Chương 159: Quyển 4 - Chương 32: Kết cục của Phương Du (canh hai)
Quân Tàn Tâm
25/02/2018
Edit: Trảm Phong
Bước lui về phía sau, nàng ta nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt nghiêm nghị từng bước một bức tới, sợ hãi lui về phía sau, cho đến sau lưng dựa vào vách tường mới không đường có thể lui. Trong đôi mắt to của nàng ta chứa đầy nước mắt, trong mắt đều là kinh hoảng sợ hãi. Nàng duỗi ra hai tay, tựa hồ muốn ngăn cản Phong Lam Cẩn đến gần, hoảng sợ nói, “Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể!”
Phong Lam Cẩn bất vi sở động, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ.
Trong con ngươi bị hắc ám thôn tính sát khí lan tràn. Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống làm ánh mắt hắn khẽ nheo lại, hắn ngửa đầu nhìn mặt trời sáng lạn, trước mắt bao trùm một màu đỏ.
Màu đỏ kia làm cho hắn nghĩ tới Vân Khanh rong huyết.
Một khắc kia trong lòng hắn hoảng sợ quên nhảy lên, tim cơ hồ ngừng tim đập, đời này hắn đều không quên được.
Mà hết thảy!
Đều là người trước mắt tạo thành!
“Ngươi làm tổn thương người ta yêu nhất, ta sẽ hoàn lại cho ngươi!” Lúc này Phong Lam Cẩn giống như ma quỷ, đáy mắt tuôn ra thị huyết đỏ hồng, “Phương Du, ngươi để ý nhất có phải túi da trên mặt ngươi hay không?”
“Ngươi muốn làm gì!”
Phương Du trừng to mắt liều mạng dùng hai tay che hai gò má, đã thấy Phong Lam Cẩn từ bên hông rút ra một chủy thủ khéo léo.
Chủy thủ kia mỏng như cánh ve, đao phong sắc bén, dưới dương quang liệt liệt tản ra quang mang lạnh như băng âm trầm.
Nàng thét chói tai muốn trốn, lại bị Phong Lam Cẩn gắt gao đè trên tường.
“Không!” Nàng hoảng sợ không phân biệt nói năng, lần nữa cầm ra thân phận bản thân đã thất lợi rất nhiều lần trên người Phong Lam Cẩn, “Ta là cháu gái ruột Hiền phi, là đại tiểu thư con vợ cả thủ lĩnh Cấm Vệ Quân, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Phong Lam Cẩn có chủ tâm làm cho nàng hỏng mất, chủy thủ lạnh như băng áp vào gương mặt của nàng, nhìn hốc mắt nàng trừng đến cơ hồ thoát khỏi tròng, lại vì sợ chọc phá da thịt trên mặt mà không dám nhúc nhích, Phong Lam Cẩn mỉa mai cười một tiếng.
“Ngươi cho rằng chuyện lần này ta sẽ chỉ tính sổ với một mình ngươi!”
“Ngươi có ý gì?!”
“Ngươi, Phương gia, còn có Quân Ngạo, kể cả cô cô thân ái của ngươi! Một kẻ ta đều sẽ không bỏ qua!” Hắn nhếch môi cười một tiếng, đáy mắt lại lạnh như băng, giờ khắc này hắn không phải là Phong Lam Cẩn ôn nhuận, mà là Phong Tuyệt Trần tà ác.
“Ngươi đây là muốn tạo phản sao?!”
“Không!” Hắn khoát khoát tay, “Muốn tạo phản không phải là ta, là biểu ca thân ái của ngươi.”
“Hắn là thái tử, thiên hạ này sớm muộn là hắn, hắn làm sao có thể tạo phản!”
“Ta tự nhiên có biện pháp của ta.” Phong Lam Cẩn nhếch môi lạnh cười một tiếng, ánh mắt ngoan lệ đặt ở trên mặt của nàng, “Ngươi bây giờ phải lo lắng cho chính ngươi.”
