Chương 31: Đả Động Nhân Tâm
Du Nhiên
28/07/2021
Ngón tay thon dài bắt đầu lướt trêи những dây đàn.
Ánh mắt chăm chú không nhiễm chút bụi trần.
Cả người Tĩnh Hàn cứ như tỏa ra tiên khí thật giống một vị trích tiên.
Vân Phượng đứng giữa sàn ánh mắt liếc nhìn sườn mặt chăm chú của người nọ ,khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Người nam nhân này thật làm nàng chú ý.
Ban đầu nàng chỉ muốn ca một bài về giang sơn hùng vĩ.
Nhưng khi hắn nói vì nàng mà đệm nhạc nàng liền đổi ý.
Từng tiếng đàn truyền ra Vân Phượng liền không nghĩ lung tung nữa.
Tay xòe quạt che đi nửa khuôn mặt.
Ánh toát lên vẻ tà mị câu nhân.
Vũ khúc nên bắt đầu rồi.
Chiếc eo mảnh mai nhẹ nhàng lây chuyển theo nhịp đàn.
Xoay một vòng giọng hát như tiếng chuông bạc được cất lên.
" Lầu nhỏ gió đông như xưa
Khẽ thổi qua dòng Ngân Hà
Một nửa lòng ai để lại núi trăng khói sóng
Nhặt lấy chút ánh sáng dao động trêи chén
Tan ra làm tương tư vụn vỡ
Cho đỏ bếp nhỏ đun nấu
Tặng chút sắc màu cho khách
Tóc đen thắt lỏng tựa khói sương
Ngòi bút đen này làm sao vẽ hết được???
Chỉ còn lại chút ấm áp của ngọn đèn sắp tắt
Khi cắt đứt một phần số mệnh cũng chấm dứt
Khi thêm vào một phần nhân duyên triền miên
Trước ngọn nến giọt nước mắt đã cạn khô
Lòng người đã trở thành dĩ vãng
Chữ "tình" dùng cả đời để lưu luyến
Giày vò in trêи vầng trái ngây ngô
Chỉ là trong lòng đã chết rồi
Tính rằng đã lãng phí ngòi bút
Hồng trần quay về được mấy lữ khách đây
Chốn vùi đi dung nhan đã héo tàn
Nét bút kia tăm tối trong cơn bệnh đã kéo dài
Loang lỗ trêи giấy
....
....
Trong cõi lòng này là ngàn tần tuyết trắng
Thầm ngờ vực thuyền nhẹ lại oán giận bao nhiêu
Bước đi nhẹ nhàng tuổi xuân càng phiêu bạt
Mặc cho sóng tan ra nhớ nhung đau khổ
Rong ruổi trong cõi quạnh hiu
.........~"
[Mặc Trung Phong Nguyệt Khách ]
Tiếng hát đã dừng ,tiếng đàn đã ngắt nhưng lòng người vẫn còn lưu luyến .
Bài hát này thật buồn, một số vị tiểu thư nghe xong liền không nhịn được rơi lệ .
Không khí yên tĩnh không một ai nói câu nào.
Họ vẫn còn trong dư âm của bài hát.
Trong từng câu hát họ cảm nhận được nỗi nhớ nỗi đau cùng sự buôn xui.
Đây rõ ràng chỉ là một bài nhạc đã được rất nhiều người hát .
Một số mệnh phụ ở đây bị lời bài ca đánh mạnh vào trong lòng.
"Khi thêm một phần nhân duyên triền miên
Trước ngọn nến giọt nước mắt đã cạn khô "
Rất đúng a~
_________*****~(^∆^)~*****_________
Vân Phượng ngơ ngác đưa tay lên khóe mắt nàng.
Lệ!
Nàng đang rơi lệ a~
Rõ ràng bài ca này nàng đã ngân nga rất nhiều lần. Lần này cư nhiên...
Bài hát không đổi nhưng chỉ là do người đệm nhạc.
Hắn thấy Vân Phượng khóc thì không chút ngần ngại đi thẳng đến bên nàng.
Rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay giúp nàng lau đi lệ nóng.
Vân Phượng cũng không đẩy hắn ra mà chỉ nhìn chăm vào chiếc khăn tay.
Tại sao trêи khăn tay của hắn lại có ký hiệu của nàng.
Tĩnh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm vào khăn tay cũng nhìn theo.
