Chương 76: "Ta Niệm"
Trúc Dĩ
08/04/2019
EDIT:Mẫn - BETA: Vee
Thư Niệm trầm mặc, nhìn chằm chằm Vương Lâm Tích. Trông bộ dáng nghiêm túc của hắn, ánh mắt lấp lánh như sao, dường như không có ý đùa giỡn. Cô nhất thời cũng không biết đáp lại hắn như thế nào.
Vương Lâm Tích truy vấn: "Thành công sao?"
Thư Niệm thấy đưa ra yêu cầu này với Tạ Như Hạc không được tốt lắm, lại không muốn để cho Vương Lâm Tích thất vọng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Viết cũng vô dụng, em tắm rửa liền mất."
"Em có bút đánh dấu." Vương Lâm Tích đứng lên, rút một chiếc bút đánh dấu ở bên trong hộp đựng bút ra, "Hơn nữa lúc em tắm rửa không cọ là được rồi, sẽ không mất."
"..."
Nói xong, Vương Lâm Tích ngồi trở lại trên mặt đất, hưng phấn đếm số tấm Album, chẳng biết xấu hổ nói: "Chị, chỗ này em có mười hai tấm Album, có thể để cho anh rể mỗi tấm đều ký cho em không?"
Thư Niệm mấp máy môi, khó nhọc nói: " Chờ một lúc rồi chị hỏi."
"Chị." Vương Lâm Tích nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới vấn đề, "Chị đưa anh rể về đây, có phải là hai người chuẩn bị kết hôn rồi không?"
Nghe nói như thế, mặt Thư Niệm có chút nóng: "Còn không có."
Vương Lâm Tích ngoẹo đầu hỏi: "Vậy hai người sẽ kết hôn sao?"
Thư Niệm sửng sốt một chút, miệng ngập ngừng, cũng không nói ra được một đáp án rõ ràng. Còn chưa nói ra lời, cô đột nhiên chú ý tới tấm Album bị Vương Lâm Tích ôm trong ngực. Lúc này đang đặt ở vị trí cao kia.
Là tấm Album đầu tiên của Tạ Như Hạc « Ta Niệm».
Phong cách chủ yếu là âm u, vương vấn, toàn bộ màu sắc trang bìa thiên về màu tối. Thiếu nữ đứng ở chính giữa, váy trắng giày trắng, trong tay ôm lấy bó hoa, dung mạo bị thay đổi. Chung quanh mấy chục con hạc màu trắng màu đen bay lên, quấn quanh cô gái, giống như dây leo.
Giống như là tội ác sinh sôi từ một nơi bí mật gần đó.
Ánh mắt Thư Niệm dừng lại, vô thức cầm lên nhìn.
Vương Lâm Tích theo tầm mắt cùng động tác của cô nhìn lại, cười hì hì giải thích cho cô: "Đây là tấm Album thứ nhất của A Hạc, là bạn em tặng em! Quà sinh nhật! Hiện tại muốn mua cũng không được."
Thư Niệm dùng lòng bàn tay vuốt trang bìa của bầy hạc lẩm bẩm nói: "Ta Niệm..."
Ta Niệm.
Trước kia khi nhìn thấy cái tên này,cô nghĩ tới ý nghĩa của cái này hẳn là "Tôi nhớ người đó"*. Nhưng bây giờ nhìn lại, tâm tình sẽ không giống nhau.
*Giải thích một chút: Vì trong tên bài hát của A Hạc 吾念 (Ta Niệm) mà chữ 吾: tôi, của tôi; 念: nhớ nhung, nhớ mong cũng đồng thời là tên của chị nhà. Nên chị hiểu lầm là đúng rồi.
Cảm thấy đại khái chính là ý trên mặt chữ, ý tứ rất thẳng thắn.
Vương Lâm Tích hiếu kỳ nói: "Thế nào?"
Thư Niệm đem tấm Album trong tay trả lại hắn, thất thần nói: "Không có gì ngoài ý muốn, nên chắc là sẽ."
"A? Cái gì."
