Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 225: Phu nhân, ta đón nàng về nhà.
Sương Nhiễm Tuyết Y
12/03/2019
Giá y hoa lệ, hồng sắc rực rỡ nhưng lại không hề tục khí.
Thanh Linh cũng có đôi chút kinh ngạc, tiếp nhận giá y từ tay Hương Thảo. Giá y này rất nhẹ, nàng cầm trên tay không hề có cảm giác nặng nề.
Vải vóc trơn mịn như nước, ấm áp như được phơi qua nắng xuân.
“Nghe người trong các nói, giá y của Nhị tiểu thư là do Thiên Oánh Hỏa tàm phun tơ tạo thành tơ lụa, rồi lại may thành giá y.” Có hai vị cô nương từ Yên La các đến đưa giá y, một người đã nói như vậy.
Thiên Oánh Hỏa tàm cực kỳ hiếm thấy, vải vóc làm từ tơ của nó cực kỳ ấm áp lại mềm mịn, để dưới ánh mặt trời có đôi chút lấp lánh. Y phục làm từ tơ của Thiên Oánh Hỏa tàm cũng cực kỳ nhẹ, tuy mỏng mà không trong suốt.
Chỉ vẻn vẹn một đoạn ống tay áo cũng trị giá vạn lượng, cả bộ giá y từ trên xuống dưới, sợ cũng là ngàn vàng khó cầu.
Sau khi cô nương của Yên La các nói chuyện, chúng thị nữ nhìn chằm chằm giá y của nàng, trong mắt đều không nén nổi hâm mộ.
Đồ cưới giá trị liên thành như thế, cũng coi như hiếm thấy.
Hương Thảo kích động liên tục giục nàng thay giá y, sau khi Thanh Linh thay đồ cưới, chậm rãi từ bình phong đi ra.
Nữ tử mặc giá y hồng sắc, rực rỡ như lửa, tư thái yểu điệu, khí chất trong trẻo mà cao ngạo khiến mọi người tựa như đang được chiêm ngưỡng bản thể của Thượng cổ Thần thú – Phượng Hoàng.
Áo choàng kéo dài đến ba trượng được thêu đồ đằng bách hoa. Y phục bên trong thêu Tịnh Đế liên* . Đường viền váy, chân váy thêu uyên ương, tất cả đều được thêu bằng tơ vàng. Làn váy xõa tung dưới đất, còn một phần vẫn khuất sau tấm bình phong. Eo nhỏ tinh mỹ cuốn đai lưng màu đỏ lại càng thêm nhỏ, tựa như chưa đầy một nắm tay. Đai lưng khảm hồng ngọc kết dây rủ xuống, mỗi sợi đây treo một viên trân châu màu đỏ. Áo khoác tơ vàng thêu cánh sen hồng lả lướt trong khói sương, mờ mờ ảo ảo như ảo ảnh. Ống tay áo màu son vừa rộng vừa dài, chạm đến đất.
*Tịnh Đế liên: là hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".
Theo truyền thuyết Trung Quốc thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi.
Giá y nhẹ nhàng mà ấm áp, trọn bộ đồ cưới tựa như trang phục mùa hè, mặc lên người không hể có cảm giác nặng nề. Khéo léo khoe thân hình yểu điệu thướt tha của nữ tử triệt để.
Hồng y giá y được mặc trên người nàng, khoan thai, lộng lẫy tươi đẹp mà vẫn cao ngạo thanh cao. Tựa như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ là lóa mắt.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Đẹp như thơ như họa, thanh tú lại kiều diễm.
Mái tóc dài được búi lỏng, dùng hai cây trâm bằng vàng khắc Hải Đường cố định. Mũ phượng tinh xảo, trên trán dây kết tinh tế rủ xuống, che kín cặp mắt trong trẻo linh khí kia.
Thanh Linh nhìn bản thân qua gương đồng, nhìn vết thương do chủy thủ tạo thành chói mắt trên cổ kia. Bộ giá y này không có phần cổ che kín, vết thương trên cổ để lộ không sót một chút nào, cảm giác này thực không tốt. Nàng lấy một cái vòng cổ làm bằng tủy tinh từ trong hộp trang sức đeo lên, che ở miệng vết thương.
Đội đón dâu còn chưa đến, Thanh Linh ngồi xuống giường, tĩnh tâm chờ. Làn váy và ống tay áo dài rủ xuống đất, tựa như cái đuôi hoa lệ của Phượng Hoàng.
Hương Thảo kéo ‘cái đuôi’ rồi để gọn bên cạnh chân Thanh Linh, hỏi: “Tiểu thư, ngài có khẩn trương hay không?”
Thanh Linh vuốt cằm: “Ừ.” Nghĩ đến người mình gả làm nam tử mình yêu thương nhất, ngoài mừng rỡ ra còn có đôi chút khẩn trương.
“Không có việc gì, nô tỳ nghe nói trước khi nữ tử xuất giá sẽ có cảm giác khẩn trương căng thẳng, thả lỏng là tốt rồi.” Hương Thảo nói.
“Em ra ngoài xem hắn đã tới chưa.” Thanh Linh phân phó nói.
Hương Thảo vừa ra ngoài không bao lâu đã kích động quay lại: “Tiểu thư, tiểu thư, cô gia còn chưa đến nhưng bên ngoài thật náo nhiệt, cứ như đang mừng lễ năm mới vậy.”
“Tiểu thư không cần quá gấp gáp, ngoài trời còn chưa sáng đâu, canh giờ hãy còn sớm, Tần Thừa tướng sẽ không tới sớm như vậy.” Thị nữ bên cạnh cười khẽ nói.
“Đúng vậy, tiểu thư, ngài cứ an tâm chờ thôi.” Người chịu trách nhiệm chăm sóc tân nương híp mắt cười.
“Lãnh Ngưng Quận chúa đến.” Thông báo ngoài cửa vừa vang lên, Lãnh Ngưng lên cười dịu dàng bước vào.
“Oa, tân nương đẹp quá!” Lãnh Ngưng vừa nhìn thấy Thanh Linh đã bị giá y hoa lệ quyến rũ ánh mắt.
“Tỷ đừng có trêu ghẹo ta.” Thanh Linh sắng giọng.
Lãnh Ngưng nói vài câu chúc mừng với Thanh Linh, sau đó hỏi: “Hôm qua muội bị Đông Lăng Công chúa ép buộc, có sao không? Bị thương ở đâu không?” Vết thương trên cổ đã được vòng cổ che khuất, nàng nhất thời vẫn chưa phát hiện ra.
“Bị vài vết thương nhẹ, cũng không có gì đáng ngại.” Thanh Linh nói.
“Đều do sơ ý của nô tỳ.” Hương Thảo cúi đầu, áy náy nói: “Nô tỳ không phát hiện phụ nhân trải giường đó chính là Đông Lăng Công chúa giả trang, bản thân tự minh dẫn nàng vào phòng ngủ của tiểu thư…”
“Em không cần tự trách, nếu em không dẫn nàng ta vào, nàng ta sẽ tự tìm cách khác vào.” Thanh Linh nói, nha đầu Hương Thảo từ hôm qua luôn miệng nhận lỗi với nàng. Hiện tại lại bắt đầu, Thanh Linh cảm thấy rất bất đắc dĩ, liền mở miệng cắt lời nàng.
Đầu Hương Thảo càng cúi thấp: “Tiểu thư…”
“Được rồi, đừng có nghĩ nhiều, em cùng mọi người ra cửa sau chờ đi.” Thanh Linh phân phó Hương Thảo cùng mấy thị nữ vẫn còn trong phòng: “Bổn tiểu thư có vài lời muốn nói với Quận chúa.”
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn hai người, Lãnh Ngưng mở miệng hỏi: “Muội có việc gì muốn nói với ta?”’
Thanh Linh cười nhẹ: “Muội chỉ muốn thanh tĩnh một chút thôi.”
“Đúng rồi, Đông Lăng Trưởng Công chúa giờ thế nào?” Thanh Linh hỏi, nàng muốn triệu Thư Nghiễn tới nhưng hôm nay là ngày vui của nàng, Thư Nghiễn tới cũng không tiện.
Hôm qua Cơ Khinh Hoa bắt nàng, Tần Liễm vì nàng mà thả nàng tar a khỏi thành, không biết Hoàng Thượng suy nghĩ gì về chuyện này. Tần Liễm giờ còn chưa tới, nàng sợ hắn gặp phải phiền toái gì đó.
Lãnh Ngưng lắc đầu: “Ta không nghe nói tin tức gì của Đông Lăng Trưởng Công chúa. Nghe nói hôm qua có lở tuyết, Tần Thừa tướng và Đông lăng Trưởng Công chúa đều gặp nạn. Trong triều phái nhân mã tới cứu hai người, hôm qua đã cứu được Tần Thừa tướng nhưng không có tin tức gì của Đông Lăng Trưởng Công chúa. Chao ôi! Không phải nàng ta đã bị đè chết đấy chứ?”
“Thời điểm phát sinh sự việc, nếu như nàng ta không kịp chạy, không có người đến cứu nàng ta, nếu hôm qua không bị đè chết thì chính là chết rét.” Thanh Linh nói, nếu như hôm qua Cơ Khinh Hoa dứt khoát rời đi, không khó xử Tần Liễm, cũng không có những chuyện về sau. Đây chính là quả báo!