“Không thể, ngươi không thể phá hủy mặt của ta!” Phương Du được nhắc nhở liền lập tức tỉnh lại, nàng phòng bị nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, gắt gao che gò má, cái loại cảm giác vừa sợ vừa khẩn trương làm cho tiếng nói nàng cảm thấy chát, khàn khàn ám trầm.
Ngón tay Phong Lam Cẩn lại như điện thật nhanh động.
Chủy thủ sắc bén dao động bị ánh mặt trời chói chang bao phủ, như tia chớp chói mắt.
Phương Du còn chưa kịp phản ứng, không nghĩ tới Phong Lam Cẩn lại đột nhiên động thủ, nhất thời không phòng bị, chờ phản ứng kịp nhắm mắt lại hét lên một tiếng, tiếng kêu hoảng sợ kia làm cho người nghe thấy cả kinh, nghe lạnh mình.
Nàng gắt gao che gương mặt của mình, chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh ấm áp theo khe hở chảy ra, có mùi máu nhàn nhạt truyền ra.
“A!”
Nàng bụm mặt thét chói tai, “Không cần! Không cần!”
Phong Lam Cẩn lại lạnh lùng cười, đao phong như ảnh qua lại lay động, lúc này hắn giống như Tu La vừa thức tỉnh, toàn thân tản ra lệ khí, làm cho người không dám nhìn thẳng không dám đến gần, bất quá một lát, mặt Phương Du ngay đã nát.
Trên làn da vốn trắng noãn mềm mại tinh tế hiện đầy nông sâu không đồng nhất, vết đao giao thoa tung hoành, từng đạo đều thấm vết máu, lực tay Phong Lam Cẩn dùng hết sức xảo diệu, mỗi một đao vạch xuống đều nhắm ngay gân mạch trên mặt, tu phục cũng không thể chữa trị.
Phong Lam Cẩn biết rõ nữ tử này để ý nhất thứ gì.
Hắn không khỏi nghĩ tới Vân Khanh.
Nếu đổi lại là Khanh nhi, nàng sẽ đối đãi thế nào đây.
Nhất định là không chút nào yếu thế, dù cho thân ở thế yếu cũng sẽ không thua khí thế, hắn lạnh, nàng càng lạnh. Tuyệt sẽ không bệnh tâm thần như Phương Du.
Phương Du luôn không hiểu, vì sao dung mạo thân phận của nàng đều không kém gì Khanh nhi, nhưng vì sao hắn không thích nàng!
Đây là hai người khác nhau.
Lạnh lùng từ trong tay áo móc ra một khối gương đồng, gương này là hắn hôm nay tới nơi này chuyên môn trang bị, hắn đem gương nho nhỏ nhét trong tay Phương Du, “Ngươi không phải là để ý nhất dung mạo của ngươi sao, hôm nay lại nhìn hình dạng của ngươi một chút.”
Phương Du căn bản không dám đụng vào gò má, trên mặt trầy da sứt thịt, tay nàng vừa chạm vào đã đau nhức, nước mắt trong mắt cũng thành nguồn gốc thống khổ lớn nhất, lệ mặn sáp rơi trên gương mặt trầy da sứt thịt, nàng bị kích thích bộ mặt mạnh mẽ run rẩy, cắn răng ngừng nước mắt, không dám khóc thút thít.
Ngón tay run run rẩy rẩy nắm gương đồng, cũng trong nháy mắt nhìn thấy gò má mình đó thất thanh hoảng sợ hét lên một tiếng, gương đồng rơi xuống trên đất.
“Mặc Huyền, nhốt nàng ở trong phòng, trong phòng bốn bề đều đặt gương.”
“Vâng.”
Phong Lam Cẩn không liếc nhìn nàng một cái, đối với nữ tử này mà nói, hủy dung mới là chuyện thống khổ nhất, nhất là sau khi hủy dung vừa mở ra mắt liền nhìn thấy bộ dáng mình vô cùng thê thảm, hành hạ sống không bằng chết như vậy mới là trả thù lớn nhất.
