Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 215: Chương 138.11
Sương Nhiễm Tuyết Y
26/02/2019
Bạch tộc là thế gia ẩn cư, ngàn năm qua không tranh quyền đoạt thế, đời đời
đều sinh hoạt tại một thung lũng bí ẩn được bao quanh bởi những dãy núi
trải dài bất tận.
Nguyên Ung Đế thời còn trẻ hiếu chiến, thích chinh chiến khắp nơi, một lần đại chiến cùng với Nghi Quốc bị trọng thương, bị địch nhân truy sát mà chạy đến phụ cận Bạch tộc, là Liên phi nương nương tâm địa thiện lương cứu giúp.
Mới tới Bạch tộc, Nguyên Ung Đế liền phát hiện Bạch tộc có một lượng huyền thiết rất lớn. Huyền thiết bền bỉ sắc bén, là nguyên liệu cực tốt để rèn vũ khí, Nguyên Ung Đế lúc đó đã có tư tâm nô dịch Bạch tộc.
Khuê danh Liên phi là Tần Nam, dung nhan của nàng xinh đẹp như thiên tiên, Nguyên Ung Đế vừa gặp đã thương. Tần Nam là muội muội của Tộc trưởng Bạch tộc, nếu cưới nàng có thể sẽ kéo gần quan hệ với Bạch tộc hơn.
Đáng tiếc Tần Nam đã có hôn phu, đã đính thân với nhau. Lúc ấy vị hôn phu của Tần Nam tên Tạ Minh, vì phụ thân bị bệnh mà ra ngoài cầu y, không có mặt ở Bạch tộc, Nguyên Ung Đế chưa từng nhìn thấy vị hôn phu của nàng.
Nhưng Nguyên Ung Đế không để ý, Tần Nam đã có hôn phu thì thế nào? Chỉ cần là nữ nhân mà hắn muốn, dù có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Khi thương thế của hắn đã tốt hơn, đại quân Nam Hạ bên ngoài đã liên lạc được với hắn, trước khi hắn rời đi đã nói rõ thân phân với Tộc trưởng Bạch tộc, hắn không cần Tần Nam nguyện ý, quyết định sau khi thu phục Nghi quốc sẽ quay lại đón Tần Nam vào cung.
Nhưng khi Nguyên Ung Đế thu phục Nghi quốc trở về, lần nữa bước chân vào Bạch tộc là lúc nghe tin Tần Nam và vị hôn phu của nàng đã rời đi.
Nguyên Ung Đế ép hỏi Tộc trưởng hướng đi của Tần Nam, lại hỏi cái gì cũng không ra. Nguyên Ung Đế trẻ tuổi khí thịnh, trong cơn giận giữ đã bắt giữ toàn bộ tộc nhân của Bạch tộc, ý đồ muốn thu phục Bạch tộc, đạt được huyền thiết quý giá đồng thời bức Tần Nam quay về.
Tộc trưởng Bạch tộc cùng tộc nhân liều chết chống đỡ nhưng bọn họ làm sao có thể trở thành đối thủ Hoàng Đế đứng đầu một quốc gia?
Kết quả giống như Nguyên Ung Đế mong muốn, sau khi hơn phân nửa tộc nhân bị tàn sát một cách man rợ, Tần Nam xuất hiện.
Tần Nam khóc lóc cầu xin Nguyên Ung Đế buông tha tộc nhân Bạch tộc, Nguyên Ung Đế từ lâu đã ngấp nghé huyền thiết, Bạch tộc người người đều thà chết chứ không chịu khuất phục, đối với thứ thuộc về Bạch tộc, bọn họ cho dù có liều cả mạng cũng không cho người khác xâm phạm.
Vì đạt được huyền thiết cùng Tần Nam, Nguyên Ung Đế ngoài mặt đảm bảo chỉ cần Tần Nam cùng hắn trở về Hoàng cung Nam Hạ, hắn sẽ không làm khó Bạch tộc nữa.
Tần Nam đáp ứng yêu của Nguyên Ung Đế nhưng Nguyên Ung Đế lại dám lật lọng. Hắn cùng Tần Nam hồi cung không bao lâu liền gạt nàng, tiêu diệt toàn bộ tộc nhân Bạch tộc. Cũng hạ lệnh cho sử quan chuyện hắn tàn sát Bạch tộc không thể ghi chép, còn dùng thủ đoạn khiến cho chuyện này dường như chưa từng xảy ra.
Bởi vì Nguyên Ung Đế giấu giếm hết sức, mãi sau này Tần Nam mới biết tộc nhân của mình bị giết hại. từ ngày đó, nàng rầu rĩ không vui, cuối cùng chết trong áy náy và hận thù.
