Chương 59: Lấy đồ
Trúc Dĩ
04/03/2019
Editor: Na ~~~~beta: Leo Leo
Anh chỉ gõ một câu này, rồi sau đó lại để điện thoại lại trong tay cô. Xem biểu tình ngây ngốc của Thư Niệm, Tạ Như Hạc nhếch môi, bình tĩnh trở về vị trí làm gia vị.
Thư Niệm đần độn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Sau sự yên lặng rất dài.
Kha Dĩ Tình gửi một lượt dấu chấm:...
Vào giờ phút này, trong nháy mắt Thư Niệm mới ý thức được Tạ Như Hạc vừa gửi cái tin gì, gò má cô nóng lên, mờ mịt luống cuống che điện thoại lại, không dám nhìn tin nhắn tiếp theo của Kha Dĩ Tình.
Lúc này, Tạ Như Hạc đang mang bao tay, đem gia vị trộn đều với lát cá.
Thư Niệm cầm điện thoại di động, hai chân theo bản năng trên không trung lắc lư hai lần, hết sức khó khăn nói "Tại sao anh lại nói...."
Tạ Như Hạc cúi xuống, nhàn nhạt nói "Mượn điện thoại của em dùng"
"Ừ?"
Anh không đi tới chỗ cô, Thư Niệm chỉ có thể nhìn được gò má của anh, môi có chút giương lên. Bên cạnh cửa sổ có ánh sáng màu vàng chiếu vào, khiến hình dáng của Tạ Như Hạc có chút không chân thật, không nhìn ra cảm xúc của anh hiện tại như thế nào.
Một giây kế tiếp, động tác Tạ Như Hạc ngừng lại.
Thư Niệm lại nghe thấy anh nói "Thuận tiện trả lời một chút".
"..." Thư Niệm bị sự nghiêm túc của anh mà sợ hãi.
Nga...
Ý chính là, lúc muốn dùng điện thoại của cô, đột nhiên thấy tin nhắn Kha Dĩ Tình gửi cho cô.
Liền thuận tiện giúp cô trả lời.
Thư Niệm tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Cô lần nữa lại mở màn hình của điện thoại lên, đột nhiên nghĩ tới sau khi anh gõ một câu đó xong, cũng không làm chuyện gì khác, liền trực tiếp trả điện thoại lại cho cô.
Nghĩ tới đây, Thư Niệm nhìn trộm Tạ Như Hạc một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, môi khẽ cong lên.
Tạ Như Hạc tháo bao tay xuống, đem những miếng lát ca đang ướp bỏ qua một bên, rửa rau.
Thư Niệm không có chuyện để làm, dứt khoát cùng anh nói chuyện phiếm "Em trước có nghe Kha Dĩ Tình nói, cô ấy có tham gia một sự kiện, chỗ đó có mời anh, anh có đi không?"
Tạ Như Hạc nói "Không đi"
Thư Niệm tò mò "anh có thường xuyên được mời không?"
Tạ Như Hạc thành thật đáp "Trước kia thường xuyên có, nhưng toàn từ chối. Bây giờ thì ít"
"A..." Thư Niệm nhỏ giọng nói "Anh mà đi, khẳng định người thích anh rất nhiều"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, biểu tình giống như đang suy nghĩ "Tại sao?"
Thư Niệm nhìn mặt của anh, nghiêm trang nói "Dáng dấp anh rất đẹp mắt"
Không nghĩ tới câu trả lời là như vậy, Tạ Như Hạc rõ ràng sửng sốt một chút, đi tới trước mặt cô. Anh lấy tay còn dính nước lau vào tạp dề, hỏi "Em cũng cảm thấy vậy?"
Thư Niệm ngồi ở bồn rửa bên trên, so với anh lùn một đoạn lớn.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Như Hạc đột nhiên có động tĩnh khác, chống hai cánh tay để hai bên, nhốt cô lại. Hai người dựa vào khá gần, tựa như Thư Niệm chỉ cần ngẩng đầu một cái, có thể hôn cằm của anh.
Cô có chút khẩn trương, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tạ Như Hạc cong lưng, cùng cô nhìn thẳng.
Đầu Thư Niệm theo bản năng lùi về sau một chút, lại bị anh để tay sau ót cố định lại.
Trán của anh có chút lớn, lông mày rậm bao trùm ở trên. Đôi mắt có nếp nhăn sâu, lông mi nhỏ dài bao trùm trên đó, màu sắc của ánh mắt tỏa sáng.
