Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 232: Chương 142.4
Sương Nhiễm Tuyết Y
30/03/2019
Đối với Thanh Linh, năm ngày phải nói là quá dài, trong khoảng thời gian
này không đảm bảo kế hoạch không bị bại lộ: “Tiêu ca ca, không thể nhanh hơn sao?”
Nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, lòng Kính Nam vương mềm lại.
“Hai ngày, hai ngày sau chàng dẫn ta đi. Đi dọc theo con đường nhỏ xuống phía dưới có một thác nước, gần đó có một cái đình, sau giờ Tuất ta sẽ luôn ở trong đình đợi chàng.” Thanh Linh nói chém đinh chặt sắt, đợi Kính Nam vương sập bẫy trong hai ngày, nàng có thể làm được.
“Kiểu Kiểu, nàng có thể kiên nhẫn đợi ta vài ngày được không? Năm ngày sau chắc chắn sẽ dẫn nàng rời xa chốn thị phi này.” Kính Nam vương nhẹ giọng khuyên bảo.
“Tại sao phải chờ đến năm ngày? Hai ta có thể sớm ngày bên nhau, tại sao phải bắt ta đợi thêm năm ngày nữa?” Nàng nghẹn ngào nói: “Có phải chàng không muốn dẫn ta đi? Nếu như chàng không muốn, ta cũng không ép buộc chàng.” Thanh âm nàng bỗng nhiên lạnh xuống, xoay người ly khai.
Kính Nam vương kịp thời giữ nàng lại, nắm cổ tay phát đau khiến nàng kêu ra tiếng. Thấy vậy hắn bối rối thu tay lại.
Hắn nhìn vết thương trên cổ tay nàng, cảm thấy rất đau lòng. Nàng là thiên chi kiều nữ sinh ra ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng trải qua đói khổ của nhân gian. Vạn Phúc am là địa phương ăn chay niệm phật, không phải nơi để hưởng phúc. Nàng tới đây tu hành, nhất định chịu rất nhiều khổ sở mới khẩn cấp muốn rời đi như vậy.
“Kiểu Kiểu, nàng đừng giận, hai ngày sau ta dẫn nàng đi, được không?” Kính Nam vương gian nan hạ quyết tâm nói.
“Tiêu ca ca, thực xin lỗi, ta không nên ép chàng như vậy nhưng ta không muốn ở lại chỗ nay một giây một khắc nào nữa.”
“Ta hiểu.” Kính Nam vương nói.
“Không ổn.” Nàng bỗng nhiên nói.
“Làm sao vậy?” Hắn không rõ chuyện vội vàng hỏi.
“Thời gian ta múc nước quá lâu rồi, ta sợ người khác nghi ngờ.” Mục đích Thanh Linh đã đạt được liền kiếm cớ chuồn đi.
“Lão ni cô bị đạp xuống sườn dốc kia hẳn đã mất mạng.” Kính Nam vương nói.
“Chàng yên tâm, ta sẽ nói bà ta không may bị trượt chân ngã.” Thanh Linh an ủi nói.
Xác định Kính Nam vương đã đi xa, Thanh Linh mới quay lại căn lều nhỏ khôi phục thân phận.
Vén váy nhìn đầu gối đã thâm tím một mảnh, mặc dù có chút đau nhức nhưng vẫn có thể đi đứng bình thường.
“Diệu Âm, Vạn Phúc am bên này giao cho ngươi.” Thanh Linh nói.
“Chủ Thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Diệu Âm cũng kính trả lời.
Trở lại phủ Thừa Tướng, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn vài mảnh ánh sáng màu cam le lói cuối đường chân trời.
Thanh Linh vừa bước qua đại môn, Minh Lục liền kích động chạy tới: “Phu nhân, ngài đã về, công tử vẫn chờ người về ăn cơm.” Hắn nói dứt câu, rất không hình tượng mà ợ hơi một cái.
“Ừ, ta đã biết.” Nàng trực tiếp vào buồng sưởi tìm hắn.
Buồng sưởi của phủ Thừa Tướng nằm trong một viên tử nhỏ, đi vào sảnh, nàng liếc nhìn một bàn đầy thức ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Có người đợi mình về ăn cơm, loại cảm giác này rất hạnh phúc.
Tần Liễm ngồi cạnh bàn, trong tay ôm một cái ấm lô, nhìn thấy nàng, phượng mâu lóe lên tia sáng: “ Nàng mau đi rửa tay đi, sau đó tới đây dùng cơm.”
