Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 235: Chương 142.7
Sương Nhiễm Tuyết Y
04/04/2019
“Ngươi buông bản cung ra, mau để bản cung trở về!” Ninh Kiểu dùng sức giãy
giụa, lại không thể tránh ra khỏi trói buộc của Kính Nam vương: “Bản
cung phải về giải thích cho Hoàng Thượng, bản cung bị người hãm hại, bản cung chưa từng rời khỏi Vạn Phúc am.”
“Ninh Kiểu, không được! Hoàng Thượng sẽ không tin nàng, nàng trở về, chờ nàng chỉ có cái chết.” Kính Nam vương lạnh lùng nói, tình hình này, nói hắn cùng Ninh Kiểu không hề bỏ trốn, căn bản không có người tin.
Cung phi bỏ trốn cùng nam nhân, là tử tội.
Hắn sẽ không tùy hứng mà đẩy nàng vào nguy hiểm.
“Ngươi buông bản cung ra, cho dù bản cung chết, cũng muốn chết trong tay Hoàng Thượng.” Ninh Kiểu tuyệt tình nói.
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đau lòng nói: “Kiểu Kiểu, đi cùng ta, về sau chúng ta ở bên nhau, không tốt sao?”
“Ngươi đừng nằm mơ! Bản cung tình nguyện chết cũng sẽ không phản bội lại Hoàng Thượng!”
Kính Nam vương nhìn chằm chằm Ninh Thục phi, ánh mắt đột nhiên trở nên tăm tối: “Không phản bội lại Hoàng Thượng? Nàng yêu hắn? Nàng đã quên những lời ước hẹn của chúng ta ngày trước rồi sao?
Cả đời bên nhau, mãi mãi không rời, cùng người nhìn thế gian phồn thịnh cùng thê lương.
Bạc đầu không rời, gần nhau cả đời.
Kiểu Kiểu, những lời này nàng đã quên rồi sao?” Hắn mong đợi nhìn Ninh Thục phi.
Ninh Kiểu lạnh lùng cười: “Thuận miệng nói mấy câu mà thôi, mệt người còn nhớ đến tận bây giờ.”
Từng câu từng chữ tựa như dao găm đâm vào tim, lạnh lẽo đến run rẩy, sắc mặt Kính Nam vương tái nhợt: “Thì ra lời thề ngày đó, cũng chỉ có mình ta ngu ngốc chờ đợi.” Hắn tuyệt vọng nói.
Ninh Kiểu nghe cũng thấy lòng chua xót, thở dài một tiếng: “Cũng chỉ là thời niên thiếu nông nổi, ngươi tại sao phải chấp nhất như vậy, nhiều năm qua đi cũng chịu tỉnh ngộ.”
“Đúng vậy, nàng là mộng của ta, là giấc mộng mà cả đời ta cũng không muốn tỉnh lại.” Hắn lẩm bẩm, thống khổ nhắm mắt lại.
“Nàng có từng yêu ta không?” Hắn hỏi.
“Đều đã qua cả rồi, truy cứu yêu hay không yêu còn ý nghĩa sao?” Ninh Thục phi lạnh nhạt nói.
Hắn thê lương cười, yêu nàng dễ dàng như vậy, nói không thương, sao lại khó khăn đến thế?
Vô Ảnh đuổi theo xe ngựa, lúc này thấy mình cùng xe ngựa khoảng cách cũng không chênh lệch quá nhiều, nàng nhanh chóng rút mũi tên trên lưng xuống, kéo cung, ngắm ngay chân ngựa mà bắn.
Xe ngựa đột nhiên kịch liệt lay động, Ninh Kiểu bị dọa đến hoa dung thất sắc, bà cùng Kính Nam vương đều không ổn định được bản thân, cùng nhau ngã ra phía sau.
“Chuyện gì xảy ra?” Kính Nam vương hỏi người đánh ngựa bên ngoài.
“Vương gia, vừa rồi có một con ngựa bị trúng tên vào chân.” Sơ Nam, tâm phúc của Kính Nam vương trả lời.
Xe ngựa vốn có một đôi ngựa kéo, một con bị Vô Ảnh bắn trúng chân, chạy không được đành phải vứt bỏ dọc đường. Tốc độ xe ngựa liền giảm xuống.
