Chương 149: Quyển 4 - Chương 22: Khánh Viễn Đế uy hiếp
Quân Tàn Tâm
25/02/2018
Edit: Trảm Phong
Cùng ngày Phong Lam Cẩn đến gần giờ Tý mới từ trong cung trở về, hắn được Mặc Huyền đẩy trở lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Vân Khanh một mực ở trong phòng chờ hắn trở lại, thấy hắn chỉ có ở trong nhà mới cởi xuống phòng bị, nàng vội vã nghênh đón, thuận tay tiếp nhận xe lăn trong tay Mặc Huyền, dặn dò Mặc Huyền.
“Ngươi cũng mệt mỏi rất nhiều ngày, sớm đi nghỉ ngơi.” Nàng chuyển mắt nhìn thấy Tử Khâm lúc nhìn Mặc Huyền nở nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt, che miệng cười nhạt một tiếng, “Tử Khâm, Mặc Huyền là một kẻ thô kệch cũng không hiểu cái gì tỉ mỉ, ngươi đi phòng hắn xem một chút có cái gì thiếu, sau đó để cho Chu má má bổ đủ cho hắn đi.”
Tử Khâm từ trước đến nay hào sảng trầm ổn thế nhưng mặt hơi ửng hồng, len lén liếc Mặc Huyền, thấy bộ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, mặt không chút thay đổi, nhiệt độ trên mặt thoáng cái liền hạ xuống. Nàng rũ mí mắt xuống nhàn nhạt đáp một tiếng, “Vâng, tiểu thư.” Ra bên ngoài đi vài bước lại không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Huyền, “Mặc Huyền đại công tử trở về gian phòng của mình chẳng lẽ còn cần nô tỳ dẫn đường sao?”
Trong lời nói đầy ý tứ mỉa mai mười phần hàm xúc, sắc mặt Mặc Huyền rốt cục hơi đổi.
Nhàn nhạt quét Tử Khâm, không nói gì bước ra khỏi phòng.
Hốc mắt Tử Khâm ửng hồng, thi lễ bước nhanh về phía trước.
Thấy vậy, Vân Khanh khẽ thở dài một tiếng.
Luôn luôn là người cơ trí, nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn cũng biết tiểu thư cùng cô gia có chuyện muốn nói, Xuân Hoa hiểu ý, “Tiểu thư, ta đi chuẩn bị nước nóng để cô gia tắm rửa.”
“Đi đi.”
Xuân Hoa vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh tìm y phục thường của Phong Lam Cẩn thay quần áo cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi, nàng đứng ở phía sau hắn mát xa huyệt Thái Dương cho hắn, Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, vội vàng nắm tay của nàng.
“Không cần.”
Trong kinh thành trời vào thu đã có cảm giác mát, thân thể Vân Khanh vốn tính hàn, lúc này đôi tay lại càng lạnh buốt giống như khối băng, hắn ngẩn người, nhìn xiêm y nàng đơn bạc, khẽ nhíu mày, “Sao không mặc dày một chút.”
“Không lạnh.” Vân Khanh ngồi trên mép giường khẽ cười nói, “Nào có yếu ớt như vậy, còn chưa tới mùa đông đấy.” Nhưng không có đem tay rút về, thấy bộ dáng Phong Lam Cẩn không đồng ý, nàng mím môi cười một tiếng, “Thật sự không lạnh, thể chất ta vốn hàn, cho nên ngày hơi lạnh lẽo chút trên người liền lạnh vô cùng.”
Phong Lam Cẩn liền thở dài, “Lần sau không cần chờ ta, đều đã giờ Tý, nàng bây giờ không phải là một người, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Ta biết rõ.” Nàng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hắn, hơi có chút lo lắng, “Khánh Viễn Đế không có làm khó chàng đi.”
“Không có.” Phong Lam Cẩn cười mây trôi nước chảy, tựa hồ như là nhớ ra cái gì đó, hắn nhếch môi khẽ mỉm cười, bộ dáng có chút đắc ý, “Hôm nay Khánh Viễn Đế cử hành yến hội đón gió tẩy trần, Quân Ngạo cũng tham gia.”
“A?”
Nhớ tới cảnh tượng ngày đó Quân Ngạo bị Phong Lam Cẩn vây hãm ở trong trận, Vân Khanh cười hắc hắc, có chút tiếc hận, “Nhanh thế mà đã từ trong trận trốn ra được.”
Nàng cắn cắn môi nghĩ tới chuyện tình Mạc Ngôn bị thương nặng, cũng không biết hắn có biết tình huống hay không.
“Làm sao vậy?” Hắn liếc nhanh nhìn ra nàng muốn nói lại thôi.
Vân Khanh nghĩ tới muốn lừa gạt cũng không thể lừa gạt được, cho nên dù lo lắng cho hắn, nhưng vẫn đem tình huống một năm một mười của Mạc Ngôn nói cho Phong Lam Cẩn.