Giống như đang ôn nhu xâm nhập vào.
Sau đó, Tạ Như Hạc khàn giọng "Nơi nào đẹp mắt?"
Thư Niệm liếm liếm môi, bị cặp mắt đào hoa của anh mê hoặc, giơ tay lên đụng khóe mắt của anh.
Tạ Như Hạc hỏi "Ánh mắt??"
Thư Niệm thấp giọng ừ một tiếng.
Khóe mắt anh cong lên, tựa hồ là cười một tiếng, trong mắt lóe lên một ánh sáng. Tạ Như Hạc bắt tay cô, giọng nói lại thấp chút, đầu độc hỏi "Vậy... có muốn hôn một cái không??"
-
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn cùng phòng bếp.
Cô tựa hồ chiếm dùng Tạ Như Hạc một ngày, Thư Niệm không nghĩ sẽ quấn rầy anh nữa, trở về phòng ngủ tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô đem quần áo từng món để ra sàn, nghiêm túc xếp lại.
Không bao lâu, Tạ Như Hạc cầm bộ quần áo. Anh không nói gì, chẳng qua là nhìn cô một cái, giống như là đang muốn nhìn cô đang làm những gì, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Thư Niệm khó hiểu lại nghĩ tới chuyện ở phòng bếp, cô che kín khuôn mặt đang nóng lên, ôm lấy quần áo, mở tủ quần áo ra. Phát hiện ngày hôm qua với sáng nay còn là một chiếc tủ đầy quần áo, giờ phút này đã gần như trống không.
Giữ lại cho cô hơn phân nửa.
Cô dừng lại, chậm rãi đem quần áo nhét vào bên trong.
Vốn là tủ quần áo có màu ám trầm, trong nháy mắt liền có nhiều những màu tươi sáng. Là có một người bắt đầu bước vào cuộc sống của người khác, mang thứ khác tới, cho dù không ăn khớp, nhưng khi nhìn lại có cảm giác hài hòa khó tả.
Thư Niệm nhìn chằm chằm một hồi, tự nhiên vui vẻ lên.
Đóng cửa tủ quần áo lại, Thư Niệm trở lại bên cạnh chiếc vali, đem những thứ vật khác ra. Mấy chai viên thuốc ở trong phá lệ mà rõ ràng, cô quấn quit mấy giây, đem mấy chai thuốc giấu vào túi trang điểm của mình.
Sau khi dọn dẹp toàn bộ xong, cũng chỉ còn lại hình của Thư Cao Lận mà cô mang theo.
Thư Niệm lấy ra, dùng tay áo xoa xoa.
Nhìn măt mũi nghiêm túc của cha trong hình, cô có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói "Ba, con phải cùng ba nói chuyện này... là, chính là con đang ở, cùng với bạn trai, ở chung trước khi cưới"
Cô cúi đầu, buồn buồn tự kiểm điểm "Là con không nghe lời ba dặn, con biết con làm không đúng"
Một lát sau.
Thư Niệm gãi gãi mặt, liền giải thích "Nhưng là, bạn trai của con rất tốt, con cảm thấy không có sao cả. Chính con cũng đã suy nghĩ, con cùng anh ấy quen biết lâu rồi... Ba cũng biết người đó, con muốn ổn định một chút mới nói cho ba"
Giống như sợ bị người khác nghe được, thanh âm Thư Niệm thấp lại chút, cảm xúc nghe cũng rất tốt
"... Là Tạ Như Hạc"
-
Bên kia
Tạ Như Hạc tắm xong, từ trong phòng tắm lúc đi ra đã qua tám giờ. Anh cầm khăn lông lau tóc, đi nhìn phòng bên trong một cái, vẫn còn do dự rồi đi gõ cửa một cái.
Bên trong vang lên giọng nói của Thư Niệm "Anh đi vào đi"
Ta Như Hạc chỉ mở một khe hở nhỏ.
Giờ phút này, Thư Niệm đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động. Thấy anh mở cửa, tầm mắt hướng về phía anh, bộ dạng khôn khéo bình tĩnh, nhìn qua không có gì không ổn.
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói "Anh một hồi sẽ vào phòng ghi âm"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm có chút lờ mờ.