“Tiền Nhu đâu?”
Mặc Huyền sớm đã lục soát khắp phòng nhưng không thấy tung tích Tiền Nhu, mi tâm hắn vặn lên.
“Chạy thoát.”
Khóe môi Phong Lam Cẩn câu lên một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc, “Chạy thoát cũng tốt!”
Hắn nguyên vốn cũng không có dự định lấy tính mạng Tiền Nhu, để cho nàng trốn vào trong cung, đúng lúc có thể đem mọi chuyện cần thiết thêm dầu thêm mỡ cùng Hiền phi nói.
Như vậy cũng giảm đi rất nhiều phiền toái cho hắn.
Mặc Huyền cúi đầu xuống, trực giác cảm giác được bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ chủ tử của hắn sẽ không còn giấu tài, ẩn núp sắc sảo.
Như vậy… Cũng tốt!
“Để cho người đem tất cả đồ có thể tìm chết trong phòng đều thu lại, một ngày ba bữa đều phải cung cho nàng ta. Không thể để cho nàng ta chết. Bốn vách tường đều dùng vải đen bọc lại, không cho phép để cho người trong phòng nghe được bất kỳ một tia động tĩnh nào!”
“Thuộc hạ hiểu!”
Phong Lam Cẩn không có trở về Thanh Trúc viên mà đi thư phòng, trong thư phòng mặc hương bốn phía, hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh giá sách, bên tai nghe Thanh Yểm bẩm báo tin tức về Mai phi ở trong cung.
Mai phi hắn thật ra biết được có một người như thế vật, tựu như theo lời Phương Du, hơn hai tháng nhập cung, Khánh Viễn Đế thập phần sủng ái. Trong cung chỉ truyền đến tin tức, nói thân phận cô gái này hết sức thần bí, dùng mị thái bắt được thánh tâm.
Thế nhưng đồn đãi nàng này tiến thoái có độ, lễ nghi chu toàn. Rõ ràng là thuở nhỏ đã được giáo dục tốt đẹp.
“… Thuộc hạ không tra được gì cả!”
Ngón tay Phong Lam Cẩn mạnh mẽ dừng lại.
“Cái gì?”
Thanh Yểm quỳ trên mặt đất cau mày nói, “Thuộc hạ đi tra xét, lại không có bất kỳ tin tức gì về Mai phi nương nương ở trong cung, phảng phất như người này vô căn cứ xuất hiện, làm cho người bất ngờ. Còn có nàng cuộc đời nàng dĩ nhiên trống rỗng, hẳn là có người có lòng che lấp, cho nên mới như thế.”
“… Trong cung truyền đến lí do thoái thác là cô gái này ở trong gánh hát, ngày đại thọ bệ hạ, từ ngoài cung cố ý đưa tới trợ hứng, ai ngờ để cho bệ hạ liếc thấy, đêm đó liền truyền cho đòi thị tẩm, mới mấy ngày liền phong hào Mai phi…”
“Gánh hát kia cũng không tìm được sao?”
“Không có, hoàn toàn không có nửa điểm tung tích.”
“Tra không được…” Con ngươi Phong Lam Cẩn thâm trầm, khóe môi câu lên, “Đó chính là tra được!”
Trong nội cung ai có khả năng đem thân phận một cô gái che lấp không lộ chút nào, cho dù là hắn đều tra không được dấu vết nào?!
Nói đi nói lại đều cùng mấy người kia không trốn thoát liên quan.
Khánh Viễn Đế khẳng định biết, nói không chừng hắn cũng tham dự trong đó.
Còn có Quân Ngạo, tất nhiên cũng thoát không khỏi liên quan! Nếu không làm sao sẽ đánh thông lộ tuyến Phương Du này!
