Chương 1: Vân phủ phong vân dòng chính nữ xoay người
Quân Tàn Tâm
23/02/2018
Eit: Trảm Phong
Tí tách… Tí tách!
Rốt cục, một giọt máu cuối cùng từ hạ thân Vân Khanh nhỏ xuống. Trong phòng âm u đầy mùi hôi, con chuột con gián không kiêng nể gì cả nhảy vọt qua lại, một chút cũng không úy kỵ trong phòng có một người sống.
Mùi máu tươi gay mũi đưa tới vô số gián chuột săn thức ăn, xuyên thấu qua ánh trăng thanh hàn có thể chứng kiến kia một mảng lớn vết máu đầy màu đen ngọ nguậy.
“Hài nhi của nương…”
Toàn thân Vân Khanh là máu, muốn động cánh tay đuổi đi con chuột nhưng không cách nào di động. Nàng chỉ có thể phát ra rên rỉ tuyệt vọng bi thương. Từng tiếng nức nở nghẹn ngào trong lãnh cung rét lạnh như băng có vẻ cực kỳ quỷ dị kinh khủng.
Ngoài cửa hai gã thái giám thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, đều rùng mình một cái.
“Tiểu Lý Tử, ngươi nói hoàng hậu nương nương có thể hay không…” Tiểu Phúc Tử không dám nói rõ, làm một cái động tác cắt cổ, “… Ở trong lãnh cung?”
Thái giám Tiểu Lý Tử khẽ quát một tiếng, “Cái gì hoàng hậu nương nương? Bệ hạ đã hạ xuống ý chỉ phế hậu, Vân thị sớm cũng không phải là hoàng hậu. Bệ hạ đã sắc phong tân hậu, ngươi nhớ lấy thận trọng từ lời nói đến việc làm, vạn nhất lời này bị người khác nghe được, tuyệt đối chạy không thoát một chữ chết.”
Tiểu Phúc Tử nghe vậy rùng mình một cái, đột nhiên câm miệng không dám nói tiếp nữa, bởi vì không khí quá mức quỷ dị, nghe từng tiếng rên rỉ trong lãnh cung như thú săn, Tiểu Phúc Tử nhịn không được mở miệng nói, “Vân thị đến tột cùng là phạm lỗi lầm gì, bệ hạ thế nhưng không chút nào niệm tình cảm phu thê bảy năm, cũng không niệm long thai trong bụng Vân thị, thế nhưng sinh sinh đem tứ chi Vân thị bẻ gẫy?” Còn có một câu tiểu Phúc Tử không dám nói, bệ hạ làm sao sẽ tàn nhẫn như thế, nghe nói hài nhi trong bụng Vân thị là bệ hạ một cước đá rơi xuống đấy. Tục ngữ không phải nói, hổ dữ không ăn thịt con sao? Huống chi là trong hoàng thất chú trọng con nối dòng như vậy.
Tiểu Lý Tử nghe vậy muốn nói lại thôi, hắn trộm trộm nhìn chung quanh, phát hiện không có người nào mới cúi đầu hồi đáp, “Nghe nói là Vân thị hại Nguyệt phi nương nương sảy thai, bệ hạ lúc này mới giận dữ.”
“A? Bệ hạ vì một vị phi tử phế hậu?” Tiểu Phúc Tử trừng to mắt không dám tin, đây không phải là yêu chiều thiếp bỏ bê vợ sao.
“Ngươi biết cái gì.” Tiểu Lý Tử thấp giọng khiển trách một tiếng, “Nghe nói trước khi bệ hạ đăng cơ liền đối với nữ tử này rất có hảo cảm, nhiều lần muốn cầu hôn làm phi, nhưng là tiên hoàng không đồng ý, lúc này mới mắc cạn. Nhưng là bệ hạ không có buông tha cho, mới vừa đăng cơ liền phong cô gái này làm Nguyệt phi nương nương, Nguyệt phi nương nương là phi tử bệ hạ sủng ái nhất. Nguyệt phi nương nương mang thai long chủng, thái y mới vừa chẩn đoán được, bệ hạ liền nói nếu là sinh hạ nam nhi liền phong làm thái tử…”
“Cho nên Vân thị mới lòng mang đố kỵ, hại chết hài nhi Nguyệt phi nương nương?” Tiểu Lý Tử lập tức nói tiếp.