Tạ Như Hạc bổ sung "Không đóng cửa, em có chuyện gì tìm anh có thể trực tiếp kêu anh. Anh có thể nghe được"
"..." Thư Niệm trừng mắt nhìn, gật đầu "Được"
Suy nghĩ một chút, Tạ Như Hạc lại nói "Em cũng có thể tới nếu muốn"
Thư Niệm chần chừ hỏi "Sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ?"
Tạ Như Hạc rất thành thật "Có"
Thư Niệm a một tiếng "Vậy coi như..."
Lời còn chưa nói hết liền bị mặt không thay đổi của anh cắt đứt "Bất quá, anh thật sự muốn bị ảnh hưởng"
"..." Thư Niệm hiểu ý của anh, lập tức ngồi dậy. Giống như bị người khác câu dẫn hết sức rõ ràng, nhưng vẫn đi bộ tới. Tần số hô hấp của cô chậm chạp chút, làm bộ trấn định trả lời "Vậy em tắm xong sẽ đi qua"
Khóe miệng Tạ Như Hạc tỉnh bơ mà cong lên, ừ một tiếng, rồi sau đó ra khỏi phòng.
Anh vào phòng thu âm, ngồi trên ghế.
Đang địnhbật các dụng cụ lên, điện thoại di động Tạ Như Hạc bỗng nhiên vang lên.
Là Phương Văn Thừa gọi điện tới.
"Thiếu gia" Phương Văn Thừa nói "Mới vừa có người gọi điện cho tôi, nói bên ngoài tiểu khu có một nhóm người nói là người thân của anh, muốn đi lên xem. Hình như là người thân của cha ngài"
Động tác Tạ Như Hạc không dừng lại, cũng không có trả lời lại.
Phương Văn Thừa lại tiếp tục nói "Nói là muốn đứng đó, một mực không muốn đi"
Tạ Như Hạc cầm đàn ghita lên, biểu tình không có gì là nhẫn nại, khẽ cười một tiếng, rồi sau đó lành lạnh nói "Bây giờ chuyện gì đều phải tôi dạy cậu sao?"
"..."
"Hay là nói, cậu cố ý gọi điện thoại đến đây, để cho chính tôi đi báo cảnh sát?"
Vừa nhắc tới cái này, toàn thân Tạ Như Hạc liền có gai.
Phương Văn Thừa cảm thấy đau đầu, uyển chuyển nói "Trong đó còn có người lớn tuổi, là ông nội và bà nội của ngài. Bảo vệ cũng cảm thấy khó khăn, báo cảnh sát tựa hồ có chút..."
Tạ Như Hạc không nghe hết, trực tiếp cúp điện thoại.
Vốn là tâm tình đang tốt trong chớp mắt liền không còn. Anh luôn cảm thấy những người đó giống như vòi vậy, làm sao bỏ cũng không thể nào bỏ ra được. Trên người chảy dòng máu này cũng khiến anh cảm thấy chán ghét khó mà chịu đựng.
Anh chui vào ngõ cụt.
Người đối tốt với anh, anh có thể nhớ cả đời.
Còn đối với anh không có chút tình người, bất luận qua bao nhiêu năm, bất luận người kia làm bao nhiêu bồi thường...
Tạ Như Hạc lại nghe được cái tên đó, trong nháy mắt liền đầy sự tàn ác trong mắt, thù hận không giảm. Kể cả cùng anh có mối quan hệ, cũng sẽ làm anh chán ghét giống như đối xử với rác rưới vây.
Như vậy hận đến tuyệt vọng, thấm sâu vào xương tủy.
Để cho anh đời này cũng không cách nào quên được
-
Tạ Như hạc không biết sau đó Phương Văn Thừa có tiếp tục xử lý hay không.
Cậu ta không gọi điện tới nữa.
Thấy dễ chịu hơn, Tạ Như Hạc nhận được tin nhắn của Thư Niệm.
( Em có chút mệt mỏi, không muốn qua đâu.)
(Anh nhớ đi ngủ sớm một chút.)
Tạ Như Hạc dừng lại, nhìn thời gian đang hiện ở giữa màn hình điện thoại.
Vừa qua chín giờ.
Anh nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, đứng dậy đi gõ cửa phòng ngủ Thư Niệm. Rất nhanh, bên trong vang lên giọng buồn buồn của Thư Niệm "Sao thế??"
