Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 227: Chương 141.3
Sương Nhiễm Tuyết Y
16/03/2019
Kiếp trước hắn hại chết nàng, tạo hóa trêu ngươi, kiếp này nàng lại yêu hắn.
Nếu như Mạch Sương nàng biết trước mình chết rồi thành Diệp Thanh Linh để đổi lấy bảo vệ của hắn cả đời, nàng sẵn sàng nguyện ý chết.
Kiếp trước hắn hại chết nàng, kiếp này hắn dùng tình yêu cả đời để trả nợ cho Mạch Sương, Diệp Thanh Linh tiếp nhận phương thức bồi thường này của hắn.
Thế nên khi đã quyết định, nàng không thể hận nổi hắn.
Dù sao sống lại một đời, nàng không còn là một Mạch Sương hoàn chỉnh, nàng chính là Diệp Thanh Linh- Thừa tướng phu nhân của hắn.
Nếu như nàng chân chính hận hắn, nàng sẽ lợi dụng cái chết của Mạch Chiêu Nam và Mạch Sương để bức bách hắn.
Nghĩ như vậy cũng chỉ là cái cớ để nàng có thể thoải mái cùng Tần Liễm ở cùng một chỗ, nhưng vì hắn, nàng nguyện ý lấy cớ.
Cuối cùng vẫn là nàng ích kỷ.
“Ta không nghe rõ, nàng lặp lại lần nữa được không?” Hắn dụ dỗ nàng.
Nàng giả bộ nhắm mắt nằm yên trong lòng hắn, không chịu lên tiếng.
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ta cũng yêu nàng.”
Thảm đỏ trải dài, hoa tươi nở rộ, cánh hoa bay múa đầy trời, ngàn vạn hạnh phúc lưu chuyển trong không gian.
Hi vọng con đường này không có điểm dừng. Hắn cứ ôm nàng như vậy, một đường đi cùng nhau, liên tục, liên tục, cứ liên tục như vậy, cho đến khi đầu bạc răng long, cho đến khi kết thúc cuộc đời này.
Bái đường kết thành phu thê, hỉ nương dẫn nàng vào hỉ phòng, Tần Liễm ở bên ngoài xã giao với tân khách.
Thanh Linh vén một góc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước: “Hương Thảo, em ra tiền viện nói với cô gia một tiếng, đừng để hắn uống nhiều rượu như vậy, nói hắn trở lại sớm một chút.”
“Tiểu thư, nô tỳ cứ nghĩ chỉ có cô gia nóng lòng, không ngờ tiểu thư cũng nóng lòng không kém.” Hương Thảo khanh khách cười.
Thanh Linh biết nàng nghĩ đi đâu, cũng không mở miệng giải thích, chỉ thúc giục nàng mau đi.
Sau khi Hương Thảo rời đi, Thanh Linh sai người đi sắc thuốc cho Tần Liễm.
Không bao lâu sau, cửa phong bị đẩy ra, Tần Liễm đi vào.
Lúc này khăn đỏ cũng đã được buông kín.
Theo tiếng bước chân đến gần, mắt nàng đột nhiên sáng ngời, khăn voan đã bị hắn vén lên.
Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của hắn: “Cuối cùng ta cũng cưới được nha đầu nhẫn tâm nàng về nhà.”
Hắn mặc hỉ phục, trong ánh nến vàng cam ấm áp, xinh đẹp có chút không chân thật. Sắc mặt hắn rất trắng, là trắng theo kiểu bệnh tật nhưng gương mặt vẫn cứ đẹp đến câu nhân.
“Phu quân, đêm nay trông chàng thật xinh đẹp.” Nàng lẩm bẩm nói, phượng mâu hẹp dài quyến rũ, ánh sáng lưu chuyển rực rỡ, quyến rũ hồn phách của người đối diện. Thân hình hắn cao lớn vững chắc, hồng y mị hoặc, vạt áo uốn lượn giống như một đóa hồng liên nở rực rỡ trong u trì.
Khóe miệng Tần Liễm giật giật, mắt phượng híp lại: “Vi phu không biết rằng bản thân còn có bản lĩnh khiến phu nhân mê mẩn choáng váng.”
Hắn gỡ mụ phượng tinh xảo trên đầu nàng xuống, cúi người, gần sát bên môi nàng, mỗi lần mở miệng, hai cánh môi lại đụng nhau: “Vi phu đẹp như vậy, phu nhân không muốn làm chút gì đó với vi phu sao?”
