Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 30: Thành Thân Phải Làm Sao Bây Giờ?
Sương Nhiễm Tuyết Y
14/09/2016
"Để ta tiếp
tục tìm." Thanh Linh trong lòng Tần Liễm giẫy dụa muốn xuống nước, môi
nàng không một chút máu, miệng vết thương trên cánh tay vẫn tuôn máu ồ
ạt.
Tần Liễm nhìn nữ tử trong lòng bị thương đến mặt đều trắng bệch nhưng vẫn giẫy giụa muốn bổ nhào xuống nước, giữa lông mày lộ ra một loại tính chất quật cường. Không biết vì sao, nơi nào đó trong lòng giống như bị người đâm một châm, đau xót, hai tay dùng sức một cái, hung hăn khóa nàng trong ngực, cảm giác đau xót đó mới có thể giảm bớt.
"Diệp Thanh Linh, ta không cho phép ngươi tự chà đạp bản thân mình tệ như vậy." Hắn lạnh lùng nói, bá đạo và cường thế, mặt hiện lên nét nghiêm túc hiếm có, hoàn toàn mất đi bình thản ôn nhã thường ngày.
Eo Thanh Linh bị hắn sít sao bóp chặt, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm nghị mà bá đạo của hắn, nàng dần dần tỉnh táo lại. Mật chiếu giả bị rơi vào trong nước, dù có tìm được, thì chữ viết đã bị nhòe đến không nhận dạng được, cũng không còn tác dụng gì. Aii, thật sự là đáng tiếc. Lại nhớ đến Trương Tứ vì lấy mật chiếu giả cho nàng mà mất mạng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Nữ tử trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Tần Liễm nhớ ra khẩu khí vừa rồi của mình có chút nghiêm trọng, cho nên lúc mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói hắn phá lệ ôn hòa thong dong: "Thanh Linh chỉ có một người, ngươi làm hư nàng rồi thì lấy ai để bồi thường cho bản tướng đây?" Hắn trêu chọc, giọng nói dừng lại một chút, lại nói: "Trên người ngươi có vết thương, nói cho bản tướng biết ngươi làm rớt vật gì, bản tướng cho người đi tìm giúp ngươi."
"Không cần, dù tìm lại được thì cũng không sử dụng được." Nàng trong lòng hắn rầu rĩ nói.
"Được, vậy thì không tìm." Hắn rốt cuộc cũng không tiếp tục truy vấn nàng làm rớt vật gì nữa, vật có thể khiến nàng không để ý tới vết thương trên tay mà vội vàng nhảy xuống nước, ắt hẳn là quan trọng. Nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn biết vật đó là vật gì, nhiêu đó thôi cũng đã đủ để thấy trong lòng nha đầu này vẫn chưa chịu tin tưởng hắn, chuyện này khiến lòng hắn có một chút buồn bực.
Hắn buông nữ tử trong lòng ra, lệnh cho A Thất vào trong tìm một bộ bố y sạch sẽ. Sau đó băng bó đơn giản cho vết thương trên tay nàng.
Trên thuyền không có y phục của nữ tử, cánh tay nàng lại bị thương, Tần Liễm dứt khoác đưa nàng trở về Hạ Thành.
Trong xe ngựa, Tần Liễm lấy ra thuốc trị thương: "Để ta xem vết thương trên tay ngươi một chút." Hắn không chờ Thanh Linh đồng ý, đã lột ra lớp băng bó vừa rồi, kéo toàn bộ quần áo trên vai nàng xuống, đưa mắt nhìn vào miệng vết thương.
"Không..... Không cần." Hắn kéo quần áo của mình, trong lòng nàng vẫn có chút lúng túng, vội vàng lấy tay của hắn ra, xoay người lại trốn về phía sau.
Thấy nàng lui về phía sau co rúm người lại, Tần Liễn cười bất đắc dĩ một tiếng: "Thanh Linh, ngươi là vị hôn thê của bản tướng, sớm muộn gì bản tướng cũng sẽ nhìn thấy thân thể của ngươi, ngươi kháng cự bản tướng như thế, đến lúc thành thân thì phải làm sao?"
"Thì không phải bây giờ còn chưa thành thân sao? Trước khi thành thân không cho ngươi chạm vào ta." Nàng thật không muốn thành thân với hắn, bây giờ cách ngày thành thân chỉ còn có một khoảng thời gian ngắn, nàng phải nhanh chóng tìm cách lui chuyện hôn sự này.
Hắn thở dài, trên mặt vẫn cười nhẹ như cũ, khẩu khí như đang dỗ dành hài tử nói: "Được, không chạm vào ngươi, ngươi bôi thuốc nhanh lên, ta trước ra ngoài xe ngựa đợi ngươi."
