Chương 82: Trước kia không phải cũng như thế này sao?
Trúc Dĩ
10/04/2019
Edit: Mowx - Beta: Vee
Bài Weibo này của Từ Trạch Nguyên thật là dài, nói một chút, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng không tin được lí do này. Bình luận được mở ra một lần nữa, lại bị khống chế, liên tiếp tất cả đều là thủy quân, toàn bộ đều ủng hộ hắn, nói rằng " Biết sai mà sửa " là được rồi.
Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy bình luận đầu của người đi đường bị bỏ qua.
Các diễn đàn cùng với các đài bình luận có chuyên môn đều đang đàm luận về chuyện này, số bình luận vẫn ngày càng tăng lên, trong nháy mắt đã hơn một vạn.
[ Aizzzz... Tôi còn không quá tin tưởng, nhưng lời giải thích này.... Tôi rất thích anh ấy a a a ~]
[ Tại khi còn ít tuổi như vậy, so với Từ Trạch Nguyên học sau một lớp, cùng chuyên ngành, đã từng nói vài câu. Là một học trưởng rất cao ngạo....Không biết vì sao lại theo con đường này. Năm nay tôi cũng tốt nghiệp, nhất định sẽ không giống như hắn.]
[ Đang nói cái gì vậy?? Cũng chỉ có đám fan não tàn của hắn mới tin. Bị ép buộc?? Tôi bị dọa sợ rồi này.]
[ Kỳ thật cũng có thể nhìn ra?? Nhiệt độ vừa hạ một cái liền bắt đầu cọ Miêu Mạn nhiệt độ.... Muốn điên hay gì?]
[ Nhịn không được so sánh vài câu, Thư Niệm lên hot search trước kia, tôi cùng cô ấy có học cùng nhau ở khóa môn học tự chọn, cùng một tổ. Cô ấy rất tốt, lại đặc biệt xinh đẹp, hoàn toàn không giống với những bình luận ác ý kia nói...Lúc đó cô ấy đang hẹn hò với Từ Trạch Nguyên, sau sự việc kia, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, mà lại có không ít người bàn tán chuyện này, lại thêm Từ Trạch Nguyên muốn chia tay, khả năng là bị kích thích rồi? Không bao lâu cô ấy cũng xin nghỉ học dài hạn.]
[ Tôi cảm thấy hắn vừa cặn bã vừa đê tiện.]
[ Không có hảo cảm, dù sao đã lành lạnh.]
Đây có lẽ là lần hot nhất của Từ Trạch Nguyên kể từ khi debut.
Trước đó đã đoàn phim quyết định Từ Trạch Nguyên là nam phụ của một bộ phim truyền hình, lại vì Scandal lần này của hắn, bọn họ liền tỏ thái độ không có cách nào hợp tác cùng, biểu lộ mười phần tiếc nuối.
Tóm lại, ý chính là muốn đổi diễn viên.
Đó đại khái cũng chỉ là một phần nhỏ, có lẽ đã có ý muốn hợp tác, nhưng lại không công khai thân phận đối phương, cũng lựa chọn hủy hợp đồng với Từ Trạch Nguyên.
Sau Weibo này, Từ Trach Nguyên bị công ti đóng băng, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
- -
Mấy ngày sau đó, Tạ Như Hạc cùng Thư Niệm đều không có ra ngoài.
Ngày ấy gặp phải Từ Trạch Nguyên, Thư Niệm nhanh chóng hoàn thành tiến độ của đoàn phim, mấy ngày nay vốn định nghỉ ngơi, cũng quên mất những chuyện khác.
Vốn cho rằng việc này cứ thế mà trôi vào quên lãng, nhưng nó lại ảnh hưởng rất lớn tới Thư Niệm.
Tinh thần cô trở nên sa sút, ngày càng kiệm lời, luôn luôn ngồi co mình trong góc, chỉ có những lúc Tạ Như Hạc hỏi, cô mới qua loa đáp lại vài câu lấy lệ.
