Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 183: Chương 130.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
07/12/2018
“Vậy thì thế nào?” Hách Liên Dực tự giễu cười một tiếng, chiếu thư lập
Thái tử đã hạ, cho dù không có đại điển, Hách Liên Thành cũng đã là Thái tử.
Hắc y nhân lại nói cho hắn biết lần đại điển phong Thái tử này, các quốc gia sẽ phái sứ giả tới. Đông Lăng quốc do Trưởng Công chúa dẫn đoàn.
Hoàng thất Đông Lăng có năm vị công chúa và một hoàng tử. Đại Hoàng tử ngu xuẩn, chỉ biết sống sa hoa dâm dật, Trưởng Công chúa kinh tài tuyệt thế, trợ giúp Hoàng Đế Đông Lăng xử lý sự vụ triều chính.
Hoàng Đế khai quốc Đông Lăng vốn dĩ là nữ tử, cho nên Đông Lăng cũng không bài xích nữ tử nhúng tay chính vụ. Trưởng Công chúa có binh quyền trong tay, nghiễm nhiên trở thành Thân Vương quyền cao chức trọng tại Đông Lăng.
“Nếu có sự tương trợ của Trưởng Công chúa, phần thắng của Vương gia có thể được tăng lên.” Hắc y nhân nói.
“Ngươi là ai lại có ý tốt giúp đỡ bản vương?” Hách Liên Dực cười nhạo nói.
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc cười ra tiếng: “Lão phu là ai không quan trọng, ngươi biết thân phận của lão phu thì thế nào? Mà không biết thì thế nào? Ngươi chỉ cần biết lão phu cung cấp thông tin hữu dụng cho ngươi là được, thời điểm thích hợp, lão phu sẽ tương trợ Vương gia một ít.”
“Bản Vương không muốn làm con rối của người khác.” Hách Liên Dực hừ lạnh một tiếng.
Hắc y nhân nói:” Ha ha, Vương gia lo lắng quá rồi, ngươi và lão phu có chung kẻ địch, lão phu giúp ngươi cũng là giúp chính mình.”
“Âm thầm tương trợ bản vương? Người động tay chân vào cổ cầm Băng Huyền chính là ngươi?”Trong lòng Hách Liên Dực cũng không biết chính xác ai đã động tay chân vào cổ cầm, hắn chỉ đưa ra suy đoán.
“Đúng là lão phu.” Hắc y nhân hào phóng thừa nhận.
Nội tâm Hách Liên Dực run rẩy, ngay cả quân cờ nằm vùng của Thục phi cũng không tìm được cơ hội ra tay mà người này lại có thể làm được, thực lực đúng là không thể khinh thường.
“Ngươi có ân oán gì với Hách Liên Thành?” Trước mắt đối thủ một mất một còn với hắn chính là Tĩnh Vương Hách Liên Thành, người này nói chính vì có cùng một kẻ thù mới giúp hắn, hắn đoán đó chính là Hách Liên Thành.
Đối phương trầm mặc, Hách Liên Dực biết hắn không muốn trả lời.
Hách Liên Dực thở dài: “Bản Vương bị cấm túc ba tháng, một tháng sau chính là đại điển lập Thái tử, cho dù Đông Lăng Trưởng Công chúa đến Nam Hạ thì thế nào?” Hắn nói như vậy chính là đã chấp nhận sự trợ giúp của hắc y nhân.
Người này nói không sai, có biết thân phân của đối phương hay không không quan trọng, trọng yếu là hai người có chung một kẻ địch, người này cung cấp thông tin hữu dụng cho hắn là được. Hách Liên Dực rất nhân liền thông suốt, muốn hắn làm con rối mặc người sai khiến sao? Hừ, không dễ dàng như vậy!
“Cấm túc là một chuyện, Vương gia không cần lo lắng. Chỉ cần Vương gia phân phó lão phu đi làm, không quá ba ngày, nhất định lệnh cấm túc tất được giải trừ.” Hắc y nhân đã tính trước từng đường đi nước bước.
“Bản vương liền tạ ơn tiên sinh.” Hách Liên Dực khiêm nhường nói, trong lòng thầm nghĩ, xem cách người này nói chuyện cùng khí độ, chắc chắn là người quyền lực không thể nghi ngờ.
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ một đường hướng về phía Bắc, chuông bạc treo bốn góc chạm vào nhau vang lên tiếng đinh đang dễ nghe.
