Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 252: Chương 146.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
10/05/2019
“Tần Liễm uy hiếp ngươi cái gì?” Hách Liên Dực hỏi.
“Tần Thừa tướng uy hiếp dân phụ, nói rằng nếu như không làm theo lời hắn nói, hắn liền giết cả nhà dân phụ.” Khẩu khí bà giận giữ, đôi mắt rũ xuống thấp thoáng sợ hãi, gió rét quét tới, không biết là bởi vì lạnh hay do một lý do nào khác, thân thể bà khẽ run rẩy.
Lão Hoàng thúc không chớp mắt nhìn thẳng Lý Tĩnh, lúc mở miệng lại lộ ra uy áp nhàn nhạt: “Ngươi có biết lời ngươi nói vừa rồi cũng đủ để diệt cửu tộc nhà ngươi hay không?”
Đột nhiên Lý Tĩnh quỳ hai chân xuống đất, thân thể run lẩy bà lẩy bẩy: “Những…những lời dân phụ nói…nói là thật.”
“Tưởng phu nhân, ơn nuôi dưỡng nhiều năm con không dám quên. Vô luận đêm nay người nói gì, con cũng tha thứ cho người.” Ngữ điệu Thái tử bình tĩnh.
Hắn mở miệng, đang muốn nói thêm cái gì nữa, Hách Liên Dực lạnh lùng cắt ngang: “Chư vị đại thần cũng nghe rõ rồi đi, Tần Liễm dã tâm bừng bừng, dùng thủ đoạn che mắt Hoàng Thượng, biến Hách Liên Thành trở thành huyết mạch Hoàng Thất. Hai kẻ này tội đáng muôn chết. Tô Hổ, còn không mau bắt lại.”
Tô Hổ một bên nhìn chằm chằm, Hách Liên Dực vừa ra lệnh, hắn liền ra thủ thế, binh lính tay cầm vũ khí cùng nhau hướng đầu mâu về phía Thái tử và Tần Liễm.
Lão Hoàng thúc không lên tiếng, Hoàng Thượng nhiều năm mê luyến Liên phi, vì nữ nhân kia mà làm không ít chuyện hồ đồ. Lão Hoàng thúc vì vậy mà không có thiện cảm với Liên phi, thậm chí có chút cảm giác chán ghét, đối với hài tử của Hoàng Thượng cùng Liên phi, lão cũng không ưa nổi.
Mặc kệ Hách Liên Thành là thật hay giả, lão thật sự không có ý định ra tay ngăn cản.
“Chỉ dựa vào những lời hồ ngôn loạn ngữ của Lý Tĩnh liền định tội Thái Tử Điện hạ cùng phu quân ta, chuyện này có sơ suất quá hay không?!” Thanh Linh lớn tiếng châm chọc nói, người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ mồn một.
“Đúng vậy, hành động này qua loa quá rồi.” Một nguyên lão trong triều đứng ra phản đối.
“Chuyện này hẳn phải điều tra kỹ lưỡng rồi sau đó mới kết luận.” Một đại thần đức cao vọng trọng trong triều cũng mở miệng nói.
“Kết luận dễ dàng như vậy, thần phản đối.”
“….”
Chúng thần ngươi một lời ta một câu, dẫn tới huyên náo.
Tô Hổ cũng cảm thấy có lý, liền đứng bất động.
Hách Liên Dực nghe những câu nói kia, lại thấy Tô Hổ án binh bất động, tâm không khỏi cảm thấy bực bội. Nếu như không cho quần thần một lý do chính đáng, nếu như bây giờ có bắt được Thái tử và Tần Liễm, sợ sau này chuyện cũng không ai phục.
Có một thị vệ lại gần Diệp Thiên Minh, nói nhỏ câu gì đó bên tai ông ta.
“Cái gì? Vẫn chưa tìm được?” Diệp Thiên Minh trầm giọng cả giận nói.
“Đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể nào tìm được.” Thị vệ kia nhỏ giọng trả lời.
“Tìm đi tìm lại thật nhiều lần, bao giờ tìm thấy thì thôi.” Diệp Thiên Minh quyết đoán ra lệnh.
“Diệp Tướng quân muốn tìm cái gì?” Một đại thần đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Khuôn mặt âm trầm của Diệp Thiên Minh trong nháy mắt ấm áp, ông ta cười nói: “Không có gì.”
“Chỉ dựa vào Hách Liên Thành ý đồ soán vị, phái người ám sát Phụ Hoàng cũng đủ định tội hăn.” Hách Liên Dực nhướn mày nói, khóe môi cong lên vui vẻ, nhìn Thanh Linh: “Huống chi đây là chuyện trong triều, còn chưa đến lượt một phụ nhân như ngươi xen vào.”