“Thanh Yểm, kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành. Ngươi đi xuống bắt tay vào chuẩn bị đi, Lãm Nguyệt các là nơi huynh trưởng Phương Du thường xuyên đi tới, cũng là địa bàn của chúng ta, động thủ tiện hơn chút.”
“Thuộc hạ hiểu.”
Hắn lại không lập tức lui ra, muốn nói lại thôi nhìn Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn làm bộ như không có phát giác, tiếng nói chợt lạnh, “Đi xuống đi!”
Đầy ngập lời nói đều chỉ có thể nuốt xuống, không tiếng động lui xuống.
Chờ mọi chuyện cần thiết đều xử lý không sai biệt lắm, Phong Lam Cẩn mới trở lại Thanh Trúc viên.
Vân Khanh còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Trong phòng lại nhiều hơn mấy tiểu bao tử.
Mấy tiểu bao tử bị nha đầu cùng Mạc Ngôn ôm, khóc kinh thiên động địa.
Mi tâm Phong Lam Cẩn hơi nhíu, có chút không vui.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Mạc Ngôn nhướng mày, “Ngươi hung cái gì?”
“Nương.” Lông mày Phong Lam Cẩn cũng khẽ nhăn lại, “Khanh nhi vẫn còn mê man, sao có thể để cho bọn nhỏ ồn ào như vậy?”
“Ta đây không phải không có biện pháp sao.” Mạc Ngôn có chút ủy khuất, “Mấy hài tử khóc không ngừng, nhũ nương cho bú sữa cũng không uống, dụ dỗ như thế nào đều không tốt, ta nghĩ vừa rồi tiểu tử khẽ dựa gần Khanh nhi cũng không khóc nữa, cho nên liền ôm đến thử nhìn một chút.”
Phong Lam Cẩn nhìn cũng không nhìn mấy tiểu hài tử, thản nhiên nói, “Vậy giờ nhìn cũng không có tác dụng, nương ôm bọn chúng đi thôi.”
“Ngươi đây là thái độ gì!”
Mạc Ngôn có chút không vui, giọng nói chìm xuống, “Ngươi làm cha như vậy à?!”
Phong Lam Cẩn mím môi không nói một lời.
Mạc Ngôn biết được hắn vì Vân Khanh sinh hạ mấy hài tử này suýt nữa bỏ mạng, lòng vẫn còn sợ hãi, cũng có chút cách ứng, nhưng dù sao cũng là cha và con, sao có thể sinh hạ xong ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái?!
“Cẩn nhi, Khanh nhi liều tính mạng cũng muốn sinh hạ mấy hài tử này, nếu biết được ngươi có thái độ như vậy, ngươi bảo nàng sao mà chịu nổi?”
Phong Lam Cẩn vẫn như cũ không nói gì, sắc mặt lại không có khó coi như vừa rồi.
Hài tử vẫn khóc rống không ngừng như cũ.
Con ngươi Mạc Ngôn đảo một vòng, trực tiếp đi vài bước đến bên người Phong Lam Cẩn, thoáng cái liền đem nhục đoàn tử nho nhỏ nhét vào trong ngực Phong Lam Cẩn.
“Con gái của mình còn muốn ta đây làm nương ôm cho ngươi sao? Ngươi tự mình ôm lấy đi!”
“Nương!” Phong Lam Cẩn kinh hoảng, hai tay hắn cứng ngắc ôm nhục đoàn tử nho nhỏ, đứa bé kia vừa gầy vừa nhỏ, tay nho nhỏ bị bó ở trong vải bông, đến trong ngực Phong Lam Cẩn, nàng thế nhưng mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Phong Lam Cẩn, sau đó con ngươi ướt nhẹp đen như mực thế nhưng thật sự cũng không lại rơi lệ.
Giống như là cảm nhận được phụ thân tồn tại, nhục đoàn tử nho nhỏ thế nhưng híp mắt nhếch miệng cười một tiếng đối với phụ thân.
Phong Lam Cẩn cũng chẳng biết tại sao, một lòng cứ như vậy mềm nhũn ra…
Bước lui về phía sau, nàng ta nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt nghiêm nghị từng bước một bức tới, sợ hãi lui về phía sau, cho đến sau lưng dựa vào vách tường mới không đường có thể lui. Trong đôi mắt to của nàng ta chứa đầy nước mắt, trong mắt đều là kinh hoảng sợ hãi. Nàng duỗi ra hai tay, tựa hồ muốn ngăn cản Phong Lam Cẩn đến gần, hoảng sợ nói, “Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể!”
Phong Lam Cẩn bất vi sở động, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ.
Trong con ngươi bị hắc ám thôn tính sát khí lan tràn. Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống làm ánh mắt hắn khẽ nheo lại, hắn ngửa đầu nhìn mặt trời sáng lạn, trước mắt bao trùm một màu đỏ.
Màu đỏ kia làm cho hắn nghĩ tới Vân Khanh rong huyết.
Một khắc kia trong lòng hắn hoảng sợ quên nhảy lên, tim cơ hồ ngừng tim đập, đời này hắn đều không quên được.
Mà hết thảy!
Đều là người trước mắt tạo thành!
“Ngươi làm tổn thương người ta yêu nhất, ta sẽ hoàn lại cho ngươi!” Lúc này Phong Lam Cẩn giống như ma quỷ, đáy mắt tuôn ra thị huyết đỏ hồng, “Phương Du, ngươi để ý nhất có phải túi da trên mặt ngươi hay không?”
“Ngươi muốn làm gì!”
Phương Du trừng to mắt liều mạng dùng hai tay che hai gò má, đã thấy Phong Lam Cẩn từ bên hông rút ra một chủy thủ khéo léo.
Chủy thủ kia mỏng như cánh ve, đao phong sắc bén, dưới dương quang liệt liệt tản ra quang mang lạnh như băng âm trầm.
Nàng thét chói tai muốn trốn, lại bị Phong Lam Cẩn gắt gao đè trên tường.
“Không!” Nàng hoảng sợ không phân biệt nói năng, lần nữa cầm ra thân phận bản thân đã thất lợi rất nhiều lần trên người Phong Lam Cẩn, “Ta là cháu gái ruột Hiền phi, là đại tiểu thư con vợ cả thủ lĩnh Cấm Vệ Quân, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Phong Lam Cẩn có chủ tâm làm cho nàng hỏng mất, chủy thủ lạnh như băng áp vào gương mặt của nàng, nhìn hốc mắt nàng trừng đến cơ hồ thoát khỏi tròng, lại vì sợ chọc phá da thịt trên mặt mà không dám nhúc nhích, Phong Lam Cẩn mỉa mai cười một tiếng.
“Ngươi cho rằng chuyện lần này ta sẽ chỉ tính sổ với một mình ngươi!”
“Ngươi có ý gì?!”
“Ngươi, Phương gia, còn có Quân Ngạo, kể cả cô cô thân ái của ngươi! Một kẻ ta đều sẽ không bỏ qua!” Hắn nhếch môi cười một tiếng, đáy mắt lại lạnh như băng, giờ khắc này hắn không phải là Phong Lam Cẩn ôn nhuận, mà là Phong Tuyệt Trần tà ác.
“Ngươi đây là muốn tạo phản sao?!”
“Không!” Hắn khoát khoát tay, “Muốn tạo phản không phải là ta, là biểu ca thân ái của ngươi.”
“Hắn là thái tử, thiên hạ này sớm muộn là hắn, hắn làm sao có thể tạo phản!”
“Ta tự nhiên có biện pháp của ta.” Phong Lam Cẩn nhếch môi lạnh cười một tiếng, ánh mắt ngoan lệ đặt ở trên mặt của nàng, “Ngươi bây giờ phải lo lắng cho chính ngươi.”