Thanh Linh cũng có đôi chút kinh ngạc, tiếp nhận giá y từ tay Hương Thảo. Giá y này rất nhẹ, nàng cầm trên tay không hề có cảm giác nặng nề.
Vải vóc trơn mịn như nước, ấm áp như được phơi qua nắng xuân.
“Nghe người trong các nói, giá y của Nhị tiểu thư là do Thiên Oánh Hỏa tàm phun tơ tạo thành tơ lụa, rồi lại may thành giá y.” Có hai vị cô nương từ Yên La các đến đưa giá y, một người đã nói như vậy.
Thiên Oánh Hỏa tàm cực kỳ hiếm thấy, vải vóc làm từ tơ của nó cực kỳ ấm áp lại mềm mịn, để dưới ánh mặt trời có đôi chút lấp lánh. Y phục làm từ tơ của Thiên Oánh Hỏa tàm cũng cực kỳ nhẹ, tuy mỏng mà không trong suốt.
Chỉ vẻn vẹn một đoạn ống tay áo cũng trị giá vạn lượng, cả bộ giá y từ trên xuống dưới, sợ cũng là ngàn vàng khó cầu.
Sau khi cô nương của Yên La các nói chuyện, chúng thị nữ nhìn chằm chằm giá y của nàng, trong mắt đều không nén nổi hâm mộ.
Đồ cưới giá trị liên thành như thế, cũng coi như hiếm thấy.
Hương Thảo kích động liên tục giục nàng thay giá y, sau khi Thanh Linh thay đồ cưới, chậm rãi từ bình phong đi ra.
Nữ tử mặc giá y hồng sắc, rực rỡ như lửa, tư thái yểu điệu, khí chất trong trẻo mà cao ngạo khiến mọi người tựa như đang được chiêm ngưỡng bản thể của Thượng cổ Thần thú – Phượng Hoàng.
Áo choàng kéo dài đến ba trượng được thêu đồ đằng bách hoa. Y phục bên trong thêu Tịnh Đế liên* . Đường viền váy, chân váy thêu uyên ương, tất cả đều được thêu bằng tơ vàng. Làn váy xõa tung dưới đất, còn một phần vẫn khuất sau tấm bình phong. Eo nhỏ tinh mỹ cuốn đai lưng màu đỏ lại càng thêm nhỏ, tựa như chưa đầy một nắm tay. Đai lưng khảm hồng ngọc kết dây rủ xuống, mỗi sợi đây treo một viên trân châu màu đỏ. Áo khoác tơ vàng thêu cánh sen hồng lả lướt trong khói sương, mờ mờ ảo ảo như ảo ảnh. Ống tay áo màu son vừa rộng vừa dài, chạm đến đất.
*Tịnh Đế liên: là hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".
Theo truyền thuyết Trung Quốc thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi.
Giá y nhẹ nhàng mà ấm áp, trọn bộ đồ cưới tựa như trang phục mùa hè, mặc lên người không hể có cảm giác nặng nề. Khéo léo khoe thân hình yểu điệu thướt tha của nữ tử triệt để.
Hồng y giá y được mặc trên người nàng, khoan thai, lộng lẫy tươi đẹp mà vẫn cao ngạo thanh cao. Tựa như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. Xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ là lóa mắt.
Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Đẹp như thơ như họa, thanh tú lại kiều diễm.
Mái tóc dài được búi lỏng, dùng hai cây trâm bằng vàng khắc Hải Đường cố định. Mũ phượng tinh xảo, trên trán dây kết tinh tế rủ xuống, che kín cặp mắt trong trẻo linh khí kia.
Thanh Linh nhìn bản thân qua gương đồng, nhìn vết thương do chủy thủ tạo thành chói mắt trên cổ kia. Bộ giá y này không có phần cổ che kín, vết thương trên cổ để lộ không sót một chút nào, cảm giác này thực không tốt. Nàng lấy một cái vòng cổ làm bằng tủy tinh từ trong hộp trang sức đeo lên, che ở miệng vết thương.
Đội đón dâu còn chưa đến, Thanh Linh ngồi xuống giường, tĩnh tâm chờ. Làn váy và ống tay áo dài rủ xuống đất, tựa như cái đuôi hoa lệ của Phượng Hoàng.
Hương Thảo kéo ‘cái đuôi’ rồi để gọn bên cạnh chân Thanh Linh, hỏi: “Tiểu thư, ngài có khẩn trương hay không?”
Thanh Linh vuốt cằm: “Ừ.” Nghĩ đến người mình gả làm nam tử mình yêu thương nhất, ngoài mừng rỡ ra còn có đôi chút khẩn trương.