Thư Niệm lấy lại tinh thần, đưa tay sờ đầu Vương Lâm Tích, không nói gì. Sau đó, cô rũ mắt xuống nhìn điện thoại, cảm giác thời gian nán lại trong phòng tựa hồ quá dài.
Cũng đột nhiên, có chút muốn gặp Tạ Như Hạc.
Thư Niệm đứng lên,khi chuẩn bị ra ngoài.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta gõ ba cái.Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, người Vương Hạo ló ra, hòa ái hỏi: "Hai chị em đang nói chuyện gì vậy?"
Vương Lâm Tích nghe tiếng nhìn lại, buồn bực nói: "Tiểu hài tử nói chuyện cha cũng phải biết."
Vương Hạo đi tới, sai Vương Lâm Tích: "Con đi mua cho cha bao thuốc."
"A! Tại sao lại hút thuốc!" Vương Lâm Tích kêu thảm, "Con không muốn đi..."
Vương Hạo nói bổ sung: "Cho con năm mươi đồng."
Vương Lâm Tích lập tức bò dậy: "Được rồi!"
"Chị." Vương Lâm Tích quay đầu nói, " Chị có cái gì muốn ăn không? Em mua cho chị."
Thư Niệm cũng đứng lên: "Chị cùng đi với em."
Vương Hạo sờ lên cái mũi, tướng mạo trung hậu dễ ở chung, nhìn qua có chút hổ thẹn bất an: "Niệm Niệm, cháu liền để thằng bé đi thôi, chú có mấy câu muốn nói với cháu."
Động tác Thư Niệm dừng lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại, thần thái co quắp: "Được rồi."
Vương Hạo ngồi vào trên giường Vương Lâm Tích, sau đó từ trong túi lấy một cái hồng bao: "Trước đó chú nghe mẹ cháu nói, cháu nghe được chú cùng mẹ cháu cãi nhau."
"..."
"Con người của chú chính là, nói chuyện không thông qua não." Vương Hạo nói, "Cũng không phải cố ý. Lúc ấy trong nhà điều kiện không tốt lắm, áp lực của chú có chút lớn, luôn cùng mẹ cháu cãi nhau. Lúc này để cho chú nghĩ,chú cũng nhớ không nổi khi đó nói cái gì, cũng không có ý muốn tổn thương cháu. Đây là chú không đúng, chú xin lỗi cháu, thật xin lỗi."
Thư Niệm không biết nên phản ứng như thế nào, thấp giọng nói: "Không có việc gì..."
Vương Hạo đem hồng bao nhét vào trong tay của nàng: "Để cháu chịu ủy khuất rồi."
Thư Niệm nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được: "Cháu hiểu, chú không cần cho cháu cái này..."
"Cháu liền cầm lấy đi." Vương Hạo chưa làm qua loại chuyện này, quẫn bách đứng lên, "Coi như là chú cho cháu tiền tiêu vặt, cầm đi, cũng không có nhiều."
Giằng co mấy giây.
Thư Niệm vẫn là nhận lấy: "Cảm ơn chú."
Vương Hạo nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ra ngoài đi, trong phòng nán lại quá lâu.Mẹ cháu vừa mới còn nói rất lâu không gặp cháu, cũng muốn nói với cháu một ít lời."
Thư Niệm nắm vuốt cái hồng bao kia, cúi đầu bỏ vào trong túi: "Được."
-
Trở lại phòng khách, Thư Niệm ngồi trở lại bên cạnh Tạ Như Hạc. Cô giương mắt, chú ý tới xung quanh mắt Đặng Thanh Ngọc có một tầng nhàn nhạt màu đỏ, nhưng tâm tình nhìn qua lại rất tốt, giống như là viên đá trong lòng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Không biết bọn họ vừa mới hàn huyên chuyện gì.
Thư Niệm có chút khát nước, cầm lấy cái ly trước mặt uống một hớp.
Đặng Thanh Ngọc cười nói: "Tiểu Tích cùng con nói cái gì? Hàn huyên hết nửa ngày."
Nghe nói như thế, Thư Niệm đột nhiên nhớ tới yêu cầu kỳ quái kia của Vương Lâm Tích, sau đó hướng Tạ Như Hạc nhìn thoáng qua, biểu lộ có chút do dự.
