Chương 133: Quyển 4 - Chương 6: Giết người diệt khẩu
Quân Tàn Tâm
25/02/2018
Edit: Trảm Phong
“A a a – – ”
Bị bộ dạng con ngựa chết thảm dọa đến sắc mặt trắng bệch Triệu Hách lúc này sớm đã mất bộ dáng quý công tử, khuôn mặt hắn sưng giống như đầu heo, mũi cùng khóe miệng còn không ngừng chảy máu tươi, nhưng lúc này hắn sớm đã không có tâm tư để ý những thứ này, nhìn chằm chằm ánh mắt lành lạnh của Phong Lam Cẩn, không tự giác lui về phía sau.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây. Ta là con trai thứ sử Triệu Tiền, ngươi giết ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nội dung lời nói mặc dù rất có khí thế, chỉ tiếc lúc hắn nói lời này giọng nói run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, liền giảm thấp cảm giác uy hiếp trong lời nói của hắn.
Phong Lam Cẩn nghe vậy cười lạnh không ngừng.
Đừng nói là Triệu Hách, dù là Triệu Tiền dám ở trước mặt hắn làm càn vũ nhục Khanh nhi, hắn đều đánh không tha!
Cổ tay run lên, roi mang huyết ở trong màn đêm thoáng hiện lên một độ cong lạnh như băng mà bén nhọn.
“Pằng – – ”
“A – – ”
Roi rút trên người Triệu Hách, gai đâm ở trên người, Triệu Hách bị đánh kêu thảm một tiếng. Tiếng rú thảm vang thông thiên. Trang phục màu xanh biếc bị roi quét qua, nghiền nát thành từng đạo lam lũ, da thịt tung bay.
Chung quanh có người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, có chút sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt Triệu Hách càng thêm hoảng sợ, hắn không dám lại gọi, sít sao co rúc trong góc nho nhỏ, con mắt trừng như chuông đồng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay Phong Lam Cẩn, sợ hắn một roi rơi xuống một roi lại đánh tiếp.
Trên mặt như đầu heo nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn qua hết sức buồn nôn.
Lúc này Triệu Hách vừa đau vừa giận vừa kinh vừa sợ.
Trong lòng hắn âm thầm hận chính mình vì sao không nghe lời của phụ thân, vì sao ra cửa không mang theo người làm…
Mắt thấy tay Phong Lam Cẩn vừa động, một roi lại muốn đánh xuống, hắn thét chói tai ôm đầu, cả người đều quyền rúc vào một chỗ.
Hắn thậm chí có thể nghe được tiếng gió bén nhọn từ bên tai xẹt qua.
Nhưng thật lâu trên người đều không thấy đau đớn.
Triệu Hách không khỏi dè dặt thò đầu ra, nhẹ nhàng nhìn sang.
Chỉ thấy roi trong tay Phong Lam Cẩn đang bị một người nắm trong tay, người nọ một thân xiêm y màu đen, khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại giống như là ánh sao trong đêm tối sáng ngời chói mắt.
Là Hách thúc!
Là Hách thúc bên cạnh phụ thân!
Là cao thủ Hách thúc bên cạnh phụ thân a.
Triệu Hách kích động nước mắt giàn giụa, lăn một vòng leo đến dưới chân Hách thúc, giữ chặt trường bào hắn. Vết thương trên người vẫn đang chảy máu, máu tươi đỏ sậm rơi trên xiêm y lục sắc, ấn xuống màu sắc sâu hơn.
“Hách thúc, cứu ta, người này muốn giết ta!” Tay hắn run rẩy chỉ chỉ vào Phong Lam Cẩn.
Nam tử tên Hách thúc lông mày cũng không động, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Hách.
Triệu Hách cả kinh, nhớ tới Hách thúc ghét nhất cùng người khác có tiếp xúc thân thể, từng có người đụng phải hắn một cái, hắn đem cánh tay của người kia vặn xuống, nghĩ tới đây sắc mặt hắn trắng nhợt, cuống quít buông vạt áo hắn ra.
“Không biết vị công tử này vì chuyện gì hạ sát thủ đối với công tử nhà ta?” Hách thúc cầm roi Phong Lam Cẩn, ám động nội lực thúc giục hơi thở, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Phong Lam Cẩn hừ lạnh một tiếng.
