Chương 39: Hình như thích anh
Trúc Dĩ
28/01/2019
Lúc này, Thư Niệm cũng biết được cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.
Năm ngoái, vào lễ mừng năm mới, cô đã từng xem qua một đoạn kịch, bên
trong đó có một đoạn lời thoại như vậy, cảnh đó nói về tình cảm thầm mến một người.
Khi nhìn thấy đối phương thì sẽ cảm thấy vui vẻ, tâm trạng mệt mỏi của một ngày cũng tan biến hết.
Trước đây, đơn giản chỉ cần nói chuyện phiếm.Hiện tại mỗi câu nói cần phải nghĩ thật lâu, thật cẩn trọng mới dám nói ra khỏi miệng.
Sẽ bởi vì một câu nói của anh ý, một cử chỉ nhỏ cũng khiến bản thân mơ mộng cả ngày.
Chỉ cần anh ấy lại gần hơn một chút,rồi anh ấy làm bất kì một cử chỉ nào, đều cảm thấy trong lòng vui như con nai nhỏ chạy loạn, thở gấp, giống như pháo hoa sặc sỡ đủ màu nổ tung giữa không gian.
Tâm trạng gần đây của cô cùng với những tâm trạng trên đều y như nhau. Thư Niệm có thể từ những điều đó, ngộ ra rất nhiều điều.
Nhưng, không thể không thừa nhận.
Cô hình như cũng thích Tạ Như Hạc
Càng lâu, dường như cô càng đắm chìm trong ảo giác.
Bọn họ đang nói chuyện yêu đương.
Thư Niệm đưa tay nhận lấy chiếc bánh ngọt từ tay anh, tự mình ăn. Cô biết mình không biết nói dối, rất sợ mình bị phát hiện điểm không được tự nhiên, dứt khoát cũng không nói một tiếng.
Mặc dù hành động này của Tạ Như Hạc khiến cho cô mông lung mơ màng. Đến khi cô nhìn lại lại thấy cử chỉ này cực kì mập mờ.
Mặc dù thế, cô cũng không dám hỏi.
Tình trạng của Tạ Như Hạc chuyển biến đã khá tốt rồi, không lâu sau anh có thể khỏi hẳn.
Cho đến thời điểm này, anh sẽ không cần lại ngây ngốc, suốt ngày ở trong nhà, Bởi vì mình có chỗ thiếu hụt mà cảm thấy tư ti tuyệt vọng. Anh có thể đi ra ngoài đón ánh nắng mặt trời, đùa giỡn mèo hoang ven đường, ôm cả thế giới này.
Đối với Tạ Như Hạc, chuyện này cứ như là chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong cuộc đời của anh.
Tuy rằng, người khác nói tính tình anh không tốt. Nhưng cùng chung đụng với anh một khoảng thời gian này, Thư Niệm cho rằng anh không giống với lời đồn. Diện mạo tốt, bối cảnh gia đình tốt, về phương diện năng lực công việc thì xuất sắc.
Anh chói mắt như vậy lại khiến người ta cảm thấy bị lu mờ.
Tuy Thư Niệm biết mấy thứ đó với cô là không cần thiết, nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti.
Cảm thấy hành động hiện tại của anh bây giờ, có lẽ chỉ là vì sớm chiều ở cùng nhau nên trong tâm sinh ra một chút xíu ỷ lại cùng tình cảm, nhưng thực tế đây chưa hẳn là cảm giác thích một người.
Thấy một màn này, Phương Văn Thừa ngồi bên một ghế salon khác đột nhiên phát hiện sự hiện hữu của hắn có phải quá dư thừa không. Bên đó cả một bầu trời là màu hồng phấn, hắn ngồi đó chính là một cái bóng đèn với một năng lượng vô cùng lớn.
Hắn cuối cùng cũng có tự giác: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Trong phòng, thoáng cái chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thư Niệm còn đắm chìm trong suy nghĩ,lung tung cắn bánh ngọt, ăn từng chút một như con chuột, lại không phát ra âm thanh.
Tẻ ngắt.
Tạ Như Hạc di chuyển một chút, dựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn cô.
Nhận thấy tầm mắt của anh, Thư Niệm cắn một miếng bánh cuối cùng rồi hướng Tạ Như Hạc nói: " Tôi đi lấy cho anh chén nước nha, đi bên ngoài lâu như vậy chắc anh mệt lắm rồi."
