyện, Phong gia bọn họ thế thế đại đại đều có thừa tướng cùng hoàng hậu nhưng là cũng không hơn, Phong gia nhân tài xuất hiện lớp lớp nhưng có thể ra mặt cũng chỉ có một mình con trai lớn dòng chính, hắn lúc trước không hiểu nguyên do trong đó, trải qua một ít lần Đại ca nói chuyện coi như là hiểu một hai, bọn họ giấu tài như vậy rõ ràng chính là vì bảo vệ Phong gia.
Nếu Khánh Viễn Đế phát hiện hắn đi tòng quân, chỉ sợ sẽ cho là Phong gia bọn họ muốn giao thiệp với quân quyền, nói như vậy thật sẽ rước lấy họa sát thân cho Phong gia.
Sắc mặt hắn lập tức nghiêm túc xuống, đôi mắt trịnh trọng nhìn Phong Nhiễm Mặc.
“Con trai tuyệt sẽ không tiết lộ thân phận!”
“Tốt!” Phong Nhiễm Mặc thản nhiên nói, “Cẩn nhi, hai ngày này con liền thông qua Hà tiểu thư an bài cho hắn một thân phận lính quèn, hơn nữa mời Trương Như Sơ đại phu đến trong phủ một chuyến, truyền ra tin tức Tam thiếu gia Phong gia nhiễm bệnh, không thể ra cửa.”
“Con biết rõ nên làm như thế nào.”
Bữa cơm này là không có cách nào lại ăn hết, Phong Lan Nguyệt lúc này đi ra khỏi đại sảnh thu thập đồ dùng của mình chuẩn bị từ trong phủ xuất phát càng sớm lại càng tốt, hắn là người tính tình nhanh nhẹn không kềm chế được, đã sớm nghĩ thoát ly khỏi đại ca cùng phụ thân bảo vệ, một mình lang bạt, hiện tại rốt cục có cơ hội!
Phong Nhiễm Mặc nhìn bóng lưng hắn hăng hái khẽ thở dài một hơi, “Lan Nguyệt chính là đem mọi việc đều nhìn vô cùng đơn giản, tính tình như vậy đi ra ngoài luôn phải thua thiệt.”
“Phụ thân yên tâm, con sẽ an bài người để ý nó, chỉ cần không phải đại sự liên quan đến tính mạng sẽ không giúp hắn.” Phong Lam Cẩn cũng thở dài một tiếng.
“Ừ!” Mặc dù trong miệng nói mặc kệ hắn, nhưng là dù sao cũng là con trai mình nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, làm sao có thể thật sự mặc kệ, nếu không trông nom thật, cửa ải Mạc Ngôn liền không thông qua, nàng vô cùng bao che khuyết điểm.
“Cha mẹ, con mang Khanh nhi tùy ý đi lại trong phủ một chút, hai người dùng cơm trước đi.” Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thôi động xe lăn, đến ngưỡng cửa ra hiệu Vân Khanh đi qua hỗ trợ, Vân Khanh không muốn ở trước mặt mọi người bác mặt mũi của hắn, chỉ khẽ mỉm cười thi lễ đối với Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn, “Cha mẹ, con cùng tướng công cáo lui trước.”
“Hai đứa hôm qua giằng co một ngày, hôm nay cũng chưa dùng gì, ta bảo phòng bếp đưa một chút cái ăn đến trong phòng đi.” Mạc Ngôn có chút thở dài, nàng có thể hiểu rõ cảm thụ của Vân Khanh, triều đại này mặc dù nam tử tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường, nhưng là nữ tử kia cũng sẽ không thật sự vui vẻ nhìn phu quân của mình nạp một đám người mới trong phòng. Thấy bộ dạng Vân Khanh ghen như vậy nàng ngược lại cao hứng, tối thiểu nhất có thể chứng minh con trai không phải là một bên lãnh đạm một bên nóng, nàng vẫn rất là vui vẻ.
“Đa tạ mẫu thân.”
Ra khỏi đào viên trở lại Thanh Trúc viên xanh tươi, Vân Khanh nhẹ nhàng đẩy xe lăn, sau lưng Tử Khâm cùng Xuân Hoa không xa không gần đi theo phía sau hai người, dọc theo đường đi đụng phải người làm rối rít hành lễ. Cả vườn Thanh Trúc ngạo nghễ mà đứng, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu xuống lá trúc khẽ quăn lại, xa gần đều truyền đến tiếng ve kêu, trong lòng Vân Khanh từng đợt bực bội.
Nàng bất ngờ nhớ tới Quân Tư Điềm, lại nghĩ tới Mặc Hà hôm nay, không khỏi đem ánh mắt chuyển tới gương mặt hại nước hại dân của Phong Lam Cẩn, gương mặt này quá trêu chọc hoa đào. Kỳ thật đâu chỉ là gương mặt này, gương mặt Phong Tuyệt Trần lại càng yêu nghiệt.
