Chương 44: Tôi... Bị mắc bệnh tâm lý
Trúc Dĩ
03/02/2019
"..." Thư Niệm kinh ngạc nhìn anh, miệng a để lấy khí, sương trắng ở
trong không khí mà tản ra. Tầm mắt giống như trở thành một, bối cảnh đều biến thành mờ ảo, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có dung mạo của anh
lại rõ ràng như thường.
Tiếng mưa rơi hào hùng tựa như mất sóng, thế giới an tĩnh lại.
Thư Niệm chỉ có thể nghe được tim đang đập nhanh không thể ngừng lại, ở trong đầu không ngừng phóng to, lấn át tất cả lý trí của cô. Vào giờ khắc này, cô không cân nhắc bất kỳ chuyện gì, không muốn để cho mình ở trước mặt người mình yêu trở nên nơm nớp lo sợ.
Không muốn để cho mình thích một người là quyền lợi, bổ sung thêm nhiều điều kiện tốt như vậy.
Cô chỉ muốn nghe theo tâm ý của mình, muốn bắt tay của anh lại, đối với anh cười, sau đó thành thực nói cho anh.
Không cần theo đuổi, em cũng thích anh.
Em đơn phương anh một thời gian rồi, lo lắng anh thích người khác, lo lắng anh sẽ không thích em, cho nên không dám nói cho anh, sợ anh biết lại rời xa em.
Thật may anh cũng thích em nha.
Em rất vui.
Thư Niệm tưởng tượng nói cho anh nghe như vậy.
Cô là muốn làm vậy với anh.
Nhưng khi làm một người hèn nhát rất lâu, muốn lại lần nữa lấy dũng khí cũng là một chuyện cực kỳ chật vật. Cô sẽ cân nhắc rất nhiều, sẽ tưởng tượng lại mấy trăm tình huống có thể xảy ra, sẽ sợ tương lai phía trước.
Bởi vì khát vọng mà có sự ước mong, đổi lấy có lẽ cũng không phải một con đường mới.
Mà là một đường hầm tối tăm không mặt trời, không thấy lối ra.
Là thuộc về cô một người tối tăm không mặt trời, không nên kéo Tạ Như Hạc xuống.
Anh chỉ có thể làm cho cô vui vẻ, cũng không có nghĩa vụ trở thành vị cứu thế của cô.
Thư Niệm buông tha câu trả lời như vậy, nhìn về phía anh, lông mi khẽ run, tròng mắt bị nước mưa dính vào tạo một tầng hơi nước. Cô siết chặt ống tay áo, buồn phiền, cổ họng nghẹn lại một cách khó hiểu.
Hẳn là muốn cự tuyệt anh.
Hành động như vậy chắc chắn là từ chối anh.
Chỉ cần kịp thời cắt đứt tình cảm này, chỉ cần đem thứ tình cảm này cắt đứt đi, tương lai có những thứ có thể phát sinh không vui, nhưng cũng sẽ không phát sinh nữa.
Tạ Như Hạc tựa như không phát hiện được câu tiếp theo cô muốn nói, vẫn nhìn cô, rất kiên nhẫn lại ôn hòa, còn mang theo chút khẩn trương và mất tự nhiên, giống như một đứa bé đang tập làm người lớn chưa được lưu loát.
Thư Niệm nhất thời không nói ra lời.
Nếu như cô cự tuyệt anh, để cho anh không muốn tiếp tục với mình, hẳn là anh sẽ không vui đi. Tình cảm của anh từ trước đến giờ luôn giấu đi, nhất định là thấy cô có dấu hiệu thích anh, anh lúc đó mới nói ra.
Thư Niệm không muốn bởi vì sự khiếp đảm của cô, mà để dũng khí của Tạ Như Hạc trở nên không đáng giá một đồng.
Cô không muốn như vậy.
Đại khái bởi vì trôi qua thời gian dài vẫn không thấy cô trả lời, Tạ Như Hạc dần dần hiểu ý cô. Anh sờ cổ một cái, nhìn mưa rơi bên ngoài, khó khăn chuyển đề tài: "Tạnh mưa rồi, để anh đưa em về trước."
"..." Không khí ngột ngạt trong chớp mắt liền bay đi.
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, muốn đem dù mở ra.
Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên bắt cổ tay của anh.
Tạ Như Hạc dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
"Chính là..." THư Niệm cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy không thể vì chuyện này mà trở mặt, cũng muốn làm cố gắng hết sức. Cô muốn đem những lời kia nói cho anh, muốn đem toàn bộ những câu trả lời nói hết ra.
Tạ Như Hạc còn đang chờ.
Thư Niệm hít mũi một cái, mất tự nhiên buông tay ra. Những câu trả lời tình cảm kia cô không dám kể lể, không dám thẳng thắn, đến cuối cùng chẳng qua cực kỳ hèn mọn mà nói "Chính là... Em đang mắc bệnh tâm lý."
