Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 86: Quyển 3 - Chương 8: Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng

Quân Tàn Tâm

25/02/2018

Edit: Trảm Phong

Vân Khanh bên kia thương thảo nên đối phó hoàng thất như thế nào, ứng phó âm mưu hoàng thất như thế nào, bên này người trong hoàng cung cũng không có nhàn rỗi, trong tẩm cung quý phi Phong Hiểu Ưu, Khánh Viễn Đế cùng Phong Hiểu Ưu ngồi đối diện nhau, giữa hai người đặt một bàn cờ, nhìn thấy Phong Hiểu Ưu đặt xuống một quân trắng, con mắt ưng của Khánh Viễn Đế chợt lóe, trên mặt lại cười nói, “Ái phi hôm nay tâm thần bất định a, trước kia cũng không có dễ dàng thua như vậy!”

Nói xong hắn hạ xuống một quân đen, đem quân cờ của Phong Hiểu Ưu chận đến sít sao, chỉ thấy trên bàn cờ đen trắng đan xen, quân cờ rậm rạp chằng chịt người xem có chút choáng váng, nhưng là có thể nhìn ra được là trải qua vừa rồi Khánh Viễn Đế hạ cờ, quân trắng đã không còn đường có thể đi!

Bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng, Phong Hiểu Ưu thở dài nói, “Kỳ nghệ của bệ hạ vài thập niên không suy, thần thiếp còn chưa từng chiếm được tiện nghi đây.”

Khánh Viễn Đế khẽ mỉm cười, con mắt ưng chợt lóe, hắn đem bàn cờ trước người đảo qua, quân cờ đen trắng lập tức từ trên bàn cờ rơi xuống, viên viên ngọc thạch đụng nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, hắn hắng giọng cười một tiếng, “Bất quá là một ít kỳ nghệ thôi, dùng ái phi thông tuệ nhạy cảm nếu xuất ra hết tâm tư cùng trẫm đánh cờ, tất nhiên sẽ không nhanh thua như vậy.” Long bào Khánh Viễn Đế màu vàng sáng hơi động một chút, tú công thêu Phi Long thượng hạng giương nanh múa vuốt cơ hồ muốn sống lại, hắn chống bàn gỗ nhẹ nhàng dựa trên tường ở sau người, hơi lười nhác cười nói, “Kể từ khi trẫm tứ hôn cho Phong ái khanh cùng Hiếu Đồng liền không có thấy nàng thật lòng cười qua, ái phi có phải ghi hận trẫm rồi hay không?”

Phong Hiểu Ưu đột nhiên cả kinh, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, sắc mặt trắng bệch, “Bệ hạ nói quá lời, thần thiếp không dám!”

Khánh Viễn Đế phảng phất lấy làm kinh hãi, hắn cười nhạt một tiếng, cũng thản nhiên từ trên giường đi xuống, đỡ Phong Hiểu Ưu dậy, cảm giác được ngón tay nàng khẽ phát run, buồn cười nói, “Ái phi cần gì kinh hoàng như vậy, trẫm bất quá là tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Ngoài cửa sổ có dương quang nóng bỏng soi tiến vào, ánh sáng kia sáng ngời chiếu ở trên thân hai người vốn nên là tràng diện cực kỳ ấm áp, lại chẳng biết tại sao làm cho người nhìn sinh sinh cảm thấy như mùa đông rét lạnh.

Phong Hiểu Ưu thuận thế đứng lên, rũ mắt, mâu quang hơi thương cảm, nàng cười khổ một tiếng, “Bệ hạ cũng biết, kể từ… Kể từ khi hài nhi của thần thiếp chết non, biết được chính mình cũng đã không thể sinh con liền một lòng giao tâm tư đặt ở trên người mấy tiểu bối kia, Cẩn nhi vô cùng ôn nhuận hiểu chuyện, thần thiếp tự nhiên là đối với hắn nhiều thêm vài phần yêu thương, đứa nhỏ này thuở nhỏ thân thể không tốt lắm, hết lần này tới lần khác lại là đứa có hiểu biết, cho tới bây giờ đều không để cho chúng ta những trưởng bối quan tâm, thần thiếp là thật tâm coi hắn như con mình đối đãi.”

Giữa mâu quang nàng hàm chứa vài phần lệ ý, dùng khăn lau mắt mới miễn cưỡng cười nói, “Nếu là hài nhi của thần thiếp còn sống, không biết có phải cũng hiểu chuyện như Cẩn nhi hay không, làm cho người ta thương tiếc…”

Khánh Viễn Đế nghe nàng nhắc tới Bát hoàng tử đã chết non, con mắt ưng không khỏi mang theo vài phần sắc bén cùng cái gì đó khác, hắn rất nhanh dùng nụ cười che giấu một ít tâm tình, than nhẹ một tiếng đem Phong Hiểu Ưu ôm vào trong ngực, cảm nhận được người nàng khẽ cứng ngắc, mở miệng nhẹ giọng an ủi, “Là trẫm sơ sẩy mới để cho kẻ xấu hại hài nhi của chúng ta, nếu hắn trưởng thành năm nay cũng đã mười lăm mười sáu tuổi đi, những năm gần đây là trẫm sơ sót cảm thụ của nàng, những năm gần đây cũng khổ nàng, trẫm nhìn nàng cũng là yêu thích hài tử, nhất là tiểu Thập nha đầu, không bằng trẫm liền đem Thập công chúa của Huệ phi cho nàng làm con thừa tự, nàng xem thế nào?”

Phong Hiểu Ưu ánh mắt lạnh lẽo, Huệ phi là thân cô cô của Tất Thắng, thân muội tử Hà đại tướng quân, bởi vì Hà Tất Thắng cùng Phong Lam Cẩn là sư huynh muội, hai nhà đi lại mặc dù không gần nhưng cũng không xa, nàng cũng bởi vậy cùng Huệ phi quan hệ luôn luôn không tệ, Huệ phi vào cung hơn mười năm chỉ sinh hạ một nữ nhi Thập công chúa, đau lòng hận không thể đặt ở trên đầu quả tim, nếu bệ hạ đem tiểu công chúa cho nàng nuôi dưỡng, Huệ phi chẳng phải là muốn hận chết nàng!

Ở đâu là thương tiếc nàng không con nối dõi, rõ ràng là gây thù hằn cho nàng.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng không có biểu hiện ra ngoài, Phong Hiểu Ưu khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng chậm chạp đẩy Khánh Viễn Đế ra.

“Bệ hạ, ngài thương tiếc Ưu, Ưu cảm kích khôn cùng, chỉ là chuyện như vậy Ưu lại không thể đáp ứng.”

Con mắt sắc Khánh Viễn Đế đầy lệ khí, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ thản nhiên nói, “A? Vậy lại là vì sao?”

