Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 212: Chương 138.8

Sương Nhiễm Tuyết Y

19/02/2019

“Ca ca, Thanh Linh, ta cảm thấy không có khí lực.” Lãnh Ngưng nói, nàng mềm chân ngã trên mặt đất, muốn đứng lên lại không tài nào đứng nổi.

Thanh Linh bắt mạch cho nàng: “Quận chúa trúng phải bí dược của Hoàng Thất Đông Lăng, tên là Nhuyễn Cốt.”

Hiệu quả của ‘nhuyễn cốt’ cũng gần giống như nhuyễn cốt tán, đều khiến cho người trúng phải đều không có khí lực. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất chính là cách giải dược này chỉ có ít người trong Hoàng Thất Đông Lăng mới biết.

Người trúng phải ‘nhuyễn cốt’ nếu như không kịp thời dùng giải dược, cơ thể mất sức kép dài, dần dà sẽ biến thành bại liệt.

“Hèn hạ.” Thanh Linh nghiến răng mắng.

Lãnh Ly lục soát khắp nơi trên người Cơ Nguyên, cố gắng tìm giải dược. Nhưng dù có cố gắng thế nào thì cũng không tìm được thuốc giải trên người hắn.

Thuốc mê cùng xuân dược lại tìm thấy không ít, Cơ Nguyên là tên háo sắc, nữ tử hắn nhìn trúng chưa chắc đã nguyện theo hắn. Trên người hắn có những thứ này để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

“Chúng ta đi trước, chuyện giải dược để tính sau.” Lãnh Ly nói, hắn ôm Lãnh Ngưng rời đi.

“Đi thôi.” Thanh Linh nói với Vô Ảnh, đi theo huynh muội Lãnh gia.

“Tiểu thư.” Đi một đoạn đường rất dài, Vô Ảnh đột nhiên nói.

“Sao vậy?” Đến nơi này hẳn là đã an toàn, Thanh Linh liền dừng bước.

“Trên đường Vô Ảnh cùng tiểu thư đi cứu Quận chúa còn phát hiện những người khác. Những người kia là người Cơ Khinh Hoa phái tới giám thị nhất cử nhất động của Cơ Nguyên, nhưng đã bị Vô Ảnh và ám vệ giải quyết hết.”

Thanh Linh trầm ngầm một lát, tiếp tục đuổi theo huynh muội Lãnh gia: “Quận chúa, tỷ làm sao lại gặp Cơ Nguyên vậy?”

“Bích Vân nói ca ca có chuyện tìm ta, ta liền đi theo nàng ta.” Bích Vân là nha hoàn thân cận của Lãnh Ly: “Sau đó Cơ Nguyên lại đột nhiên dẫn theo một đám thị vệ bắt ta đi.”

“Ta không tìm muội.” Lãnh Ly quay đầu lại nói.

Lãnh Ngưng kinh ngạc: “ Bích Vân bị mua chuộc ư?” Vẻ mặt hết sức giận giữ: “Hừ, phủ Lãnh vương đối đãi với nàng không tệ, không nghĩ tới nàng lại làm ra chuyện bán đứng chủ nhân.”

Cơ Khinh Hoa phái người giám thị Cơ Nguyên, như vậy chuyện Cơ Nguyên bắt Lãnh Ngưng, chắc chắn nàng ta đã biết.

Thanh Linh đột nhiên rất tò mò vì sao Cơ Khinh Hoa lại phải giám sát một bước không rời Cơ Nguyên như vậy: “Cơ Khinh Hoa phải chăng là muốn âm thầm bảo vệ Cơ Nguyên.” Nàng hỏi Vô Ảnh.

“Vô Ảnh đã hỏi mấy người kia, họ đều nói Cơ Khinh Hoa không ra chỉ thị như vậy.” Vô Ảnh trả lời.



“Không ổn.” Sắc mặt Thanh Linh đột nhiên đại biến.

“Tiểu thư làm sao vậy?” Vô Ảnh không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Huynh muội Lãnh gia nghi hoặc nhìn nàng.

“Vòng ta của ta không thấy.” Thanh Linh sốt ruột nói, đó là vật Tần Liễm tặng nàng.

Nàng quay người đi tìm, Lãnh Ngưng nói: “Bây giờ muội mà quay lại chắc chắn sẽ có phiền toái, vòng tay kia sau tìm cũng không muộn.”:

“Không được, ta phải tìm nó.” Thanh Linh không giải thích quá nhiều với Lãnh Ngưng.

Cơ Khinh Hoa đã nhìn thấy vòng tay của nàng, nếu như vòng tay của nàng rơi gần chỗ xảy ra chuyện, bị Cơ Khinh Hoa phát hiện, nàng cũng chắc chắn gặp phiền toái.

Thanh Linh dọc theo đường đi tìm kiếm, nhìn thật kỹ dưới chân. Nàng còn nhớ trước khi đi cứu Lãnh Ngưng, vòng tay vẫn còn đeo trên tay nàng. Nói cách khác, vòng tay của nàng bị rơi chỗ Cơ Nguyên hoặc rơi trên đường nàng trở về.