“Không có việc gì, nô tỳ nghe nói trước khi nữ tử xuất giá sẽ có cảm giác khẩn trương căng thẳng, thả lỏng là tốt rồi.” Hương Thảo nói.
“Em ra ngoài xem hắn đã tới chưa.” Thanh Linh phân phó nói.
Hương Thảo vừa ra ngoài không bao lâu đã kích động quay lại: “Tiểu thư, tiểu thư, cô gia còn chưa đến nhưng bên ngoài thật náo nhiệt, cứ như đang mừng lễ năm mới vậy.”
“Tiểu thư không cần quá gấp gáp, ngoài trời còn chưa sáng đâu, canh giờ hãy còn sớm, Tần Thừa tướng sẽ không tới sớm như vậy.” Thị nữ bên cạnh cười khẽ nói.
“Đúng vậy, tiểu thư, ngài cứ an tâm chờ thôi.” Người chịu trách nhiệm chăm sóc tân nương híp mắt cười.
“Lãnh Ngưng Quận chúa đến.” Thông báo ngoài cửa vừa vang lên, Lãnh Ngưng lên cười dịu dàng bước vào.
“Oa, tân nương đẹp quá!” Lãnh Ngưng vừa nhìn thấy Thanh Linh đã bị giá y hoa lệ quyến rũ ánh mắt.
“Tỷ đừng có trêu ghẹo ta.” Thanh Linh sắng giọng.
Lãnh Ngưng nói vài câu chúc mừng với Thanh Linh, sau đó hỏi: “Hôm qua muội bị Đông Lăng Công chúa ép buộc, có sao không? Bị thương ở đâu không?” Vết thương trên cổ đã được vòng cổ che khuất, nàng nhất thời vẫn chưa phát hiện ra.
“Bị vài vết thương nhẹ, cũng không có gì đáng ngại.” Thanh Linh nói.
“Đều do sơ ý của nô tỳ.” Hương Thảo cúi đầu, áy náy nói: “Nô tỳ không phát hiện phụ nhân trải giường đó chính là Đông Lăng Công chúa giả trang, bản thân tự minh dẫn nàng vào phòng ngủ của tiểu thư…”
“Em không cần tự trách, nếu em không dẫn nàng ta vào, nàng ta sẽ tự tìm cách khác vào.” Thanh Linh nói, nha đầu Hương Thảo từ hôm qua luôn miệng nhận lỗi với nàng. Hiện tại lại bắt đầu, Thanh Linh cảm thấy rất bất đắc dĩ, liền mở miệng cắt lời nàng.
Đầu Hương Thảo càng cúi thấp: “Tiểu thư…”
“Được rồi, đừng có nghĩ nhiều, em cùng mọi người ra cửa sau chờ đi.” Thanh Linh phân phó Hương Thảo cùng mấy thị nữ vẫn còn trong phòng: “Bổn tiểu thư có vài lời muốn nói với Quận chúa.”
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn hai người, Lãnh Ngưng mở miệng hỏi: “Muội có việc gì muốn nói với ta?”’
Thanh Linh cười nhẹ: “Muội chỉ muốn thanh tĩnh một chút thôi.”
“Đúng rồi, Đông Lăng Trưởng Công chúa giờ thế nào?” Thanh Linh hỏi, nàng muốn triệu Thư Nghiễn tới nhưng hôm nay là ngày vui của nàng, Thư Nghiễn tới cũng không tiện.
Hôm qua Cơ Khinh Hoa bắt nàng, Tần Liễm vì nàng mà thả nàng tar a khỏi thành, không biết Hoàng Thượng suy nghĩ gì về chuyện này. Tần Liễm giờ còn chưa tới, nàng sợ hắn gặp phải phiền toái gì đó.
Lãnh Ngưng lắc đầu: “Ta không nghe nói tin tức gì của Đông Lăng Trưởng Công chúa. Nghe nói hôm qua có lở tuyết, Tần Thừa tướng và Đông lăng Trưởng Công chúa đều gặp nạn. Trong triều phái nhân mã tới cứu hai người, hôm qua đã cứu được Tần Thừa tướng nhưng không có tin tức gì của Đông Lăng Trưởng Công chúa. Chao ôi! Không phải nàng ta đã bị đè chết đấy chứ?”
“Thời điểm phát sinh sự việc, nếu như nàng ta không kịp chạy, không có người đến cứu nàng ta, nếu hôm qua không bị đè chết thì chính là chết rét.” Thanh Linh nói, nếu như hôm qua Cơ Khinh Hoa dứt khoát rời đi, không khó xử Tần Liễm, cũng không có những chuyện về sau. Đây chính là quả báo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.