Phong Hiểu Ưu cười khổ nói, “Bệ hạ, người không phải là phụ nữ không thể hiểu được tâm tư chúng ta, hài nhi hoài thai mười tháng sinh ra chính là huyết nhục của mình, người muốn đem tiểu công chúa cho thần thiếp vậy tâm khảm Huệ phi muội muội chỉ sợ là muốn nhỏ máu. Huống chi Thập công chúa hiện nay đã hiểu chuyện, sớm đã nhận định Huệ phi muội muội là mẫu phi, người đưa nàng đến chỗ thần thiếp như vậy, chỉ sợ tiểu nha đầu cũng sẽ không vui vẻ. Thần thiếp trước kia vô cùng yêu thích nàng, nếu là thấy nụ cười trên mặt nàng vì thần thiếp mà mất, thần thiếp muốn đau lòng tự trách cả đời!” Nàng thấy Khánh Viễn Đế muốn mở miệng phản bác, con mắt sắc ảm đạm xuống, đau thương nói, “Huống chi, hài nhi của thần thiếp mặc dù mất, nhưng là hắn vĩnh viễn đều sống ở trong lòng thần thiếp, thần thiếp vĩnh viễn đều không quên được hắn trong bụng thần thiếp mười tháng, sẽ không quên lần đầu tiên máy thai cùng lần đầu tiên hắn nghịch ngợm duỗi quả đấm nhỏ chơi đùa ở trong bụng thần thiếp, hắn mặc dù không có ở đây, nhưng là thần thiếp cũng không có ý định dùng hài nhi khác đến bổ khuyết chỗ trống, đứa bé kia là đau nhức vĩnh viễn trong lòng thần thiếp, nếu không phải thần thiếp khinh suất, hắn cũng sẽ không vừa sinh hạ bất quá hai ngày liền chết non, thần thiếp thực xin lỗi hắn a, cho nên thần thiếp đời này cũng không thể lại sinh dục, đây chỉ sợ là trời cao trừng phạt thần thiếp.”

Mi tâm Khánh Viễn Đế vặn vẹo, “Đừng nói cái gì trừng phạt hay không trừng phạt, hết thảy đều là ngoài ý muốn, cũng không phải là lỗi của nàng, nàng cần gì đem mọi chuyện đều ôm đến trên người mình, trẫm xem hay là nên để cho tiểu Thập đến bên cạnh nàng, nàng là nha đầu sáng sủa, ở bên cạnh nàng cũng có thể mang đến cho nàng một chút sung sướng, đỡ cho nàng ở trong Vô Ưu cung ngày ngày đều là không khí trầm lặng.”

Mí mắt rủ xuống khẽ run lên, ngoài ý muốn? Quả nhiên là ngoài ý muốn sao?! Lúc ngẩng đầu lên lại là một bộ dạng lã chã chực khóc, Phong Hiểu Ưu rưng rưng mang cười nói, “Tâm ý bệ hạ thần thiếp đều hiểu, chỉ là thần thiếp thật không muốn nhận nuôi hài tử, nếu là bởi vì hài nhi khác mà quên mất con của mình, vậy thần thiếp vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho mình, bệ hạ, coi như là thương tiếc thần thiếp, việc này về sau có thể không cần nhắc lại?”

Đáy mắt Khánh Viễn Đế chợt lóe lên ớn lạnh, thái độ Phong Hiểu Ưu quá mức kiên quyết, thế cho nên hắn cũng không thể cường ngạnh bức nàng đồng ý, nếu là người khác thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác nàng là người Phong gia! Phong gia Phong gia, lại là Phong gia! Khi nào thì hắn có thể phá hủy Phong gia để cho bọn họ vĩnh viễn cũng không thể kiềm chế hắn!

Nhớ tới đạo thánh chỉ kia tổ tiên đế lưu lại, con mắt Khánh Viễn Đế run lên, một ngày nào đó hắn sẽ làm Phong gia không còn tồn tại, cùng với đó còn có đạo tổ tiên di chiếu kia mà phụ hoàng còn có phụ hoàng của phụ hoàng đều căm hận vô số năm!

Con mắt hắn biến sắc mấy lần, kỳ thật Phong gia luôn luôn giữ quy củ, bất cứ chuyện gì cũng không vượt qua, nếu hắn cưỡng chế làm cho Phong Hiểu Ưu thu dưỡng Thập công chúa cũng không phải là không thể được, chỉ là… Hắn cũng có vài phần áy náy với Bát hoàng tử, bởi vậy chuyện này cũng không tính cho qua, trên mặt hắn vui vẻ càng phát ra nhu hòa, “Nàng đã không muốn, trẫm cũng không miễn cưỡng.”

“Đa tạ bệ hạ thông cảm thần thiếp!” Phong Hiểu Ưu cúi mình hành lễ.

Khánh Viễn Đế khẽ mỉm cười, “Hoàng hậu sớm rời nhân thế, nàng mặc dù trên danh nghĩa chỉ là quý phi, nhưng đã coi như là đứng đầu hậu cung, vợ chồng chúng ta đồng tâm, còn nói nhiều lời khách khí như vậy làm chi? Ưu những ngày gần đây kỳ nghệ đúng là có chỗ lui bước, nên luyện cho giỏi mới phải.”

Phong Hiểu Ưu giống như là thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt sợ hãi, “Bệ hạ dạy dỗ cực kỳ đúng, thần thiếp những ngày này chắc chắn chăm chỉ luyện tập.”

Khánh Viễn Đế cười nhạt nói, “Cần Chính Điện còn có chút tấu sớ chờ trẫm phê duyệt, trẫm đi trước, ngày khác trở lại thăm nàng.”

“Ngày gần đây khí trời chuyển biến, khi thì nóng bức khi thì mưa dầm, bệ hạ là vua của một nước, nhất định phải chiếu cố thân thể của mình, tuyệt đối không thể khinh thường, loại khí trời này vô cùng dễ dàng dính phong hàn, thần thiếp không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bệ hạ, bệ hạ cần phải tự mình coi chừng một chút.” Phong Hiểu Ưu vẻ mặt lo lắng.

Cước bộ Khánh Viễn Đế nguyên vốn đã nhắc tới có chút dừng lại, hắn ôn nhu cười một tiếng, “Vẫn là ái phi tri kỷ nhất, nghe nói thân thể nàng hôm nay cũng không tốt lắm, trẫm mai này để cho Toàn Phúc tặng chút ít thuốc bổ cho nàng.”

“Đa tạ bệ hạ!”

Khánh Viễn Đế bước ra Vô Ưu cung, nụ cười trên mặt liền phai nhạt xuống, cho đến hoàn toàn biến mất ở trên mặt, sắc mặt hắn khôi phục uy nghiêm trước kia, một nhóm lớn cung nữ thái giám đi theo phía sau, hắn mặt không chút thay đổi tiếng nói cực nhạt, “Đi Yên Nhiên cung!”

Toàn Phúc khẽ mỉm cười, phảng phất vừa rồi chưa từng nghe tới Khánh Viễn Đế nói muốn đi Cần Chính Điện, Yên Nhiên cung là tẩm cung Hiền phi nương nương, cùng phương hướng Cần Chính Điện hoàn toàn ngược lại, hắn khẽ khom người dẫn đường phía trước, đáp một tiếng, “Lão nô hiểu, bệ hạ!”