Lời nói của nàng vừa ra trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Không khí có chút khẩn trương.
Ánh mắt Vân Khanh rơi vào bên tay hắn đặt trên xe lăn, mu bàn tay trắng nõn như ngọc nổi gân xanh, gắt gao nắm chặt nắm tay, toàn thân hắn đều tản ra sát khí hung ác nham hiểm, bộ dáng Phong Lam Cẩn toàn thân tràn đầy sát khí như vậy Vân Khanh cho tới giờ đều chưa từng gặp qua.
Lòng của nàng sít sao lạnh lẽo.
“Phong Lam Cẩn…”
“Ừ.” Hắn ngẩng đầu lên, sát khí trên người trong nháy mắt biến mất vô tung, ngẩng đầu đối với nàng lại vẫn lộ ra nụ cười ấm áp ôn nhu như trước kia, giống như là một màn vừa rồi căn bản cũng không xuất hiện, chỉ là đôi mắt trở nên sâu không lường được, có sóng lớn u ám như đêm tối trong con ngươi thâm thúy quay cuồng lao nhanh.
Hắn lại vẫn như ngày thường sờ sờ mái tóc dài của nàng, khẽ mỉm cười, “Đừng lo lắng, nương sẽ khá hơn.”
“Phong Lam Cẩn!” Trong lòng nàng thoáng cái liền dâng lên khủng hoảng không biết tên, sít sao bắt lấy cánh tay của hắn, trịnh trọng mà lo lắng nhìn hắn, “Chàng bình tĩnh một chút, không cần làm ra chuyện điên rồ, nương nhất định sẽ khá hơn.”
Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, khuôn mặt lại càng thêm ấm áp.
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì, mẫu thân nhất định sẽ khá hơn!” Hắn nhấn mạnh, thay vì nói là đang an ủi Vân Khanh, không bằng nói là đang an ủi mình.
Hắn nhìn màn đêm hắc ám ngoài cửa sổ, con ngươi khẽ nheo lại, an ủi cười cười với Vân Khanh, “Đừng lo lắng, nàng nghỉ ngơi trước, cha biết rõ ta đã trở về, nhất định sẽ ở trong phòng chờ ta, ta đi thỉnh an cha mẹ sẽ trở lại.”
Vân Khanh biết rõ hắn có chuyện muốn cùng cha thương lượng, cho nên cũng không ngăn cản.
Khẽ gật đầu với hắn.
Phong Lam Cẩn liền đẩy xe lăn từ từ ra khỏi phòng.
Ngay khi thân ảnh của hắn biến mất trong tầm mắt Vân Khanh, khóe môi hắn giương cao lập tức mân thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, rét lạnh làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đến trong vườn đào, Phong Nhiễm Mặc quả nhiên vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đẩy xe lăn vào trong nhà, không để người làm bẩm báo, Phong Nhiễm Mặc là nhân vật nào, từ lúc xe lăn hắn ma sát mặt đất cũng biết là hắn đến đây.
Mạc Ngôn đã ngủ cả ngày lúc này đang thanh tỉnh, thấy con lớn nhất trở lại, sắc mặt khó nén kích động, hướng về phía con trai vẫy vẫy tay, hưng phấn giống như tiểu hài tử.
“Cẩn nhi đã trở lại, mau để cho mẫu thân xem một chút.”
Phong Lam Cẩn sớm đã thu liễm tất cả tâm tình, cười ôn hòa lại từ dung, không có phân nửa do dự liền đẩy xe lăn đến đầu giường Mạc Ngôn.
Sắc mặt Mạc Ngôn trước sau như một trắng bệch như tờ giấy, Phong Lam Cẩn trong lòng đau xót, lại che giấu ở đáy mắt, hắn cúi đầu kêu một tiếng.
“Nương, ta đã trở về.”
Mạc Ngôn lại không phát hiện tâm tình con trai nhỏ, nàng như khi còn bé xoa bóp gò má con trai, mặt khổ, “Cẩn nhi, con gầy.”
“Vâng.” Nếu là lúc trước Phong Lam Cẩn nhất định phải trêu chọc một phen không để cho Mạc Ngôn lo lắng, lúc này lại lôi kéo tay mẫu thân dán ở trên má, giống như khi còn bé cùng Mạc Ngôn làm nũng, “Nương, người có biết hay không ta cùng Khanh nhi vừa mới đến Giang Nam rất không thích đồ ăn chỗ đó, hoặc là thanh đạm vô vị, hoặc là ngọt ngán người. Nương… Người nhanh tốt lên, ta nghĩ ăn đồ ăn người tự tay làm.”
“Tốt, chờ nương tốt lên liền làm cho con.”