“Làm sao Thế tử lại biết rõ nhưng chuyện này?” Thanh Linh hỏi, ngay cả Thư Nghiễn đều không thể tra ra được những chuyện này, Thế tử Lãnh Ly cả ngày say đắm trong hương liệu làm sao biết nhưng chuyện này?
“Những đều ta biết đều nói cho ngươi, ngươi có thể đi.” Lãnh Ly ra lệnh trục khách.
Từ khi hắn còn nhỏ đã biết chuyện này. Nhiều năm trước đây, mẫu thân dẫn hắn đến chùa miếu thắp hương, trên đường gặp được Liên phi và Hách Liên Thành trốn xuất cung.
Mẫu thân hắn là bào muội của Nguyên Ung Đế, lúc đó Thái Hậu vẫn còn tại thế, mẫu thân hắn thường tiến cung nói chuyện cùng Thái Hậu, vì vậy mà được gặp Liên phi nương nương.
Mẫu thân hắn và Liên phi nương nương tựa như vừa gặp đã thân quen, theo số lần tiến cung, hai nữ nhân ngày càng quen biết, còn kết tình tỷ muội.
Lúc Liên phi lén trốn xuất cung, bị Nguyên Ung Đế phái người đuổi theo, mẫu thân cho dù biết là tử tội cũng liều chết giấu hai mẹ con Liên phi, giúp Liên phi tránh thoát khỏi sự lục soát của Nguyên Ung Đế.
Về sau Lãnh Ly không cùng mẫu thân đi dâng hương, mẫu thân hắn mang mẹ con Liên phi tới một nơi bí mật trong Hạ thanh. Ngày đó mẫu thân hỏi Liên phi vì sai phải xuất cung, Liên phi liền nhất nhất kể chuyện này cho mẫu thân hắn, hắn đi theo mẫu thân tự nhiên biết được.
Sau đó, mẫu thân cứ cách một đoạn thời gian sẽ dẫn hắn đến thăm Liên phi nương nương.
Mỗi lần thăm Liên phi hắn đều thấy Liên phi đang điều chế hương liệu. Lãnh Ly từ đó sinh ra hứng thú với hương liệu liền cầu xin Liên phi dạy hắn cách luyện hương. Liên phi không những không từ chối hắn mà còn hết lòng dạy bảo.
Hắn trở thành đại sư chế hương, nguyên nhân chính là Liên phi nương nương.
Về sau Liên phi bị Nguyên Ung Đế tìm được. Nhưng khi Lãnh Ly nghe nói Liên phi bị mang về cung, đồng thời cũng là lúc Hách Liên Thành bị mất tích.
“Vị hôn phu của Tần Nam, Tạ Minh đâu? Hắn về sau ra sao?” Bị đuổi những hai lần, Thanh Linh vẫn cứ mặt dày không đi.
“Không biết.” Lãnh Ly nhíu mày lạnh lùng nói: “Tiễn khách!” Một lần nữa không lưu tình hạ lệch trục khách.
Thanh Linh giấu đi túi thơm Lãnh Ly tặng, đi ra khỏi Lãnh Vương phủ, đi được vào bước liền nhìn thấy xe ngựa của Tần Liễm.
Mặt mũi Thanh Linh tràn đầy hân hoan chạy tới, lúc nàng đến gần, Tần Liễm cũng vừa vén rèm xe nhìn nàng.
Nàng nhảy lên xe ngựa, trên mặt tươi cười: “Sao chàng lại ở đây?”
Nàng vừa lên xe ngựa, Tần Liễm đã ngửi thấy Mị thế trên người nàng, con ngươi sâu thẳm thoáng u tối, nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Hắn nghe thấy thanh âm của Thanh Linh, ôn nhu trả lời: “Nghe nói nàng đã xuống núi, đến Lãnh Vương phủ, vi phu đến đón nàng.”
Hắn nhất định biết rõ những chuyện phát sinh tại Phong Yên sơn, lo lắng nàng cho nên khi nghe tin nàng đến Lãnh Vương phủ mới đến phụ cận đợi nàng.
Thanh Linh kéo tay nàng qua, cởi vòng tay xuống.
Thanh Linh kinh ngạc nhìn động tác của hắn, không phải hắn nói đeo lên rồi không cho phép tháo xuống sao? Sao hắn lại tháo ra?
Đang lúc nàng sững sờ, hắn vén rèm cửa sổ, cầm vòng tay độc nhất vô nhị kia ném đi.