Thanh Linh cười lạnh, ánh mắt rét lạnh: “Phụ nhân thì thế nào? Phu quân ta bị gian nhân vu cáo oan uổng.” Nàng gằn hai từ ‘gian nhân’, đáy mắt Hách Liên Dực liền bùng lên lửa giận: “Ta dù là một phụ nhân cũng nhìn không nổi, cho dù đêm nay ta mất cả cái mạng này cũng muốn đòi lại công bằng cho phu quân.”
“Phu nhân nguyện chết vì vi phu, vi phu hết sức thỏa mãn.” Tần Liễm nói: “Chỉ là nàng chết rồi, ta phải làm sao bây giờ?” Khẩu khí hắn u oán: “Nếu như nàng phải chết, nàng cũng chỉ có thể chết dưới tay vi phu.” Thanh âm trầm thấp mị hoặc nhộn nhạo lòng người, hắn xoay đầu nàng lại khiến nàng đối mặt với hắn, sau đó hôn lên môi nàng một cái thật kêu.
Nghĩ ở đây có nhiều con mắt đang nhìn, lại trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, người này lại dám đùa giỡn nàng, cái này thực ổn chứ?
Tuy cũng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng lúc hắn rời đi còn cắn môi nàng một cái.
“Chàng…đáng giận!” Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được đưa tay véo hông hắn.
Nàng quay đầu, lạnh lùng nhìn Hách Liên Dực: “Ám sát Hoàng Thượng? Đừng quên đêm nay trong đám người hành thích Hoàng Thượng cũng có người của phủ Vinh Vương, Vinh Vương vài ba câu đã muốn phủi sạch bản thân, quần thần triều ta cũng không phải vừa mù vừa điếc, ngươi cho rằng bọn họ đều là đồ ngốc?”
“Cho dù Thái tử có tội, ấn theo luật pháp Nam Hạ cũng là Hoàng Thượng ra ý chỉ giao người cho Đại lý tự thẩm vấn và phán quyết, rồi sau đó mới định tội. Hiện giờ Hoàng Thượng lại trọng thương hôn mê, Vinh Vương liền thay mặt Hoàng Thượng phán tội Thái tử đương triều, chẳng lẽ Vinh Vương đây là muốn vượt quyền Hoàng Thượng?”
Bốn chữ ‘vượt quyền Hoàng Thượng’ vừa ra, mọi người nhất loạt ồ lên.
“Báo!” Một thị vệ đột ngột xông tới.
“Hoàng Thượng vẫn chưa tỉnh lại, có chuyện thì cứ nói.” Lão Hoàng thúc nói.
“Có người phát hiện Long bào trong phủ Thái tử.” Thị vệ nói, tối nay trong phủ Thái tử, trong phòng Thái tử thường nghỉ có một góc đột nhiên bị sập, đầy tớ trong phủ vội vàng dọn dẹp vô tình phát hiện ra Long bào. Quản gia chính nghĩa lẫm liệt biết được chuyện này, liền cho người vội vàng đến Cách Nguyên cung tố cáo với Hoàng Thượng.
Gió vừa ngừng, bão táp lại khởi, chúng thần còn chưa truy cứu chuyện Vinh Vương bao biện hòng che lấp tội danh của mình, tâm thần lại bị sự kiện phát hiện Long bào trong phủ Thái tử đánh cho choáng váng.
Gió cuốn tuyết bay, không ít người không nén nổi rùng mình.
Hách Liên Dực không dấu vết nhẹ nhõm thở phào, đôi mắt thoáng chút đắc ý.
Đôi mắt Thanh Linh so với gió tuyết còn lạnh hơn, đêm nay vì diệt trừ Thái tử, Hách Liên Dực hạ không ít công phu. Ngoại trừ âm thầm an bài hạ nhân đâm bị thương Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Thượng hôn mê, đem tội danh ám sát Hoàng Thượng giá họa cho Thái tử, không lưu cơ hội để Hoàng Thượng bảo vệ Thái tử.
Dẫn Lý Tĩnh nói ra những lời bất lợi đối với Thái tử, sau đó xuất đòn sát thủ, tức là khiến cho mọi người biết chuyện trong phủ Thái tử có Long bào.
Mỗi một việc đều tầng tầng lớp lớp ám chỉ chuyện Thái tử có lý do mưu phản.