“Ừ.” Thanh Linh gọi người bưng lại đây một chậu nước nóng, rửa tay xong liền ngồi đối diện Tần Liễm.
“Lại đây.” Tần Liễm nhàn nhạt nói.
Nàng ngoan ngoãn chuyển sang ngồi cạnh hắn.
Tần Liễm lấy khăn lụa từ trong tay áo: “Đưa tay qua đây.”
Thanh Linh ngẩn người, ngoan ngoãn đưa hai tay vẫn còn nhỏ nước đến trước mặt hắn, hắn dùng khăn lụa tỉ mỉ lau sạch nước trên tay cho nàng. Tay vẫn còn nước, chính nàng cũng không mấy quan tâm. Hắn lại chú ý đến, nhẹ nhàng dùng khăn lụa lau giúp nàng, lực đạo không nặng không nhẹ, hết sức thoải mái.
Lau xong tay nàng, hắn đặt khăn lụa sang một bên: “Trời lạnh, tay dính nước dễ bị lạnh, lần sau rửa tay nhớ lau khô đấy.”
“Được.” Nàng cười cười thuận theo, bất chợt hắn lại gần, hôn một cái trên má nàng.
“Ăn cơm.” Nàng trừng hắn một cái.
Hôm nay ăn trưa bên ngoài nàng cảm thấy không ngon miệng, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon trước mặt, rất nhanh khiến nàng có cảm giác thèm ăn. Nàng tùy ý gắp một món cho vào miệng, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
“Đầy đều là món ta làm, như thế nào?” Đôi mắt Tần Liễm sáng long lanh, tựa như hài tử đòi kẹo híp mắt cười.
Hôm nay hắn lại xuống bếp, tất cả mọi người trong phủ đều bị hắn chộp tới thử món, sau khi lãng phí không biết bao nhiêu thực phẩm, cuối cùng mới làm ra được một bàn thành phẩm không tệ.
“Thiếu muối.” Nàng nói, sau đó lại gắp tiếp món khác. “Quá mặn.”
“Nhiều đường.”
“Quá chua.”
“Rau luộc nát.”
“…”
Mặt Tần Liễm dẫn xụ xuống, nha đầu này sao lại có thể thành thật như vậy chứ? Thoại bản đều nói nấu ăn cho ái nhân, cho dù làm không ngon nhưng ái nhân vẫn ăn rất nhiệt tình, sau đó cảm động chủ động ôm ấp yêu thương đối phương.
Sao đến phiên hắn lại thay đổi như vậy? Ngọt ngào nói ngon đâu? Chủ động ôm ấp yêu thương đâu? Hoàn toàn không có! Hắn muốn nàng cảm động lao vào vòng tay hắn, mãnh liệt hiến thân mình cho hắn ăn.
Sau đêm động phòng đó hắn vẫn chưa chạm được vào người nàng. Mỗi lần lên kế hoạch động thủ, nha đầu này hoặc chuồn đi, hoặc ngủ như heo chết. Ngày ngày ôm ái thê lại không thể ăn, hắn bị hành sắp liệt rồi.
“Chàng không cần tự mình xuống bếp.” Sau khi đã thử cả bàn, nàng mới mở miệng nói.
Mặt của hắn đã đen nay còn thối.
“Lần sau muốn xuống bếp, thiếp giúp chàng.”
“Vịt quay này làm cũng không tệ lắm.” Nàng nhét miệng vịt quay vẫn còn chảy mỡ vào miệng, miệng nàng liền dính đầy dầu. Nhìn chằm chằm gò má như ngọc hắn, nàng cong miệng cười cười, nhanh chóng ‘chủ động ôm ấp yêu thương’ cho hắn một cái hôn vang dội lên má.
Gò má của mỹ nhân liền loang lổ mỡ vịt.
“Nghịch ngợm.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cả bàn món ăn chỉ có vịt quay là ăn được. Nàng chủ yếu tấn công vịt quay, những thứ khác tuyệt không động lấy một miếng, rất nhanh, một đĩa vịt quay đầy có ngọn đã hết sạch.
Hắn kéo nàng lên đùi, hai tay ôm lấy nàng: “Vịt quay ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Nàng thành thật gật đầu, nhìn phượng mâu đến thất thần.