“Chuyện tình Hậu cung ai có thể nói được rõ ràng, bất quá ta là nghe nói Vân thị cùng Nguyệt phi nương nương… A, không, bây giờ là hoàng hậu nương nương vốn là thân tỷ muội. Ai, vốn cùng là thiên kim thượng thư cùng cha sinh, nhưng bây giờ một trời một vực…”
Hai người nói xong lại cảm thấy một hồi gió lạnh thổi đến, rõ ràng là mùa hè gió này lại lạnh thấu xương, ngay cả lông tơ đều đứng lên.
Bọn họ lúc này còn không biết, loại hơi thở này gọi là sát khí! Chờ gió lạnh kia thổi qua, ngoài cửa lớn lãnh cung đã nhiều hơn hai cỗ thi thể không đầu. Đêm, càng thêm âm lãnh. Mùi máu tươi, càng thêm nồng nặc.
“Người vọng nghị hoàng thất, giết!” Một thanh âm so với bóng đêm còn lạnh hơn ở trong gió đêm càng thêm lăng liệt, phiến lá cây gào thét tiếng gió thổi tan ở cửa lãnh cung, xoay quanh dưới chân người, lại có loại khô bại uể oải, “Thanh lý sạch sẽ!”
Nam tử vừa dứt lời, trong bóng tối liền không tiếng động lóe ra vài đạo thân ảnh đem hai cổ thi thể trước cửa lãnh cung cùng vết máu thanh lý sạch sẽ, không chút nào nhìn ra một lát trước có hai người chết ở chỗ này.
“Kẽo kẹt – – ”
Đại môn lãnh cung bị chậm rãi đẩy ra, ánh trăng thê lương tranh nhau tiến vào phòng, trong phòng Vân Khanh ngẩng đầu lên liền thấy được nam nhân kia làm cho nàng yêu đến tận xương cũng hận đến tận xương – – hoàng đế Quân Ngạo.
Hoàng đế trẻ tuổi một thân long bào màu vàng sáng chắp tay đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn Vân Khanh cả người là máu lóe lên ánh sáng tuyệt vọng cùng căm hận, trên khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc không có một tia gợn sóng.
Hắn chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, một thân long bào trần thế bất nhiễm cùng Vân Khanh xiêm y rách nát lam lũ hình thành đối lập rõ nét, ánh mắt hai người đối nhau sau một lúc lâu, Quân Ngạo lạnh lùng nói, ” hài nhi của Vận nhi không thể bảo trụ.”
“A – -” Vân Khanh cười lạnh một tiếng, con ngươi trước kia trong suốt hôm nay nhưng lại một mảnh lạnh lẽo dày đặc.
Hài tử Vân Vận giữ không được cùng nàng có quan hệ gì? Mâu quang Vân Khanh dời xuống, khi ánh mắt chạm được huyết sắc đầy đất, mâu quang nàng cũng giống như nhiễm máu, kia là hài nhi của nàng a, hài tử bị phu quân nàng yêu mến sinh sinh đá rơi.
Hài tử đáng thuơng kia ở trong bụng nàng chỉ đợi không đến ba tháng, nàng không quên được khi ngự y nói cho nàng biết nàng có thai nàng hưng phấn đến cỡ nào. Lúc ấy nàng chỉ muốn đi cùng Quân Ngạo chia xẻ phần vui sướng này, bị kích động đi đến tìm hắn, lại phát hiện hắn đang cùng Vân Vận thần sắc vui sướng cùng nàng tản bộ.
Khi đó nàng mới hiểu, thì ra là muội muội của nàng, Nguyệt phi nương nương thanh nhã thoát tục đẹp như thiên tiên cũng mang thai, cho nên hắn mới có thể vui sướng như vậy.
Nàng cùng Quân Ngạo lập gia đình bảy năm, thời điểm nàng gả cho Quân Ngạo hắn còn không phải là hoàng đế, chỉ là một thái tử không có bao nhiêu quyền lợi mà thôi, vì giúp hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng lao lực tâm tư cùng phụ thân là Binh bộ Thượng thư chu toàn, rốt cục làm cho phụ thân vốn là trung lập lựa chọn ủng hộ hắn. Mà hắn có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế, lại càng không thể bỏ qua công lao của phụ thân. Bảy năm đến nay nàng cản cho hắn bao nhiêu đả kích ngấm ngầm hay công khai, bảy năm, trên người của nàng sớm đã vết thương chồng chất, đúng là nàng chưa bao giờ hối hận qua, chỉ vì ánh mắt hắn ôn nhu quyến luyến.