Cũng không ỷ lại vào anh như trước.
Không cần anh nhắc cô uống thuốc, Thư Niệm liền tự giác uống. Có đôi khi anh mang hoa quả, rót cho cô cốc nước, cô lập tức cự tuyệt, sau đó tự mình đứng dậy đổ cốc nước kia đi.
Giống như là cố ý muốn giữ khoảng cách với anh.
Lại giống như là lo lắng, sợ hãi cùng lo âu những chuyện sẽ đến.
Có lẽ là đọc được những tin tức trên mạng, Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Lâm Tích đều gọi điện thoại, trấn an tâm tình cô. Cũng có những bạn bè rất lâu rồi không liên lạc gửi tin nhắn an ủi cô.
Lần trước xảy ra tình trạng như thế này, cũng là sau khi phát sinh tại nạn hai năm trước.
Bây giờ lại lặp lại một lần nữa.
Thư Niệm không dùng điện thoại của Tạ Như Hạc, dùng điện thoại trước kia của mình. Có một lần, cô không nhịn được vào Weibo, lướt xem phần bình luận dưới tin tức của mình.
Phần lớn đều là an ủi cô.
Nhưng cũng có không ít người muốn tìm cảm giác tồn tại, đưa ra những lời ác ý.
[ Con mẹ nó. Đều tại cô mà Nguyên Nguyên nhà tôi bị mắng thảm trên mạng]
[ Tại sao không đi chết đi chứ?]
[ Cô ta có chết cũng không đầu thai được, yên tâm đi.]
[ A, hiện tại là ở cùng một chỗ với Tạ Như Hạc rồi? Giúp tôi nói với hắn một tiếng, uổng công trước đây tôi thích hắn như vậy, mắt đúng là bị mù mà.]
Tại thời điểm Thư Niệm nhìn thấy những lời này, Tạ Như Hạc vừa vặn ở bên cạnh cô.
Đại khái chú ý tới nội dung cô đang xem, Tạ Như Hạc lập tức lấy điện thoại của cô, giấu sau lưng:" Đừng xem những thứ này, anh chơi với em, thế nào? "
Nét mặt cô không mấy biến hóa, giống như một chút cũng không để ý, lắc đầu.
" Em đi ngủ."
Thời gian rất nhanh liền đến thứ năm, là ngày trị liệu định kì mỗi tuần của Thư Niệm.
Bởi vì lúc chiều tối trong khoảng thời gian này, Thư Niệm đều sẽ ở trong phòng thu âm, cho nên cô sẽ đi đến bệnh viện vào buổi sáng.
Mà buổi tối cô thường ngủ muộn, bản thân cũng không nhớ nổi thời gian trị liệu, cơ bản không rời được khỏi giường.
Đều là Tạ Như Hạc nhắc nhở đánh thức cô dậy.
Nhưng hôm nay,
Thư Niệm dậy rất sớm, nằm trên giường một hồi, nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì. Không lâu sau đó, cô bình tĩnh ngồi dậy, bò đi rửa mặt.
Sau đó máy móc đi đến trước tủ quần áo, tiện tay chọn lấy một bộ đồ để thay.
Ánh mắt Thư Niệm quét qua, chú ý tới tập giấy nhớ trên bàn. Cô suy nghĩ vài giây, đi qua viết lên một mẩu giấy nhớ
[ Em đi bệnh viện, giữa trưa sẽ về. Thư Niệm.]
Viết xong chữ cuối cùng, Thư Niệm cầm đồ của mình lên, đi ra khỏi phòng. Cô dừng ở phòng Tạ Như Hạc, rón rén nhanh chóng đem mẩu giấy kia dán lên cửa phòng anh.
Còn chưa kịp dán, cửa đã mở ra.
Mẩu giấy kia tự nhiên rơi xuống mặt đất.