“Lệnh công tử ở trên đường cái phóng ngựa đả thương người, lại dám vũ nhục em trai tại hạ, không thể chịu được nữa, bản công tử còn chưa có hỏi quý phủ bọn ngươi dạy bảo lệnh công tử như thế nào, các ngươi ngược lại dám khởi binh vấn tội.”
Phong Lam Cẩn sắc mặt không chút biến hóa, tay cầm trường tiên lại không buông lỏng.
Đáy mắt hắn chợt lóe hàn quang, cùng Hách thúc đối mặt mà đứng không chút nào thua kém.
Hai người đều không nói chuyện, âm thầm so tài.
Phong Lam Cẩn mỉm cười như lúc ban đầu, nam tử tên gọi Hách thúc sắc mặt dần dần tái nhợt.
Chỉ chốc lát sau, Hách thúc rốt cục thả xuống trường tiên, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhức, tim cũng ngột ngạt, cổ họng vọt lên một cổ ngai ngái… (hổ khẩu: vùng da thịt giữa ngón tay cái và ngón tay chỏ)
Cùng lúc đó, Triệu Tiền mang theo một đám quan binh tầng tầng lớp lớp đi tới.
Thấy ái tử bị thương hắn chấn động.
Quả thực không nghĩ tới ở Giang Nam dưới mí mắt hắn, biết rất rõ ràng Triệu Hách là con hắn, còn có người dám tổn thương hắn.
Dùng hiểu biết của hắn đối với con trai, hắn không thể nào chịu thua thiệt cũng không báo tên nhà.
Cho nên, tất nhiên là cố ý đả thương con trai hắn.
Tình huống như thế phân hai loại.
Thứ nhất, người đánh tuổi còn trẻ khí thịnh, không để hắn vào trong mắt.
Hoặc là có chỗ dựa vào.
Triệu Tiền không để ý đến con trai đau rú thảm, ngược lại đem tầm mắt đặt ở trên người Phong Lam Cẩn, Vân Khanh bị thân thể hắn che kín, bởi vậy hắn không có liếc nhìn.
Ánh mắt hắn lóe lóe, liếc nhìn Hách thúc, liền thấy Hách thúc nhẹ nhàng lắc đầu đối với hắn, hắn cảm thấy cả kinh, biết rõ Hách thúc lợi hại, thật không nghĩ đến công tử trước mắt này thậm chí ngay cả Hách thúc đều có thể đánh thắng. Hắn suy tư, đi đến trước mặt Phong Lam Cẩn.
“Vị công tử này có thể đến trong phủ một chút hay không?” Chưa biết rõ thân phận Phong Lam Cẩn, hắn tạm thời còn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Không cần thiết!” Phong Lam Cẩn lạnh lùng vứt bỏ trường tiên trong tay, đứng chắp tay. Nhàn nhạt quét qua một đám quan binh Triệu Tiền mang đến, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường, giương cao khóe môi châm chọc nói, “Triệu thứ sử rất có mặt mũi, lệnh công tử thả một đạo pháo hoa liền có thể làm cho ngài tự mình xuất động còn mang theo quan binh tới. Tại hạ ngược lại muốn hỏi một chút ngài vốn định vì con mình chống đỡ tràng diện, hay là có ý định dẫn người đến trấn an dân chúng?”
Triệu Tiền bị nghẹn sắc mặt hơi đổi.
Không nghĩ tới Phong Lam Cẩn được cho mặt mũi mà lên mặt.
Hắn dù sao cũng làm thứ sử nhiều năm như vậy, trong lòng cũng có ngạo khí, thấy Phong Lam Cẩn không nể mặt mặt liền lạnh xuống.
“Vị công tử này, ngươi vô duyên vô cớ đả thương con trai bản quan, bản quan không cùng ngươi so đo mời ngươi đến trong phủ uống trà, thật không ngờ ngươi không nể mặt, vậy cũng đừng trách bản quan không khách khí!” Triệu Tiền mặt lạnh huy động cánh tay, quan binh chung quanh lập tức tuân lệnh, đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh tầng tầng bao vây lại.
Triệu Hách ngoài vòng vây khàn giọng gầm rú, “Cha, giết bọn họ, giết bọn họ!”
Triệu Tiền mắt sắc hung ác, “Bắt lại, áp đến đại lao.”
“Triệu đại nhân đây là lạm dụng tư hình sao?” Đáy mắt Phong Lam Cẩn một mảnh lạnh như băng, “Xin hỏi đại nhân tại hạ phạm tội gì?”