Lúc Tiên đế ba mươi năm, hắn bị Ngũ hoàng tử Quân Mạc ám sát, nàng sinh sinh cản cho hắn sáu kiếm mới rốt cục chờ được viện quân đến, lúc mệnh nàng rủ xuống một đường hắn đã từng đã đáp ứng nàng, cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng. Đúng là, bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là châm chọc a, Vân Khanh trào phúng câu dẫn ra khóe môi, nam nhân hứa hẹn vĩnh viễn đều là giả tạo, chỉ tiếc nàng hiện tại mới hiểu được đạo lý này. Hai năm sau, hắn trèo lên trên đế vị, chuyện thứ nhất chính là không kiêng nể chọn phi, hơn nữa phong muội muội của nàng Vân Vận làm Nguyệt phi nương nương, chuyên sủng một mình nàng.
Cho tới hôm nay nàng mới bi ai phát hiện, thì ra là người hắn yêu vẫn luôn là Vân Vận, lúc ấy hắn cưới nàng, bất quá là vì để cho nàng làm vị trí thái tử phi vì Vân Vận che gió che mưa.
Không trách được, không trách được Vân Vận đến năm hai mươi ba tuổi cũng chưa từng vội vã lập gia đình, khó trách phụ thân cho tới bây giờ đều không nóng nảy vì nàng tìm nhà chồng.
Thì ra là… Như thế a…
Ha ha! Chuyện tình buồn cười cỡ nào, Vân Khanh chảy nước mắt bật cười, nàng rốt cuộc tính là cái gì, trong mắt Quân Ngạo, trong mắt Vân Vận, thậm chí trong mắt phụ thân… Nàng đến tột cùng… Tính là cái gì… Tính là cái gì? Vì sao người người cũng muốn giẫm lên một cước…
“Thật cao hứng phải không?” Quân Ngạo hung hăng nắm cằm Vân Khanh, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt là thiêu đốt lên hừng hực liệt hỏa, “Ta thế nhưng không biết ngươi nữ nhân này như thế ác độc, ngay cả thân muội muội của mình đều xuống tay. Vận nhi có điểm nào thực xin lỗi ngươi tỷ tỷ này? Ta vốn là muốn phong nàng làm hoàng hậu, nàng lại cầu chết đều không đồng ý, vì cái gì, chính là không để cho ngươi cái tỷ tỷ này thương tâm khổ sở. Còn ngươi, Vân Khanh, ngươi xem một chút ngươi làm cái gì, chẳng những khắp nơi khó xử nàng, thậm chí sau khi nghe nói nàng có thai cứng rắn hại nàng sẩy thai, nữ nhân ác độc như ngươi vậy thực không xứng làm hoàng hậu.”
“Ta không xứng làm hoàng hậu?” Vân Khanh bi ai cười lạnh, “Quân Ngạo, chúng ta làmvợ chồng bảy năm ta chưa từng xin lỗi ngươi một phần một chút nào? Ngươi nói ta làm hại Vân Vận sẩy thai? Đến tột cùng là ngươi yêu nàng yêu đến mù quáng tín nhiệm nàng, vậy thì ngươi đã ngu xuẩn đến biện không ra đúng sai. Anh minh cơ trí của ngươi trước kia đi nơi nào, ta không tin ngươi thật nhìn không ra Vân Vận dối trá cùng ác độc?”
Phải! Thời điểm nghe nói Vân Vận có thai nàng là rất không cao hứng, nhưng là nàng biết rõ, một hoàng đế nhất định phải vì Hoàng gia khai chi tán diệp, cho nên cứ việc thương tâm khổ sở nàng cũng chỉ biết hào phóng ban cho Vân Vận rất nhiều trân bảo, trong đó thuốc dưỡng thai là ngự dược phòng còn sót lại một bộ, chính nàng cũng sử dụng, vì cái gì, chính là biểu hiện ra hoàng hậu rộng lượng.
Hận thấu xương! Vân Khanh tại thời khắc này rốt cuộc hiểu rõ cái từ này. Vân Vận ngụy trang đích xác rất thành công, không có nam nhân nào thấy nàng không mê luyến nàng, đúng là, vì sao ngay cả Quân Ngạo cũng nông cạn như vậy? Chẳng lẽ tình cảm phu thê bảy năm của bọn họ lại vẫn bù không được khuôn mặt sao?