Hắn nhẹ đẩy nàng đổ trên giường, hôn lên môi nàng, từ nhẹ nhàng đến hung hăng xâm nhập, cho đến khi nàng không thở nổi mới bỏ qua.
Đôi mắt nhu tình như nước, nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm đỏ mọng như nước của nàng, động tình nói: “Phu nhân, ta thật sự rất yêu nàng.”
Nàng trừng mắt nhìn, muốn nói lại thôi. Hắn thở ra khí nóng vào cần cổ nàng, khiến nàng cũng cảm thấy mềm nhũn.
Hắn nhìn ra nàng muốn nói gì đó: “Phu nhân có chuyện muốn nói với vi phu sao?” Lòng tràn đầy mong đợi nàng có thể tâm tình chút ít, đường nhiên nàng nói nàng yêu hắn thì càng tốt, không những yêu hết kiếp này, còn kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều bên nhau.
“Phu quân, đến giờ uống thuốc rồi.” Lời nàng vừa nói hết, mặt mỗ nam cứng ngắc.
Mỹ nhân đen mặt rất không ổn, hàm răng nghiến ken két.
“Phu quân, chàng lạnh đến mức run cả lên rồi, có nói được nữa không?” Nàng đau lòng nhìn hắn, nhanh chóng kéo chăn đắp kín người hắn. Mỗ nữ hoàn toàn không nhận ra bản thân vừa đại sát phong cảnh.
“Diệp Thanh Linh!!!” Hắn oán giận cắn răng, nha đầu nàng đúng là rất có bản lĩnh chọc giận hắn.
Nàng sờ trán hắn, nóng đến mức dọa người, người này bị cảm đúng là không nhẹ thật. Nàng khẩn trương đẩy tay hắn, đứng dậy đi ra ngoài, hắn kéo tay nàng vội vàng nói: “Nàng định đi đâu?”
Nàng vỗ nhẹ tay hắn: “Yên tâm, thiếp đi chút rồi lại quay lại.” Sau đó nàng buông tay hắn ra.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, tựa như nhìn con vịt đã nấu kỹ càng rồi lại bay mất. Hắn nhìn nàng bưng một cái bát đựng thứ gì đó từ trên bàn đến bên giường.
Tần Liễm bưng chén dược cho Tần Liễm uống, nếm thử một hớp nhỏ: “Dược này không quá nóng, thích hợp để uống.”
“Uống thuốc nào.” Nàng bưng dược đến trước mặt hắn.
Mi tâm hắn nhảy kịch liệt: “Phu nhân, đêm động phòng hoa chúc phải uống rượu hợp cẩn!”
“Ngoan, chàng mau uống thuốc đi.” Tuy nói đêm động phòng hoa chúc phải chàng chàng thiếp thiếp, không nên chính mình đưa thuốc cho phu quân nhưng tình huống thân thể hắn đung là không tốt, không uống thuốc không được.
Hắn nhìn bát dược, bất đắc dĩ uống.
Nàng để chén dược xuống, quay lại nhìn hắn, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, y phục xộc xệch lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi làm người khác cảm thấy hết sức yêu thương.
Nàng nuốt mộ ngụm nước bọt, lại gần tham lam nhìn hắn. Nàng nâng cằm lưu manh nói: “Chết dười hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Sau đó cúi đầu hôn môi hắn.
Mỗ nam khóe miệng lại hung hăng giật giật, hắn cảm thấy dây thần kinh mặt của hắn sắp co rút đến cứng.
Hắn chủ động hôn lên môi nàng, một nụ hôn vừa dài vừa sâu. Một nụ hôn kết thúc, hắn ôm eo nàng ôm vào lòng, sau đó lăn sâu vào trong giường: “Yên tâm, vi phu sẽ không để nàng chết dưới thân vi phu.” Giọng nói trầm thấp mà say lòng người, mỗ nữ bị hôn đến choáng đầu, nghe được lời tâm tình này, đầu lại càng choáng.
Trên người lạnh lẽo, hắn đột nhiên rời khỏi người nàng.
Cảm giác hắn đang đứng lên, một lát sau, nàng cũng đứng dậy. Nhưng vừa mới ngồi dậy, hắn lại lao vào đẩy nàng xuống, hàm trụ môi nàng.
