Chương 72: Vậy em ăn hết. Dễ nghe
Trúc Dĩ
08/04/2019
Editor: Na ~~~~beta: Leo Leo
Suy nghĩ của Tạ Như Hạc bị âm thanh của Thư Niệm cắt đứt.
Cô không để ý, không hỏi Từ Trạch Nguyên nói cái gì, chỉ nghiêm túc giải thích "Em không biết tại sao cậu ấy lại gọi điện cho em, em và cậu ta chưa bao giờ âm thầm liên lạc với nhau"
Suy nghĩ một chút, Thư Niệm bổ sung "Cậu ấy giống như đã từng gửi lời mời kết bạn Wechat cho em, mà em không đồng ý"
Tạ Như Hạc im lặng mấy giây, thấp giọng nhắc nhở "Thư Niệm, là anh nhận điện thoại của em"
Hai người tựa như giống như không cùng một chủ đề, lời nói không trùng nhau.
Mỗi người nhấn mạnh những điều mình muốn nói cho đối phương.
"A?" Thư Niệm sững sốt một chút, còn đang cho là anh không phải bởi vì điện thoại của Từ Trạch Nguyên mà không vui, phản ứng có chút chậm lại "Không có chuyện gì, anh có thể nghe nha"
Mi mắt Tạ Như Hạc vẫn rũ "Em không tức giận sao?"
"Không tức giận" Thư Niệm nhìn về phía anh, gãi đầu một cái "Em không phải đang ngủ sao? Anh giúp em tiếp hay không không quan trọng. Lỡ như đối phương có chuyện gì gấp, anh có thể nói với em lại"
Môi Tạ Như Hạc cong lên, lại nói "Có thể anh sẽ không nói với em"
"Anh bây giờ không phải đã nói rồi sao?" Thư Niệm mới phát hiện thái độ này của anh hình như là áy náy, hoặc như là đang tỉnh lại "Hơn nữa quên cũng không sao, cũng là không phải chuyện trọng yếu gì"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng "Sau này anh sẽ nhớ"
"Điện thoại của em anh có thể nhận" Thư Niệm nhìn một cách chân thành, thanh âm nhỏ mềm mại "Bình thường chỉ có đạo diễn, thầy và mẹ em gọi điện cho thui"
Mi mắt Tạ Như Hạc giãn ra, gật đầu một cái.
Đi thêm vài bước.
Thư Niệm nhớ ra chuyện gì đó, nói "Em đã nói với mẹ em là chúng ta đang yêu nhau, sau đó em chuyển tới chỗ anh ở"
Mới biết được chuyện này, biểu tình Tạ Như Hạc sững sốt, không có lên tiếng.
"Cho nên mẹ em gọi điện tới, anh cũng có thể nhận"
"Ừ"
Nói xong những điều này, Thư Niệm không còn mở miệng nữa. Cô cúi đầu đá sỏi đá trên đất, suy nghĩ những điều Kha Dĩ Tình mới vừa nói. Rất nhanh, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang mạng lên.
Bấm bốn chữ "Thừa dịp anh vẫn còn ở đó".
Mới vừa bấm tìm kiếm, còn chưa kịp nhìn, Tạ Như Hạc đột nhiên kêu cô "Niệm Niệm"
Thư Niệm lập tức ngẩng đầu "Vâng?"
Biểu tình Tạ Như Hạc có chút cứng ngắc, giống như là đang kiềm chế điều gì đó, dè dặt hỏi cô "Anh có nên đi thăm dì một chút không?"
"..."
Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ nói cái này.
Thư Niệm đem điện thoại di động thả lại trong túi, buồn bực nói "Tại sao đột nhiên nói cái này?"
"Dẫu sao giờ em đang sống chung với anh, sợ dì sẽ không yên tâm" Tạ Như Hạc nghiêm túc suy nghĩ, do dự nói "Nếu như em cảm thấy quá sớm., cũng có thể đưa cho anh cách liên lạc với dì""..."
"Lúc dì không tìm được em, có thể gọi điện cho anh"
Thư Niệm hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, vẻ mặt không nhanh nhẹn trả lời "Em không phải có ý này..."
Tạ Như Hạc sờ gáy một cái "Anh cảm thấy phải cân nhắc những thứ này"
Nghe vậy, Thư Niệm tự nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói những lời này đúng là có đạo lý. Sau đó, cô đề nghị "Hay là buổi trưa đi thăm??"
Tạ Như Hạc nhìn qua có chút buông lỏng chút, ứng tiếng được.
Thư Niệm nhỏ giọng nói "Chính là đi đến nhà cha dượng của em, mẹ em tái hôn."
"Anh biết"
Một lát sau.
Thư Niệm kêu "Tạ Như Hạc"
Tạ Như Hạc giương mắt "Sao thế?"
Mặt cô đỏ ửng, không hiểu cách làm như thế nào trong phương diện này, trả lễ lại hỏi "Vậy em có nên đi thăm ông ngoại anh một chút không?"
- Sau khi về đến nhà
Tạ Như Hạc giúp Thư Niệm kéo hành lý vào trong phòng, sau đó đem những thứ mới mua về để trong bếp, không có đi ra, cũng không biết đang làm gì.
Thư Niệm mở máy điều hòa ở trong phòng khách, rồi sau đó trở về phòng thay đồ.
Nhìn hành lý đầy trên đất, Thư Niệm ngồi xổm xuống kéo dây kéo ra. Cô đem quần áo từ trong hành lý, chạy đến sân thượng, nhét toàn bộ vào máy giặt.
Rồi sau đó, cô lại trở về phòng khách.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Thư Niệm đi đến nhìn Tạ Như Hạc một cái.
Đang cắt dưa hấu.
Thư Niệm muốn đi giúp đỡ, nhưng lại không muốn cử động nữa. Cô thu hồi tầm mắt, nhảy lên trên ghế sa lon nằm, cầm điện thoại lên chơi. Màn hình điện thoại sáng lên, hình ảnh dừng lại trang mạng cô đang tìm kiếm.
Phía trên là một trang mạng dùng để nhận xét bộ phim.
- Miêu Mạn có phải không quá chuyên nghiệp không? Kịch ti vi cũng được đi, cái này là phim điện ảnh "Thừa dịp anh vẫn còn ở đó", đại màn ảnh còn đi tìm diễn viên lồng tiếng.
Kha Dĩ Tình nói đại khái chính là cái này.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, mở ra xem.
Dưới là những bình luận đa dạng.
(Tôi cười chết mất, bản lĩnh của Miêu Mạn)
(Phục rồi, trước dùng chính âm thanh của mình cũng bị chê, bây giờ tìm lồng tiếng cũng bị chê. Hơn nữa, mong đợi bị tan vỡ đúng không? Cũng không phải là Miêu Mạn không muốn dùng lồng âm, làm sao lại bị chỉ trích, nếu không mấy người là hoàng đế chắc?)
(Miêu Mạn là ai?)
(A? Tôi còn tưởng giọng của cô ấy, giọng rất thật mà)
(Không liên quan, ca khúc cùng với bài hát tuyên truyền đều là bảo bối A Hạc viết nha, nghe rất êm tai, mọi người có thể đến rạp chiếu phim nghe một chút ấy)
(Bạn gái Từ Trạch Nguyên??)
(Nói về cái này, bài hát A Hạc viết lần này tại sao chưa từng nghe qua tên ca sĩ, Thư Niệm sao?)
(Đừng nhắc tới Từ Trạch Nguyên, không phải chuyện quan trọng gì đừng lôi vào)
(Khẳng định là không chuyên nghiệp a. Trước đó không phải đã vạch trần, Miêu Mạn đều không đọc kịch bản, liền một hai ba bốn một hai ba bốn mà nói. Nhìn cô ta khóc, cả quá trình tôi đều chỉ muốn cười, ngược lại lồng tiếng lại có thể giúp cô ấy một chút ấy)
(Khổ cực cho diễn viên lồng tiếng rồi)
Lần đầu tiên thấy người khác thảo luận về mình.