Tạ Như hạc mím môi, tùy tiện xé lý do "Anh muốn tìm ít đồ"
Qua một lúc, bên trong truyền tới bước chân của Thư Niệm, cô không có chủ động lên tiếng, mở chốt cửa, tiếng mở khóa vang lên. Rồi sau đó kéo cửa ra.
Đại khái mới vừa tắm xong, cả người Thư Niệm ướt nhẹp
Vẫn là không có lau khô người liền đi ra, giống như đang vội vàng chạy trốn vậy.
Tạ Như Hạc đi vào.
Thư Niệm đứng ở một bên không động đậy, giống như con nít đang làm sai chuyện.
Tạ Như Hạc từ trong tủ cầm khăn lông, lau đầu cho cô, hỏi "Tại sao không gọi anh?"
Thư Niệm không nói dối mà cúi thấp đầu "Em buồn ngủ"
Tạ Như Hạc nghiêm túc hỏi "Nghe được âm thanh giọt nước là sợ sao?"
Thư Niệm trầm mặc mấy giây, rồi sau đó gật đầu một cái.
Tạ Như hạc nói "Sợ tại sao không gọi anh?"
Cô chơi với ngón tay, ưu tư nhìn qua có chút vô cùng sốt ruột, không nói gì.
Trong phòng lập tức an tĩnh.
Thư Niệm chuyển động môi, nhưng cái gì cũng không nói ra. Hồi lâu, cô lắc đầu một cái, nói "Chỉ là một lát"
Tạ NHư Hạc còn muốn nói, một khắc sau, Thư Niệm lần nữa bò lên giường, đem mình vùi vào trong chăn, buồn bực nói "Anh lấy đồ đi, em buồn ngủ"
Trạng thái cô giờ hết sức không đúng.
Tạ Như Hạc đứng tại chỗ một hồi, hoàn toàn không yên tâm cô ở lại. Anh nhìn chằm chằm trong chăn đang nhô lên, đột nhiên đi tới, trực tiếp bế cô đang ở trong chăn.
Cách một tầng vải thật dày, hai người không thấy được hình dáng cùng biểu tình của nhau.
Thư Niệm bị hành động bất ngờ hù dọa, giọng nói lên cao "Anh...anh muốn làm gì..."
Một khắc sau.
Tạ Như Hạc bình tĩnh phun ra ba chữ.
"Lấy đồ"*
Anh chỉ gõ một câu này, rồi sau đó lại để điện thoại lại trong tay cô. Xem biểu tình ngây ngốc của Thư Niệm, Tạ Như Hạc nhếch môi, bình tĩnh trở về vị trí làm gia vị.
Thư Niệm đần độn cúi xuống nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.
Sau sự yên lặng rất dài.
Kha Dĩ Tình gửi một lượt dấu chấm:...
Vào giờ phút này, trong nháy mắt Thư Niệm mới ý thức được Tạ Như Hạc vừa gửi cái tin gì, gò má cô nóng lên, mờ mịt luống cuống che điện thoại lại, không dám nhìn tin nhắn tiếp theo của Kha Dĩ Tình.
Lúc này, Tạ Như Hạc đang mang bao tay, đem gia vị trộn đều với lát cá.
Thư Niệm cầm điện thoại di động, hai chân theo bản năng trên không trung lắc lư hai lần, hết sức khó khăn nói "Tại sao anh lại nói...."
Tạ Như Hạc cúi xuống, nhàn nhạt nói "Mượn điện thoại của em dùng"
"Ừ?"
Anh không đi tới chỗ cô, Thư Niệm chỉ có thể nhìn được gò má của anh, môi có chút giương lên. Bên cạnh cửa sổ có ánh sáng màu vàng chiếu vào, khiến hình dáng của Tạ Như Hạc có chút không chân thật, không nhìn ra cảm xúc của anh hiện tại như thế nào.
Một giây kế tiếp, động tác Tạ Như Hạc ngừng lại.
Thư Niệm lại nghe thấy anh nói "Thuận tiện trả lời một chút".
"..." Thư Niệm bị sự nghiêm túc của anh mà sợ hãi.
Nga...
Ý chính là, lúc muốn dùng điện thoại của cô, đột nhiên thấy tin nhắn Kha Dĩ Tình gửi cho cô.
Liền thuận tiện giúp cô trả lời.
Thư Niệm tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Cô lần nữa lại mở màn hình của điện thoại lên, đột nhiên nghĩ tới sau khi anh gõ một câu đó xong, cũng không làm chuyện gì khác, liền trực tiếp trả điện thoại lại cho cô.