Tôi hôm qua có một trận bão tuyết, sáng sớm đã ngừng, phóng tầm mắt chỉ thấy khắp nơi được bao phủ bởi một màu trắng, phảng phất như đang ở trong Bắc nguyên.
Trong xe ngựa có đầy đủ chăn lông, Thanh Linh nằm trên thảm lông, cuộn tròn người nằm trong ngực Tần Liễm, đầu gối cánh tay hắn, trên người đắp chăn lông làm từ da chồn. Ngoài kia gió bấc thổi rét lạnh, tuyết trắng tung bay, trong xe nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Tay Tần Liễm đặt trên eo nàng, ôm nàng chặt chẽ. Nàng vừa thoáng động, cái tay kia lại thêm vài phần lực đạo.
Hắn ôm nàng rất chặt khiến cho nàng hô hấp có phần không thoái mái, hơi dùng sức đẩy tay hắn ra. Lông mi dài của hắn khẽ chau lại, sau đó đôi phượng mâu hé mở. Con ngươi hắn thâm thúy, ánh mắt vừa u oán vừa mơ màng, hiển nhiên vừa bị động tác của nàng đánh thức.
Nàng xê dịch thân thể, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia. Mặt mày như họa, mắt phượng xinh đẹp mà tĩnh mịch, làn da trắng nõn nhàn nhạt màu phấn hồng.
Thật sự là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
Nàng xấu xa cười, mở miệng cắn lên má hắn một miếng.
Ánh mắt u mê kia dần bị ủy khuất thay thế: “Phu nhân, nàng cắn vi phu đau quá.” Hắn nói xong liền dúi đầu vào ngực nàng.
Nàng lập tức lúng túng, nhịn không được thấp giọng mắng: “Hạ lưu!” nhưng lại không đẩy hắn ra.
Trong xe ấm áp như tiết trời xuân, nàng nằm trong lòng người thương, lặng yên lắng nghe tiếng chuông bạc vang lên từng tiếng đinh đang thanh thúy, thỏa mãn nhếch môi cười nhẹ.
Đợi người nào đó đã ngủ đủ, Thanh Linh đứng dậy, duỗi lưng một cái hỏi: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?”
“Đi Liên thành, bái tế cha mẹ chúng ta.” Hắn nói, hai người chưa thành thân nên xác thực mà nói phải là bái tế cha mẹ hắn.
Liên thành có danh xưng là Huyền Thiết thành, huyền thiết (sắt đen) bền bỉ sắc bén, dùng để rèn binh khí thượng phẩm. Chỉ là huyền thuyết có hạn, toàn bộ Nam Hạ cũng chỉ Liên thành có huyền thiết.
Liên thành cách Hạ thành khá xa, ít nhất đi mất một ngày mới đến.
“Làm sao lại nghĩ đến việc đưa ta đi bái tế cha mẹ chàng?” Thanh Linh hỏi.
Tần Liễm nhẹ nhàng cười một tiếng, dáng cười mị hoặc động lòng người, thiếu chút nữa đã câu mất linh hồn nhỏ bé của nàng: “Nha đầu ngốc, thế nào lại đột nhiên nghĩ đến? Vi phu đã sớm muốn đưa nàng đi gặp cha mẹ rồi.”
Sau khi đi được một quãng đường dài, Thanh Linh hỏi Minh Lục đang đánh xe bên ngoài: “Minh Lục, chúng ta đang ở đâu?”
“Đã đến Minh Hà thôn.” Minh Lục trả lời.
Minh Hà thôn là tiểu thôn trang cách Hạ thành không xa, khu rừng gần thôn vào ngày đông thường xuyên có tuyết ly xuất hiện.
Tuyết ly có hình dáng giống thỏ nhưng lại nhỏ hơn thỏ rất nhiều, thịt mềm ngon miệng. Kiếp trước, vừa vào đông, chỉ cần Mạch Chiêu Nam vẫn còn ở Hạ thành, ca ca sẽ đưa nàng đến đây săn tuyết ly.
Thanh Linh lên lên một góc rèm xe nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hô: “Dừng xe.”
Minh Lục nhanh chóng dừng lại.
“Sao vậy?” Tần Liễm hỏi.