Tạ Như Hạc đụng đụng chén nước của cô, thêm một ít nước nóng vào: "Thế nào?"
Thư Niệm đem nước trong miệng nuốt xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tích muốn anh kí tên cho nó."
Tạ Như Hạc ừ một tiếng: "Một lát nữa anh ký."
Thư Niệm gãi gãi đầu: "Nó có mười hai tấm Album, đều muốn để anh ký."
Tạ Như Hạc nói: "Được."
"Còn có... Còn có..."
"Ừ?"
Dùng ánh mắt còn lại chú ý tới Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Hạo đều đang nghe, Thư Niệm vốn đã cảm thấy khó mà mở miệng, cũng lo lắng bọn họ nghe được về sau sẽ đem Vương Lâm Tích mắng một trận, đành phải ngẩng đầu lên, tiến đến bên tai Tạ Như Hạc.
Tạ Như Hạc thoáng cúi đầu xuống.
Hai người cách rất gần.
Thư Niệm thấp giọng, lúc nói chuyện có hơi thở nhàn nhạt thở ra, nhuộm đỏ bên tai Tạ Như Hạc: "Nó còn muốn anh ký ở trên bụng..."
Sau một khắc, Tạ Như Hạc ngẩng đầu, đưa tay vuốt vuốt lỗ tai: "Vì sao?"
Thư Niệm có chút xấu hổ: "Muốn cho bạn học nhìn thấy."
Tạ Như Hạc ngồi thẳng lên, bình tĩnh nói: "Anh biết rồi."
Dáng vẻ của Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí: "Anh không muốn cũng có thể cự tuyệt."
Vương Lâm Tích vừa vặn lúc này mua thuốc lá cho Vương Hạo trở về. Hắn đem đồ vật để tới trước mặt Vương Hạo,sau đó ra ám hiệu với Thư Niệm như muốn nói với Thư Niệm: "Chị, cơ bụng! Cơ bụng!"
"..." Giọng điệu Thư Niệm mềm mại, "Em lấy Album ra đây."
Vương Lâm Tích reo hò một tiếng, nhảy nhót trở về phòng lấy. Không bao lâu, hắn ôm một chồng lớn Album ra, để tới Tạ Như Hạc trước mặt, chân chó hô hào: "Anh rể."
Tạ Như Hạc đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng ký tên trên mười mấy tấm Album kia.
Vương Lâm Tích còn ở bên cạnh được một tấc lại muốn tiến một thước nói lời.
(được một tấc lại muốn tiến một thước như là được voi đòi tiên)
"Ở chỗ này có thể hay không thêm một câu, TO: Lâm Tích thân ái."
"Cái này cái này! Liền viết chúc Vương Lâm Tích 13 tuổi sinh nhật vui vẻ!"
Tạ Như Hạc cũng không có cự tuyệt, nhìn vô cùng có kiên nhẫn. Vương Lâm Tích nói lời, hắn cũng ôn hòa đáp lại một tiếng được, sau đó một câu lại một câu viết về phía trên, không có có một tia không kiên nhẫn.
Thư Niệm ở một bên nhìn xem.
Thật lâu, sau khi Tạ Như Hạc ký xong chữ, động tác Vương Lâm Tích không trôi chảy nhấc vạt áo lên. Có lẽ là bởi vì ở trước mặt thần tượng, bộ dạng của hắn rốt cục có một chút ngượng ngùng: "Còn có cái này..."
Tạ Như Hạc đem y phục của hắn kéo trở về: "Ký trên tay đi."
Vương Lâm Tích suy tư một lát: "Nhưng viết lên tay rất dễ dàng bị mất."
Tạ Như Hạc nói: "Mất anh lại viết thêm cho em."
Khóe miệng Vương Lâm Tích điên cuồng giương lên, cảm giác như cướp được vé vào cửa buổi của buổi hòa nhạc VIP.
"Về sau rảnh thì có thể tới chơi." Tạ Như Hạc ký tên ở lòng bàn tay của hắn, đóng nắp bút lại, uốn môi lên nói, "Đến chơi nhiều với chị em."
-
Lại ngây người một đoạn thời gian.
Tới gần lúc chín giờ, Thư Niệm cảm thấy thời gian quá muộn, chủ động nói muốn rời khỏi.
Hai người nói tạm biệt với Vương Hạo cùng Đặng Thanh Ngọc,sau đó vào thang máy đi xuống lầu. Vừa mới ở trên bàn cơm, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc đều uống một chút rượu. Lúc này hai người cũng không thể lái xe, dứt khoát trước tiên để xe ở lại đây, đi tàu điện ngầm.
Buổi chiều không khí tươi mát, mang theo ít khí lạnh.
Thư Niệm đưa tay sờ lên gương mặt hơi nóng,lúc này mới phát giác được vừa uống rượu này tựa hồ lên đầu. Tâm tình của cô rất tốt, toàn thân giống là dùng tinh lực không hết.
Một lát sau.
Thư Niệm đem hồng bao trong túi lấy ra: "Vừa nãy chú Vương cho em cái này."
Tạ Như Hạc nhìn thoáng qua: "Hồng bao?"
"Ừ." Thư Niệm hít lấy cái mũi nói, "Chú cùng em nói xin lỗi. Bởi vì chú nói qua trước kia, cảm thấy tiêu tiền chữa bệnh cho em, cùng đốt tiền không có khác nhau."
"..."
"Em lúc ấy vô cùng không vui, cảm thấy mình tựa như là sự phiền toái." Thư Niệm cúi thấp đầu, "Cũng không có nói cho mẹ em biết em nghe được những lời này, liền tự mình vụng trộm khóc mấy lần."
Tạ Như Hạc vô ý thức nắm cằm của cô, nâng đầu của cô lên.
Đôi mắt của cô sạch sẽ trong suốt, không có một chút dấu hiệu ướt át.
Thư Niệm mở to tròn mắt, bị hành động này của anh làm cho sững sờ. Một giây sau, đôi mắt của cô cong thành hình bán nguyệt, vụng về nói: "Em cảm thấy, cuộc sống giống như càng ngày càng tốt."
Tạ Như Hạc nhẹ nhàng thở ra: "Ừ."
Những sự khó khăn kia, không muốn hồi tưởng lại.
Giống như liền thật sự đã triệt để cách biệt cùng với cô.
Thư Niệm đột nhiên thốt ra câu: "Thầy A Hạc, em có chút muốn hát."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt xuống nhìn cô: "Muốn hát cái gì?"
Thư Niệm nghĩ nghĩ, cười híp mắt hát một bài rất hot gần đây, sau đó hỏi: "Em hát có sao không?"
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, gật đầu: "Hát đi."
Thư Niệm vội vàng đem thanh âm đè thấp: "Vậy không thể để cho người khác nghe thấy."
"Không sao, hát đi."
"Người khác sẽ cười em."
"Không có người khác."
"Nói không chừng hiện tại liền có người khác ở đây, nhưng chúng ta không có chú ý tới."
Tạ Như Hạc vuốt vuốt đầu của cô, mặt không đổi sắc nói: "Vậy anh liền nói là anh hát."
"..."
Anh đều đã nói như vậy, Thư Niệm do dự một chút, lại tiếp tục hát khẽ bài hát. Rất nhanh, cô nhớ tới Album vừa mới nhìn thấy kia, ngừng tiếng hát, hỏi: " Album đầu tiên của anh là « ta niệm » sao?"
Tạ Như Hạc bước chân dừng lại: "Album đầu tiên?"
"Ừ." Thư Niệm đánh cái buồn bực nấc, "Album đầu tiên."
"Không phải."
Thư Niệm nhíu mày lại: "Nhưng tên nó là như vậy mà."
Tạ Như Hạc nói: "Không phải cái này."
"Em trước đó đều đã tra, album tên là « ta niệm »."
"Em tra không đúng."
Thư Niệm khóe miệng tiu nghỉu xuống, buồn bực nói: "Vậu tên là gì?"
"Tên là." Tạ Như Hạc cười khẽ, " Niệm Niệm của anh."