Nghĩ tới đây, Thư Niệm nhìn trộm Tạ Như Hạc một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, môi khẽ cong lên.
Tạ Như Hạc tháo bao tay xuống, đem những miếng lát ca đang ướp bỏ qua một bên, rửa rau.
Thư Niệm không có chuyện để làm, dứt khoát cùng anh nói chuyện phiếm "Em trước có nghe Kha Dĩ Tình nói, cô ấy có tham gia một sự kiện, chỗ đó có mời anh, anh có đi không?"
Tạ Như Hạc nói "Không đi"
Thư Niệm tò mò "anh có thường xuyên được mời không?"
Tạ Như Hạc thành thật đáp "Trước kia thường xuyên có, nhưng toàn từ chối. Bây giờ thì ít"
"A..." Thư Niệm nhỏ giọng nói "Anh mà đi, khẳng định người thích anh rất nhiều"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, biểu tình giống như đang suy nghĩ "Tại sao?"
Thư Niệm nhìn mặt của anh, nghiêm trang nói "Dáng dấp anh rất đẹp mắt"
Không nghĩ tới câu trả lời là như vậy, Tạ Như Hạc rõ ràng sửng sốt một chút, đi tới trước mặt cô. Anh lấy tay còn dính nước lau vào tạp dề, hỏi "Em cũng cảm thấy vậy?"
Thư Niệm ngồi ở bồn rửa bên trên, so với anh lùn một đoạn lớn.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Như Hạc đột nhiên có động tĩnh khác, chống hai cánh tay để hai bên, nhốt cô lại. Hai người dựa vào khá gần, tựa như Thư Niệm chỉ cần ngẩng đầu một cái, có thể hôn cằm của anh.
Cô có chút khẩn trương, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tạ Như Hạc cong lưng, cùng cô nhìn thẳng.
Đầu Thư Niệm theo bản năng lùi về sau một chút, lại bị anh để tay sau ót cố định lại.
Trán của anh có chút lớn, lông mày rậm bao trùm ở trên. Đôi mắt có nếp nhăn sâu, lông mi nhỏ dài bao trùm trên đó, màu sắc của ánh mắt tỏa sáng.
Giống như đang ôn nhu xâm nhập vào.
Sau đó, Tạ Như Hạc khàn giọng "Nơi nào đẹp mắt?"
Thư Niệm liếm liếm môi, bị cặp mắt đào hoa của anh mê hoặc, giơ tay lên đụng khóe mắt của anh.
Tạ Như Hạc hỏi "Ánh mắt??"
Thư Niệm thấp giọng ừ một tiếng.
Khóe mắt anh cong lên, tựa hồ là cười một tiếng, trong mắt lóe lên một ánh sáng. Tạ Như Hạc bắt tay cô, giọng nói lại thấp chút, đầu độc hỏi "Vậy... có muốn hôn một cái không??"
-
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bàn ăn cùng phòng bếp.
Cô tựa hồ chiếm dùng Tạ Như Hạc một ngày, Thư Niệm không nghĩ sẽ quấn rầy anh nữa, trở về phòng ngủ tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô đem quần áo từng món để ra sàn, nghiêm túc xếp lại.
Không bao lâu, Tạ Như Hạc cầm bộ quần áo. Anh không nói gì, chẳng qua là nhìn cô một cái, giống như là đang muốn nhìn cô đang làm những gì, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Thư Niệm khó hiểu lại nghĩ tới chuyện ở phòng bếp, cô che kín khuôn mặt đang nóng lên, ôm lấy quần áo, mở tủ quần áo ra. Phát hiện ngày hôm qua với sáng nay còn là một chiếc tủ đầy quần áo, giờ phút này đã gần như trống không.
Giữ lại cho cô hơn phân nửa.
Cô dừng lại, chậm rãi đem quần áo nhét vào bên trong.
Vốn là tủ quần áo có màu ám trầm, trong nháy mắt liền có nhiều những màu tươi sáng. Là có một người bắt đầu bước vào cuộc sống của người khác, mang thứ khác tới, cho dù không ăn khớp, nhưng khi nhìn lại có cảm giác hài hòa khó tả.
Thư Niệm nhìn chằm chằm một hồi, tự nhiên vui vẻ lên.