“Ta tha ngươi một mạng vốn là muốn cho ngươi ở trong lãnh cung suy ngẫm, lại chưa từng nhớ ngươi cho tới bây giờ vẫn là khăng khăng một mực.” Quân Ngạo lạnh lùng bỏ qua Vân Khanh, chỉ nghe “Đụng” một tiếng, Vân Khanh đầu hung hăng đụng vào mép bàn nhô ra, nàng nhưng ngay cả hừ cũng không có hừ một tiếng, không thèm để ý chút nào vành tai chảy ra máu tươi, “Vận nhi thanh thuần thiện lương, vì bảo toàn ngươi tỷ tỷ này, dù là ngươi hại nàng sảy thai, nàng cũng cầu xin ta bỏ qua cho ngươi, còn ngươi?” Quân Ngạo tức giận nói, “Vân Khanh, ngươi xem một chút bộ dáng ngươi bây giờ? Cùng một đố phụ có gì khác biệt, người như ngươi vậy nên xuống địa ngục!”
“Ha ha… Buồn cười, thực tại quá buồn cười, suy ngẫm, ta có cái gì sai lầm cần đi suy ngẫm? Tha ta một mạng?” Vân Khanh phẫn hận nhìn tứ chi mình cong queo quỷ dị cùng máu tươi đầy đất, thê tuyệt gầm lên, “Ngươi đoạn tứ chi ta, tổn thương hài nhi ta, để cho ta ở trong lãnh cung kéo dài hơi tàn, Quân Ngạo ngươi quá hung ác! Ngươi quá hung ác! Ngươi tốt nhất vững vàng nhớ kỹ hành vi việc làm của ngươi hôm nay đối với ta, ngày khác nếu có cơ hội, Vân Khanh ta chính là hóa thành lệ quỷ cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi đôi cẩu nam nữ này!”
“Pằng – -” Quân Ngạo một cái tát đem mặt Vân Khanh đánh vạt ra, hắn là người không dễ hỉ nộ ra mặt, nhưng là bây giờ lại rõ ràng phẫn giận, nói đến đáy lòng hắn sao? Hay là do nàng nguyền rủa nữ nhân hắn yêu mến? Vân Khanh liếm sạch vết máu nơi khóe môi trào phúng nghĩ đến.
Ánh trăng bao phủ xuống, đôi mắt nàng cũng giống như là dính vào ánh trăng lạnh, đáy mắt giống như là băng tuyết cô hàn, hoặc như là xen lẫn liệt hỏa hừng hực, làm cho ánh mắt của nàng thoạt nhìn cực kỳ sáng như tuyết.
Trong mắt Quân Ngạo hiện lên một tia chán ghét cực độ, hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Không nghĩ tới ngươi hôm nay còn không biết hối cải, vậy trẫm cũng không tha cho ngươi.”
“Toàn Phúc.” Giữa một mảnh ám sắc, lóe ra một thái giám áo xanh cúi đầu liễm mục, chỉ nghe được Quân Ngạo không tình cảm chút nào nói, “Tiễn Vân thị lên đường ”
Thái giám áo xanh cúi đầu đáp lại, “Vâng, bệ hạ!”
Vân Khanh thấy Toàn Phúc sớm đã chuẩn bị tốt độc dược, khóe môi trào phúng giương cao, tha nàng một mạng? Ha ha… Quá buồn cười, khóe mắt đều cười ra nước mắt. Hôm nay nếu là để giáo huấn nàng, vì sao đã sớm chuẩn bị tốt độc dược, cho nên mặc kệ hôm nay nàng là hối hận cũng tốt, căm hận cũng được, Quân Ngạo đều không nghĩ qua muốn lưu lại tính mạng của nàng.
Nàng không có giãy giụa, nước thuốc lạnh như băng giống như là một con rắn độc chui vào trong bụng, nàng chỉ dùng ánh mắt càng ngày càng sáng gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ngạo.
Trong lãnh cung lạnh như băng nàng chỉ để lại ba câu cuối cùng thê lương bi phẫn bi gào thét.
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, thề không làm hoàng hậu!”
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, cùng ngươi Quân Ngạo không chết không thôi!”
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, các ngươi những kẻ hại ta, ta một kẻ đều sẽ không bỏ qua!”
