Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 221: Chương 140.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
12/03/2019
Khắp nơi đều là hương vị của hắn, nàng vừa cảm thấy hạnh phúc, lại muốn kháng cự. Người này,
vừa là cừu nhân của nàng, lại là người mà nàng yêu.
Dựa vào lòng hắn, cùng hắn ôn nhu triền miên. Loại cảm giác này bội phần dày vò.
Nụ hôn của hắn không ngừng sâu hơn, lưu luyến của hắn làm nàng mất lý trí, không kìm được lòng mà đáp lại hắn, thân thể mềm mại không có khí lực dựa vào lòng hắn. Nàng bị hắn hôn đến hít thở không thông, lúc này hắn mới không tình nguyện mà buông tha nàng.
Hắn cắn cắn vành tai trắng nõn của nàng: “Vì sao lại trốn tránh ta?” Thanh âm trầm thấp hỏi nàng.
“Không…không có.” Sau nụ hôn đến thất điên bát đảo, nàng mới lấy lại chút lý trí.
Hắn mím môi, đôi phượng mâu tràn ngập tức giận, hiển nhiên là không tin lời nàng. Vừa rồi ở ngã tư, hắn chắc chắn nữ nhân này đã nhìn thấy hắn, thế nhưng lại nói dối hắn.
“Không có sao? Thế sao nàng nhìn thấy vi phu lại vội vã quay đầu?”
“Ta thẹn thùng.” Nàng chột dạ thấp giọng nói.
Hắn lập tức dở khóc dở cười, nha đầu này da mặt dày hơn cả tường thành, thấy hắn lại cảm thấy thẹn thùng? Cũng chỉ có nha đầu ngốc này mới kiếm cái lý do sứt sẹo này dối gạt hắn.
Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, bức nàng phải nhìn thẳng hắn. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi nàng bị hắn dày vò đến sưng đỏ, lại không khỏi đau lòng, ôn nhu than nhẹ: “Ta cũng là người của nàng rồi, có tâm sự gì sao lại không nói với ta?” Thà rằng giấu ở trong lòng đến thống khổ cũng không muốn nói với hắn, chắc hẳn hơn phân nửa là cùng hắn có liên quan.
Nàng nhắm mắt, đáy lòng giãy giụa. Bất luận thế nào cũng không thể nói ra được, chuyện nàng bị giết cũng cũng là chuyện không thể thay đổi. Trong lòng nàng rất loạn, chỉ là tạm thời không muốn gặp hắn, nàng vẫn chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với hắn như thế nào?
“Lại còn muốn trốn ta, nha đầu ngốc, nữ nhân bị Tần Liễm ta nhìn trúng, dù có trốn đến tận chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được về mà cột bên người.” Hắn ôn nhu nói, hắn sẽ không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào trốn khỏi hắn.
Tâm nàng run rẩy, ngũ vị tạp trần trải trong lòng: “Ngày chúng ta thành thân còn ba ngày?”
Nàng dời đề tài, hắn cũng không tiếp tục theo đuổi lý do vì sao nàng trốn tránh hắn.
“Ừ, còn ba ngày, theo như phong tục của Nam Hạ chúng ta, nam nữ trước ngày thành thân ba ngày không được gặp mặt. Bắt đầu từ ngày mai cho đến ngày chúng ta thành thân, ta sẽ không được thấy nàng, nghĩ lại thật sự cảm thấy rất khó khăn.” Sắc mặt hắn phiền muộn, nhưng chưa đến một phút sau, đôi mắt hắn lóe sáng nhìn nàng chằm chằm: “Phu nhân, hôm nay phải bồi bên cạnh ta cả ngày đó.”
Đôi môi nàng đỏ mọng kiều diễm, hắn nhìn đến mức tâm viên ý mã, không đợi nàng trả lời, hắn lại bắt đầu cúi xuống hôn môi.
“Chàng…” Người này lại tới, hai tay hắn siết chặt nàng, tránh cũng không thể tránh được.
Nụ hôn nóng bỏng ập xuống rất nhanh, nhanh đến mức thiêu hủy cả ý chí của nàng. Không biết từ khi nào, hắn đã buông lỏng giam cầm nàng, mà cũng không biết từ khi nào, hai tay nàng đã cuốn lên cổ hắn, chủ động đón nhận nụ hôn của hắn.