“Trên đường đánh người không tính là ác ý hành hung sao?” Triệu Tiền lạnh lùng cười một tiếng, muốn tội danh còn không dễ dàng sao.
“A? Vậy con của ngươi trên đường phóng ngựa lại là tội gì? Trên đường đùa giỡn nam tử lại là tội gì? Trên đường ở trước mặt dân chúng nói hắn chính là vương pháp Giang Nam lại là tội gì?”
Phong Lam Cẩn thanh âm sang sảng hữu lực, cứng như bàn thạch.
Triệu Tiền cười lạnh, “Công tử ngươi cứ cố ý chống chế, con trai của ta chẳng lẽ chính ta không biết? Ngươi luôn miệng nói tội của hắn, nhưng trên đường này có ai thấy được? Có ai có thể vì ngươi chứng minh?” Nói xong hắn mắt lạnh quét qua dân chúng, dân chúng mỗi người đều cúi thấp đầu xuống không dám nói lời nào.
Thấy vậy, Triệu Tiền cười đắc ý cười, “Không ai có thể chứng minh tội danh con ta, nhưng lại có người có thể chứng thật tội danh của công tử, vừa rồi bản quan tận mắt nhìn thấy công tử đánh người.”
Lúc này, Vân Khanh một mực yên lặng sau lưng Phong Lam Cẩn nghe vậy từ phía sau hắn lách mình ra, nàng trào phúng nhìn Triệu Tiền, châm chọc nói, “Không nghĩ tới bản lãnh Triệu đại nhân bàn lộng thị phi lớn như thế!”
Triệu Tiền trông thấy Vân Khanh, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Vân công tử sao lại ở chỗ này?”
“Như thế nào?” Vân Khanh đi vài bước tiến lên, đôi mắt nhàn nhạt lướt qua quan binh vây quanh nàng cùng Phong Lam Cẩn, châm chọc nói, “Tại hạ bất quá là cùng Đại ca đi ra xem xét chợ đêm Giang Nam một chút, ai biết liền gặp được chuyện như vậy? Nếu không phải đại ca ta ra tay kịp thời, có lẽ ta đã thành vong linh dưới ngựa lệnh công tử, không chỉ thế, lệnh công tử không có chút nào hối cải cũng thôi, xuống ngựa lại vẫn dám coi ta như tiểu nam kỹ đùa giỡn. Đại nhân, ngài thật sự là dạy con có cách a.”
Trên mặt Triệu Tiền một mảnh xanh một mảnh đỏ. Hắn phất phất tay ra hiệu quan binh lui ra, lúng túng cùng Vân Khanh nhận lỗi.
“Vân công tử chắc là có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta hồi phủ trước lại cẩn thận thương nghị một chút?”
“Tốt.” Vân Khanh mỉm cười, “Vậy vừa dễ dàng làm cho tướng gia bình luận phân xử, ta lại không biết Giang Nam này thế nhưng thành thiên hạ của quý công tử đấy? Cũng dám nói hắn chính là vương pháp Giang Nam, lời này dù là thái tử điện hạ chỉ sợ cũng không dám nói.”
Triệu Tiền trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
“Tướng gia vô cùng công chính, chắc hẳn sẽ vì ngươi ta làm chủ, cũng thuận tiện có thể để ý một hai, chúng ta lập tức trở về phủ thứ sử để cho tướng gia phân xử thế nào?”
“Vân công tử…” Con mắt Triệu Tiền chợt lóe, “Ngài cần gì bức bách chúng ta như thế? Không ngại chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, hạ quan bồi tội với công tử cái không phải xong sao.”
“Triệu đại nhân lời này là nhận con trai của mình phạm sai lầm sao?”
Triệu Tiền cả kinh, này mới phản ứng tới bị lời Vân Khanh nói cho rơi vào bẫy, con mắt hắn đục ngầu lóe lên, “Công tử nói đùa.” Hắn một lòng muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Nhưng Vân Khanh cũng không theo lời của hắn, cố ý muốn tìm kết cục.
“Đại nhân, ngài là thứ sử Giang Nam, là quan phụ mẫu trong lòng dân chúng, chẳng lẽ ngài muốn thiên vị con trai của mình hay sao?” Vân Khanh hùng hổ doạ người.
