Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 294: Chương 153.6
Sương Nhiễm Tuyết Y
06/08/2019
Hách Liên Dực liếc mắt nhìn hai người rời đi, có vẻ như cơ hội chạy trốn của hắn rất lớn.
Ở ngoài bây giờ chỉ còn Vô Ảnh nhưng bởi mùi thối đặc trưng của chuồng heo mà nàng đứng có vẻ khá xa.
Chuồng heo này làm có chút sơ sài, chỉ có ba bức tường mỏng manh vây thành một cái chuồng đơn giản, giữa nóc nhà mà tường có một vách ngăn để thoáng khí, cao hơn Hách Liên Dực một cái đầu.
Cửa chuồng chỉ là một mảnh gỗ mục, Vô Ảnh đứng khá xa phía bên ngoài.
Bằng năng lực hiện tại của hắn vẫn có thể bật người chui qua vách ngăn, tiến hành đào tẩu.
Hắn vẫn luôn chờ thời cơ, chờ một thời cơ trí mạng có thể chạy trốn một cách tuyệt đối. Có người đến tìm Vô Ảnh, Vô Ảnh liền đi ra ngoài với người nọ.
Lúc này không trốn thì còn đợi đến khi nào nữa, hắn chống gậy tới sát bức tường bên dưới vách ngăn, cố gắng di chuyển một hòn đá kê chân. Hách Liên Dực lấy đà, đạp chân vào đá bật người, một tay bám vào bức tường, nâng người lên vách ngăn.
“Đừng có mong có thể trốn được!” Vô Ảnh vừa lúc phát hiện Hách Liên Dực muốn chạy trốn, nhanh tay nhặt được viên đá nho nhỏ dưới chân, dùng nội lực tinh chuẩn bắn vào người Hách Liên Dực.
“Bịch.”Hách Liên Dực trở mình thật nhanh, hòn đá bắn vào lưng hắn rồi bật trở lại.
Vô Ảnh thi triển khinh công vòng qua nóc chuồng heo, mượn ánh trăng mà nhìn thấy đăng sau chuồng lợn là một hố phân rất lớn. Đại khái chất thải thường ngày của bầy heo đều được hất ra đằng sau này nên nhìn có vẻ hố rất sâu.
Vô Ảnh tìm kiếm quanh hố phân một vòng, cái mùi khó ngửi kia có phiêu đãng trong không khí. Vô Ảnh chịu không nổi thứ mùi kinh dị đó liền phi thân ra ngoài.
Thanh Linh có an bài người canh giữ ở phụ cận để đề ngừa Hách Liên Dực đào tẩu.
Vô Ảnh hỏi một người ngoài đó: “Có nhìn thấy Hách Liên Dực hay không?”
“Không thấy.” Người nọ trả lời.
Hách Liên Dực vừa mới bị đá bắn trúng, có khả năng đã rơi xuống hố phân, Vô Ảnh thầm nghĩ.
Vô Ảnh ngưng thở trở về xem, bóng nổi trên hố phân càng ngày càng nhỏ: “Vô Ảnh sẽ không cứu tên tiểu nhân đã hại chết tiểu thư.” Nàng diện vô biểu tình nói, xoay người trở về báo cáo Thanh Linh.
Lúc Vô Ảnh trở về liền nhìn thấy Thanh Linh đang ngả người nằm trên giường.
“Hách Liên Dực đã thật sự rơi vào hố hay chưa ngày mai sẽ xem xét, hiện tại ta rất mệt.” Thanh Linh khép mắt nói, sau một lúc lâu nàng lại nói: “Hắn chết cũng tốt.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Trời còn chưa sáng, Vô Ảnh đã cầm đèn lồng đi đến bên cạnh chuồng heo, nàng âm thầm mang theo mấy thuộc hạ của Thanh Linh đến hố phân kia nhìn xem có dị động gì không.
Nàng vẫn vô cùng hận Hách Liên Dực, dù có đoán được hắn bị rơi xuống hố phân nhưng nàng vẫn mặc kệ không cứu, đợi đến khi hắn chết ngạt trong hố phân rồi mới đến xem thi thể đó có phải hắn hay không?
“Vô Ảnh tỷ, bên này có một xác chết.” Một nam tử tuổi hãy còn trẻ nói.
Vô Ảnh che mũi đi qua nhìn, xác chết trong hố phân đã được mấy người trục vớt.
Thi thể kia cả người dính đầy thứ ô uế, thối hoắc, trên người còn có nhiều đám giòi màu trắng nhung nhúc ngọ nguậy.
Vô Ảnh dùng nước hắt vào mặt thi thể, thấy rõ ràng đó là Hách Liên Dực.
“Tìm một địa phương không người ném đi.”Nàng nói.
Đến khi Thanh Linh biết Hách Liên Dực đã chết, tâm tư đã không còn chút dao động nào. Người chết đèn tắt, dù có hận đến mấy cùng theo thời gian mà nhạt nhòa đi ít nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời quang đãng xanh trong vời vợi, thi thoảng có một hai con chim bay ngang qua.
Lòng này từng mang theo đau khổ và thù hận cũng đã dần dần biến mất. Trong tim giờ chỉ còn thanh thản mà bình yên.
Đi ra khỏi nông hộ, Vô Ảnh đồng thời đang dắt ngựa lại gần. Nàng cầm lấy cương ngựa, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Hôm nay nàng muốn nhanh chóng trở lại Nam Hạ, rời khỏi nhà đã nhiều ngày, nàng thực sự mong mỏi được trở về, trở lại bên phu quân của nàng.
Ngựa không ngừng vó chạy rất nhiều ngày, Thanh Linh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cổng thành màu xám cổ kính. Ngựa chạy lâu cũng đã thấm mệt, lúc này chúng đang không ngừng thở dốc.
Dù sao cũng đã nhìn thấy Hạ thành, ắt hẳn trong ngày sẽ hồi phủ, Thanh Linh cũng không quá mức vội vã nữa, lệnh mọi người dừng lại ven đường nghỉ ngơi trong phút chốc.
“Chủ Thượng, ngài xem kia là ai?” Thư Nghiễn đột nhiên chỉ tay phía sau lưng nàng.
Thanh Linh đưa mắt theo hướng tay hắn liền nhìn thấy nam tử áo trắng đang cưỡi ngựa lại gần. Nàng kinh ngạc mở lớn mắt, ngơ người không biết phải làm sao.
Tần Liễm xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng, không khách khí chút nào vỗ lên đầu nàng: “Choáng rồi sao?”
Nàng lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời lại: “ Không nghĩ chàng lại đến đây.”
“Lần này ta đến đón một nha đầu có lương tâm về nhà.” Hắn cười nói.
“Thiếp rất nhớ chàng.” Nàng ngửa đầu, hôn lên môi hắn.
Thư Nghiễn cùng Vô Ảnh tự động đi ra chỗ khác dành không gian cho đôi phu thê trẻ.
Tần Liễm nâng má Thanh Linh, thanh âm trầm thấp: “Ta cũng rất nhớ nàng.” Cúi đầu liền hôn lên môi nàng.
Hai đôi môi thầm tình quấn quít triền miên, từ ôn nhu đến mãnh liệt xâm nhập. Nàng không cự tuyệt hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, cực lực hùa theo ý hắn.
Hai người rời khỏi nhau, nàng vửa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc quyến rũ, đôi môi màu anh đào thủy nhuận mê người khiến cho dung nhan hắn càng thêm tinh xảo mị diễm.
Nàng nhịn không được cắn một cái lên môi hắn, ánh mắt hắn tối sầm, bàn tay ở thắt lưng phút chốc thu lại: “Ta rất nhớ nàng, nhận được tin nàng sắp trở về, ta rất vui.” Hưng phấn tới nỗi nhịn không được mà chạy ra đón nàng.
Tịch dương vừa hạ, hai bóng người kéo dài chồng lên nhau.
Hai người không vội trở về, nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông.
Ở đây nhìn quanh không có một bóng người, chỉ có nàng và hắn cùng sự yên bình của thiên nhiên trong khung cảnh hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
Thanh Linh đi sau Tần Liễm: “Tần Liễm.” Nàng giật nhẹ ống tay áo hắn, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn nàng nói: “Thiếp sẽ ở bên chàng cả đời, dù chàng có đuổi thiếp đi thiếp cũng không đi đâu hết.”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy rất hoài nghi: “Lần này lời hứa của nàng có tin được không vậy?”
Sau khi nghe câu này của hắn, gương mặt thanh tú của nàng liền suy sụp, lừa hắn mấy lần, hẳn lời hứa của nàng đối với hắn chẳng còn đáng tin nữa: “Ở trong mắt của chàng, thiếp là người không biết giữ lời hứa sao?”