Thư Niệm đạng định đứng lên thì phát hiện dưới chân mình không mang dép.
Cô thích đi chân trần. Ở nhà, bình thường cô đi dép đều theo bản năng đá bay giầy dép ra, không muốn yêu cầu bản thân mình sửa lại tật xấu này. Nhưng đó là khi cô ở một mình thì sẽ như vậy.
Thư Niệm không nghĩ cô trước mặt Tạ Như Hạc sẽ như vậy.
Cô có chút ngượng ngùng, cho là nó ở phía dưới bàn trà, liền đưa chân duỗi đến đó tìm một chút, xem có thấy hay không.
Sau một lúc, Tạ Như Hạc nghiêng người, đôi con ngươi sâu hút không thấy đáy. Anh từ dưới ghế salon lấy ra một đôi dép, đưa đến trước mặt của Thư Niệm.
Làm xong một loạt động tác, Tạ Như Hạc quay lại tự lưng vào ghế dựa, trông có vẻ lười biếng mà cao quý. Anh rũ mi mắt xuống, dùng giọng điệu như thường, bình tĩnh nói: " Em thích đá dép về sau."
------
Lần này đến đây, Thư Niệm chủ yếu muốn gặp anh, cùng anh nói chuyện phiếm và tiến hành trị liệu. Phần lớn đều là chuyện mọi khi hay làm, giống như cuộc gặp mặt giữa bạn bè.
Nhưng cô giờ này lại không biết nên nói gì.
Chuyện muốn nói, hình như trước đây đều đã nói qua với anh.
Nói đến hồi phục, Tạ Như Hạc vừa đi được một đoạn dài ở bên ngoài. Hơn nữa, trước đều là nói chuyện quên thời gian, cô chợt hiểu ra chuyện huấn luyện hồi phục sức khỏe của anh sớm muộn cũng sẽ hoàn thành.
Cho nên, hiện tại anh có lẽ là vừa mới hoàn thành huấn luyện không bao lâu.
Bầu không khí lúng túng ấy kéo dài một lúc.
Tìm cho mình chút chuyện để làm, Thư Niệm vừa ăn xong bốn chiếc bánh ngọt, cái bụng cô no căng, không thể ăn được nữa. Cô thực sự không nhịn được mở miệng:" Anh không ăn sao?"
Tạ Như Hạc nâng mí mắt lên, quét mắt về phía hai chiếc bánh còn dư lại trên bàn: "Em ăn đi."
Thư Niệm thật thà nói: " Tôi ăn không nhiều như vậy."
Tạ Như Hạc nhàn nhạt như trước:" Ăn không được thì thôi, hai chiếc còn lại thì không phải là để lại cho Phương Văn Thừa sao?" (Leo: Phương ca,... anh có lộc ăn rồi kìa.....:v:v Phương ca: bánh này ta không được ăn, ngươi đọc phía dưới sẽ biết * tủi thân*.... Tạ Như Hạc * liếc mắt*..... Phương ca và Leo *xách dép chạy*)
Nghe xong, Thư Niệm hạ giọng, do dự nói: "Chúng ta không để cho anh ta không được à?"
"...."Tạ Như Hạc dừng lại: "Cái gì?"
"Hay là.." Thư Niệm thật thà nói: "Nếu như anh muốn ăn, tôi sẽ không để lại cho Phương trợ lý nữa."
Khóe môi Tạ Như Hạc cong lên, thanh âm kéo dài, âm cuối còn lên cao chút.
"Không để lại cho anh ta, mà cho tôi?"
Thư Niệm gật đầu.
Tạ Như Hạc nói: "Được."
Thư Niệm có chút mờ mịt:" Cái gì được?"
Anh nhìn lại, cặp mắt đào hoa thâm thúy, hơi cong lên. Giọng nói mang chút ý cười, thanh âm lạnh lùng không hiểu sao mang theo chút dịu dàng cùng cưng chiều trả lời cô: "Chúng ta không cần phải để lại cho anh ta." (Leo: poor anh Phương:v)
------
Ngồi được một lúc, Tạ Như Hạc không giữ lại cô nữa. Tình trạng của anh bây giờ không thể lái xe, đành gọi điện thoại cho Phương Văn Thừa trở về làm tài xế, đưa Thư Niệm về.