Thanh Linh chỉ tay lên ngọn núi gần đó, vui vẻ nói: “Trong núi có tuyết ly, ta đi bắt về cho chàng ăn được không?”
Hắn cong cong môi, không trực tiếp đáp ứng nàng: “Lại đây.” Hắn ôn nhu nói.
Nàng chu môi, cho là hắn không đáp ứng để nàng đi bắt tuyết ly, hết sức không tình nguyện xích lại gần hắn.
Hắn khoác ao lông hồ thật dày lên người nàng: “Bên ngoài rất lạnh, đừng để bị cảm lạnh, nghe chưa?”
Thì ra hắn lo lắng nàng bị nhiễm lạnh, nàng lập tức lộ ra một nụ cười rất tươi.
“Được rồi.” Nàng thấy hắn chuẩn bị mặc áo ra ngoài, dường như cũng muốn đi theo nàng, nàng gấp rút chặn động tác của hắn: “Chàng ở trong xe chờ ta.” Thần sắc nàng cố chấp không cho cự tuyệt.
“Được.” Hăn ôm lấy mặt nàng, thành kinh hạ một nụ hôn xuống trán: “Chỉ cho nàng thời gian một nén hương, kể cả bắt không được tuyết ly cũng phải trở về. Còn có, phải cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi!” Nàng trắng mắt liếc hắn một cái, người này sao lại dài dòng đến vậy chứ?
Hắn nhìn nàng: “Nàng đương nhiên không phải tiểu hài tử, nàng là Tần phu nhân.”
Trong lòng nàng âm thầm phản kháng, chàng đang nuôi ta như hài tử của chàng vậy!
“Không cho phép bị thương.” Hắn lại nói: “Nếu không vi phu sẽ giận, được rồi, nàng đi đi.”
“Ừ.” Nàng hưng phấn ôm lấy mặt hắn, hung hăng hôn một cái, sau đó lập tức nhảy ra khỏi xe.
Tần Liễm nhíu mày, nha đầu này lúc nào cũng hôn sai chỗ!
Hắn vén rèm xe lên, nhìn bóng dáng khoan khoái đang chạy xa, khóe miếng không khỏi cong lên.
“Công tử dường như đã rất lâu không trở về Bạch tộc bái tế tộc trưởng cùng tộc trưởng phu nhân.” Minh Lục cảm khái nói.
“Ừ.” Tần Liễm chỉ nhàn nhạt trả lời lại, đôi mắt khẽ hạ xuống che dấu sắc bén.
“Hiện tại mị hoa đang nở rồi.” Tần Liễm bỗng nhiên nói.
Mị hoa, giống như tường vi, nhụy hoa có hình dáng giọt lệ.
“’Vào đông, mị hoa màu đỏ đã tàn, chỉ còn xuất hiện mị hoa màu trắng, hiện tại hoa đã nở rồi.” Minh Lục nói, rất nhiều người cho rẳng mị hoa đã tuyệt tích nhưng thật sư là không. “Công tử, hiện tại công tử đưa Diệp cô nương đi báo tế tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, chắc chắn có thể chứng kiến được rừng mị hoa đua nhau nở rộ, Diệp cô nương chắc hẳn sẽ rất thích.”
“A!!!” Trong rừng đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai.
“Có phải Diệp cô nương đã gặp phải chuyện gì đó đúng không?” Minh Lục nói, tiếng nói hắn nhỏ dần, cảm giác sau lưng có cơn gió lướt qua, bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy vào trong rừng. Lúc hắn quay đầu lại nhìn, xe ngựa không còn một bóng người.
Thanh Linh đuổi theo một con tuyết linh đến hứng khởi, không ngờ lại vấp chân vào một đoạn cành cây khô khiến bản thân ngã sấp vào trong đống tuyết. Trên cây không ít tuyết đọng sau đợt bão tuyết đêm qua cũng ụp hết xuống người nàng, hơn nửa người của nàng bị tuyết vùi lấp.
Lúc Tần Liễm đuổi tới nơi đã thấy nửa người của nàng bị chôn trong đống tuyết, tâm mãnh liệt co rút, hắn dường như lại thấy được chính mình nhiều năm về trước bị tuyết vùi lấp.