“Vâng.” Hắn cúi đầu đáp một tiếng, lại cười nói, “Không chỉ là con trai của người, cháu ngoan của người cũng muốn ăn thức ăn người nấu.”
“A?” Mạc Ngôn trừng to mắt lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn con lớn nhất mỉm cười nhìn nàng, miệng đều đã quên khép lại, “Con nói cái gì?”
“Người không phải là vẫn luôn muốn ôm tôn tử sao? Hôm nay hài lòng không?”
“A a a a…” Mạc Ngôn đột nhiên hưng phấn hét rầm lên, nếu không phải đang nằm ở trên giường phỏng chừng đã muốn nhảy dựng lên hoa tay múa chân, nàng thất kinh, “A a a, Khanh nhi thế nhưng có thai. Ta sắp làm tổ mẫu a.”
Vừa nghĩ tới không lâu nữa trong tương lai có tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm để cho nàng chà đạp, nàng hưng phấn gò má đều ửng đỏ.
Vì sắc mặt nàng tái nhợt tăng thêm vài phần thần thái.
Phong Nhiễm Mặc thấy cũng hết sức cao hứng.
“Khanh nhi hôm nay trở lại cũng không có nói.”
“Không phải là muốn cho người một kinh hỉ sao.” Phong Lam Cẩn mím môi cười một tiếng.
Mạc Ngôn lại hưng phấn quá lợi hại, kích động ho khan.
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc căng thẳng, lắc mình một cái đã đến mép giường, vỗ sống lưng của nàng, “Nàng kích động cái gì, cháu nội cũng sẽ không chạy.”
Phong Lam Cẩn đã rót một chén nước ấm đi đến đưa cho phụ thân.
Mạc Ngôn uống nước xong mới ổn định lại, ngượng ngùng cười cười cũng không nói chuyện, chỉ là sắc mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Chẳng qua khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người Phong Lam Cẩn… Hoặc là nói trên đùi, nụ cười trên mặt liền ảm đạm xuống.
Năm đó… Nếu không phải nàng không có ý đề phòng người khác, ăn đồ Khánh Viễn Đế đưa trúng độc… chân Cẩn nhi cũng sẽ không tàn phế…
Nàng rũ mí mắt xuống, hốc mắt ửng đỏ.
Điểm này là chỗ nàng vĩnh viễn đều cảm thấy thua thiệt Cẩn nhi.
Rõ ràng là quý công tử nhẹ nhàng phong độ ưu nhã ung dung, lại vì hai chân có bệnh tật, năm đó hắn vẫn là thiếu niên khinh cuồng chưa có ngồi trên thừa tướng vị, bị bao nhiêu người xem thường mới dưỡng thành tính tình tự bế.
Nhưng cho tới bây giờ cũng không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp.
Bên cạnh ngay cả một tri tâm hảo hữu chí giao cũng không có…
Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn có thể nói là hiểu biết quá sâu đối với Mạc Ngôn, vừa nhìn nét mặt của nàng cũng biết nàng áy náy cái gì, Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc liếc nhau một cái, không muốn lại để cho Mạc Ngôn lại áy náy.
Hắn kéo kéo cánh tay mẫu thân, cúi đầu nói, “… Nương…”
“Ừ?” Mạc Ngôn liếc hắn một cái, càng thêm rầu rĩ không vui.
Một màn kế tiếp lại làm cho nàng mở mắt thật to, cơ hồ khó có thể tin vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy con lớn nhất ưu nhã ngồi trên xe lăn lại khẽ đẩy xe lăn ra, từ trên ghế đứng lên.
Mạc Ngôn gắt gao che miệng.
Phong Lam Cẩn lại lập tức ngồi xuống, hắn cầm tay Mạc Ngôn, khẽ mỉm cười với nàng, “Con trai của người cũng không phải là người vô dụng như vậy, sớm đã tốt rồi.”
“Lão Thiên…” Nàng mau ngất đi thôi, “Cuối cùng là thế nào?” Vừa quay đầu nhìn thấy Phong Nhiễm Mặc một bộ dạng nhạt không gợn sóng, cũng biết hắn đã sớm biết chuyện này, nàng vẫn khiếp sợ như cũ, “Hai người ai giải thích cho ta một chút.”
Phong Lam Cẩn liền đem chuyện chân của hắn sao lại trúng độc, thời điểm ở trong núi cùng sư phụ tập võ sư phụ đã nghĩ biện pháp giúp hắn giải độc, hơn nữa vì không làm cho Khánh Viễn Đế nghi kỵ lại tiếp tục giấu giếm tất cả mọi người.
Mà ngay cả chuyện tình gây dựng sự nghiệp tại Giang Nam cũng đều một năm một mười cùng mẫu thân hồi báo một phen.