Mà Vô Ưu cung, Khánh Viễn Đế chân trước đạp ra cung điện, đằng sau trên mặt Phong Hiểu Ưu liền hoàn toàn hạ xuống, nàng mặt không chút thay đổi, trên mặt không sợ hãi, trên mặt thanh nhã xinh đẹp nhìn không ra bất kỳ vật gì, đáy mắt trong trẻo lại mang theo nồng đậm châm chọc, phảng phất vừa rồi động dung cùng ân cần đều chưa từng xuất hiện trên mặt của nàng!

Sống lâu trong hoàng cung, mỗi người đều biến thành con hát ưu tú nhất!

Bên ngoài Phong má má một thân xiêm y đoan trang màu xám tro đi đến, bà là nhũ mẫu của Phong Hiểu Ưu, sau khi Phong Hiểu Ưu vào cung vẫn đi theo nàng, cũng là tâm phúc Phong Hiểu Ưu tín nhiệm nhất, bà nhìn thấy đầy đất quân cờ ngọc thạch tán lạc, than nhẹ một tiếng tiến lên thu thập.

“Phong má má, đừng thu thập!” Phong Hiểu Ưu mặc y phục thêu Kim Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, một chân nàng nhàn nhạt nghiền một viên cờ đen trên đất, gót chân hung hăng dùng sức xoay tròn, quân đen lập tức hóa thành bột mịn, trên mặt nàng là một bộ dáng nhàn nhạt như cũ, nhìn cũng không nhìn quân cờ đầy đất, nhạt thanh hỏi, “Bệ hạ mới vừa đi phương hướng nào?”

Phong má má thở dài một tiếng, “Là phương hướng Yên Nhiên cung.”

Trên mặt Phong Hiểu Ưu lộ ra vẻ mặt quả thế, một hồi lâu nàng nhấc chân lên nhìn phương hướng Khánh Viễn Đế rời đi, lạnh lùng cười một tiếng!

Giữa Yên Nhiên cung, Hiền phi nửa nằm ở trên ghế dựa, sắc mặt hơi tái nhợt, trên trán còn buộc một tấm vải gấm trắng, vẻ mặt nàng có chút thống khổ, nhìn qua giống như là bệnh nặng một hồi.

Một cô gái tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp mặc cung trang sắc mặt lo lắng bận trước bận sau vì nàng vất vả, Hiền phi miễn cưỡng cười vui.

“Du nhi, ngươi đừng đi tới đi lui như vậy, ta nhìn quáng mắt…”

“Cô, thân thể người có khá hơn một chút hay không?” Cô gái mặc cung trang đúng là cháu gái ruột Hiền phi, cũng là thân nữ nhi thống lĩnh cấm vệ quân – Phương Du. Lúc này nhìn thấy sắc mặt Hiền phi khẽ chuyển biến tốt đẹp chút ít, trên mặt Phương Du tách ra vui vẻ, đáy mắt nàng ngậm một tia lệ ý, “Cô, người muốn hù chết Du nhi…”

Hiền phi nhìn thấy gò má Phương Du trẻ tuổi không khỏi nghĩ tới nữ nhi mình chết thảm, đáy mắt nàng hiện ra một tia lệ ý, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nữ nhi đáng thương!

Nàng đối với Quân Tư Điềm không có nhiều tình cảm, nhưng đó cũng là nữ nhi nàng hoài thai mười tháng sinh ra, hơn nữa còn là hài tử nàng đặt ở đầu quả tim đau hơn mười năm, cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng chết, tử tướng còn dị thường thảm thiết, nàng làm một mẫu thân vô luận như thế nào đều không tiếp thụ được.

Nàng không khỏi che lấy hai gò má nức nở nghẹn ngào lên tiếng, đôi mắt xếch hẹp dài quyến rũ tràn đầy lệ ý, ở giữa Yên Nhiên cung khóc ròng nói, “Đáng thương nữ nhi của ta!”

Gian ngoài truyền đến một tiếng thở dài trầm trầm, thân thể Hiền phi cứng đờ, nhanh chóng từ trên giường êm nhảy xuống, nàng nén lệ cung kính hành lễ, “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Phương Du lúc này mới phản ứng tới là Khánh Viễn Đế đến đây, vội vàng đi theo cô cô cùng nhau quỳ xuống hành lễ.

Toàn Phúc thay Khánh Viễn Đế xốc rèm vào nội thất, nhìn thấy Hiền phi quỳ trên mặt đất, con mắt sắc của Khánh Viễn Đế chợt lóe, gấp rút than nhẹ một tiếng tiến lên đỡ nàng dậy, “Ái phi thân thể khó chịu?”

Hiền phi lau lệ trên khóe mắt, cười lớn nói, “Không có, thân thể thần thiếp luôn luôn khỏe mạnh, bệ hạ cũng không phải không biết, không có chỗ nào không khỏe.”

“Lời ấy là thật?”



Lúc này Phương Du ở một bên to gan nói, “Bệ hạ, không phải là như vậy, thân thể cô cô đã sớm khó chịu, cô cô kể từ khi Điềm Nhi tỷ tỷ…” tiếng nàng nói khẽ nghẹn ngào, “Từ sau khi đó thân thể vẫn không có tốt, hai ngày gần đây lại càng ngày càng đau đầu, lòng buồn bực, mời thái y đến thái y cũng tìm không ra bệnh, đều nói là nương nương tích tụ trong lòng, bệ hạ người là phu quân của cô cô, nhất định phải vì nàng làm chủ a!”

“Du nhi, câm miệng!” Hiền phi khiển trách lên tiếng, “Bệ hạ đầu tiên là quân chủ thiên hạ sau mới là phu quân của cô cô, ngươi phải phân rõ.”

Phương Du ấp úng một hồi lâu không nói gì, chỉ là ánh mắt hiện ra vài phần tàn khốc, “Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc Điềm Nhi tỷ tỷ chật vật chết đi như vậy sao. Nàng thậm chí không thể vào hoàng lăng, dùng thân phận công chúa hậu táng, cô cô, Điềm Nhi tỷ tỷ là con gái ruột của người a, người sao có thể đối với nàng như vậy? Vứt thi nơi hoang dã là chuyện thê lương bực nào, nói không chừng ngay cả toàn thây cũng không thể, Điềm Nhi tỷ tỷ cho dù chết cũng không cách nào an nghỉ.”

Nàng đang nói đột nhiên khóc ròng, “Phù phù” quỳ xuống mặt đất, nàng nhẹ nhàng giữ chặt long bào Khánh Viễn Đế màu vàng sáng, buồn bã nói, “Dượng, Điềm Nhi tỷ tỷ là công chúa người sủng ái nhất a, cầu xin người làm chủ cho nàng a, nàng là một cô gái yếu đuối nếu không phải bị kích thích, làm sao có thể sẽ làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo như vậy, cháu gái hôm nay cầu xin đi phủ công chúa tra xét tình cảnh Điềm Nhi tỷ tỷ, nhắc tới phủ công chúa mỗi người đều có sắc mặt khinh bỉ, tỷ tỷ bị giam ở đó tinh thần thất thường cũng là khó tránh khỏi a, cầu xin bệ hạ cho Điềm Nhi tỷ tỷ một cái công đạo.”