Hắn phi thân tới, căng thẳng đào nàng ra từ trong đống tuyết, sắc mặt hắn thoạt nhìn có chút âm trầm. (MTLTH.dđlqđ)
Nàng chột dạ liếc hắn một cái, sợ hắn tức giận, thanh âm trở nên mềm mại hơn: “Phu quân, ta đã cẩn thận hết sức, chính là chồng tuyết này không có mắt đập trúng ta.”
Hắn híp mắt, giống như cười mà không cười: “Người không có mắt chính là nàng đó.”
“Ha ha, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Nàng ngây ngô cười nói.
“Có chỗ nào bị thương không?” Thanh âm của hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
“Phu quân, chân của ta hình như hị trẹo rồi.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, phát hiện khi nàng vừa nói xong lời này, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Áo lông hồ đâu?” hắn lạnh giọng nói.
Thanh Linh ghét bỏ áo lông hồ vướng tay chân, vừa chạy vào núi liền lập tức cởi bỏ. Vừa mới bị vùi trong đống tuyết, tuyết bị nhiệt độ cơ thể hòa tan khiến quần áo cũng bị ướt theo, nàng cảm thấy rất lạnh nhưng lại không dám nói ra trước mặt hắn: “Ai da, phu quân, chân ta đau quá.” Nàng làm bộ cực kỳ đau đớn, hi vọng có thể dời đi lực chú ý của hắn.
Gương mặt vừa lạnh vừa thối của hắn rốt cuộc cũng nứt toác, lộ ra thần sắc lo lắng: “Kiên nhẫn một chút.” Hắn nhanh chóng cầm lấy bàn chân cị trẹo của nàng, dùng lực vặn một cái, xương khớp đã trở về vị trí cũ.
Hắn cởi áo khoác của hắn bao lấy nàng, ôm nàng đi về xe ngựa.
Hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, mặt của hắn gần trong gang tấc. Đôi mắt phượng hẹo dài mà tĩnh mịch khiến cho linh hồn bé nhỏ của nàng như bị hút vào. Khuôn mặt hắn tinh lệ, da thịt trắng nõn ôn nhuận.
Môi hắn có màu hồng phần, Thanh Linh nhìn chằm chằm một lúc, tâm không hiểu vì sao lại rục rịch. Ma xui quỷ khiến, nàng mở miệng ngậm lấy môi hắn.
Cánh tay Tần Liễm đang ôm nàng chợt cứng đờ, dưới chân mất thăng bằng lảo đảo tiến hai bước, thiếu chút nữa đã ôm nàng ngã sấp.
Đôi mắt nàng híp lại lộ ra giảo hoạt. Nàng hiếu kỳ dò lưỡi vào trong khoang miệng hắn lắc lư một vòng, chọc cho tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn rồi lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Thoáng nhìn con ngươi dần trở nên đen kịt của hắn, nàng thầm nghĩ không ổn, lập tức biến mình thành đà điểu dúi đầu thật sâu vào trong ngực hắn.
Hắn dở khóc dở cười, cực lực nhịn xuống khát vọng bị nàng câu lên: “Phu nhân, nàng càng ngày càng nghịch ngợm rồi.” Hắn cắn răng nói.
Có lẽ bị lạnh vào ban ngày, gần tới chạng vạng Thanh Linh bị nhiễm phong hàn. Tần Liễm lo lắng cho nàng liền gấp rút lên đướng, tìm được khách điếm đặt chặt ở gần đó.
Thanh Linh bị bệnh nhanh mà khỏi cũng rất nhanh nhưng xe ngựa lại đi rất chậm.
“Thân thể phu nhân khá yếu, sau khi trở về phải điều dưỡng thật tốt.” Tần Liễm chẩn mạch cho nàng.
“Ta cảm thấy thân thể đã rất tốt rồi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.” Thanh Linh thò đầu ra khỏi đống chăn nói, nàng vẫn muốn cùng hắn nhanh chóng trở về bái tế cha mẹ hắn, chỉ là thân thể này lại ngã bệnh không phải lúc. Hiện tại nàng cảm thấy rất hối hận, không có chuyện gì lại hào hứng đi bắt tuyết ly làm gì không biết, kết quả không những không bắt được tuyết ly mà còn bệnh nặng một hồi.
“Không được.” Tần Liễm không nghĩ ngợi gì đã cự tuyệt nàng: “Tạm thời không đi Liên thành nữa, đợi sau khi chúng ta thành thân xong đi bái tế cha mẹ cũng không muộn."
