Chương 10: Gió bắt đầu thổi
Du Nhiên
28/07/2021
" Phụ thân " Bước vào cửa nhà chính Vân Phượng liền nhìn thấy Mặc Vũ Dương đang ngồi trêи vị trí chủ vị.
Vẫn là bộ dáng ngày xưa. Tuấn dật, tiêu sái, trêи mặt luôn ánh lên sự ôn nhu .
Trước đây , nàng đã luôn kính nể người nam nhân này .
Nhưng bây giờ lại thấy người này thật nhu nhược bị một người phụ nữ dắt mũi bao nhiêu năm mà không chút hay biết.
Mặc Vũ Dương thấy nữ nhi của mình thì lập tức đứng bật dậy
Trong mắt một mạc kϊƈɦ động, nhớ nhung còn có một điều gì đó khó nhận ra.
" Về là tốt rồi " Chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Vân Phượng thì lòng ông chợt nổi lên mất mát .
Từ khi nào, mà ánh mắt sùng bái yêu thương đã trở thành lạnh nhạt đến bật này.
Vân Phượng cũng không rề rà, khẽ gật đầu rồi đi đến ngồi ở vị trí chủ vị song song với chỗ ngồi của phụ thân mình.
Hôm nay nàng đến là có việc cần làm chứ không phải đến để ôn lại chuyện cũ hay là nối lại tình cảm phụ tử mà nàng đã lãng quên từ lâu.
___________*_*__*________***phân cách tuyến đáng yêu ***_____
Vân Phượng cùng phụ thân ngồi ở vị trí chủ vị.
Liễu thị, Tiết thị ngồi bên phía của Mặc Vũ Dương.
Hà thị cùng Lưu thị thì ngồi bên phía của Vân Phượng.
Con của các di nương thì đứng sau lưng bọn họ.
Lưu thị thì có một nhi tử bây giờ chỉ mới vài tháng tuổi đang được bà иɦũ ɦσα bế.
Tiết thị cùng Hà thị vẫn chưa có con cái.
Liễu thị thì......
Ánh mắt nàng lướt qua một vòng cuối cùng dừng lên trêи người hai cô nương đang đứng sau Liễu thị.
Thấy ánh mắt của Vân Phượng dừng trêи người hai nữ nhi,Mặc Vũ Dương liền cảm thấy mất tự nhiên.
Liễu thị thấy vậy liền rất tự nhiên lên tiếng
" Đây là muội muội của các con mau ra hành lễ. Nàng là quận chúa .Năm mười tuổi nàng đã rời nhà nên các con không có dịp gặp nhau "
Hai nhi nữ của bà lập tức tiến lên phía trước hành lễ với Vân Phượng.
Vân Phượng không cho đứng lên chỉ nhàn nhạt quan sát các nàng.
" Năm nay các ngươi bao nhiêu tuổi ?" giọng nói nhàn nhạt không nhìn rs vui buồn .
Lòng của hai người họ run lên không ngừng, tay đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
"Ta là đại tỷ tên Thụy Ý năm nay mười lăm " Thụy Ý mặc hồng y lên tiếng trước .Tuy rất hoảng loạn nhưng trêи mặt vẫn cố tỏ ra bình thản.
"Ta...ta..ta là nhị tỷ tên Thụy Di năm nay mười lăm " Thụy Di mặc hoàng y lấp bắp nói.
Không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Vân Phượng không trả lời cũng không cho họ đứng dậy.
Chỉ ngồi đó nhấm nháp tách trà nóng trêи tay.Mắt thì nhìn về phía hai
"tỷ tỷ" của mình.
Tuy không biểu hiện ra mặt nhưng ai ở đây cũng điều biết nàng đang không vui...à....không.... phải nói là ...nàng đang rất không vui.
Không khí cứ trầm xuống như vậy cho đến khi chân của Thụy Di cùng Thụy Ý gần như không giữ nổi muốn ngồi thụp xuống thì Vân Phượng mới chậm rãi lên tiếng.