Minh Lục gạt đám người đi đến bên cạnh Tần Liễm: “Công tử, bên ngoài Cách Nguyên cung có rất nhiều binh sĩ của Phi Hổ doanh, đầu lĩnh nói là phụng mệnh Vinh Vương gia.”
Tần Liễm gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết.
“ Phát hiện binh mã Kiêu Kỵ doanh đang trên đường chạy đến Cách Nguyên cung.” Minh Lục nói tiếp, Kiêu Kỵ doanh là binh mã dưới quyền quản lý của Diệp Thiên Minh.
“Cuối cùng nhịn không được đã xuất thủ rồi sao?” Tần Liễm câu môi cười khẽ, dung nhan yêu mị tà khí.
“Đêm nay nhất định không thể yên bình.” Thanh Linh nói.
Tần Liễm nhìn nàng đầy thương yêu, gió tanh mưa máu có lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ đứng trước bảo vệ nàng, để lại cho nàng một bầu trời bình yên.
Hách Liên Dực nhếch cao khóe môi, người của hắn đâm trọng thương Hoàng Thượng, trong vòng mấy ngày không thể tỉnh lại. Cho dù Hoàng Thượng vẫn tin tưởng Hách Liên Thành là huyết mạch Hoàng Thất, cũng có ý thiên vị Hách Liên Thành nhưng sau đêm nay, tội danh của Hách Liên Thành liền được chứng thực, Hoàng Thượng cho dù có tâm nhưng cũng vô lực giải vây cho Hách Liên Thành.
Hắn cũng không tin đêm nay không thể diệt trừ Hách Liên Thành cùng Tần Liễm. Chỉ cần loại được hai người này, những người còn lại không phải là đối thủ của hắn.
Phảng phất như đã thấy ánh mặt trời sau giông bão, đó là ánh sáng của thắng lợi, huy hoàng mà chói mắt.
Chúng thần vẫn quyết định bảo trì thái độ trung lập, giờ phút này chứng kiến tình hình này, tâm cũng đã thiên vị Hách Liên Dực.
“Chư vị cũng nghe thấy rồi đi, Hách Liên Thành ý đồ soán vị, Tần Liễm tìm người giả mạo Hoàng tử, hai người này tội ác tày trời.
Vô luận như thế nào, bản vương không thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Lời vừa dứt, chúng thần cũng đã không còn thanh âm phản đối, thậm chí còn có người đề nghị hành quyết tại chỗ.
“Tần Thừa tướng uy hiếp dân phụ, nói rằng nếu như không làm theo lời hắn nói, hắn liền giết cả nhà dân phụ.” Khẩu khí bà giận giữ, đôi mắt rũ xuống thấp thoáng sợ hãi, gió rét quét tới, không biết là bởi vì lạnh hay do một lý do nào khác, thân thể bà khẽ run rẩy.
Lão Hoàng thúc không chớp mắt nhìn thẳng Lý Tĩnh, lúc mở miệng lại lộ ra uy áp nhàn nhạt: “Ngươi có biết lời ngươi nói vừa rồi cũng đủ để diệt cửu tộc nhà ngươi hay không?”
Đột nhiên Lý Tĩnh quỳ hai chân xuống đất, thân thể run lẩy bà lẩy bẩy: “Những…những lời dân phụ nói…nói là thật.”
“Tưởng phu nhân, ơn nuôi dưỡng nhiều năm con không dám quên. Vô luận đêm nay người nói gì, con cũng tha thứ cho người.” Ngữ điệu Thái tử bình tĩnh.
Hắn mở miệng, đang muốn nói thêm cái gì nữa, Hách Liên Dực lạnh lùng cắt ngang: “Chư vị đại thần cũng nghe rõ rồi đi, Tần Liễm dã tâm bừng bừng, dùng thủ đoạn che mắt Hoàng Thượng, biến Hách Liên Thành trở thành huyết mạch Hoàng Thất. Hai kẻ này tội đáng muôn chết. Tô Hổ, còn không mau bắt lại.”
Tô Hổ một bên nhìn chằm chằm, Hách Liên Dực vừa ra lệnh, hắn liền ra thủ thế, binh lính tay cầm vũ khí cùng nhau hướng đầu mâu về phía Thái tử và Tần Liễm.
Lão Hoàng thúc không lên tiếng, Hoàng Thượng nhiều năm mê luyến Liên phi, vì nữ nhân kia mà làm không ít chuyện hồ đồ. Lão Hoàng thúc vì vậy mà không có thiện cảm với Liên phi, thậm chí có chút cảm giác chán ghét, đối với hài tử của Hoàng Thượng cùng Liên phi, lão cũng không ưa nổi.