Nhớ tới Phong Tuyệt Trần liền không thể tránh khỏi nghĩ đến hắn lừa gạt, con ngươi Vân Khanh đột nhiên lạnh xuống, đi đến một chỗ rừng trúc, dưới bóng râm hơi chút mát mẻ Vân Khanh liền dừng bước, xa xa Xuân Hoa cùng Tử Khâm đều không có theo tới, Vân Khanh thản nhiên nói, “Gia quy Phong gia ta biết, nhưng là nếu ngươi nghĩ thu Mặc Hà cũng không phải là việc khó, nàng dù sao đi theo ngươi hơn mười năm, ngươi nếu là muốn thu nàng liền thu, không cần quan tâm ý kiến của ta.”
Thân thể Phong Lam Cẩn đột nhiên chấn động, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia kinh sợ, “Nàng nói cái gì?”
Nhìn đáy mắt hắn ẩn chứa bị thương, đôi môi Vân Khanh giật giật, lại một chút thanh âm đều không phát ra được.
Vân Khanh cũng là vô cùng tức giận mới có thể nói ra lời nói như vậy, lúc này lại muốn nàng lặp lại đã là không thể nào, nàng gắt gao cắn môi hồng váy đỏ cũng không thể nổi bật lên sắc đỏ trên mặt nàng, sắc mặt nàng hơi tái, ngón tay ở trên tay cầm xe lăn của hắn bỗng nhiên nắm chặt.
Phong Lam Cẩn kéo nàng lại ôm nàng mang nàng vào nội thất, “Bùm – -” một tiếng dùng nội kình đóng cửa phòng, đem nàng đặt trên giường lớn trong tân phòng, tân phòng đã được thu thập qua, màn đỏ thẫm đã bị đổi xuống, đổi thành màu tím vừa yêu dị vừa thần bí, chăn trên giường cũng đều đổi thành gấm vóc tơ vàng tơ bạc.
Đè lại đầu vai của nàng để cho nàng ngồi ở trên giường lớn, Phong Lam Cẩn cùng nàng ngồi đối mặt nhau, trịnh trọng nhìn nàng, mặt mày hắn không phải là ôn nhuận như ngọc không phải là tà tứ như gió, giờ khắc này hắn chính là tổ hợp thể của Phong Lam Cẩn cùng Phong Tuyệt Trần.
“Khanh nhi, giấu giếm nàng là ta không đúng, nhưng là nàng không thể vì ta phạm sai lầm một lần liền phán quyết ta tử hình. Nàng có thể tùy ý trừng phạt ta, nhưng lại không thể đẩy ta cho người khác.”Sắc mặt hắn nghiêm túc, giọng nói ngưng trọng, “Phong Lam Cẩn ta hai mươi sáu năm qua lần đầu động tâm, dùng hết thủ đoạn cưới nàng vào cửa, không phải là bởi vì bệ hạ tứ hôn cũng không phải là vì tiểu Ưu muốn có người mẹ, chỉ là bởi vì ta yêu ngươi!”
Vân Khanh ngạc nhiên trừng to mắt, tuyệt đối không thể tưởng được hắn thế nhưng sẽ nói cái chữ “Yêu” này.
“Không tin?” Khóe môi hắn vẽ ra một cái độ cong tự giễu, “Nếu là đổi lại trước kia có người nói cho ta biết, có một ngày Phong Lam Cẩn ta cũng vì một nữ tử âm thầm cùng thái tử đối nghịch, hắn âm thầm làm không biết bao nhiêu thủ đoạn ngăn cản chúng ta thành thân, ta đều nhất nhất hóa giải, thậm chí không tiếc bại lộ cọc ngầm ẩn núp bên cạnh hắn hơn mười năm, chỉ để chế tạo phiền toái cho hắn… Nếu là trước đây ta nhất định phải cười nhạo người nọ, bởi vì ta là người tương đối lý trí, hoặc là nói tương đối máu lạnh, ngoại trừ người nhà của ta, người ngoài chưa bao giờ vào mắt của ta, coi như là có người ở trước mặt ta bị năm ngựa xé xác, chịu hình phạt rửa mặt ta cũng có thể mỉm cười ứng đối, nhưng là đối với nàng, ta dùng không được lý trí, nàng… Hiểu chưa?”
Lời nói này so với cái chữ “Yêu” kia càng làm cho Vân Khanh động dung, nàng gắt gao cắn môi dưới, giờ khắc này chiếm giữ trong đầu nàng nỗi hận thật sâu kia giống như là được ánh mặt trời chiếu vào, ánh mặt trời kia giống như là một giọt mực nước nồng đậm rơi vào trong nước, đem khói mù trong lòng nàng hòa tan rất nhiều.