Thư Niệm đọc mà sợ hết hồn.
Đúng vào thời khắc này, Tạ Như Hạc cầm đĩa trái cây từ trong bếp ra. Anh ngồi bên cạnh Thư Niệm, cầm một miếng dưa hấu thả vào môi của cô "HÁ miệng"
Thư Niệm ngoan ngoãn cắn một cái, hàm hồ không rõ nói "Em đang nhìn cái này"
Một giây kế tiếp, Thư Niệm giơ lên cho anh nhìn.
Tạ Như Hạc quét mắt, thờ ơ ừ một tiếng.
"Em trước kia cũng không xem cái này. Mới vừa nghe Kha Dĩ Tình nói, liền tìm kiếm xem một chút" Thư Niệm nói "Còn thấy được tên em, cảm thấy có chút thần kỳ"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc hỏi "Nói em cái gì?"
Thư Niệm nói "Nói là bài hát "Sao rơi" là em hát"
Tạ Như Hạc lại nhét miệng dưa hấu vào trong miệng cô "Nói em hát dễ nghe sao?"
Thư Niệm lắc đầu "Không ai nói cả"
Tạ Như Hạc như có điều suy nghĩ nhìn cô, thấp giọng nói "Không vui sao?"
"Không có" Thư Niệm lắc đầu một cái, cắn dưa hấy, ôn hòa nói "Nhưng mà em thấy có người nói giọng gốc, bởi vì thanh âm nghe rất giống. Em liền thấy rất vui vẻ"
"Sao?"
"Em lúc ấy có cố ý nghe âm thanh của Miêu Mạn rồi" Thư Niệm nhớ lại "Giọng nói của cô ấy là tương đối ỏn ẻn, có chút yếu ớt, cùng với nhân vật quả thật không quá phù hợp. Em liền học cách phát âm thanh của cô ấy, sau đó sửa lại"
Tạ Như Hạc yên tĩnh nghe.
Nhắc tới cái đề tài này, Thư Niệm nói nhiều hơn chút "Vốn là lồng tiếng không phải là muốn cướp đi ngọn gió của diễn viên chính, em không muốn kéo chân, chỉ muốn giúp nhân vật này hoàn thành tốt hơn là được"
Tạ Như Hạc sờ đầu cô một cái "Em làm rất tốt"
Thư Niệm liếm môi, nói "Đúng rồi, em định ngày mai đi tìm thầy của em"
"Ngày mai?"
"Ừ, em không phải đã cùng anh nói sao, cô ấy gọi điện cho em" Giọng nói Thư Niệm nhỏ nhỏ "Em cũng đã lâu không thăm cô ấy, nghĩ không thể tiếp tục như vây được"
Tạ Như Hạc nhìn cô chằm chằm mấy giây "Được"
Thư Niệm gật đầu một cái, ngồi thẳng lên, với tay đến chỗ đĩa trái cây ăn dưa hấu.
Hai người không trò chuyện nữa.
Miệng Thư Niệm từ từ ăn dưa hấu, len lén nhìn về phía Tạ Như Hạc. Lúc này, anh đang nhìn điện thoại di động, ngón tay gõ vào màn hình, không biết đang làm gì.
Thư Niệm thu hồi tầm mắt.
Lại nghĩ tới mới vừa cùng anh nói có nên đi thăm ông ngoại không, nhưng câu trả lời của anh chỉ là "Chờ sau này hãy nói đi". Tâm tình khó hiểu liền xuất hiện trong người Thư Niệm, buồn buồn thở ra một hơi.
Sau mấy giây, Thư Niệm không nhịn được hỏi "Anh ăn dưa hấu không?"
Tạ Như Hạc miễn cưỡng nói "Không ăn hết, một hồi để anh ăn"
Thư Niệm yên lặng mấy giây, lại hỏi "Anh muốn ăn sao?"
Tạ Như Hạc ngẩng đầu, liếc nhìn một mâm lớn còn thừa lại dưa hấu, chần chừ nói "Muốn""A" Thư Niệm cúi đầu "Vậy em ăn hết vậy"
"..."
- Thư Niệm hẹn Hoàng Lệ Chi xong.
Vốn là Thư Niệm định từ mình đến chỗ hẹn, suy nghĩ Tạ Như Hạc hình như cũng có chuyện phải làm, không thể nào cả ngày lẫn đêm đem thời gian tốn ở trên người cô. Nhưng thái độ của anh đặc biệt cương quyết.
Nói thế nào cũng phải cùng cô đến chỗ hẹn.
Tựa như lần ngoài ý muốn đó, sợ mang bóng ma đến cho Thư Niệm.
Thư Niệm không cự tuyệt nữa.
Phương Văn Thừa đã đến ở dưới lầu.
Hai người lên xe, Thư Niệm đọc địa chỉ của Hoàng Lệ Chi. Sau đó, cô tựa lưng vào ghế ngồi, vụng về chơi trò chơi nhỏ vừa mới tải về.
Tạ Như Hạc đột nhiên hỏi "Lát anh lên với em?"
Thư Niệm sợ để anh chờ, nhỏ giọng nói "Lần này có thể không nhanh như vậy đâu"
Tạ Như Hạc không quá để ý "Không sao đâu"
Thư Niệm thật sự muốn ở cùng anh, chẳng qua là cảm thấy không thể luôn là như vậy. Cô mở tròn mắt, im lặng nhìn chằm chằm anh, tim khó hiểu mềm nhũn ra, rồi sau đó gật đầu một cái.Nhận ra ánh mắt của cô, Tạ Như Hạc hỏi "Sao thế?"
Thư Niệm dừng lại, im lặng nói nhỏ một câu.
Tạ Như Hạc không nghe rõ, xít tới "Cái gì cơ"
Xung quanh ùn ùn kéo tới đều là mùi hương của anh.
Thư Niệm siết chặt tay, khẩn trương đi nhìn kính chiếu hậu nhìn một cái, giống như là đang làm kẻ gian vậy. Sau đó ngẩng đầu lên hôn lên gò má của anh, chẳng qua là nhẹ nhàng đụng chạm một cái liền rụt đầu về, giả chết nhìn điện thoại di động
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, thân thể Tạ Như Hạc cứng đờ, rất nhanh cũng ngồi xuống lại. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, có ánh nắng mặt trời đi vào, lỗ tai của anh đang đỏ ửng lên.
Ở trước mặt làm tài xế, Phương Văn Thừa hoàn toàn không nhận ra cử động của hai người.Hai người ăn ý duy trì yên lặng.
Chỉ là bởi vì thấy dáng vẻ của anh, Thư Niệm đột nhiên cũng rất muốn hôn anh.
Là trong nhất thời xúc động.
Lúc này Thư Niệm cũng rất xin lỗi, không biết nên phản ứng sao, mờ mịt nhìn màn ảnh.
Một khắc sau, điện thoại di động rung một cái.
Có tin nhắn gửi đến.
Thư Niệm theo bản năng mở ra xem, là Kha Dĩ Tình gửi tới.
Một hình ảnh chữ, còn có một tin nhắn kèm theo: Quá ân ái rồi.
Thư Niệm không hiểu ý của cô, mở ra xem hình ảnh một chút.
Là Tạ Như Hạc mới chia sẻ một tin tức.
Chiều hôm qua hơn ba giờ. Thời gian này, Thư Niệm suy nghĩ một chút, đại khái chính là bọn họ mới từ bên ngoài trở về, lúc ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.
Status rất đơn giản, một câu hai chữ đi kèm với một tấm hình.
Là ảnh trang bìa của ca khúc.
Ca khúc: "Sao rơi"
Người hát: Thư Niệm
Tác giả:A Hạc
Hô hấp Thư Niệm chậm lại, giương mắt lên nhìn, toàn thể nhìn status của anh
@A Hạc: Dễ nghe (Hình ảnh)
Suy nghĩ của Tạ Như Hạc bị âm thanh của Thư Niệm cắt đứt.