“Nàng nói xem.” Bước chân của hắn du nhã, gió nhẹ thổi vạt áo dài bay phấp phới, thanh nhã như tiên nhân.
Hắn đột ngột xoay người, nàng không đề phòng liền rơi vào cái ôm của hắn, hắn thuận thế ôm lấy hông nàng: “Lần này ta tin nàng, nếu nàng dám chạy trốn lần nữa, ta liền chặt hai chân của nàng.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Dù sao cả đời này của ta đều là của chàng.” Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm, cả hai lại cùng triền miên ngọt ngào trong nụ hôn.
“Phu nhân…” Khuôn mặt hắn hàm chứa mị sắc, hô hấp nặng nề.
Tay hắn đang đặt bên hông nàng, nàng cảm thấy trời đất như vừa bị đảo lộn, lúc kịp ý thức được bản thân đã nằm trên bãi cỏ xanh mướt, nụ hôn của hắn như muốn đốt lửa của nàng.
Nàng đưa tay ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại đòi hỏi của hắn.
Hoa dại trắng ngần đung đưa trong bụi cỏ, hai người dây dưa ân ái triền miên. Thanh âm khiến người nghe mặt đỏ tim đập hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, ánh tịch dương vàng cam chiếu hồng hai má, lại ngượng ngùng lui về đám mây.
Sau khi cá nước thân mật xong, nàng vô lực nằm lên trên người hắn, chọc chọc lên lồng ngực hắn: “Trong mắt chàng, thiếp là cái gì?”Cần cổ trắng nõn của hắn đang ở trước mắt nàng, nếu hắn nói nàng là nha đầu không lương tâm, nàng liền một phát cắn lấy cổ hắn, bắt hắn phải ngẫm lại.
Hắn không ngần ngại trả lời: “Trái tim.”
Nàng bất ngờ trước đáp án của hắn.
Hắn hôn lên mi gian nàng, nhìn vào mắt nàng và nói: “Mất đi nàng, trong tim như bị mất đi một khối thịt, mặc dù còn sống nhưng trái tim cũng không còn toàn vẹn nữa.”
~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~
Ở ngoài bây giờ chỉ còn Vô Ảnh nhưng bởi mùi thối đặc trưng của chuồng heo mà nàng đứng có vẻ khá xa.
Chuồng heo này làm có chút sơ sài, chỉ có ba bức tường mỏng manh vây thành một cái chuồng đơn giản, giữa nóc nhà mà tường có một vách ngăn để thoáng khí, cao hơn Hách Liên Dực một cái đầu.
Cửa chuồng chỉ là một mảnh gỗ mục, Vô Ảnh đứng khá xa phía bên ngoài.
Bằng năng lực hiện tại của hắn vẫn có thể bật người chui qua vách ngăn, tiến hành đào tẩu.
Hắn vẫn luôn chờ thời cơ, chờ một thời cơ trí mạng có thể chạy trốn một cách tuyệt đối. Có người đến tìm Vô Ảnh, Vô Ảnh liền đi ra ngoài với người nọ.
Lúc này không trốn thì còn đợi đến khi nào nữa, hắn chống gậy tới sát bức tường bên dưới vách ngăn, cố gắng di chuyển một hòn đá kê chân. Hách Liên Dực lấy đà, đạp chân vào đá bật người, một tay bám vào bức tường, nâng người lên vách ngăn.
“Đừng có mong có thể trốn được!” Vô Ảnh vừa lúc phát hiện Hách Liên Dực muốn chạy trốn, nhanh tay nhặt được viên đá nho nhỏ dưới chân, dùng nội lực tinh chuẩn bắn vào người Hách Liên Dực.
“Bịch.”Hách Liên Dực trở mình thật nhanh, hòn đá bắn vào lưng hắn rồi bật trở lại.
Vô Ảnh thi triển khinh công vòng qua nóc chuồng heo, mượn ánh trăng mà nhìn thấy đăng sau chuồng lợn là một hố phân rất lớn. Đại khái chất thải thường ngày của bầy heo đều được hất ra đằng sau này nên nhìn có vẻ hố rất sâu.
Vô Ảnh tìm kiếm quanh hố phân một vòng, cái mùi khó ngửi kia có phiêu đãng trong không khí. Vô Ảnh chịu không nổi thứ mùi kinh dị đó liền phi thân ra ngoài.