“Vân công tử.” Triệu Tiền rốt cục bị Vân Khanh kích thích trong mắt toát ra quang mang màu đỏ, mắt hắn lạnh nhìn Vân Khanh, trên mặt đã không có kính cẩn coi chừng nịnh nọt, cằm nhọn làm cho mặt của hắn nhìn qua có vài phần bén nhọn cùng nguy hiểm, thanh âm hắn hơi lạnh, “Tục ngữ khuyên người phải có lòng khoan dung, công tử không nên so đo mới tốt.”
“Nếu ta cố ý muốn so đo.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, đối với uy hiếp trong lời Triệu Tiền nói không để ở trong lòng, nàng nhẹ giọng hừ nói, “Triệu đại nhân chỉ sợ còn không biết, lúc này bệ hạ phái tướng gia đến Giang Nam cứu nạn thiên tai, bệ hạ hạ miệng vàng lời ngọc, nếu có người gây trở ngại phá án trực tiếp xử tử. Bệ hạ coi trọng Giang Nam có lẽ còn vượt ra khỏi phạm vi đại nhân tưởng tượng, nếu để cho bệ hạ biết được đại nhân mặc con trai đả thương người, ngươi nói bệ hạ sẽ làm thế nào đây.”
Triệu Tiền bất động thanh sắc làm một thủ thế, vốn bọn quan binh đã lui xuống lại lần nữa đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh vây quanh.
Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, lạnh lùng cười một tiếng.
“Xem ra Triệu đại nhân là muốn khăng khăng một mực.” Vân Khanh nhàn nhạt nhìn thoáng qua quan binh, “Triệu đại nhân đã nghĩ kỹ giết bản công tử diệt khẩu, ngươi nên cùng tướng gia phân bua thế nào?”
Triệu Tiền lành lạnh cười, lộ ra hàm răng lạnh lẽo, hắn động thủ thế, vòng vây bọn quan binh liền bắt đầu co rút lại.
“Vân công tử mất tích bản quan cũng hết sức cuống cuồng, đến lúc đó bản quan sẽ cùng tướng gia chịu đòn nhận tội.”
Nói xong, hắn vung tay lên, ánh mắt đầy sát khí.
“Giết!”
“A a a – – ”
Bị bộ dạng con ngựa chết thảm dọa đến sắc mặt trắng bệch Triệu Hách lúc này sớm đã mất bộ dáng quý công tử, khuôn mặt hắn sưng giống như đầu heo, mũi cùng khóe miệng còn không ngừng chảy máu tươi, nhưng lúc này hắn sớm đã không có tâm tư để ý những thứ này, nhìn chằm chằm ánh mắt lành lạnh của Phong Lam Cẩn, không tự giác lui về phía sau.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây. Ta là con trai thứ sử Triệu Tiền, ngươi giết ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nội dung lời nói mặc dù rất có khí thế, chỉ tiếc lúc hắn nói lời này giọng nói run rẩy, ánh mắt hoảng sợ, liền giảm thấp cảm giác uy hiếp trong lời nói của hắn.
Phong Lam Cẩn nghe vậy cười lạnh không ngừng.
Đừng nói là Triệu Hách, dù là Triệu Tiền dám ở trước mặt hắn làm càn vũ nhục Khanh nhi, hắn đều đánh không tha!
Cổ tay run lên, roi mang huyết ở trong màn đêm thoáng hiện lên một độ cong lạnh như băng mà bén nhọn.
“Pằng – – ”
“A – – ”
Roi rút trên người Triệu Hách, gai đâm ở trên người, Triệu Hách bị đánh kêu thảm một tiếng. Tiếng rú thảm vang thông thiên. Trang phục màu xanh biếc bị roi quét qua, nghiền nát thành từng đạo lam lũ, da thịt tung bay.
Chung quanh có người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, có chút sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
Ánh mắt Triệu Hách càng thêm hoảng sợ, hắn không dám lại gọi, sít sao co rúc trong góc nho nhỏ, con mắt trừng như chuông đồng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm cổ tay Phong Lam Cẩn, sợ hắn một roi rơi xuống một roi lại đánh tiếp.
Trên mặt như đầu heo nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn qua hết sức buồn nôn.
Lúc này Triệu Hách vừa đau vừa giận vừa kinh vừa sợ.