"..."
Cô cũng muốn vì mình mà tranh thủ một lần.
Dù sao không được thì thôi.
Không được, cũng chẳng tổn thất gì.
Thư Niệm rũ đầu, giọng nói ép tới thấp nhất, giống như là đang thì thầm với ai đó: "Em cảm thấy anh có thể suy nghĩ thêm một chút... có muốn yêu đương với em hay không..."
Nghe vậy Tạ Như Hạc sửng sốt.
"Em cảm thấy em không hiểu sai." Thư Niệm khẩn trương đến chết, lòng bàn tay xuất ra mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu mất trật tự: "Đúng vậy, anh nói theo đuổi em, chắc là thích em..."
Hầu kết của Tạ Như Hạc trợt xuống, đột nhiên kêu cô: "Thư Niệm."
"Ừ, ừ??"Thư Niệm không dám nhìn anh, nhỏ giọng bổ sung: "Nếu như anh không để bụng mấy thứ này..."
Tạ Như Hạc khàn giọng hỏi: "Em có thể nói cho anh biết em bị bệnh gì được không?"
"PTSD*." Thư Niệm đàng hoàng giải thích "Chính là tổn thương tâm lí sau khi bị thứ gì đó kích thích."
Tổn thương tâm lí sau khi bị thứ gì đó kích thích.
Tổn thương.
Tạ Như Hạc không hiểu qua cái bệnh này, không biết sự việc nghiêm trọng thế nào. Có thể nhìn trước dáng vẻ của Thư Niệm, luôn cảm thấy ra sẽ phát sinh chuyện rất tệ, tệ đến mức làm anh không dám nghĩ tới.
Nghĩ đến việc cô từng trải qua trong hình huống tuyệt vọng, Tạ Như Hạc cơ hồ không thở nổi.
"Thư Niệm, rốt cục em đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Như Hạc cố gắng để giọng nói mình ôn hòa một chút, làm hết sức không hù dọa cô, "Có thể nói cho anh biết được không?"
Thư Niệm trầm mặc mấy giây, lắc đầu một cái.
Tạ Như Hạc hiểu được tất cả băn khoăn của cô, không lại tiếp tục hỏi: "Được. Bên ngoài quá lạnh, đi về nhà trước đã."
"Anh sẽ không vui." Thư Niệm đột nhiên mở miệng "Em không hy vọng anh sẽ không vui"
Tạ Như Hạc đưa tay mở dù, cho là mình nghe lầm, lại lập lần nữa: "Anh sẽ không vui sao?"
Cái vết sẹo đó của cô không chỉ mình cô.
Sau khi nói ra, có lẽ sẽ đem vết sẹo của Tạ Như Hạc bị vạch trần.
Đó là cảnh tượng cô không muốn nhìn thấy.
Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên, cũng là duy nhất một lần thấy cảnh Tạ Như Hạc khóc. Cô có chút thất thần, theo bản năng gật đầu một cái, lẩm bẩm nói nhỏ, "Anh cứ giống như bây giờ là được."
Hy vọng những khó khăn khổ nạn cũng sẽ không dây dưa với anh nữa.
Anh có thể tùy ý cười, có thể đi gặp những người mình muốn gặp, có thể làm những chuyện mình muốn làm; không bị ác mộng hành hạ nữa, không sẽ lại vào rơi vực sâu đó nữa, sẽ không lại nhớ một màn kia nữa.
Nguyện ý anh sẽ thoát khỏi địa ngục, có được niềm hy vọng mới.
Sẽ không quá phiền não vì quá khứ, sẽ không gặp lại những người mình ghét.
Cũng sẽ không, nghe người khác nhắc tới quá khứ đau đớn của anh.
...........
Giao thừa cùng ngày, Quý Tương Ninh mang Tạ Như Hạc rời khỏi Tạ gia, dời đến nhà trọ. Bà một bên suy tính trở về tìm Quý Hưng Hoài, vừa cùng Tạ Ký làm giấy tờ ly hôn.
Vì bị gia đình phản đối, Quý Tương Ninh cùng người nhà cắt đứt liên lạc, cũng từ đây không lui tới liên lạc với cha nữa. Bà do dự rất lâu, vẫn quyết định không gọi Quý Hưng Hoài.
Quý Tương Ninh rất tôn trọng ý kiến của Tạ Như Hạc, cùng anh thương lượng một phen. Quyết định sau khi cao trung của anh kết thúc, lại cùng anh lên thành phố ở.
Tạ Như Hạc đem chuyện này nói cho Thư Niệm.
Trong thời gian đó, tâm tình Thư Niệm luôn buồn rầu.
Một mặt, cô là thay Tạ Như Hạc vui vẻ, có thể rời khỏi chỗ này, đi tới một nơi hoàn cảnh tốt hơn, cũng có thể đi học mình thích là âm nhạc; mặt khác, cô lại bởi vì anh sắp rời đi mà cảm thấy có chút khổ sở.