“Không thể, ngươi không thể phá hủy mặt của ta!” Phương Du được nhắc nhở liền lập tức tỉnh lại, nàng phòng bị nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn, gắt gao che gò má, cái loại cảm giác vừa sợ vừa khẩn trương làm cho tiếng nói nàng cảm thấy chát, khàn khàn ám trầm.
Ngón tay Phong Lam Cẩn lại như điện thật nhanh động.
Chủy thủ sắc bén dao động bị ánh mặt trời chói chang bao phủ, như tia chớp chói mắt.
Phương Du còn chưa kịp phản ứng, không nghĩ tới Phong Lam Cẩn lại đột nhiên động thủ, nhất thời không phòng bị, chờ phản ứng kịp nhắm mắt lại hét lên một tiếng, tiếng kêu hoảng sợ kia làm cho người nghe thấy cả kinh, nghe lạnh mình.
Nàng gắt gao che gương mặt của mình, chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh ấm áp theo khe hở chảy ra, có mùi máu nhàn nhạt truyền ra.
“A!”
Nàng bụm mặt thét chói tai, “Không cần! Không cần!”
Phong Lam Cẩn lại lạnh lùng cười, đao phong như ảnh qua lại lay động, lúc này hắn giống như Tu La vừa thức tỉnh, toàn thân tản ra lệ khí, làm cho người không dám nhìn thẳng không dám đến gần, bất quá một lát, mặt Phương Du ngay đã nát.
Trên làn da vốn trắng noãn mềm mại tinh tế hiện đầy nông sâu không đồng nhất, vết đao giao thoa tung hoành, từng đạo đều thấm vết máu, lực tay Phong Lam Cẩn dùng hết sức xảo diệu, mỗi một đao vạch xuống đều nhắm ngay gân mạch trên mặt, tu phục cũng không thể chữa trị.
Phong Lam Cẩn biết rõ nữ tử này để ý nhất thứ gì.
Hắn không khỏi nghĩ tới Vân Khanh.
Nếu đổi lại là Khanh nhi, nàng sẽ đối đãi thế nào đây.
Nhất định là không chút nào yếu thế, dù cho thân ở thế yếu cũng sẽ không thua khí thế, hắn lạnh, nàng càng lạnh. Tuyệt sẽ không bệnh tâm thần như Phương Du.
Phương Du luôn không hiểu, vì sao dung mạo thân phận của nàng đều không kém gì Khanh nhi, nhưng vì sao hắn không thích nàng!
Đây là hai người khác nhau.
Lạnh lùng từ trong tay áo móc ra một khối gương đồng, gương này là hắn hôm nay tới nơi này chuyên môn trang bị, hắn đem gương nho nhỏ nhét trong tay Phương Du, “Ngươi không phải là để ý nhất dung mạo của ngươi sao, hôm nay lại nhìn hình dạng của ngươi một chút.”
Phương Du căn bản không dám đụng vào gò má, trên mặt trầy da sứt thịt, tay nàng vừa chạm vào đã đau nhức, nước mắt trong mắt cũng thành nguồn gốc thống khổ lớn nhất, lệ mặn sáp rơi trên gương mặt trầy da sứt thịt, nàng bị kích thích bộ mặt mạnh mẽ run rẩy, cắn răng ngừng nước mắt, không dám khóc thút thít.
Ngón tay run run rẩy rẩy nắm gương đồng, cũng trong nháy mắt nhìn thấy gò má mình đó thất thanh hoảng sợ hét lên một tiếng, gương đồng rơi xuống trên đất.
“Mặc Huyền, nhốt nàng ở trong phòng, trong phòng bốn bề đều đặt gương.”
“Vâng.”
Phong Lam Cẩn không liếc nhìn nàng một cái, đối với nữ tử này mà nói, hủy dung mới là chuyện thống khổ nhất, nhất là sau khi hủy dung vừa mở ra mắt liền nhìn thấy bộ dáng mình vô cùng thê thảm, hành hạ sống không bằng chết như vậy mới là trả thù lớn nhất.