Hắc y nhân lại nói cho hắn biết lần đại điển phong Thái tử này, các quốc gia sẽ phái sứ giả tới. Đông Lăng quốc do Trưởng Công chúa dẫn đoàn.
Hoàng thất Đông Lăng có năm vị công chúa và một hoàng tử. Đại Hoàng tử ngu xuẩn, chỉ biết sống sa hoa dâm dật, Trưởng Công chúa kinh tài tuyệt thế, trợ giúp Hoàng Đế Đông Lăng xử lý sự vụ triều chính.
Hoàng Đế khai quốc Đông Lăng vốn dĩ là nữ tử, cho nên Đông Lăng cũng không bài xích nữ tử nhúng tay chính vụ. Trưởng Công chúa có binh quyền trong tay, nghiễm nhiên trở thành Thân Vương quyền cao chức trọng tại Đông Lăng.
“Nếu có sự tương trợ của Trưởng Công chúa, phần thắng của Vương gia có thể được tăng lên.” Hắc y nhân nói.
“Ngươi là ai lại có ý tốt giúp đỡ bản vương?” Hách Liên Dực cười nhạo nói.
Hắc y nhân đeo mặt nạ bạc cười ra tiếng: “Lão phu là ai không quan trọng, ngươi biết thân phận của lão phu thì thế nào? Mà không biết thì thế nào? Ngươi chỉ cần biết lão phu cung cấp thông tin hữu dụng cho ngươi là được, thời điểm thích hợp, lão phu sẽ tương trợ Vương gia một ít.”
“Bản Vương không muốn làm con rối của người khác.” Hách Liên Dực hừ lạnh một tiếng.
Hắc y nhân nói:” Ha ha, Vương gia lo lắng quá rồi, ngươi và lão phu có chung kẻ địch, lão phu giúp ngươi cũng là giúp chính mình.”
“Âm thầm tương trợ bản vương? Người động tay chân vào cổ cầm Băng Huyền chính là ngươi?”Trong lòng Hách Liên Dực cũng không biết chính xác ai đã động tay chân vào cổ cầm, hắn chỉ đưa ra suy đoán.
“Đúng là lão phu.” Hắc y nhân hào phóng thừa nhận.
Nội tâm Hách Liên Dực run rẩy, ngay cả quân cờ nằm vùng của Thục phi cũng không tìm được cơ hội ra tay mà người này lại có thể làm được, thực lực đúng là không thể khinh thường.
“Ngươi có ân oán gì với Hách Liên Thành?” Trước mắt đối thủ một mất một còn với hắn chính là Tĩnh Vương Hách Liên Thành, người này nói chính vì có cùng một kẻ thù mới giúp hắn, hắn đoán đó chính là Hách Liên Thành.
Đối phương trầm mặc, Hách Liên Dực biết hắn không muốn trả lời.
Hách Liên Dực thở dài: “Bản Vương bị cấm túc ba tháng, một tháng sau chính là đại điển lập Thái tử, cho dù Đông Lăng Trưởng Công chúa đến Nam Hạ thì thế nào?” Hắn nói như vậy chính là đã chấp nhận sự trợ giúp của hắc y nhân.
Người này nói không sai, có biết thân phân của đối phương hay không không quan trọng, trọng yếu là hai người có chung một kẻ địch, người này cung cấp thông tin hữu dụng cho hắn là được. Hách Liên Dực rất nhân liền thông suốt, muốn hắn làm con rối mặc người sai khiến sao? Hừ, không dễ dàng như vậy!
“Cấm túc là một chuyện, Vương gia không cần lo lắng. Chỉ cần Vương gia phân phó lão phu đi làm, không quá ba ngày, nhất định lệnh cấm túc tất được giải trừ.” Hắc y nhân đã tính trước từng đường đi nước bước.
“Bản vương liền tạ ơn tiên sinh.” Hách Liên Dực khiêm nhường nói, trong lòng thầm nghĩ, xem cách người này nói chuyện cùng khí độ, chắc chắn là người quyền lực không thể nghi ngờ.
Xe ngựa rộng rãi hoa lệ một đường hướng về phía Bắc, chuông bạc treo bốn góc chạm vào nhau vang lên tiếng đinh đang dễ nghe.
Tôi hôm qua có một trận bão tuyết, sáng sớm đã ngừng, phóng tầm mắt chỉ thấy khắp nơi được bao phủ bởi một màu trắng, phảng phất như đang ở trong Bắc nguyên.