Nhận ra tâm trạng của cô, Tạ Như Hạc không nói nhiều, chẳng qua là nói cho cô "Không cần phải không vui, sau này tớ sẽ thăm cậu."
Bên kia.
Từ thái độ của Quý Tương Ninh, Tạ Ký nhận thức được tính nghiêm trọng, trở nên mà sợ hãi.
Ông ta cực kỳ sợ Quý Tương rời bỏ mình.
Cho bất luận là xảy ra chuyện nghiêm trọng nào nữa, Tạ Ký như thế nào đi tổn thương cô, nói ra những lời khó nghe, Quý Tương Ninh cũng không từng đề cập tới hai chữ "Ly dị".
Thời gian lâu dài, Tạ Ký cho là, đối với Quý Tương Ninh là không có chút nào gọi là ranh giới cuối cùng.
Chỉ có bà cuối cùng chịu đựng hết cả.
Tạ Ký khẩn cầu bà rất nhiều lần, chỉ thiếu là quỳ xuống. Có thể thái độ của Qúy Tương Ninh rất quyết tâm, trong mắt nhìn ông không còn là si mê cùng yêu đương, chỉ còn lại một hồ nước đọng.
Sự việc này cứ kéo dài gần như hai tháng, Tạ Ký thậm chí dùng cái chết cũng không thể suy chuyển được.
Cuối cùng Tạ Ký thỏa hiệp.
Hai người hẹn đến cục dân chính làm giấy tờ ly hôn.
Có thể ngày hôm đó, Tạ Như Hạc về nhà trọ sau khi tan học, lại không thấy Quý Tương Ninh đâu. Anh ở nhà tới khi trời tối, cảm thấy không đúng lắm, gọi điện thoại cho bà.
Nhưng điện thoại di động của đối phương lại tắt máy.
Tạ Như Hạc gọi Tạ Ký, lại được biết ông ta ngày hôm qua đã uống rượu, đến bây giờ còn say như chết, căn bản không có đi đến cục dân chính.
Mí mắt của anh không ngừng nháy, có dự cảm xấu khó hiểu, rồi lại đi tìm Quý Tương Ninh một vòng.
Vẫn không tìm được.
Khi đó, Tạ Như Hạc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Gặp phải loại chuyện này, anh không biết nên làm như thế nào, chỉ biết nên tìm người giúp đỡ. Biết được cha của anh đã say như chết, anh chỉ có thể đi tìm ông nội bà nội nhờ giúp đỡ.
Ông nội bà nội cũng bởi vì chuyện Quý Tương Ninh nói ly dị mà cảm thấy bất mãn, chỉ nói anh chuyện bé xé ra to.
Nói với anh, không cần lo lắng, kiểu gì Quý Tương Ninh cũng sẽ về.
Tạ Như Hạc cảm thấy không yên tâm, liền đi tìm Thư Niệm.
Trấn nhỏ như vậy, nhưng anh vẫn không biết đi đâu mà đi tìm người. Huống chi Quý Tương Ninh từ trước đến giờ một người rất cẩn thận, bà làm mọi chuyện đều sẽ có cân nhắc, sẽ không để cho người khác cảm thấy lo lắng.
Nghe xong lời của anh, Thư Niệm cũng rất lo lắng, lập tức chạy về nhà nói cho Đặng Thanh Ngọc.
Đặng Thanh Ngọc mặc dù không thích Thư Niệm chơi với Tạ Như Hạc, nhưng cũng lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, vội vàng mang hai đứa trẻ đến đồn cảnh sát sơ lược tình huống.
Mặc dù Tạ Như Hạc cũng hy vọng chẳng qua là anh suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ điện thoại của Quý Tương Ninh hết pin, ở siêu thị dừng lại quá lâu, hay là đợi xe buýt không thấy xe, cũng hoặc là gặp người quen biết, trò chuyện đến nỗi quên thời gian.
Nhưng cũng không phải như vậy.
Chuyện này giống như có thể đi theo phát triển xấu nhất.
Buổi tối hôm đó, Quý Tương Ninh chưa về nhà, cũng hoàn toàn không có tin tức.
Lúc còn đi học, Tạ Như Hạc trực tiếp không đến trường, đi khắp nơi tìm Quý Tương Ninh. Thư Niệm hiểu tâm tình của anh, cũng dứt khoát sau giờ học, đi theo cùng anh đi tìm.
Hai người mặc dù ngây ngô chung một chỗ, nhưng căn bản không có trò chuyện.
Thư Niệm không biết phải an ủi anh thế nào, cũng không dám nói cho anh, những người khác đang thảo luận mẹ của anh đang mất tích. Bọn họ nói có thể Quý Tương Ninh đã bị người giết Trần Hương bắt đi.
Sẽ không giải thích được tại sao lại suy nghĩ theo hướng đó.