Lúc sắp xuống xe, hắn đột nhiên xoay người tìm một bộ quần áo sạch: "Lát nữa ngươi thay bộ y phục này vào."
Nàng đợi hắn xuống xe, tay cầm y phục hắn vừa đưa, xúc cảm mềm mại của phần vải vóc này mang lại còn tốt hơn cả Thiên Ngân Cẩm. Đồ người này sử dụng, quả thật không có thứ gì mà không hoa lệ tinh xảo, đặc trưng nhất là loại hoa văn màu tím phiền phức kia cũng là được đặc biệt thêu hai mặt, hoa văn thêu ra là loại hoàn mỹ nhất, không cách nào bắt bẻ được.
Chịu đựng đau nhức chỗ vết thương, nàng cố thay cho xong bộ quần áo, hoàn tất việc bôi thuốc, lúc nàng đưa đầu ra ngoài gọi hắn lên xe ngựa thì sắc trời cũng đã tối.
Tiến vào trong thành, nàng sống chết cũng không chịu mặc quần áo của hắn hồi phủ, bắt hắn dừng xe ngựa ở trước một cửa hàng may y phục, bảo hắn về trước. Còn chính mình vào trong điếm quần áo mua y phục thay xong mới đi ra. Nàng cố ý đi vòng vo lẫn quẫn hai ba vòng bên ngoài, thầm chắc chắn không có người đi theo mới vội vàng chạy về chỗ của Hoán Y.
"Hoán Hoán, Vô Ảnh đã trở về chưa?" Lúc Thanh Linh đi vào, Hoán Y vẫn đang sửa soạn lại đống dược liệu bề bộn, nghe vậy, nàng ta cũng không ngẩng đầu lên.
"Không có, vài ngày nay ta cũng không thấy nàng, ngươi tìm nàng có việc gì sao?" Từ lúc Thanh Linh đến gần, nàng đã ngửi thấy được mùi máu tươi, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy sắc mặt Thanh Linh tái nhợt như tờ giấy, thân là một thầy thuốc, nàng liền nhận ra trên người Thanh Linh có thương, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"
Thanh Linh gật đầu: "Ừ, có bị thương, nhưng đã được bôi dược, bây giờ đã không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi."
Hoán Y vừa dứt lời, giọng nói Vô Ảnh liền truyền từ bên ngoài vào: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Sau tiếng nói người cũng bước vào cửa.
Thấy Vô Ảnh trở lại, Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, Vô Ảnh rốt cuộc không xảy ra chuyện lớn gì, thật tốt: "Ta không sao, chỉ là đồ đã mất rồi thôi." Nàng rũ mắt xuống, áy náy nói.
"Làm mất vật gì sao?" Hoán Y hỏi, nàng ta không hề biết gì về sự tồn tại của mật chiếu giả, chuyện Thanh Linh và Vô Ảnh cùng đi lấy mật chiếu giả càng không.
"Không có gì, chỉ là đồ Vô Ảnh tặng ta để phòng thân nhưng ta lại không cẩn thận làm mất." Thanh Linh không muốn Hoán Y bị cuốn vào những chuyện này, nàng hy vọng Hoán Y chỉ nên ở y quán, yên bình sống qua ngày là tốt rồi.
"Nhìn bộ dáng uể oải sắp khóc của ngươi, ta còn tưởng ngươi làm mất vật gì trọng yếu lắm vậy." Hoán Y vừa sửa sang lại dược liệu trong tay vừa nói.
"Hoán Hoán, ngươi đi làm bánh hoa quế nhân đậu đỏ cho ta được không, ta muốn ăn." Thanh Linh ôm cánh tay Hoán Y làm nũng nói.
"Ngươi nha, vừa đến chỗ ta là chỉ biết tìm ăn." Hoán Y vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói, bỏ dược liệu trong tay xuống, xuống bếp làm điểm tâm.
"Vô Ảnh, ngươi dùng cách nào để trốn ra?" Thanh Linh lừa Hoán Y ra ngoài rồi hỏi.
Vô Ảnh giải thích nói, sau khi Thanh Linh rời đi, các hắc y nhân kia không muốn dây dưa lâu với nàng ta. Tất cả đều chuyển hướng đuổi theo Thanh Linh. Vô Ảnh muốn ngăn cản, nhưng cũng ngăn cản đối phương được một trận mà thôi. Vô Ảnh lại tiếp tục bị lạc ở trên núi, lúc tìm được đường ra thì sắc trời cũng đã tối, còn phát hiện được xác hắc y nhân trôi lềnh bềnh trên mặt sông, nàng đã mơ hồ đoán được Thanh Linh bình an trở về, nên nhanh chóng chạy về Hạ Thành xem Thanh Linh có trở lại hay chưa.