Nàng giật mình mở to mắt, sau đó vội vàng giữ chặt tay hắn: “Sao chàng lại vứt vòng tay của ta?”
“Nó thiếu chút nữa đã hại nàng.” Hắn thản nhiên nói, nếu như không phải vòng tay này, lúc Cơ Nguyên gặp chuyện không mau, nàng chạy thoát rồi cũng sẽ không quay trở lại, cũng không gặp phiền toái mang tên Cơ Khinh Hoa kia.
Thì ra là như vậy, khuôn mặt nàng dần dần tươi hơn: “Nó không hại ta, bây giờ không phải ta vẫn rất tốt sao?” Vòng tay này hắn làm khổ cực như vậy, nàng mới đành lòng nhìn hắn ném nó đi.
Hắn cau mày, tựa hồ vẫn còn do dự không biết có nên ném đi hay không.
Nàng đưa tay ôm cổ hắn, hôn một cái lên mi tâm: “Vòng tay này ta rất thích, đừng ném đi được không?” Nàng mặc dù là hỏi nhưng lại không đợi hắn đáp lại đã cầm lấy vòng tay ở trong tay hắn.
Nàng làm ổ trong lòng hắn, mặt mày hạnh phúc ngọt ngào: “Đây chính là tín vật đính ước chàng tặng ta, ta mới không để chàng ném đi đâu. Ta muốn luôn luôn giữ nó bên người, đến khi tóc chúng ta đã bạc trắng, trên cổ tay ta vẫn còn đeo chiếc vòng chàng làm cho ta.”
“Đây không phải tín vật đính ước, vi phu lúc ấy chỉ muốn giỡn nàng.” Tần Liễm từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội màu trắng, trong suốt như pha lê: “Đây mới là tín vật của chúng ta.”
Thanh Linh thấy tấm ngọc bội trong lòng bàn tay hắn, trái tim như bị bóp chặt, nụ cười ngọt ngào cứng đờ trên môi, sắc mặt tái dần, hô hấp như bị ngưng trệ, cả thân hình cuộn trong lòng hắn cứng ngắc.
Ngọc bội trên tay hắn, trên mặt được khắc bông hoa tựa như tường vi, nhụy hoa tựa như giọt lệ….Mị hoa.
Má ơi, cuối cùng cũng giải mã xong một bí ẩn. Cơ mà đây cũng chỉ là bề nổi của vấn đề thôi nhé.
Nguyên Ung Đế thời còn trẻ hiếu chiến, thích chinh chiến khắp nơi, một lần đại chiến cùng với Nghi Quốc bị trọng thương, bị địch nhân truy sát mà chạy đến phụ cận Bạch tộc, là Liên phi nương nương tâm địa thiện lương cứu giúp.
Mới tới Bạch tộc, Nguyên Ung Đế liền phát hiện Bạch tộc có một lượng huyền thiết rất lớn. Huyền thiết bền bỉ sắc bén, là nguyên liệu cực tốt để rèn vũ khí, Nguyên Ung Đế lúc đó đã có tư tâm nô dịch Bạch tộc.
Khuê danh Liên phi là Tần Nam, dung nhan của nàng xinh đẹp như thiên tiên, Nguyên Ung Đế vừa gặp đã thương. Tần Nam là muội muội của Tộc trưởng Bạch tộc, nếu cưới nàng có thể sẽ kéo gần quan hệ với Bạch tộc hơn.
Đáng tiếc Tần Nam đã có hôn phu, đã đính thân với nhau. Lúc ấy vị hôn phu của Tần Nam tên Tạ Minh, vì phụ thân bị bệnh mà ra ngoài cầu y, không có mặt ở Bạch tộc, Nguyên Ung Đế chưa từng nhìn thấy vị hôn phu của nàng.
Nhưng Nguyên Ung Đế không để ý, Tần Nam đã có hôn phu thì thế nào? Chỉ cần là nữ nhân mà hắn muốn, dù có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Khi thương thế của hắn đã tốt hơn, đại quân Nam Hạ bên ngoài đã liên lạc được với hắn, trước khi hắn rời đi đã nói rõ thân phân với Tộc trưởng Bạch tộc, hắn không cần Tần Nam nguyện ý, quyết định sau khi thu phục Nghi quốc sẽ quay lại đón Tần Nam vào cung.
Nhưng khi Nguyên Ung Đế thu phục Nghi quốc trở về, lần nữa bước chân vào Bạch tộc là lúc nghe tin Tần Nam và vị hôn phu của nàng đã rời đi.