Mạc Ngôn cả đêm đã bị kích thích quá nhiều, lúc này hơi có chút ảo giác, nàng suy nghĩ hồi lâu, hốc mắt đều đỏ, không lại truy vấn gì nữa, chỉ không ngừng tái diễn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”
Nàng lắc lắc đầu khoát tay nói, “Tốt lắm, chớ cùng ta giải thích, chuyện tình trên triều đình ta không hiểu lắm, hai người giấu diếm ta cũng là đúng, hôm nay…” Nàng nức nở nói, “Nương chỉ cần biết con không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Phong Lam Cẩn mỉm cười không nói.
Nàng cả ngày nay nhận được kinh hỉ quá nhiều, cũng hơi mệt chút, mông lung nhắm mắt lại dựa trên gối dựa nghe hai cha con Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc nói chuyện. Mãi cho đến lúc ngủ khóe môi đều mang theo nụ cười.
Phong Nhiễm Mặc dừng nói, thay nàng dịch tốt góc chăn, tắt đèn cùng Phong Lam Cẩn ra khỏi phòng.
Hai người tới trong thư phòng.
Hai cha con chỉ có thời điểm gặp được một vài vấn đề nghiêm trọng mới đến thư phòng thương thảo.
Giống nhau chính là, thời điểm xuất hiện ở đào viên nụ cười trên mặt hai cha con đều rơi xuống. Phong Lam Cẩn nhìn phụ thân gần hai tháng chưa gặp mặt giống như già đi hơn mười tuổi, trong lòng đau xót.
Trong thư phòng ánh nến lay động, Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn giống như tri kỷ ngồi đối diện nhau.
Trầm mặc một hồi lâu, Phong Nhiễm Mặc rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Cẩn nhi, chờ thân thể mẫu thân con tốt hơn, cha không thể giúp con cái gì, thân thể mẹ con không tốt, ngày giờ… Có lẽ không có bao nhiêu, cha muốn mang nàng đi nhìn xung quanh, tương lai không còn tiếc nuối.”
Nơi cổ họng Phong Lam Cẩn cứng lại. Lại khẽ mỉm cười.
“Cha, hài nhi đều hiểu.”
“Khanh nhi là một hài tử tốt, cũng có thể giúp được cho con, đến tháng chạp tiểu Duyệt sẽ cùng Bạch gia công tử thành thân, ta rất yên tâm, Bạch gia lão gia tử mặc dù thâm trầm, nhưng nổi danh bao che khuyết điểm, ngay cả không có tầng quan hệ với Khanh nhi cũng sẽ không bạc đãi tiểu Duyệt. Lan Tinh đến trong quân doanh cũng thành thục rất nhiều, ta cũng rất yên tâm. Chỉ có Lan Nguyệt…” Hắn dừng một chút, “Thân phận của hắn đặc thù, nếu có một ngày bại lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ đưa tới họa sát thân, con cần phải đem nhiều tâm tư đặt ở trên người nó, nó là hài tử hiểu chuyện trầm ổn, cả đời này vi phụ thực xin lỗi cô cô con, cốt nhục duy nhất của nàng, con nhất định phải bảo toàn thật tốt, vi phụ không kỳ vọng Lan Nguyệt có thể đại phú đại quý, chỉ cần cả đời vô lo là được.”
“Con đều hiểu!”
“Ừ!” Phong Nhiễm Mặc từ sự tình trong nhà lập tức chuyển tới trên triều đình, sắc mặt lập tức tối xuống, “Quân Dạ lần này quá kiêu ngạo, không dạy dỗ hắn ta khó giải hận!”
Quân Dạ là đại danh Khánh Viễn Đế.
Sắc mặt Phong Lam Cẩn cũng đông lạnh xuống, “Cha, chuyện này người cũng đừng phí tâm, ta đã nắm được đằng chuôi của hắn…”
“Đằng chuôi?”
“Đúng vậy.” Con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một đạo hàn quang, “Cha, mẫu thân là uy hiếp lớn nhất của người, những năm gần đây hài nhi vẫn cho Quân Dạ là một người cực độ tư lợi, cả triều đình cũng không có người làm cho hắn để ý, nhưng là… Gần đây hài nhi phát hiện, hắn cũng có uy hiếp!”
Lúc hai cha con từ trong thư phòng đi ra đã là cuối giờ Tý, Phong Lam Cẩn trở lại Trúc viên, cúi đầu nói, “Mặc Huyền.”
Một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, Mặc Huyền đã xuất hiện ở trước mặt Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn từ trong tay áo móc ra một phong thư giao cho Mặc Huyền.
“Đi giao cho Tam điện hạ, nói Phong Lam Cẩn có chỗ cầu xin.”