Thư Niệm trầm mặc, nhìn chằm chằm Vương Lâm Tích. Trông bộ dáng nghiêm túc của hắn, ánh mắt lấp lánh như sao, dường như không có ý đùa giỡn. Cô nhất thời cũng không biết đáp lại hắn như thế nào.
Vương Lâm Tích truy vấn: "Thành công sao?"
Thư Niệm thấy đưa ra yêu cầu này với Tạ Như Hạc không được tốt lắm, lại không muốn để cho Vương Lâm Tích thất vọng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: "Viết cũng vô dụng, em tắm rửa liền mất."
"Em có bút đánh dấu." Vương Lâm Tích đứng lên, rút một chiếc bút đánh dấu ở bên trong hộp đựng bút ra, "Hơn nữa lúc em tắm rửa không cọ là được rồi, sẽ không mất."
"..."
Nói xong, Vương Lâm Tích ngồi trở lại trên mặt đất, hưng phấn đếm số tấm Album, chẳng biết xấu hổ nói: "Chị, chỗ này em có mười hai tấm Album, có thể để cho anh rể mỗi tấm đều ký cho em không?"
Thư Niệm mấp máy môi, khó nhọc nói: " Chờ một lúc rồi chị hỏi."
"Chị." Vương Lâm Tích nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới vấn đề, "Chị đưa anh rể về đây, có phải là hai người chuẩn bị kết hôn rồi không?"
Nghe nói như thế, mặt Thư Niệm có chút nóng: "Còn không có."
Vương Lâm Tích ngoẹo đầu hỏi: "Vậy hai người sẽ kết hôn sao?"
Thư Niệm sửng sốt một chút, miệng ngập ngừng, cũng không nói ra được một đáp án rõ ràng. Còn chưa nói ra lời, cô đột nhiên chú ý tới tấm Album bị Vương Lâm Tích ôm trong ngực. Lúc này đang đặt ở vị trí cao kia.
Là tấm Album đầu tiên của Tạ Như Hạc « Ta Niệm».
Phong cách chủ yếu là âm u, vương vấn, toàn bộ màu sắc trang bìa thiên về màu tối. Thiếu nữ đứng ở chính giữa, váy trắng giày trắng, trong tay ôm lấy bó hoa, dung mạo bị thay đổi. Chung quanh mấy chục con hạc màu trắng màu đen bay lên, quấn quanh cô gái, giống như dây leo.
Giống như là tội ác sinh sôi từ một nơi bí mật gần đó.
Ánh mắt Thư Niệm dừng lại, vô thức cầm lên nhìn.
Vương Lâm Tích theo tầm mắt cùng động tác của cô nhìn lại, cười hì hì giải thích cho cô: "Đây là tấm Album thứ nhất của A Hạc, là bạn em tặng em! Quà sinh nhật! Hiện tại muốn mua cũng không được."
Thư Niệm dùng lòng bàn tay vuốt trang bìa của bầy hạc lẩm bẩm nói: "Ta Niệm..."
Ta Niệm.
Trước kia khi nhìn thấy cái tên này,cô nghĩ tới ý nghĩa của cái này hẳn là "Tôi nhớ người đó"*. Nhưng bây giờ nhìn lại, tâm tình sẽ không giống nhau.
*Giải thích một chút: Vì trong tên bài hát của A Hạc 吾念 (Ta Niệm) mà chữ 吾: tôi, của tôi; 念: nhớ nhung, nhớ mong cũng đồng thời là tên của chị nhà. Nên chị hiểu lầm là đúng rồi.
Cảm thấy đại khái chính là ý trên mặt chữ, ý tứ rất thẳng thắn.
Vương Lâm Tích hiếu kỳ nói: "Thế nào?"
Thư Niệm đem tấm Album trong tay trả lại hắn, thất thần nói: "Không có gì ngoài ý muốn, nên chắc là sẽ."
"A? Cái gì."
Thư Niệm lấy lại tinh thần, đưa tay sờ đầu Vương Lâm Tích, không nói gì. Sau đó, cô rũ mắt xuống nhìn điện thoại, cảm giác thời gian nán lại trong phòng tựa hồ quá dài.