Khỉ thật..... Hắn cư nhiên.....
Hoàng thượng là người chú ý hành động của hai người đầu tiên.
"Khụ khụ" Tên hồ ly này đang làm gì cháu gái trẫm vậy??!!
Tĩnh Hàn bề ngoài bĩnh tĩnh tách ra khỏi Vân Phượng.
Định đút khăn tay vào tay áo thì đã bị Vân Phượng đoạt đi.
Hắn định giải thích gì đó bị Vân Phượng liếc mắt một cái liền im lặng quay về chỗ của mình.
Thật may quá trong cái liếc mắt của Phượng nhi không có chán ghét cùng phòng bị a~
______***Mỹ nhân***______
"Vân Phượng bêu xấu rồi " Vân Phượng không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
"Một bài hát có thể đả động nhân tâm. Nha đầu ngươi càng ngày càng giỏi. " Hoàng thượng dẫn đầu vỗ tay khen ngợi.
Mọi người người liền nhiệt liệt hưởng ứng. Tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng đến khi hoàng đế ra dấu tay mới lắng xuống.
Vân Phượng nhẹ khụy gối xong quay về chỗ của mình.
Khi quay người ánh mắt phóng về phía Vân Thúy Hoa.
Thấy mặt mày nàng ta trắng bệch không còn chút máu thì thật là vừa lòng.
Muốn đấu với nàng?! Thúy Hoa tiểu thư vẫn còn rất non a~
An tọa vào chỗ bao ánh mắt chịu thẳng về phía Vân Phượng.
Nàng không quan tâm, ở dưới bàn mở khăn tay ra xem.
Làm sao trêи khăn tay của hắn lại có ấn ký này.
Lấy cái khăn đầu Tĩnh Hàn đưa ra xem.
Cái này cũng là của hắn đi.Lúc nãy vậy mà nàng bị nam sắc mê hoặc đưa cái liền lấy.
Không chút suy xét gì cả.
Chắc nàng phải đến phủ Thừa tướng một chuyến rồi.
Yến tiệc vẫn tiếp tục diễn ra ồn ào và náo nhiệt.
Từng mỹ nhân lên đài phô bày tài năng của mình nhưng cũng không thể nào lu mờ đi một khúc ca đả động nhân tâm.
Ánh mắt chăm chú không nhiễm chút bụi trần.
Cả người Tĩnh Hàn cứ như tỏa ra tiên khí thật giống một vị trích tiên.
Vân Phượng đứng giữa sàn ánh mắt liếc nhìn sườn mặt chăm chú của người nọ ,khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Người nam nhân này thật làm nàng chú ý.
Ban đầu nàng chỉ muốn ca một bài về giang sơn hùng vĩ.
Nhưng khi hắn nói vì nàng mà đệm nhạc nàng liền đổi ý.
Từng tiếng đàn truyền ra Vân Phượng liền không nghĩ lung tung nữa.
Tay xòe quạt che đi nửa khuôn mặt.
Ánh toát lên vẻ tà mị câu nhân.
Vũ khúc nên bắt đầu rồi.
Chiếc eo mảnh mai nhẹ nhàng lây chuyển theo nhịp đàn.
Xoay một vòng giọng hát như tiếng chuông bạc được cất lên.
" Lầu nhỏ gió đông như xưa
Khẽ thổi qua dòng Ngân Hà
Một nửa lòng ai để lại núi trăng khói sóng
Nhặt lấy chút ánh sáng dao động trêи chén
Tan ra làm tương tư vụn vỡ
Cho đỏ bếp nhỏ đun nấu
Tặng chút sắc màu cho khách
Tóc đen thắt lỏng tựa khói sương
Ngòi bút đen này làm sao vẽ hết được???
Chỉ còn lại chút ấm áp của ngọn đèn sắp tắt
Khi cắt đứt một phần số mệnh cũng chấm dứt
Khi thêm vào một phần nhân duyên triền miên
Trước ngọn nến giọt nước mắt đã cạn khô
Lòng người đã trở thành dĩ vãng
Chữ "tình" dùng cả đời để lưu luyến
Giày vò in trêи vầng trái ngây ngô
Chỉ là trong lòng đã chết rồi
Tính rằng đã lãng phí ngòi bút
Hồng trần quay về được mấy lữ khách đây
Chốn vùi đi dung nhan đã héo tàn
Nét bút kia tăm tối trong cơn bệnh đã kéo dài
Loang lỗ trêи giấy
....