Dẫu sao cho đến bây giờ, hung thủ cũng chưa bị bắt.
Một tuần sau, lời đồn đãi bắt đầu biến thành sự thật.
Cảnh sát rốt cục cũng có tin tức, ở đường ở khu phố bên kia cạnh thùng rác, phát hiện thi thể của Quý Tương Ninh.
Thư Niệm đi theo Tạ Như Hạc tới hiện trường, luôn ở bên cạnh anh. Cô ở bên cạnh anh vượt qua thời gian khó chịu kia, cũng vĩnh viễn không quên được cảnh anh được thấy Quý Tương Ninh lạnh như băng nằm dưới đất.
Là Thư Niệm lần đầu tiên thấy anh khóc.
Một cậu thanh niêm mười sáu tuổi, cũng nhanh muốn thoát khỏi người cha ác ma kia, cũng nhanh muốn thoát khỏi gia đình như vây, cố gắng đi theo mẹ và có một cuộc sống mới.
Rõ ràng cũng nhanh sẽ có một hy vọng mới.
Quý Tương Ninh ở trước mặt anh, nhưng lại đã rời khỏi thế giới này
Khi đó, Tạ Ký cũng ở bên cạnh. Thấy thi thể Quý Tương Ninh, ông không thể tin nổi liền ngây tại chỗ, rồi sau đó lạc hồn phách mà quỳ xuống đất, chợt than vãn khóc rống lên.
Chú ý tới tồn tại của ông ta, tầm mắt Tạ Như Hạc ngừng một lát, chợt xông tới bóp cổ của ông, cả người trên dưới đều có sự tức giận.
Trong đầu tất cả đều là ở ngày giao thừa, Tạ Ký cùng Quý Tương Ninh nói.
- "Mày hẳn cmn nó điên rồi, cút đi! Tao nói cho mày biết! Mày hẳn là không thiếu người đàn ông lui tới, mày mà dám phản đối tao! Tao trực tiếp giết mày! Tao trực tiếp giết mày!"
Mắt Tạ Như Hạc đỏ như máu, trong mắt tràn đầy sự hận thù dường như muốn Tạ Ký lấy mạng đổi mạng. Anh cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ nói "Là ông giết mẹ tôi??"
...
..
-
Tạ Như Hạc đưa Thư Niệm tới lầu dưới.
Dọc đường đi, hai người không trò chuyện. Tạ Như Hạc không đi theo Thư Niệm lên lầu, đứng ở ngoài cửa lớn nhìn cô, giống như là muốn nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi.
Thư Niệm vểnh môi lên, lục trong túi xách lấy chìa khóa.
Cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một mực đặt cô cũng Tạ Như Hạc hỏi không ngại cô có bệnh tâm lý, có thể anh sẽ không trả lời. Thư Niệm cảm thấy sau ngày hôm nay, cô nhất định sẽ không có dũng khí nhắc lại.
Thư Niệm không nhịn được liền quay đầu.
Tạ Như Hạc còn đứng ở cửa lớn, trên người mặc một áo khoác dài, an tĩnh nhìn cô.
Hai người là đối lập ngoại hình, một cao một thấp.
Thấy cô quay đầu nhìn, Tạ Như Hạc hỏi: "Sao thế?"
Thư Niệm liền vội vàng lắc đầu, "Không có sao."
Có lẽ bị bóng đêm mê hoặc, Thư NIệm luôn cảm thấy có chút nho nhỏ không cam lòng, mặc dù cô cảm thấy khoảng cách hiện giờ của hai người mới là thích hợp nhất.
Dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, không đếm xỉa tới mà lập lại, "Lúc nãy em mới vừa nói, anh có thể trở về suy nghĩ một chút... chính là xem anh nên chọn thế nào, đối với em cảm thấy không quan trọng..."
Chẳng qua cảm thấy, bây giờ vì mình lại tranh thủ một chút.
Lúc tương lai thức dậy, có thể cũng sẽ không như vậy mà hối hận.
Thần sắc Tạ Như Hạc ngừng lại một lát, đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Anh đem những chuyện nghĩ trong đầu ném ra sau ót, đi tới đứng cách Thư Niệm một đoạn cầu thang.
Bị anh đột nhiên tiến lại gần hù dọa, Thư Niệm vội vàng nói, "Anh cũng không cần gấp gáp trả lời em."
Tạ Như rũ mắt xuống, ánh mắt sâu xa lại sáng bóng, "Anh chỉ có thể trở về suy nghĩ sao?"
Thư Niệm dè dặt nói, "Cũng không phải, anh cũng không cần phải..."
Tạ Như Hạc nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài cầm chìa khóa từ tay cô. Hình dáng của anh ngừng một lát, tựa hồ cảm thấy có chút không nói ra thành lời, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần sắc, thanh âm thấp xuống, khó hiểu mập mờ.