Mặc kệ Hách Liên Thành là thật hay giả, lão thật sự không có ý định ra tay ngăn cản.
“Chỉ dựa vào những lời hồ ngôn loạn ngữ của Lý Tĩnh liền định tội Thái Tử Điện hạ cùng phu quân ta, chuyện này có sơ suất quá hay không?!” Thanh Linh lớn tiếng châm chọc nói, người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ mồn một.
“Đúng vậy, hành động này qua loa quá rồi.” Một nguyên lão trong triều đứng ra phản đối.
“Chuyện này hẳn phải điều tra kỹ lưỡng rồi sau đó mới kết luận.” Một đại thần đức cao vọng trọng trong triều cũng mở miệng nói.
“Kết luận dễ dàng như vậy, thần phản đối.”
“….”
Chúng thần ngươi một lời ta một câu, dẫn tới huyên náo.
Tô Hổ cũng cảm thấy có lý, liền đứng bất động.
Hách Liên Dực nghe những câu nói kia, lại thấy Tô Hổ án binh bất động, tâm không khỏi cảm thấy bực bội. Nếu như không cho quần thần một lý do chính đáng, nếu như bây giờ có bắt được Thái tử và Tần Liễm, sợ sau này chuyện cũng không ai phục.
Có một thị vệ lại gần Diệp Thiên Minh, nói nhỏ câu gì đó bên tai ông ta.
“Cái gì? Vẫn chưa tìm được?” Diệp Thiên Minh trầm giọng cả giận nói.
“Đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể nào tìm được.” Thị vệ kia nhỏ giọng trả lời.
“Tìm đi tìm lại thật nhiều lần, bao giờ tìm thấy thì thôi.” Diệp Thiên Minh quyết đoán ra lệnh.
“Diệp Tướng quân muốn tìm cái gì?” Một đại thần đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Khuôn mặt âm trầm của Diệp Thiên Minh trong nháy mắt ấm áp, ông ta cười nói: “Không có gì.”
“Chỉ dựa vào Hách Liên Thành ý đồ soán vị, phái người ám sát Phụ Hoàng cũng đủ định tội hăn.” Hách Liên Dực nhướn mày nói, khóe môi cong lên vui vẻ, nhìn Thanh Linh: “Huống chi đây là chuyện trong triều, còn chưa đến lượt một phụ nhân như ngươi xen vào.”
Thanh Linh cười lạnh, ánh mắt rét lạnh: “Phụ nhân thì thế nào? Phu quân ta bị gian nhân vu cáo oan uổng.” Nàng gằn hai từ ‘gian nhân’, đáy mắt Hách Liên Dực liền bùng lên lửa giận: “Ta dù là một phụ nhân cũng nhìn không nổi, cho dù đêm nay ta mất cả cái mạng này cũng muốn đòi lại công bằng cho phu quân.”
“Phu nhân nguyện chết vì vi phu, vi phu hết sức thỏa mãn.” Tần Liễm nói: “Chỉ là nàng chết rồi, ta phải làm sao bây giờ?” Khẩu khí hắn u oán: “Nếu như nàng phải chết, nàng cũng chỉ có thể chết dưới tay vi phu.” Thanh âm trầm thấp mị hoặc nhộn nhạo lòng người, hắn xoay đầu nàng lại khiến nàng đối mặt với hắn, sau đó hôn lên môi nàng một cái thật kêu.
Nghĩ ở đây có nhiều con mắt đang nhìn, lại trong bầu không khí nghiêm túc như vậy, người này lại dám đùa giỡn nàng, cái này thực ổn chứ?
Tuy cũng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, nhưng lúc hắn rời đi còn cắn môi nàng một cái.
“Chàng…đáng giận!” Nàng xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được đưa tay véo hông hắn.
Nàng quay đầu, lạnh lùng nhìn Hách Liên Dực: “Ám sát Hoàng Thượng? Đừng quên đêm nay trong đám người hành thích Hoàng Thượng cũng có người của phủ Vinh Vương, Vinh Vương vài ba câu đã muốn phủi sạch bản thân, quần thần triều ta cũng không phải vừa mù vừa điếc, ngươi cho rằng bọn họ đều là đồ ngốc?”
“Cho dù Thái tử có tội, ấn theo luật pháp Nam Hạ cũng là Hoàng Thượng ra ý chỉ giao người cho Đại lý tự thẩm vấn và phán quyết, rồi sau đó mới định tội. Hiện giờ Hoàng Thượng lại trọng thương hôn mê, Vinh Vương liền thay mặt Hoàng Thượng phán tội Thái tử đương triều, chẳng lẽ Vinh Vương đây là muốn vượt quyền Hoàng Thượng?”