Cũng đột nhiên, có chút muốn gặp Tạ Như Hạc.
Thư Niệm đứng lên,khi chuẩn bị ra ngoài.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị người ta gõ ba cái.Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, người Vương Hạo ló ra, hòa ái hỏi: "Hai chị em đang nói chuyện gì vậy?"
Vương Lâm Tích nghe tiếng nhìn lại, buồn bực nói: "Tiểu hài tử nói chuyện cha cũng phải biết."
Vương Hạo đi tới, sai Vương Lâm Tích: "Con đi mua cho cha bao thuốc."
"A! Tại sao lại hút thuốc!" Vương Lâm Tích kêu thảm, "Con không muốn đi..."
Vương Hạo nói bổ sung: "Cho con năm mươi đồng."
Vương Lâm Tích lập tức bò dậy: "Được rồi!"
"Chị." Vương Lâm Tích quay đầu nói, " Chị có cái gì muốn ăn không? Em mua cho chị."
Thư Niệm cũng đứng lên: "Chị cùng đi với em."
Vương Hạo sờ lên cái mũi, tướng mạo trung hậu dễ ở chung, nhìn qua có chút hổ thẹn bất an: "Niệm Niệm, cháu liền để thằng bé đi thôi, chú có mấy câu muốn nói với cháu."
Động tác Thư Niệm dừng lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại, thần thái co quắp: "Được rồi."
Vương Hạo ngồi vào trên giường Vương Lâm Tích, sau đó từ trong túi lấy một cái hồng bao: "Trước đó chú nghe mẹ cháu nói, cháu nghe được chú cùng mẹ cháu cãi nhau."
"..."
"Con người của chú chính là, nói chuyện không thông qua não." Vương Hạo nói, "Cũng không phải cố ý. Lúc ấy trong nhà điều kiện không tốt lắm, áp lực của chú có chút lớn, luôn cùng mẹ cháu cãi nhau. Lúc này để cho chú nghĩ,chú cũng nhớ không nổi khi đó nói cái gì, cũng không có ý muốn tổn thương cháu. Đây là chú không đúng, chú xin lỗi cháu, thật xin lỗi."
Thư Niệm không biết nên phản ứng như thế nào, thấp giọng nói: "Không có việc gì..."
Vương Hạo đem hồng bao nhét vào trong tay của nàng: "Để cháu chịu ủy khuất rồi."
Thư Niệm nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được: "Cháu hiểu, chú không cần cho cháu cái này..."
"Cháu liền cầm lấy đi." Vương Hạo chưa làm qua loại chuyện này, quẫn bách đứng lên, "Coi như là chú cho cháu tiền tiêu vặt, cầm đi, cũng không có nhiều."
Giằng co mấy giây.
Thư Niệm vẫn là nhận lấy: "Cảm ơn chú."
Vương Hạo nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ra ngoài đi, trong phòng nán lại quá lâu.Mẹ cháu vừa mới còn nói rất lâu không gặp cháu, cũng muốn nói với cháu một ít lời."
Thư Niệm nắm vuốt cái hồng bao kia, cúi đầu bỏ vào trong túi: "Được."
-
Trở lại phòng khách, Thư Niệm ngồi trở lại bên cạnh Tạ Như Hạc. Cô giương mắt, chú ý tới xung quanh mắt Đặng Thanh Ngọc có một tầng nhàn nhạt màu đỏ, nhưng tâm tình nhìn qua lại rất tốt, giống như là viên đá trong lòng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Không biết bọn họ vừa mới hàn huyên chuyện gì.
Thư Niệm có chút khát nước, cầm lấy cái ly trước mặt uống một hớp.
Đặng Thanh Ngọc cười nói: "Tiểu Tích cùng con nói cái gì? Hàn huyên hết nửa ngày."
Nghe nói như thế, Thư Niệm đột nhiên nhớ tới yêu cầu kỳ quái kia của Vương Lâm Tích, sau đó hướng Tạ Như Hạc nhìn thoáng qua, biểu lộ có chút do dự.