Phương Du cùng Quân Tư Điềm đi lại tương đối gần, không hẳn là vì các nàng là biểu tỷ muội, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, hai người nói chuyện làm việc đều cực kỳ hợp ý, ác độc giống nhau, máu lạnh giống nhau, giống nhau… Đối với Phong Lam Cẩn tình căn thâm chủng!

Mi tâm Khánh Viễn Đế khẽ ngưng tụ, giống như là nghĩ tới điều gì, trong trán thoáng hiện lên thâm trầm đau nhức, lại qua giây lát đã bị hắn che đậy kín.

Hắn khom người dịu dàng đem Phương Du đỡ lên, như có điều suy nghĩ cười nói, “Hôm nay ai cũng sợ cùng Điềm Nhi có quan hệ, chỉ sợ trẫm sẽ giận dữ lây sang, ngược lại ngươi, hôm nay còn đuổi theo vì nàng nói chuyện như vậy, cũng là khó có được.”

Thấy Khánh Viễn Đế không có tức giận, con ngươi Phương Du rủ xuống chợt lóe, nàng đánh cuộc thắng!

Nàng đánh cuộc Khánh Viễn Đế đối với Quân Tư Điềm cũng không phải vô tình như mặt ngoài vậy, cho nên mới vì Quân Tư Điềm nói chuyện, xem ra nàng thắng. Nàng nói lời này ở trong lòng Khánh Viễn Đế tất nhiên là cực kỳ trọng yếu, tối thiểu nhất về sau ấn tượng Khánh Viễn Đế đối với nàng sẽ rất tốt.

Trọng tình trọng nghĩa đấy?! Phương Du cúi đầu cười lạnh.

Thời điểm nâng đầu lên vẻ mặt nàng đầy đau thương, “Cháu gái thuở nhỏ cùng Điềm Nhi tỷ tỷ lớn lên, tỷ tỷ lớn hơn tuổi ta hai tuổi, thuở nhỏ đối với ta có nhiều trông nom, Du nhi làm sao có thể vì chuyện nàng phạm vào cùng nàng phủi sạch quan hệ! Không khỏi cũng quá bạc tình. Huống chi tỷ tỷ bất quá là lỡ tay đả thương người, nàng cũng không còn đường để đi mới có thể làm như vậy, còn cầu xin dượng khoan thứ nàng.”

Trong đại điện, lụa mỏng lay động, nhìn qua có vẻ xinh đẹp mờ ảo lại mông lung không chân thực.

Khánh Viễn Đế ở trong điện lớn như vậy, thần sắc cũng có chút hoảng hốt, hắn nhớ tới nữ nhi kia bị hắn đặt ở trên đầu quả tim thương yêu, mặc dù thương nàng yêu nàng là có nhân tố khác ở bên trong, nhưng là vài chục năm qua làm sao có thể không có một tia tình cảm, hắn nhẹ nhàng thở dài nghĩ tới bộ dáng nữ nhi chết thảm trong lòng căng thẳng.

Nhẹ nhàng ngồi trên trường tháp trong phòng, lập tức có Dung má má bưng Thiết Quan Âm tới, hắn nhẹ nhấp một miếng, trà khí mờ mịt che kín đáy mắt hắn thâm trầm đông lạnh băng hàn, một hồi lâu hắn mới để cốc trà xuống, than nhẹ một tiếng.

“Đều nói hoàng đế là vạn năng, trẫm thấy chưa chắc!” Hắn thở ra khẩu khí, sắc mặt khẽ ảm đạm, “Trẫm ngay cả con gái của mình đều không bảo vệ được, biết rất rõ ràng nàng vô tội nhưng lại không thể không vì trấn an những gia thuộc quan viên đã chết mà nghiêm trị nàng, các ngươi cho rằng trong lòng trẫm dễ chịu hơn sao? Điềm Nhi là nữ nhi duy nhất tại dưới gối trẫm lớn lên, cùng hài tử khác không giống nhau, trẫm cũng không thể để cho mọi người công phẫn mà đem nàng chôn cất tại hoàng lăng, chuyện như vậy về sau cũng đừng có nhắc lại.”

Hiền phi cùng Phương Du đều cúi đầu, “Thần thiếp ( Du nhi) tuân chỉ!”

Yên Nhiên cung hồi lâu cũng không có tiếng động, một lúc sau Khánh Viễn Đế mới cười nhẹ một tiếng, hắn nhìn Phương Du, đôi mắt lệ ưng sắc bén khẽ đảo quanh trên khuôn mặt của nàng, khẽ cười nói, “Du nhi năm nay cũng cập kê đi.”

Phương Du mím môi nói, “Vài ngày trước Du mới qua đại lễ cập kê.”

“Vậy cũng là người trưởng thành rồi, trong nhà đã vì ngươi chọn vị hôn phu sao?” Khánh Viễn Đế nhìn Phương Du đỏ mặt cúi đầu, buồn cười nói, “Thẹn thùng làm chi, cô nương gia cuối cùng vẫn phải tìm vị hôn phu tốt mới có thể diện.”

“Du nhi không muốn lập gia đình!” Sau một lúc lâu đỏ ửng trên mặt Phương Du mới bớt, sắc mặt nàng u ám, “Cháu gái nghĩ vào cung làm nữ quan chung thân phụng dưỡng cô cô cùng dượng, đời này cũng không nghĩ lập gia đình.”

Lúc này không chỉ là Khánh Viễn Đế, mà ngay cả Hiền phi đều kinh ngạc, nàng khẽ nhíu mày, khiển trách, “Tiểu cô nương gia nói gì vậy!” Nữ quan cũng không phải là người người có thể làm, cũng không phải là người người đều muốn tranh nhau đoạt lấy làm.

Chỉ cần là cha mẹ thoáng quan tâm đối với nữ nhi nhiều một chút liền tuyệt sẽ không đưa nàng đến trong cung làm nữ quan, bởi vì nữ quan ít nhất phải đợi đến hai mươi lăm tuổi mới có thể thả ra cung, làm tốt có lẽ có thể được bệ hạ coi trọng vì nàng chỉ một mối hôn sự tốt, hoặc là trực tiếp bị bệ hạ thu làm cung phi, nhưng là nhiều hơn, không có thực lực cũng sẽ không lấy được niềm vui cua người, một vài nữ quan đến hai lăm tuổi cũng không thể được thả ra cung. Bởi vì dù sao danh sách có hạn, ai mà không nghĩ ra cung đi tìm một nhà khá giả gả cho.

Cho nên cuối cùng kết cục đại đa số nữ quan đều là chết già trong hoàng cung! Cả đời con gái chỉ có chút năm hoa, có thể nói tất cả đều hủy trong hoàng cung.