Trong xe ngựa có đầy đủ chăn lông, Thanh Linh nằm trên thảm lông, cuộn tròn người nằm trong ngực Tần Liễm, đầu gối cánh tay hắn, trên người đắp chăn lông làm từ da chồn. Ngoài kia gió bấc thổi rét lạnh, tuyết trắng tung bay, trong xe nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Tay Tần Liễm đặt trên eo nàng, ôm nàng chặt chẽ. Nàng vừa thoáng động, cái tay kia lại thêm vài phần lực đạo.
Hắn ôm nàng rất chặt khiến cho nàng hô hấp có phần không thoái mái, hơi dùng sức đẩy tay hắn ra. Lông mi dài của hắn khẽ chau lại, sau đó đôi phượng mâu hé mở. Con ngươi hắn thâm thúy, ánh mắt vừa u oán vừa mơ màng, hiển nhiên vừa bị động tác của nàng đánh thức.
Nàng xê dịch thân thể, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia. Mặt mày như họa, mắt phượng xinh đẹp mà tĩnh mịch, làn da trắng nõn nhàn nhạt màu phấn hồng.
Thật sự là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
Nàng xấu xa cười, mở miệng cắn lên má hắn một miếng.
Ánh mắt u mê kia dần bị ủy khuất thay thế: “Phu nhân, nàng cắn vi phu đau quá.” Hắn nói xong liền dúi đầu vào ngực nàng.
Nàng lập tức lúng túng, nhịn không được thấp giọng mắng: “Hạ lưu!” nhưng lại không đẩy hắn ra.
Trong xe ấm áp như tiết trời xuân, nàng nằm trong lòng người thương, lặng yên lắng nghe tiếng chuông bạc vang lên từng tiếng đinh đang thanh thúy, thỏa mãn nhếch môi cười nhẹ.
Đợi người nào đó đã ngủ đủ, Thanh Linh đứng dậy, duỗi lưng một cái hỏi: “Chàng muốn đưa ta đi đâu?”
“Đi Liên thành, bái tế cha mẹ chúng ta.” Hắn nói, hai người chưa thành thân nên xác thực mà nói phải là bái tế cha mẹ hắn.
Liên thành có danh xưng là Huyền Thiết thành, huyền thiết (sắt đen) bền bỉ sắc bén, dùng để rèn binh khí thượng phẩm. Chỉ là huyền thuyết có hạn, toàn bộ Nam Hạ cũng chỉ Liên thành có huyền thiết.
Liên thành cách Hạ thành khá xa, ít nhất đi mất một ngày mới đến.
“Làm sao lại nghĩ đến việc đưa ta đi bái tế cha mẹ chàng?” Thanh Linh hỏi.
Tần Liễm nhẹ nhàng cười một tiếng, dáng cười mị hoặc động lòng người, thiếu chút nữa đã câu mất linh hồn nhỏ bé của nàng: “Nha đầu ngốc, thế nào lại đột nhiên nghĩ đến? Vi phu đã sớm muốn đưa nàng đi gặp cha mẹ rồi.”
Sau khi đi được một quãng đường dài, Thanh Linh hỏi Minh Lục đang đánh xe bên ngoài: “Minh Lục, chúng ta đang ở đâu?”
“Đã đến Minh Hà thôn.” Minh Lục trả lời.
Minh Hà thôn là tiểu thôn trang cách Hạ thành không xa, khu rừng gần thôn vào ngày đông thường xuyên có tuyết ly xuất hiện.
Tuyết ly có hình dáng giống thỏ nhưng lại nhỏ hơn thỏ rất nhiều, thịt mềm ngon miệng. Kiếp trước, vừa vào đông, chỉ cần Mạch Chiêu Nam vẫn còn ở Hạ thành, ca ca sẽ đưa nàng đến đây săn tuyết ly.
Thanh Linh lên lên một góc rèm xe nhìn ra bên ngoài, đột nhiên hô: “Dừng xe.”
Minh Lục nhanh chóng dừng lại.
“Sao vậy?” Tần Liễm hỏi.
Thanh Linh chỉ tay lên ngọn núi gần đó, vui vẻ nói: “Trong núi có tuyết ly, ta đi bắt về cho chàng ăn được không?”