“Tiền Nhu đâu?”
Mặc Huyền sớm đã lục soát khắp phòng nhưng không thấy tung tích Tiền Nhu, mi tâm hắn vặn lên.
“Chạy thoát.”
Khóe môi Phong Lam Cẩn câu lên một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc, “Chạy thoát cũng tốt!”
Hắn nguyên vốn cũng không có dự định lấy tính mạng Tiền Nhu, để cho nàng trốn vào trong cung, đúng lúc có thể đem mọi chuyện cần thiết thêm dầu thêm mỡ cùng Hiền phi nói.
Như vậy cũng giảm đi rất nhiều phiền toái cho hắn.
Mặc Huyền cúi đầu xuống, trực giác cảm giác được bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ chủ tử của hắn sẽ không còn giấu tài, ẩn núp sắc sảo.
Như vậy… Cũng tốt!
“Để cho người đem tất cả đồ có thể tìm chết trong phòng đều thu lại, một ngày ba bữa đều phải cung cho nàng ta. Không thể để cho nàng ta chết. Bốn vách tường đều dùng vải đen bọc lại, không cho phép để cho người trong phòng nghe được bất kỳ một tia động tĩnh nào!”
“Thuộc hạ hiểu!”
Phong Lam Cẩn không có trở về Thanh Trúc viên mà đi thư phòng, trong thư phòng mặc hương bốn phía, hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh giá sách, bên tai nghe Thanh Yểm bẩm báo tin tức về Mai phi ở trong cung.
Mai phi hắn thật ra biết được có một người như thế vật, tựu như theo lời Phương Du, hơn hai tháng nhập cung, Khánh Viễn Đế thập phần sủng ái. Trong cung chỉ truyền đến tin tức, nói thân phận cô gái này hết sức thần bí, dùng mị thái bắt được thánh tâm.
Thế nhưng đồn đãi nàng này tiến thoái có độ, lễ nghi chu toàn. Rõ ràng là thuở nhỏ đã được giáo dục tốt đẹp.
“… Thuộc hạ không tra được gì cả!”
Ngón tay Phong Lam Cẩn mạnh mẽ dừng lại.
“Cái gì?”
Thanh Yểm quỳ trên mặt đất cau mày nói, “Thuộc hạ đi tra xét, lại không có bất kỳ tin tức gì về Mai phi nương nương ở trong cung, phảng phất như người này vô căn cứ xuất hiện, làm cho người bất ngờ. Còn có nàng cuộc đời nàng dĩ nhiên trống rỗng, hẳn là có người có lòng che lấp, cho nên mới như thế.”
“… Trong cung truyền đến lí do thoái thác là cô gái này ở trong gánh hát, ngày đại thọ bệ hạ, từ ngoài cung cố ý đưa tới trợ hứng, ai ngờ để cho bệ hạ liếc thấy, đêm đó liền truyền cho đòi thị tẩm, mới mấy ngày liền phong hào Mai phi…”
“Gánh hát kia cũng không tìm được sao?”
“Không có, hoàn toàn không có nửa điểm tung tích.”
“Tra không được…” Con ngươi Phong Lam Cẩn thâm trầm, khóe môi câu lên, “Đó chính là tra được!”
Trong nội cung ai có khả năng đem thân phận một cô gái che lấp không lộ chút nào, cho dù là hắn đều tra không được dấu vết nào?!
Nói đi nói lại đều cùng mấy người kia không trốn thoát liên quan.
Khánh Viễn Đế khẳng định biết, nói không chừng hắn cũng tham dự trong đó.
Còn có Quân Ngạo, tất nhiên cũng thoát không khỏi liên quan! Nếu không làm sao sẽ đánh thông lộ tuyến Phương Du này!
“Thanh Yểm, kế hoạch của chúng ta có thể tiến hành. Ngươi đi xuống bắt tay vào chuẩn bị đi, Lãm Nguyệt các là nơi huynh trưởng Phương Du thường xuyên đi tới, cũng là địa bàn của chúng ta, động thủ tiện hơn chút.”