Lại nói những người có thể xuất cung lập gia đình, đều đã hai mươi lăm tuổi rồi, như thế nào có thể chọn được nhà tốt. Những vị công tử đại gia đình đều là mười lăm mười sáu tuổi thành hôn, cho nên những cô gái này ra khỏi hoàng cung hoặc chính là quý thiếp, hoặc chính là làm chính thất phu nhân người nghèo khó.

Nhưng là những nữ quan trong hoàng cung tất cả đều mắt cao hơn đỉnh, được nhìn thấy gì đó tự nhiên không phải là một số người nhà ngoài cung có thể so sánh với, tự nhiên nhìn mọi thứ có chút chướng mắt, cho nên coi như là ra khỏi hoàng cung đại đa số người lựa chọn dùng tiền tài có được trong hoàng cung ở bên ngoài mua một cái sân, mời vài người hầu, cả đời cứ cô đơn như vậy.

Mà đường đường đại tiểu thư con gái ruột thịt của thủ lĩnh cấm vệ quân, lại muốn làm nữ quan? Này thật bất khả tư nghị!

Hiền phi là người thứ nhất không đồng ý, đôi mắt nàng khẽ ngưng tụ, “Ngươi thật là phải làm nữ quan?” Đáy mắt nồng đậm uy hiếp cùng cảnh cáo, trong nhà huynh trưởng nàng chỉ có một dòng chính nữ, sau này nói không chừng có thể phát huy công dụng, con gái của nàng đã mất, nếu ngay cả cô cháu gái này cũng mất, vậy sau này đi lấy thứ nữ lôi kéo người sao?!

Vậy cũng quá không có bản lĩnh!

Khánh Viễn Đế cũng biết làm nữ quan không dễ, cho nên nữ quan vừa đến hai mươi lăm tuổi sẽ hạ chỉ đem các nàng thả ra cung, ngẫu nhiên một hai người hợp tâm ý hắn, hắn cũng sẽ lưu lại, xem thuận mắt cũng đều thay các nàng chỉ hôn. Nhưng là những thứ này bất quá là chín trâu mất sợi lông mà thôi, nữ quan trong hoàng cung sao mà nhiều, thân phận cũng không tính cao quý, so với cung nữ chỉ mạnh hơn một chút, hắn thật sự là không nghĩ ra Phương Du vì sao phải đề xuất cái yêu cầu này.

Nói nàng là chân tâm thật ý tận hiếu đạo cho hắn cùng Hiền phi, hắn lại không tin.

Lại nói tới Khánh Viễn Đế có đôi khi tại một vài chỗ coi như là một hoàng đế hợp cách, cũng chỉ có thời điểm đối mặt với Phong gia mới có thể dựng thẳng gai toàn thân.

Hắn nhìn Phương Du sắc mặt ảm đạm, nhớ tới vừa rồi trong miệng nàng mềm mại nhu nhu kêu dượng, hắn không khỏi cũng nhớ tới Quân Tư Điềm thường xuyên ở bên cạnh hắn làm nũng, ánh mắt không khỏi nhu hòa, “Du nhi có cái gì khó nói? Không ngại nói ra để cho cô cô ngươi cũng vì ngươi giải thích nghi hoặc.”

Phương Du cười khổ nói, “Lời khó nói lại không có, cháu gái nghĩ vào cung nguyên nhân lớn nhất chính là nghĩ chiếu cố cô nhiều hơn, cái thứ hai là…” Nàng cắn môi vẻ mặt giãy giụa.

Khánh Viễn Đế khó được có tâm tư, mở miệng nói, “Du nhi cứ việc nói!”

“Cái thứ hai là… Cháu gái vốn có người trong lòng, nhưng là hắn gần đây đã thành thân, vì tân nương tử hắn hao tốn rất nhiều tài lực vật lực, có thể thấy được là cực kỳ yêu thích nương tử của hắn, Du nhi thuở nhỏ liền ngưỡng mộ hắn, hôm nay thấy hắn kết hôn cũng hết hi vọng, chỉ mong từ nay trường hữu thanh đăng cùng Phật tổ Quan Âm làm bạn, chỉ là cha mẹ trong nhà chết đều không đồng ý, cho nên Du nhi liền dự định vào cung cả đời phụng dưỡng dượng cô, thay Điềm Nhi tỷ tỷ tận hiếu đạo.”

Ánh mắt Khánh Viễn Đế chợt lóe, ngày gần đây thành thân lại hao tốn rất nhiều tài lực vật lực ngoại trừ Phong Lam Cẩn còn có thể là ai?!

Con mắt hắn cực nhanh chuyển biến mấy lần, một hồi lâu rốt cục ngẩng đầu khẽ cười nói, “A? Không biết là công tử nhà nào làm cho Du nhi động tâm như vậy? Thế nhưng hắn kết hôn cũng làm cho ngươi muốn trường hữu thanh đăng, Du nhi không ngại nói ra cho trẫm nghe một chút, trẫm có lẽ có thể thành toàn ngươi cũng nói không chừng, nam tử nào không phải tam thê tứ thiếp, nếu Du nhi quả thật thích hắn, trẫm cũng có lòng giúp ngươi hoàn thành ước vọng, phong ngươi làm bình thê người nọ cũng không phải là không thể được.”

Đôi mắt Phương Du đột nhiên sáng ngời, cả khuôn mặt đều có vẻ sinh động khác thường, lập tức lại giống như là nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn sặc sỡ loá mắt lại phai nhạt xuống, đôi mắt xếch giống như cô cô quang hoa cũng ảm đạm, nhìn mà lòng người lay động, cơ hồ muốn đem nàng cản vào trong ngực ôn nhu an ủi.

Chỉ là người trước mắt dù sao cũng là Khánh Viễn Đế thường thấy sắc đẹp, hắn mặt không đổi sắc, cười nhạt nói, “Như thế nào?”

“Người Du nhi thích thành thân không đến mấy ngày lúc này tất nhiên đối với tân nương tử cực kỳ coi trọng, nếu Du nhi cưỡng chế cắm vào chỉ sợ sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ, huống chi hai người bọn họ trai tài gái sắc, sau này tất nhiên là phu thê một lòng, gia đình tốt đẹp con cháu đầy cả sảnh đường, Du nhi không muốn cắm vào giữa phu thê bọn họ.”

Nói đến đây Hiền phi hiển nhiên cũng biết người nàng chỉ là ai, nàng hận đến cắn chặt hàm răng, hận không thể cho Phương Du một bạt tai, Điềm Nhi là trong hôn lễ Phong Lam Cẩn qua đời, nàng lại vẫn muốn gả cho Phong Lam Cẩn sao?! Nàng là người thứ nhất không đồng ý.

Chỉ là lúc này nàng nói chuyện là không được việc, Khánh Viễn Đế nghe được câu phu thê một lòng gia đình tốt đẹp con cháu đầy cả sảnh đường, đáy mắt liền bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, hắn sao có thể làm cho Phong gia hài hòa như vậy đây? Chỉ cần có thể làm cho Phong gia nháo chuyện, chuyện tình làm cho bọn họ ngột ngạt hắn rất thích ý làm.