Đóng cửa tủ quần áo lại, Thư Niệm trở lại bên cạnh chiếc vali, đem những thứ vật khác ra. Mấy chai viên thuốc ở trong phá lệ mà rõ ràng, cô quấn quit mấy giây, đem mấy chai thuốc giấu vào túi trang điểm của mình.
Sau khi dọn dẹp toàn bộ xong, cũng chỉ còn lại hình của Thư Cao Lận mà cô mang theo.
Thư Niệm lấy ra, dùng tay áo xoa xoa.
Nhìn măt mũi nghiêm túc của cha trong hình, cô có chút chột dạ, ấp a ấp úng nói "Ba, con phải cùng ba nói chuyện này... là, chính là con đang ở, cùng với bạn trai, ở chung trước khi cưới"
Cô cúi đầu, buồn buồn tự kiểm điểm "Là con không nghe lời ba dặn, con biết con làm không đúng"
Một lát sau.
Thư Niệm gãi gãi mặt, liền giải thích "Nhưng là, bạn trai của con rất tốt, con cảm thấy không có sao cả. Chính con cũng đã suy nghĩ, con cùng anh ấy quen biết lâu rồi... Ba cũng biết người đó, con muốn ổn định một chút mới nói cho ba"
Giống như sợ bị người khác nghe được, thanh âm Thư Niệm thấp lại chút, cảm xúc nghe cũng rất tốt
"... Là Tạ Như Hạc"
-
Bên kia
Tạ Như Hạc tắm xong, từ trong phòng tắm lúc đi ra đã qua tám giờ. Anh cầm khăn lông lau tóc, đi nhìn phòng bên trong một cái, vẫn còn do dự rồi đi gõ cửa một cái.
Bên trong vang lên giọng nói của Thư Niệm "Anh đi vào đi"
Ta Như Hạc chỉ mở một khe hở nhỏ.
Giờ phút này, Thư Niệm đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động. Thấy anh mở cửa, tầm mắt hướng về phía anh, bộ dạng khôn khéo bình tĩnh, nhìn qua không có gì không ổn.
Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói "Anh một hồi sẽ vào phòng ghi âm"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm có chút lờ mờ.
Tạ Như Hạc bổ sung "Không đóng cửa, em có chuyện gì tìm anh có thể trực tiếp kêu anh. Anh có thể nghe được"
"..." Thư Niệm trừng mắt nhìn, gật đầu "Được"
Suy nghĩ một chút, Tạ Như Hạc lại nói "Em cũng có thể tới nếu muốn"
Thư Niệm chần chừ hỏi "Sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ?"
Tạ Như Hạc rất thành thật "Có"
Thư Niệm a một tiếng "Vậy coi như..."
Lời còn chưa nói hết liền bị mặt không thay đổi của anh cắt đứt "Bất quá, anh thật sự muốn bị ảnh hưởng"
"..." Thư Niệm hiểu ý của anh, lập tức ngồi dậy. Giống như bị người khác câu dẫn hết sức rõ ràng, nhưng vẫn đi bộ tới. Tần số hô hấp của cô chậm chạp chút, làm bộ trấn định trả lời "Vậy em tắm xong sẽ đi qua"
Khóe miệng Tạ Như Hạc tỉnh bơ mà cong lên, ừ một tiếng, rồi sau đó ra khỏi phòng.
Anh vào phòng thu âm, ngồi trên ghế.
Đang địnhbật các dụng cụ lên, điện thoại di động Tạ Như Hạc bỗng nhiên vang lên.
Là Phương Văn Thừa gọi điện tới.
"Thiếu gia" Phương Văn Thừa nói "Mới vừa có người gọi điện cho tôi, nói bên ngoài tiểu khu có một nhóm người nói là người thân của anh, muốn đi lên xem. Hình như là người thân của cha ngài"
Động tác Tạ Như Hạc không dừng lại, cũng không có trả lời lại.
Phương Văn Thừa lại tiếp tục nói "Nói là muốn đứng đó, một mực không muốn đi"
Tạ Như Hạc cầm đàn ghita lên, biểu tình không có gì là nhẫn nại, khẽ cười một tiếng, rồi sau đó lành lạnh nói "Bây giờ chuyện gì đều phải tôi dạy cậu sao?"
"..."
"Hay là nói, cậu cố ý gọi điện thoại đến đây, để cho chính tôi đi báo cảnh sát?"
Vừa nhắc tới cái này, toàn thân Tạ Như Hạc liền có gai.