Trong lòng hắn âm thầm hận chính mình vì sao không nghe lời của phụ thân, vì sao ra cửa không mang theo người làm…
Mắt thấy tay Phong Lam Cẩn vừa động, một roi lại muốn đánh xuống, hắn thét chói tai ôm đầu, cả người đều quyền rúc vào một chỗ.
Hắn thậm chí có thể nghe được tiếng gió bén nhọn từ bên tai xẹt qua.
Nhưng thật lâu trên người đều không thấy đau đớn.
Triệu Hách không khỏi dè dặt thò đầu ra, nhẹ nhàng nhìn sang.
Chỉ thấy roi trong tay Phong Lam Cẩn đang bị một người nắm trong tay, người nọ một thân xiêm y màu đen, khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại giống như là ánh sao trong đêm tối sáng ngời chói mắt.
Là Hách thúc!
Là Hách thúc bên cạnh phụ thân!
Là cao thủ Hách thúc bên cạnh phụ thân a.
Triệu Hách kích động nước mắt giàn giụa, lăn một vòng leo đến dưới chân Hách thúc, giữ chặt trường bào hắn. Vết thương trên người vẫn đang chảy máu, máu tươi đỏ sậm rơi trên xiêm y lục sắc, ấn xuống màu sắc sâu hơn.
“Hách thúc, cứu ta, người này muốn giết ta!” Tay hắn run rẩy chỉ chỉ vào Phong Lam Cẩn.
Nam tử tên Hách thúc lông mày cũng không động, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Hách.
Triệu Hách cả kinh, nhớ tới Hách thúc ghét nhất cùng người khác có tiếp xúc thân thể, từng có người đụng phải hắn một cái, hắn đem cánh tay của người kia vặn xuống, nghĩ tới đây sắc mặt hắn trắng nhợt, cuống quít buông vạt áo hắn ra.
“Không biết vị công tử này vì chuyện gì hạ sát thủ đối với công tử nhà ta?” Hách thúc cầm roi Phong Lam Cẩn, ám động nội lực thúc giục hơi thở, trên mặt lại bất động thanh sắc.
Phong Lam Cẩn hừ lạnh một tiếng.
“Lệnh công tử ở trên đường cái phóng ngựa đả thương người, lại dám vũ nhục em trai tại hạ, không thể chịu được nữa, bản công tử còn chưa có hỏi quý phủ bọn ngươi dạy bảo lệnh công tử như thế nào, các ngươi ngược lại dám khởi binh vấn tội.”
Phong Lam Cẩn sắc mặt không chút biến hóa, tay cầm trường tiên lại không buông lỏng.
Đáy mắt hắn chợt lóe hàn quang, cùng Hách thúc đối mặt mà đứng không chút nào thua kém.
Hai người đều không nói chuyện, âm thầm so tài.
Phong Lam Cẩn mỉm cười như lúc ban đầu, nam tử tên gọi Hách thúc sắc mặt dần dần tái nhợt.
Chỉ chốc lát sau, Hách thúc rốt cục thả xuống trường tiên, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhức, tim cũng ngột ngạt, cổ họng vọt lên một cổ ngai ngái… (hổ khẩu: vùng da thịt giữa ngón tay cái và ngón tay chỏ)
Cùng lúc đó, Triệu Tiền mang theo một đám quan binh tầng tầng lớp lớp đi tới.
Thấy ái tử bị thương hắn chấn động.
Quả thực không nghĩ tới ở Giang Nam dưới mí mắt hắn, biết rất rõ ràng Triệu Hách là con hắn, còn có người dám tổn thương hắn.
Dùng hiểu biết của hắn đối với con trai, hắn không thể nào chịu thua thiệt cũng không báo tên nhà.
Cho nên, tất nhiên là cố ý đả thương con trai hắn.
Tình huống như thế phân hai loại.
Thứ nhất, người đánh tuổi còn trẻ khí thịnh, không để hắn vào trong mắt.
Hoặc là có chỗ dựa vào.
Triệu Tiền không để ý đến con trai đau rú thảm, ngược lại đem tầm mắt đặt ở trên người Phong Lam Cẩn, Vân Khanh bị thân thể hắn che kín, bởi vậy hắn không có liếc nhìn.
Ánh mắt hắn lóe lóe, liếc nhìn Hách thúc, liền thấy Hách thúc nhẹ nhàng lắc đầu đối với hắn, hắn cảm thấy cả kinh, biết rõ Hách thúc lợi hại, thật không nghĩ đến công tử trước mắt này thậm chí ngay cả Hách thúc đều có thể đánh thắng. Hắn suy tư, đi đến trước mặt Phong Lam Cẩn.