Cùng ngày Phong Lam Cẩn đến gần giờ Tý mới từ trong cung trở về, hắn được Mặc Huyền đẩy trở lại, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Vân Khanh một mực ở trong phòng chờ hắn trở lại, thấy hắn chỉ có ở trong nhà mới cởi xuống phòng bị, nàng vội vã nghênh đón, thuận tay tiếp nhận xe lăn trong tay Mặc Huyền, dặn dò Mặc Huyền.
“Ngươi cũng mệt mỏi rất nhiều ngày, sớm đi nghỉ ngơi.” Nàng chuyển mắt nhìn thấy Tử Khâm lúc nhìn Mặc Huyền nở nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt, che miệng cười nhạt một tiếng, “Tử Khâm, Mặc Huyền là một kẻ thô kệch cũng không hiểu cái gì tỉ mỉ, ngươi đi phòng hắn xem một chút có cái gì thiếu, sau đó để cho Chu má má bổ đủ cho hắn đi.”
Tử Khâm từ trước đến nay hào sảng trầm ổn thế nhưng mặt hơi ửng hồng, len lén liếc Mặc Huyền, thấy bộ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, mặt không chút thay đổi, nhiệt độ trên mặt thoáng cái liền hạ xuống. Nàng rũ mí mắt xuống nhàn nhạt đáp một tiếng, “Vâng, tiểu thư.” Ra bên ngoài đi vài bước lại không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Huyền, “Mặc Huyền đại công tử trở về gian phòng của mình chẳng lẽ còn cần nô tỳ dẫn đường sao?”
Trong lời nói đầy ý tứ mỉa mai mười phần hàm xúc, sắc mặt Mặc Huyền rốt cục hơi đổi.
Nhàn nhạt quét Tử Khâm, không nói gì bước ra khỏi phòng.
Hốc mắt Tử Khâm ửng hồng, thi lễ bước nhanh về phía trước.
Thấy vậy, Vân Khanh khẽ thở dài một tiếng.
Luôn luôn là người cơ trí, nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn cũng biết tiểu thư cùng cô gia có chuyện muốn nói, Xuân Hoa hiểu ý, “Tiểu thư, ta đi chuẩn bị nước nóng để cô gia tắm rửa.”
“Đi đi.”
Xuân Hoa vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh tìm y phục thường của Phong Lam Cẩn thay quần áo cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn hơi mệt mỏi, nàng đứng ở phía sau hắn mát xa huyệt Thái Dương cho hắn, Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, vội vàng nắm tay của nàng.
“Không cần.”
Trong kinh thành trời vào thu đã có cảm giác mát, thân thể Vân Khanh vốn tính hàn, lúc này đôi tay lại càng lạnh buốt giống như khối băng, hắn ngẩn người, nhìn xiêm y nàng đơn bạc, khẽ nhíu mày, “Sao không mặc dày một chút.”
“Không lạnh.” Vân Khanh ngồi trên mép giường khẽ cười nói, “Nào có yếu ớt như vậy, còn chưa tới mùa đông đấy.” Nhưng không có đem tay rút về, thấy bộ dáng Phong Lam Cẩn không đồng ý, nàng mím môi cười một tiếng, “Thật sự không lạnh, thể chất ta vốn hàn, cho nên ngày hơi lạnh lẽo chút trên người liền lạnh vô cùng.”
Phong Lam Cẩn liền thở dài, “Lần sau không cần chờ ta, đều đã giờ Tý, nàng bây giờ không phải là một người, phải nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Ta biết rõ.” Nàng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hắn, hơi có chút lo lắng, “Khánh Viễn Đế không có làm khó chàng đi.”
“Không có.” Phong Lam Cẩn cười mây trôi nước chảy, tựa hồ như là nhớ ra cái gì đó, hắn nhếch môi khẽ mỉm cười, bộ dáng có chút đắc ý, “Hôm nay Khánh Viễn Đế cử hành yến hội đón gió tẩy trần, Quân Ngạo cũng tham gia.”
“A?”
Nhớ tới cảnh tượng ngày đó Quân Ngạo bị Phong Lam Cẩn vây hãm ở trong trận, Vân Khanh cười hắc hắc, có chút tiếc hận, “Nhanh thế mà đã từ trong trận trốn ra được.”
Nàng cắn cắn môi nghĩ tới chuyện tình Mạc Ngôn bị thương nặng, cũng không biết hắn có biết tình huống hay không.
“Làm sao vậy?” Hắn liếc nhanh nhìn ra nàng muốn nói lại thôi.
Vân Khanh nghĩ tới muốn lừa gạt cũng không thể lừa gạt được, cho nên dù lo lắng cho hắn, nhưng vẫn đem tình huống một năm một mười của Mạc Ngôn nói cho Phong Lam Cẩn.
Lời nói của nàng vừa ra trong phòng hồi lâu cũng không có động tĩnh.
Không khí có chút khẩn trương.