Trong lãnh cung lạnh như băng, ba tiếng thê lương la lên tới tới lui lui vang vọng, vì lãnh cung tăng thêm vài phần rét lạnh…
Tí tách… Tí tách!
Rốt cục, một giọt máu cuối cùng từ hạ thân Vân Khanh nhỏ xuống. Trong phòng âm u đầy mùi hôi, con chuột con gián không kiêng nể gì cả nhảy vọt qua lại, một chút cũng không úy kỵ trong phòng có một người sống.
Mùi máu tươi gay mũi đưa tới vô số gián chuột săn thức ăn, xuyên thấu qua ánh trăng thanh hàn có thể chứng kiến kia một mảng lớn vết máu đầy màu đen ngọ nguậy.
“Hài nhi của nương…”
Toàn thân Vân Khanh là máu, muốn động cánh tay đuổi đi con chuột nhưng không cách nào di động. Nàng chỉ có thể phát ra rên rỉ tuyệt vọng bi thương. Từng tiếng nức nở nghẹn ngào trong lãnh cung rét lạnh như băng có vẻ cực kỳ quỷ dị kinh khủng.
Ngoài cửa hai gã thái giám thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, đều rùng mình một cái.
“Tiểu Lý Tử, ngươi nói hoàng hậu nương nương có thể hay không…” Tiểu Phúc Tử không dám nói rõ, làm một cái động tác cắt cổ, “… Ở trong lãnh cung?”
Thái giám Tiểu Lý Tử khẽ quát một tiếng, “Cái gì hoàng hậu nương nương? Bệ hạ đã hạ xuống ý chỉ phế hậu, Vân thị sớm cũng không phải là hoàng hậu. Bệ hạ đã sắc phong tân hậu, ngươi nhớ lấy thận trọng từ lời nói đến việc làm, vạn nhất lời này bị người khác nghe được, tuyệt đối chạy không thoát một chữ chết.”
Tiểu Phúc Tử nghe vậy rùng mình một cái, đột nhiên câm miệng không dám nói tiếp nữa, bởi vì không khí quá mức quỷ dị, nghe từng tiếng rên rỉ trong lãnh cung như thú săn, Tiểu Phúc Tử nhịn không được mở miệng nói, “Vân thị đến tột cùng là phạm lỗi lầm gì, bệ hạ thế nhưng không chút nào niệm tình cảm phu thê bảy năm, cũng không niệm long thai trong bụng Vân thị, thế nhưng sinh sinh đem tứ chi Vân thị bẻ gẫy?” Còn có một câu tiểu Phúc Tử không dám nói, bệ hạ làm sao sẽ tàn nhẫn như thế, nghe nói hài nhi trong bụng Vân thị là bệ hạ một cước đá rơi xuống đấy. Tục ngữ không phải nói, hổ dữ không ăn thịt con sao? Huống chi là trong hoàng thất chú trọng con nối dòng như vậy.
Tiểu Lý Tử nghe vậy muốn nói lại thôi, hắn trộm trộm nhìn chung quanh, phát hiện không có người nào mới cúi đầu hồi đáp, “Nghe nói là Vân thị hại Nguyệt phi nương nương sảy thai, bệ hạ lúc này mới giận dữ.”
“A? Bệ hạ vì một vị phi tử phế hậu?” Tiểu Phúc Tử trừng to mắt không dám tin, đây không phải là yêu chiều thiếp bỏ bê vợ sao.
“Ngươi biết cái gì.” Tiểu Lý Tử thấp giọng khiển trách một tiếng, “Nghe nói trước khi bệ hạ đăng cơ liền đối với nữ tử này rất có hảo cảm, nhiều lần muốn cầu hôn làm phi, nhưng là tiên hoàng không đồng ý, lúc này mới mắc cạn. Nhưng là bệ hạ không có buông tha cho, mới vừa đăng cơ liền phong cô gái này làm Nguyệt phi nương nương, Nguyệt phi nương nương là phi tử bệ hạ sủng ái nhất. Nguyệt phi nương nương mang thai long chủng, thái y mới vừa chẩn đoán được, bệ hạ liền nói nếu là sinh hạ nam nhi liền phong làm thái tử…”
“Cho nên Vân thị mới lòng mang đố kỵ, hại chết hài nhi Nguyệt phi nương nương?” Tiểu Lý Tử lập tức nói tiếp.