....
Trong cõi lòng này là ngàn tần tuyết trắng
Thầm ngờ vực thuyền nhẹ lại oán giận bao nhiêu
Bước đi nhẹ nhàng tuổi xuân càng phiêu bạt
Mặc cho sóng tan ra nhớ nhung đau khổ
Rong ruổi trong cõi quạnh hiu
.........~"
[Mặc Trung Phong Nguyệt Khách ]
Tiếng hát đã dừng ,tiếng đàn đã ngắt nhưng lòng người vẫn còn lưu luyến .
Bài hát này thật buồn, một số vị tiểu thư nghe xong liền không nhịn được rơi lệ .
Không khí yên tĩnh không một ai nói câu nào.
Họ vẫn còn trong dư âm của bài hát.
Trong từng câu hát họ cảm nhận được nỗi nhớ nỗi đau cùng sự buôn xui.
Đây rõ ràng chỉ là một bài nhạc đã được rất nhiều người hát .
Một số mệnh phụ ở đây bị lời bài ca đánh mạnh vào trong lòng.
"Khi thêm một phần nhân duyên triền miên
Trước ngọn nến giọt nước mắt đã cạn khô "
Rất đúng a~
_________*****~(^∆^)~*****_________
Vân Phượng ngơ ngác đưa tay lên khóe mắt nàng.
Lệ!
Nàng đang rơi lệ a~
Rõ ràng bài ca này nàng đã ngân nga rất nhiều lần. Lần này cư nhiên...
Bài hát không đổi nhưng chỉ là do người đệm nhạc.
Hắn thấy Vân Phượng khóc thì không chút ngần ngại đi thẳng đến bên nàng.
Rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay giúp nàng lau đi lệ nóng.
Vân Phượng cũng không đẩy hắn ra mà chỉ nhìn chăm vào chiếc khăn tay.
Tại sao trêи khăn tay của hắn lại có ký hiệu của nàng.
Tĩnh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm vào khăn tay cũng nhìn theo.
Khỉ thật..... Hắn cư nhiên.....
Hoàng thượng là người chú ý hành động của hai người đầu tiên.
"Khụ khụ" Tên hồ ly này đang làm gì cháu gái trẫm vậy??!!
Tĩnh Hàn bề ngoài bĩnh tĩnh tách ra khỏi Vân Phượng.
Định đút khăn tay vào tay áo thì đã bị Vân Phượng đoạt đi.
Hắn định giải thích gì đó bị Vân Phượng liếc mắt một cái liền im lặng quay về chỗ của mình.
Thật may quá trong cái liếc mắt của Phượng nhi không có chán ghét cùng phòng bị a~
______***Mỹ nhân***______
"Vân Phượng bêu xấu rồi " Vân Phượng không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói.
"Một bài hát có thể đả động nhân tâm. Nha đầu ngươi càng ngày càng giỏi. " Hoàng thượng dẫn đầu vỗ tay khen ngợi.
Mọi người người liền nhiệt liệt hưởng ứng. Tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng đến khi hoàng đế ra dấu tay mới lắng xuống.
Vân Phượng nhẹ khụy gối xong quay về chỗ của mình.
Khi quay người ánh mắt phóng về phía Vân Thúy Hoa.
Thấy mặt mày nàng ta trắng bệch không còn chút máu thì thật là vừa lòng.
Muốn đấu với nàng?! Thúy Hoa tiểu thư vẫn còn rất non a~
An tọa vào chỗ bao ánh mắt chịu thẳng về phía Vân Phượng.
Nàng không quan tâm, ở dưới bàn mở khăn tay ra xem.
Làm sao trêи khăn tay của hắn lại có ấn ký này.
Lấy cái khăn đầu Tĩnh Hàn đưa ra xem.
Cái này cũng là của hắn đi.Lúc nãy vậy mà nàng bị nam sắc mê hoặc đưa cái liền lấy.
Không chút suy xét gì cả.
Chắc nàng phải đến phủ Thừa tướng một chuyến rồi.
Yến tiệc vẫn tiếp tục diễn ra ồn ào và náo nhiệt.
Từng mỹ nhân lên đài phô bày tài năng của mình nhưng cũng không thể nào lu mờ đi một khúc ca đả động nhân tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.