Bóng dáng Tạ Như Hạc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Anh mặc một áo phông cùng quần đùi, tóc xõa ra, sắc mặt tươi tỉnh, hoàn toàn không có dáng vẻ vừa ngủ dậy.
Yên lặng vài giây.
Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm trong chốc lát. Mắt anh khẽ động, ánh mắt quét xuống dưới, chú ý tới mẩu giấy ghi chú trên mặt đất, liền xoay người nhặt lên, nhanh chóng đọc nội dung trên giấy.
Anh đem giấy bỏ vào túi, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô, hỏi:" Sao hôm nay lại đi bệnh viện sớm vậy."
Thư Niệm tránh đi ánh mắt của anh:" Dậy được sớm thì đi sớm một chút đi."Tạ Như Hạc nói:" Vậy sao dậy không gọi anh?"
" Tự em đi cũng được." Thần sắc Thư Niệm bình thản, thanh âm cũng nhẹ nhàng:" Em trước kia cũng đi một mình, cũng không sao."
Tạ Như Hạc trầm mặc nửa ngày, không có vì thái độ này của cô mà tức giận, chỉ nói:" Em chờ anh một chút, ăn sáng trước rồi hẵng đi."
Thư Niệm mấp máy môi, cứng nhắc cự tuyệt như cũ:" Em mua đồ ăn bên ngoài cũng được."
" Vậy đợi anh một lát." Tạ Như Hạc nói:" Anh đi rửa mặt rồi đưa em đi."
" Em nói không cần." Bởi vì anh cứ cố kiên trì, Thư Niệm đột nhiên phát cáu:" Anh không có khả năng cả đời đều như vậy, em làm gì anh cũng giúp đỡ, đây là việc không thể nào."
Đôi mắt Tạ Như Hạc đen nhánh, hầu kết hoạt động lên xuống, không lưu loát nói:" Vì cái gì mà không có khả năng?"
"Anh không nên phí thời gian với người như em." Biết mình phát cáu với anh là không tốt, Thư Niệm vẫn là không nhịn được, âm thanh phát ra run rẩy:" Thời gian em ở bên ngoài bao nhiêu, anh cũng liền ngây người ở ngoài bấy nhiêu. Anh cũng có công việc của mình, không nên giống như là, vì em mà sống."
"..."
" Không một ai sống vì người khác. Anh như vậy, sẽ làm em cảm thấy..." Thư Niệm đỏ mắt " Cuối cùng sẽ nghĩ... em có phải hay không làm cho anh thêm vướng víu."
Có lẽ lúc mới bắt đầu sẽ không cảm thấy như vậy.
Nhưng một thời gian dài về sau, liền sẽ dần dần cảm thấy bị ép tới mức không thở nổi.
Cuối cùng lựa chọn vứt bỏ.
" Mấy ngày nay em đều có một suy nghĩ..." Thư Niệm nhịn không được nghẹn ngào, nước mắt thuận thế rơi xuống:" Em có phải lúc đó sẽ không sống nổi không.."
Nghe vậy, hô hấp Tạ Như Hạc như ngừng lại, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
" Nếu là như vậy, em cũng không cần phải chịu đựng một tuần tra tấn kia, em cũng có thể đi gặp cha, mẹ cũng không cần phải vì em mà mỗi ngày cãi nhau với chú Vương, anh cũng không bị người khác nói...tìm một người bạn gái như thế." Thư Niệm dùng mu bàn tay lau nước mắt, thút tha thút thít:" Em, em cũng không phải trải qua những chuyện khổ sở như vậy..."
Trong phòng an tĩnh lại.
Chỉ có tiếng nén khóc của Thư Niệm.
Một lúc lâu sau.
" Thư Niệm." Tạ Như Hạc kéo bàn tay cô, để lộ ra đôi mắt đen láy ngập nước. Thanh quản anh căng lên, giống như một giây sau liền đứt ra, " Về sau những lời như thế này, đừng nói nữa."