Lần này Tạ Như Hạc không giống như ngày thường, sẽ ngồi ngây ngô ở trong nhà. Anh cùng cô đi ra cửa, cũng không ngồi xe đẩy.
Thư Niệm không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh có việc nên cần phải ra ngoài.
Xe chạy một đường đưa Thư Niệm vào trong tiểu khu.
Thư Niệm nói tạm biệt với họ rồi xuống xe. Xong lúc xoay người đi vào nhà, liền nghe thấy phía sau lưng có tiếng mở cửa xe. Cô vô thức quay đầu lại thấy Tạ Như Hạc cũng từ trong xe đi ra.
Thư Niệm nói: " Anh sao lại..."
Lời của cô bị động tĩnh trong nhà cắt đứt.
Thư Niệm theo tiếng động nhìn vào thì thấy Hạ Hữu vẻ mặt cáu kỉnh áp giải một người đàn ông dáng nhỏ, gầy từ trong nhà ra cửa lớn, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ: " giỏi nhỉ, dám ban ngày ban mặt đi trộm nhà người ta? Lại trộm trên địa bàn của tôi?
"...."
"Anh trộm mà không nhìn nhà sao?" Hạ Hựu thực sự là vui vẻ:" không biết lão tử tôi là cảnh sát sao?"
Người đàn ông bị áp giải kia ngạc nhiên, vẻ mặt như hoàn toàn không biết. Trong nháy mắt liền cầu khẩn:"Đồng chí cảnh sát! Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý! Nhất định sẽ chú ý!..."
"Chú ý cái gì chứ? Chú ý không.... trộm của nhà cảnh sát nữa sao?" Hạ Hữu mắng:" Loại đầu óc này mà còn muốn đi trộm nữa, anh lấy đâu ra lá gan đó?"
Ánh mắt liền chú ý đến thân ảnh của Thư Niệm,Hạ Hữu nhìn lại: "Ôi chao, đã trở về rồi sao?"
Nhìn cuộc vui trước mặt này, Thư Niệm lúng ta lúng túng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trước đây không phải đã bảo cô chú ý một chút sao? Trộm xung quanh đây là hung hăng ngang ngược nhất." Hạ Hựu cười lạnh, hất cằm chỉ chỉ người đàn ông kia "Tám chín phần đều là kẻ ngu si kia làm"
"....." Người đàn ông liền phủ nhận "Không phải! Đồng chí cảnh sát! Tôi đây là lần đầu tiên!"
"Được rồi, câm miệng." Hạ Hựu không nói nhảm nữa, vừa rút điện thoại vừa đi ra ngoài, "Bắt ai cũng đều nói giống như anh, quả thực là lần đầu tiên..."
Thanh âm dần đi xa.
Tạ Như Hạc đã đi tới, cau mày hỏi:" Xung quanh em rất nhiều trộm sao?"
"Có lẽ là vậy..." Không nghĩ đến trộm lại đột nhập vào nhà Hạ Hữu. Thư Niệm cũng không biết chiếc khóa phòng mình có hữu dụng hay không. Cô mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm đang lo lắng, nhỏ giọng nói:" Nhưng mà không có việc gì, đã bị bắt."
Nét mặt Tạ Như Hạc vẫn nghiêm túc như cũ, muốn nói đôi chút.
Đúng lúc này từ phía cửa lớn có một người phụ nữ đi ra, đeo một chiếc kính râm thật to, lộ ra chiếc mũi khéo léo và đôi môi đầy đặn, nhìn qua có vẻ quen mắt.
Người phụ nữ bước đi vội vội vàng vàng, nhưng lại chú ý đến bọn họ bên này. Bỗng dừng lại, cô ta tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt dài, màu môi diêm dúa như máu. đẹp vô cùng.
Cô ta câu khóe môi, cùng cháo hỏi với Thư Niệm: "Em gái nhỏ?"
Thư Niệm nhận ra cô ta là ai.
Là Kha Dĩ Tình.
Thư Niệm sửng sốt một chút: "Tại sao chị ở đây?"
Kha Dĩ Tình không trả lời câu hỏi của cô: "Em ở nơi này à?"
Thư Niệm gật đầu.