Ánh mắt Vân Khanh rơi vào bên tay hắn đặt trên xe lăn, mu bàn tay trắng nõn như ngọc nổi gân xanh, gắt gao nắm chặt nắm tay, toàn thân hắn đều tản ra sát khí hung ác nham hiểm, bộ dáng Phong Lam Cẩn toàn thân tràn đầy sát khí như vậy Vân Khanh cho tới giờ đều chưa từng gặp qua.
Lòng của nàng sít sao lạnh lẽo.
“Phong Lam Cẩn…”
“Ừ.” Hắn ngẩng đầu lên, sát khí trên người trong nháy mắt biến mất vô tung, ngẩng đầu đối với nàng lại vẫn lộ ra nụ cười ấm áp ôn nhu như trước kia, giống như là một màn vừa rồi căn bản cũng không xuất hiện, chỉ là đôi mắt trở nên sâu không lường được, có sóng lớn u ám như đêm tối trong con ngươi thâm thúy quay cuồng lao nhanh.
Hắn lại vẫn như ngày thường sờ sờ mái tóc dài của nàng, khẽ mỉm cười, “Đừng lo lắng, nương sẽ khá hơn.”
“Phong Lam Cẩn!” Trong lòng nàng thoáng cái liền dâng lên khủng hoảng không biết tên, sít sao bắt lấy cánh tay của hắn, trịnh trọng mà lo lắng nhìn hắn, “Chàng bình tĩnh một chút, không cần làm ra chuyện điên rồ, nương nhất định sẽ khá hơn.”
Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, khuôn mặt lại càng thêm ấm áp.
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì, mẫu thân nhất định sẽ khá hơn!” Hắn nhấn mạnh, thay vì nói là đang an ủi Vân Khanh, không bằng nói là đang an ủi mình.
Hắn nhìn màn đêm hắc ám ngoài cửa sổ, con ngươi khẽ nheo lại, an ủi cười cười với Vân Khanh, “Đừng lo lắng, nàng nghỉ ngơi trước, cha biết rõ ta đã trở về, nhất định sẽ ở trong phòng chờ ta, ta đi thỉnh an cha mẹ sẽ trở lại.”
Vân Khanh biết rõ hắn có chuyện muốn cùng cha thương lượng, cho nên cũng không ngăn cản.
Khẽ gật đầu với hắn.
Phong Lam Cẩn liền đẩy xe lăn từ từ ra khỏi phòng.
Ngay khi thân ảnh của hắn biến mất trong tầm mắt Vân Khanh, khóe môi hắn giương cao lập tức mân thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, rét lạnh làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đến trong vườn đào, Phong Nhiễm Mặc quả nhiên vẫn chưa nghỉ ngơi, hắn đẩy xe lăn vào trong nhà, không để người làm bẩm báo, Phong Nhiễm Mặc là nhân vật nào, từ lúc xe lăn hắn ma sát mặt đất cũng biết là hắn đến đây.
Mạc Ngôn đã ngủ cả ngày lúc này đang thanh tỉnh, thấy con lớn nhất trở lại, sắc mặt khó nén kích động, hướng về phía con trai vẫy vẫy tay, hưng phấn giống như tiểu hài tử.
“Cẩn nhi đã trở lại, mau để cho mẫu thân xem một chút.”
Phong Lam Cẩn sớm đã thu liễm tất cả tâm tình, cười ôn hòa lại từ dung, không có phân nửa do dự liền đẩy xe lăn đến đầu giường Mạc Ngôn.
Sắc mặt Mạc Ngôn trước sau như một trắng bệch như tờ giấy, Phong Lam Cẩn trong lòng đau xót, lại che giấu ở đáy mắt, hắn cúi đầu kêu một tiếng.
“Nương, ta đã trở về.”
Mạc Ngôn lại không phát hiện tâm tình con trai nhỏ, nàng như khi còn bé xoa bóp gò má con trai, mặt khổ, “Cẩn nhi, con gầy.”
“Vâng.” Nếu là lúc trước Phong Lam Cẩn nhất định phải trêu chọc một phen không để cho Mạc Ngôn lo lắng, lúc này lại lôi kéo tay mẫu thân dán ở trên má, giống như khi còn bé cùng Mạc Ngôn làm nũng, “Nương, người có biết hay không ta cùng Khanh nhi vừa mới đến Giang Nam rất không thích đồ ăn chỗ đó, hoặc là thanh đạm vô vị, hoặc là ngọt ngán người. Nương… Người nhanh tốt lên, ta nghĩ ăn đồ ăn người tự tay làm.”
“Tốt, chờ nương tốt lên liền làm cho con.”
“Vâng.” Hắn cúi đầu đáp một tiếng, lại cười nói, “Không chỉ là con trai của người, cháu ngoan của người cũng muốn ăn thức ăn người nấu.”