Sau một hồi triền miên, nàng dựa cả người vào hắn. Nhắm mắt lại, giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy dài trên gò má, rơi vào áo choàng màu tuyết trắng của hắn.
“Tần Liễm, chúng ta tạm ngừng hôn lễ được không?” Thanh âm buồn bã của nàng vang lên, một lần lại một lần thối lui ngày thành thân, nàng biết mình nói ra những lời này vào thời điểm này khiến hắn chịu tổn thương, nhưng cừu nhân lại đồng sàng đồng chẩm, ân ái triền miên, nàng phải đối mặt thế nào với ca ca của mình đây? Nàng phải đối mắt với cái chết kiếp trước của nàng thế nào đây?
Tần Liễm không lập tức trả lời nàng, mắt phượng tĩnh mịch, khuôn mặt yêu nghiệt tối đen không rõ. Hai tay ôm chặt eo nàng, siết eo nàng giống như muốn đứt ra vậy. “Phu nhân, nàng lại nghịch ngợm.” Thanh âm trầm khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Về sau loại chuyện này không được nói giỡn linh tinh nữa.” Ôn nhu mang theo sắc bén nói với nàng.
“Đến cùng là bởi vì chuyện gì lại khiến nàng có ý nghĩ muốn cách xa ta?” Giong nói của hắn tràn ngập bi thương.
Tổn thương hắn, lòng nàng cũng đau, nàng không biết nên làm sao bây giờ, đến cùng nàng nên làm cái gì bây giờ…
Nàng ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Ta…”
“Khụ khụ….” Minh Lục đứng ở đầu hẻm nhìn đôi nam nữ đang không kiên nể gì ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật, lung túng ho một tiếng. Ông trời làm chứng cho hắn, hắn tuyệt đối không có ý nghĩ muốn quấy rầy chuyện tốt của công tử nhà hắn.
“Chuyện gì?” Thanh âm Tần Liễm băng lãnh hỏi.
Minh Lục rùng mình một cái: “Công tử, Hoàng Thượng triệu kiến ngài.” Truyền hết lời, thoáng nhìn nét mặt sắc bén của công tử, trong lòng biết không ổn, hỏa tốc vắt chân lên cổ chạy mất.
Tần Liễm buông Thanh Linh ra, hôn một cái lên khóe môi nàng: “Không được nghĩ ngợi lung tung, ta vẫn luôn muốn cưới nàng, lần này ngày thành hôn không đẩy lùi nữa. Ngoan Ngoãn đợi ở Diệp phủm ba ngày sau, ta đến Diệp phủ đón nàng về nhà.” Mặc kệ trong nội tâm nàng đang giấu chuyện gì, hắn không cho phép nàng lại từ chối hôn sự một lần nữa.
Hắn cởi áo choàng lông hồ trên người xuống, khoác lên người nàng.
“Ta không lạnh, không cần phải khoác cái này.” Buổi sáng lúc rời phủ, nàng cứ thế mà phóng ngựa như bay ra ngoại ô Kinh thành, đột nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn, nàng thoáng chút cảm thấy lạnh. Nhưng nghĩ đến việc nam nhân này còn sợ lạnh hơn cả nàng, nàng không đành lòng nhìn hắn bị đông cứng, muốn cởi áo choàng trên người lại bị hắn ghìm chặt tay.
“Khoác ao lên, nghe lời.” Thanh âm ôn nhu của hắn khăng khăng, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt. Hắn hôn một cái trên trán nàng, xoay người rời đi.
Sau khi đến nơi mà Thanh Linh không thể thấy được, hắn phân phó Minh Lục: “Điều tra kỹ một lần nữa xem Thanh Linh cùng tiền Định quốc Hầu phủ Mạch gia có quan hệ gì, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.” Nàng xuất hiện khác thường là lúc nghe được tin Mạch Sương chết có quan hệ với Phong Tuyết lâu, nàng cùng Mạch gia có quan hệ như thế nào? Lại bởi vì Mạch Sương chết mà kháng cự hắn?
Nàng không muốn nói cho hắn biết, vậy hắn liền đi tra. Vô luận thế nào, đời này kiếp này hắn đã nhận định là nàng, sẽ không cho nàng có cơ hội rời xa hắn!
“Vâng.” Minh Lục nghe phân phó, lập tức biến mất trước mặt Tần Liễm.