Nguyên Ung Đế ép hỏi Tộc trưởng hướng đi của Tần Nam, lại hỏi cái gì cũng không ra. Nguyên Ung Đế trẻ tuổi khí thịnh, trong cơn giận giữ đã bắt giữ toàn bộ tộc nhân của Bạch tộc, ý đồ muốn thu phục Bạch tộc, đạt được huyền thiết quý giá đồng thời bức Tần Nam quay về.
Tộc trưởng Bạch tộc cùng tộc nhân liều chết chống đỡ nhưng bọn họ làm sao có thể trở thành đối thủ Hoàng Đế đứng đầu một quốc gia?
Kết quả giống như Nguyên Ung Đế mong muốn, sau khi hơn phân nửa tộc nhân bị tàn sát một cách man rợ, Tần Nam xuất hiện.
Tần Nam khóc lóc cầu xin Nguyên Ung Đế buông tha tộc nhân Bạch tộc, Nguyên Ung Đế từ lâu đã ngấp nghé huyền thiết, Bạch tộc người người đều thà chết chứ không chịu khuất phục, đối với thứ thuộc về Bạch tộc, bọn họ cho dù có liều cả mạng cũng không cho người khác xâm phạm.
Vì đạt được huyền thiết cùng Tần Nam, Nguyên Ung Đế ngoài mặt đảm bảo chỉ cần Tần Nam cùng hắn trở về Hoàng cung Nam Hạ, hắn sẽ không làm khó Bạch tộc nữa.
Tần Nam đáp ứng yêu của Nguyên Ung Đế nhưng Nguyên Ung Đế lại dám lật lọng. Hắn cùng Tần Nam hồi cung không bao lâu liền gạt nàng, tiêu diệt toàn bộ tộc nhân Bạch tộc. Cũng hạ lệnh cho sử quan chuyện hắn tàn sát Bạch tộc không thể ghi chép, còn dùng thủ đoạn khiến cho chuyện này dường như chưa từng xảy ra.
Bởi vì Nguyên Ung Đế giấu giếm hết sức, mãi sau này Tần Nam mới biết tộc nhân của mình bị giết hại. từ ngày đó, nàng rầu rĩ không vui, cuối cùng chết trong áy náy và hận thù.
“Làm sao Thế tử lại biết rõ nhưng chuyện này?” Thanh Linh hỏi, ngay cả Thư Nghiễn đều không thể tra ra được những chuyện này, Thế tử Lãnh Ly cả ngày say đắm trong hương liệu làm sao biết nhưng chuyện này?
“Những đều ta biết đều nói cho ngươi, ngươi có thể đi.” Lãnh Ly ra lệnh trục khách.
Từ khi hắn còn nhỏ đã biết chuyện này. Nhiều năm trước đây, mẫu thân dẫn hắn đến chùa miếu thắp hương, trên đường gặp được Liên phi và Hách Liên Thành trốn xuất cung.
Mẫu thân hắn là bào muội của Nguyên Ung Đế, lúc đó Thái Hậu vẫn còn tại thế, mẫu thân hắn thường tiến cung nói chuyện cùng Thái Hậu, vì vậy mà được gặp Liên phi nương nương.
Mẫu thân hắn và Liên phi nương nương tựa như vừa gặp đã thân quen, theo số lần tiến cung, hai nữ nhân ngày càng quen biết, còn kết tình tỷ muội.
Lúc Liên phi lén trốn xuất cung, bị Nguyên Ung Đế phái người đuổi theo, mẫu thân cho dù biết là tử tội cũng liều chết giấu hai mẹ con Liên phi, giúp Liên phi tránh thoát khỏi sự lục soát của Nguyên Ung Đế.
Về sau Lãnh Ly không cùng mẫu thân đi dâng hương, mẫu thân hắn mang mẹ con Liên phi tới một nơi bí mật trong Hạ thanh. Ngày đó mẫu thân hỏi Liên phi vì sai phải xuất cung, Liên phi liền nhất nhất kể chuyện này cho mẫu thân hắn, hắn đi theo mẫu thân tự nhiên biết được.
Sau đó, mẫu thân cứ cách một đoạn thời gian sẽ dẫn hắn đến thăm Liên phi nương nương.
Mỗi lần thăm Liên phi hắn đều thấy Liên phi đang điều chế hương liệu. Lãnh Ly từ đó sinh ra hứng thú với hương liệu liền cầu xin Liên phi dạy hắn cách luyện hương. Liên phi không những không từ chối hắn mà còn hết lòng dạy bảo.