"..."
" Không được nói như thế nữa, anh không thích nghe." Tạ Như Hạc lau nước mắt cho cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp:" Vì sao em lại cảm thấy, anh không thể tốn thời gian trên người em?"
" Đó là điều không thể..."
" Thế nhưng.." Tạ Như Hạc nhẹ nói:"--- Trước kia không phải cũng như thế này sao?"
Nước mắt Thư Niệm vẫn đang rơi, kinh ngạc nhìn anh.
Trước mắt anh, trong nháy mắt như quay về lúc còn nhỏ, trên người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn anh đang ngồi thụp cúi gằm mặt xuống đất,nói:" Tớ đưa cậu về nhà."
Bởi vì một cây dù mà gặp được nhau.
Cô đứng ngoài ánh sáng, ngày thường như búp bê sứ, yếu ớt mà xinh đẹp, nhưng tính cách bên trong lại không đồng nhất với vẻ bề ngoài. Trong đêm tối, cô cầm một chiếc dù xanh nhạt, chậm rãi đi tới, thay anh chống lại cơn mưa lạnh buốt kia, cùng những lời nhục mạ khó nghe.
Đều làm cho người ta khó mà lí giải được, lại mãi mãi cũng đều thiện lương.
Mang đến cho người khác sự ấm áp.
Cũng làm cho anh sinh ra một loại khát khao khó mà diễn tả được bằng lời.
Luôn luôn đứng sau lưng cô, tận lực che giấu đi ý đồ của mình, cách cô không gần không xa, ba mét. Dõi theo cô, vì những hành động của cô mà vui vẻ theo, hay là cáu bẳn những lúc cô không để ý tới mình.
Lại vì một sự cố ngoài ý muốn sau này, chính thức kéo gần khoảng cách ba mét kia lại.
Lúc Thư Niệm còn nhỏ, nước mắt rơi to như hạt đậu, đáng thương hỏi anh:" Anh muốn bảo vệ em thật sao?"
Anh thuận miệng đáp ứng cô.
Một câu kia giống như là đáp qua loa lấy lệ, nay lại trở thành lời hứa hẹn cả đời của anh.
Bởi vì thời niên thiếu gặp được cô, trong cuộc sống vốn âm u của anh, nay lại xa xỉ có thêm sự ấm áp mà cô mang đến. Cho nên bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, anh đều không thể nào quên được.
Coi như đời này của anh, là vì cô mà sống.
Anh cũng không chút nào oán hận, nuối tiếc.
Nguyện ý trở thành một cái bóng trong thói quen sinh hoạt của cô, khăng khít như bóng với hình.
- -
Thư Niệm đã ngừng khóc, yên tĩnh trở lại. Cô ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng Tạ Như Hạc làm, sau đó cùng anh đi tới bệnh viện.
Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Thư Niệm bất thình lình nổi cáu, tựa hồ chưa từng xảy ra.
Bình thường giống như mấy ngày trước đó.
Thư Niệm vẫn trầm mặc như cũ, nhưng không còn kháng cự với những việc Tạ Như Hạc làm cho cô. Khoảng cách của hai người tựa hồ kéo gần lại hơn một chút.
Ngày hôm sau.
Tạ Như Hạc lo lắng cho thể trạng của Thư Niệm, đợi cô ngủ thiếp đi rồi mới ra khỏi phòng.
Đêm hôm đó.
Trong giấc mơ của Thư Niệm.
Một giấc mơ vô cùng u ám.
Thư Niệm mơ mình quay trở lại lúc bị Tằng Nguyên Học bắt cóc, trong nháy mắt tỉnh lại sau cơn hôn mê dài. Có thể lựa chọn lúc này của cô không giống trước đó.
Từ hôm đầu tiên, cô đã chọn muốn chết quách đi cho rồi.
———
Vee: Truyện mới đã lên sàn. Nam chính nữ chính bao đáng yêu. Hihi
Bài Weibo này của Từ Trạch Nguyên thật là dài, nói một chút, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng không tin được lí do này. Bình luận được mở ra một lần nữa, lại bị khống chế, liên tiếp tất cả đều là thủy quân, toàn bộ đều ủng hộ hắn, nói rằng " Biết sai mà sửa " là được rồi.
Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy bình luận đầu của người đi đường bị bỏ qua.
Các diễn đàn cùng với các đài bình luận có chuyên môn đều đang đàm luận về chuyện này, số bình luận vẫn ngày càng tăng lên, trong nháy mắt đã hơn một vạn.
[ Aizzzz... Tôi còn không quá tin tưởng, nhưng lời giải thích này.... Tôi rất thích anh ấy a a a ~]
[ Tại khi còn ít tuổi như vậy, so với Từ Trạch Nguyên học sau một lớp, cùng chuyên ngành, đã từng nói vài câu. Là một học trưởng rất cao ngạo....Không biết vì sao lại theo con đường này. Năm nay tôi cũng tốt nghiệp, nhất định sẽ không giống như hắn.]
[ Đang nói cái gì vậy?? Cũng chỉ có đám fan não tàn của hắn mới tin. Bị ép buộc?? Tôi bị dọa sợ rồi này.]
[ Kỳ thật cũng có thể nhìn ra?? Nhiệt độ vừa hạ một cái liền bắt đầu cọ Miêu Mạn nhiệt độ.... Muốn điên hay gì?]
[ Nhịn không được so sánh vài câu, Thư Niệm lên hot search trước kia, tôi cùng cô ấy có học cùng nhau ở khóa môn học tự chọn, cùng một tổ. Cô ấy rất tốt, lại đặc biệt xinh đẹp, hoàn toàn không giống với những bình luận ác ý kia nói...Lúc đó cô ấy đang hẹn hò với Từ Trạch Nguyên, sau sự việc kia, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, mà lại có không ít người bàn tán chuyện này, lại thêm Từ Trạch Nguyên muốn chia tay, khả năng là bị kích thích rồi? Không bao lâu cô ấy cũng xin nghỉ học dài hạn.]
[ Tôi cảm thấy hắn vừa cặn bã vừa đê tiện.]
[ Không có hảo cảm, dù sao đã lành lạnh.]
Đây có lẽ là lần hot nhất của Từ Trạch Nguyên kể từ khi debut.
Trước đó đã đoàn phim quyết định Từ Trạch Nguyên là nam phụ của một bộ phim truyền hình, lại vì Scandal lần này của hắn, bọn họ liền tỏ thái độ không có cách nào hợp tác cùng, biểu lộ mười phần tiếc nuối.
Tóm lại, ý chính là muốn đổi diễn viên.
Đó đại khái cũng chỉ là một phần nhỏ, có lẽ đã có ý muốn hợp tác, nhưng lại không công khai thân phận đối phương, cũng lựa chọn hủy hợp đồng với Từ Trạch Nguyên.
Sau Weibo này, Từ Trach Nguyên bị công ti đóng băng, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
- -
Mấy ngày sau đó, Tạ Như Hạc cùng Thư Niệm đều không có ra ngoài.
Ngày ấy gặp phải Từ Trạch Nguyên, Thư Niệm nhanh chóng hoàn thành tiến độ của đoàn phim, mấy ngày nay vốn định nghỉ ngơi, cũng quên mất những chuyện khác.
Vốn cho rằng việc này cứ thế mà trôi vào quên lãng, nhưng nó lại ảnh hưởng rất lớn tới Thư Niệm.
Tinh thần cô trở nên sa sút, ngày càng kiệm lời, luôn luôn ngồi co mình trong góc, chỉ có những lúc Tạ Như Hạc hỏi, cô mới qua loa đáp lại vài câu lấy lệ.
Cũng không ỷ lại vào anh như trước.
Không cần anh nhắc cô uống thuốc, Thư Niệm liền tự giác uống. Có đôi khi anh mang hoa quả, rót cho cô cốc nước, cô lập tức cự tuyệt, sau đó tự mình đứng dậy đổ cốc nước kia đi.
Giống như là cố ý muốn giữ khoảng cách với anh.
Lại giống như là lo lắng, sợ hãi cùng lo âu những chuyện sẽ đến.
Có lẽ là đọc được những tin tức trên mạng, Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Lâm Tích đều gọi điện thoại, trấn an tâm tình cô. Cũng có những bạn bè rất lâu rồi không liên lạc gửi tin nhắn an ủi cô.
Lần trước xảy ra tình trạng như thế này, cũng là sau khi phát sinh tại nạn hai năm trước.
Bây giờ lại lặp lại một lần nữa.
Thư Niệm không dùng điện thoại của Tạ Như Hạc, dùng điện thoại trước kia của mình. Có một lần, cô không nhịn được vào Weibo, lướt xem phần bình luận dưới tin tức của mình.
Phần lớn đều là an ủi cô.
Nhưng cũng có không ít người muốn tìm cảm giác tồn tại, đưa ra những lời ác ý.
[ Con mẹ nó. Đều tại cô mà Nguyên Nguyên nhà tôi bị mắng thảm trên mạng]
[ Tại sao không đi chết đi chứ?]
[ Cô ta có chết cũng không đầu thai được, yên tâm đi.]
[ A, hiện tại là ở cùng một chỗ với Tạ Như Hạc rồi? Giúp tôi nói với hắn một tiếng, uổng công trước đây tôi thích hắn như vậy, mắt đúng là bị mù mà.]
Tại thời điểm Thư Niệm nhìn thấy những lời này, Tạ Như Hạc vừa vặn ở bên cạnh cô.
Đại khái chú ý tới nội dung cô đang xem, Tạ Như Hạc lập tức lấy điện thoại của cô, giấu sau lưng:" Đừng xem những thứ này, anh chơi với em, thế nào? "
Nét mặt cô không mấy biến hóa, giống như một chút cũng không để ý, lắc đầu.
" Em đi ngủ."
Thời gian rất nhanh liền đến thứ năm, là ngày trị liệu định kì mỗi tuần của Thư Niệm.
Bởi vì lúc chiều tối trong khoảng thời gian này, Thư Niệm đều sẽ ở trong phòng thu âm, cho nên cô sẽ đi đến bệnh viện vào buổi sáng.
Mà buổi tối cô thường ngủ muộn, bản thân cũng không nhớ nổi thời gian trị liệu, cơ bản không rời được khỏi giường.
Đều là Tạ Như Hạc nhắc nhở đánh thức cô dậy.
Nhưng hôm nay,
Thư Niệm dậy rất sớm, nằm trên giường một hồi, nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì. Không lâu sau đó, cô bình tĩnh ngồi dậy, bò đi rửa mặt.
Sau đó máy móc đi đến trước tủ quần áo, tiện tay chọn lấy một bộ đồ để thay.
Ánh mắt Thư Niệm quét qua, chú ý tới tập giấy nhớ trên bàn. Cô suy nghĩ vài giây, đi qua viết lên một mẩu giấy nhớ
[ Em đi bệnh viện, giữa trưa sẽ về. Thư Niệm.]
Viết xong chữ cuối cùng, Thư Niệm cầm đồ của mình lên, đi ra khỏi phòng. Cô dừng ở phòng Tạ Như Hạc, rón rén nhanh chóng đem mẩu giấy kia dán lên cửa phòng anh.
Còn chưa kịp dán, cửa đã mở ra.
Mẩu giấy kia tự nhiên rơi xuống mặt đất.
Bóng dáng Tạ Như Hạc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Anh mặc một áo phông cùng quần đùi, tóc xõa ra, sắc mặt tươi tỉnh, hoàn toàn không có dáng vẻ vừa ngủ dậy.
Yên lặng vài giây.
Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm trong chốc lát. Mắt anh khẽ động, ánh mắt quét xuống dưới, chú ý tới mẩu giấy ghi chú trên mặt đất, liền xoay người nhặt lên, nhanh chóng đọc nội dung trên giấy.
Anh đem giấy bỏ vào túi, đưa tay sửa lại cổ áo cho cô, hỏi:" Sao hôm nay lại đi bệnh viện sớm vậy."
Thư Niệm tránh đi ánh mắt của anh:" Dậy được sớm thì đi sớm một chút đi."Tạ Như Hạc nói:" Vậy sao dậy không gọi anh?"
" Tự em đi cũng được." Thần sắc Thư Niệm bình thản, thanh âm cũng nhẹ nhàng:" Em trước kia cũng đi một mình, cũng không sao."
Tạ Như Hạc trầm mặc nửa ngày, không có vì thái độ này của cô mà tức giận, chỉ nói:" Em chờ anh một chút, ăn sáng trước rồi hẵng đi."
Thư Niệm mấp máy môi, cứng nhắc cự tuyệt như cũ:" Em mua đồ ăn bên ngoài cũng được."
" Vậy đợi anh một lát." Tạ Như Hạc nói:" Anh đi rửa mặt rồi đưa em đi."
" Em nói không cần." Bởi vì anh cứ cố kiên trì, Thư Niệm đột nhiên phát cáu:" Anh không có khả năng cả đời đều như vậy, em làm gì anh cũng giúp đỡ, đây là việc không thể nào."
Đôi mắt Tạ Như Hạc đen nhánh, hầu kết hoạt động lên xuống, không lưu loát nói:" Vì cái gì mà không có khả năng?"
"Anh không nên phí thời gian với người như em." Biết mình phát cáu với anh là không tốt, Thư Niệm vẫn là không nhịn được, âm thanh phát ra run rẩy:" Thời gian em ở bên ngoài bao nhiêu, anh cũng liền ngây người ở ngoài bấy nhiêu. Anh cũng có công việc của mình, không nên giống như là, vì em mà sống."
"..."
" Không một ai sống vì người khác. Anh như vậy, sẽ làm em cảm thấy..." Thư Niệm đỏ mắt " Cuối cùng sẽ nghĩ... em có phải hay không làm cho anh thêm vướng víu."
Có lẽ lúc mới bắt đầu sẽ không cảm thấy như vậy.
Nhưng một thời gian dài về sau, liền sẽ dần dần cảm thấy bị ép tới mức không thở nổi.
Cuối cùng lựa chọn vứt bỏ.
" Mấy ngày nay em đều có một suy nghĩ..." Thư Niệm nhịn không được nghẹn ngào, nước mắt thuận thế rơi xuống:" Em có phải lúc đó sẽ không sống nổi không.."
Nghe vậy, hô hấp Tạ Như Hạc như ngừng lại, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
" Nếu là như vậy, em cũng không cần phải chịu đựng một tuần tra tấn kia, em cũng có thể đi gặp cha, mẹ cũng không cần phải vì em mà mỗi ngày cãi nhau với chú Vương, anh cũng không bị người khác nói...tìm một người bạn gái như thế." Thư Niệm dùng mu bàn tay lau nước mắt, thút tha thút thít:" Em, em cũng không phải trải qua những chuyện khổ sở như vậy..."
Trong phòng an tĩnh lại.
Chỉ có tiếng nén khóc của Thư Niệm.
Một lúc lâu sau.
" Thư Niệm." Tạ Như Hạc kéo bàn tay cô, để lộ ra đôi mắt đen láy ngập nước. Thanh quản anh căng lên, giống như một giây sau liền đứt ra, " Về sau những lời như thế này, đừng nói nữa."
"..."
" Không được nói như thế nữa, anh không thích nghe." Tạ Như Hạc lau nước mắt cho cô, thanh âm khàn khàn trầm thấp:" Vì sao em lại cảm thấy, anh không thể tốn thời gian trên người em?"
" Đó là điều không thể..."
" Thế nhưng.." Tạ Như Hạc nhẹ nói:"--- Trước kia không phải cũng như thế này sao?"
Nước mắt Thư Niệm vẫn đang rơi, kinh ngạc nhìn anh.
Trước mắt anh, trong nháy mắt như quay về lúc còn nhỏ, trên người phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn anh đang ngồi thụp cúi gằm mặt xuống đất,nói:" Tớ đưa cậu về nhà."
Bởi vì một cây dù mà gặp được nhau.
Cô đứng ngoài ánh sáng, ngày thường như búp bê sứ, yếu ớt mà xinh đẹp, nhưng tính cách bên trong lại không đồng nhất với vẻ bề ngoài. Trong đêm tối, cô cầm một chiếc dù xanh nhạt, chậm rãi đi tới, thay anh chống lại cơn mưa lạnh buốt kia, cùng những lời nhục mạ khó nghe.
Đều làm cho người ta khó mà lí giải được, lại mãi mãi cũng đều thiện lương.
Mang đến cho người khác sự ấm áp.
Cũng làm cho anh sinh ra một loại khát khao khó mà diễn tả được bằng lời.
Luôn luôn đứng sau lưng cô, tận lực che giấu đi ý đồ của mình, cách cô không gần không xa, ba mét. Dõi theo cô, vì những hành động của cô mà vui vẻ theo, hay là cáu bẳn những lúc cô không để ý tới mình.
Lại vì một sự cố ngoài ý muốn sau này, chính thức kéo gần khoảng cách ba mét kia lại.
Lúc Thư Niệm còn nhỏ, nước mắt rơi to như hạt đậu, đáng thương hỏi anh:" Anh muốn bảo vệ em thật sao?"
Anh thuận miệng đáp ứng cô.
Một câu kia giống như là đáp qua loa lấy lệ, nay lại trở thành lời hứa hẹn cả đời của anh.
Bởi vì thời niên thiếu gặp được cô, trong cuộc sống vốn âm u của anh, nay lại xa xỉ có thêm sự ấm áp mà cô mang đến. Cho nên bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, anh đều không thể nào quên được.
Coi như đời này của anh, là vì cô mà sống.
Anh cũng không chút nào oán hận, nuối tiếc.
Nguyện ý trở thành một cái bóng trong thói quen sinh hoạt của cô, khăng khít như bóng với hình.
- -
Thư Niệm đã ngừng khóc, yên tĩnh trở lại. Cô ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng Tạ Như Hạc làm, sau đó cùng anh đi tới bệnh viện.
Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Thư Niệm bất thình lình nổi cáu, tựa hồ chưa từng xảy ra.
Bình thường giống như mấy ngày trước đó.
Thư Niệm vẫn trầm mặc như cũ, nhưng không còn kháng cự với những việc Tạ Như Hạc làm cho cô. Khoảng cách của hai người tựa hồ kéo gần lại hơn một chút.
Ngày hôm sau.
Tạ Như Hạc lo lắng cho thể trạng của Thư Niệm, đợi cô ngủ thiếp đi rồi mới ra khỏi phòng.
Đêm hôm đó.
Trong giấc mơ của Thư Niệm.
Một giấc mơ vô cùng u ám.
Thư Niệm mơ mình quay trở lại lúc bị Tằng Nguyên Học bắt cóc, trong nháy mắt tỉnh lại sau cơn hôn mê dài. Có thể lựa chọn lúc này của cô không giống trước đó.
Từ hôm đầu tiên, cô đã chọn muốn chết quách đi cho rồi.
———
Vee: Truyện mới đã lên sàn. Nam chính nữ chính bao đáng yêu. Hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.