“Vị công tử này có thể đến trong phủ một chút hay không?” Chưa biết rõ thân phận Phong Lam Cẩn, hắn tạm thời còn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Không cần thiết!” Phong Lam Cẩn lạnh lùng vứt bỏ trường tiên trong tay, đứng chắp tay. Nhàn nhạt quét qua một đám quan binh Triệu Tiền mang đến, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ khinh thường, giương cao khóe môi châm chọc nói, “Triệu thứ sử rất có mặt mũi, lệnh công tử thả một đạo pháo hoa liền có thể làm cho ngài tự mình xuất động còn mang theo quan binh tới. Tại hạ ngược lại muốn hỏi một chút ngài vốn định vì con mình chống đỡ tràng diện, hay là có ý định dẫn người đến trấn an dân chúng?”
Triệu Tiền bị nghẹn sắc mặt hơi đổi.
Không nghĩ tới Phong Lam Cẩn được cho mặt mũi mà lên mặt.
Hắn dù sao cũng làm thứ sử nhiều năm như vậy, trong lòng cũng có ngạo khí, thấy Phong Lam Cẩn không nể mặt mặt liền lạnh xuống.
“Vị công tử này, ngươi vô duyên vô cớ đả thương con trai bản quan, bản quan không cùng ngươi so đo mời ngươi đến trong phủ uống trà, thật không ngờ ngươi không nể mặt, vậy cũng đừng trách bản quan không khách khí!” Triệu Tiền mặt lạnh huy động cánh tay, quan binh chung quanh lập tức tuân lệnh, đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh tầng tầng bao vây lại.
Triệu Hách ngoài vòng vây khàn giọng gầm rú, “Cha, giết bọn họ, giết bọn họ!”
Triệu Tiền mắt sắc hung ác, “Bắt lại, áp đến đại lao.”
“Triệu đại nhân đây là lạm dụng tư hình sao?” Đáy mắt Phong Lam Cẩn một mảnh lạnh như băng, “Xin hỏi đại nhân tại hạ phạm tội gì?”
“Trên đường đánh người không tính là ác ý hành hung sao?” Triệu Tiền lạnh lùng cười một tiếng, muốn tội danh còn không dễ dàng sao.
“A? Vậy con của ngươi trên đường phóng ngựa lại là tội gì? Trên đường đùa giỡn nam tử lại là tội gì? Trên đường ở trước mặt dân chúng nói hắn chính là vương pháp Giang Nam lại là tội gì?”
Phong Lam Cẩn thanh âm sang sảng hữu lực, cứng như bàn thạch.
Triệu Tiền cười lạnh, “Công tử ngươi cứ cố ý chống chế, con trai của ta chẳng lẽ chính ta không biết? Ngươi luôn miệng nói tội của hắn, nhưng trên đường này có ai thấy được? Có ai có thể vì ngươi chứng minh?” Nói xong hắn mắt lạnh quét qua dân chúng, dân chúng mỗi người đều cúi thấp đầu xuống không dám nói lời nào.
Thấy vậy, Triệu Tiền cười đắc ý cười, “Không ai có thể chứng minh tội danh con ta, nhưng lại có người có thể chứng thật tội danh của công tử, vừa rồi bản quan tận mắt nhìn thấy công tử đánh người.”
Lúc này, Vân Khanh một mực yên lặng sau lưng Phong Lam Cẩn nghe vậy từ phía sau hắn lách mình ra, nàng trào phúng nhìn Triệu Tiền, châm chọc nói, “Không nghĩ tới bản lãnh Triệu đại nhân bàn lộng thị phi lớn như thế!”
Triệu Tiền trông thấy Vân Khanh, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
“Vân công tử sao lại ở chỗ này?”
“Như thế nào?” Vân Khanh đi vài bước tiến lên, đôi mắt nhàn nhạt lướt qua quan binh vây quanh nàng cùng Phong Lam Cẩn, châm chọc nói, “Tại hạ bất quá là cùng Đại ca đi ra xem xét chợ đêm Giang Nam một chút, ai biết liền gặp được chuyện như vậy? Nếu không phải đại ca ta ra tay kịp thời, có lẽ ta đã thành vong linh dưới ngựa lệnh công tử, không chỉ thế, lệnh công tử không có chút nào hối cải cũng thôi, xuống ngựa lại vẫn dám coi ta như tiểu nam kỹ đùa giỡn. Đại nhân, ngài thật sự là dạy con có cách a.”