Mấy hắc y nhân đột nhiên nhảy ra kia rốt cuộc là do ai phái tới? Vì sao lại không hạ sát chiêu với các nàng? Tần Liễm xuất hiện ở bờ sông có phải là trùng hợp hay không? Đủ các loại nghi vấn, Thanh Linh rối rắm như tơ vò.
Sau khi Thanh Linh xuống xe ngựa, Tần Liễm cũng lập tức trở về Tướng phủ.
Trong đại sảnh Tướng phủ, Khuyết Ngọc một thân hồng y như lửa, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ, tóc đen xõa sau người, bóng loáng mềm mại như tán liễu tháng ba, khoác lên tơ gấm, cổ ngọc ngàn năm ôn nhuận.
"Trong sổ nhỏ kia viết cái gì?" Tần Liễm thong dong ưu nhã rảo bước đi vào đại sảnh, trực tiếp hỏi.
"Ngươi tự mình xem một chút đi." Khuyết Ngọc móc từ trong ống tay áo huyền sa vân màu đỏ ra một sổ nhỏ vàng óng ánh, ném về phía Tần Liễm.
Tần Liễm bắt được sổ nhỏ, vừa mở ra xem, khóe môi liền nhếch lên thành một vòng cung duyên dáng: "Mạch Chiêu Nam chết quả nhiên là do có kẻ giở trò ở sau lưng." Nhìn kĩ, cuốn sổ nhỏ bên ngoài màu vàng kim hắn đang cầm trong tay đúng là mật chiếu giả mà Thanh Linh đánh rơi.
Trên thuyền, khi Thanh Linh đẩy hắn ra để tránh né ám khí, hắn đã phát hiện ra trong ngực nàng có vật khác thường, đợi ám khí bay tới lần nữa, hắn mới âm thầm lấy mật chiếu giả trong ngực nàng ra, vì không để cho nàng phát giác ra đồ đã mất ngay lúc đó, nên hắn mới nhanh chóng ôm nàng kéo vào trong nước.
Lúc rơi xuống nước thừa dịp nàng không chú ý, hắn thầm vận nội công bắn mật chiếu giả về cho Khuyết Ngọc.
Tần Liễm nhìn nữ tử trong lòng bị thương đến mặt đều trắng bệch nhưng vẫn giẫy giụa muốn bổ nhào xuống nước, giữa lông mày lộ ra một loại tính chất quật cường. Không biết vì sao, nơi nào đó trong lòng giống như bị người đâm một châm, đau xót, hai tay dùng sức một cái, hung hăn khóa nàng trong ngực, cảm giác đau xót đó mới có thể giảm bớt.
"Diệp Thanh Linh, ta không cho phép ngươi tự chà đạp bản thân mình tệ như vậy." Hắn lạnh lùng nói, bá đạo và cường thế, mặt hiện lên nét nghiêm túc hiếm có, hoàn toàn mất đi bình thản ôn nhã thường ngày.
Eo Thanh Linh bị hắn sít sao bóp chặt, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nghiêm nghị mà bá đạo của hắn, nàng dần dần tỉnh táo lại. Mật chiếu giả bị rơi vào trong nước, dù có tìm được, thì chữ viết đã bị nhòe đến không nhận dạng được, cũng không còn tác dụng gì. Aii, thật sự là đáng tiếc. Lại nhớ đến Trương Tứ vì lấy mật chiếu giả cho nàng mà mất mạng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở.
Nữ tử trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Tần Liễm nhớ ra khẩu khí vừa rồi của mình có chút nghiêm trọng, cho nên lúc mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói hắn phá lệ ôn hòa thong dong: "Thanh Linh chỉ có một người, ngươi làm hư nàng rồi thì lấy ai để bồi thường cho bản tướng đây?" Hắn trêu chọc, giọng nói dừng lại một chút, lại nói: "Trên người ngươi có vết thương, nói cho bản tướng biết ngươi làm rớt vật gì, bản tướng cho người đi tìm giúp ngươi."
"Không cần, dù tìm lại được thì cũng không sử dụng được." Nàng trong lòng hắn rầu rĩ nói.