Sau đó, Kha Dĩ Tình mới chú ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh Thư Niệm, thở dài nói:" Bạn trai à?"
Bất ngờ gặp mặt, Thư Niệm đột nhiên nhớ lại những gì mà Kha Dĩ Tình đã nói với cô trước kia. Lúc đó không để ý gì, nhưng lúc này nhớ tới thì biết chắc mọi thứ đều là giả, không hiểu sao có chút khó chịu trong lòng.
Không biết cái gì quấy phá ở trong lòng, Thư Niệm nhỏ giọng nói:" Anh ấy là thầy A Hạc."
"...." Nụ cười trên mặt Kha Dĩ Tình cứng đờ:" Cái gì?"
Không đợi Thư Niệm nói lại lần nữa, Kha Dĩ Tình mạnh mẽ nắm cổ tay cô, đem cô kéo sang một bên, thấp giọng hỏi: "Em nói người đàn ông kia chính xác là A Hạc?"
Vừa nói xong, Thư Niệm liền hối hận. Cảm thấy mình tiết lộ thân phận của Tạ Như Hạc vậy là không tốt. Cô chật vật nghĩ nên giải thích làm sao: "Em vừa..."
"Là như này, em gái nhỏ." Kha Dĩ Tình cắt đứt lời nói của cô, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, giải thích:" Chị nghĩ mỗi người đều có một tiêu chuẩn vẻ ngoài nhất định, người khác nghĩ người này đẹp, chị lại thấy vẫn xấu..."
"..."
Nói đến đây, Kha Dĩ Tình dừng lại, đột nhiên hỏi: "Hai người là một đôi à?"
Nghe nói vậy, mặt Thư Niệm hơi nóng:"Không, không phải..."
Ka Dĩ Tình trầm mặc một hồi, lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp hơn cả nữ sinh của Tạ Như Hạc, tiếp tục nói:"A! Như vậy là tốt rồi. Giống như chị đã nói với em ngày đó, em còn nhớ chứ? A Hạc thực sự là kẻ làm người ta khó chịu..."
Ngừng vài giây.
Kha Dĩ Tình thực sự không nói được nữa, đột nhiên đổi giọng:" Được, chị là đang cố chấp."
Thư Niệm: "..."
Khi nhìn thấy đối phương thì sẽ cảm thấy vui vẻ, tâm trạng mệt mỏi của một ngày cũng tan biến hết.
Trước đây, đơn giản chỉ cần nói chuyện phiếm.Hiện tại mỗi câu nói cần phải nghĩ thật lâu, thật cẩn trọng mới dám nói ra khỏi miệng.
Sẽ bởi vì một câu nói của anh ý, một cử chỉ nhỏ cũng khiến bản thân mơ mộng cả ngày.
Chỉ cần anh ấy lại gần hơn một chút,rồi anh ấy làm bất kì một cử chỉ nào, đều cảm thấy trong lòng vui như con nai nhỏ chạy loạn, thở gấp, giống như pháo hoa sặc sỡ đủ màu nổ tung giữa không gian.
Tâm trạng gần đây của cô cùng với những tâm trạng trên đều y như nhau. Thư Niệm có thể từ những điều đó, ngộ ra rất nhiều điều.
Nhưng, không thể không thừa nhận.
Cô hình như cũng thích Tạ Như Hạc
Càng lâu, dường như cô càng đắm chìm trong ảo giác.
Bọn họ đang nói chuyện yêu đương.
Thư Niệm đưa tay nhận lấy chiếc bánh ngọt từ tay anh, tự mình ăn. Cô biết mình không biết nói dối, rất sợ mình bị phát hiện điểm không được tự nhiên, dứt khoát cũng không nói một tiếng.
Mặc dù hành động này của Tạ Như Hạc khiến cho cô mông lung mơ màng. Đến khi cô nhìn lại lại thấy cử chỉ này cực kì mập mờ.
Mặc dù thế, cô cũng không dám hỏi.
Tình trạng của Tạ Như Hạc chuyển biến đã khá tốt rồi, không lâu sau anh có thể khỏi hẳn.
Cho đến thời điểm này, anh sẽ không cần lại ngây ngốc, suốt ngày ở trong nhà, Bởi vì mình có chỗ thiếu hụt mà cảm thấy tư ti tuyệt vọng. Anh có thể đi ra ngoài đón ánh nắng mặt trời, đùa giỡn mèo hoang ven đường, ôm cả thế giới này.