Cấm Vệ quân có rất nhiều người đuổi theo, giao chiến kịch liệt với nhân mã của Kính Nam vương.
Đêm lạnh, không gió, tuyết rơi vô cùng lớn.
Tuyết rơi lặng lẽ nhưng tiếng vó ngựa, tiếng dao thương va chạm, tiếng kêu rên cùng nhiều tiếng chói tai kỳ lạ, bình nguyên vốn tĩnh lặng nay tràn đầy tiếng động quỷ dị.
Tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa vọng lại che lấp âm thanh chém giết, một nhóm nhân mã nữa lại đuổi đến.
“Vương gia, không ổn, Hoàng Thượng tự mình mang theo một nhóm quân đến.” Sơ Nam cả kinh nói.
Trên gò núi, Thanh Linh chứng kiến Nguyên Ung Đế xuất hiện, không khỏi kinh ngạc: “Hoàng Thượng thế nhưng đích thân đến?” Nguyên Ung Đế là một biến số nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nguyên Ung Đế cưỡi Hãn huyết bảo mã đến, ông khoác trường bào, uy phong lẫm liệt, khí thế Quốc chủ quốc gia hiện ra rõ ràng. Theo sau là một đội quân tinh nhuệ cưỡi lương câu (ngựa tốt).
Chạy như điên về hướng xe ngựa của Kính Nam vương, khí thế gặp thần giết thần, gặp ma sát ma.
“Sơ Nam, nhanh lên!” Kính Nam vương vén rèm xe ngựa ra lệnh.
“Hoàng Thượng tới rồi, ngươi không thể dẫn bản cung theo được.” Ninh Thục phi ngồi đối diện Kính Nam vương lạnh lùng nói.
Kính Nam vương nhìn khuôn mặt vô cảm của nàng, tâm như bị đao cắt, nhắm mắt lại, lúc mở ra, chỉ còn một mảnh bình tĩnh: “Chưa chắc, chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy, nhóm quân tiếp ứng của bản vương cũng sắp đến rồi”
“Ngươi không thể buông tha bản cung được sao? Không thể bỏ qua chính mình sao?” Ninh Kiểu cả giận mắng.
Kính Nam vương mím môi không nói.
Ninh Kiểu trào phúng cười, thừa dịp Kính Nam vương đang thất thần, bỗng nhiên vé n rèm định nhảy xe ngựa.
“Kiểu Kiểu! Ngăn nàng lại! Mau ngăn lại!” Kính Nam vương quát to.
Sơ Nam muốn động thủ nhưng lúc này ngựa lại bị bắn trung. Ngựa bị đau, ngửa vó lên trước hí dài, Sơ Nam không ổn định được thân mình, không bắt được Ninh Kiểu để bà ta nhảy xuống xe ngựa.
“Kiểu Kiểu!” Kính Nam vương cũng theo đó mà lao xuống.
“Hoàng Thượng, cứu thần thiếp!” Ninh Kiểu không để ý tên như loạn vũ trên đỉnh đầu, chạy về phía Nguyên Ung Đế vẫn đang ngồi trên Hãn huyết bảo mã.
“Kiểu Kiểu, nguy hiểm!” Kính Nam vương cầm kiềm trong tay, chạy lên đỡ tên cho Ninh Thục phi.
“Kiểu Kiểu, nàng không muốn sống nữa phải không?!” Kính Nam vương tức giận giữ chặt Ninh Thục phi, hai mắt đỏ lên mắng to.
“Không cần ngươi lo, mau buông bản cung ra!” Ninh Kiểu quát lại Kính Nam vương.
Kính Nam vương vung kiếm, đỡ vài mũi tên bay lại đây.
“Kiểu Kiểu, nàng tỉnh lại đi! Hoàng Thượng hiện tại căn bản không tin nàng, nếu vì nàng mà đến, vì sao hắn vẫn hạ lệnh bắn tên?”
Kính Nam vương vừa dứt lời, lại một đợt mưa tên nữa bay lại đây.
Nhân thủ của Kính Nam vương vẫn ở bên cạnh bảo hộ chủ tử, nhưng tên quá nhiều, Kính Nam vương không thể không tự ra tay.
Vẫn cố gắng tránh đỡ mũi tên, Ninh Thục phi vẫn giãy giụa trong lòng Kính Nam vương đột nhiên an tĩnh.
Một mũi tên mang theo cả nội lực trong nháy mang theo tiếng rít gió mà đến, Nguyên Ung Đế vẫn đâng trong tư thế bắn tên, Ninh Kiểu mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, quên cả tránh né.
“Ninh Kiểu, không được! Hoàng Thượng sẽ không tin nàng, nàng trở về, chờ nàng chỉ có cái chết.” Kính Nam vương lạnh lùng nói, tình hình này, nói hắn cùng Ninh Kiểu không hề bỏ trốn, căn bản không có người tin.
Cung phi bỏ trốn cùng nam nhân, là tử tội.
Hắn sẽ không tùy hứng mà đẩy nàng vào nguy hiểm.
“Ngươi buông bản cung ra, cho dù bản cung chết, cũng muốn chết trong tay Hoàng Thượng.” Ninh Kiểu tuyệt tình nói.
Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đau lòng nói: “Kiểu Kiểu, đi cùng ta, về sau chúng ta ở bên nhau, không tốt sao?”
“Ngươi đừng nằm mơ! Bản cung tình nguyện chết cũng sẽ không phản bội lại Hoàng Thượng!”
Kính Nam vương nhìn chằm chằm Ninh Thục phi, ánh mắt đột nhiên trở nên tăm tối: “Không phản bội lại Hoàng Thượng? Nàng yêu hắn? Nàng đã quên những lời ước hẹn của chúng ta ngày trước rồi sao?
Cả đời bên nhau, mãi mãi không rời, cùng người nhìn thế gian phồn thịnh cùng thê lương.
Bạc đầu không rời, gần nhau cả đời.
Kiểu Kiểu, những lời này nàng đã quên rồi sao?” Hắn mong đợi nhìn Ninh Thục phi.
Ninh Kiểu lạnh lùng cười: “Thuận miệng nói mấy câu mà thôi, mệt người còn nhớ đến tận bây giờ.”
Từng câu từng chữ tựa như dao găm đâm vào tim, lạnh lẽo đến run rẩy, sắc mặt Kính Nam vương tái nhợt: “Thì ra lời thề ngày đó, cũng chỉ có mình ta ngu ngốc chờ đợi.” Hắn tuyệt vọng nói.
Ninh Kiểu nghe cũng thấy lòng chua xót, thở dài một tiếng: “Cũng chỉ là thời niên thiếu nông nổi, ngươi tại sao phải chấp nhất như vậy, nhiều năm qua đi cũng chịu tỉnh ngộ.”
“Đúng vậy, nàng là mộng của ta, là giấc mộng mà cả đời ta cũng không muốn tỉnh lại.” Hắn lẩm bẩm, thống khổ nhắm mắt lại.
“Nàng có từng yêu ta không?” Hắn hỏi.
“Đều đã qua cả rồi, truy cứu yêu hay không yêu còn ý nghĩa sao?” Ninh Thục phi lạnh nhạt nói.
Hắn thê lương cười, yêu nàng dễ dàng như vậy, nói không thương, sao lại khó khăn đến thế?
Vô Ảnh đuổi theo xe ngựa, lúc này thấy mình cùng xe ngựa khoảng cách cũng không chênh lệch quá nhiều, nàng nhanh chóng rút mũi tên trên lưng xuống, kéo cung, ngắm ngay chân ngựa mà bắn.
Xe ngựa đột nhiên kịch liệt lay động, Ninh Kiểu bị dọa đến hoa dung thất sắc, bà cùng Kính Nam vương đều không ổn định được bản thân, cùng nhau ngã ra phía sau.
“Chuyện gì xảy ra?” Kính Nam vương hỏi người đánh ngựa bên ngoài.
“Vương gia, vừa rồi có một con ngựa bị trúng tên vào chân.” Sơ Nam, tâm phúc của Kính Nam vương trả lời.
Xe ngựa vốn có một đôi ngựa kéo, một con bị Vô Ảnh bắn trúng chân, chạy không được đành phải vứt bỏ dọc đường. Tốc độ xe ngựa liền giảm xuống.
Cấm Vệ quân có rất nhiều người đuổi theo, giao chiến kịch liệt với nhân mã của Kính Nam vương.
Đêm lạnh, không gió, tuyết rơi vô cùng lớn.