Hắn cong cong môi, không trực tiếp đáp ứng nàng: “Lại đây.” Hắn ôn nhu nói.
Nàng chu môi, cho là hắn không đáp ứng để nàng đi bắt tuyết ly, hết sức không tình nguyện xích lại gần hắn.
Hắn khoác ao lông hồ thật dày lên người nàng: “Bên ngoài rất lạnh, đừng để bị cảm lạnh, nghe chưa?”
Thì ra hắn lo lắng nàng bị nhiễm lạnh, nàng lập tức lộ ra một nụ cười rất tươi.
“Được rồi.” Nàng thấy hắn chuẩn bị mặc áo ra ngoài, dường như cũng muốn đi theo nàng, nàng gấp rút chặn động tác của hắn: “Chàng ở trong xe chờ ta.” Thần sắc nàng cố chấp không cho cự tuyệt.
“Được.” Hăn ôm lấy mặt nàng, thành kinh hạ một nụ hôn xuống trán: “Chỉ cho nàng thời gian một nén hương, kể cả bắt không được tuyết ly cũng phải trở về. Còn có, phải cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Ta không còn là tiểu hài tử nữa rồi!” Nàng trắng mắt liếc hắn một cái, người này sao lại dài dòng đến vậy chứ?
Hắn nhìn nàng: “Nàng đương nhiên không phải tiểu hài tử, nàng là Tần phu nhân.”
Trong lòng nàng âm thầm phản kháng, chàng đang nuôi ta như hài tử của chàng vậy!
“Không cho phép bị thương.” Hắn lại nói: “Nếu không vi phu sẽ giận, được rồi, nàng đi đi.”
“Ừ.” Nàng hưng phấn ôm lấy mặt hắn, hung hăng hôn một cái, sau đó lập tức nhảy ra khỏi xe.
Tần Liễm nhíu mày, nha đầu này lúc nào cũng hôn sai chỗ!
Hắn vén rèm xe lên, nhìn bóng dáng khoan khoái đang chạy xa, khóe miếng không khỏi cong lên.
“Công tử dường như đã rất lâu không trở về Bạch tộc bái tế tộc trưởng cùng tộc trưởng phu nhân.” Minh Lục cảm khái nói.
“Ừ.” Tần Liễm chỉ nhàn nhạt trả lời lại, đôi mắt khẽ hạ xuống che dấu sắc bén.
“Hiện tại mị hoa đang nở rồi.” Tần Liễm bỗng nhiên nói.
Mị hoa, giống như tường vi, nhụy hoa có hình dáng giọt lệ.
“’Vào đông, mị hoa màu đỏ đã tàn, chỉ còn xuất hiện mị hoa màu trắng, hiện tại hoa đã nở rồi.” Minh Lục nói, rất nhiều người cho rẳng mị hoa đã tuyệt tích nhưng thật sư là không. “Công tử, hiện tại công tử đưa Diệp cô nương đi báo tế tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, chắc chắn có thể chứng kiến được rừng mị hoa đua nhau nở rộ, Diệp cô nương chắc hẳn sẽ rất thích.”
“A!!!” Trong rừng đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai.
“Có phải Diệp cô nương đã gặp phải chuyện gì đó đúng không?” Minh Lục nói, tiếng nói hắn nhỏ dần, cảm giác sau lưng có cơn gió lướt qua, bóng dáng màu trắng nhanh chóng chạy vào trong rừng. Lúc hắn quay đầu lại nhìn, xe ngựa không còn một bóng người.
Thanh Linh đuổi theo một con tuyết linh đến hứng khởi, không ngờ lại vấp chân vào một đoạn cành cây khô khiến bản thân ngã sấp vào trong đống tuyết. Trên cây không ít tuyết đọng sau đợt bão tuyết đêm qua cũng ụp hết xuống người nàng, hơn nửa người của nàng bị tuyết vùi lấp.
Lúc Tần Liễm đuổi tới nơi đã thấy nửa người của nàng bị chôn trong đống tuyết, tâm mãnh liệt co rút, hắn dường như lại thấy được chính mình nhiều năm về trước bị tuyết vùi lấp.
Hắn phi thân tới, căng thẳng đào nàng ra từ trong đống tuyết, sắc mặt hắn thoạt nhìn có chút âm trầm. (MTLTH.dđlqđ)
Nàng chột dạ liếc hắn một cái, sợ hắn tức giận, thanh âm trở nên mềm mại hơn: “Phu quân, ta đã cẩn thận hết sức, chính là chồng tuyết này không có mắt đập trúng ta.”