Đối với Tạ Như Hạc, chuyện này cứ như là chuyện xảy ra ngoài ý muốn trong cuộc đời của anh.
Tuy rằng, người khác nói tính tình anh không tốt. Nhưng cùng chung đụng với anh một khoảng thời gian này, Thư Niệm cho rằng anh không giống với lời đồn. Diện mạo tốt, bối cảnh gia đình tốt, về phương diện năng lực công việc thì xuất sắc.
Anh chói mắt như vậy lại khiến người ta cảm thấy bị lu mờ.
Tuy Thư Niệm biết mấy thứ đó với cô là không cần thiết, nhưng cô vẫn cảm thấy tự ti.
Cảm thấy hành động hiện tại của anh bây giờ, có lẽ chỉ là vì sớm chiều ở cùng nhau nên trong tâm sinh ra một chút xíu ỷ lại cùng tình cảm, nhưng thực tế đây chưa hẳn là cảm giác thích một người.
Thấy một màn này, Phương Văn Thừa ngồi bên một ghế salon khác đột nhiên phát hiện sự hiện hữu của hắn có phải quá dư thừa không. Bên đó cả một bầu trời là màu hồng phấn, hắn ngồi đó chính là một cái bóng đèn với một năng lượng vô cùng lớn.
Hắn cuối cùng cũng có tự giác: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Trong phòng, thoáng cái chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thư Niệm còn đắm chìm trong suy nghĩ,lung tung cắn bánh ngọt, ăn từng chút một như con chuột, lại không phát ra âm thanh.
Tẻ ngắt.
Tạ Như Hạc di chuyển một chút, dựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn cô.
Nhận thấy tầm mắt của anh, Thư Niệm cắn một miếng bánh cuối cùng rồi hướng Tạ Như Hạc nói: " Tôi đi lấy cho anh chén nước nha, đi bên ngoài lâu như vậy chắc anh mệt lắm rồi."
Thư Niệm đạng định đứng lên thì phát hiện dưới chân mình không mang dép.
Cô thích đi chân trần. Ở nhà, bình thường cô đi dép đều theo bản năng đá bay giầy dép ra, không muốn yêu cầu bản thân mình sửa lại tật xấu này. Nhưng đó là khi cô ở một mình thì sẽ như vậy.
Thư Niệm không nghĩ cô trước mặt Tạ Như Hạc sẽ như vậy.
Cô có chút ngượng ngùng, cho là nó ở phía dưới bàn trà, liền đưa chân duỗi đến đó tìm một chút, xem có thấy hay không.
Sau một lúc, Tạ Như Hạc nghiêng người, đôi con ngươi sâu hút không thấy đáy. Anh từ dưới ghế salon lấy ra một đôi dép, đưa đến trước mặt của Thư Niệm.
Làm xong một loạt động tác, Tạ Như Hạc quay lại tự lưng vào ghế dựa, trông có vẻ lười biếng mà cao quý. Anh rũ mi mắt xuống, dùng giọng điệu như thường, bình tĩnh nói: " Em thích đá dép về sau."
------
Lần này đến đây, Thư Niệm chủ yếu muốn gặp anh, cùng anh nói chuyện phiếm và tiến hành trị liệu. Phần lớn đều là chuyện mọi khi hay làm, giống như cuộc gặp mặt giữa bạn bè.
Nhưng cô giờ này lại không biết nên nói gì.
Chuyện muốn nói, hình như trước đây đều đã nói qua với anh.
Nói đến hồi phục, Tạ Như Hạc vừa đi được một đoạn dài ở bên ngoài. Hơn nữa, trước đều là nói chuyện quên thời gian, cô chợt hiểu ra chuyện huấn luyện hồi phục sức khỏe của anh sớm muộn cũng sẽ hoàn thành.
Cho nên, hiện tại anh có lẽ là vừa mới hoàn thành huấn luyện không bao lâu.
Bầu không khí lúng túng ấy kéo dài một lúc.
Tìm cho mình chút chuyện để làm, Thư Niệm vừa ăn xong bốn chiếc bánh ngọt, cái bụng cô no căng, không thể ăn được nữa. Cô thực sự không nhịn được mở miệng:" Anh không ăn sao?"