Tạ Như Hạc đụng đụng chén nước của cô, thêm một ít nước nóng vào: "Thế nào?"
Thư Niệm đem nước trong miệng nuốt xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tích muốn anh kí tên cho nó."
Tạ Như Hạc ừ một tiếng: "Một lát nữa anh ký."
Thư Niệm gãi gãi đầu: "Nó có mười hai tấm Album, đều muốn để anh ký."
Tạ Như Hạc nói: "Được."
"Còn có... Còn có..."
"Ừ?"
Dùng ánh mắt còn lại chú ý tới Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Hạo đều đang nghe, Thư Niệm vốn đã cảm thấy khó mà mở miệng, cũng lo lắng bọn họ nghe được về sau sẽ đem Vương Lâm Tích mắng một trận, đành phải ngẩng đầu lên, tiến đến bên tai Tạ Như Hạc.
Tạ Như Hạc thoáng cúi đầu xuống.
Hai người cách rất gần.
Thư Niệm thấp giọng, lúc nói chuyện có hơi thở nhàn nhạt thở ra, nhuộm đỏ bên tai Tạ Như Hạc: "Nó còn muốn anh ký ở trên bụng..."
Sau một khắc, Tạ Như Hạc ngẩng đầu, đưa tay vuốt vuốt lỗ tai: "Vì sao?"
Thư Niệm có chút xấu hổ: "Muốn cho bạn học nhìn thấy."
Tạ Như Hạc ngồi thẳng lên, bình tĩnh nói: "Anh biết rồi."
Dáng vẻ của Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí: "Anh không muốn cũng có thể cự tuyệt."
Vương Lâm Tích vừa vặn lúc này mua thuốc lá cho Vương Hạo trở về. Hắn đem đồ vật để tới trước mặt Vương Hạo,sau đó ra ám hiệu với Thư Niệm như muốn nói với Thư Niệm: "Chị, cơ bụng! Cơ bụng!"
"..." Giọng điệu Thư Niệm mềm mại, "Em lấy Album ra đây."
Vương Lâm Tích reo hò một tiếng, nhảy nhót trở về phòng lấy. Không bao lâu, hắn ôm một chồng lớn Album ra, để tới Tạ Như Hạc trước mặt, chân chó hô hào: "Anh rể."
Tạ Như Hạc đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng ký tên trên mười mấy tấm Album kia.
Vương Lâm Tích còn ở bên cạnh được một tấc lại muốn tiến một thước nói lời.
(được một tấc lại muốn tiến một thước như là được voi đòi tiên)
"Ở chỗ này có thể hay không thêm một câu, TO: Lâm Tích thân ái."
"Cái này cái này! Liền viết chúc Vương Lâm Tích 13 tuổi sinh nhật vui vẻ!"
Tạ Như Hạc cũng không có cự tuyệt, nhìn vô cùng có kiên nhẫn. Vương Lâm Tích nói lời, hắn cũng ôn hòa đáp lại một tiếng được, sau đó một câu lại một câu viết về phía trên, không có có một tia không kiên nhẫn.
Thư Niệm ở một bên nhìn xem.
Thật lâu, sau khi Tạ Như Hạc ký xong chữ, động tác Vương Lâm Tích không trôi chảy nhấc vạt áo lên. Có lẽ là bởi vì ở trước mặt thần tượng, bộ dạng của hắn rốt cục có một chút ngượng ngùng: "Còn có cái này..."
Tạ Như Hạc đem y phục của hắn kéo trở về: "Ký trên tay đi."
Vương Lâm Tích suy tư một lát: "Nhưng viết lên tay rất dễ dàng bị mất."
Tạ Như Hạc nói: "Mất anh lại viết thêm cho em."
Khóe miệng Vương Lâm Tích điên cuồng giương lên, cảm giác như cướp được vé vào cửa buổi của buổi hòa nhạc VIP.
"Về sau rảnh thì có thể tới chơi." Tạ Như Hạc ký tên ở lòng bàn tay của hắn, đóng nắp bút lại, uốn môi lên nói, "Đến chơi nhiều với chị em."