Hắn híp mắt, giống như cười mà không cười: “Người không có mắt chính là nàng đó.”
“Ha ha, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Nàng ngây ngô cười nói.
“Có chỗ nào bị thương không?” Thanh âm của hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
“Phu quân, chân của ta hình như hị trẹo rồi.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, phát hiện khi nàng vừa nói xong lời này, sắc mặt hắn liền thay đổi.
“Áo lông hồ đâu?” hắn lạnh giọng nói.
Thanh Linh ghét bỏ áo lông hồ vướng tay chân, vừa chạy vào núi liền lập tức cởi bỏ. Vừa mới bị vùi trong đống tuyết, tuyết bị nhiệt độ cơ thể hòa tan khiến quần áo cũng bị ướt theo, nàng cảm thấy rất lạnh nhưng lại không dám nói ra trước mặt hắn: “Ai da, phu quân, chân ta đau quá.” Nàng làm bộ cực kỳ đau đớn, hi vọng có thể dời đi lực chú ý của hắn.
Gương mặt vừa lạnh vừa thối của hắn rốt cuộc cũng nứt toác, lộ ra thần sắc lo lắng: “Kiên nhẫn một chút.” Hắn nhanh chóng cầm lấy bàn chân cị trẹo của nàng, dùng lực vặn một cái, xương khớp đã trở về vị trí cũ.
Hắn cởi áo khoác của hắn bao lấy nàng, ôm nàng đi về xe ngựa.
Hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, mặt của hắn gần trong gang tấc. Đôi mắt phượng hẹo dài mà tĩnh mịch khiến cho linh hồn bé nhỏ của nàng như bị hút vào. Khuôn mặt hắn tinh lệ, da thịt trắng nõn ôn nhuận.
Môi hắn có màu hồng phần, Thanh Linh nhìn chằm chằm một lúc, tâm không hiểu vì sao lại rục rịch. Ma xui quỷ khiến, nàng mở miệng ngậm lấy môi hắn.
Cánh tay Tần Liễm đang ôm nàng chợt cứng đờ, dưới chân mất thăng bằng lảo đảo tiến hai bước, thiếu chút nữa đã ôm nàng ngã sấp.
Đôi mắt nàng híp lại lộ ra giảo hoạt. Nàng hiếu kỳ dò lưỡi vào trong khoang miệng hắn lắc lư một vòng, chọc cho tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn rồi lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Thoáng nhìn con ngươi dần trở nên đen kịt của hắn, nàng thầm nghĩ không ổn, lập tức biến mình thành đà điểu dúi đầu thật sâu vào trong ngực hắn.
Hắn dở khóc dở cười, cực lực nhịn xuống khát vọng bị nàng câu lên: “Phu nhân, nàng càng ngày càng nghịch ngợm rồi.” Hắn cắn răng nói.
Có lẽ bị lạnh vào ban ngày, gần tới chạng vạng Thanh Linh bị nhiễm phong hàn. Tần Liễm lo lắng cho nàng liền gấp rút lên đướng, tìm được khách điếm đặt chặt ở gần đó.
Thanh Linh bị bệnh nhanh mà khỏi cũng rất nhanh nhưng xe ngựa lại đi rất chậm.
“Thân thể phu nhân khá yếu, sau khi trở về phải điều dưỡng thật tốt.” Tần Liễm chẩn mạch cho nàng.
“Ta cảm thấy thân thể đã rất tốt rồi, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi.” Thanh Linh thò đầu ra khỏi đống chăn nói, nàng vẫn muốn cùng hắn nhanh chóng trở về bái tế cha mẹ hắn, chỉ là thân thể này lại ngã bệnh không phải lúc. Hiện tại nàng cảm thấy rất hối hận, không có chuyện gì lại hào hứng đi bắt tuyết ly làm gì không biết, kết quả không những không bắt được tuyết ly mà còn bệnh nặng một hồi.
“Không được.” Tần Liễm không nghĩ ngợi gì đã cự tuyệt nàng: “Tạm thời không đi Liên thành nữa, đợi sau khi chúng ta thành thân xong đi bái tế cha mẹ cũng không muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.