Nếu như Mạch Sương nàng biết trước mình chết rồi thành Diệp Thanh Linh để đổi lấy bảo vệ của hắn cả đời, nàng sẵn sàng nguyện ý chết.
Kiếp trước hắn hại chết nàng, kiếp này hắn dùng tình yêu cả đời để trả nợ cho Mạch Sương, Diệp Thanh Linh tiếp nhận phương thức bồi thường này của hắn.
Thế nên khi đã quyết định, nàng không thể hận nổi hắn.
Dù sao sống lại một đời, nàng không còn là một Mạch Sương hoàn chỉnh, nàng chính là Diệp Thanh Linh- Thừa tướng phu nhân của hắn.
Nếu như nàng chân chính hận hắn, nàng sẽ lợi dụng cái chết của Mạch Chiêu Nam và Mạch Sương để bức bách hắn.
Nghĩ như vậy cũng chỉ là cái cớ để nàng có thể thoải mái cùng Tần Liễm ở cùng một chỗ, nhưng vì hắn, nàng nguyện ý lấy cớ.
Cuối cùng vẫn là nàng ích kỷ.
“Ta không nghe rõ, nàng lặp lại lần nữa được không?” Hắn dụ dỗ nàng.
Nàng giả bộ nhắm mắt nằm yên trong lòng hắn, không chịu lên tiếng.
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ta cũng yêu nàng.”
Thảm đỏ trải dài, hoa tươi nở rộ, cánh hoa bay múa đầy trời, ngàn vạn hạnh phúc lưu chuyển trong không gian.
Hi vọng con đường này không có điểm dừng. Hắn cứ ôm nàng như vậy, một đường đi cùng nhau, liên tục, liên tục, cứ liên tục như vậy, cho đến khi đầu bạc răng long, cho đến khi kết thúc cuộc đời này.
Bái đường kết thành phu thê, hỉ nương dẫn nàng vào hỉ phòng, Tần Liễm ở bên ngoài xã giao với tân khách.
Thanh Linh vén một góc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước: “Hương Thảo, em ra tiền viện nói với cô gia một tiếng, đừng để hắn uống nhiều rượu như vậy, nói hắn trở lại sớm một chút.”
“Tiểu thư, nô tỳ cứ nghĩ chỉ có cô gia nóng lòng, không ngờ tiểu thư cũng nóng lòng không kém.” Hương Thảo khanh khách cười.
Thanh Linh biết nàng nghĩ đi đâu, cũng không mở miệng giải thích, chỉ thúc giục nàng mau đi.
Sau khi Hương Thảo rời đi, Thanh Linh sai người đi sắc thuốc cho Tần Liễm.
Không bao lâu sau, cửa phong bị đẩy ra, Tần Liễm đi vào.
Lúc này khăn đỏ cũng đã được buông kín.
Theo tiếng bước chân đến gần, mắt nàng đột nhiên sáng ngời, khăn voan đã bị hắn vén lên.
Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của hắn: “Cuối cùng ta cũng cưới được nha đầu nhẫn tâm nàng về nhà.”
Hắn mặc hỉ phục, trong ánh nến vàng cam ấm áp, xinh đẹp có chút không chân thật. Sắc mặt hắn rất trắng, là trắng theo kiểu bệnh tật nhưng gương mặt vẫn cứ đẹp đến câu nhân.
“Phu quân, đêm nay trông chàng thật xinh đẹp.” Nàng lẩm bẩm nói, phượng mâu hẹp dài quyến rũ, ánh sáng lưu chuyển rực rỡ, quyến rũ hồn phách của người đối diện. Thân hình hắn cao lớn vững chắc, hồng y mị hoặc, vạt áo uốn lượn giống như một đóa hồng liên nở rực rỡ trong u trì.
Khóe miệng Tần Liễm giật giật, mắt phượng híp lại: “Vi phu không biết rằng bản thân còn có bản lĩnh khiến phu nhân mê mẩn choáng váng.”
Hắn gỡ mụ phượng tinh xảo trên đầu nàng xuống, cúi người, gần sát bên môi nàng, mỗi lần mở miệng, hai cánh môi lại đụng nhau: “Vi phu đẹp như vậy, phu nhân không muốn làm chút gì đó với vi phu sao?”