-
Lại ngây người một đoạn thời gian.
Tới gần lúc chín giờ, Thư Niệm cảm thấy thời gian quá muộn, chủ động nói muốn rời khỏi.
Hai người nói tạm biệt với Vương Hạo cùng Đặng Thanh Ngọc,sau đó vào thang máy đi xuống lầu. Vừa mới ở trên bàn cơm, Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc đều uống một chút rượu. Lúc này hai người cũng không thể lái xe, dứt khoát trước tiên để xe ở lại đây, đi tàu điện ngầm.
Buổi chiều không khí tươi mát, mang theo ít khí lạnh.
Thư Niệm đưa tay sờ lên gương mặt hơi nóng,lúc này mới phát giác được vừa uống rượu này tựa hồ lên đầu. Tâm tình của cô rất tốt, toàn thân giống là dùng tinh lực không hết.
Một lát sau.
Thư Niệm đem hồng bao trong túi lấy ra: "Vừa nãy chú Vương cho em cái này."
Tạ Như Hạc nhìn thoáng qua: "Hồng bao?"
"Ừ." Thư Niệm hít lấy cái mũi nói, "Chú cùng em nói xin lỗi. Bởi vì chú nói qua trước kia, cảm thấy tiêu tiền chữa bệnh cho em, cùng đốt tiền không có khác nhau."
"..."
"Em lúc ấy vô cùng không vui, cảm thấy mình tựa như là sự phiền toái." Thư Niệm cúi thấp đầu, "Cũng không có nói cho mẹ em biết em nghe được những lời này, liền tự mình vụng trộm khóc mấy lần."
Tạ Như Hạc vô ý thức nắm cằm của cô, nâng đầu của cô lên.
Đôi mắt của cô sạch sẽ trong suốt, không có một chút dấu hiệu ướt át.
Thư Niệm mở to tròn mắt, bị hành động này của anh làm cho sững sờ. Một giây sau, đôi mắt của cô cong thành hình bán nguyệt, vụng về nói: "Em cảm thấy, cuộc sống giống như càng ngày càng tốt."
Tạ Như Hạc nhẹ nhàng thở ra: "Ừ."
Những sự khó khăn kia, không muốn hồi tưởng lại.
Giống như liền thật sự đã triệt để cách biệt cùng với cô.
Thư Niệm đột nhiên thốt ra câu: "Thầy A Hạc, em có chút muốn hát."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt xuống nhìn cô: "Muốn hát cái gì?"
Thư Niệm nghĩ nghĩ, cười híp mắt hát một bài rất hot gần đây, sau đó hỏi: "Em hát có sao không?"
Tạ Như Hạc trầm mặc vài giây, gật đầu: "Hát đi."
Thư Niệm vội vàng đem thanh âm đè thấp: "Vậy không thể để cho người khác nghe thấy."
"Không sao, hát đi."
"Người khác sẽ cười em."
"Không có người khác."
"Nói không chừng hiện tại liền có người khác ở đây, nhưng chúng ta không có chú ý tới."
Tạ Như Hạc vuốt vuốt đầu của cô, mặt không đổi sắc nói: "Vậy anh liền nói là anh hát."
"..."
Anh đều đã nói như vậy, Thư Niệm do dự một chút, lại tiếp tục hát khẽ bài hát. Rất nhanh, cô nhớ tới Album vừa mới nhìn thấy kia, ngừng tiếng hát, hỏi: " Album đầu tiên của anh là « ta niệm » sao?"
Tạ Như Hạc bước chân dừng lại: "Album đầu tiên?"
"Ừ." Thư Niệm đánh cái buồn bực nấc, "Album đầu tiên."
"Không phải."
Thư Niệm nhíu mày lại: "Nhưng tên nó là như vậy mà."
Tạ Như Hạc nói: "Không phải cái này."
"Em trước đó đều đã tra, album tên là « ta niệm »."
"Em tra không đúng."
Thư Niệm khóe miệng tiu nghỉu xuống, buồn bực nói: "Vậu tên là gì?"
"Tên là." Tạ Như Hạc cười khẽ, " Niệm Niệm của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.