“Chuyện tình Hậu cung ai có thể nói được rõ ràng, bất quá ta là nghe nói Vân thị cùng Nguyệt phi nương nương… A, không, bây giờ là hoàng hậu nương nương vốn là thân tỷ muội. Ai, vốn cùng là thiên kim thượng thư cùng cha sinh, nhưng bây giờ một trời một vực…”
Hai người nói xong lại cảm thấy một hồi gió lạnh thổi đến, rõ ràng là mùa hè gió này lại lạnh thấu xương, ngay cả lông tơ đều đứng lên.
Bọn họ lúc này còn không biết, loại hơi thở này gọi là sát khí! Chờ gió lạnh kia thổi qua, ngoài cửa lớn lãnh cung đã nhiều hơn hai cỗ thi thể không đầu. Đêm, càng thêm âm lãnh. Mùi máu tươi, càng thêm nồng nặc.
“Người vọng nghị hoàng thất, giết!” Một thanh âm so với bóng đêm còn lạnh hơn ở trong gió đêm càng thêm lăng liệt, phiến lá cây gào thét tiếng gió thổi tan ở cửa lãnh cung, xoay quanh dưới chân người, lại có loại khô bại uể oải, “Thanh lý sạch sẽ!”
Nam tử vừa dứt lời, trong bóng tối liền không tiếng động lóe ra vài đạo thân ảnh đem hai cổ thi thể trước cửa lãnh cung cùng vết máu thanh lý sạch sẽ, không chút nào nhìn ra một lát trước có hai người chết ở chỗ này.
“Kẽo kẹt – – ”
Đại môn lãnh cung bị chậm rãi đẩy ra, ánh trăng thê lương tranh nhau tiến vào phòng, trong phòng Vân Khanh ngẩng đầu lên liền thấy được nam nhân kia làm cho nàng yêu đến tận xương cũng hận đến tận xương – – hoàng đế Quân Ngạo.
Hoàng đế trẻ tuổi một thân long bào màu vàng sáng chắp tay đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn Vân Khanh cả người là máu lóe lên ánh sáng tuyệt vọng cùng căm hận, trên khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc không có một tia gợn sóng.
Hắn chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, một thân long bào trần thế bất nhiễm cùng Vân Khanh xiêm y rách nát lam lũ hình thành đối lập rõ nét, ánh mắt hai người đối nhau sau một lúc lâu, Quân Ngạo lạnh lùng nói, ” hài nhi của Vận nhi không thể bảo trụ.”
“A – -” Vân Khanh cười lạnh một tiếng, con ngươi trước kia trong suốt hôm nay nhưng lại một mảnh lạnh lẽo dày đặc.
Hài tử Vân Vận giữ không được cùng nàng có quan hệ gì? Mâu quang Vân Khanh dời xuống, khi ánh mắt chạm được huyết sắc đầy đất, mâu quang nàng cũng giống như nhiễm máu, kia là hài nhi của nàng a, hài tử bị phu quân nàng yêu mến sinh sinh đá rơi.
Hài tử đáng thuơng kia ở trong bụng nàng chỉ đợi không đến ba tháng, nàng không quên được khi ngự y nói cho nàng biết nàng có thai nàng hưng phấn đến cỡ nào. Lúc ấy nàng chỉ muốn đi cùng Quân Ngạo chia xẻ phần vui sướng này, bị kích động đi đến tìm hắn, lại phát hiện hắn đang cùng Vân Vận thần sắc vui sướng cùng nàng tản bộ.
Khi đó nàng mới hiểu, thì ra là muội muội của nàng, Nguyệt phi nương nương thanh nhã thoát tục đẹp như thiên tiên cũng mang thai, cho nên hắn mới có thể vui sướng như vậy.
Nàng cùng Quân Ngạo lập gia đình bảy năm, thời điểm nàng gả cho Quân Ngạo hắn còn không phải là hoàng đế, chỉ là một thái tử không có bao nhiêu quyền lợi mà thôi, vì giúp hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng lao lực tâm tư cùng phụ thân là Binh bộ Thượng thư chu toàn, rốt cục làm cho phụ thân vốn là trung lập lựa chọn ủng hộ hắn. Mà hắn có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế, lại càng không thể bỏ qua công lao của phụ thân. Bảy năm đến nay nàng cản cho hắn bao nhiêu đả kích ngấm ngầm hay công khai, bảy năm, trên người của nàng sớm đã vết thương chồng chất, đúng là nàng chưa bao giờ hối hận qua, chỉ vì ánh mắt hắn ôn nhu quyến luyến.