"Được, vậy thì không tìm." Hắn rốt cuộc cũng không tiếp tục truy vấn nàng làm rớt vật gì nữa, vật có thể khiến nàng không để ý tới vết thương trên tay mà vội vàng nhảy xuống nước, ắt hẳn là quan trọng. Nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn biết vật đó là vật gì, nhiêu đó thôi cũng đã đủ để thấy trong lòng nha đầu này vẫn chưa chịu tin tưởng hắn, chuyện này khiến lòng hắn có một chút buồn bực.
Hắn buông nữ tử trong lòng ra, lệnh cho A Thất vào trong tìm một bộ bố y sạch sẽ. Sau đó băng bó đơn giản cho vết thương trên tay nàng.
Trên thuyền không có y phục của nữ tử, cánh tay nàng lại bị thương, Tần Liễm dứt khoác đưa nàng trở về Hạ Thành.
Trong xe ngựa, Tần Liễm lấy ra thuốc trị thương: "Để ta xem vết thương trên tay ngươi một chút." Hắn không chờ Thanh Linh đồng ý, đã lột ra lớp băng bó vừa rồi, kéo toàn bộ quần áo trên vai nàng xuống, đưa mắt nhìn vào miệng vết thương.
"Không..... Không cần." Hắn kéo quần áo của mình, trong lòng nàng vẫn có chút lúng túng, vội vàng lấy tay của hắn ra, xoay người lại trốn về phía sau.
Thấy nàng lui về phía sau co rúm người lại, Tần Liễn cười bất đắc dĩ một tiếng: "Thanh Linh, ngươi là vị hôn thê của bản tướng, sớm muộn gì bản tướng cũng sẽ nhìn thấy thân thể của ngươi, ngươi kháng cự bản tướng như thế, đến lúc thành thân thì phải làm sao?"
"Thì không phải bây giờ còn chưa thành thân sao? Trước khi thành thân không cho ngươi chạm vào ta." Nàng thật không muốn thành thân với hắn, bây giờ cách ngày thành thân chỉ còn có một khoảng thời gian ngắn, nàng phải nhanh chóng tìm cách lui chuyện hôn sự này.
Hắn thở dài, trên mặt vẫn cười nhẹ như cũ, khẩu khí như đang dỗ dành hài tử nói: "Được, không chạm vào ngươi, ngươi bôi thuốc nhanh lên, ta trước ra ngoài xe ngựa đợi ngươi."
Lúc sắp xuống xe, hắn đột nhiên xoay người tìm một bộ quần áo sạch: "Lát nữa ngươi thay bộ y phục này vào."
Nàng đợi hắn xuống xe, tay cầm y phục hắn vừa đưa, xúc cảm mềm mại của phần vải vóc này mang lại còn tốt hơn cả Thiên Ngân Cẩm. Đồ người này sử dụng, quả thật không có thứ gì mà không hoa lệ tinh xảo, đặc trưng nhất là loại hoa văn màu tím phiền phức kia cũng là được đặc biệt thêu hai mặt, hoa văn thêu ra là loại hoàn mỹ nhất, không cách nào bắt bẻ được.
Chịu đựng đau nhức chỗ vết thương, nàng cố thay cho xong bộ quần áo, hoàn tất việc bôi thuốc, lúc nàng đưa đầu ra ngoài gọi hắn lên xe ngựa thì sắc trời cũng đã tối.
Tiến vào trong thành, nàng sống chết cũng không chịu mặc quần áo của hắn hồi phủ, bắt hắn dừng xe ngựa ở trước một cửa hàng may y phục, bảo hắn về trước. Còn chính mình vào trong điếm quần áo mua y phục thay xong mới đi ra. Nàng cố ý đi vòng vo lẫn quẫn hai ba vòng bên ngoài, thầm chắc chắn không có người đi theo mới vội vàng chạy về chỗ của Hoán Y.
"Hoán Hoán, Vô Ảnh đã trở về chưa?" Lúc Thanh Linh đi vào, Hoán Y vẫn đang sửa soạn lại đống dược liệu bề bộn, nghe vậy, nàng ta cũng không ngẩng đầu lên.
"Không có, vài ngày nay ta cũng không thấy nàng, ngươi tìm nàng có việc gì sao?" Từ lúc Thanh Linh đến gần, nàng đã ngửi thấy được mùi máu tươi, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy sắc mặt Thanh Linh tái nhợt như tờ giấy, thân là một thầy thuốc, nàng liền nhận ra trên người Thanh Linh có thương, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương sao?"
Thanh Linh gật đầu: "Ừ, có bị thương, nhưng đã được bôi dược, bây giờ đã không có gì đáng ngại."
"Vậy là tốt rồi."
Hoán Y vừa dứt lời, giọng nói Vô Ảnh liền truyền từ bên ngoài vào: "Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Sau tiếng nói người cũng bước vào cửa.