Cô không để ý, không hỏi Từ Trạch Nguyên nói cái gì, chỉ nghiêm túc giải thích "Em không biết tại sao cậu ấy lại gọi điện cho em, em và cậu ta chưa bao giờ âm thầm liên lạc với nhau"
Suy nghĩ một chút, Thư Niệm bổ sung "Cậu ấy giống như đã từng gửi lời mời kết bạn Wechat cho em, mà em không đồng ý"
Tạ Như Hạc im lặng mấy giây, thấp giọng nhắc nhở "Thư Niệm, là anh nhận điện thoại của em"
Hai người tựa như giống như không cùng một chủ đề, lời nói không trùng nhau.
Mỗi người nhấn mạnh những điều mình muốn nói cho đối phương.
"A?" Thư Niệm sững sốt một chút, còn đang cho là anh không phải bởi vì điện thoại của Từ Trạch Nguyên mà không vui, phản ứng có chút chậm lại "Không có chuyện gì, anh có thể nghe nha"
Mi mắt Tạ Như Hạc vẫn rũ "Em không tức giận sao?"
"Không tức giận" Thư Niệm nhìn về phía anh, gãi đầu một cái "Em không phải đang ngủ sao? Anh giúp em tiếp hay không không quan trọng. Lỡ như đối phương có chuyện gì gấp, anh có thể nói với em lại"
Môi Tạ Như Hạc cong lên, lại nói "Có thể anh sẽ không nói với em"
"Anh bây giờ không phải đã nói rồi sao?" Thư Niệm mới phát hiện thái độ này của anh hình như là áy náy, hoặc như là đang tỉnh lại "Hơn nữa quên cũng không sao, cũng là không phải chuyện trọng yếu gì"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng "Sau này anh sẽ nhớ"
"Điện thoại của em anh có thể nhận" Thư Niệm nhìn một cách chân thành, thanh âm nhỏ mềm mại "Bình thường chỉ có đạo diễn, thầy và mẹ em gọi điện cho thui"
Mi mắt Tạ Như Hạc giãn ra, gật đầu một cái.
Đi thêm vài bước.
Thư Niệm nhớ ra chuyện gì đó, nói "Em đã nói với mẹ em là chúng ta đang yêu nhau, sau đó em chuyển tới chỗ anh ở"
Mới biết được chuyện này, biểu tình Tạ Như Hạc sững sốt, không có lên tiếng.
"Cho nên mẹ em gọi điện tới, anh cũng có thể nhận"
"Ừ"
Nói xong những điều này, Thư Niệm không còn mở miệng nữa. Cô cúi đầu đá sỏi đá trên đất, suy nghĩ những điều Kha Dĩ Tình mới vừa nói. Rất nhanh, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang mạng lên.
Bấm bốn chữ "Thừa dịp anh vẫn còn ở đó".
Mới vừa bấm tìm kiếm, còn chưa kịp nhìn, Tạ Như Hạc đột nhiên kêu cô "Niệm Niệm"
Thư Niệm lập tức ngẩng đầu "Vâng?"
Biểu tình Tạ Như Hạc có chút cứng ngắc, giống như là đang kiềm chế điều gì đó, dè dặt hỏi cô "Anh có nên đi thăm dì một chút không?"
"..."
Cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ nói cái này.
Thư Niệm đem điện thoại di động thả lại trong túi, buồn bực nói "Tại sao đột nhiên nói cái này?"
"Dẫu sao giờ em đang sống chung với anh, sợ dì sẽ không yên tâm" Tạ Như Hạc nghiêm túc suy nghĩ, do dự nói "Nếu như em cảm thấy quá sớm., cũng có thể đưa cho anh cách liên lạc với dì""..."
"Lúc dì không tìm được em, có thể gọi điện cho anh"
Thư Niệm hoàn toàn không suy nghĩ đến những thứ này, vẻ mặt không nhanh nhẹn trả lời "Em không phải có ý này..."
Tạ Như Hạc sờ gáy một cái "Anh cảm thấy phải cân nhắc những thứ này"
Nghe vậy, Thư Niệm tự nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy anh nói những lời này đúng là có đạo lý. Sau đó, cô đề nghị "Hay là buổi trưa đi thăm??"
Tạ Như Hạc nhìn qua có chút buông lỏng chút, ứng tiếng được.
Thư Niệm nhỏ giọng nói "Chính là đi đến nhà cha dượng của em, mẹ em tái hôn."
"Anh biết"
Một lát sau.
Thư Niệm kêu "Tạ Như Hạc"
Tạ Như Hạc giương mắt "Sao thế?"
Mặt cô đỏ ửng, không hiểu cách làm như thế nào trong phương diện này, trả lễ lại hỏi "Vậy em có nên đi thăm ông ngoại anh một chút không?"
- Sau khi về đến nhà
Tạ Như Hạc giúp Thư Niệm kéo hành lý vào trong phòng, sau đó đem những thứ mới mua về để trong bếp, không có đi ra, cũng không biết đang làm gì.
Thư Niệm mở máy điều hòa ở trong phòng khách, rồi sau đó trở về phòng thay đồ.
Nhìn hành lý đầy trên đất, Thư Niệm ngồi xổm xuống kéo dây kéo ra. Cô đem quần áo từ trong hành lý, chạy đến sân thượng, nhét toàn bộ vào máy giặt.
Rồi sau đó, cô lại trở về phòng khách.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Thư Niệm đi đến nhìn Tạ Như Hạc một cái.
Đang cắt dưa hấu.
Thư Niệm muốn đi giúp đỡ, nhưng lại không muốn cử động nữa. Cô thu hồi tầm mắt, nhảy lên trên ghế sa lon nằm, cầm điện thoại lên chơi. Màn hình điện thoại sáng lên, hình ảnh dừng lại trang mạng cô đang tìm kiếm.
Phía trên là một trang mạng dùng để nhận xét bộ phim.
- Miêu Mạn có phải không quá chuyên nghiệp không? Kịch ti vi cũng được đi, cái này là phim điện ảnh "Thừa dịp anh vẫn còn ở đó", đại màn ảnh còn đi tìm diễn viên lồng tiếng.
Kha Dĩ Tình nói đại khái chính là cái này.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, mở ra xem.
Dưới là những bình luận đa dạng.
(Tôi cười chết mất, bản lĩnh của Miêu Mạn)
(Phục rồi, trước dùng chính âm thanh của mình cũng bị chê, bây giờ tìm lồng tiếng cũng bị chê. Hơn nữa, mong đợi bị tan vỡ đúng không? Cũng không phải là Miêu Mạn không muốn dùng lồng âm, làm sao lại bị chỉ trích, nếu không mấy người là hoàng đế chắc?)
(Miêu Mạn là ai?)
(A? Tôi còn tưởng giọng của cô ấy, giọng rất thật mà)
(Không liên quan, ca khúc cùng với bài hát tuyên truyền đều là bảo bối A Hạc viết nha, nghe rất êm tai, mọi người có thể đến rạp chiếu phim nghe một chút ấy)
(Bạn gái Từ Trạch Nguyên??)
(Nói về cái này, bài hát A Hạc viết lần này tại sao chưa từng nghe qua tên ca sĩ, Thư Niệm sao?)
(Đừng nhắc tới Từ Trạch Nguyên, không phải chuyện quan trọng gì đừng lôi vào)
(Khẳng định là không chuyên nghiệp a. Trước đó không phải đã vạch trần, Miêu Mạn đều không đọc kịch bản, liền một hai ba bốn một hai ba bốn mà nói. Nhìn cô ta khóc, cả quá trình tôi đều chỉ muốn cười, ngược lại lồng tiếng lại có thể giúp cô ấy một chút ấy)
(Khổ cực cho diễn viên lồng tiếng rồi)
Lần đầu tiên thấy người khác thảo luận về mình.
Thư Niệm đọc mà sợ hết hồn.
Đúng vào thời khắc này, Tạ Như Hạc cầm đĩa trái cây từ trong bếp ra. Anh ngồi bên cạnh Thư Niệm, cầm một miếng dưa hấu thả vào môi của cô "HÁ miệng"
Thư Niệm ngoan ngoãn cắn một cái, hàm hồ không rõ nói "Em đang nhìn cái này"
Một giây kế tiếp, Thư Niệm giơ lên cho anh nhìn.
Tạ Như Hạc quét mắt, thờ ơ ừ một tiếng.
"Em trước kia cũng không xem cái này. Mới vừa nghe Kha Dĩ Tình nói, liền tìm kiếm xem một chút" Thư Niệm nói "Còn thấy được tên em, cảm thấy có chút thần kỳ"
Nghe vậy, Tạ Như Hạc hỏi "Nói em cái gì?"
Thư Niệm nói "Nói là bài hát "Sao rơi" là em hát"
Tạ Như Hạc lại nhét miệng dưa hấu vào trong miệng cô "Nói em hát dễ nghe sao?"
Thư Niệm lắc đầu "Không ai nói cả"
Tạ Như Hạc như có điều suy nghĩ nhìn cô, thấp giọng nói "Không vui sao?"
"Không có" Thư Niệm lắc đầu một cái, cắn dưa hấy, ôn hòa nói "Nhưng mà em thấy có người nói giọng gốc, bởi vì thanh âm nghe rất giống. Em liền thấy rất vui vẻ"
"Sao?"
"Em lúc ấy có cố ý nghe âm thanh của Miêu Mạn rồi" Thư Niệm nhớ lại "Giọng nói của cô ấy là tương đối ỏn ẻn, có chút yếu ớt, cùng với nhân vật quả thật không quá phù hợp. Em liền học cách phát âm thanh của cô ấy, sau đó sửa lại"
Tạ Như Hạc yên tĩnh nghe.
Nhắc tới cái đề tài này, Thư Niệm nói nhiều hơn chút "Vốn là lồng tiếng không phải là muốn cướp đi ngọn gió của diễn viên chính, em không muốn kéo chân, chỉ muốn giúp nhân vật này hoàn thành tốt hơn là được"
Tạ Như Hạc sờ đầu cô một cái "Em làm rất tốt"
Thư Niệm liếm môi, nói "Đúng rồi, em định ngày mai đi tìm thầy của em"
"Ngày mai?"
"Ừ, em không phải đã cùng anh nói sao, cô ấy gọi điện cho em" Giọng nói Thư Niệm nhỏ nhỏ "Em cũng đã lâu không thăm cô ấy, nghĩ không thể tiếp tục như vây được"
Tạ Như Hạc nhìn cô chằm chằm mấy giây "Được"
Thư Niệm gật đầu một cái, ngồi thẳng lên, với tay đến chỗ đĩa trái cây ăn dưa hấu.
Hai người không trò chuyện nữa.
Miệng Thư Niệm từ từ ăn dưa hấu, len lén nhìn về phía Tạ Như Hạc. Lúc này, anh đang nhìn điện thoại di động, ngón tay gõ vào màn hình, không biết đang làm gì.
Thư Niệm thu hồi tầm mắt.
Lại nghĩ tới mới vừa cùng anh nói có nên đi thăm ông ngoại không, nhưng câu trả lời của anh chỉ là "Chờ sau này hãy nói đi". Tâm tình khó hiểu liền xuất hiện trong người Thư Niệm, buồn buồn thở ra một hơi.
Sau mấy giây, Thư Niệm không nhịn được hỏi "Anh ăn dưa hấu không?"
Tạ Như Hạc miễn cưỡng nói "Không ăn hết, một hồi để anh ăn"
Thư Niệm yên lặng mấy giây, lại hỏi "Anh muốn ăn sao?"
Tạ Như Hạc ngẩng đầu, liếc nhìn một mâm lớn còn thừa lại dưa hấu, chần chừ nói "Muốn""A" Thư Niệm cúi đầu "Vậy em ăn hết vậy"
"..."
- Thư Niệm hẹn Hoàng Lệ Chi xong.
Vốn là Thư Niệm định từ mình đến chỗ hẹn, suy nghĩ Tạ Như Hạc hình như cũng có chuyện phải làm, không thể nào cả ngày lẫn đêm đem thời gian tốn ở trên người cô. Nhưng thái độ của anh đặc biệt cương quyết.
Nói thế nào cũng phải cùng cô đến chỗ hẹn.
Tựa như lần ngoài ý muốn đó, sợ mang bóng ma đến cho Thư Niệm.
Thư Niệm không cự tuyệt nữa.
Phương Văn Thừa đã đến ở dưới lầu.
Hai người lên xe, Thư Niệm đọc địa chỉ của Hoàng Lệ Chi. Sau đó, cô tựa lưng vào ghế ngồi, vụng về chơi trò chơi nhỏ vừa mới tải về.
Tạ Như Hạc đột nhiên hỏi "Lát anh lên với em?"
Thư Niệm sợ để anh chờ, nhỏ giọng nói "Lần này có thể không nhanh như vậy đâu"
Tạ Như Hạc không quá để ý "Không sao đâu"
Thư Niệm thật sự muốn ở cùng anh, chẳng qua là cảm thấy không thể luôn là như vậy. Cô mở tròn mắt, im lặng nhìn chằm chằm anh, tim khó hiểu mềm nhũn ra, rồi sau đó gật đầu một cái.Nhận ra ánh mắt của cô, Tạ Như Hạc hỏi "Sao thế?"
Thư Niệm dừng lại, im lặng nói nhỏ một câu.
Tạ Như Hạc không nghe rõ, xít tới "Cái gì cơ"
Xung quanh ùn ùn kéo tới đều là mùi hương của anh.
Thư Niệm siết chặt tay, khẩn trương đi nhìn kính chiếu hậu nhìn một cái, giống như là đang làm kẻ gian vậy. Sau đó ngẩng đầu lên hôn lên gò má của anh, chẳng qua là nhẹ nhàng đụng chạm một cái liền rụt đầu về, giả chết nhìn điện thoại di động
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, thân thể Tạ Như Hạc cứng đờ, rất nhanh cũng ngồi xuống lại. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, có ánh nắng mặt trời đi vào, lỗ tai của anh đang đỏ ửng lên.
Ở trước mặt làm tài xế, Phương Văn Thừa hoàn toàn không nhận ra cử động của hai người.Hai người ăn ý duy trì yên lặng.
Chỉ là bởi vì thấy dáng vẻ của anh, Thư Niệm đột nhiên cũng rất muốn hôn anh.
Là trong nhất thời xúc động.
Lúc này Thư Niệm cũng rất xin lỗi, không biết nên phản ứng sao, mờ mịt nhìn màn ảnh.
Một khắc sau, điện thoại di động rung một cái.
Có tin nhắn gửi đến.
Thư Niệm theo bản năng mở ra xem, là Kha Dĩ Tình gửi tới.
Một hình ảnh chữ, còn có một tin nhắn kèm theo: Quá ân ái rồi.
Thư Niệm không hiểu ý của cô, mở ra xem hình ảnh một chút.
Là Tạ Như Hạc mới chia sẻ một tin tức.
Chiều hôm qua hơn ba giờ. Thời gian này, Thư Niệm suy nghĩ một chút, đại khái chính là bọn họ mới từ bên ngoài trở về, lúc ở trên ghế sa lon nói chuyện phiếm.
Status rất đơn giản, một câu hai chữ đi kèm với một tấm hình.
Là ảnh trang bìa của ca khúc.
Ca khúc: "Sao rơi"
Người hát: Thư Niệm
Tác giả:A Hạc
Hô hấp Thư Niệm chậm lại, giương mắt lên nhìn, toàn thể nhìn status của anh
@A Hạc: Dễ nghe (Hình ảnh)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.