“Thuộc hạ hiểu.”
Hắn lại không lập tức lui ra, muốn nói lại thôi nhìn Phong Lam Cẩn.
Phong Lam Cẩn làm bộ như không có phát giác, tiếng nói chợt lạnh, “Đi xuống đi!”
Đầy ngập lời nói đều chỉ có thể nuốt xuống, không tiếng động lui xuống.
Chờ mọi chuyện cần thiết đều xử lý không sai biệt lắm, Phong Lam Cẩn mới trở lại Thanh Trúc viên.
Vân Khanh còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Trong phòng lại nhiều hơn mấy tiểu bao tử.
Mấy tiểu bao tử bị nha đầu cùng Mạc Ngôn ôm, khóc kinh thiên động địa.
Mi tâm Phong Lam Cẩn hơi nhíu, có chút không vui.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Mạc Ngôn nhướng mày, “Ngươi hung cái gì?”
“Nương.” Lông mày Phong Lam Cẩn cũng khẽ nhăn lại, “Khanh nhi vẫn còn mê man, sao có thể để cho bọn nhỏ ồn ào như vậy?”
“Ta đây không phải không có biện pháp sao.” Mạc Ngôn có chút ủy khuất, “Mấy hài tử khóc không ngừng, nhũ nương cho bú sữa cũng không uống, dụ dỗ như thế nào đều không tốt, ta nghĩ vừa rồi tiểu tử khẽ dựa gần Khanh nhi cũng không khóc nữa, cho nên liền ôm đến thử nhìn một chút.”
Phong Lam Cẩn nhìn cũng không nhìn mấy tiểu hài tử, thản nhiên nói, “Vậy giờ nhìn cũng không có tác dụng, nương ôm bọn chúng đi thôi.”
“Ngươi đây là thái độ gì!”
Mạc Ngôn có chút không vui, giọng nói chìm xuống, “Ngươi làm cha như vậy à?!”
Phong Lam Cẩn mím môi không nói một lời.
Mạc Ngôn biết được hắn vì Vân Khanh sinh hạ mấy hài tử này suýt nữa bỏ mạng, lòng vẫn còn sợ hãi, cũng có chút cách ứng, nhưng dù sao cũng là cha và con, sao có thể sinh hạ xong ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái?!
“Cẩn nhi, Khanh nhi liều tính mạng cũng muốn sinh hạ mấy hài tử này, nếu biết được ngươi có thái độ như vậy, ngươi bảo nàng sao mà chịu nổi?”
Phong Lam Cẩn vẫn như cũ không nói gì, sắc mặt lại không có khó coi như vừa rồi.
Hài tử vẫn khóc rống không ngừng như cũ.
Con ngươi Mạc Ngôn đảo một vòng, trực tiếp đi vài bước đến bên người Phong Lam Cẩn, thoáng cái liền đem nhục đoàn tử nho nhỏ nhét vào trong ngực Phong Lam Cẩn.
“Con gái của mình còn muốn ta đây làm nương ôm cho ngươi sao? Ngươi tự mình ôm lấy đi!”
“Nương!” Phong Lam Cẩn kinh hoảng, hai tay hắn cứng ngắc ôm nhục đoàn tử nho nhỏ, đứa bé kia vừa gầy vừa nhỏ, tay nho nhỏ bị bó ở trong vải bông, đến trong ngực Phong Lam Cẩn, nàng thế nhưng mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Phong Lam Cẩn, sau đó con ngươi ướt nhẹp đen như mực thế nhưng thật sự cũng không lại rơi lệ.
Giống như là cảm nhận được phụ thân tồn tại, nhục đoàn tử nho nhỏ thế nhưng híp mắt nhếch miệng cười một tiếng đối với phụ thân.
Phong Lam Cẩn cũng chẳng biết tại sao, một lòng cứ như vậy mềm nhũn ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.