Hắn nhẹ đẩy nàng đổ trên giường, hôn lên môi nàng, từ nhẹ nhàng đến hung hăng xâm nhập, cho đến khi nàng không thở nổi mới bỏ qua.
Đôi mắt nhu tình như nước, nhìn chằm chằm đôi môi kiều diễm đỏ mọng như nước của nàng, động tình nói: “Phu nhân, ta thật sự rất yêu nàng.”
Nàng trừng mắt nhìn, muốn nói lại thôi. Hắn thở ra khí nóng vào cần cổ nàng, khiến nàng cũng cảm thấy mềm nhũn.
Hắn nhìn ra nàng muốn nói gì đó: “Phu nhân có chuyện muốn nói với vi phu sao?” Lòng tràn đầy mong đợi nàng có thể tâm tình chút ít, đường nhiên nàng nói nàng yêu hắn thì càng tốt, không những yêu hết kiếp này, còn kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều bên nhau.
“Phu quân, đến giờ uống thuốc rồi.” Lời nàng vừa nói hết, mặt mỗ nam cứng ngắc.
Mỹ nhân đen mặt rất không ổn, hàm răng nghiến ken két.
“Phu quân, chàng lạnh đến mức run cả lên rồi, có nói được nữa không?” Nàng đau lòng nhìn hắn, nhanh chóng kéo chăn đắp kín người hắn. Mỗ nữ hoàn toàn không nhận ra bản thân vừa đại sát phong cảnh.
“Diệp Thanh Linh!!!” Hắn oán giận cắn răng, nha đầu nàng đúng là rất có bản lĩnh chọc giận hắn.
Nàng sờ trán hắn, nóng đến mức dọa người, người này bị cảm đúng là không nhẹ thật. Nàng khẩn trương đẩy tay hắn, đứng dậy đi ra ngoài, hắn kéo tay nàng vội vàng nói: “Nàng định đi đâu?”
Nàng vỗ nhẹ tay hắn: “Yên tâm, thiếp đi chút rồi lại quay lại.” Sau đó nàng buông tay hắn ra.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, tựa như nhìn con vịt đã nấu kỹ càng rồi lại bay mất. Hắn nhìn nàng bưng một cái bát đựng thứ gì đó từ trên bàn đến bên giường.
Tần Liễm bưng chén dược cho Tần Liễm uống, nếm thử một hớp nhỏ: “Dược này không quá nóng, thích hợp để uống.”
“Uống thuốc nào.” Nàng bưng dược đến trước mặt hắn.
Mi tâm hắn nhảy kịch liệt: “Phu nhân, đêm động phòng hoa chúc phải uống rượu hợp cẩn!”
“Ngoan, chàng mau uống thuốc đi.” Tuy nói đêm động phòng hoa chúc phải chàng chàng thiếp thiếp, không nên chính mình đưa thuốc cho phu quân nhưng tình huống thân thể hắn đung là không tốt, không uống thuốc không được.
Hắn nhìn bát dược, bất đắc dĩ uống.
Nàng để chén dược xuống, quay lại nhìn hắn, mái tóc đen dài xõa tung trên gối, y phục xộc xệch lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi làm người khác cảm thấy hết sức yêu thương.
Nàng nuốt mộ ngụm nước bọt, lại gần tham lam nhìn hắn. Nàng nâng cằm lưu manh nói: “Chết dười hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Sau đó cúi đầu hôn môi hắn.
Mỗ nam khóe miệng lại hung hăng giật giật, hắn cảm thấy dây thần kinh mặt của hắn sắp co rút đến cứng.
Hắn chủ động hôn lên môi nàng, một nụ hôn vừa dài vừa sâu. Một nụ hôn kết thúc, hắn ôm eo nàng ôm vào lòng, sau đó lăn sâu vào trong giường: “Yên tâm, vi phu sẽ không để nàng chết dưới thân vi phu.” Giọng nói trầm thấp mà say lòng người, mỗ nữ bị hôn đến choáng đầu, nghe được lời tâm tình này, đầu lại càng choáng.
Trên người lạnh lẽo, hắn đột nhiên rời khỏi người nàng.
Cảm giác hắn đang đứng lên, một lát sau, nàng cũng đứng dậy. Nhưng vừa mới ngồi dậy, hắn lại lao vào đẩy nàng xuống, hàm trụ môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.