Tuyết rơi lặng lẽ nhưng tiếng vó ngựa, tiếng dao thương va chạm, tiếng kêu rên cùng nhiều tiếng chói tai kỳ lạ, bình nguyên vốn tĩnh lặng nay tràn đầy tiếng động quỷ dị.
Tiếng vó ngựa ầm ầm từ xa vọng lại che lấp âm thanh chém giết, một nhóm nhân mã nữa lại đuổi đến.
“Vương gia, không ổn, Hoàng Thượng tự mình mang theo một nhóm quân đến.” Sơ Nam cả kinh nói.
Trên gò núi, Thanh Linh chứng kiến Nguyên Ung Đế xuất hiện, không khỏi kinh ngạc: “Hoàng Thượng thế nhưng đích thân đến?” Nguyên Ung Đế là một biến số nằm ngoài dự liệu của nàng.
Nguyên Ung Đế cưỡi Hãn huyết bảo mã đến, ông khoác trường bào, uy phong lẫm liệt, khí thế Quốc chủ quốc gia hiện ra rõ ràng. Theo sau là một đội quân tinh nhuệ cưỡi lương câu (ngựa tốt).
Chạy như điên về hướng xe ngựa của Kính Nam vương, khí thế gặp thần giết thần, gặp ma sát ma.
“Sơ Nam, nhanh lên!” Kính Nam vương vén rèm xe ngựa ra lệnh.
“Hoàng Thượng tới rồi, ngươi không thể dẫn bản cung theo được.” Ninh Thục phi ngồi đối diện Kính Nam vương lạnh lùng nói.
Kính Nam vương nhìn khuôn mặt vô cảm của nàng, tâm như bị đao cắt, nhắm mắt lại, lúc mở ra, chỉ còn một mảnh bình tĩnh: “Chưa chắc, chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy, nhóm quân tiếp ứng của bản vương cũng sắp đến rồi”
“Ngươi không thể buông tha bản cung được sao? Không thể bỏ qua chính mình sao?” Ninh Kiểu cả giận mắng.
Kính Nam vương mím môi không nói.
Ninh Kiểu trào phúng cười, thừa dịp Kính Nam vương đang thất thần, bỗng nhiên vé n rèm định nhảy xe ngựa.
“Kiểu Kiểu! Ngăn nàng lại! Mau ngăn lại!” Kính Nam vương quát to.
Sơ Nam muốn động thủ nhưng lúc này ngựa lại bị bắn trung. Ngựa bị đau, ngửa vó lên trước hí dài, Sơ Nam không ổn định được thân mình, không bắt được Ninh Kiểu để bà ta nhảy xuống xe ngựa.
“Kiểu Kiểu!” Kính Nam vương cũng theo đó mà lao xuống.
“Hoàng Thượng, cứu thần thiếp!” Ninh Kiểu không để ý tên như loạn vũ trên đỉnh đầu, chạy về phía Nguyên Ung Đế vẫn đang ngồi trên Hãn huyết bảo mã.
“Kiểu Kiểu, nguy hiểm!” Kính Nam vương cầm kiềm trong tay, chạy lên đỡ tên cho Ninh Thục phi.
“Kiểu Kiểu, nàng không muốn sống nữa phải không?!” Kính Nam vương tức giận giữ chặt Ninh Thục phi, hai mắt đỏ lên mắng to.
“Không cần ngươi lo, mau buông bản cung ra!” Ninh Kiểu quát lại Kính Nam vương.
Kính Nam vương vung kiếm, đỡ vài mũi tên bay lại đây.
“Kiểu Kiểu, nàng tỉnh lại đi! Hoàng Thượng hiện tại căn bản không tin nàng, nếu vì nàng mà đến, vì sao hắn vẫn hạ lệnh bắn tên?”
Kính Nam vương vừa dứt lời, lại một đợt mưa tên nữa bay lại đây.
Nhân thủ của Kính Nam vương vẫn ở bên cạnh bảo hộ chủ tử, nhưng tên quá nhiều, Kính Nam vương không thể không tự ra tay.
Vẫn cố gắng tránh đỡ mũi tên, Ninh Thục phi vẫn giãy giụa trong lòng Kính Nam vương đột nhiên an tĩnh.
Một mũi tên mang theo cả nội lực trong nháy mang theo tiếng rít gió mà đến, Nguyên Ung Đế vẫn đâng trong tư thế bắn tên, Ninh Kiểu mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, quên cả tránh né.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.