Như vậy cũng có thể chế trụ bước chân Phong Lam Cẩn, làm cho hắn có thể càng thêm chuyên tâm tìm kiếm phương pháp ứng đối Phong gia.

Bởi vậy hắn khẽ mỉm cười, lột ra tầng tầng sương mù, gọn gàng dứt khoát nói, “Du nhi nói là, niên thiếu thành danh thừa tướng Phong Lam Cẩn?”

Sắc mặt Phương Du hơi đỏ lên, ngón tay níu chặt khăn tay trong tay, trên mặt vẻ mặt ngượng ngùng đã nói rõ hết thảy.

“Ta không đồng ý!” Hiền phi con mắt sắc lạnh lạnh lùng nhìn Phương Du, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng trên mặt nàng không khỏi cười lạnh, cô cháu gái này quả nhiên hảo tâm tư, lợi dụng áy náy cùng yêu thương của bệ hạ đối với Điềm Nhi, lại lợi dụng câu “Dượng” kia cùng bệ hạ kéo gần khoảng cách, từ đó muốn bệ hạ đáp ứng hôn sự của nàng cùng Phong Lam Cẩn, nàng ta trước đó đã có kế hoạch tốt đi, bằng không vì sao kể từ khi Điềm Nhi qua đời nàng liền mỗi ngày đều đến trong cung thăm nàng? Còn không phải là vì chờ bệ hạ đến!

Nếu như không phải là cháu gái ruột của nàng nàng đã sớm tát cho một cái.

Vừa rồi còn nói cùng Điềm Nhi tỷ muội đồng tâm, chỉ chớp mắt đã nói muốn gả cho hung thủ gián tiếp hại chết Điềm Nhi! Tốt cho tỷ muội tình thâm, khá lắm cảm động nội tâm, khá lắm tâm cơ thâm trầm! Khá lắm trường hữu thanh đăng!

Da mặt phải dày bao nhiêu mới có thể nói ra là vì thay Điềm Nhi ở dưới gối nàng tận hiếu đạo đây!

Hiền phi lạnh lùng cười một tiếng, “Du nhi, ngươi không phải nói cùng Điềm Nhi tỷ muội tình thâm sao? Ngươi cũng phải biết Điềm Nhi là ở trong hôn lễ của Phong Lam Cẩn qua đời, như thế ngươi còn muốn gả cho Phong Lam Cẩn sao?”



Trọng yếu hơn là, bệ hạ đối với Phong gia vô cùng cảnh giác phòng bị, đem Du nhi gả đi chẳng phải là lãng phí một quân cờ tốt một cách vô ích, còn không bằng về sau tìm người có thể có lợi đối với Quân Ngạo đem nàng gả đi, lung lạc lòng người.

Nghe vậy, sắc mặt Phương Du trắng bệch, nàng chua chát cười nói, “Cô cô, Du nhi cho tới bây giờ cũng không có tâm tư phải gả cho hắn, chỉ là từ trước Điềm Nhi tỷ tỷ thường xuyên ở trước mặt cháu gái nhắc tới Phong công tử, Du nhi mới quan tâm hắn, Điềm Nhi tỷ tỷ thường xuyên nói nàng nhất định phải đến Phong gia, sau đó lại tìm cách để cho ta cũng gả vào, như vậy tỷ muội hai người chúng ta liền có thể vĩnh viễn không chia lìa…”

Con mắt sắc Khánh Viễn Đế chợt lóe, khẽ mỉm cười, “Tỷ muội hai người các ngươi thật đồng tâm, thậm chí ngay cả lập gia đình đều muốn gả cho cùng một người! Bất quá ngươi muốn muốn gả cho Phong Lam Cẩn lại không quá thực tế, hôn sự của Phong ái khanh cùng Vân Khanh là trẫm tự mình hạ chỉ tứ hôn, hôm nay thành thân bất quá một ngày, trẫm vô luận thế nào cũng không thể vào lúc này làm cho Phong Lam Cẩn cưới bình thê, huống chi gia quy Phong gia ở đó, nam tử Phong gia cả đời chỉ có thể có một người vợ, cho nên dượng không thể đáp ứng ngươi chuyện này.”

Phương Du khẽ cười khổ, “Du nhi chưa bao giờ dám hy vọng xa vời phải gả cho hắn làm thê, chỉ là ngày thường đối với hắn ngưỡng mộ đã lâu, cho dù là làm thị thiếp cũng nguyện ý, huống chi quy củ trong nhà hắn là trưởng bối Phong gia lập thành, tổ tiên cùng ý chỉ bệ hạ chỉ sợ cho dù là ai cũng là muốn nghe theo thánh chỉ bệ hạ, nếu không chẳng phải là không đem bệ hạ để vào mắt sao?”

Nàng chữ chữ châu tâm, nghe được sắc mặt Khánh Viễn Đế khẽ đọng lại.

Một hồi lâu Khánh Viễn Đế mới mỉm cười, con mắt hắn nhìn Phương Du thật sâu, đối với tiểu tâm tư của nàng hôm nay hắn nhìn ra, chỉ là không muốn vạch trần, hắn nhếch môi cười nhạt một tiếng, “Du nhi nói rất đúng, trong thiên hạ đều là vương thổ, nếu trẫm xuống thánh chỉ, thiên hạ này lại có ai có thể phản kháng?!” Khí thế của hắn đột nhiên uy nghiêm, nhàn nhạt từ trên giường dài đứng dậy, ống tay áo màu vàng sáng khẽ phất một cái, hắn đứng chắp tay, đoan chính, uy nghiêm, hắn hắng giọng cười một tiếng, “Con gái dòng chính thống lĩnh Cấm vệ quân hâm mộ Phong ái khanh như vậy, thà rằng liều mạng hạ mình làm thiếp cũng là một giai thoại, trẫm chỉ có giúp người hoàn thành ước vọng mới có thể thành tựu một phen giai thoại nha!”

Con mắt Phương Du bỗng nhiên sáng ngời, gấp rút quỳ rạp xuống đất, “Đa tạ bệ hạ thành toàn!”

Chỉ cần có thể tiến vào phủ thừa tướng, nàng cũng không tin dùng năng lực, dung mạo của nàng sẽ thua Vân Khanh! Chỉ cần nàng gắt gao bắt lấy tâm Phong Lam Cẩn, đến lúc đó Vân Khanh còn không phải là tùy ý nàng vuốt ve?!

Nàng ở trong lòng cười đắc ý nói: Điềm Nhi tỷ tỷ, đến lúc đó muội muội sẽ hành hạ chết Vân Khanh báo thù cho ngươi! Ngươi hẳn hận nàng nhất đi!

※ ※ ※

Đêm đã dần dần thâm lại, dùng bữa tối xong, Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn nhàn nhạt hàn huyên vài câu liền mang trường tháp đến trong sân hưởng thụ, trong mùa hè, ban đêm thoáng sẽ mát mẻ hơn một chút, Vân Khanh vừa tắm rửa xong, lúc này nghiêng người tựa trên một chiếc giường êm, tóc dài ướt nhẹp còn nhỏ nước, trước người nàng là một cái tủ gỗ nho nhỏ, cao chừng đến gối, trên mặt để đặt một ngọn đèn nho nhỏ, bên ngoài ngọn đèn đậy một cái tráo lưu ly trong suốt, gió thổi tới bấc đèn không động chút nào, Tử Khâm tay cầm một khối khăn vải màu trắng thay Vân Khanh lau tóc dài.