Đông Lăng quốc Trưởng Công chúa đánh cắp hỏa pháo của Nam Hạ, sau khi mọi chuyện vỡ lở liều chết chạy trốn Hạ thành. Nguyên Ung Đế tức giận, sai người nghiêm gia lục soát khắp nơi trong thành, đồng thời tăng cường thủ vệ ở các cửa thành, hiện tại thủ vệ canh giữ nhiều gấp ba bốn lần bình thường.
Người trong thành nếu như muốn ra khỏi thành càng thêm khó khăn.
Hách Liên Dực trước đó vì có quan hệ giao hảo với Cơ Khinh Hoa, chuyện hỏa pháo bị trộm khó tránh khỏi liên lụy. Hắn cùng với Cơ Khinh Hoa hợp mưu đánh cắp hỏa pháo đang là giả thuyết lớn nhất, nhưng cuối cùng không có chứng cớ xác thực, Nguyên Ung Đế đành phải cấm túc hắn ở Vinh Vương phủ, đợi đến khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, nếu như hắn có cấu kết cùng Cơ Khinh Hoa, lúc đó luận tội cũng không muộn.
“Hoàng Thượng sao lại thích cấm túc như vậy chứ?” Thư Nghiễn lầm bầm oán.
Hôm nay so với hôm qua lạnh hơn chút ít, Thanh Linh ngồi trong sảnh, cảm giác lạnh buốt, kéo quần áo ngày càng chặt, nghe thanh âm oán thán của Thư Nghiễn, không phúc hậu cười ra tiếng: “Hách Liên Dực tạm thời bị quản chế cũng tốt.”
Thư Nghiễn nhìn bốn phía, phát hiện mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên, nhiều chỗ còn được dán chữ Hỉ đỏ thẫm: “Ngày lành của Chủ Thượng sắp đến, thuộc hạ chúc mừng ngài trước.”
“Đa tạ.” Thanh Linh nhạt nhẽo cười, nhìn không ra có bao nhiêu vui sướng.
Ngày trôi qua thực mau, hôm sau chính là ngày thành hôn của nàng và Tần Liễm. Nàng đứng lên, đi tới trước cửa, nhìn tuyết bay đầy trời, trong mắt phiền muộn cùng giãy giụa cứ lập lòe bất định.
Dựa vào lòng hắn, cùng hắn ôn nhu triền miên. Loại cảm giác này bội phần dày vò.
Nụ hôn của hắn không ngừng sâu hơn, lưu luyến của hắn làm nàng mất lý trí, không kìm được lòng mà đáp lại hắn, thân thể mềm mại không có khí lực dựa vào lòng hắn. Nàng bị hắn hôn đến hít thở không thông, lúc này hắn mới không tình nguyện mà buông tha nàng.
Hắn cắn cắn vành tai trắng nõn của nàng: “Vì sao lại trốn tránh ta?” Thanh âm trầm thấp hỏi nàng.
“Không…không có.” Sau nụ hôn đến thất điên bát đảo, nàng mới lấy lại chút lý trí.
Hắn mím môi, đôi phượng mâu tràn ngập tức giận, hiển nhiên là không tin lời nàng. Vừa rồi ở ngã tư, hắn chắc chắn nữ nhân này đã nhìn thấy hắn, thế nhưng lại nói dối hắn.
“Không có sao? Thế sao nàng nhìn thấy vi phu lại vội vã quay đầu?”
“Ta thẹn thùng.” Nàng chột dạ thấp giọng nói.
Hắn lập tức dở khóc dở cười, nha đầu này da mặt dày hơn cả tường thành, thấy hắn lại cảm thấy thẹn thùng? Cũng chỉ có nha đầu ngốc này mới kiếm cái lý do sứt sẹo này dối gạt hắn.
Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, bức nàng phải nhìn thẳng hắn. Nhưng khi nhìn thấy đôi môi nàng bị hắn dày vò đến sưng đỏ, lại không khỏi đau lòng, ôn nhu than nhẹ: “Ta cũng là người của nàng rồi, có tâm sự gì sao lại không nói với ta?” Thà rằng giấu ở trong lòng đến thống khổ cũng không muốn nói với hắn, chắc hẳn hơn phân nửa là cùng hắn có liên quan.
Nàng nhắm mắt, đáy lòng giãy giụa. Bất luận thế nào cũng không thể nói ra được, chuyện nàng bị giết cũng cũng là chuyện không thể thay đổi. Trong lòng nàng rất loạn, chỉ là tạm thời không muốn gặp hắn, nàng vẫn chưa nghĩ đến việc phải đối mặt với hắn như thế nào?