“Ngươi… Lừa ta!” Nàng hơi nghẹn ngào, lại ngay cả mình cũng không có phát hiện trong thanh âm của nàng mang theo một chút ủy khuất, “Ta hận nhất chính là lừa gạt cùng phản bội!”
Nhất là hắn… Hoặc là nói nhất là Phong Tuyệt Trần bội phản. Nàng tin cậy hắn như vậy, hắn lại mỉm cười nhìn nàng thống khổ giãy giụa, nếu là thay đổi thành người ngoài nàng cười nhạt một tiếng cũng thôi, nhiều lắm là sau này lại tìm cơ hội trả thù lại, nhưng là thời điểm đối mặt hắn nàng luôn không thể lạnh nhạt như vậy.
Cũng là vì vậy, cho nên nàng mới không thể lượng thứ, vốn là dùng tính tình của nàng không nên như thế, hết lần này tới lần khác phản ứng của nàng kịch liệt như vậy, này chỉ có thể nói rõ hắn đối với nàng tạo thành tổn thương.
Mà chỉ có người quan tâm mới có thể thương hại tới chính mình!
Nhớ tới hắn đã từng trêu chọc cùng khinh bạc, Vân Khanh không khỏi cắn chặt môi dưới, hốc mắt hơi đỏ lên, nàng phát hiện kể từ khi gặp được Phong Tuyệt Trần nàng trở nên yếu ớt rất nhiều.
“Nha đầu ngốc…” Phong Lam Cẩn than nhẹ một tiếng động tác dịu dàng kéo nàng vào trong ngực, bất đắc dĩ nói, “Thân phận Phong Tuyệt Trần cũng không phải là sau khi biết nàng mới có a, cho nên không tính là lừa gạt đi. Lúc trước thời điểm đối với nàng có hảo cảm cũng không thể chạy đến bên cạnh nàng nói cho nàng biết ta chính là Phong Lam Cẩn đi.”
Vân Khanh sít sao bắt được tà áo trước ngực hắn, nhìn kỹ trên cẩm bào màu tím nhạt phía dưới dĩ nhiên là tơ bạc thêu thành ám vân, nhìn qua an phận lại xa hoa. Nàng rầu rĩ nói, “Nhưng là về sau chàng rõ ràng có cơ hội nói.” (TP: Ngày trước ghét nhau thì để VK xưng hô với PLC là ta – ngươi, giờ hòa giải đổi lại thành ta – chàng nhé!)
“Khởi điểm là muốn cho nàng một hồi ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng là sau đó tới thăm dò thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy, ta sợ…”Tiếng nói hắn ám ách chút ít, hai tay ôm chặt, “Ta sợ nàng biết sẽ cảm thấy ta lừa nàng không tiếc hết thảy thoái hôn, vậy ta sẽ rất thảm.”
Sợ? Bất kể là tính cách Phong Lam Cẩn hay là tính cách Phong Tuyệt Trần, cùng sợ đều không có chút dính dáng đi.
Bị Phong Lam Cẩn ôm vào trong ngực Vân Khanh hơi có chút không được tự nhiên, nàng chậm rãi đẩy Phong Lam Cẩn ra, ho nhẹ một tiếng, trên hai gò má nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi.
“Chàng… Có thể đổi thành gương mặt Phong Tuyệt Trần hay không!” Gương mặt này nàng nhìn thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy giống như là đang đối mặt với tiên nhân, làm cho nàng nhịn không được phải nhìn lên, không dám đến gần, sợ làm vấy bẩn hắn.
Mặt Phong Lam Cẩn bỗng nhiên tối sầm.
Chợt, hắn nháy mắt mấy cái lưng từ thẳng tắp biến thành lười biếng tựa vào trên ghế dựa xe lăn, hai chân bắt chéo, khóe môi lộ ra độ cong cười như không, hắn đột nhiên từ xe lăn đứng lên cười trêu tức nhích tới gần Vân Khanh, nâng một sợi tóc dài từ thái dương nàng rơi xuống đặt tại chóp mũi nhẹ ngửi.
Cả người giống như là biến thân, khí chất xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Từ giữa cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, hắn khinh bạc kề sát vào bên tai nàng, mập mờ thổi nhiệt khí ở bên tai nàng, nhìn vành tai nàng trắng noãn như ngọc khẽ phiếm hồng, trong cổ họng của hắn căng thẳng, khóe môi vẽ ra một nụ cười làm càn, khàn khàn nói, “Nương tử, tối nay sẽ không để cho vi phu gối đầu một mình khó ngủ đi…”
Vân Khanh đột nhiên cảm giác mình giống như là tiểu bạch thỏ bị một con sói đói để mắt tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.