Lúc này Vân Khanh mặc một thân quần áo trong màu trắng, gã sai vặt trong sân đều phái đi hầu hạ bên ngoài viện, bởi vậy nàng cũng không lo lắng sẽ có người nào đó nhìn thấy, trong tay nàng cầm một quyển sách cổ ố vàng, thần sắc trang nghiêm xem cực kỳ nghiêm túc.

Phong Lam Cẩn tắm rửa xong đẩy xe lăn ra khỏi phòng nhìn thấy chính là một màn như vậy, trong màn đêm trăng sáng treo cao, ánh sao sáng chói, có gió đêm thổi tới, thổi một mảng lớn Thanh Trúc chạm vào nhau truyền đến tiếng vang “Sột soạt”, nàng đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ, Trúc Ảnh ẻo lả, thân ảnh của nàng lúc sáng lúc tối, nhìn vào thế nhưng có vẻ không rõ ràng.

Hắn nhẹ nhàng đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, nàng một lòng đắm chìm trong trang sách thế nhưng hoàn toàn không phát giác, Phong Lam Cẩn nhìn làn da bạch ngọc của nàng ở trong màn đêm lóng lánh phát ra ôn nhuận sáng bóng, con mắt không khỏi sâu thêm.

Làm thủ thế ra hiệu Tử Khâm đừng lên tiếng, Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng đẩy xe lăn tới, từ trong tay Tử Khâm tiếp nhận khăn vải, không đếm xỉa con mắt nàng trừng lớn, làm thủ thế, ra hiệu nàng rời đi.

Tử Khâm lấy làm kinh hãi, sững sờ tại chỗ một chút, sau đó cúi đầu xuống nhanh chóng khom người rời đi.

Nàng suy nghĩ trong lòng, tiểu thư thật sự là gả đúng người, không có nam tử nào sẽ khuất tôn giáng quý cầm khăn bông lau đầu tóc cho vợ, bởi vì chuyện này đối với bọn họ mà nói là vũ nhục, cảm thấy mất mặt! Huống chi cô gia có được thân phận tôn quý như vậy, nếu đổi thành trước kia, có người nói với nàng, một nam tử nguyện ý vì một nữ tử lau đầu tóc, nàng nhất định sẽ “Phi – -” khinh bỉ phun người nọ một ngụm nước miếng, sau đó lại tặng kèm một hồi khinh khỉnh.

Nhưng là lúc này từ rất xa nhìn cô gia dịu dàng vì tiểu thư lau tóc, nàng thế nhưng cảm thấy chóp mũi cay cay, nhìn hai người kia nhàn nhạt chói lọi, cảm thấy rất hài hòa.

Tử Khâm nhẹ nhàng lui xuống, khóe môi mang theo một tia mỉm cười chúc phúc.

Trong phòng làm việc, Lục Nhi cùng Lục Uyển cũng không nghĩ như vậy, Lục Uyển một thân váy mẫu đơn trang điểm xinh đẹp, trên mặt còn trang dung nhàn nhạt, nàng liên tục chú ý động tĩnh ngoài phòng, lúc này nhìn thấy thiếu gia thiên nhân của nàng thế nhưng lau đầu tóc cho Vân Khanh, mà Vân Khanh đương nhiên tiếp nhận Đại thiếu gia hầu hạ, trong mắt nàng cơ hồ muốn toát ra ngọn lửa nồng nặc. Thấy Lục nhi ở bên đang trải giường chiếu xếp chăn, nàng chỉ chỉ một màn ngoài cửa sổ, sắc mặt tức đỏ bừng, chỉ trích, “Lục Nhi ngươi xem, thiếu phu nhân cũng thật là quá đáng, Đại thiếu gia nhà chúng ta chưa từng làm việc nặng như vậy, hôm nay gả tiến Phong gia bất quá một ngày liền để cho Đại thiếu gia hầu hạ nàng, quả thực là quá đáng, hôm nay như vậy, ngày khác không biết có thể leo đến đỉnh đầu Đại thiếu gia chúng ta hay không đây. Đại thiếu gia thế nhưng cũng tùy nàng, ta nói Đại thiếu gia hung hăng trách cứ nàng xem nàng sau này còn dám tác oai tác phúc như thế hay không!”

Lục nhi trải giường chiếu, ngón tay khẽ cứng đờ, nhìn thấy một màn ấm áp như vẽ ngoài cửa sổ, nàng ngược lại không có kích động như Lục Uyển, nói cho cùng xem lão gia đối với phu nhân sủng ái như thế nào liền biết Đại thiếu gia sẽ như thế đó, từ thời điểm Đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân đính hôn nàng liền biết sẽ có hôm nay.

Nhẹ nhàng thở dài, trấn an Lục Uyển vài câu, “Ngươi nha, tiểu tâm tư mau thu lại, thiếu phu nhân không phải là người dễ đối phó, cũng không phải là người có thể chứa người, huống chi ta và ngươi đi theo Đại thiếu gia lâu như vậy, nếu người muốn ngươi thì đã làm, cần gì đợi đến hôm nay, nếu trước kia đã không có cơ hội thì về sau càng đừng suy nghĩ. Lúc trước có bao nhiêu người chê cười lão gia cùng phu nhân, chờ hai người bọn họ tách ra sau đó tìm cơ hội câu dẫn lão gia, nhưng ngươi xem hiện tại lão gia cùng phu nhân còn không phải là vài thập niên ân ái như một ngày, sau này nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta chính là nha đầu, lại hơn người cũng chỉ là nha đầu!”

Lục Uyển thẹn quá hoá giận, “Ngươi câm miệng, ai ôm tâm tư như vậy đối với Đại thiếu gia!”

Lục Nhi như có điều suy nghĩ nhìn Lục Uyển một thân sáng chói, ngay cả nàng một tiểu nha đầu đều nhìn rõ ràng, thiếu phu nhân làm sao có thể không biết, bất quá là không có đem Lục Uyển để vào mắt, cho nên mới liên tục không đếm xỉa thôi, nếu nàng ta liên tục không biết bớt phóng túng như vậy, chỉ sợ không cần thiếu phu nhân động thủ, Đại thiếu gia liền trực tiếp đem nàng ta ném ra Thanh Trúc viên.

Nàng có thể nhìn ra Đại thiếu gia đối với thiếu phu nhân tốt như thế nào, ấm áp nhàn nhạt trong mắt kia là không lừa được người.

Trước kia ngoại trừ vài người chí thân Phong gia, nàng chưa bao giờ thấy Đại thiếu gia đối với người nào để tâm như vậy.