Lúc Tiên đế ba mươi năm, hắn bị Ngũ hoàng tử Quân Mạc ám sát, nàng sinh sinh cản cho hắn sáu kiếm mới rốt cục chờ được viện quân đến, lúc mệnh nàng rủ xuống một đường hắn đã từng đã đáp ứng nàng, cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng. Đúng là, bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là châm chọc a, Vân Khanh trào phúng câu dẫn ra khóe môi, nam nhân hứa hẹn vĩnh viễn đều là giả tạo, chỉ tiếc nàng hiện tại mới hiểu được đạo lý này. Hai năm sau, hắn trèo lên trên đế vị, chuyện thứ nhất chính là không kiêng nể chọn phi, hơn nữa phong muội muội của nàng Vân Vận làm Nguyệt phi nương nương, chuyên sủng một mình nàng.
Cho tới hôm nay nàng mới bi ai phát hiện, thì ra là người hắn yêu vẫn luôn là Vân Vận, lúc ấy hắn cưới nàng, bất quá là vì để cho nàng làm vị trí thái tử phi vì Vân Vận che gió che mưa.
Không trách được, không trách được Vân Vận đến năm hai mươi ba tuổi cũng chưa từng vội vã lập gia đình, khó trách phụ thân cho tới bây giờ đều không nóng nảy vì nàng tìm nhà chồng.
Thì ra là… Như thế a…
Ha ha! Chuyện tình buồn cười cỡ nào, Vân Khanh chảy nước mắt bật cười, nàng rốt cuộc tính là cái gì, trong mắt Quân Ngạo, trong mắt Vân Vận, thậm chí trong mắt phụ thân… Nàng đến tột cùng… Tính là cái gì… Tính là cái gì? Vì sao người người cũng muốn giẫm lên một cước…
“Thật cao hứng phải không?” Quân Ngạo hung hăng nắm cằm Vân Khanh, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt là thiêu đốt lên hừng hực liệt hỏa, “Ta thế nhưng không biết ngươi nữ nhân này như thế ác độc, ngay cả thân muội muội của mình đều xuống tay. Vận nhi có điểm nào thực xin lỗi ngươi tỷ tỷ này? Ta vốn là muốn phong nàng làm hoàng hậu, nàng lại cầu chết đều không đồng ý, vì cái gì, chính là không để cho ngươi cái tỷ tỷ này thương tâm khổ sở. Còn ngươi, Vân Khanh, ngươi xem một chút ngươi làm cái gì, chẳng những khắp nơi khó xử nàng, thậm chí sau khi nghe nói nàng có thai cứng rắn hại nàng sẩy thai, nữ nhân ác độc như ngươi vậy thực không xứng làm hoàng hậu.”
“Ta không xứng làm hoàng hậu?” Vân Khanh bi ai cười lạnh, “Quân Ngạo, chúng ta làmvợ chồng bảy năm ta chưa từng xin lỗi ngươi một phần một chút nào? Ngươi nói ta làm hại Vân Vận sẩy thai? Đến tột cùng là ngươi yêu nàng yêu đến mù quáng tín nhiệm nàng, vậy thì ngươi đã ngu xuẩn đến biện không ra đúng sai. Anh minh cơ trí của ngươi trước kia đi nơi nào, ta không tin ngươi thật nhìn không ra Vân Vận dối trá cùng ác độc?”
Phải! Thời điểm nghe nói Vân Vận có thai nàng là rất không cao hứng, nhưng là nàng biết rõ, một hoàng đế nhất định phải vì Hoàng gia khai chi tán diệp, cho nên cứ việc thương tâm khổ sở nàng cũng chỉ biết hào phóng ban cho Vân Vận rất nhiều trân bảo, trong đó thuốc dưỡng thai là ngự dược phòng còn sót lại một bộ, chính nàng cũng sử dụng, vì cái gì, chính là biểu hiện ra hoàng hậu rộng lượng.
Hận thấu xương! Vân Khanh tại thời khắc này rốt cuộc hiểu rõ cái từ này. Vân Vận ngụy trang đích xác rất thành công, không có nam nhân nào thấy nàng không mê luyến nàng, đúng là, vì sao ngay cả Quân Ngạo cũng nông cạn như vậy? Chẳng lẽ tình cảm phu thê bảy năm của bọn họ lại vẫn bù không được khuôn mặt sao?