Ánh mắt hắn nóng rực, ôm eo nàng bắt đầu không an phận: “Vi phu muốn nếm thử.”
Nói dứt lời liền mãnh liệt hôn nàng.
Nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, lòng Kính Nam vương mềm lại.
“Hai ngày, hai ngày sau chàng dẫn ta đi. Đi dọc theo con đường nhỏ xuống phía dưới có một thác nước, gần đó có một cái đình, sau giờ Tuất ta sẽ luôn ở trong đình đợi chàng.” Thanh Linh nói chém đinh chặt sắt, đợi Kính Nam vương sập bẫy trong hai ngày, nàng có thể làm được.
“Kiểu Kiểu, nàng có thể kiên nhẫn đợi ta vài ngày được không? Năm ngày sau chắc chắn sẽ dẫn nàng rời xa chốn thị phi này.” Kính Nam vương nhẹ giọng khuyên bảo.
“Tại sao phải chờ đến năm ngày? Hai ta có thể sớm ngày bên nhau, tại sao phải bắt ta đợi thêm năm ngày nữa?” Nàng nghẹn ngào nói: “Có phải chàng không muốn dẫn ta đi? Nếu như chàng không muốn, ta cũng không ép buộc chàng.” Thanh âm nàng bỗng nhiên lạnh xuống, xoay người ly khai.
Kính Nam vương kịp thời giữ nàng lại, nắm cổ tay phát đau khiến nàng kêu ra tiếng. Thấy vậy hắn bối rối thu tay lại.
Hắn nhìn vết thương trên cổ tay nàng, cảm thấy rất đau lòng. Nàng là thiên chi kiều nữ sinh ra ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng trải qua đói khổ của nhân gian. Vạn Phúc am là địa phương ăn chay niệm phật, không phải nơi để hưởng phúc. Nàng tới đây tu hành, nhất định chịu rất nhiều khổ sở mới khẩn cấp muốn rời đi như vậy.
“Kiểu Kiểu, nàng đừng giận, hai ngày sau ta dẫn nàng đi, được không?” Kính Nam vương gian nan hạ quyết tâm nói.
“Tiêu ca ca, thực xin lỗi, ta không nên ép chàng như vậy nhưng ta không muốn ở lại chỗ nay một giây một khắc nào nữa.”
“Ta hiểu.” Kính Nam vương nói.
“Không ổn.” Nàng bỗng nhiên nói.
“Làm sao vậy?” Hắn không rõ chuyện vội vàng hỏi.
“Thời gian ta múc nước quá lâu rồi, ta sợ người khác nghi ngờ.” Mục đích Thanh Linh đã đạt được liền kiếm cớ chuồn đi.
“Lão ni cô bị đạp xuống sườn dốc kia hẳn đã mất mạng.” Kính Nam vương nói.
“Chàng yên tâm, ta sẽ nói bà ta không may bị trượt chân ngã.” Thanh Linh an ủi nói.
Xác định Kính Nam vương đã đi xa, Thanh Linh mới quay lại căn lều nhỏ khôi phục thân phận.
Vén váy nhìn đầu gối đã thâm tím một mảnh, mặc dù có chút đau nhức nhưng vẫn có thể đi đứng bình thường.
“Diệu Âm, Vạn Phúc am bên này giao cho ngươi.” Thanh Linh nói.
“Chủ Thượng yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Diệu Âm cũng kính trả lời.
Trở lại phủ Thừa Tướng, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn vài mảnh ánh sáng màu cam le lói cuối đường chân trời.
Thanh Linh vừa bước qua đại môn, Minh Lục liền kích động chạy tới: “Phu nhân, ngài đã về, công tử vẫn chờ người về ăn cơm.” Hắn nói dứt câu, rất không hình tượng mà ợ hơi một cái.
“Ừ, ta đã biết.” Nàng trực tiếp vào buồng sưởi tìm hắn.
Buồng sưởi của phủ Thừa Tướng nằm trong một viên tử nhỏ, đi vào sảnh, nàng liếc nhìn một bàn đầy thức ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Có người đợi mình về ăn cơm, loại cảm giác này rất hạnh phúc.
Tần Liễm ngồi cạnh bàn, trong tay ôm một cái ấm lô, nhìn thấy nàng, phượng mâu lóe lên tia sáng: “ Nàng mau đi rửa tay đi, sau đó tới đây dùng cơm.”