Bên kia Lục Uyển trầm mặc một hồi lại nhịn không được, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người trong rừng trúc tựa như một đôi tiên nhân, ác ngoan nói, “Bất quá là vì bệ hạ tứ hôn mới để cho nàng gả vào Phong gia, Đại thiếu gia cũng là nhìn vào thể diện bệ hạ mới đối tốt với nàng, chỉ cần có thể trở thành người nhà Đại thiếu gia, hắn đều sẽ ôn nhu đối đãi như vậy.”

Nghe vậy, Lục Nhi lắc đầu chẳng nói đúng sai khẽ cười một tiếng, tiếp tục chuyện tình trong tay mình, đem giường chiếu trải thật chỉnh tề, lại đem quần áo ngày thứ hai Đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân phải mặc đều đặt ở trên ghế nhỏ đầu giường, nhìn ánh mắt Lục Uyển vẫn gắt gao nhìn chằm chằm đôi bích nhân ngoài cửa sổ như cũ, nàng khẽ lắc đầu, hơi lo lắng nhìn Lục Uyển, than nhẹ một tiếng, biết rõ nói cái gì nàng ta đều nghe không vào, dứt khoát liền không nói thêm lời, cước bộ nhẹ nhàng chậm chạp từ trong nhà lui ra ngoài.

Đại thiếu gia đi ngủ cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho hai người các nàng hầu hạ, bây giờ sắc trời cũng đã muộn, vừa rồi Chu má má đã phân phó nàng, đem phòng thu thập xong xuôi có thể đi nghỉ ngơi.

Lục Nhi nhìn Đại thiếu gia cùng thiếu phu nhân ở tiền viện không đành lòng quấy rầy, từ sau nhà đi vòng một vòng lớn trở về gian phòng của mình.

Chu má má từ chỗ tối tăm đi ra, khẽ gật đầu đối với bóng lưng Lục Nhi, sau đó nhíu mày nhìn Lục Uyển trong phòng không có ý tứ rời đi.

Tiểu thư băn khoăn là có đạo lý, các nàng vừa đến Phong gia bất quá một ngày cũng đã xử trí một Mặc Hà, hôm nay nếu lại động thủ đối với thiếp thân nha đầu bên cạnh cô gia, chỉ sợ sẽ lưu lại tội danh ngang ngược càn rỡ không thể dung người cho người ta.

Chu má má nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời khỏi phòng, người bên cạnh cô gia vẫn để chính hắn xử trí thì khá hơn!

Ngoài phòng, Vân Khanh khẽ nhíu mày, nàng vừa rồi cũng cảm giác được, có một tầm mắt cực kỳ *** (không rõ) liên tục bắn tới trên người nàng, nàng vốn cũng không để ý, nhưng là chủ nhân ánh mắt kia hiển nhiên vô cùng không kiêng nể gì cả, càng vô lý phát ra, Vân Khanh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của người, nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, Vân Khanh không chút nghi ngờ, lúc này nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.

Không cần nhìn cũng biết là ai hiển nhiên đối với mình biểu hiện vô lý như vậy. Nàng đột nhiên không có ý niệm nhìn xuống trong đầu, dè dặt nhặt một mảnh lá rụng bị gió thổi rơi ở trên bàn kẹp ở giữa trang sách, sau đó khép lại sách cổ ố vàng.

Sách cổ này được bảo hộ xem như cực tốt, thời gian hơn một trăm năm cũng chỉ làm tờ giấy ố vàng, trang sách hơi quăn cũng là vì lâu dài lật xem. Vân Khanh cẩn thận đem sách cổ ôm vào trong ngực, lẩm bẩm nói, “Thì ra thế gian này thế nhưng thật là có kỳ nữ tử như vậy, chỉ hận sinh không gặp thời, nếu không nhất định phải kết giao một phen.”

Trên tóc dài truyền đến độ mạnh yếu ôn nhu, Vân Khanh không khỏi nhắm mắt lại nhẹ nhàng dựa ở trên nệm, “Tử Khâm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, ta nói không cần lau, gió đêm lớn như vậy, lập tức có thể khô.”

Bởi vì nàng nằm ngửa, quần áo trước ngực hơi mở, lộ ra cái yếm màu trắng bạc bên trong, màu bạc kia dưới ánh trăng chiếu rọi càng phát ra chói mắt, theo màu bạc kia nhìn núi non trước ngực nàng, hô hấp Phong Lam Cẩn có chút dừng lại, đôi mắt lập tức trở nên thâm trầm như biển.

Ngón tay của hắn dừng một chút, khăn vải màu trắng bị hắn tiện tay ném đi, lúc này Vân Khanh đã cảm giác được có chút không ổn, nghe sau lưng không có âm thanh truyền đến nàng vừa quay đầu lại liền thấy đáy mắt Phong Lam Cẩn lóe ra một tia ám trầm.

Vân Khanh quay đầu đúng lúc làm thỏa mãn ý nguyện người nào đó, thân thể của nàng nhất thời bay lên không, nàng theo bản năng ôm lấy eo Phong Lam Cẩn, cảm giác được hắn súc thế mà phát mãnh liệt, không khỏi lúng túng cười một tiếng, nàng nhìn con ngươi Phong Lam Cẩn ám trầm, trong lòng dâng lên dự cảm cực kỳ bất hảo, vuốt vuốt tóc dài của mình còn có chút ướt, nàng lúng túng cười một tiếng, “Ngạch, tóc còn không khô, ta lại thổi gió trong chốc lát!”

Nói xong liền định từ trong ngực hắn nhảy ra.

Phong Lam Cẩn làm sao để cho nàng như ý, từ trong cổ hắn tràn ra một tiếng cười nhẹ, cúi đầu nhìn con ngươi như giếng cổ của Vân Khanh nổi lên một tia ngượng ngùng cùng lúng túng, tâm tình không khỏi tốt lên, ở bên tai của nàng dùng thanh âm mập mờ khàn khàn ủy khuất nói.

“Nương tử, đêm qua động phòng hoa chúc đã bị lãng phí một cách vô ích, hôm nay cũng không thể lãng phí như vậy, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, mặc chỉ là tục ngữ, nhưng nếu là kinh nghiệm tổ tiên tổng kết ra, tất nhiên là có đạo lý. Chúng ta đừng lãng phí thời gian đi…”

“Nhưng là tóc của ta…”

“Vi phu thay nàng!” Nói xong hắn liền nắm cổ tay nàng, dùng nội lực hong khô mái tóc dài của nàng.

“Sách của ta…”

“Ngày mai xem lại!” Hắn đã thôi động xe lăn ôm nàng từng bước một lăn về nội thất.

“Ta…”

Hắn đột nhiên dùng môi bao trùm môi của nàng, một hồi lâu mới dời đi, nhìn gò má nàng đỏ bừng, đáy mắt u ám cơ hồ hình thành một đạo dòng nước xoáy thật sâu, hắn nói giọng khàn khàn, “Nương tử, nàng nói nhiều lắm!”

Vân Khanh rốt cục ngậm miệng lại, hơi khẩn trương bắt lấy quần áo trong tơ lụa của Phong Lam Cẩn, tùy ý hắn mang theo nàng đến gần nội thất…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook