Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 106: Chương 90.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
31/01/2018
Vừa vọt vào ngõ hẻm liền xuất hiện tám hắc y nhân võ công cao cường ngăn trở trước mặt hai người.
Đợi hai người giải quyết xong đám người áo đen thì người nọ cũng đã kịp chạy trốn. Thanh Linh không cam lòng chạy về phía trước nhưng nàng cũng đã đến cuối ngõ rồi mà bóng dáng người nọ vẫn không nhìn thấy, mất dấu cả Bạch Nhiên.
Cuối hẻm ngày thường vốn cũng không náo nhiệt gì, đêm đã khuya, trên phố lại càng trống rỗng. Thanh Linh liếc mắt nhìn quanh vẫn không phát hiện ra cái gì, đang định đi dọc theo con đường để trở về thì khóe mắt lơ đãng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng lập tức lắc mình trốn được vào góc tối.
Nàng định thần nhìn lại, bóng người quen thuộc kia chính là Dung Thi Thi.
Dung Thi Thi vừa đi vừa cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Thanh Linh liền lập tức cảm thấy quái lạ, nửa đêm nửa hôm nàng ta còn muốn đi đâu? Không cần nhiều lời, chắc chắn Dung Thi Thi có điều khuất tất.
Thanh Linh định theo chân Dung Thi Thi, nàng nhấc chân vừa muốn ra ngoài dột nhiên ngoài ý muốn thấy Hách Liên Dực, nàng lập tức ẩn thân tránh cho bị phát hiện.
Hách Liên Dực theo sau Dung Thi Thi một đoạn khá xa, đồng tử hắn hơi co lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, khóe môi vẽ ra nụ cười âm lãnh. Dung Thi Thi cắt đuôi người của hắn, hừ, đủ giảo hoạt, nhưng chính vận số lại không đủ tốt. Bỏ rơi người hắn phái đi, lại không ngờ gặp phải hắn.
Tối nay hắn đáp ứng Thành chủ yêu ước, đang từ phủ Thành chủ quay về lại ngoài ý muốn đụng phải Dung Thi Thi, hắn liền âm thầm theo một đường đên tận đây.
Tình hình này Dung Thi Thi là muốn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng hắn, đợi đến thời cơ thích hợp, nữ nhân này chắc chắn không thể lưu lại.
Thanh Linh chờ Hắc Liên Dực đi xa hơn một chút mới xuất thân, lẵng lẽ đi theo đôi cẩu nam nữ kia, Minh Tứ thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tề Tế Huyên trở lại tiểu viện thì Tề Khúc đã sớm đoạn khí (chết), đại phu đang thu thập hòm thuốc quay sang nói với hắn: “Nén bi thương” rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Tề Khúc không còn sinh khí nằm trên giường, cái trán huyết nhục mơ hồ (máu thịt be bét), hai mắt mở to trừng lớn, lộ ra ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng.
Tề Tế Huyên bước chân chậm rái đến bên giường, nhìn người nằm trên giường không nhuc nhích, mát tràn ngập khiếp sợ, hắn không nghĩ Tử Mạch độc ác như vậy, cứ như vậy mà đập chết nàng.
Áy náy như thủy triều vọt lên trong lòng, đến hít thở cũng thấy lồng ngực ẩn ẩn đau. Là hắn quá sơ ý, chỉ mài đuổi theo tên súc sinh Tử Mạch mà không để ý đến việc nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Trước khi chết muội ấy có nói gì không?” Hắn nhẫn cơn đau xuống, hỏi thị nữ trông nom bên giường Tề Khúc.
Thị nữ này là người của Phủ Thành chủ phái tới hầu hạ hắn, hắn lần này đến Tiêu Dao thành, nữ quyến chỉ mang mỗi Tề Khúc theo cùng với thị nữ thiếp thân Mai Vũ, biết đến thân phận của Tề Khúc chỉ có Mai Vũ.
“Không có.” Thị nữ trả lời.
Tề Tế Huyên đau lòng nhắm mắt lại, nàng không phải không nói, chỉ là không có cơ hội mở miệng liền đoạn khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại một mảnh huyết quang: “Hoàng huynh chắc chắn báo thù cho muội!”
Thành chủ Tư Không Hoành biết tin cũng vội tới bày tỏ lòng thương tiếc, liên tiếp thở dài: “Aiz, không ngờ Bắc Phiêu Thái tử lại xuống tay ngoan độc như thế, độc ác đập chết Tam công chúa. Aiz, đều do sắp xếp của lão phu lại để các ngươi ở trong một viện, chuyện đến nước này, lão phu cũng không chối tội.
Bắc Phiêu Thái tử giết Tam công chúa, Tiêu Dao thành chắc chắc sẽ không làm ngơ chuyện này, mặc kệ hắn trốn đi nơi nào, chỉ cần hắn vẫn còn ở Tiêu Dao thành, lão phu nhất định tìm ra hắn, cấp cho Đại hoàng tử một cái công đạo.”
“Đa tạ Thàn chủ.” Tề Tế Huyên lạnh nhạt đáp lời, nghe thành chủ chịu ra tay tương trợ, giọng điệu hắn cũng không có một tia cảm kích.
“Thành chủ.” Một thủ hạ của Tư Không Hoành đến gần, thi lễ một cái, hướng Tư Không Hoành bẩm báo: “ Thành chủ, Bắc Phiêu Thái tử trốn trong phòng ngủ Tần Thừa tướng Nam Hạ, mới vừa chạy ra ngoài, Diệp Đàm công tử sau khi phát hiện cũng mong chóng đuổi theo.”
“Cái gì? Thật sao?” Tề Tế Huyên kích động đứng dậy, trong mắt tràn ngập không thể tin.
“Thiên chân vạn xác.” Thị vệ trả lời.
Tề Tế Huyên đột nhiên đánh một quyền vào bàn, cái bàn lập tức vỡ thành từng mảnh. Cả tiểu viện Nam Hạ hắn đã đích thân lục soát đều không có lấy một dấu vết của Tử Mạch, bây giờ lại hay tin Tử Mạch từ phòng Tần Liễm chạy ra ngoài, hắn vừa giận vừa hối hận tại thời điểm lục soát không để tâm chú ý.
“Thành chủ, bọn thuộc hạ cũng mau chóng đuổi theo, chỉ là không theo kịp Bắc Phiêu Thái tử.” Thị vệ kia lại nói.
“Phái thêm người đi tìm, mọi ngõ ngách trong Thành cũng không bỏ qua.” Tư Không Hoành phân phó.
Sau khi Tư Không Hoành rời đi, Tề Tế Huyên lưu Mai Vũ ở bên ngoài, cho tất cả mọi người lui ra. Đến khi trong phòng không có người nào hắn mới mở miệng: “Mai Vũ ngươi tốt nhất suy nghĩ kĩ, trước bên ngoài ngươi gọi Khúc Nhân là gì?”
Mai Vũ thầm buồn bực vì sao hắn lại hỏi cái này, nhưng nàng chỉ là một thị nữ, chủ tử hỏi cái gì nàng có nghĩa vụ phải trả lời cái đó: “Nô tỳ kêu Khúc Nhân.” Một lát sau lại nói: “Còn có nô tỳ vừa rồi thấy…thấy công chúa như vậy…”
Nàng từ nhỏ đi theo Tề Tế Huyên, cũng coi như trực tiếp nhìn Tề Khúc trưởng thành, bây giờ tận mắt chứng kiến Tề Khúc gặp chuyện không may, trong lòng nàng cũng là cực kì khó chịu. Nghĩ tới cái chết thảm thiết của Tề Khúc, nàng không nhịn được muốn khóc: “Trong lòng quýnh lên liền kêu Khúc Nhân là công chúa.”
Tề Tế Huyên trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Trừ việc vừa rồi còn cái nào khác nữa không? Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ.”
“Không có…không có.”Mai Vũ không nhịn được liền bật khóc.
Tề Tế Huyên nhắm mắt lại, một bộ dạng mệt mỏi: “Ngươi lui xuống đi.”
“ Nô tỳ cáo lui.” Mai Vũ che mặt khóc lui ra.
Thanh Linh vẫn đi theo Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi, đi một đường tới cấm địa phụ cận Tiêu Dao thành.
Dưới chân núi trước mặt có một tòa miếu, nửa đêm canh ba, khách hành hương liền không có một người.
Dung Thi Thi đi vào trong miếu, Hách Liên dực chờ đợi chốc lát rồi cũng theo vào.
Thanh Linh núp trên cây cổ thụ bên ngoài miếu, đợi hai người mkia đi vào, nàng liền đi đến phía sau miếu, bay người lên nóc nhà, núp ở phía trên.
Bên trong một tiểu viện trong miếu có một cái giếng.
Thanh Linh thấy Dung Thi Thi nhìn quanh không có ai liền trèo vào miệng giếng.
Thời gian độ một chén trà, Hách Liên dực cũng đi xuống giếng.
Thanh Linh cảm thấy chờ không sai biệt lắm, cũng đi đến bên cạnh giếng.
“Diệp công tử, ngài có muốn đi tiếp không?” Minh Tứ hỏi, mà ngay lúc này Minh Lục không biết từ đâu liền xuất hiện, nàng nghĩ chắc chắn Minh Tứ đã lưu lại ám hiệu gì đó cho Minh Lục.
“Nhị công tử, nếu không để chúng ta đi xuống dò đường?”Minh Lục nói vậy, cũng là đề phòng người trên đầu quả tim chủ tử nhà mình bị thương. Chỉ cần nàng xảy ra chút chuyện, khẳng định chủ tử bọn họ sống cũng không tốt, mà chủ tử bọn họ khó chịu, bọn họ cũng đừng mong được thoải mái.
“Không cần, Minh Tứ theo ta đi xuống. Minh Lục, ngươi về báo với chủ tử ngươi ta vẫn ổn, bảo hắn đừng lo lắng.” Nói xong liền tung người nhảy xuống.
Minh Lục cùng MinhTứ không kịp ngăn cản, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi như lời Thanh Linh làm việc.
Dưới đáy giếng có chút nước, mới vừa rồi Dung Thi Thi cùng Hách Liên Dực xuống giếng, Thanh Linh không hề nghe thấy tiếng nước chay bên dưới. mà hai người kia lại biến mất, nàng suy đoán đáy giếng chắc chắn có cơ quan bí mật.
Nàng lục lọi bốn phía vách giếng, không biết sờ thấy cái gì, “rắc rắc” một tiếng, vách giếng đột nhiên mở ra một cái hố, cái lỗ tựa như lỗ chó chui.
Thanh Linh thẫn thờ nhìn động này một chút,, lại ở bốn phía lục lọi, không có phát hiện thêm một cơ quan nào nữa.
“Diệp công tử, chúng ta phải chui lỗ chó này sao?” Minh Tứ vừa xuống liền nhìn thấy cái động này.
Thanh Linh khóe miệng khẽ giật: “Ngươi cảm thấy ta là loại chính nhân quân tử không chui lỗ chó?” Nói rồi nàng liền cúi người chui vào.
“Nhưng dáng vẻ rất giống chó đang bò mà.” Minh Tứ thầm nói, cũng lấy tư thế chó bò vào cửa động.
Đợi hai người giải quyết xong đám người áo đen thì người nọ cũng đã kịp chạy trốn. Thanh Linh không cam lòng chạy về phía trước nhưng nàng cũng đã đến cuối ngõ rồi mà bóng dáng người nọ vẫn không nhìn thấy, mất dấu cả Bạch Nhiên.
Cuối hẻm ngày thường vốn cũng không náo nhiệt gì, đêm đã khuya, trên phố lại càng trống rỗng. Thanh Linh liếc mắt nhìn quanh vẫn không phát hiện ra cái gì, đang định đi dọc theo con đường để trở về thì khóe mắt lơ đãng thấy được một bóng dáng quen thuộc, nàng lập tức lắc mình trốn được vào góc tối.
Nàng định thần nhìn lại, bóng người quen thuộc kia chính là Dung Thi Thi.
Dung Thi Thi vừa đi vừa cảnh giác nhìn đông nhìn tây. Thanh Linh liền lập tức cảm thấy quái lạ, nửa đêm nửa hôm nàng ta còn muốn đi đâu? Không cần nhiều lời, chắc chắn Dung Thi Thi có điều khuất tất.
Thanh Linh định theo chân Dung Thi Thi, nàng nhấc chân vừa muốn ra ngoài dột nhiên ngoài ý muốn thấy Hách Liên Dực, nàng lập tức ẩn thân tránh cho bị phát hiện.
Hách Liên Dực theo sau Dung Thi Thi một đoạn khá xa, đồng tử hắn hơi co lại, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân kia, khóe môi vẽ ra nụ cười âm lãnh. Dung Thi Thi cắt đuôi người của hắn, hừ, đủ giảo hoạt, nhưng chính vận số lại không đủ tốt. Bỏ rơi người hắn phái đi, lại không ngờ gặp phải hắn.
Tối nay hắn đáp ứng Thành chủ yêu ước, đang từ phủ Thành chủ quay về lại ngoài ý muốn đụng phải Dung Thi Thi, hắn liền âm thầm theo một đường đên tận đây.
Tình hình này Dung Thi Thi là muốn lén lút làm chuyện gì đó sau lưng hắn, đợi đến thời cơ thích hợp, nữ nhân này chắc chắn không thể lưu lại.
Thanh Linh chờ Hắc Liên Dực đi xa hơn một chút mới xuất thân, lẵng lẽ đi theo đôi cẩu nam nữ kia, Minh Tứ thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tề Tế Huyên trở lại tiểu viện thì Tề Khúc đã sớm đoạn khí (chết), đại phu đang thu thập hòm thuốc quay sang nói với hắn: “Nén bi thương” rồi cũng nhanh chóng lui xuống.
Tề Khúc không còn sinh khí nằm trên giường, cái trán huyết nhục mơ hồ (máu thịt be bét), hai mắt mở to trừng lớn, lộ ra ánh mắt hoảng sợ kinh hoàng.
Tề Tế Huyên bước chân chậm rái đến bên giường, nhìn người nằm trên giường không nhuc nhích, mát tràn ngập khiếp sợ, hắn không nghĩ Tử Mạch độc ác như vậy, cứ như vậy mà đập chết nàng.
Áy náy như thủy triều vọt lên trong lòng, đến hít thở cũng thấy lồng ngực ẩn ẩn đau. Là hắn quá sơ ý, chỉ mài đuổi theo tên súc sinh Tử Mạch mà không để ý đến việc nàng cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Trước khi chết muội ấy có nói gì không?” Hắn nhẫn cơn đau xuống, hỏi thị nữ trông nom bên giường Tề Khúc.
Thị nữ này là người của Phủ Thành chủ phái tới hầu hạ hắn, hắn lần này đến Tiêu Dao thành, nữ quyến chỉ mang mỗi Tề Khúc theo cùng với thị nữ thiếp thân Mai Vũ, biết đến thân phận của Tề Khúc chỉ có Mai Vũ.
“Không có.” Thị nữ trả lời.
Tề Tế Huyên đau lòng nhắm mắt lại, nàng không phải không nói, chỉ là không có cơ hội mở miệng liền đoạn khí.
Hắn đột nhiên mở mắt, trong mắt chỉ còn lại một mảnh huyết quang: “Hoàng huynh chắc chắn báo thù cho muội!”
Thành chủ Tư Không Hoành biết tin cũng vội tới bày tỏ lòng thương tiếc, liên tiếp thở dài: “Aiz, không ngờ Bắc Phiêu Thái tử lại xuống tay ngoan độc như thế, độc ác đập chết Tam công chúa. Aiz, đều do sắp xếp của lão phu lại để các ngươi ở trong một viện, chuyện đến nước này, lão phu cũng không chối tội.
Bắc Phiêu Thái tử giết Tam công chúa, Tiêu Dao thành chắc chắc sẽ không làm ngơ chuyện này, mặc kệ hắn trốn đi nơi nào, chỉ cần hắn vẫn còn ở Tiêu Dao thành, lão phu nhất định tìm ra hắn, cấp cho Đại hoàng tử một cái công đạo.”
“Đa tạ Thàn chủ.” Tề Tế Huyên lạnh nhạt đáp lời, nghe thành chủ chịu ra tay tương trợ, giọng điệu hắn cũng không có một tia cảm kích.
“Thành chủ.” Một thủ hạ của Tư Không Hoành đến gần, thi lễ một cái, hướng Tư Không Hoành bẩm báo: “ Thành chủ, Bắc Phiêu Thái tử trốn trong phòng ngủ Tần Thừa tướng Nam Hạ, mới vừa chạy ra ngoài, Diệp Đàm công tử sau khi phát hiện cũng mong chóng đuổi theo.”
“Cái gì? Thật sao?” Tề Tế Huyên kích động đứng dậy, trong mắt tràn ngập không thể tin.
“Thiên chân vạn xác.” Thị vệ trả lời.
Tề Tế Huyên đột nhiên đánh một quyền vào bàn, cái bàn lập tức vỡ thành từng mảnh. Cả tiểu viện Nam Hạ hắn đã đích thân lục soát đều không có lấy một dấu vết của Tử Mạch, bây giờ lại hay tin Tử Mạch từ phòng Tần Liễm chạy ra ngoài, hắn vừa giận vừa hối hận tại thời điểm lục soát không để tâm chú ý.
“Thành chủ, bọn thuộc hạ cũng mau chóng đuổi theo, chỉ là không theo kịp Bắc Phiêu Thái tử.” Thị vệ kia lại nói.
“Phái thêm người đi tìm, mọi ngõ ngách trong Thành cũng không bỏ qua.” Tư Không Hoành phân phó.
Sau khi Tư Không Hoành rời đi, Tề Tế Huyên lưu Mai Vũ ở bên ngoài, cho tất cả mọi người lui ra. Đến khi trong phòng không có người nào hắn mới mở miệng: “Mai Vũ ngươi tốt nhất suy nghĩ kĩ, trước bên ngoài ngươi gọi Khúc Nhân là gì?”
Mai Vũ thầm buồn bực vì sao hắn lại hỏi cái này, nhưng nàng chỉ là một thị nữ, chủ tử hỏi cái gì nàng có nghĩa vụ phải trả lời cái đó: “Nô tỳ kêu Khúc Nhân.” Một lát sau lại nói: “Còn có nô tỳ vừa rồi thấy…thấy công chúa như vậy…”
Nàng từ nhỏ đi theo Tề Tế Huyên, cũng coi như trực tiếp nhìn Tề Khúc trưởng thành, bây giờ tận mắt chứng kiến Tề Khúc gặp chuyện không may, trong lòng nàng cũng là cực kì khó chịu. Nghĩ tới cái chết thảm thiết của Tề Khúc, nàng không nhịn được muốn khóc: “Trong lòng quýnh lên liền kêu Khúc Nhân là công chúa.”
Tề Tế Huyên trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Trừ việc vừa rồi còn cái nào khác nữa không? Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ.”
“Không có…không có.”Mai Vũ không nhịn được liền bật khóc.
Tề Tế Huyên nhắm mắt lại, một bộ dạng mệt mỏi: “Ngươi lui xuống đi.”
“ Nô tỳ cáo lui.” Mai Vũ che mặt khóc lui ra.
Thanh Linh vẫn đi theo Hách Liên Dực cùng Dung Thi Thi, đi một đường tới cấm địa phụ cận Tiêu Dao thành.
Dưới chân núi trước mặt có một tòa miếu, nửa đêm canh ba, khách hành hương liền không có một người.
Dung Thi Thi đi vào trong miếu, Hách Liên dực chờ đợi chốc lát rồi cũng theo vào.
Thanh Linh núp trên cây cổ thụ bên ngoài miếu, đợi hai người mkia đi vào, nàng liền đi đến phía sau miếu, bay người lên nóc nhà, núp ở phía trên.
Bên trong một tiểu viện trong miếu có một cái giếng.
Thanh Linh thấy Dung Thi Thi nhìn quanh không có ai liền trèo vào miệng giếng.
Thời gian độ một chén trà, Hách Liên dực cũng đi xuống giếng.
Thanh Linh cảm thấy chờ không sai biệt lắm, cũng đi đến bên cạnh giếng.
“Diệp công tử, ngài có muốn đi tiếp không?” Minh Tứ hỏi, mà ngay lúc này Minh Lục không biết từ đâu liền xuất hiện, nàng nghĩ chắc chắn Minh Tứ đã lưu lại ám hiệu gì đó cho Minh Lục.
“Nhị công tử, nếu không để chúng ta đi xuống dò đường?”Minh Lục nói vậy, cũng là đề phòng người trên đầu quả tim chủ tử nhà mình bị thương. Chỉ cần nàng xảy ra chút chuyện, khẳng định chủ tử bọn họ sống cũng không tốt, mà chủ tử bọn họ khó chịu, bọn họ cũng đừng mong được thoải mái.
“Không cần, Minh Tứ theo ta đi xuống. Minh Lục, ngươi về báo với chủ tử ngươi ta vẫn ổn, bảo hắn đừng lo lắng.” Nói xong liền tung người nhảy xuống.
Minh Lục cùng MinhTứ không kịp ngăn cản, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi như lời Thanh Linh làm việc.
Dưới đáy giếng có chút nước, mới vừa rồi Dung Thi Thi cùng Hách Liên Dực xuống giếng, Thanh Linh không hề nghe thấy tiếng nước chay bên dưới. mà hai người kia lại biến mất, nàng suy đoán đáy giếng chắc chắn có cơ quan bí mật.
Nàng lục lọi bốn phía vách giếng, không biết sờ thấy cái gì, “rắc rắc” một tiếng, vách giếng đột nhiên mở ra một cái hố, cái lỗ tựa như lỗ chó chui.
Thanh Linh thẫn thờ nhìn động này một chút,, lại ở bốn phía lục lọi, không có phát hiện thêm một cơ quan nào nữa.
“Diệp công tử, chúng ta phải chui lỗ chó này sao?” Minh Tứ vừa xuống liền nhìn thấy cái động này.
Thanh Linh khóe miệng khẽ giật: “Ngươi cảm thấy ta là loại chính nhân quân tử không chui lỗ chó?” Nói rồi nàng liền cúi người chui vào.
“Nhưng dáng vẻ rất giống chó đang bò mà.” Minh Tứ thầm nói, cũng lấy tư thế chó bò vào cửa động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.