" Phụ thân, người có gì muốn nói với con không? "
Vẫn là bộ dáng ngày xưa. Tuấn dật, tiêu sái, trêи mặt luôn ánh lên sự ôn nhu .
Trước đây , nàng đã luôn kính nể người nam nhân này .
Nhưng bây giờ lại thấy người này thật nhu nhược bị một người phụ nữ dắt mũi bao nhiêu năm mà không chút hay biết.
Mặc Vũ Dương thấy nữ nhi của mình thì lập tức đứng bật dậy
Trong mắt một mạc kϊƈɦ động, nhớ nhung còn có một điều gì đó khó nhận ra.
" Về là tốt rồi " Chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Vân Phượng thì lòng ông chợt nổi lên mất mát .
Từ khi nào, mà ánh mắt sùng bái yêu thương đã trở thành lạnh nhạt đến bật này.
Vân Phượng cũng không rề rà, khẽ gật đầu rồi đi đến ngồi ở vị trí chủ vị song song với chỗ ngồi của phụ thân mình.
Hôm nay nàng đến là có việc cần làm chứ không phải đến để ôn lại chuyện cũ hay là nối lại tình cảm phụ tử mà nàng đã lãng quên từ lâu.
___________*_*__*________***phân cách tuyến đáng yêu ***_____
Vân Phượng cùng phụ thân ngồi ở vị trí chủ vị.
Liễu thị, Tiết thị ngồi bên phía của Mặc Vũ Dương.
Hà thị cùng Lưu thị thì ngồi bên phía của Vân Phượng.
Con của các di nương thì đứng sau lưng bọn họ.
Lưu thị thì có một nhi tử bây giờ chỉ mới vài tháng tuổi đang được bà иɦũ ɦσα bế.
Tiết thị cùng Hà thị vẫn chưa có con cái.
Liễu thị thì......
Ánh mắt nàng lướt qua một vòng cuối cùng dừng lên trêи người hai cô nương đang đứng sau Liễu thị.
Thấy ánh mắt của Vân Phượng dừng trêи người hai nữ nhi,Mặc Vũ Dương liền cảm thấy mất tự nhiên.
Liễu thị thấy vậy liền rất tự nhiên lên tiếng
" Đây là muội muội của các con mau ra hành lễ. Nàng là quận chúa .Năm mười tuổi nàng đã rời nhà nên các con không có dịp gặp nhau "
Hai nhi nữ của bà lập tức tiến lên phía trước hành lễ với Vân Phượng.
Vân Phượng không cho đứng lên chỉ nhàn nhạt quan sát các nàng.
" Năm nay các ngươi bao nhiêu tuổi ?" giọng nói nhàn nhạt không nhìn rs vui buồn .
Lòng của hai người họ run lên không ngừng, tay đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
"Ta là đại tỷ tên Thụy Ý năm nay mười lăm " Thụy Ý mặc hồng y lên tiếng trước .Tuy rất hoảng loạn nhưng trêи mặt vẫn cố tỏ ra bình thản.
"Ta...ta..ta là nhị tỷ tên Thụy Di năm nay mười lăm " Thụy Di mặc hoàng y lấp bắp nói.
Không khí trở nên vô cùng quỷ dị.
Vân Phượng không trả lời cũng không cho họ đứng dậy.
Chỉ ngồi đó nhấm nháp tách trà nóng trêи tay.Mắt thì nhìn về phía hai
"tỷ tỷ" của mình.
Tuy không biểu hiện ra mặt nhưng ai ở đây cũng điều biết nàng đang không vui...à....không.... phải nói là ...nàng đang rất không vui.
Không khí cứ trầm xuống như vậy cho đến khi chân của Thụy Di cùng Thụy Ý gần như không giữ nổi muốn ngồi thụp xuống thì Vân Phượng mới chậm rãi lên tiếng.
" Phụ thân, người có gì muốn nói với con không? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.