“Ừ.” Thanh Linh gọi người bưng lại đây một chậu nước nóng, rửa tay xong liền ngồi đối diện Tần Liễm.
“Lại đây.” Tần Liễm nhàn nhạt nói.
Nàng ngoan ngoãn chuyển sang ngồi cạnh hắn.
Tần Liễm lấy khăn lụa từ trong tay áo: “Đưa tay qua đây.”
Thanh Linh ngẩn người, ngoan ngoãn đưa hai tay vẫn còn nhỏ nước đến trước mặt hắn, hắn dùng khăn lụa tỉ mỉ lau sạch nước trên tay cho nàng. Tay vẫn còn nước, chính nàng cũng không mấy quan tâm. Hắn lại chú ý đến, nhẹ nhàng dùng khăn lụa lau giúp nàng, lực đạo không nặng không nhẹ, hết sức thoải mái.
Lau xong tay nàng, hắn đặt khăn lụa sang một bên: “Trời lạnh, tay dính nước dễ bị lạnh, lần sau rửa tay nhớ lau khô đấy.”
“Được.” Nàng cười cười thuận theo, bất chợt hắn lại gần, hôn một cái trên má nàng.
“Ăn cơm.” Nàng trừng hắn một cái.
Hôm nay ăn trưa bên ngoài nàng cảm thấy không ngon miệng, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon trước mặt, rất nhanh khiến nàng có cảm giác thèm ăn. Nàng tùy ý gắp một món cho vào miệng, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
“Đầy đều là món ta làm, như thế nào?” Đôi mắt Tần Liễm sáng long lanh, tựa như hài tử đòi kẹo híp mắt cười.
Hôm nay hắn lại xuống bếp, tất cả mọi người trong phủ đều bị hắn chộp tới thử món, sau khi lãng phí không biết bao nhiêu thực phẩm, cuối cùng mới làm ra được một bàn thành phẩm không tệ.
“Thiếu muối.” Nàng nói, sau đó lại gắp tiếp món khác. “Quá mặn.”
“Nhiều đường.”
“Quá chua.”
“Rau luộc nát.”
“…”
Mặt Tần Liễm dẫn xụ xuống, nha đầu này sao lại có thể thành thật như vậy chứ? Thoại bản đều nói nấu ăn cho ái nhân, cho dù làm không ngon nhưng ái nhân vẫn ăn rất nhiệt tình, sau đó cảm động chủ động ôm ấp yêu thương đối phương.
Sao đến phiên hắn lại thay đổi như vậy? Ngọt ngào nói ngon đâu? Chủ động ôm ấp yêu thương đâu? Hoàn toàn không có! Hắn muốn nàng cảm động lao vào vòng tay hắn, mãnh liệt hiến thân mình cho hắn ăn.
Sau đêm động phòng đó hắn vẫn chưa chạm được vào người nàng. Mỗi lần lên kế hoạch động thủ, nha đầu này hoặc chuồn đi, hoặc ngủ như heo chết. Ngày ngày ôm ái thê lại không thể ăn, hắn bị hành sắp liệt rồi.
“Chàng không cần tự mình xuống bếp.” Sau khi đã thử cả bàn, nàng mới mở miệng nói.
Mặt của hắn đã đen nay còn thối.
“Lần sau muốn xuống bếp, thiếp giúp chàng.”
“Vịt quay này làm cũng không tệ lắm.” Nàng nhét miệng vịt quay vẫn còn chảy mỡ vào miệng, miệng nàng liền dính đầy dầu. Nhìn chằm chằm gò má như ngọc hắn, nàng cong miệng cười cười, nhanh chóng ‘chủ động ôm ấp yêu thương’ cho hắn một cái hôn vang dội lên má.
Gò má của mỹ nhân liền loang lổ mỡ vịt.
“Nghịch ngợm.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cả bàn món ăn chỉ có vịt quay là ăn được. Nàng chủ yếu tấn công vịt quay, những thứ khác tuyệt không động lấy một miếng, rất nhanh, một đĩa vịt quay đầy có ngọn đã hết sạch.
Hắn kéo nàng lên đùi, hai tay ôm lấy nàng: “Vịt quay ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Nàng thành thật gật đầu, nhìn phượng mâu đến thất thần.
Ánh mắt hắn nóng rực, ôm eo nàng bắt đầu không an phận: “Vi phu muốn nếm thử.”
Nói dứt lời liền mãnh liệt hôn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.