Thấy Vô Ảnh trở lại, Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm, Vô Ảnh rốt cuộc không xảy ra chuyện lớn gì, thật tốt: "Ta không sao, chỉ là đồ đã mất rồi thôi." Nàng rũ mắt xuống, áy náy nói.
"Làm mất vật gì sao?" Hoán Y hỏi, nàng ta không hề biết gì về sự tồn tại của mật chiếu giả, chuyện Thanh Linh và Vô Ảnh cùng đi lấy mật chiếu giả càng không.
"Không có gì, chỉ là đồ Vô Ảnh tặng ta để phòng thân nhưng ta lại không cẩn thận làm mất." Thanh Linh không muốn Hoán Y bị cuốn vào những chuyện này, nàng hy vọng Hoán Y chỉ nên ở y quán, yên bình sống qua ngày là tốt rồi.
"Nhìn bộ dáng uể oải sắp khóc của ngươi, ta còn tưởng ngươi làm mất vật gì trọng yếu lắm vậy." Hoán Y vừa sửa sang lại dược liệu trong tay vừa nói.
"Hoán Hoán, ngươi đi làm bánh hoa quế nhân đậu đỏ cho ta được không, ta muốn ăn." Thanh Linh ôm cánh tay Hoán Y làm nũng nói.
"Ngươi nha, vừa đến chỗ ta là chỉ biết tìm ăn." Hoán Y vẻ mặt bất đắc dĩ cười nói, bỏ dược liệu trong tay xuống, xuống bếp làm điểm tâm.
"Vô Ảnh, ngươi dùng cách nào để trốn ra?" Thanh Linh lừa Hoán Y ra ngoài rồi hỏi.
Vô Ảnh giải thích nói, sau khi Thanh Linh rời đi, các hắc y nhân kia không muốn dây dưa lâu với nàng ta. Tất cả đều chuyển hướng đuổi theo Thanh Linh. Vô Ảnh muốn ngăn cản, nhưng cũng ngăn cản đối phương được một trận mà thôi. Vô Ảnh lại tiếp tục bị lạc ở trên núi, lúc tìm được đường ra thì sắc trời cũng đã tối, còn phát hiện được xác hắc y nhân trôi lềnh bềnh trên mặt sông, nàng đã mơ hồ đoán được Thanh Linh bình an trở về, nên nhanh chóng chạy về Hạ Thành xem Thanh Linh có trở lại hay chưa.
Mấy hắc y nhân đột nhiên nhảy ra kia rốt cuộc là do ai phái tới? Vì sao lại không hạ sát chiêu với các nàng? Tần Liễm xuất hiện ở bờ sông có phải là trùng hợp hay không? Đủ các loại nghi vấn, Thanh Linh rối rắm như tơ vò.
Sau khi Thanh Linh xuống xe ngựa, Tần Liễm cũng lập tức trở về Tướng phủ.
Trong đại sảnh Tướng phủ, Khuyết Ngọc một thân hồng y như lửa, khuôn mặt tuấn mỹ quyến rũ, tóc đen xõa sau người, bóng loáng mềm mại như tán liễu tháng ba, khoác lên tơ gấm, cổ ngọc ngàn năm ôn nhuận.
"Trong sổ nhỏ kia viết cái gì?" Tần Liễm thong dong ưu nhã rảo bước đi vào đại sảnh, trực tiếp hỏi.
"Ngươi tự mình xem một chút đi." Khuyết Ngọc móc từ trong ống tay áo huyền sa vân màu đỏ ra một sổ nhỏ vàng óng ánh, ném về phía Tần Liễm.
Tần Liễm bắt được sổ nhỏ, vừa mở ra xem, khóe môi liền nhếch lên thành một vòng cung duyên dáng: "Mạch Chiêu Nam chết quả nhiên là do có kẻ giở trò ở sau lưng." Nhìn kĩ, cuốn sổ nhỏ bên ngoài màu vàng kim hắn đang cầm trong tay đúng là mật chiếu giả mà Thanh Linh đánh rơi.
Trên thuyền, khi Thanh Linh đẩy hắn ra để tránh né ám khí, hắn đã phát hiện ra trong ngực nàng có vật khác thường, đợi ám khí bay tới lần nữa, hắn mới âm thầm lấy mật chiếu giả trong ngực nàng ra, vì không để cho nàng phát giác ra đồ đã mất ngay lúc đó, nên hắn mới nhanh chóng ôm nàng kéo vào trong nước.
Lúc rơi xuống nước thừa dịp nàng không chú ý, hắn thầm vận nội công bắn mật chiếu giả về cho Khuyết Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.