Phương Văn Thừa cảm thấy đau đầu, uyển chuyển nói "Trong đó còn có người lớn tuổi, là ông nội và bà nội của ngài. Bảo vệ cũng cảm thấy khó khăn, báo cảnh sát tựa hồ có chút..."
Tạ Như Hạc không nghe hết, trực tiếp cúp điện thoại.
Vốn là tâm tình đang tốt trong chớp mắt liền không còn. Anh luôn cảm thấy những người đó giống như vòi vậy, làm sao bỏ cũng không thể nào bỏ ra được. Trên người chảy dòng máu này cũng khiến anh cảm thấy chán ghét khó mà chịu đựng.
Anh chui vào ngõ cụt.
Người đối tốt với anh, anh có thể nhớ cả đời.
Còn đối với anh không có chút tình người, bất luận qua bao nhiêu năm, bất luận người kia làm bao nhiêu bồi thường...
Tạ Như Hạc lại nghe được cái tên đó, trong nháy mắt liền đầy sự tàn ác trong mắt, thù hận không giảm. Kể cả cùng anh có mối quan hệ, cũng sẽ làm anh chán ghét giống như đối xử với rác rưới vây.
Như vậy hận đến tuyệt vọng, thấm sâu vào xương tủy.
Để cho anh đời này cũng không cách nào quên được
-
Tạ Như hạc không biết sau đó Phương Văn Thừa có tiếp tục xử lý hay không.
Cậu ta không gọi điện tới nữa.
Thấy dễ chịu hơn, Tạ Như Hạc nhận được tin nhắn của Thư Niệm.
( Em có chút mệt mỏi, không muốn qua đâu.)
(Anh nhớ đi ngủ sớm một chút.)
Tạ Như Hạc dừng lại, nhìn thời gian đang hiện ở giữa màn hình điện thoại.
Vừa qua chín giờ.
Anh nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm, đứng dậy đi gõ cửa phòng ngủ Thư Niệm. Rất nhanh, bên trong vang lên giọng buồn buồn của Thư Niệm "Sao thế??"
Tạ Như hạc mím môi, tùy tiện xé lý do "Anh muốn tìm ít đồ"
Qua một lúc, bên trong truyền tới bước chân của Thư Niệm, cô không có chủ động lên tiếng, mở chốt cửa, tiếng mở khóa vang lên. Rồi sau đó kéo cửa ra.
Đại khái mới vừa tắm xong, cả người Thư Niệm ướt nhẹp
Vẫn là không có lau khô người liền đi ra, giống như đang vội vàng chạy trốn vậy.
Tạ Như Hạc đi vào.
Thư Niệm đứng ở một bên không động đậy, giống như con nít đang làm sai chuyện.
Tạ Như Hạc từ trong tủ cầm khăn lông, lau đầu cho cô, hỏi "Tại sao không gọi anh?"
Thư Niệm không nói dối mà cúi thấp đầu "Em buồn ngủ"
Tạ Như Hạc nghiêm túc hỏi "Nghe được âm thanh giọt nước là sợ sao?"
Thư Niệm trầm mặc mấy giây, rồi sau đó gật đầu một cái.
Tạ Như hạc nói "Sợ tại sao không gọi anh?"
Cô chơi với ngón tay, ưu tư nhìn qua có chút vô cùng sốt ruột, không nói gì.
Trong phòng lập tức an tĩnh.
Thư Niệm chuyển động môi, nhưng cái gì cũng không nói ra. Hồi lâu, cô lắc đầu một cái, nói "Chỉ là một lát"
Tạ NHư Hạc còn muốn nói, một khắc sau, Thư Niệm lần nữa bò lên giường, đem mình vùi vào trong chăn, buồn bực nói "Anh lấy đồ đi, em buồn ngủ"
Trạng thái cô giờ hết sức không đúng.
Tạ Như Hạc đứng tại chỗ một hồi, hoàn toàn không yên tâm cô ở lại. Anh nhìn chằm chằm trong chăn đang nhô lên, đột nhiên đi tới, trực tiếp bế cô đang ở trong chăn.
Cách một tầng vải thật dày, hai người không thấy được hình dáng cùng biểu tình của nhau.
Thư Niệm bị hành động bất ngờ hù dọa, giọng nói lên cao "Anh...anh muốn làm gì..."
Một khắc sau.
Tạ Như Hạc bình tĩnh phun ra ba chữ.
"Lấy đồ"*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.