“Lại còn muốn trốn ta, nha đầu ngốc, nữ nhân bị Tần Liễm ta nhìn trúng, dù có trốn đến tận chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được về mà cột bên người.” Hắn ôn nhu nói, hắn sẽ không cho nàng có bất kỳ cơ hội nào trốn khỏi hắn.
Tâm nàng run rẩy, ngũ vị tạp trần trải trong lòng: “Ngày chúng ta thành thân còn ba ngày?”
Nàng dời đề tài, hắn cũng không tiếp tục theo đuổi lý do vì sao nàng trốn tránh hắn.
“Ừ, còn ba ngày, theo như phong tục của Nam Hạ chúng ta, nam nữ trước ngày thành thân ba ngày không được gặp mặt. Bắt đầu từ ngày mai cho đến ngày chúng ta thành thân, ta sẽ không được thấy nàng, nghĩ lại thật sự cảm thấy rất khó khăn.” Sắc mặt hắn phiền muộn, nhưng chưa đến một phút sau, đôi mắt hắn lóe sáng nhìn nàng chằm chằm: “Phu nhân, hôm nay phải bồi bên cạnh ta cả ngày đó.”
Đôi môi nàng đỏ mọng kiều diễm, hắn nhìn đến mức tâm viên ý mã, không đợi nàng trả lời, hắn lại bắt đầu cúi xuống hôn môi.
“Chàng…” Người này lại tới, hai tay hắn siết chặt nàng, tránh cũng không thể tránh được.
Nụ hôn nóng bỏng ập xuống rất nhanh, nhanh đến mức thiêu hủy cả ý chí của nàng. Không biết từ khi nào, hắn đã buông lỏng giam cầm nàng, mà cũng không biết từ khi nào, hai tay nàng đã cuốn lên cổ hắn, chủ động đón nhận nụ hôn của hắn.
Sau một hồi triền miên, nàng dựa cả người vào hắn. Nhắm mắt lại, giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy dài trên gò má, rơi vào áo choàng màu tuyết trắng của hắn.
“Tần Liễm, chúng ta tạm ngừng hôn lễ được không?” Thanh âm buồn bã của nàng vang lên, một lần lại một lần thối lui ngày thành thân, nàng biết mình nói ra những lời này vào thời điểm này khiến hắn chịu tổn thương, nhưng cừu nhân lại đồng sàng đồng chẩm, ân ái triền miên, nàng phải đối mặt thế nào với ca ca của mình đây? Nàng phải đối mắt với cái chết kiếp trước của nàng thế nào đây?
Tần Liễm không lập tức trả lời nàng, mắt phượng tĩnh mịch, khuôn mặt yêu nghiệt tối đen không rõ. Hai tay ôm chặt eo nàng, siết eo nàng giống như muốn đứt ra vậy. “Phu nhân, nàng lại nghịch ngợm.” Thanh âm trầm khàn của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Về sau loại chuyện này không được nói giỡn linh tinh nữa.” Ôn nhu mang theo sắc bén nói với nàng.
“Đến cùng là bởi vì chuyện gì lại khiến nàng có ý nghĩ muốn cách xa ta?” Giong nói của hắn tràn ngập bi thương.
Tổn thương hắn, lòng nàng cũng đau, nàng không biết nên làm sao bây giờ, đến cùng nàng nên làm cái gì bây giờ…
Nàng ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào: “Ta…”
“Khụ khụ….” Minh Lục đứng ở đầu hẻm nhìn đôi nam nữ đang không kiên nể gì ôm hôn giữa thanh thiên bạch nhật, lung túng ho một tiếng. Ông trời làm chứng cho hắn, hắn tuyệt đối không có ý nghĩ muốn quấy rầy chuyện tốt của công tử nhà hắn.
“Chuyện gì?” Thanh âm Tần Liễm băng lãnh hỏi.
Minh Lục rùng mình một cái: “Công tử, Hoàng Thượng triệu kiến ngài.” Truyền hết lời, thoáng nhìn nét mặt sắc bén của công tử, trong lòng biết không ổn, hỏa tốc vắt chân lên cổ chạy mất.