Thanh Linh có an bài người canh giữ ở phụ cận để đề ngừa Hách Liên Dực đào tẩu.
Vô Ảnh hỏi một người ngoài đó: “Có nhìn thấy Hách Liên Dực hay không?”
“Không thấy.” Người nọ trả lời.
Hách Liên Dực vừa mới bị đá bắn trúng, có khả năng đã rơi xuống hố phân, Vô Ảnh thầm nghĩ.
Vô Ảnh ngưng thở trở về xem, bóng nổi trên hố phân càng ngày càng nhỏ: “Vô Ảnh sẽ không cứu tên tiểu nhân đã hại chết tiểu thư.” Nàng diện vô biểu tình nói, xoay người trở về báo cáo Thanh Linh.
Lúc Vô Ảnh trở về liền nhìn thấy Thanh Linh đang ngả người nằm trên giường.
“Hách Liên Dực đã thật sự rơi vào hố hay chưa ngày mai sẽ xem xét, hiện tại ta rất mệt.” Thanh Linh khép mắt nói, sau một lúc lâu nàng lại nói: “Hắn chết cũng tốt.” Nói xong liền nhắm mắt lại.
Trời còn chưa sáng, Vô Ảnh đã cầm đèn lồng đi đến bên cạnh chuồng heo, nàng âm thầm mang theo mấy thuộc hạ của Thanh Linh đến hố phân kia nhìn xem có dị động gì không.
Nàng vẫn vô cùng hận Hách Liên Dực, dù có đoán được hắn bị rơi xuống hố phân nhưng nàng vẫn mặc kệ không cứu, đợi đến khi hắn chết ngạt trong hố phân rồi mới đến xem thi thể đó có phải hắn hay không?
“Vô Ảnh tỷ, bên này có một xác chết.” Một nam tử tuổi hãy còn trẻ nói.
Vô Ảnh che mũi đi qua nhìn, xác chết trong hố phân đã được mấy người trục vớt.
Thi thể kia cả người dính đầy thứ ô uế, thối hoắc, trên người còn có nhiều đám giòi màu trắng nhung nhúc ngọ nguậy.
Vô Ảnh dùng nước hắt vào mặt thi thể, thấy rõ ràng đó là Hách Liên Dực.
“Tìm một địa phương không người ném đi.”Nàng nói.
Đến khi Thanh Linh biết Hách Liên Dực đã chết, tâm tư đã không còn chút dao động nào. Người chết đèn tắt, dù có hận đến mấy cùng theo thời gian mà nhạt nhòa đi ít nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời quang đãng xanh trong vời vợi, thi thoảng có một hai con chim bay ngang qua.
Lòng này từng mang theo đau khổ và thù hận cũng đã dần dần biến mất. Trong tim giờ chỉ còn thanh thản mà bình yên.
Đi ra khỏi nông hộ, Vô Ảnh đồng thời đang dắt ngựa lại gần. Nàng cầm lấy cương ngựa, xoay người nhảy lên lưng ngựa.
Hôm nay nàng muốn nhanh chóng trở lại Nam Hạ, rời khỏi nhà đã nhiều ngày, nàng thực sự mong mỏi được trở về, trở lại bên phu quân của nàng.
Ngựa không ngừng vó chạy rất nhiều ngày, Thanh Linh cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cổng thành màu xám cổ kính. Ngựa chạy lâu cũng đã thấm mệt, lúc này chúng đang không ngừng thở dốc.
Dù sao cũng đã nhìn thấy Hạ thành, ắt hẳn trong ngày sẽ hồi phủ, Thanh Linh cũng không quá mức vội vã nữa, lệnh mọi người dừng lại ven đường nghỉ ngơi trong phút chốc.
“Chủ Thượng, ngài xem kia là ai?” Thư Nghiễn đột nhiên chỉ tay phía sau lưng nàng.
Thanh Linh đưa mắt theo hướng tay hắn liền nhìn thấy nam tử áo trắng đang cưỡi ngựa lại gần. Nàng kinh ngạc mở lớn mắt, ngơ người không biết phải làm sao.
Tần Liễm xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng, không khách khí chút nào vỗ lên đầu nàng: “Choáng rồi sao?”
Nàng lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời lại: “ Không nghĩ chàng lại đến đây.”
“Lần này ta đến đón một nha đầu có lương tâm về nhà.” Hắn cười nói.
“Thiếp rất nhớ chàng.” Nàng ngửa đầu, hôn lên môi hắn.
Thư Nghiễn cùng Vô Ảnh tự động đi ra chỗ khác dành không gian cho đôi phu thê trẻ.
Tần Liễm nâng má Thanh Linh, thanh âm trầm thấp: “Ta cũng rất nhớ nàng.” Cúi đầu liền hôn lên môi nàng.
Hai đôi môi thầm tình quấn quít triền miên, từ ôn nhu đến mãnh liệt xâm nhập. Nàng không cự tuyệt hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, cực lực hùa theo ý hắn.
Hai người rời khỏi nhau, nàng vửa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc quyến rũ, đôi môi màu anh đào thủy nhuận mê người khiến cho dung nhan hắn càng thêm tinh xảo mị diễm.
Nàng nhịn không được cắn một cái lên môi hắn, ánh mắt hắn tối sầm, bàn tay ở thắt lưng phút chốc thu lại: “Ta rất nhớ nàng, nhận được tin nàng sắp trở về, ta rất vui.” Hưng phấn tới nỗi nhịn không được mà chạy ra đón nàng.
Tịch dương vừa hạ, hai bóng người kéo dài chồng lên nhau.
Hai người không vội trở về, nắm tay nhau đi dạo bên bờ sông.
Ở đây nhìn quanh không có một bóng người, chỉ có nàng và hắn cùng sự yên bình của thiên nhiên trong khung cảnh hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
Thanh Linh đi sau Tần Liễm: “Tần Liễm.” Nàng giật nhẹ ống tay áo hắn, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn nàng nói: “Thiếp sẽ ở bên chàng cả đời, dù chàng có đuổi thiếp đi thiếp cũng không đi đâu hết.”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy rất hoài nghi: “Lần này lời hứa của nàng có tin được không vậy?”
Sau khi nghe câu này của hắn, gương mặt thanh tú của nàng liền suy sụp, lừa hắn mấy lần, hẳn lời hứa của nàng đối với hắn chẳng còn đáng tin nữa: “Ở trong mắt của chàng, thiếp là người không biết giữ lời hứa sao?”
“Nàng nói xem.” Bước chân của hắn du nhã, gió nhẹ thổi vạt áo dài bay phấp phới, thanh nhã như tiên nhân.
Hắn đột ngột xoay người, nàng không đề phòng liền rơi vào cái ôm của hắn, hắn thuận thế ôm lấy hông nàng: “Lần này ta tin nàng, nếu nàng dám chạy trốn lần nữa, ta liền chặt hai chân của nàng.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Dù sao cả đời này của ta đều là của chàng.” Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm, cả hai lại cùng triền miên ngọt ngào trong nụ hôn.
“Phu nhân…” Khuôn mặt hắn hàm chứa mị sắc, hô hấp nặng nề.
Tay hắn đang đặt bên hông nàng, nàng cảm thấy trời đất như vừa bị đảo lộn, lúc kịp ý thức được bản thân đã nằm trên bãi cỏ xanh mướt, nụ hôn của hắn như muốn đốt lửa của nàng.
Nàng đưa tay ôm lấy hắn, nhiệt tình đáp lại đòi hỏi của hắn.
Hoa dại trắng ngần đung đưa trong bụi cỏ, hai người dây dưa ân ái triền miên. Thanh âm khiến người nghe mặt đỏ tim đập hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, ánh tịch dương vàng cam chiếu hồng hai má, lại ngượng ngùng lui về đám mây.
Sau khi cá nước thân mật xong, nàng vô lực nằm lên trên người hắn, chọc chọc lên lồng ngực hắn: “Trong mắt chàng, thiếp là cái gì?”Cần cổ trắng nõn của hắn đang ở trước mắt nàng, nếu hắn nói nàng là nha đầu không lương tâm, nàng liền một phát cắn lấy cổ hắn, bắt hắn phải ngẫm lại.
Hắn không ngần ngại trả lời: “Trái tim.”
Nàng bất ngờ trước đáp án của hắn.
Hắn hôn lên mi gian nàng, nhìn vào mắt nàng và nói: “Mất đi nàng, trong tim như bị mất đi một khối thịt, mặc dù còn sống nhưng trái tim cũng không còn toàn vẹn nữa.”
~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.