"Anh không thể đi vào nhà em suy nghĩ sao?"
*Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,...), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn (theo Wiki)
Tiếng mưa rơi hào hùng tựa như mất sóng, thế giới an tĩnh lại.
Thư Niệm chỉ có thể nghe được tim đang đập nhanh không thể ngừng lại, ở trong đầu không ngừng phóng to, lấn át tất cả lý trí của cô. Vào giờ khắc này, cô không cân nhắc bất kỳ chuyện gì, không muốn để cho mình ở trước mặt người mình yêu trở nên nơm nớp lo sợ.
Không muốn để cho mình thích một người là quyền lợi, bổ sung thêm nhiều điều kiện tốt như vậy.
Cô chỉ muốn nghe theo tâm ý của mình, muốn bắt tay của anh lại, đối với anh cười, sau đó thành thực nói cho anh.
Không cần theo đuổi, em cũng thích anh.
Em đơn phương anh một thời gian rồi, lo lắng anh thích người khác, lo lắng anh sẽ không thích em, cho nên không dám nói cho anh, sợ anh biết lại rời xa em.
Thật may anh cũng thích em nha.
Em rất vui.
Thư Niệm tưởng tượng nói cho anh nghe như vậy.
Cô là muốn làm vậy với anh.
Nhưng khi làm một người hèn nhát rất lâu, muốn lại lần nữa lấy dũng khí cũng là một chuyện cực kỳ chật vật. Cô sẽ cân nhắc rất nhiều, sẽ tưởng tượng lại mấy trăm tình huống có thể xảy ra, sẽ sợ tương lai phía trước.
Bởi vì khát vọng mà có sự ước mong, đổi lấy có lẽ cũng không phải một con đường mới.
Mà là một đường hầm tối tăm không mặt trời, không thấy lối ra.
Là thuộc về cô một người tối tăm không mặt trời, không nên kéo Tạ Như Hạc xuống.
Anh chỉ có thể làm cho cô vui vẻ, cũng không có nghĩa vụ trở thành vị cứu thế của cô.
Thư Niệm buông tha câu trả lời như vậy, nhìn về phía anh, lông mi khẽ run, tròng mắt bị nước mưa dính vào tạo một tầng hơi nước. Cô siết chặt ống tay áo, buồn phiền, cổ họng nghẹn lại một cách khó hiểu.
Hẳn là muốn cự tuyệt anh.
Hành động như vậy chắc chắn là từ chối anh.
Chỉ cần kịp thời cắt đứt tình cảm này, chỉ cần đem thứ tình cảm này cắt đứt đi, tương lai có những thứ có thể phát sinh không vui, nhưng cũng sẽ không phát sinh nữa.
Tạ Như Hạc tựa như không phát hiện được câu tiếp theo cô muốn nói, vẫn nhìn cô, rất kiên nhẫn lại ôn hòa, còn mang theo chút khẩn trương và mất tự nhiên, giống như một đứa bé đang tập làm người lớn chưa được lưu loát.
Thư Niệm nhất thời không nói ra lời.
Nếu như cô cự tuyệt anh, để cho anh không muốn tiếp tục với mình, hẳn là anh sẽ không vui đi. Tình cảm của anh từ trước đến giờ luôn giấu đi, nhất định là thấy cô có dấu hiệu thích anh, anh lúc đó mới nói ra.
Thư Niệm không muốn bởi vì sự khiếp đảm của cô, mà để dũng khí của Tạ Như Hạc trở nên không đáng giá một đồng.
Cô không muốn như vậy.
Đại khái bởi vì trôi qua thời gian dài vẫn không thấy cô trả lời, Tạ Như Hạc dần dần hiểu ý cô. Anh sờ cổ một cái, nhìn mưa rơi bên ngoài, khó khăn chuyển đề tài: "Tạnh mưa rồi, để anh đưa em về trước."
"..." Không khí ngột ngạt trong chớp mắt liền bay đi.
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, muốn đem dù mở ra.
Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên bắt cổ tay của anh.
Tạ Như Hạc dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
"Chính là..." THư Niệm cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy không thể vì chuyện này mà trở mặt, cũng muốn làm cố gắng hết sức. Cô muốn đem những lời kia nói cho anh, muốn đem toàn bộ những câu trả lời nói hết ra.
Tạ Như Hạc còn đang chờ.
Thư Niệm hít mũi một cái, mất tự nhiên buông tay ra. Những câu trả lời tình cảm kia cô không dám kể lể, không dám thẳng thắn, đến cuối cùng chẳng qua cực kỳ hèn mọn mà nói "Chính là... Em đang mắc bệnh tâm lý."
"..."
Cô cũng muốn vì mình mà tranh thủ một lần.
Dù sao không được thì thôi.
Không được, cũng chẳng tổn thất gì.
Thư Niệm rũ đầu, giọng nói ép tới thấp nhất, giống như là đang thì thầm với ai đó: "Em cảm thấy anh có thể suy nghĩ thêm một chút... có muốn yêu đương với em hay không..."