Tạ Như Hạc nâng mí mắt lên, quét mắt về phía hai chiếc bánh còn dư lại trên bàn: "Em ăn đi."
Thư Niệm thật thà nói: " Tôi ăn không nhiều như vậy."
Tạ Như Hạc nhàn nhạt như trước:" Ăn không được thì thôi, hai chiếc còn lại thì không phải là để lại cho Phương Văn Thừa sao?" (Leo: Phương ca,... anh có lộc ăn rồi kìa.....:v:v Phương ca: bánh này ta không được ăn, ngươi đọc phía dưới sẽ biết * tủi thân*.... Tạ Như Hạc * liếc mắt*..... Phương ca và Leo *xách dép chạy*)
Nghe xong, Thư Niệm hạ giọng, do dự nói: "Chúng ta không để cho anh ta không được à?"
"...."Tạ Như Hạc dừng lại: "Cái gì?"
"Hay là.." Thư Niệm thật thà nói: "Nếu như anh muốn ăn, tôi sẽ không để lại cho Phương trợ lý nữa."
Khóe môi Tạ Như Hạc cong lên, thanh âm kéo dài, âm cuối còn lên cao chút.
"Không để lại cho anh ta, mà cho tôi?"
Thư Niệm gật đầu.
Tạ Như Hạc nói: "Được."
Thư Niệm có chút mờ mịt:" Cái gì được?"
Anh nhìn lại, cặp mắt đào hoa thâm thúy, hơi cong lên. Giọng nói mang chút ý cười, thanh âm lạnh lùng không hiểu sao mang theo chút dịu dàng cùng cưng chiều trả lời cô: "Chúng ta không cần phải để lại cho anh ta." (Leo: poor anh Phương:v)
------
Ngồi được một lúc, Tạ Như Hạc không giữ lại cô nữa. Tình trạng của anh bây giờ không thể lái xe, đành gọi điện thoại cho Phương Văn Thừa trở về làm tài xế, đưa Thư Niệm về.
Lần này Tạ Như Hạc không giống như ngày thường, sẽ ngồi ngây ngô ở trong nhà. Anh cùng cô đi ra cửa, cũng không ngồi xe đẩy.
Thư Niệm không nghĩ nhiều, chỉ cho là anh có việc nên cần phải ra ngoài.
Xe chạy một đường đưa Thư Niệm vào trong tiểu khu.
Thư Niệm nói tạm biệt với họ rồi xuống xe. Xong lúc xoay người đi vào nhà, liền nghe thấy phía sau lưng có tiếng mở cửa xe. Cô vô thức quay đầu lại thấy Tạ Như Hạc cũng từ trong xe đi ra.
Thư Niệm nói: " Anh sao lại..."
Lời của cô bị động tĩnh trong nhà cắt đứt.
Thư Niệm theo tiếng động nhìn vào thì thấy Hạ Hữu vẻ mặt cáu kỉnh áp giải một người đàn ông dáng nhỏ, gầy từ trong nhà ra cửa lớn, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ: " giỏi nhỉ, dám ban ngày ban mặt đi trộm nhà người ta? Lại trộm trên địa bàn của tôi?
"...."
"Anh trộm mà không nhìn nhà sao?" Hạ Hựu thực sự là vui vẻ:" không biết lão tử tôi là cảnh sát sao?"
Người đàn ông bị áp giải kia ngạc nhiên, vẻ mặt như hoàn toàn không biết. Trong nháy mắt liền cầu khẩn:"Đồng chí cảnh sát! Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý! Nhất định sẽ chú ý!..."
"Chú ý cái gì chứ? Chú ý không.... trộm của nhà cảnh sát nữa sao?" Hạ Hữu mắng:" Loại đầu óc này mà còn muốn đi trộm nữa, anh lấy đâu ra lá gan đó?"
Ánh mắt liền chú ý đến thân ảnh của Thư Niệm,Hạ Hữu nhìn lại: "Ôi chao, đã trở về rồi sao?"