“A?” Mạc Ngôn trừng to mắt lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn con lớn nhất mỉm cười nhìn nàng, miệng đều đã quên khép lại, “Con nói cái gì?”
“Người không phải là vẫn luôn muốn ôm tôn tử sao? Hôm nay hài lòng không?”
“A a a a…” Mạc Ngôn đột nhiên hưng phấn hét rầm lên, nếu không phải đang nằm ở trên giường phỏng chừng đã muốn nhảy dựng lên hoa tay múa chân, nàng thất kinh, “A a a, Khanh nhi thế nhưng có thai. Ta sắp làm tổ mẫu a.”
Vừa nghĩ tới không lâu nữa trong tương lai có tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm để cho nàng chà đạp, nàng hưng phấn gò má đều ửng đỏ.
Vì sắc mặt nàng tái nhợt tăng thêm vài phần thần thái.
Phong Nhiễm Mặc thấy cũng hết sức cao hứng.
“Khanh nhi hôm nay trở lại cũng không có nói.”
“Không phải là muốn cho người một kinh hỉ sao.” Phong Lam Cẩn mím môi cười một tiếng.
Mạc Ngôn lại hưng phấn quá lợi hại, kích động ho khan.
Sắc mặt Phong Nhiễm Mặc căng thẳng, lắc mình một cái đã đến mép giường, vỗ sống lưng của nàng, “Nàng kích động cái gì, cháu nội cũng sẽ không chạy.”
Phong Lam Cẩn đã rót một chén nước ấm đi đến đưa cho phụ thân.
Mạc Ngôn uống nước xong mới ổn định lại, ngượng ngùng cười cười cũng không nói chuyện, chỉ là sắc mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Chẳng qua khi ánh mắt của nàng rơi vào trên người Phong Lam Cẩn… Hoặc là nói trên đùi, nụ cười trên mặt liền ảm đạm xuống.
Năm đó… Nếu không phải nàng không có ý đề phòng người khác, ăn đồ Khánh Viễn Đế đưa trúng độc… chân Cẩn nhi cũng sẽ không tàn phế…
Nàng rũ mí mắt xuống, hốc mắt ửng đỏ.
Điểm này là chỗ nàng vĩnh viễn đều cảm thấy thua thiệt Cẩn nhi.
Rõ ràng là quý công tử nhẹ nhàng phong độ ưu nhã ung dung, lại vì hai chân có bệnh tật, năm đó hắn vẫn là thiếu niên khinh cuồng chưa có ngồi trên thừa tướng vị, bị bao nhiêu người xem thường mới dưỡng thành tính tình tự bế.
Nhưng cho tới bây giờ cũng không có bao nhiêu chuyển biến tốt đẹp.
Bên cạnh ngay cả một tri tâm hảo hữu chí giao cũng không có…
Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn có thể nói là hiểu biết quá sâu đối với Mạc Ngôn, vừa nhìn nét mặt của nàng cũng biết nàng áy náy cái gì, Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc liếc nhau một cái, không muốn lại để cho Mạc Ngôn lại áy náy.
Hắn kéo kéo cánh tay mẫu thân, cúi đầu nói, “… Nương…”
“Ừ?” Mạc Ngôn liếc hắn một cái, càng thêm rầu rĩ không vui.
Một màn kế tiếp lại làm cho nàng mở mắt thật to, cơ hồ khó có thể tin vào hai mắt của mình.
Chỉ thấy con lớn nhất ưu nhã ngồi trên xe lăn lại khẽ đẩy xe lăn ra, từ trên ghế đứng lên.
Mạc Ngôn gắt gao che miệng.
Phong Lam Cẩn lại lập tức ngồi xuống, hắn cầm tay Mạc Ngôn, khẽ mỉm cười với nàng, “Con trai của người cũng không phải là người vô dụng như vậy, sớm đã tốt rồi.”
“Lão Thiên…” Nàng mau ngất đi thôi, “Cuối cùng là thế nào?” Vừa quay đầu nhìn thấy Phong Nhiễm Mặc một bộ dạng nhạt không gợn sóng, cũng biết hắn đã sớm biết chuyện này, nàng vẫn khiếp sợ như cũ, “Hai người ai giải thích cho ta một chút.”
Phong Lam Cẩn liền đem chuyện chân của hắn sao lại trúng độc, thời điểm ở trong núi cùng sư phụ tập võ sư phụ đã nghĩ biện pháp giúp hắn giải độc, hơn nữa vì không làm cho Khánh Viễn Đế nghi kỵ lại tiếp tục giấu giếm tất cả mọi người.
Mà ngay cả chuyện tình gây dựng sự nghiệp tại Giang Nam cũng đều một năm một mười cùng mẫu thân hồi báo một phen.