Tần Liễm buông Thanh Linh ra, hôn một cái lên khóe môi nàng: “Không được nghĩ ngợi lung tung, ta vẫn luôn muốn cưới nàng, lần này ngày thành hôn không đẩy lùi nữa. Ngoan Ngoãn đợi ở Diệp phủm ba ngày sau, ta đến Diệp phủ đón nàng về nhà.” Mặc kệ trong nội tâm nàng đang giấu chuyện gì, hắn không cho phép nàng lại từ chối hôn sự một lần nữa.
Hắn cởi áo choàng lông hồ trên người xuống, khoác lên người nàng.
“Ta không lạnh, không cần phải khoác cái này.” Buổi sáng lúc rời phủ, nàng cứ thế mà phóng ngựa như bay ra ngoại ô Kinh thành, đột nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp của hắn, nàng thoáng chút cảm thấy lạnh. Nhưng nghĩ đến việc nam nhân này còn sợ lạnh hơn cả nàng, nàng không đành lòng nhìn hắn bị đông cứng, muốn cởi áo choàng trên người lại bị hắn ghìm chặt tay.
“Khoác ao lên, nghe lời.” Thanh âm ôn nhu của hắn khăng khăng, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt. Hắn hôn một cái trên trán nàng, xoay người rời đi.
Sau khi đến nơi mà Thanh Linh không thể thấy được, hắn phân phó Minh Lục: “Điều tra kỹ một lần nữa xem Thanh Linh cùng tiền Định quốc Hầu phủ Mạch gia có quan hệ gì, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.” Nàng xuất hiện khác thường là lúc nghe được tin Mạch Sương chết có quan hệ với Phong Tuyết lâu, nàng cùng Mạch gia có quan hệ như thế nào? Lại bởi vì Mạch Sương chết mà kháng cự hắn?
Nàng không muốn nói cho hắn biết, vậy hắn liền đi tra. Vô luận thế nào, đời này kiếp này hắn đã nhận định là nàng, sẽ không cho nàng có cơ hội rời xa hắn!
“Vâng.” Minh Lục nghe phân phó, lập tức biến mất trước mặt Tần Liễm.
Đông Lăng quốc Trưởng Công chúa đánh cắp hỏa pháo của Nam Hạ, sau khi mọi chuyện vỡ lở liều chết chạy trốn Hạ thành. Nguyên Ung Đế tức giận, sai người nghiêm gia lục soát khắp nơi trong thành, đồng thời tăng cường thủ vệ ở các cửa thành, hiện tại thủ vệ canh giữ nhiều gấp ba bốn lần bình thường.
Người trong thành nếu như muốn ra khỏi thành càng thêm khó khăn.
Hách Liên Dực trước đó vì có quan hệ giao hảo với Cơ Khinh Hoa, chuyện hỏa pháo bị trộm khó tránh khỏi liên lụy. Hắn cùng với Cơ Khinh Hoa hợp mưu đánh cắp hỏa pháo đang là giả thuyết lớn nhất, nhưng cuối cùng không có chứng cớ xác thực, Nguyên Ung Đế đành phải cấm túc hắn ở Vinh Vương phủ, đợi đến khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, nếu như hắn có cấu kết cùng Cơ Khinh Hoa, lúc đó luận tội cũng không muộn.
“Hoàng Thượng sao lại thích cấm túc như vậy chứ?” Thư Nghiễn lầm bầm oán.
Hôm nay so với hôm qua lạnh hơn chút ít, Thanh Linh ngồi trong sảnh, cảm giác lạnh buốt, kéo quần áo ngày càng chặt, nghe thanh âm oán thán của Thư Nghiễn, không phúc hậu cười ra tiếng: “Hách Liên Dực tạm thời bị quản chế cũng tốt.”
Thư Nghiễn nhìn bốn phía, phát hiện mọi thứ đều rực rỡ hẳn lên, nhiều chỗ còn được dán chữ Hỉ đỏ thẫm: “Ngày lành của Chủ Thượng sắp đến, thuộc hạ chúc mừng ngài trước.”
“Đa tạ.” Thanh Linh nhạt nhẽo cười, nhìn không ra có bao nhiêu vui sướng.
Ngày trôi qua thực mau, hôm sau chính là ngày thành hôn của nàng và Tần Liễm. Nàng đứng lên, đi tới trước cửa, nhìn tuyết bay đầy trời, trong mắt phiền muộn cùng giãy giụa cứ lập lòe bất định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.