Bốn chữ ‘vượt quyền Hoàng Thượng’ vừa ra, mọi người nhất loạt ồ lên.
“Báo!” Một thị vệ đột ngột xông tới.
“Hoàng Thượng vẫn chưa tỉnh lại, có chuyện thì cứ nói.” Lão Hoàng thúc nói.
“Có người phát hiện Long bào trong phủ Thái tử.” Thị vệ nói, tối nay trong phủ Thái tử, trong phòng Thái tử thường nghỉ có một góc đột nhiên bị sập, đầy tớ trong phủ vội vàng dọn dẹp vô tình phát hiện ra Long bào. Quản gia chính nghĩa lẫm liệt biết được chuyện này, liền cho người vội vàng đến Cách Nguyên cung tố cáo với Hoàng Thượng.
Gió vừa ngừng, bão táp lại khởi, chúng thần còn chưa truy cứu chuyện Vinh Vương bao biện hòng che lấp tội danh của mình, tâm thần lại bị sự kiện phát hiện Long bào trong phủ Thái tử đánh cho choáng váng.
Gió cuốn tuyết bay, không ít người không nén nổi rùng mình.
Hách Liên Dực không dấu vết nhẹ nhõm thở phào, đôi mắt thoáng chút đắc ý.
Đôi mắt Thanh Linh so với gió tuyết còn lạnh hơn, đêm nay vì diệt trừ Thái tử, Hách Liên Dực hạ không ít công phu. Ngoại trừ âm thầm an bài hạ nhân đâm bị thương Hoàng Thượng khiến cho Hoàng Thượng hôn mê, đem tội danh ám sát Hoàng Thượng giá họa cho Thái tử, không lưu cơ hội để Hoàng Thượng bảo vệ Thái tử.
Dẫn Lý Tĩnh nói ra những lời bất lợi đối với Thái tử, sau đó xuất đòn sát thủ, tức là khiến cho mọi người biết chuyện trong phủ Thái tử có Long bào.
Mỗi một việc đều tầng tầng lớp lớp ám chỉ chuyện Thái tử có lý do mưu phản.
Minh Lục gạt đám người đi đến bên cạnh Tần Liễm: “Công tử, bên ngoài Cách Nguyên cung có rất nhiều binh sĩ của Phi Hổ doanh, đầu lĩnh nói là phụng mệnh Vinh Vương gia.”
Tần Liễm gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết.
“ Phát hiện binh mã Kiêu Kỵ doanh đang trên đường chạy đến Cách Nguyên cung.” Minh Lục nói tiếp, Kiêu Kỵ doanh là binh mã dưới quyền quản lý của Diệp Thiên Minh.
“Cuối cùng nhịn không được đã xuất thủ rồi sao?” Tần Liễm câu môi cười khẽ, dung nhan yêu mị tà khí.
“Đêm nay nhất định không thể yên bình.” Thanh Linh nói.
Tần Liễm nhìn nàng đầy thương yêu, gió tanh mưa máu có lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ đứng trước bảo vệ nàng, để lại cho nàng một bầu trời bình yên.
Hách Liên Dực nhếch cao khóe môi, người của hắn đâm trọng thương Hoàng Thượng, trong vòng mấy ngày không thể tỉnh lại. Cho dù Hoàng Thượng vẫn tin tưởng Hách Liên Thành là huyết mạch Hoàng Thất, cũng có ý thiên vị Hách Liên Thành nhưng sau đêm nay, tội danh của Hách Liên Thành liền được chứng thực, Hoàng Thượng cho dù có tâm nhưng cũng vô lực giải vây cho Hách Liên Thành.
Hắn cũng không tin đêm nay không thể diệt trừ Hách Liên Thành cùng Tần Liễm. Chỉ cần loại được hai người này, những người còn lại không phải là đối thủ của hắn.
Phảng phất như đã thấy ánh mặt trời sau giông bão, đó là ánh sáng của thắng lợi, huy hoàng mà chói mắt.
Chúng thần vẫn quyết định bảo trì thái độ trung lập, giờ phút này chứng kiến tình hình này, tâm cũng đã thiên vị Hách Liên Dực.
“Chư vị cũng nghe thấy rồi đi, Hách Liên Thành ý đồ soán vị, Tần Liễm tìm người giả mạo Hoàng tử, hai người này tội ác tày trời.
Vô luận như thế nào, bản vương không thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Lời vừa dứt, chúng thần cũng đã không còn thanh âm phản đối, thậm chí còn có người đề nghị hành quyết tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.