“Ta tha ngươi một mạng vốn là muốn cho ngươi ở trong lãnh cung suy ngẫm, lại chưa từng nhớ ngươi cho tới bây giờ vẫn là khăng khăng một mực.” Quân Ngạo lạnh lùng bỏ qua Vân Khanh, chỉ nghe “Đụng” một tiếng, Vân Khanh đầu hung hăng đụng vào mép bàn nhô ra, nàng nhưng ngay cả hừ cũng không có hừ một tiếng, không thèm để ý chút nào vành tai chảy ra máu tươi, “Vận nhi thanh thuần thiện lương, vì bảo toàn ngươi tỷ tỷ này, dù là ngươi hại nàng sảy thai, nàng cũng cầu xin ta bỏ qua cho ngươi, còn ngươi?” Quân Ngạo tức giận nói, “Vân Khanh, ngươi xem một chút bộ dáng ngươi bây giờ? Cùng một đố phụ có gì khác biệt, người như ngươi vậy nên xuống địa ngục!”
“Ha ha… Buồn cười, thực tại quá buồn cười, suy ngẫm, ta có cái gì sai lầm cần đi suy ngẫm? Tha ta một mạng?” Vân Khanh phẫn hận nhìn tứ chi mình cong queo quỷ dị cùng máu tươi đầy đất, thê tuyệt gầm lên, “Ngươi đoạn tứ chi ta, tổn thương hài nhi ta, để cho ta ở trong lãnh cung kéo dài hơi tàn, Quân Ngạo ngươi quá hung ác! Ngươi quá hung ác! Ngươi tốt nhất vững vàng nhớ kỹ hành vi việc làm của ngươi hôm nay đối với ta, ngày khác nếu có cơ hội, Vân Khanh ta chính là hóa thành lệ quỷ cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi đôi cẩu nam nữ này!”
“Pằng – -” Quân Ngạo một cái tát đem mặt Vân Khanh đánh vạt ra, hắn là người không dễ hỉ nộ ra mặt, nhưng là bây giờ lại rõ ràng phẫn giận, nói đến đáy lòng hắn sao? Hay là do nàng nguyền rủa nữ nhân hắn yêu mến? Vân Khanh liếm sạch vết máu nơi khóe môi trào phúng nghĩ đến.
Ánh trăng bao phủ xuống, đôi mắt nàng cũng giống như là dính vào ánh trăng lạnh, đáy mắt giống như là băng tuyết cô hàn, hoặc như là xen lẫn liệt hỏa hừng hực, làm cho ánh mắt của nàng thoạt nhìn cực kỳ sáng như tuyết.
Trong mắt Quân Ngạo hiện lên một tia chán ghét cực độ, hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Không nghĩ tới ngươi hôm nay còn không biết hối cải, vậy trẫm cũng không tha cho ngươi.”
“Toàn Phúc.” Giữa một mảnh ám sắc, lóe ra một thái giám áo xanh cúi đầu liễm mục, chỉ nghe được Quân Ngạo không tình cảm chút nào nói, “Tiễn Vân thị lên đường ”
Thái giám áo xanh cúi đầu đáp lại, “Vâng, bệ hạ!”
Vân Khanh thấy Toàn Phúc sớm đã chuẩn bị tốt độc dược, khóe môi trào phúng giương cao, tha nàng một mạng? Ha ha… Quá buồn cười, khóe mắt đều cười ra nước mắt. Hôm nay nếu là để giáo huấn nàng, vì sao đã sớm chuẩn bị tốt độc dược, cho nên mặc kệ hôm nay nàng là hối hận cũng tốt, căm hận cũng được, Quân Ngạo đều không nghĩ qua muốn lưu lại tính mạng của nàng.
Nàng không có giãy giụa, nước thuốc lạnh như băng giống như là một con rắn độc chui vào trong bụng, nàng chỉ dùng ánh mắt càng ngày càng sáng gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ngạo.
Trong lãnh cung lạnh như băng nàng chỉ để lại ba câu cuối cùng thê lương bi phẫn bi gào thét.
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, thề không làm hoàng hậu!”
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, cùng ngươi Quân Ngạo không chết không thôi!”
“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, các ngươi những kẻ hại ta, ta một kẻ đều sẽ không bỏ qua!”
Trong lãnh cung lạnh như băng, ba tiếng thê lương la lên tới tới lui lui vang vọng, vì lãnh cung tăng thêm vài phần rét lạnh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.