Nhìn cuộc vui trước mặt này, Thư Niệm lúng ta lúng túng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Trước đây không phải đã bảo cô chú ý một chút sao? Trộm xung quanh đây là hung hăng ngang ngược nhất." Hạ Hựu cười lạnh, hất cằm chỉ chỉ người đàn ông kia "Tám chín phần đều là kẻ ngu si kia làm"
"....." Người đàn ông liền phủ nhận "Không phải! Đồng chí cảnh sát! Tôi đây là lần đầu tiên!"
"Được rồi, câm miệng." Hạ Hựu không nói nhảm nữa, vừa rút điện thoại vừa đi ra ngoài, "Bắt ai cũng đều nói giống như anh, quả thực là lần đầu tiên..."
Thanh âm dần đi xa.
Tạ Như Hạc đã đi tới, cau mày hỏi:" Xung quanh em rất nhiều trộm sao?"
"Có lẽ là vậy..." Không nghĩ đến trộm lại đột nhập vào nhà Hạ Hữu. Thư Niệm cũng không biết chiếc khóa phòng mình có hữu dụng hay không. Cô mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm đang lo lắng, nhỏ giọng nói:" Nhưng mà không có việc gì, đã bị bắt."
Nét mặt Tạ Như Hạc vẫn nghiêm túc như cũ, muốn nói đôi chút.
Đúng lúc này từ phía cửa lớn có một người phụ nữ đi ra, đeo một chiếc kính râm thật to, lộ ra chiếc mũi khéo léo và đôi môi đầy đặn, nhìn qua có vẻ quen mắt.
Người phụ nữ bước đi vội vội vàng vàng, nhưng lại chú ý đến bọn họ bên này. Bỗng dừng lại, cô ta tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt dài, màu môi diêm dúa như máu. đẹp vô cùng.
Cô ta câu khóe môi, cùng cháo hỏi với Thư Niệm: "Em gái nhỏ?"
Thư Niệm nhận ra cô ta là ai.
Là Kha Dĩ Tình.
Thư Niệm sửng sốt một chút: "Tại sao chị ở đây?"
Kha Dĩ Tình không trả lời câu hỏi của cô: "Em ở nơi này à?"
Thư Niệm gật đầu.
Sau đó, Kha Dĩ Tình mới chú ý đến người đàn ông đang đứng bên cạnh Thư Niệm, thở dài nói:" Bạn trai à?"
Bất ngờ gặp mặt, Thư Niệm đột nhiên nhớ lại những gì mà Kha Dĩ Tình đã nói với cô trước kia. Lúc đó không để ý gì, nhưng lúc này nhớ tới thì biết chắc mọi thứ đều là giả, không hiểu sao có chút khó chịu trong lòng.
Không biết cái gì quấy phá ở trong lòng, Thư Niệm nhỏ giọng nói:" Anh ấy là thầy A Hạc."
"...." Nụ cười trên mặt Kha Dĩ Tình cứng đờ:" Cái gì?"
Không đợi Thư Niệm nói lại lần nữa, Kha Dĩ Tình mạnh mẽ nắm cổ tay cô, đem cô kéo sang một bên, thấp giọng hỏi: "Em nói người đàn ông kia chính xác là A Hạc?"
Vừa nói xong, Thư Niệm liền hối hận. Cảm thấy mình tiết lộ thân phận của Tạ Như Hạc vậy là không tốt. Cô chật vật nghĩ nên giải thích làm sao: "Em vừa..."
"Là như này, em gái nhỏ." Kha Dĩ Tình cắt đứt lời nói của cô, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, giải thích:" Chị nghĩ mỗi người đều có một tiêu chuẩn vẻ ngoài nhất định, người khác nghĩ người này đẹp, chị lại thấy vẫn xấu..."
"..."
Nói đến đây, Kha Dĩ Tình dừng lại, đột nhiên hỏi: "Hai người là một đôi à?"
Nghe nói vậy, mặt Thư Niệm hơi nóng:"Không, không phải..."
Ka Dĩ Tình trầm mặc một hồi, lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp hơn cả nữ sinh của Tạ Như Hạc, tiếp tục nói:"A! Như vậy là tốt rồi. Giống như chị đã nói với em ngày đó, em còn nhớ chứ? A Hạc thực sự là kẻ làm người ta khó chịu..."
Ngừng vài giây.
Kha Dĩ Tình thực sự không nói được nữa, đột nhiên đổi giọng:" Được, chị là đang cố chấp."
Thư Niệm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.