Hắn trở thành đại sư chế hương, nguyên nhân chính là Liên phi nương nương.
Về sau Liên phi bị Nguyên Ung Đế tìm được. Nhưng khi Lãnh Ly nghe nói Liên phi bị mang về cung, đồng thời cũng là lúc Hách Liên Thành bị mất tích.
“Vị hôn phu của Tần Nam, Tạ Minh đâu? Hắn về sau ra sao?” Bị đuổi những hai lần, Thanh Linh vẫn cứ mặt dày không đi.
“Không biết.” Lãnh Ly nhíu mày lạnh lùng nói: “Tiễn khách!” Một lần nữa không lưu tình hạ lệch trục khách.
Thanh Linh giấu đi túi thơm Lãnh Ly tặng, đi ra khỏi Lãnh Vương phủ, đi được vào bước liền nhìn thấy xe ngựa của Tần Liễm.
Mặt mũi Thanh Linh tràn đầy hân hoan chạy tới, lúc nàng đến gần, Tần Liễm cũng vừa vén rèm xe nhìn nàng.
Nàng nhảy lên xe ngựa, trên mặt tươi cười: “Sao chàng lại ở đây?”
Nàng vừa lên xe ngựa, Tần Liễm đã ngửi thấy Mị thế trên người nàng, con ngươi sâu thẳm thoáng u tối, nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Hắn nghe thấy thanh âm của Thanh Linh, ôn nhu trả lời: “Nghe nói nàng đã xuống núi, đến Lãnh Vương phủ, vi phu đến đón nàng.”
Hắn nhất định biết rõ những chuyện phát sinh tại Phong Yên sơn, lo lắng nàng cho nên khi nghe tin nàng đến Lãnh Vương phủ mới đến phụ cận đợi nàng.
Thanh Linh kéo tay nàng qua, cởi vòng tay xuống.
Thanh Linh kinh ngạc nhìn động tác của hắn, không phải hắn nói đeo lên rồi không cho phép tháo xuống sao? Sao hắn lại tháo ra?
Đang lúc nàng sững sờ, hắn vén rèm cửa sổ, cầm vòng tay độc nhất vô nhị kia ném đi.
Nàng giật mình mở to mắt, sau đó vội vàng giữ chặt tay hắn: “Sao chàng lại vứt vòng tay của ta?”
“Nó thiếu chút nữa đã hại nàng.” Hắn thản nhiên nói, nếu như không phải vòng tay này, lúc Cơ Nguyên gặp chuyện không mau, nàng chạy thoát rồi cũng sẽ không quay trở lại, cũng không gặp phiền toái mang tên Cơ Khinh Hoa kia.
Thì ra là như vậy, khuôn mặt nàng dần dần tươi hơn: “Nó không hại ta, bây giờ không phải ta vẫn rất tốt sao?” Vòng tay này hắn làm khổ cực như vậy, nàng mới đành lòng nhìn hắn ném nó đi.
Hắn cau mày, tựa hồ vẫn còn do dự không biết có nên ném đi hay không.
Nàng đưa tay ôm cổ hắn, hôn một cái lên mi tâm: “Vòng tay này ta rất thích, đừng ném đi được không?” Nàng mặc dù là hỏi nhưng lại không đợi hắn đáp lại đã cầm lấy vòng tay ở trong tay hắn.
Nàng làm ổ trong lòng hắn, mặt mày hạnh phúc ngọt ngào: “Đây chính là tín vật đính ước chàng tặng ta, ta mới không để chàng ném đi đâu. Ta muốn luôn luôn giữ nó bên người, đến khi tóc chúng ta đã bạc trắng, trên cổ tay ta vẫn còn đeo chiếc vòng chàng làm cho ta.”
“Đây không phải tín vật đính ước, vi phu lúc ấy chỉ muốn giỡn nàng.” Tần Liễm từ trong lồng ngực lấy ra một khối ngọc bội màu trắng, trong suốt như pha lê: “Đây mới là tín vật của chúng ta.”
Thanh Linh thấy tấm ngọc bội trong lòng bàn tay hắn, trái tim như bị bóp chặt, nụ cười ngọt ngào cứng đờ trên môi, sắc mặt tái dần, hô hấp như bị ngưng trệ, cả thân hình cuộn trong lòng hắn cứng ngắc.
Ngọc bội trên tay hắn, trên mặt được khắc bông hoa tựa như tường vi, nhụy hoa tựa như giọt lệ….Mị hoa.
Má ơi, cuối cùng cũng giải mã xong một bí ẩn. Cơ mà đây cũng chỉ là bề nổi của vấn đề thôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.