Trên mặt Triệu Tiền một mảnh xanh một mảnh đỏ. Hắn phất phất tay ra hiệu quan binh lui ra, lúng túng cùng Vân Khanh nhận lỗi.
“Vân công tử chắc là có chút hiểu lầm, không bằng chúng ta hồi phủ trước lại cẩn thận thương nghị một chút?”
“Tốt.” Vân Khanh mỉm cười, “Vậy vừa dễ dàng làm cho tướng gia bình luận phân xử, ta lại không biết Giang Nam này thế nhưng thành thiên hạ của quý công tử đấy? Cũng dám nói hắn chính là vương pháp Giang Nam, lời này dù là thái tử điện hạ chỉ sợ cũng không dám nói.”
Triệu Tiền trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.
“Tướng gia vô cùng công chính, chắc hẳn sẽ vì ngươi ta làm chủ, cũng thuận tiện có thể để ý một hai, chúng ta lập tức trở về phủ thứ sử để cho tướng gia phân xử thế nào?”
“Vân công tử…” Con mắt Triệu Tiền chợt lóe, “Ngài cần gì bức bách chúng ta như thế? Không ngại chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, hạ quan bồi tội với công tử cái không phải xong sao.”
“Triệu đại nhân lời này là nhận con trai của mình phạm sai lầm sao?”
Triệu Tiền cả kinh, này mới phản ứng tới bị lời Vân Khanh nói cho rơi vào bẫy, con mắt hắn đục ngầu lóe lên, “Công tử nói đùa.” Hắn một lòng muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Nhưng Vân Khanh cũng không theo lời của hắn, cố ý muốn tìm kết cục.
“Đại nhân, ngài là thứ sử Giang Nam, là quan phụ mẫu trong lòng dân chúng, chẳng lẽ ngài muốn thiên vị con trai của mình hay sao?” Vân Khanh hùng hổ doạ người.
“Vân công tử.” Triệu Tiền rốt cục bị Vân Khanh kích thích trong mắt toát ra quang mang màu đỏ, mắt hắn lạnh nhìn Vân Khanh, trên mặt đã không có kính cẩn coi chừng nịnh nọt, cằm nhọn làm cho mặt của hắn nhìn qua có vài phần bén nhọn cùng nguy hiểm, thanh âm hắn hơi lạnh, “Tục ngữ khuyên người phải có lòng khoan dung, công tử không nên so đo mới tốt.”
“Nếu ta cố ý muốn so đo.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, đối với uy hiếp trong lời Triệu Tiền nói không để ở trong lòng, nàng nhẹ giọng hừ nói, “Triệu đại nhân chỉ sợ còn không biết, lúc này bệ hạ phái tướng gia đến Giang Nam cứu nạn thiên tai, bệ hạ hạ miệng vàng lời ngọc, nếu có người gây trở ngại phá án trực tiếp xử tử. Bệ hạ coi trọng Giang Nam có lẽ còn vượt ra khỏi phạm vi đại nhân tưởng tượng, nếu để cho bệ hạ biết được đại nhân mặc con trai đả thương người, ngươi nói bệ hạ sẽ làm thế nào đây.”
Triệu Tiền bất động thanh sắc làm một thủ thế, vốn bọn quan binh đã lui xuống lại lần nữa đem Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh vây quanh.
Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn liếc mắt nhìn nhau, lạnh lùng cười một tiếng.
“Xem ra Triệu đại nhân là muốn khăng khăng một mực.” Vân Khanh nhàn nhạt nhìn thoáng qua quan binh, “Triệu đại nhân đã nghĩ kỹ giết bản công tử diệt khẩu, ngươi nên cùng tướng gia phân bua thế nào?”
Triệu Tiền lành lạnh cười, lộ ra hàm răng lạnh lẽo, hắn động thủ thế, vòng vây bọn quan binh liền bắt đầu co rút lại.
“Vân công tử mất tích bản quan cũng hết sức cuống cuồng, đến lúc đó bản quan sẽ cùng tướng gia chịu đòn nhận tội.”
Nói xong, hắn vung tay lên, ánh mắt đầy sát khí.
“Giết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.