Mạc Ngôn cả đêm đã bị kích thích quá nhiều, lúc này hơi có chút ảo giác, nàng suy nghĩ hồi lâu, hốc mắt đều đỏ, không lại truy vấn gì nữa, chỉ không ngừng tái diễn.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…”
Nàng lắc lắc đầu khoát tay nói, “Tốt lắm, chớ cùng ta giải thích, chuyện tình trên triều đình ta không hiểu lắm, hai người giấu diếm ta cũng là đúng, hôm nay…” Nàng nức nở nói, “Nương chỉ cần biết con không có chuyện gì thì tốt rồi.”
Phong Lam Cẩn mỉm cười không nói.
Nàng cả ngày nay nhận được kinh hỉ quá nhiều, cũng hơi mệt chút, mông lung nhắm mắt lại dựa trên gối dựa nghe hai cha con Phong Lam Cẩn cùng Phong Nhiễm Mặc nói chuyện. Mãi cho đến lúc ngủ khóe môi đều mang theo nụ cười.
Phong Nhiễm Mặc dừng nói, thay nàng dịch tốt góc chăn, tắt đèn cùng Phong Lam Cẩn ra khỏi phòng.
Hai người tới trong thư phòng.
Hai cha con chỉ có thời điểm gặp được một vài vấn đề nghiêm trọng mới đến thư phòng thương thảo.
Giống nhau chính là, thời điểm xuất hiện ở đào viên nụ cười trên mặt hai cha con đều rơi xuống. Phong Lam Cẩn nhìn phụ thân gần hai tháng chưa gặp mặt giống như già đi hơn mười tuổi, trong lòng đau xót.
Trong thư phòng ánh nến lay động, Phong Nhiễm Mặc cùng Phong Lam Cẩn giống như tri kỷ ngồi đối diện nhau.
Trầm mặc một hồi lâu, Phong Nhiễm Mặc rốt cục chậm rãi mở miệng.
“Cẩn nhi, chờ thân thể mẫu thân con tốt hơn, cha không thể giúp con cái gì, thân thể mẹ con không tốt, ngày giờ… Có lẽ không có bao nhiêu, cha muốn mang nàng đi nhìn xung quanh, tương lai không còn tiếc nuối.”
Nơi cổ họng Phong Lam Cẩn cứng lại. Lại khẽ mỉm cười.
“Cha, hài nhi đều hiểu.”
“Khanh nhi là một hài tử tốt, cũng có thể giúp được cho con, đến tháng chạp tiểu Duyệt sẽ cùng Bạch gia công tử thành thân, ta rất yên tâm, Bạch gia lão gia tử mặc dù thâm trầm, nhưng nổi danh bao che khuyết điểm, ngay cả không có tầng quan hệ với Khanh nhi cũng sẽ không bạc đãi tiểu Duyệt. Lan Tinh đến trong quân doanh cũng thành thục rất nhiều, ta cũng rất yên tâm. Chỉ có Lan Nguyệt…” Hắn dừng một chút, “Thân phận của hắn đặc thù, nếu có một ngày bại lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ đưa tới họa sát thân, con cần phải đem nhiều tâm tư đặt ở trên người nó, nó là hài tử hiểu chuyện trầm ổn, cả đời này vi phụ thực xin lỗi cô cô con, cốt nhục duy nhất của nàng, con nhất định phải bảo toàn thật tốt, vi phụ không kỳ vọng Lan Nguyệt có thể đại phú đại quý, chỉ cần cả đời vô lo là được.”
“Con đều hiểu!”
“Ừ!” Phong Nhiễm Mặc từ sự tình trong nhà lập tức chuyển tới trên triều đình, sắc mặt lập tức tối xuống, “Quân Dạ lần này quá kiêu ngạo, không dạy dỗ hắn ta khó giải hận!”
Quân Dạ là đại danh Khánh Viễn Đế.
Sắc mặt Phong Lam Cẩn cũng đông lạnh xuống, “Cha, chuyện này người cũng đừng phí tâm, ta đã nắm được đằng chuôi của hắn…”
“Đằng chuôi?”
“Đúng vậy.” Con ngươi Phong Lam Cẩn thoáng hiện lên một đạo hàn quang, “Cha, mẫu thân là uy hiếp lớn nhất của người, những năm gần đây hài nhi vẫn cho Quân Dạ là một người cực độ tư lợi, cả triều đình cũng không có người làm cho hắn để ý, nhưng là… Gần đây hài nhi phát hiện, hắn cũng có uy hiếp!”
Lúc hai cha con từ trong thư phòng đi ra đã là cuối giờ Tý, Phong Lam Cẩn trở lại Trúc viên, cúi đầu nói, “Mặc Huyền.”
Một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, Mặc Huyền đã xuất hiện ở trước mặt Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn từ trong tay áo móc ra một phong thư giao cho Mặc Huyền.
“Đi giao cho Tam điện hạ, nói Phong Lam Cẩn có chỗ cầu xin.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.