Nghe vậy Tạ Như Hạc sửng sốt.
"Em cảm thấy em không hiểu sai." Thư Niệm khẩn trương đến chết, lòng bàn tay xuất ra mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng bắt đầu mất trật tự: "Đúng vậy, anh nói theo đuổi em, chắc là thích em..."
Hầu kết của Tạ Như Hạc trợt xuống, đột nhiên kêu cô: "Thư Niệm."
"Ừ, ừ??"Thư Niệm không dám nhìn anh, nhỏ giọng bổ sung: "Nếu như anh không để bụng mấy thứ này..."
Tạ Như Hạc khàn giọng hỏi: "Em có thể nói cho anh biết em bị bệnh gì được không?"
"PTSD*." Thư Niệm đàng hoàng giải thích "Chính là tổn thương tâm lí sau khi bị thứ gì đó kích thích."
Tổn thương tâm lí sau khi bị thứ gì đó kích thích.
Tổn thương.
Tạ Như Hạc không hiểu qua cái bệnh này, không biết sự việc nghiêm trọng thế nào. Có thể nhìn trước dáng vẻ của Thư Niệm, luôn cảm thấy ra sẽ phát sinh chuyện rất tệ, tệ đến mức làm anh không dám nghĩ tới.
Nghĩ đến việc cô từng trải qua trong hình huống tuyệt vọng, Tạ Như Hạc cơ hồ không thở nổi.
"Thư Niệm, rốt cục em đã xảy ra chuyện gì?" Tạ Như Hạc cố gắng để giọng nói mình ôn hòa một chút, làm hết sức không hù dọa cô, "Có thể nói cho anh biết được không?"
Thư Niệm trầm mặc mấy giây, lắc đầu một cái.
Tạ Như Hạc hiểu được tất cả băn khoăn của cô, không lại tiếp tục hỏi: "Được. Bên ngoài quá lạnh, đi về nhà trước đã."
"Anh sẽ không vui." Thư Niệm đột nhiên mở miệng "Em không hy vọng anh sẽ không vui"
Tạ Như Hạc đưa tay mở dù, cho là mình nghe lầm, lại lập lần nữa: "Anh sẽ không vui sao?"
Cái vết sẹo đó của cô không chỉ mình cô.
Sau khi nói ra, có lẽ sẽ đem vết sẹo của Tạ Như Hạc bị vạch trần.
Đó là cảnh tượng cô không muốn nhìn thấy.
Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên, cũng là duy nhất một lần thấy cảnh Tạ Như Hạc khóc. Cô có chút thất thần, theo bản năng gật đầu một cái, lẩm bẩm nói nhỏ, "Anh cứ giống như bây giờ là được."
Hy vọng những khó khăn khổ nạn cũng sẽ không dây dưa với anh nữa.
Anh có thể tùy ý cười, có thể đi gặp những người mình muốn gặp, có thể làm những chuyện mình muốn làm; không bị ác mộng hành hạ nữa, không sẽ lại vào rơi vực sâu đó nữa, sẽ không lại nhớ một màn kia nữa.
Nguyện ý anh sẽ thoát khỏi địa ngục, có được niềm hy vọng mới.
Sẽ không quá phiền não vì quá khứ, sẽ không gặp lại những người mình ghét.
Cũng sẽ không, nghe người khác nhắc tới quá khứ đau đớn của anh.
...........
Giao thừa cùng ngày, Quý Tương Ninh mang Tạ Như Hạc rời khỏi Tạ gia, dời đến nhà trọ. Bà một bên suy tính trở về tìm Quý Hưng Hoài, vừa cùng Tạ Ký làm giấy tờ ly hôn.
Vì bị gia đình phản đối, Quý Tương Ninh cùng người nhà cắt đứt liên lạc, cũng từ đây không lui tới liên lạc với cha nữa. Bà do dự rất lâu, vẫn quyết định không gọi Quý Hưng Hoài.
Quý Tương Ninh rất tôn trọng ý kiến của Tạ Như Hạc, cùng anh thương lượng một phen. Quyết định sau khi cao trung của anh kết thúc, lại cùng anh lên thành phố ở.
Tạ Như Hạc đem chuyện này nói cho Thư Niệm.
Trong thời gian đó, tâm tình Thư Niệm luôn buồn rầu.
Một mặt, cô là thay Tạ Như Hạc vui vẻ, có thể rời khỏi chỗ này, đi tới một nơi hoàn cảnh tốt hơn, cũng có thể đi học mình thích là âm nhạc; mặt khác, cô lại bởi vì anh sắp rời đi mà cảm thấy có chút khổ sở.
Nhận ra tâm trạng của cô, Tạ Như Hạc không nói nhiều, chẳng qua là nói cho cô "Không cần phải không vui, sau này tớ sẽ thăm cậu."
Bên kia.
Từ thái độ của Quý Tương Ninh, Tạ Ký nhận thức được tính nghiêm trọng, trở nên mà sợ hãi.
Ông ta cực kỳ sợ Quý Tương rời bỏ mình.
Cho bất luận là xảy ra chuyện nghiêm trọng nào nữa, Tạ Ký như thế nào đi tổn thương cô, nói ra những lời khó nghe, Quý Tương Ninh cũng không từng đề cập tới hai chữ "Ly dị".
Thời gian lâu dài, Tạ Ký cho là, đối với Quý Tương Ninh là không có chút nào gọi là ranh giới cuối cùng.
Chỉ có bà cuối cùng chịu đựng hết cả.
Tạ Ký khẩn cầu bà rất nhiều lần, chỉ thiếu là quỳ xuống. Có thể thái độ của Qúy Tương Ninh rất quyết tâm, trong mắt nhìn ông không còn là si mê cùng yêu đương, chỉ còn lại một hồ nước đọng.
Sự việc này cứ kéo dài gần như hai tháng, Tạ Ký thậm chí dùng cái chết cũng không thể suy chuyển được.
Cuối cùng Tạ Ký thỏa hiệp.
Hai người hẹn đến cục dân chính làm giấy tờ ly hôn.
Có thể ngày hôm đó, Tạ Như Hạc về nhà trọ sau khi tan học, lại không thấy Quý Tương Ninh đâu. Anh ở nhà tới khi trời tối, cảm thấy không đúng lắm, gọi điện thoại cho bà.
Nhưng điện thoại di động của đối phương lại tắt máy.
Tạ Như Hạc gọi Tạ Ký, lại được biết ông ta ngày hôm qua đã uống rượu, đến bây giờ còn say như chết, căn bản không có đi đến cục dân chính.
Mí mắt của anh không ngừng nháy, có dự cảm xấu khó hiểu, rồi lại đi tìm Quý Tương Ninh một vòng.
Vẫn không tìm được.
Khi đó, Tạ Như Hạc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Gặp phải loại chuyện này, anh không biết nên làm như thế nào, chỉ biết nên tìm người giúp đỡ. Biết được cha của anh đã say như chết, anh chỉ có thể đi tìm ông nội bà nội nhờ giúp đỡ.
Ông nội bà nội cũng bởi vì chuyện Quý Tương Ninh nói ly dị mà cảm thấy bất mãn, chỉ nói anh chuyện bé xé ra to.
Nói với anh, không cần lo lắng, kiểu gì Quý Tương Ninh cũng sẽ về.
Tạ Như Hạc cảm thấy không yên tâm, liền đi tìm Thư Niệm.
Trấn nhỏ như vậy, nhưng anh vẫn không biết đi đâu mà đi tìm người. Huống chi Quý Tương Ninh từ trước đến giờ một người rất cẩn thận, bà làm mọi chuyện đều sẽ có cân nhắc, sẽ không để cho người khác cảm thấy lo lắng.
Nghe xong lời của anh, Thư Niệm cũng rất lo lắng, lập tức chạy về nhà nói cho Đặng Thanh Ngọc.
Đặng Thanh Ngọc mặc dù không thích Thư Niệm chơi với Tạ Như Hạc, nhưng cũng lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, vội vàng mang hai đứa trẻ đến đồn cảnh sát sơ lược tình huống.
Mặc dù Tạ Như Hạc cũng hy vọng chẳng qua là anh suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ điện thoại của Quý Tương Ninh hết pin, ở siêu thị dừng lại quá lâu, hay là đợi xe buýt không thấy xe, cũng hoặc là gặp người quen biết, trò chuyện đến nỗi quên thời gian.
Nhưng cũng không phải như vậy.
Chuyện này giống như có thể đi theo phát triển xấu nhất.
Buổi tối hôm đó, Quý Tương Ninh chưa về nhà, cũng hoàn toàn không có tin tức.
Lúc còn đi học, Tạ Như Hạc trực tiếp không đến trường, đi khắp nơi tìm Quý Tương Ninh. Thư Niệm hiểu tâm tình của anh, cũng dứt khoát sau giờ học, đi theo cùng anh đi tìm.
Hai người mặc dù ngây ngô chung một chỗ, nhưng căn bản không có trò chuyện.
Thư Niệm không biết phải an ủi anh thế nào, cũng không dám nói cho anh, những người khác đang thảo luận mẹ của anh đang mất tích. Bọn họ nói có thể Quý Tương Ninh đã bị người giết Trần Hương bắt đi.
Sẽ không giải thích được tại sao lại suy nghĩ theo hướng đó.
Dẫu sao cho đến bây giờ, hung thủ cũng chưa bị bắt.
Một tuần sau, lời đồn đãi bắt đầu biến thành sự thật.
Cảnh sát rốt cục cũng có tin tức, ở đường ở khu phố bên kia cạnh thùng rác, phát hiện thi thể của Quý Tương Ninh.
Thư Niệm đi theo Tạ Như Hạc tới hiện trường, luôn ở bên cạnh anh. Cô ở bên cạnh anh vượt qua thời gian khó chịu kia, cũng vĩnh viễn không quên được cảnh anh được thấy Quý Tương Ninh lạnh như băng nằm dưới đất.
Là Thư Niệm lần đầu tiên thấy anh khóc.
Một cậu thanh niêm mười sáu tuổi, cũng nhanh muốn thoát khỏi người cha ác ma kia, cũng nhanh muốn thoát khỏi gia đình như vây, cố gắng đi theo mẹ và có một cuộc sống mới.
Rõ ràng cũng nhanh sẽ có một hy vọng mới.
Quý Tương Ninh ở trước mặt anh, nhưng lại đã rời khỏi thế giới này
Khi đó, Tạ Ký cũng ở bên cạnh. Thấy thi thể Quý Tương Ninh, ông không thể tin nổi liền ngây tại chỗ, rồi sau đó lạc hồn phách mà quỳ xuống đất, chợt than vãn khóc rống lên.
Chú ý tới tồn tại của ông ta, tầm mắt Tạ Như Hạc ngừng một lát, chợt xông tới bóp cổ của ông, cả người trên dưới đều có sự tức giận.
Trong đầu tất cả đều là ở ngày giao thừa, Tạ Ký cùng Quý Tương Ninh nói.
- "Mày hẳn cmn nó điên rồi, cút đi! Tao nói cho mày biết! Mày hẳn là không thiếu người đàn ông lui tới, mày mà dám phản đối tao! Tao trực tiếp giết mày! Tao trực tiếp giết mày!"
Mắt Tạ Như Hạc đỏ như máu, trong mắt tràn đầy sự hận thù dường như muốn Tạ Ký lấy mạng đổi mạng. Anh cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ nói "Là ông giết mẹ tôi??"
...
..
-
Tạ Như Hạc đưa Thư Niệm tới lầu dưới.
Dọc đường đi, hai người không trò chuyện. Tạ Như Hạc không đi theo Thư Niệm lên lầu, đứng ở ngoài cửa lớn nhìn cô, giống như là muốn nhìn cô vào nhà rồi mới rời đi.
Thư Niệm vểnh môi lên, lục trong túi xách lấy chìa khóa.
Cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một mực đặt cô cũng Tạ Như Hạc hỏi không ngại cô có bệnh tâm lý, có thể anh sẽ không trả lời. Thư Niệm cảm thấy sau ngày hôm nay, cô nhất định sẽ không có dũng khí nhắc lại.
Thư Niệm không nhịn được liền quay đầu.
Tạ Như Hạc còn đứng ở cửa lớn, trên người mặc một áo khoác dài, an tĩnh nhìn cô.
Hai người là đối lập ngoại hình, một cao một thấp.
Thấy cô quay đầu nhìn, Tạ Như Hạc hỏi: "Sao thế?"
Thư Niệm liền vội vàng lắc đầu, "Không có sao."
Có lẽ bị bóng đêm mê hoặc, Thư NIệm luôn cảm thấy có chút nho nhỏ không cam lòng, mặc dù cô cảm thấy khoảng cách hiện giờ của hai người mới là thích hợp nhất.
Dừng lại, cô hít một hơi thật sâu, không đếm xỉa tới mà lập lại, "Lúc nãy em mới vừa nói, anh có thể trở về suy nghĩ một chút... chính là xem anh nên chọn thế nào, đối với em cảm thấy không quan trọng..."
Chẳng qua cảm thấy, bây giờ vì mình lại tranh thủ một chút.
Lúc tương lai thức dậy, có thể cũng sẽ không như vậy mà hối hận.
Thần sắc Tạ Như Hạc ngừng lại một lát, đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Anh đem những chuyện nghĩ trong đầu ném ra sau ót, đi tới đứng cách Thư Niệm một đoạn cầu thang.
Bị anh đột nhiên tiến lại gần hù dọa, Thư Niệm vội vàng nói, "Anh cũng không cần gấp gáp trả lời em."
Tạ Như rũ mắt xuống, ánh mắt sâu xa lại sáng bóng, "Anh chỉ có thể trở về suy nghĩ sao?"
Thư Niệm dè dặt nói, "Cũng không phải, anh cũng không cần phải..."
Tạ Như Hạc nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài cầm chìa khóa từ tay cô. Hình dáng của anh ngừng một lát, tựa hồ cảm thấy có chút không nói ra thành lời, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần sắc, thanh âm thấp xuống, khó hiểu mập mờ.
"Anh không thể đi vào nhà em suy nghĩ sao?"
*Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,...), tai nạn. Bệnh còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương hoặc rối loạn tâm căn sau sang chấn (theo Wiki)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.