Trong lòng nàng thầm cầu nguyện vòng tay của nàng ngàn vạn lần đừng rớt tại chỗ kia.

Đi một đoạn đường rất dài vẫn không thấy vòng tay, trong lòng nàng dần cảm thấy thất vọng, xem ra nó đã rơi ở nơi không nên rơi rồi.

Nàng thở dài, tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên nàng dừng bước, khiếp sợ nhìn một màn trước mặt.

Nàng đúng lúc nhìn thấy Cơ Khinh Hoa dùng một tảng đá đập thật mạnh vào đầu Cơ Nguyên.

Cơ Khinh Hoa muốn giết Cơ Nguyên!

“Ai?” Cơ Khinh Hoa nhìn nơi Thanh Linh đang đứng, bàn tay cầm tảng đá vẫn muốn đập tiếp cứng đờ giữa không trung, sau đó tảng đá liền rơi xuống đầu Cơ Nguyên đã không còn nhìn ra hình dạng.

Thanh Linh đứng ở nơi không tiện cho việc ẩn thân do đó Cơ Khinh Hoa mới phát hiện ra nàng.

“Tiểu thư, tìm được vòng tay rồi sao?” Vô Ảnh phía sau hỏi nhỏ.

“Không có, chúng ta mau đi thôi.” Thanh Linh nói.

“Thanh Linh biểu muội, sao lại đi gấp gáp như vậy? Vòng tay này muội không định lấy lại sao?” Thanh âm Cơ Khinh Hoa bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Thanh Linh xoay người nhìn thấy Cơ Khinh Hoa lấy ra một vật lóe ra ánh sáng trong suốt, đó chính là vòng tay Tần Liễm tặng nàng.

“Đại Công chúa!!!Đại Hoàng tử!!!’

Đúng lúc có người tìm thấy nơi này, nghe thanh âm, tựa hồ cũng không ít người.

“Diệp Thanh Linh giết Đại Hoàng tử Đông Lăng quốc, mau bắt nàng ta lại!” Sắc mặt vốn bình tĩnh của Cơ Khinh Hoa đột nhiên trở nên bi phẫn.

‘Diệp Thanh Linh, ngươi thật to gan!” Hách Liên Dực mang theo người từ đường nhỏ đi ra, quát lớn: “Bắt lấy nàng ta!” Hắn nói với người của Cơ Khinh Hoa.

Thanh Linh cười lạnh, Hách Liên Dực xuất hiện thật đúng lúc.

“Tiểu thư, người rời đi trước đi, nơi này giao cho Vô Ảnh.” Vô Ảnh đứng trước bảo hộ Thanh Linh, sắc mặt căng thẳng.

Ám vệ thấy phiền toái cũng đồng thời hiện thân.

“Đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu!” Cơ Khinh Hoa lấy kiếm từ thủ hạ, tự mình ra tay với Thanh Linh.

Thanh Linh cũng cầm ‘Băng hồn’ ra so chiêu với nàng.

Vô Ảnh vốn muốn giúp Thanh Linh, không ngờ lại bị người của Cơ Khinh Hoa và Hách Liên Dực cản chân, không thể nào thoát thân.

Cơ Khinh Hoa ra chiêu hết sức tàn nhẫn, cơ hồ muốn đẩy Thanh Linh vào chỗ chết.

Thanh Linh nhìn thấy nàng cẩm đá đập chết Cơ Nguyên, tất nhiên nàng muốn giết Thanh Linh để diệt khẩu.

Tuyết rơi rất dày, bầu không khí ngày càng trở nên khắc nghiệt.

Hai nữ tử đánh nhau trong mưa tuyết, tuyết trắng rơi làm loạn tầm mắt. Tà váy theo gió bay bay, mái tóc đen dài nổi bất giữa trời tuyết trắng, tựa như bức tranh ngày đông tiêu điều có một nét vẩy mực.

“Đại Công chúa thật nhẫn tâm, ngay cả huynh đệ rột thịt cũng có thể nói giết liền giết.” Thanh Linh châm chọc nói, nghiêng người, tránh né sát chiêu của Cơ Khinh Hoa, đá bay kiếm của nàng ta.

“Bổn Công chúa không hiểu ngươi đang nói gì.” Cơ Khinh Hoa nhìn kiếm rơi trên đất, giận dữ. Lúc này Thanh Linh lại tấn công, nàng dùng tay không cản lại sát chiêu của Thanh Linh.

Hách Liên Dực cũng biết công phu của Thanh Linh không thấp, hôm nay nhìn tận mắt mới thấy, Cơ Khinh Hoa còn không đỡ nổi mấy chiêu của nàng, kiếm đã bị đá ra ngoài, lòng không khỏi có chút nóng nảy. Nhưng nếu hắn liên thủ với Cơ Khinh Hoa đối phó Thanh Linh, truyền ra ngoài khó tránh khỏi làm cho người khác chê cười hắn không phong độ. Thế nên hắn vẫn chưa vội vã tấn công Diệp Thanh Linh.

Spoil: Thân phận của hắc y nhân mặt nạ bạc rất phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook