Chương 3: Sa ngã – Sắc
Phá Đầu
01/08/2013
Không yêu sẽ không yêu, khó chống cự sẽ không chống cự.
~~~ Mạc Văn Úy, “Nếu anh là Lý Bạch” ~~~
Trong giây lát đó, tôi nghĩ đến con đường mà Trịnh Ngôn Kỳ đã chỉ cho tôi. Chỉ là, tôi còn vì lòng tự trọng và sự hổ thẹn không đáng tiền mà gạt bỏ con đường này ngay từ giây phút đầu tiên. Thế nhưng, đứng trước cuộc sống khó khăn, tôi cần lòng tự trọng và sự hổ thẹn kia làm gì? Nếu bản thân tôi bị nhiễm độc niệu, tôi sẽ nhắm mắt nhảy từ vách núi xuống cho xong chuyện, giống như một liệt nữ trung trinh vậy. Nhưng hiện giờ người bị nhiễm độc niệu là bố tôi, thời xưa còn có người bán mình chôn cha, Tào Nga vì cứu cha mà gieo mình xuống sông tự vẫn, nếu nhảy sông tự tử có thể cứu được bố tôi, tôi cũng làm, đáng tiếc nhảy sông vô ích, bán thịt mới có ích.
Tôi bắt đầu lục tung đồ đạc tìm tấm danh thiếp kia. Ngày đó, khi giặt quần, tôi đã tùy tiện ném nó lên bàn, không biết có còn ở đó hay không.
Tấm danh thiếp kia bị tôi dùng làm thẻ đánh dấu trang kẹp trong một quyển luận cương về tài nguyên quốc thổ, khi tìm được nó, tôi như trút được gánh nặng. Khi đó tôi giữ lại tấm danh thiếp này vì muốn đi tạt axit, không ngờ hiện giờ lại phải cầm nó đi thu tiền bán thân. Thật là xưa đâu bằng nay, ngày ngày biến chuyển, tình hình đã không thể so sánh với trước kia nữa.
Mỗi khi căng thẳng, trong đầu tôi lại hiện lên những thành ngữ kỳ quái. Tôi bấm số theo dãy số trên tấm danh thiếp, toàn thân run run, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe từng tiếng tút tút.
Bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “A lô.”
Tôi cầm di động đứng trên ban công, sắc trời bên ngoài tối đến mức vươn tay ra không nhìn thấy năm ngón. Tôi nói: “Xin hỏi có phải Tần Thiệu tiên sinh đấy không?”
Anh ta nói: “Là tôi.”
Tôi nghe thấy âm thanh như vậy, lập tức nhận ra người này nhất định là anh chàng Jang Dong Gun tôi đã gặp ở Star. Giọng nói anh ta giống như vang ra từ những đĩa nhạc cổ, trầm thấp mà từ tốn, lười nhác lại chín chắn.
Tôi dè dặt nói: “Xin chào, hôm đó anh để lại danh thiếp cho tôi.”
Anh ta không nhanh không chậm nói: “Có chuyện gì?”
Mỗi câu nói của anh ta đều quá ngắn, gây cho người ta một cảm giác áp bức rất lớn.
Tôi nói: “Hiện giờ ngài có tiện gặp tôi một lát không? Tôi chỉ cần năm phút thôi.”
Tôi biết kẻ có tiền luôn dùng năm phút để tính một đơn vị thời gian. Tôi chỉ cần đủ thời gian ra giá là được.
“Không tiện.”
Tôi không ngờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như thế. Nếu đã vậy, ngày đó anh ta để lại danh thiếp cho tôi làm gì?
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, lại không cam lòng ngắt máy. Hai chúng tôi đều im lặng, anh ta cũng không ngắt máy.
“Cô đang ở đâu?” Anh ta hỏi tôi.
“Tôi đang ở đại học A.”
“Cô tới cửa Đông của đại học A, sẽ có một chiếc Bentley màu đen tới đón cô. Cô lên xe đó đến gặp tôi.”
Tôi vội vàng gật đầu nói vâng.
Một người phụ nữ bị ăn, không chỉ không thể tạt axit gã đàn ông đi ăn, mà còn phải cúi đầu cầu xin được gặp hắn ta năm phút, đây là cái thói đời gì? Đây là thói đời mà tôi phải đối mặt.
Tôi đứng ở cửa Đông, chờ Bentley tới đón tôi. Trước kia bố tôi cũng có một chiếc, tôi chê chữ “B” giữa nắp xe quá chói mắt, luôn xúi giục ông ấy đổi xe. Tôi không tham tiền, khi ở nông thôn, tôi không cảm thấy bản thân có gì không tốt, cũng không có khái niệm cụ thể nào với tiền, nghĩ rằng ai có tiền thì người đó tiêu. Trước đây tính cách tôi thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ khi đối mặt với Ôn Khiếu Thiên mới có thể nhiệt tình hơn một chút. Nhưng một chút nhiệt tình duy nhất ấy cũng không làm nên trò trống gì, thật khiến người ta nuối tiếc.
Xe phóng như bay trên đường. Đường vành đai thường xuyên kẹt xe nay đang trôi tuồn tuột về phía sau. Những ngọn đèn vun vút lao qua chiếu lên cửa sổ. Sống trong một thành phố lớn, cho dù là đêm khuya cũng không khiến người ta cảm thấy quạnh hiu, có rất nhiều ánh đèn neon thức cùng bạn. Tôi kéo cửa kính xuống, một cơn gió nhẹ cuốn vào, mang theo không khí trong lành hiếm có. Mái tóc ngắn của tôi bị gió thổi rối tung, nhưng tôi không có tâm trạng để ý đến chúng. Tôi vẫn luôn nhẩm lại lời thoại cần nói trong năm phút này, căng thẳng như khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp thạc sĩ. Chỉ khác là, giây phút đó chỉ liên quan đến một tờ giấy chứng nhận, còn lúc này liên quan đến mạng sống của bố tôi. Tôi không dám có gì sai sót.
Chiếc xe vòng lên một con đường trên núi, dừng lại sâu trong một mảnh rừng Phong. Tôi không biết thì ra trong thành A ầm ĩ, vội vã lại có một mảnh rừng Phong như thế. Tôi cho rằng Phong là loài cây tượng trưng cho sự thanh thản và nặng tình. Không có lý do gì cả, tôi chỉ cảm thấy như vậy. Còn chưa tới mùa lá Phong chuyển sang màu đỏ, dưới ánh đèn khuya, nơi đây càng có vẻ thần bí, quỷ quái giống như u cốc ẩn mình sau rừng rậm trong tiểu thuyết võ hiệp, khiến người ta cảm thấy bên trong thâm sâu không lường được, chỉ cần thoáng vô ý sẽ rơi vào cạm bẫy nguy hiểm.
Phía sau rừng Phong là một thảm cỏ xanh mướt, xung quanh bãi cỏ có vài ngọn đèn. Ánh đèn thu hút một số loại côn trùng, loạng choạng bay. Trên mặt cỏ trải những phiến đá lát đường. Bước lên những phiến đá đó mới có thể tới được căn biệt thự nhỏ theo phong cách Châu Âu kia.
Thật ra không thể gọi căn biệt thự đó là nhỏ, chỉ vì nó dựa một nửa vào núi nên nhìn bề ngoài có vẻ tương đối nhỏ mà thôi. Khi vào trong còn có những khoảng không khác, trong phòng khách vắng vẻ, rộng lớn có một hồ nước nhỏ với dòng nước chảy ra từ núi, mạch nước ngầm nhỏ từng giọt vào trong hồ, phát ra những tiếng vang rất chói tai trong căn phòng quá mức vắng vẻ này.
Thưởng thức của kẻ có tiền chính là thế này. Không thể chuyển đến nông thôn thì mang nông thôn về nhà. Nhà cũ của chúng tôi cũng có một hồ nước thế này, cũng do mạch nước ngầm tạo thành. Đông ấm Hạ lạnh, chúng tôi ai cũng thích ngâm mình trong đó giặt quần áo, chơi đùa. Nhưng tôi tin hồ nước này chỉ để trang trí, chủ nhân của nó không thể nào lại ngâm mình vào đó. Đây là chỗ khác nhau giữa người giàu và người nghèo.
Tôi được dẫn tới phòng đọc sách của Tần Thiệu. Rất may tôi không bị đưa thẳng tới phòng ngủ của anh ta. Nếu bị đưa tới phòng ngủ, một chút biện pháp tôi cũng không có. Vì vậy mới nói là may mắn.
Tần Thiệu mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, màu đen tôn lên vẻ cương quyết trên gương mặt anh ta. Tuy lần trước tôi và anh ta đã nói với nhau mấy câu, nhưng hiện giờ là một đối một, tôi còn có chuyện muốn nhờ vả anh ta, áp lực thật lớn.
Anh ta cứ thờ ơ ngồi đó, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở khí thế phát ra từ trên người anh ta. Anh ta vừa mở miệng, tôi đã có một sự kích động muốn tông cửa chạy đi.
Anh ta nói: “Cô có năm phút.” Anh ta móc đồng hồ bỏ túi ra, gần giống loại đồng hồ bấm giây mà thầy giáo thể dục của tôi từng dùng, tôi cho rằng đồng hồ bỏ túi là đồ trang sức lưu hành ở thời đại Sherlock Holmes và Polo, không ngờ thời đại này còn có người dùng thứ đó. Tôi ác độc nghĩ, nói không chừng thứ anh ta dùng cũng chỉ là đồng hồ bấm giây như thầy giáo thể dục thôi.
Thế nhưng tôi không có thời gian để nghĩ lung tung, tôi phải dùng toàn bộ sức lực để đối phó. Tôi hít vào một hơi, nhìn vào mắt anh ta và nói: “Chuyện lần trước ở khách sạn, ngài còn nhớ chứ?”
Anh ta gật đầu.
Tôi cảm thấy rất mất mặt, chuyện kinh khủng như vậy tôi còn phải thẳng thắn hỏi. Nhưng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút, nào có để ý đến chuyện mất mặt hay không.
Tôi lại nói: “Vậy ngài cũng không thể không trả tôi tiền chứ?”
Anh ta không thèm nhấc mắt lên một lần, nói với tôi: “Cô muốn bao nhiêu?”
Kẻ có tiền đều phung phí như thế. Tôi vươn hai ngón tay, ra vẻ chuyên nghiệp nói với anh ta: “Bằng này!”
Anh ta liếc bàn tay tôi, hỏi: “Đó là bao nhiêu? Hai trăm?”
Tôi vội vàng xua tay, nói: “Hai mươi vạn.”
Anh ta liếc nhìn tôi không có chút biểu cảm nào, nói: “Lô tiểu thư, mời cô nói cho tôi biết vì sao cô đáng giá này?”
Tôi xoắn góc áo nghĩ: vì sao tôi đáng giá hai mươi vạn? Vì sao tôi đáng giá hai mươi vạn? Tôi phải nghĩ ra thật nhanh. Nếu Ôn Khiếu Thiên ở đây, anh sẽ nói cho tôi biết đáp án chứ?
Tôi nói: “Bởi vì tôi là tiến sĩ.”
“Nhưng cô đã ba mươi tuổi.”
Đối với giá thịt của tôi, hai chúng tôi xảy ra tranh chấp, giá cả rất quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp tới thành bại của chuyến đi này của tôi.
Tôi không phải sinh viên tốt nghiệp khoa quản lý doanh nghiệp, thương nhân lớn mà tôi biết chỉ có mình bố tôi, nhưng tôi thấy mỗi lần bố tôi bàn chuyện làm ăn đều vung tay lên nói: cứ theo giá này đi. Chính là như vậy.
Tôi không có kinh nghiệm, đành phải học mấy bác gái dậy sớm bán hoa quả, nói: “Vậy anh nói xem tôi đáng giá bao nhiêu?”
Tôi chỉ còn thiếu nước nói: vậy anh xem rồi ra giá đi, chỉ cần đứng quá thấp là được.
Có lẽ anh ta vừa gội đầu, những sợi tóc đen mềm mại khẽ lay động trong gió điều hòa. Nghe nói những ai tóc mềm tính cách cũng ôn hòa. Tôi hy vọng anh ta có thể giết người nhẹ nhàng một chút.
Anh ta đổi chủ đề, hỏi tôi: “Vì sao cô cần tiền?”
“Bố tôi bị bệnh. Cần một số tiền lớn để chữa trị.”
“À.” Anh ta gật đầu. Nhưng vẫn chưa ra giá.
Tôi có chút nóng ruột, năm phút sẽ qua rất nhanh.
Tôi cố gắng lấy dũng khí nói: “Tần tiên sinh, tôi cũng có tự tôn. Nếu không vì bố tôi, tôi hoàn toàn không muốn tới đây. Hy vọng ngài hiểu cho chữ hiếu của tôi mà cho tôi hai mươi vạn. Ngài coi như làm từ thiện đi. Ông Trời nhất định sẽ phù hộ ngài, người tốt sẽ được báo đáp.”
Cuối cùng tôi cũng nhớ tới lời kịch tôi đã chuẩn bị sẵn, dùng chiêu bài tình thân, hy vọng anh ta có thể cho tôi hai mươi vạn. Tôi đã hèn mọn đến hết mức có thể, gần như một kẻ ăn xin.
Anh ta nói: “Tôi không tin ông Trời. Cô nói cho tôi biết, nếu làm vậy, tôi được lợi gì?”
Thương nhân quả nhiên vừa bạc bẽo vừa kiêu ngạo. Bố tôi khi đó cũng nghĩ rằng con người mới là kẻ chế ngự thiên nhiên, cuối cùng lại bị ông Trời đùa giỡn thành như bây giờ.
Tôi hỏi ngược lại: “Ngài muốn có bao nhiêu lợi ích?” Trong lòng tôi hoàn toàn lạnh buốt, tôi đang giao dịch, cũng đã nhìn ra đầu mối.
Anh ta nói: “Cô tìm đến tôi trước. Vì sao lại là tôi nói ra nhu cầu?”
Tôi cảm thấy Tần Thiệu thật đáng sợ. Anh ta không có điểm nào giống Jang Dong Gun trong “All about Eve”, đó là một nhân vật dịu dàng và hoàn mỹ. Tần Thiệu, anh ta thật ung dung, ngay cả chuyện bán mình cũng phải tự tôi nói ra, giống như anh ta cố gắng tiếp nhận cơ thể tôi vậy.
Tôi lạnh giọng nói: “Tôi còn có thân thể này. Nếu Tần tiên sinh cảm thấy hứng thú, cứ việc lấy.” Tôi cảm thấy gió điều hòa thổi ra là những lưỡi dao nhỏ, từng dao cắt vào mặt tôi.
Tần Thiệu nói: “Được. Sau này nhất định phải có mặt bất cứ khi nào được gọi.”
Tôi cảm thấy bản thân giống một kỹ nữ thanh lâu, khách nhân tới, cho dù kinh nguyệt tới cũng phải tắm rửa sạch sẽ chờ hắn. Cái này gọi là có mặt bất cứ khi nào được gọi.
Tôi nghĩ dù sao tôi cũng từng là con gái của một thương nhân, trong máu hẳn vẫn còn chút ít phẩm chất thương nhân. Tôi lại nói: “Nếu đã vậy, bảng giá có thể cao hơn một chút không?”
Trong giây lát đó, cuối cùng biểu cảm của Tần Thiệu cũng thay đổi một chút, khóe mắt anh ta hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi cong lên, nói: “Mỗi tháng tôi cho cô ba vạn, nếu kéo dài được nửa năm, tôi cho cô thêm hai mươi vạn. Kéo dài được một năm, tôi cho cô bốn mươi vạn. Nếu cô cần dùng gấp, tôi có thể dự chi cho cô mười vạn. Tôi có gia đình, vì vậy quy củ thế nào cô chắc là hiểu rồi đấy.”
Tôi không biết làm tình nhân còn có cơ chế ưu đãi này, giống như công ty khen thưởng cuối năm vậy, hoặc giống như tích lũy số km đường bay của công ty hàng không, anh ta làm việc thật chuyên nghiệp. Anh ta cấp tiền đủ để khiến người ta không nói được một lời, còn bố tôi, số tiền ông hoang phí vào phụ nữ trong một tháng đủ để tôi dùng trong nửa năm. Tôi không hiểu vì sao Trịnh Ngôn Kỳ lại nói anh ta ra tay hào phóng, nhưng người lăn lộn trên thương trường lại vung tiền vào một người phụ nữ không có gì tình thú như tôi, tôi nghĩ có lẽ vậy cũng được coi là hào phóng rồi. Tôi tính toán nửa năm sau đã có tiền để làm phẫu thuật ghép thận, lập tức đồng ý. Tôi không có thời gian để do dự, nào có cơ hội để nói “Tôi sẽ về nhà suy nghĩ lại”.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Còn một phút nữa. Cô còn gì muốn nói không?”
Thật ra tôi đã không còn gì để nói, nhưng khi đó, nhất định vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên tôi lập tức bình tĩnh lại, giống như chạy xong một nghìn mét rồi đột nhiên thả chậm tốc độ, tôi bỗng bổ sung thêm một câu: “Tôi phải nói rõ ràng, những thứ như SM, 3P gì đó, tôi không thể tiếp nhận.”
Tôi thấy tôi là một tú bà trời sinh, khi nói ra những lời này, tôi hoàn toàn không có biểu hiện gì, chỉ giống như thảo luận để thêm một điều khoản vào hợp đồng, không có một chút ngượng ngùng.
Sau khi nói xong tôi cũng không hối hận. Bề ngoài của tôi rất dễ nhìn, nhưng không thể nào bì được với những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà bọn họ đã gặp, so với những người đó, tôi chỉ có thể coi như một người qua đường. Hiện nay đang lưu hành tình nhân trẻ tuổi, tốt nhất là những cô gái thuần khiết như nụ hoa chớm nở, hoặc là những thục nữ tính cách có chút phóng túng, nói thật, trên giường tôi cũng không có kỹ xảo gì, không cách nào lấy lòng mỏ vàng. Nghĩ thế nào tôi cũng là một tình nhân chưa đủ tiêu chuẩn. Vì vậy, tối nay đến đây, tôi vốn chỉ định thu phí tình một đêm mà thôi. Không ngờ lại đàm phán được một hợp đồng dài hạn.
Bố tôi từng nói, càng là người nhã nhặn càng là kẻ mặt người dạ thú. Tôi sợ ở trên giường Tần Thiệu là một gã cổ quái.
Có lẽ Tần Thiệu thật sự bất ngờ, giống như còn thật nén giận nên khẽ nhíu mày.
Hoặc là không làm, nếu làm phải làm cho đến nơi đến chốn, tôi bổ sung: “Anh xem nữ diễn viên Nhật Bản trước khi đóng phim đều nói rõ ràng chuyện này. Nếu không đồng ý, có thể thêm tiền hoặc từ chối làm việc.”
Lông mày Tần Thiệu nhăn lại càng rõ hơn một chút. Tôi nghĩ nhất định anh ta đang rất hối hận, có lẽ anh ta vừa mắt tôi vì tôi là một tiến sĩ. Trương Bách Chi trong “Vua hài kịch” mặc một bộ đồng phục nữ sinh viên ra sân khấu, vẻ ngây thơ thỏa mãn rất nhiều gã đàn ông trung niên đáng khinh có dục vọng chinh phục, nhưng ngày nay sinh viên đầy đường, không đáng để ra tay nữa, tiến sĩ tài năng mới sinh ra cảm giác về sự ưu việt. Dù sao kẻ có tiền đều dựa vào địa vị để tìm cảm giác an toàn.
Ánh mắt Tần Thiệu nhìn về phía tôi lần thứ hai mang theo một chút chán ghét. Tuy đó cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi, bởi vì khi tôi nhìn kỹ lại, anh ta đã giống như lúc đầu, không chút biểu cảm, ngồi đối diện tôi giống như một pho tượng.
Hẳn là cảm giác sai chăng. Nếu không vì sao lại tìm một người đáng ghét làm tình nhân cơ chứ?
Năm phút hẳn đã qua. Tôi đứng lên, thoáng cúi người với anh ta rồi bước ra khỏi cái lồng giam này.
Tần Thiệu bỗng lên tiếng ở phía sau tôi: “Tắm xong tới đây với tôi.”
Tôi hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, xoay người nhìn anh ta đang đi về phía căn phòng bên trong, có chút không tin nổi mà hỏi: “Tần tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”
Tần Thiệu không thèm quay đầu lại: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Tôi không biết giao dịch có hiệu lực tức thời. Ký kết một hợp đồng thương mại xong cũng phải bật sâm panh chúc mừng rồi mới thi hành chứ. Không ngờ tôi vừa đồng ý, việc này đã lập tức thực thi. Tôi phải thừa nhận, thật ra tôi vẫn luôn phải gồng mình, phải ngậm một ngụm chân khí mới sống qua năm phút vừa rồi. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới khi vận dụng vào thực tế, tôi sẽ thế nào. Vì vậy, khi anh ta mở miệng, tôi cảm thấy một ngụm chân khí kia đã tan sạch, sẽ phun máu đến mức miệng đầy máu đỏ.
Trên thực tế, tôi đâu có nhiều máu như vậy để phun ra, máu toàn thân tôi đều đã đọng lại một chỗ.
Có lẽ Tần Thiệu nhận ra tôi không hề cử động, quay đầu lại nói: “Giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”
Tôi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, không biết phòng tắm ở đâu.”
Chân khí tan thì lại tiếp tục tụ lại, vạn sự khởi đầu nan, nghìn dặm đường bắt đầu từ đôi bàn chân, cửa ải mênh mông vững như sắt, mà nay cất bước nhẹ nhàng băng qua*.
* Nguyên văn:
Nghìn dặm đường bắt đầu từ đôi bàn chân = thiên lý chi hành thủy vu túc hạ.
Cửa ải mênh mông vững như sắt, mà nay cất bước nhẹ nhàng băng qua = hùng quan mạn mạn chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt. (Hai câu trong bài thơ “Ức Tần Nga – Lâu Sơn quan” của Mao Trạch Đông)
Tôi lại bắt đầu nhẩm thành ngữ, thơ từ rồi.
Khi bước vào phòng tắm, tôi nhìn thấy chiếc bồn tắm đa năng sáng bóng, thể tích lớn bằng một bồn tắm nước nóng. Từng làm người giàu có chỗ tốt của nó, tôi sẽ không kinh ngạc trước cuộc sống của bọn họ như những cô nàng nhà quê mới lên tỉnh. Tôi chỉ cần ôn lại cuộc sống trước đây là được. Tôi thong thả nhìn các loại nút bấm, khoa học kỹ thuật đổi mới từng ngày, công năng của bồn tắm phong phú đến mức giống như người ta sẽ sống cả đời trong đó vậy. Thế nhưng, cuối cùng, bạn cũng chỉ dùng mỗi một vòi tắm nước nóng, những công dụng khác chỉ để thỏa mãn dục vọng chinh phục của con người. Giống như càng có nhiều tiền, bạn càng bận rộn và ăn uống qua loa.
Tôi ở trong gương, bởi vì thiếu ngủ mà đôi mắt thâm quầng. Cái mụn giữa trán đã biến mất, chỉ để lại một vết thâm nhỏ khó phát hiện, nhưng chóp mũi lại mọc lên một cái mụn bọc không lớn không nhỏ. Có một lọn tóc xơ xác bị gió thổi tung, cứng nhắc vểnh lên không trung. Đối với một hình tượng như vậy, vừa rồi Tần Thiệu làm thế nảo nảy lên hứng thú bao nuôi?
Khi tắm, tôi nghĩ biết đâu thời gian tôi loay hoay trong này dài một chút, Tần Thiệu có khi nào sẽ ngủ luôn rồi hay không? Nhưng tôi biết đây là sự huyễn tưởng của một mình tôi. Cuối cùng tôi vẫn không thể chống lại số mệnh của mình. Tôi nhất định phải trở thành một con hồ ly tinh, loại hồ ly tinh chia rẽ gia đình người khác bị cả thế gian chửi rủa. Tôi nghĩ, qua đêm nay, tôi sẽ không còn bất cứ mong đợi gì với Ôn Khiếu Thiên nữa. Còn sống hay đã chết, tương lai, anh đều là người dưng nước lã. Sau này, khi bố mẹ tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng lập tức đi theo. Cuộc sống này thật sự không còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa.
Lần trước, khi phát sinh tình một đêm với Tần Thiệu, tôi không có cảm giác gì. Lần này, tôi cũng hy vọng ai đó đưa cho tôi một cốc rượu mạnh, để tôi say ngất đi là tốt nhất. Sâu trong lòng, tôi còn hy vọng Tần Thiệu là một kẻ cuồng xác chết, nếu vậy, anh ta giết tôi, tôi hết chuyện, thi thể gì đó đều tặng cho anh ta, chỉ cần anh ta chuyển tiền tới chỗ bố mẹ tôi là được.
Nhưng dù sao Tần Thiệu cũng không phải kẻ biến thái như thế. Anh ta nhàn nhã nằm trên giường, nhìn tôi khoác áo choàng tắm, đứng ngây người giữa phòng ngủ như một con ngốc.
Phòng ngủ của anh ta bày biện vô cùng đơn giản. Ngoại trừ một cái giường lớn và một cái tủ, không còn gì khác.
Tần Thiệu vẫy tay với tôi. Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Anh ta vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, tôi lại ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh ta.
Tôi nghĩ, diễn viên, khi quay bộ phim đầu tiên, không biết bọn họ đã đối mặt với ống kính thế nào? Có câu nói “hết phim, ta chia tay”, nếu phim thật sự đã hết, không biết cố nhân có thật sự bị trục xuất khỏi trí nhớ hay không?
Tần Thiệu thật sự là “cầm thú”. Bố tôi nói rất đúng, càng là người nhã nhặn, nội tâm lại càng mặt người dạ thú.
Khi Tần Thiệu sát lại gần, tôi cảm giác như một ngọn núi lớn đang ập tới. Bản thân anh ta đã là một người có khí thế quân vương, với những nhân vật như thế, dù có ngu ngốc cỡ nào tôi cũng cảm nhận được. Vì vậy, tôi quay đầu đi theo bản năng.
Tần Thiệu lại dùng bàn tay to lớn, lạnh lẽo của anh ta để nắm lấy cằm tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi lại. Ánh mắt anh ta là một sự xâm chiếm mãnh liệt, nhưng không phải ánh mắt thú tính khi nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, mà là chán ghét, là căm thù, là khinh thường. Tôi không nhìn lầm, từ khi nói chuyện, anh ta đã bắt đầu chán ghét tôi. Tôi cảm thấy chuyện này là một âm mưu, nhưng tôi nghĩ, tôi không xu dính túi, bố tôi đang nằm trên giường bệnh, tôi thật sự không có gì đáng để người ta âm mưu với chẳng dương mưu.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, không tránh khỏi sợ hãi, đành phải liều mạng giãy dụa lùi sang bên cạnh. Nhưng Tần Thiệu đè trên người tôi, tôi di chuyển một lúc lâu cũng không có một chút tác dụng.
Anh ta lạnh lùng nói: “Vừa rồi đã cho cô cơ hội, hiện giờ hối hận đã không kịp nữa rồi.”
Giống như một bộ phim hành động Hồng Kông những năm 90, dường như câu nói đó vừa chấm dứt, tôi nên bị bắn chết.
Đôi môi của anh ta hạ xuống trên môi tôi. Hàm răng gặm vào môi tôi. Đây hoàn toàn không phải hôn, cái này phải gọi là cắn xé mới đúng. Tôi đau chết được. Nhưng mắt vẫn mở lớn, không có một chút biện pháp. Khi tay anh ta sờ qua ngực tôi, tôi lắc đầu, cầu xin nhìn anh ta, tôi muốn nói tôi hối hận, tôi hối hận rồi. Tôi không biết khi thực hiện lại khó khăn như thế. Cho dù lăng trì xử tử bản thân, tôi cũng không muốn quan hệ không có tình yêu.
Có lẽ anh ta không nhìn thấy, hoặc là dù có thấy, anh ta cũng trực tiếp không đếm xỉa đến. Cơ thể anh ta chậm rãi trượt xuống, đôi môi cắn vào cổ tôi. Giống cách thức của một con báo săn mồi. Tôi đau đến mức không nhịn được, nhưng kỳ quái là càng đau suy nghĩ của tôi càng tỉnh táo. Tôi biết tôi đang tiến hành một cuộc giao dịch thân thể. Tôi nghĩ đến người cha gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, nhớ tới người mẹ điên cuồng khóc lóc, và nhớ tới Ôn Khiếu Thiên. Anh từng dịu dàng hôn tôi như hôn một khối thủy tinh dễ vỡ.
Tôi nghĩ có lẽ anh thật sự đã chết, nếu không, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn tôi ở đây, bị người ta ức hiếp?
Khi Tần Thiệu tách hai chân tôi ra, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, là một cơn buồn nôn sinh lý, axit trong dạ dày đang cuộn lên. Có lẽ tôi không cách nào tiếp nhận một người đàn ông khác ngoài Ôn Khiếu Thiên chạm vào cơ thể tôi, nó say đắm chủ nhân trước kia của nó như vậy, trung thành như vậy, khiến linh hồn cư ngụ bên trong chìm vào u mê.
Tần Thiệu còn đang bận rộn việc của anh ta, khi cơ thể bắt đầu chuyển động có tiết tấu, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, “ọe” một tiếng nôn ra chiếc giường lớn khắc hoa, đẹp đẽ, quý giá kia.
Tôi nghĩ Ôn Khiếu Thiên thật sự đã chết, vì vậy linh hồn anh đang biểu thị sự kháng nghị.
Còn tôi cảm thấy mọi chuyện thật sự hỏng bét, tôi chưa từng xem bất cứ bộ tiểu thuyết hay phim ảnh nào đề cập tới chuyện đang làm tình tới một nửa mà nôn ra thì giải quyết thế nào, huống hồ song phương còn là quan hệ thuê mướn. Tôi lo lắng không biết hành vi của tôi có khiến Tần Thiệu sợ hãi, khiến cuộc sống sau này của anh ta bị ám ảnh hay không, nếu có, tôi không chỉ không lấy được tiền mà rất có thể còn bị truy sát.
Anh ta đứng lên, dáng vẻ giống như đã gặp quen sóng to gió lớn, nói: “Đi rửa sạch.” Có lẽ anh ta chỉ đang làm bộ gió êm biển lặng, ra vẻ lạnh lùng phong độ mà thôi.
Tôi hoảng hốt lập tức trốn vào phòng tắm. Ở trong đó, tôi ôm bồn cầu ho khăn, nhưng không hề nôn ra bất cứ thứ gì. Mấy ngày nay tôi không ăn uống tử tế, tôi cũng không rõ vừa rồi trong bụng tôi có gì để nôn ra nữa. Chuyện này dường như đi ngược với chủ nghĩa duy vật.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Tần Thiệu đã ở trong căn phòng vừa nói chuyện chờ tôi.
Tôi run như cầy sấy nói: “Tần tiên sinh, tôi thật sự không cố ý.”
Tần Thiệu nói: “Lại đây.”
Tôi làm theo lời anh ta.
Anh ta nói: “Cởi áo choàng ra.”
Tôi cũng làm theo.
Anh ta nói: “Ngồi lên.”
Tôi do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngồi lên.
Tần Thiệu rất nhanh đã tìm đúng vị trí, không có bất cứ khúc dạo đầu nào, cứ thế tiến vào.
Anh ta nói: “Tự cô chuyển động.”
Tôi nghĩ đây là chuyện nhục nhã nhất xảy ra trong đêm nay. Nhưng cảm giác hối hận vừa rồi không còn nữa. Khi đó sợ hãi nên mới như vậy, hiện giờ tôi đã điều chỉnh được, tôi phải đối mặt với hiện thực lần thứ hai.
Đối với chuyện làm tình này tôi chỉ có một lần kinh nghiệm, hoàn toàn chưa từng thử tư thế như thế này, anh ta bảo tôi chuyển động, tôi đành chuyển động.
Tôi đặt hai tay lên vai anh ta, còn tay anh ta đặt trên lưng tôi. Tôi không dám nhìn anh ta, đành phải nhìn chiếc đồng hồ treo tường lớn phía sau. Quả lắc không ngừng lay động, tính toán sự cam chịu, nhục nhã của tôi dài bao lâu. Lớp thủy tinh dưới ánh đèn phản chiếu ra hình ảnh trần trụi của hai chúng tôi. Chúng tôi gặp mặt hai lần, tính đến nay đã làm tình hai lần, hiện giờ đang là lần thứ ba.
Trong tấm kính, tôi như một con rắn độc phun cái lưỡi của mình, quấn trên một người đàn ông xa lạ. Tôi nhìn thấy một ảo giác, hoặc là sự thật: trên gương mặt xấu xí của tôi đầy vết máu, tôi đang dùng sức cấu xé nó, từng mảng da nhuốm máu lả tả rơi xuống. Dưới chân tôi là nham thạch nóng chảy, là những thanh sắt đỏ rực, ánh lên gương mặt đầy máu của tôi, giống như rơi xuống địa ngục.
Dạ dày tôi đột nhiên lại bốc lên cảm giác buồn nôn. Nước axit trào lên quá nhanh, tôi không khống chế kịp, lập tức phun lên cơ thể trơn bóng của Tần Thiệu.
Tôi chưa từng ngờ được rằng thì ra tôi là một người có bệnh cuồng sạch về tinh thần như thế. Tôi không có cách nào tiếp nhận quan hệ không tình yêu. Ngay cả tư cách làm tình nhân tôi cũng không có.
Tôi nên vỗ tay tuyên dương chính mình hay là bi ai đây ?
Tần Thiệu vung tay một cái hất tôi xuống đất. Tôi đập lên sàn đá cẩm thạch, trán đột nhiên rất đau. Tôi nghĩ anh ta có quyền tức giận. Tôi không chỉ không hợp cách mà còn là một tình nhân kém cỏi nhất. Ngay cả sự phục vụ cơ bản nhất tôi cũng không cung cấp được.
Bóng lưng Tần Thiệu đi vào phòng tắm giống như một con hổ đang nổi trận lôi đình. Tôi rất sợ, nằm tại chỗ không dám động đậy, chờ anh ta đi ra.
Nhưng khi đi ra, anh ta còn tức giận hơn cả lúc bước vào phòng tắm. Anh ta bước nhanh về phía cầu thanh, gầm lên với người dưới lầu: “Chú Minh, gọi bác sĩ tới đây.”
Tôi vốn là một người tính cách lạnh nhạt, nhưng “vô dục tắc cương*”, thỉnh thoảng sẽ nói một vài lời thô tục, làm một ít hành động vĩ đại. Mặc dù chưa tới trình độ dũng mãnh, nhưng tốt xấu gì cũng không phải một kẻ hay khom lưng cúi mình. Nhưng sự tình trong buổi tối ngày hôm nay đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của tôi, hơn nữa mỗi một chuyện ngoài dự đoán đó lại làm tôi vô cùng sợ hãi. Tôi bị dày vò đến mức tinh thần yếu đuối, có chút hoài nghi tính hiện thực của những chuyện trong tối nay. Tôi vẫn luôn chờ đợi có người vỗ tay một cái, hoặc bên cạnh có một tiếng “tách” vang lên, sau đó tôi có thể an toàn tỉnh lại, tuy còn sợ hãi nhưng phát hiện ra tất cả chỉ là ảo ảnh, mọi chuyện chỉ là một đoạn kịch tức cười tự biên tự diễn.
* Vô dục tắc cương: trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)
Trên thực tế, dường như đây thật sự là một màn kịch, hơn nữa còn là một màn kịch câm, Tôi ngơ ngác chờ trên mặt đất, khi Tần Thiệu nói với tôi “đứng lên”, tôi không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy miệng anh ta mở ra đóng lại, giống như con cá vàng quẩn quanh trong hang, như tôi không nghe thấy anh ta đang nói gì, chỉ có thể đoán rằng anh ta đang phát âm hai chữ “đứng lên”.
Tần Thiệu đành phải ngồi xổm xuống, bế tôi lên, đi vào một phòng ngủ phía bên kia hành lang. Tôi được anh ta bực bội khoác cho một chiếc áo sơ mi nam.
Sau đó, tôi thấy một người mang theo hộp cứu thương bước vào. Ông ta cầm cồn và băng vải bôi bôi quấn quấn trên đầu tôi.
Sau đó không biết tôi đã ngủ thế nào. Dù sao đi nữa, tôi mặc chiếc áo sơ mi kia của Tần Thiệu, cảm giác đã hỗn loạn nhắm mắt một lúc. Mấy ngày nay, thần kinh của tôi luôn căng như một sợ dây đàn, toàn bộ bộ não giống như một quả bom đã giật kíp nổ. Tôi thật sự cần một giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ngoài trời tối đen. Cũng là lúc giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Tôi không biết thời gian đã trôi qua 24 giờ hay vẫn còn dừng lại ở nguyên vị trí.
Tôi đi chân trần tới cửa phòng. Hai bên hành lang đều là một căn phòng nối tiếp một căn phòng. Nhìn từ ngoài cửa không thấy có bất cứ điểm gì khác biệt. Tôi không hiểu một căn biệt thự cần nhiều phòng như vậy để làm gì? Cũng chẳng phải mở khách sạn, ít nhất khách sạn còn đánh số phòng, nhưng ở đây ngay cả biển số cũng không có. Hay là, những căn phòng này cũng cất giấu một đám tình nhân như tôi? Giống như trong phim thường hay chiếu, mỗi phòng là một thi thể, nghĩ tới đây, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi nghĩ rất có thể tôi đã ngủ 24 tiếng, nếu không tôi lấy đâu ra tinh thần và sức lực để tự dọa mình như thế.
Một bức tường giữa hai cánh cửa treo một bức tranh non nước. Tôi lợi dụng hình ảnh phản quang mờ mờ nhìn thấy trên trán tôi có một miếng băng gạc, tóc dựng đứng lên, giống một tên lưu manh lang thang vừa bị đánh. Đây là vai diễn tôi vẫn hằng mơ ước, không ngờ từ bề ngoài nhìn vào tôi đã đạt được mong ước, tôi cười ngây ngô với tấm kính trong một giây.
Tôi không biết khi đó Tần Thiệu đã đứng ngay gần tôi. Có lẽ tôi đã quên hết tất cả nên không cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Anh ta nói: “Có tinh thần rồi? Xuống nhà ăn cơm.”
Tôi đành theo anh ta xuống dưới. Trên bàn đều là những món ăn vô cùng giản dị, món chính là một bát cháo hoa. Trước đây, ông bố nhà giàu mới nổi của tôi thích bày một bàn sơn hào hải vị như Từ Hi thái hậu, tôi còn thường nói với ông rằng kẻ có tiền thật sự trọng chất không trọng lượng. Hiện giờ xem ra kẻ có tiền cả chất và lượng đều không coi trọng.
Tôi cũng không có gì ghét bỏ, chỉ cần có ăn là được. Trên bàn cơm, tôi và Tần Thiệu đều không nói gì. Nhà giàu ấy mà, đều tương đối có giáo dưỡng, ăn không nói, uống không rằng. Trong phòng ăn chỉ có tiếng thìa chạm vào bát leng keng.
Tôi nghĩ ăn xong bữa cơm này, hai chúng tôi cứ thế giải tán. Dù sao tôi không nghĩ ra được biện pháp nào, ăn không một bữa cơm đã là không tệ rồi.
Tần Thiệu nhìn bát cháo đã thấy đáy của tôi, không biết lấy từ đâu ra một cái thẻ, để trước mặt tôi.
“Trong đó có mười vạn tệ, mật mã cũng là mười vạn.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không biết Tần Thiệu có ý gì. Tôi cho rằng, ngay thời khắc mấu chốt, tôi nôn ra người anh ta, anh ta hẳn sẽ hận tôi đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cho tôi tiền, khiến tôi có chút vui mừng, giống như công nhân đáng bị đuổi việc mà vẫn được lĩnh tiền lương vậy.
“Nuôi tóc dài đi.”
Tần Thiệu còn chưa ăn xong, vì vậy anh ta lại tiếp tục cúi đầu uống cháo.
Tôi không hiểu được, không biết yêu cầu về ngoại hình này có phải là một trong những nghĩa vụ mà tình nhân phải thực hiện hay không.
“Cô nuôi tóc dài. Mười vạn trong thẻ này là chi phí để nuôi tóc.”
Tôi ngầm hiểu, ý của anh ta là mười vạn này không tính là dự chi, chỉ là số tiền cho một hạng mục khác.
Tôi vui vẻ đến mức có chút quên mình là ai, hỏi: “Có phải bạn gái trước đây của anh rất giống tôi không? Còn để tóc dài nữa?”
Tôi nghĩ nếu là một câu chuyện như vậy thì tôi có thể hiểu được. Anh ta từng yêu một cô gái, nhưng cô ta đá anh ta (vì sao lại đá anh ta? Bởi vì anh ta là một tên cầm thú), sau đó, anh ta điên cuồng tìm kiếm những người phụ nữ bề ngoài giống bạn gái cũ, biến bọn họ thành dáng vẻ giống bạn gái cũ. Cha của Lý Y Bình trong “Tân dòng sông ly biệt” chẳng phải cũng làm vậy hay sao?
Nói vậy thì phù hợp và logic rồi. Nhan sắc như tôi, tuổi tác như tôi, trở thành tình nhân của anh ta, còn vô duyên vô cớ bị anh ta nhìn bằng ánh mắt căm hận. Tất cả đều thật hợp lý.
Tần Thiệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức ý thức được mình lỡ lời, ngậm miệng lại.
Ăn xong cơm tối, Tần Thiệu sai lái xe đưa tôi về trường. Anh ta nói sẽ liên lạc lại với tôi, bảo tôi mở máy 24/24. Tôi lập tức gật đầu đồng ý.
~~~ Mạc Văn Úy, “Nếu anh là Lý Bạch” ~~~
Trong giây lát đó, tôi nghĩ đến con đường mà Trịnh Ngôn Kỳ đã chỉ cho tôi. Chỉ là, tôi còn vì lòng tự trọng và sự hổ thẹn không đáng tiền mà gạt bỏ con đường này ngay từ giây phút đầu tiên. Thế nhưng, đứng trước cuộc sống khó khăn, tôi cần lòng tự trọng và sự hổ thẹn kia làm gì? Nếu bản thân tôi bị nhiễm độc niệu, tôi sẽ nhắm mắt nhảy từ vách núi xuống cho xong chuyện, giống như một liệt nữ trung trinh vậy. Nhưng hiện giờ người bị nhiễm độc niệu là bố tôi, thời xưa còn có người bán mình chôn cha, Tào Nga vì cứu cha mà gieo mình xuống sông tự vẫn, nếu nhảy sông tự tử có thể cứu được bố tôi, tôi cũng làm, đáng tiếc nhảy sông vô ích, bán thịt mới có ích.
Tôi bắt đầu lục tung đồ đạc tìm tấm danh thiếp kia. Ngày đó, khi giặt quần, tôi đã tùy tiện ném nó lên bàn, không biết có còn ở đó hay không.
Tấm danh thiếp kia bị tôi dùng làm thẻ đánh dấu trang kẹp trong một quyển luận cương về tài nguyên quốc thổ, khi tìm được nó, tôi như trút được gánh nặng. Khi đó tôi giữ lại tấm danh thiếp này vì muốn đi tạt axit, không ngờ hiện giờ lại phải cầm nó đi thu tiền bán thân. Thật là xưa đâu bằng nay, ngày ngày biến chuyển, tình hình đã không thể so sánh với trước kia nữa.
Mỗi khi căng thẳng, trong đầu tôi lại hiện lên những thành ngữ kỳ quái. Tôi bấm số theo dãy số trên tấm danh thiếp, toàn thân run run, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn nghe từng tiếng tút tút.
Bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp: “A lô.”
Tôi cầm di động đứng trên ban công, sắc trời bên ngoài tối đến mức vươn tay ra không nhìn thấy năm ngón. Tôi nói: “Xin hỏi có phải Tần Thiệu tiên sinh đấy không?”
Anh ta nói: “Là tôi.”
Tôi nghe thấy âm thanh như vậy, lập tức nhận ra người này nhất định là anh chàng Jang Dong Gun tôi đã gặp ở Star. Giọng nói anh ta giống như vang ra từ những đĩa nhạc cổ, trầm thấp mà từ tốn, lười nhác lại chín chắn.
Tôi dè dặt nói: “Xin chào, hôm đó anh để lại danh thiếp cho tôi.”
Anh ta không nhanh không chậm nói: “Có chuyện gì?”
Mỗi câu nói của anh ta đều quá ngắn, gây cho người ta một cảm giác áp bức rất lớn.
Tôi nói: “Hiện giờ ngài có tiện gặp tôi một lát không? Tôi chỉ cần năm phút thôi.”
Tôi biết kẻ có tiền luôn dùng năm phút để tính một đơn vị thời gian. Tôi chỉ cần đủ thời gian ra giá là được.
“Không tiện.”
Tôi không ngờ anh ta lại từ chối thẳng thừng như thế. Nếu đã vậy, ngày đó anh ta để lại danh thiếp cho tôi làm gì?
Tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, lại không cam lòng ngắt máy. Hai chúng tôi đều im lặng, anh ta cũng không ngắt máy.
“Cô đang ở đâu?” Anh ta hỏi tôi.
“Tôi đang ở đại học A.”
“Cô tới cửa Đông của đại học A, sẽ có một chiếc Bentley màu đen tới đón cô. Cô lên xe đó đến gặp tôi.”
Tôi vội vàng gật đầu nói vâng.
Một người phụ nữ bị ăn, không chỉ không thể tạt axit gã đàn ông đi ăn, mà còn phải cúi đầu cầu xin được gặp hắn ta năm phút, đây là cái thói đời gì? Đây là thói đời mà tôi phải đối mặt.
Tôi đứng ở cửa Đông, chờ Bentley tới đón tôi. Trước kia bố tôi cũng có một chiếc, tôi chê chữ “B” giữa nắp xe quá chói mắt, luôn xúi giục ông ấy đổi xe. Tôi không tham tiền, khi ở nông thôn, tôi không cảm thấy bản thân có gì không tốt, cũng không có khái niệm cụ thể nào với tiền, nghĩ rằng ai có tiền thì người đó tiêu. Trước đây tính cách tôi thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ khi đối mặt với Ôn Khiếu Thiên mới có thể nhiệt tình hơn một chút. Nhưng một chút nhiệt tình duy nhất ấy cũng không làm nên trò trống gì, thật khiến người ta nuối tiếc.
Xe phóng như bay trên đường. Đường vành đai thường xuyên kẹt xe nay đang trôi tuồn tuột về phía sau. Những ngọn đèn vun vút lao qua chiếu lên cửa sổ. Sống trong một thành phố lớn, cho dù là đêm khuya cũng không khiến người ta cảm thấy quạnh hiu, có rất nhiều ánh đèn neon thức cùng bạn. Tôi kéo cửa kính xuống, một cơn gió nhẹ cuốn vào, mang theo không khí trong lành hiếm có. Mái tóc ngắn của tôi bị gió thổi rối tung, nhưng tôi không có tâm trạng để ý đến chúng. Tôi vẫn luôn nhẩm lại lời thoại cần nói trong năm phút này, căng thẳng như khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp thạc sĩ. Chỉ khác là, giây phút đó chỉ liên quan đến một tờ giấy chứng nhận, còn lúc này liên quan đến mạng sống của bố tôi. Tôi không dám có gì sai sót.
Chiếc xe vòng lên một con đường trên núi, dừng lại sâu trong một mảnh rừng Phong. Tôi không biết thì ra trong thành A ầm ĩ, vội vã lại có một mảnh rừng Phong như thế. Tôi cho rằng Phong là loài cây tượng trưng cho sự thanh thản và nặng tình. Không có lý do gì cả, tôi chỉ cảm thấy như vậy. Còn chưa tới mùa lá Phong chuyển sang màu đỏ, dưới ánh đèn khuya, nơi đây càng có vẻ thần bí, quỷ quái giống như u cốc ẩn mình sau rừng rậm trong tiểu thuyết võ hiệp, khiến người ta cảm thấy bên trong thâm sâu không lường được, chỉ cần thoáng vô ý sẽ rơi vào cạm bẫy nguy hiểm.
Phía sau rừng Phong là một thảm cỏ xanh mướt, xung quanh bãi cỏ có vài ngọn đèn. Ánh đèn thu hút một số loại côn trùng, loạng choạng bay. Trên mặt cỏ trải những phiến đá lát đường. Bước lên những phiến đá đó mới có thể tới được căn biệt thự nhỏ theo phong cách Châu Âu kia.
Thật ra không thể gọi căn biệt thự đó là nhỏ, chỉ vì nó dựa một nửa vào núi nên nhìn bề ngoài có vẻ tương đối nhỏ mà thôi. Khi vào trong còn có những khoảng không khác, trong phòng khách vắng vẻ, rộng lớn có một hồ nước nhỏ với dòng nước chảy ra từ núi, mạch nước ngầm nhỏ từng giọt vào trong hồ, phát ra những tiếng vang rất chói tai trong căn phòng quá mức vắng vẻ này.
Thưởng thức của kẻ có tiền chính là thế này. Không thể chuyển đến nông thôn thì mang nông thôn về nhà. Nhà cũ của chúng tôi cũng có một hồ nước thế này, cũng do mạch nước ngầm tạo thành. Đông ấm Hạ lạnh, chúng tôi ai cũng thích ngâm mình trong đó giặt quần áo, chơi đùa. Nhưng tôi tin hồ nước này chỉ để trang trí, chủ nhân của nó không thể nào lại ngâm mình vào đó. Đây là chỗ khác nhau giữa người giàu và người nghèo.
Tôi được dẫn tới phòng đọc sách của Tần Thiệu. Rất may tôi không bị đưa thẳng tới phòng ngủ của anh ta. Nếu bị đưa tới phòng ngủ, một chút biện pháp tôi cũng không có. Vì vậy mới nói là may mắn.
Tần Thiệu mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, màu đen tôn lên vẻ cương quyết trên gương mặt anh ta. Tuy lần trước tôi và anh ta đã nói với nhau mấy câu, nhưng hiện giờ là một đối một, tôi còn có chuyện muốn nhờ vả anh ta, áp lực thật lớn.
Anh ta cứ thờ ơ ngồi đó, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở khí thế phát ra từ trên người anh ta. Anh ta vừa mở miệng, tôi đã có một sự kích động muốn tông cửa chạy đi.
Anh ta nói: “Cô có năm phút.” Anh ta móc đồng hồ bỏ túi ra, gần giống loại đồng hồ bấm giây mà thầy giáo thể dục của tôi từng dùng, tôi cho rằng đồng hồ bỏ túi là đồ trang sức lưu hành ở thời đại Sherlock Holmes và Polo, không ngờ thời đại này còn có người dùng thứ đó. Tôi ác độc nghĩ, nói không chừng thứ anh ta dùng cũng chỉ là đồng hồ bấm giây như thầy giáo thể dục thôi.
Thế nhưng tôi không có thời gian để nghĩ lung tung, tôi phải dùng toàn bộ sức lực để đối phó. Tôi hít vào một hơi, nhìn vào mắt anh ta và nói: “Chuyện lần trước ở khách sạn, ngài còn nhớ chứ?”
Anh ta gật đầu.
Tôi cảm thấy rất mất mặt, chuyện kinh khủng như vậy tôi còn phải thẳng thắn hỏi. Nhưng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút, nào có để ý đến chuyện mất mặt hay không.
Tôi lại nói: “Vậy ngài cũng không thể không trả tôi tiền chứ?”
Anh ta không thèm nhấc mắt lên một lần, nói với tôi: “Cô muốn bao nhiêu?”
Kẻ có tiền đều phung phí như thế. Tôi vươn hai ngón tay, ra vẻ chuyên nghiệp nói với anh ta: “Bằng này!”
Anh ta liếc bàn tay tôi, hỏi: “Đó là bao nhiêu? Hai trăm?”
Tôi vội vàng xua tay, nói: “Hai mươi vạn.”
Anh ta liếc nhìn tôi không có chút biểu cảm nào, nói: “Lô tiểu thư, mời cô nói cho tôi biết vì sao cô đáng giá này?”
Tôi xoắn góc áo nghĩ: vì sao tôi đáng giá hai mươi vạn? Vì sao tôi đáng giá hai mươi vạn? Tôi phải nghĩ ra thật nhanh. Nếu Ôn Khiếu Thiên ở đây, anh sẽ nói cho tôi biết đáp án chứ?
Tôi nói: “Bởi vì tôi là tiến sĩ.”
“Nhưng cô đã ba mươi tuổi.”
Đối với giá thịt của tôi, hai chúng tôi xảy ra tranh chấp, giá cả rất quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp tới thành bại của chuyến đi này của tôi.
Tôi không phải sinh viên tốt nghiệp khoa quản lý doanh nghiệp, thương nhân lớn mà tôi biết chỉ có mình bố tôi, nhưng tôi thấy mỗi lần bố tôi bàn chuyện làm ăn đều vung tay lên nói: cứ theo giá này đi. Chính là như vậy.
Tôi không có kinh nghiệm, đành phải học mấy bác gái dậy sớm bán hoa quả, nói: “Vậy anh nói xem tôi đáng giá bao nhiêu?”
Tôi chỉ còn thiếu nước nói: vậy anh xem rồi ra giá đi, chỉ cần đứng quá thấp là được.
Có lẽ anh ta vừa gội đầu, những sợi tóc đen mềm mại khẽ lay động trong gió điều hòa. Nghe nói những ai tóc mềm tính cách cũng ôn hòa. Tôi hy vọng anh ta có thể giết người nhẹ nhàng một chút.
Anh ta đổi chủ đề, hỏi tôi: “Vì sao cô cần tiền?”
“Bố tôi bị bệnh. Cần một số tiền lớn để chữa trị.”
“À.” Anh ta gật đầu. Nhưng vẫn chưa ra giá.
Tôi có chút nóng ruột, năm phút sẽ qua rất nhanh.
Tôi cố gắng lấy dũng khí nói: “Tần tiên sinh, tôi cũng có tự tôn. Nếu không vì bố tôi, tôi hoàn toàn không muốn tới đây. Hy vọng ngài hiểu cho chữ hiếu của tôi mà cho tôi hai mươi vạn. Ngài coi như làm từ thiện đi. Ông Trời nhất định sẽ phù hộ ngài, người tốt sẽ được báo đáp.”
Cuối cùng tôi cũng nhớ tới lời kịch tôi đã chuẩn bị sẵn, dùng chiêu bài tình thân, hy vọng anh ta có thể cho tôi hai mươi vạn. Tôi đã hèn mọn đến hết mức có thể, gần như một kẻ ăn xin.
Anh ta nói: “Tôi không tin ông Trời. Cô nói cho tôi biết, nếu làm vậy, tôi được lợi gì?”
Thương nhân quả nhiên vừa bạc bẽo vừa kiêu ngạo. Bố tôi khi đó cũng nghĩ rằng con người mới là kẻ chế ngự thiên nhiên, cuối cùng lại bị ông Trời đùa giỡn thành như bây giờ.
Tôi hỏi ngược lại: “Ngài muốn có bao nhiêu lợi ích?” Trong lòng tôi hoàn toàn lạnh buốt, tôi đang giao dịch, cũng đã nhìn ra đầu mối.
Anh ta nói: “Cô tìm đến tôi trước. Vì sao lại là tôi nói ra nhu cầu?”
Tôi cảm thấy Tần Thiệu thật đáng sợ. Anh ta không có điểm nào giống Jang Dong Gun trong “All about Eve”, đó là một nhân vật dịu dàng và hoàn mỹ. Tần Thiệu, anh ta thật ung dung, ngay cả chuyện bán mình cũng phải tự tôi nói ra, giống như anh ta cố gắng tiếp nhận cơ thể tôi vậy.
Tôi lạnh giọng nói: “Tôi còn có thân thể này. Nếu Tần tiên sinh cảm thấy hứng thú, cứ việc lấy.” Tôi cảm thấy gió điều hòa thổi ra là những lưỡi dao nhỏ, từng dao cắt vào mặt tôi.
Tần Thiệu nói: “Được. Sau này nhất định phải có mặt bất cứ khi nào được gọi.”
Tôi cảm thấy bản thân giống một kỹ nữ thanh lâu, khách nhân tới, cho dù kinh nguyệt tới cũng phải tắm rửa sạch sẽ chờ hắn. Cái này gọi là có mặt bất cứ khi nào được gọi.
Tôi nghĩ dù sao tôi cũng từng là con gái của một thương nhân, trong máu hẳn vẫn còn chút ít phẩm chất thương nhân. Tôi lại nói: “Nếu đã vậy, bảng giá có thể cao hơn một chút không?”
Trong giây lát đó, cuối cùng biểu cảm của Tần Thiệu cũng thay đổi một chút, khóe mắt anh ta hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi cong lên, nói: “Mỗi tháng tôi cho cô ba vạn, nếu kéo dài được nửa năm, tôi cho cô thêm hai mươi vạn. Kéo dài được một năm, tôi cho cô bốn mươi vạn. Nếu cô cần dùng gấp, tôi có thể dự chi cho cô mười vạn. Tôi có gia đình, vì vậy quy củ thế nào cô chắc là hiểu rồi đấy.”
Tôi không biết làm tình nhân còn có cơ chế ưu đãi này, giống như công ty khen thưởng cuối năm vậy, hoặc giống như tích lũy số km đường bay của công ty hàng không, anh ta làm việc thật chuyên nghiệp. Anh ta cấp tiền đủ để khiến người ta không nói được một lời, còn bố tôi, số tiền ông hoang phí vào phụ nữ trong một tháng đủ để tôi dùng trong nửa năm. Tôi không hiểu vì sao Trịnh Ngôn Kỳ lại nói anh ta ra tay hào phóng, nhưng người lăn lộn trên thương trường lại vung tiền vào một người phụ nữ không có gì tình thú như tôi, tôi nghĩ có lẽ vậy cũng được coi là hào phóng rồi. Tôi tính toán nửa năm sau đã có tiền để làm phẫu thuật ghép thận, lập tức đồng ý. Tôi không có thời gian để do dự, nào có cơ hội để nói “Tôi sẽ về nhà suy nghĩ lại”.
Tần Thiệu liếc mắt nhìn đồng hồ, nói: “Còn một phút nữa. Cô còn gì muốn nói không?”
Thật ra tôi đã không còn gì để nói, nhưng khi đó, nhất định vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên tôi lập tức bình tĩnh lại, giống như chạy xong một nghìn mét rồi đột nhiên thả chậm tốc độ, tôi bỗng bổ sung thêm một câu: “Tôi phải nói rõ ràng, những thứ như SM, 3P gì đó, tôi không thể tiếp nhận.”
Tôi thấy tôi là một tú bà trời sinh, khi nói ra những lời này, tôi hoàn toàn không có biểu hiện gì, chỉ giống như thảo luận để thêm một điều khoản vào hợp đồng, không có một chút ngượng ngùng.
Sau khi nói xong tôi cũng không hối hận. Bề ngoài của tôi rất dễ nhìn, nhưng không thể nào bì được với những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mà bọn họ đã gặp, so với những người đó, tôi chỉ có thể coi như một người qua đường. Hiện nay đang lưu hành tình nhân trẻ tuổi, tốt nhất là những cô gái thuần khiết như nụ hoa chớm nở, hoặc là những thục nữ tính cách có chút phóng túng, nói thật, trên giường tôi cũng không có kỹ xảo gì, không cách nào lấy lòng mỏ vàng. Nghĩ thế nào tôi cũng là một tình nhân chưa đủ tiêu chuẩn. Vì vậy, tối nay đến đây, tôi vốn chỉ định thu phí tình một đêm mà thôi. Không ngờ lại đàm phán được một hợp đồng dài hạn.
Bố tôi từng nói, càng là người nhã nhặn càng là kẻ mặt người dạ thú. Tôi sợ ở trên giường Tần Thiệu là một gã cổ quái.
Có lẽ Tần Thiệu thật sự bất ngờ, giống như còn thật nén giận nên khẽ nhíu mày.
Hoặc là không làm, nếu làm phải làm cho đến nơi đến chốn, tôi bổ sung: “Anh xem nữ diễn viên Nhật Bản trước khi đóng phim đều nói rõ ràng chuyện này. Nếu không đồng ý, có thể thêm tiền hoặc từ chối làm việc.”
Lông mày Tần Thiệu nhăn lại càng rõ hơn một chút. Tôi nghĩ nhất định anh ta đang rất hối hận, có lẽ anh ta vừa mắt tôi vì tôi là một tiến sĩ. Trương Bách Chi trong “Vua hài kịch” mặc một bộ đồng phục nữ sinh viên ra sân khấu, vẻ ngây thơ thỏa mãn rất nhiều gã đàn ông trung niên đáng khinh có dục vọng chinh phục, nhưng ngày nay sinh viên đầy đường, không đáng để ra tay nữa, tiến sĩ tài năng mới sinh ra cảm giác về sự ưu việt. Dù sao kẻ có tiền đều dựa vào địa vị để tìm cảm giác an toàn.
Ánh mắt Tần Thiệu nhìn về phía tôi lần thứ hai mang theo một chút chán ghét. Tuy đó cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi, bởi vì khi tôi nhìn kỹ lại, anh ta đã giống như lúc đầu, không chút biểu cảm, ngồi đối diện tôi giống như một pho tượng.
Hẳn là cảm giác sai chăng. Nếu không vì sao lại tìm một người đáng ghét làm tình nhân cơ chứ?
Năm phút hẳn đã qua. Tôi đứng lên, thoáng cúi người với anh ta rồi bước ra khỏi cái lồng giam này.
Tần Thiệu bỗng lên tiếng ở phía sau tôi: “Tắm xong tới đây với tôi.”
Tôi hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, xoay người nhìn anh ta đang đi về phía căn phòng bên trong, có chút không tin nổi mà hỏi: “Tần tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”
Tần Thiệu không thèm quay đầu lại: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Tôi không biết giao dịch có hiệu lực tức thời. Ký kết một hợp đồng thương mại xong cũng phải bật sâm panh chúc mừng rồi mới thi hành chứ. Không ngờ tôi vừa đồng ý, việc này đã lập tức thực thi. Tôi phải thừa nhận, thật ra tôi vẫn luôn phải gồng mình, phải ngậm một ngụm chân khí mới sống qua năm phút vừa rồi. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới khi vận dụng vào thực tế, tôi sẽ thế nào. Vì vậy, khi anh ta mở miệng, tôi cảm thấy một ngụm chân khí kia đã tan sạch, sẽ phun máu đến mức miệng đầy máu đỏ.
Trên thực tế, tôi đâu có nhiều máu như vậy để phun ra, máu toàn thân tôi đều đã đọng lại một chỗ.
Có lẽ Tần Thiệu nhận ra tôi không hề cử động, quay đầu lại nói: “Giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”
Tôi nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, không biết phòng tắm ở đâu.”
Chân khí tan thì lại tiếp tục tụ lại, vạn sự khởi đầu nan, nghìn dặm đường bắt đầu từ đôi bàn chân, cửa ải mênh mông vững như sắt, mà nay cất bước nhẹ nhàng băng qua*.
* Nguyên văn:
Nghìn dặm đường bắt đầu từ đôi bàn chân = thiên lý chi hành thủy vu túc hạ.
Cửa ải mênh mông vững như sắt, mà nay cất bước nhẹ nhàng băng qua = hùng quan mạn mạn chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt. (Hai câu trong bài thơ “Ức Tần Nga – Lâu Sơn quan” của Mao Trạch Đông)
Tôi lại bắt đầu nhẩm thành ngữ, thơ từ rồi.
Khi bước vào phòng tắm, tôi nhìn thấy chiếc bồn tắm đa năng sáng bóng, thể tích lớn bằng một bồn tắm nước nóng. Từng làm người giàu có chỗ tốt của nó, tôi sẽ không kinh ngạc trước cuộc sống của bọn họ như những cô nàng nhà quê mới lên tỉnh. Tôi chỉ cần ôn lại cuộc sống trước đây là được. Tôi thong thả nhìn các loại nút bấm, khoa học kỹ thuật đổi mới từng ngày, công năng của bồn tắm phong phú đến mức giống như người ta sẽ sống cả đời trong đó vậy. Thế nhưng, cuối cùng, bạn cũng chỉ dùng mỗi một vòi tắm nước nóng, những công dụng khác chỉ để thỏa mãn dục vọng chinh phục của con người. Giống như càng có nhiều tiền, bạn càng bận rộn và ăn uống qua loa.
Tôi ở trong gương, bởi vì thiếu ngủ mà đôi mắt thâm quầng. Cái mụn giữa trán đã biến mất, chỉ để lại một vết thâm nhỏ khó phát hiện, nhưng chóp mũi lại mọc lên một cái mụn bọc không lớn không nhỏ. Có một lọn tóc xơ xác bị gió thổi tung, cứng nhắc vểnh lên không trung. Đối với một hình tượng như vậy, vừa rồi Tần Thiệu làm thế nảo nảy lên hứng thú bao nuôi?
Khi tắm, tôi nghĩ biết đâu thời gian tôi loay hoay trong này dài một chút, Tần Thiệu có khi nào sẽ ngủ luôn rồi hay không? Nhưng tôi biết đây là sự huyễn tưởng của một mình tôi. Cuối cùng tôi vẫn không thể chống lại số mệnh của mình. Tôi nhất định phải trở thành một con hồ ly tinh, loại hồ ly tinh chia rẽ gia đình người khác bị cả thế gian chửi rủa. Tôi nghĩ, qua đêm nay, tôi sẽ không còn bất cứ mong đợi gì với Ôn Khiếu Thiên nữa. Còn sống hay đã chết, tương lai, anh đều là người dưng nước lã. Sau này, khi bố mẹ tôi nhắm mắt xuôi tay, tôi cũng lập tức đi theo. Cuộc sống này thật sự không còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa.
Lần trước, khi phát sinh tình một đêm với Tần Thiệu, tôi không có cảm giác gì. Lần này, tôi cũng hy vọng ai đó đưa cho tôi một cốc rượu mạnh, để tôi say ngất đi là tốt nhất. Sâu trong lòng, tôi còn hy vọng Tần Thiệu là một kẻ cuồng xác chết, nếu vậy, anh ta giết tôi, tôi hết chuyện, thi thể gì đó đều tặng cho anh ta, chỉ cần anh ta chuyển tiền tới chỗ bố mẹ tôi là được.
Nhưng dù sao Tần Thiệu cũng không phải kẻ biến thái như thế. Anh ta nhàn nhã nằm trên giường, nhìn tôi khoác áo choàng tắm, đứng ngây người giữa phòng ngủ như một con ngốc.
Phòng ngủ của anh ta bày biện vô cùng đơn giản. Ngoại trừ một cái giường lớn và một cái tủ, không còn gì khác.
Tần Thiệu vẫy tay với tôi. Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Anh ta vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh, tôi lại ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh ta.
Tôi nghĩ, diễn viên, khi quay bộ phim đầu tiên, không biết bọn họ đã đối mặt với ống kính thế nào? Có câu nói “hết phim, ta chia tay”, nếu phim thật sự đã hết, không biết cố nhân có thật sự bị trục xuất khỏi trí nhớ hay không?
Tần Thiệu thật sự là “cầm thú”. Bố tôi nói rất đúng, càng là người nhã nhặn, nội tâm lại càng mặt người dạ thú.
Khi Tần Thiệu sát lại gần, tôi cảm giác như một ngọn núi lớn đang ập tới. Bản thân anh ta đã là một người có khí thế quân vương, với những nhân vật như thế, dù có ngu ngốc cỡ nào tôi cũng cảm nhận được. Vì vậy, tôi quay đầu đi theo bản năng.
Tần Thiệu lại dùng bàn tay to lớn, lạnh lẽo của anh ta để nắm lấy cằm tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi lại. Ánh mắt anh ta là một sự xâm chiếm mãnh liệt, nhưng không phải ánh mắt thú tính khi nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, mà là chán ghét, là căm thù, là khinh thường. Tôi không nhìn lầm, từ khi nói chuyện, anh ta đã bắt đầu chán ghét tôi. Tôi cảm thấy chuyện này là một âm mưu, nhưng tôi nghĩ, tôi không xu dính túi, bố tôi đang nằm trên giường bệnh, tôi thật sự không có gì đáng để người ta âm mưu với chẳng dương mưu.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, không tránh khỏi sợ hãi, đành phải liều mạng giãy dụa lùi sang bên cạnh. Nhưng Tần Thiệu đè trên người tôi, tôi di chuyển một lúc lâu cũng không có một chút tác dụng.
Anh ta lạnh lùng nói: “Vừa rồi đã cho cô cơ hội, hiện giờ hối hận đã không kịp nữa rồi.”
Giống như một bộ phim hành động Hồng Kông những năm 90, dường như câu nói đó vừa chấm dứt, tôi nên bị bắn chết.
Đôi môi của anh ta hạ xuống trên môi tôi. Hàm răng gặm vào môi tôi. Đây hoàn toàn không phải hôn, cái này phải gọi là cắn xé mới đúng. Tôi đau chết được. Nhưng mắt vẫn mở lớn, không có một chút biện pháp. Khi tay anh ta sờ qua ngực tôi, tôi lắc đầu, cầu xin nhìn anh ta, tôi muốn nói tôi hối hận, tôi hối hận rồi. Tôi không biết khi thực hiện lại khó khăn như thế. Cho dù lăng trì xử tử bản thân, tôi cũng không muốn quan hệ không có tình yêu.
Có lẽ anh ta không nhìn thấy, hoặc là dù có thấy, anh ta cũng trực tiếp không đếm xỉa đến. Cơ thể anh ta chậm rãi trượt xuống, đôi môi cắn vào cổ tôi. Giống cách thức của một con báo săn mồi. Tôi đau đến mức không nhịn được, nhưng kỳ quái là càng đau suy nghĩ của tôi càng tỉnh táo. Tôi biết tôi đang tiến hành một cuộc giao dịch thân thể. Tôi nghĩ đến người cha gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, nhớ tới người mẹ điên cuồng khóc lóc, và nhớ tới Ôn Khiếu Thiên. Anh từng dịu dàng hôn tôi như hôn một khối thủy tinh dễ vỡ.
Tôi nghĩ có lẽ anh thật sự đã chết, nếu không, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn tôi ở đây, bị người ta ức hiếp?
Khi Tần Thiệu tách hai chân tôi ra, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, là một cơn buồn nôn sinh lý, axit trong dạ dày đang cuộn lên. Có lẽ tôi không cách nào tiếp nhận một người đàn ông khác ngoài Ôn Khiếu Thiên chạm vào cơ thể tôi, nó say đắm chủ nhân trước kia của nó như vậy, trung thành như vậy, khiến linh hồn cư ngụ bên trong chìm vào u mê.
Tần Thiệu còn đang bận rộn việc của anh ta, khi cơ thể bắt đầu chuyển động có tiết tấu, rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, “ọe” một tiếng nôn ra chiếc giường lớn khắc hoa, đẹp đẽ, quý giá kia.
Tôi nghĩ Ôn Khiếu Thiên thật sự đã chết, vì vậy linh hồn anh đang biểu thị sự kháng nghị.
Còn tôi cảm thấy mọi chuyện thật sự hỏng bét, tôi chưa từng xem bất cứ bộ tiểu thuyết hay phim ảnh nào đề cập tới chuyện đang làm tình tới một nửa mà nôn ra thì giải quyết thế nào, huống hồ song phương còn là quan hệ thuê mướn. Tôi lo lắng không biết hành vi của tôi có khiến Tần Thiệu sợ hãi, khiến cuộc sống sau này của anh ta bị ám ảnh hay không, nếu có, tôi không chỉ không lấy được tiền mà rất có thể còn bị truy sát.
Anh ta đứng lên, dáng vẻ giống như đã gặp quen sóng to gió lớn, nói: “Đi rửa sạch.” Có lẽ anh ta chỉ đang làm bộ gió êm biển lặng, ra vẻ lạnh lùng phong độ mà thôi.
Tôi hoảng hốt lập tức trốn vào phòng tắm. Ở trong đó, tôi ôm bồn cầu ho khăn, nhưng không hề nôn ra bất cứ thứ gì. Mấy ngày nay tôi không ăn uống tử tế, tôi cũng không rõ vừa rồi trong bụng tôi có gì để nôn ra nữa. Chuyện này dường như đi ngược với chủ nghĩa duy vật.
Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Tần Thiệu đã ở trong căn phòng vừa nói chuyện chờ tôi.
Tôi run như cầy sấy nói: “Tần tiên sinh, tôi thật sự không cố ý.”
Tần Thiệu nói: “Lại đây.”
Tôi làm theo lời anh ta.
Anh ta nói: “Cởi áo choàng ra.”
Tôi cũng làm theo.
Anh ta nói: “Ngồi lên.”
Tôi do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn ngồi lên.
Tần Thiệu rất nhanh đã tìm đúng vị trí, không có bất cứ khúc dạo đầu nào, cứ thế tiến vào.
Anh ta nói: “Tự cô chuyển động.”
Tôi nghĩ đây là chuyện nhục nhã nhất xảy ra trong đêm nay. Nhưng cảm giác hối hận vừa rồi không còn nữa. Khi đó sợ hãi nên mới như vậy, hiện giờ tôi đã điều chỉnh được, tôi phải đối mặt với hiện thực lần thứ hai.
Đối với chuyện làm tình này tôi chỉ có một lần kinh nghiệm, hoàn toàn chưa từng thử tư thế như thế này, anh ta bảo tôi chuyển động, tôi đành chuyển động.
Tôi đặt hai tay lên vai anh ta, còn tay anh ta đặt trên lưng tôi. Tôi không dám nhìn anh ta, đành phải nhìn chiếc đồng hồ treo tường lớn phía sau. Quả lắc không ngừng lay động, tính toán sự cam chịu, nhục nhã của tôi dài bao lâu. Lớp thủy tinh dưới ánh đèn phản chiếu ra hình ảnh trần trụi của hai chúng tôi. Chúng tôi gặp mặt hai lần, tính đến nay đã làm tình hai lần, hiện giờ đang là lần thứ ba.
Trong tấm kính, tôi như một con rắn độc phun cái lưỡi của mình, quấn trên một người đàn ông xa lạ. Tôi nhìn thấy một ảo giác, hoặc là sự thật: trên gương mặt xấu xí của tôi đầy vết máu, tôi đang dùng sức cấu xé nó, từng mảng da nhuốm máu lả tả rơi xuống. Dưới chân tôi là nham thạch nóng chảy, là những thanh sắt đỏ rực, ánh lên gương mặt đầy máu của tôi, giống như rơi xuống địa ngục.
Dạ dày tôi đột nhiên lại bốc lên cảm giác buồn nôn. Nước axit trào lên quá nhanh, tôi không khống chế kịp, lập tức phun lên cơ thể trơn bóng của Tần Thiệu.
Tôi chưa từng ngờ được rằng thì ra tôi là một người có bệnh cuồng sạch về tinh thần như thế. Tôi không có cách nào tiếp nhận quan hệ không tình yêu. Ngay cả tư cách làm tình nhân tôi cũng không có.
Tôi nên vỗ tay tuyên dương chính mình hay là bi ai đây ?
Tần Thiệu vung tay một cái hất tôi xuống đất. Tôi đập lên sàn đá cẩm thạch, trán đột nhiên rất đau. Tôi nghĩ anh ta có quyền tức giận. Tôi không chỉ không hợp cách mà còn là một tình nhân kém cỏi nhất. Ngay cả sự phục vụ cơ bản nhất tôi cũng không cung cấp được.
Bóng lưng Tần Thiệu đi vào phòng tắm giống như một con hổ đang nổi trận lôi đình. Tôi rất sợ, nằm tại chỗ không dám động đậy, chờ anh ta đi ra.
Nhưng khi đi ra, anh ta còn tức giận hơn cả lúc bước vào phòng tắm. Anh ta bước nhanh về phía cầu thanh, gầm lên với người dưới lầu: “Chú Minh, gọi bác sĩ tới đây.”
Tôi vốn là một người tính cách lạnh nhạt, nhưng “vô dục tắc cương*”, thỉnh thoảng sẽ nói một vài lời thô tục, làm một ít hành động vĩ đại. Mặc dù chưa tới trình độ dũng mãnh, nhưng tốt xấu gì cũng không phải một kẻ hay khom lưng cúi mình. Nhưng sự tình trong buổi tối ngày hôm nay đã phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của tôi, hơn nữa mỗi một chuyện ngoài dự đoán đó lại làm tôi vô cùng sợ hãi. Tôi bị dày vò đến mức tinh thần yếu đuối, có chút hoài nghi tính hiện thực của những chuyện trong tối nay. Tôi vẫn luôn chờ đợi có người vỗ tay một cái, hoặc bên cạnh có một tiếng “tách” vang lên, sau đó tôi có thể an toàn tỉnh lại, tuy còn sợ hãi nhưng phát hiện ra tất cả chỉ là ảo ảnh, mọi chuyện chỉ là một đoạn kịch tức cười tự biên tự diễn.
* Vô dục tắc cương: trích từ cặp câu đối của Lâm Tắc Từ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương.” (Biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại. Vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.)
Trên thực tế, dường như đây thật sự là một màn kịch, hơn nữa còn là một màn kịch câm, Tôi ngơ ngác chờ trên mặt đất, khi Tần Thiệu nói với tôi “đứng lên”, tôi không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy miệng anh ta mở ra đóng lại, giống như con cá vàng quẩn quanh trong hang, như tôi không nghe thấy anh ta đang nói gì, chỉ có thể đoán rằng anh ta đang phát âm hai chữ “đứng lên”.
Tần Thiệu đành phải ngồi xổm xuống, bế tôi lên, đi vào một phòng ngủ phía bên kia hành lang. Tôi được anh ta bực bội khoác cho một chiếc áo sơ mi nam.
Sau đó, tôi thấy một người mang theo hộp cứu thương bước vào. Ông ta cầm cồn và băng vải bôi bôi quấn quấn trên đầu tôi.
Sau đó không biết tôi đã ngủ thế nào. Dù sao đi nữa, tôi mặc chiếc áo sơ mi kia của Tần Thiệu, cảm giác đã hỗn loạn nhắm mắt một lúc. Mấy ngày nay, thần kinh của tôi luôn căng như một sợ dây đàn, toàn bộ bộ não giống như một quả bom đã giật kíp nổ. Tôi thật sự cần một giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện ngoài trời tối đen. Cũng là lúc giơ tay không nhìn thấy năm ngón. Tôi không biết thời gian đã trôi qua 24 giờ hay vẫn còn dừng lại ở nguyên vị trí.
Tôi đi chân trần tới cửa phòng. Hai bên hành lang đều là một căn phòng nối tiếp một căn phòng. Nhìn từ ngoài cửa không thấy có bất cứ điểm gì khác biệt. Tôi không hiểu một căn biệt thự cần nhiều phòng như vậy để làm gì? Cũng chẳng phải mở khách sạn, ít nhất khách sạn còn đánh số phòng, nhưng ở đây ngay cả biển số cũng không có. Hay là, những căn phòng này cũng cất giấu một đám tình nhân như tôi? Giống như trong phim thường hay chiếu, mỗi phòng là một thi thể, nghĩ tới đây, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi nghĩ rất có thể tôi đã ngủ 24 tiếng, nếu không tôi lấy đâu ra tinh thần và sức lực để tự dọa mình như thế.
Một bức tường giữa hai cánh cửa treo một bức tranh non nước. Tôi lợi dụng hình ảnh phản quang mờ mờ nhìn thấy trên trán tôi có một miếng băng gạc, tóc dựng đứng lên, giống một tên lưu manh lang thang vừa bị đánh. Đây là vai diễn tôi vẫn hằng mơ ước, không ngờ từ bề ngoài nhìn vào tôi đã đạt được mong ước, tôi cười ngây ngô với tấm kính trong một giây.
Tôi không biết khi đó Tần Thiệu đã đứng ngay gần tôi. Có lẽ tôi đã quên hết tất cả nên không cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Anh ta nói: “Có tinh thần rồi? Xuống nhà ăn cơm.”
Tôi đành theo anh ta xuống dưới. Trên bàn đều là những món ăn vô cùng giản dị, món chính là một bát cháo hoa. Trước đây, ông bố nhà giàu mới nổi của tôi thích bày một bàn sơn hào hải vị như Từ Hi thái hậu, tôi còn thường nói với ông rằng kẻ có tiền thật sự trọng chất không trọng lượng. Hiện giờ xem ra kẻ có tiền cả chất và lượng đều không coi trọng.
Tôi cũng không có gì ghét bỏ, chỉ cần có ăn là được. Trên bàn cơm, tôi và Tần Thiệu đều không nói gì. Nhà giàu ấy mà, đều tương đối có giáo dưỡng, ăn không nói, uống không rằng. Trong phòng ăn chỉ có tiếng thìa chạm vào bát leng keng.
Tôi nghĩ ăn xong bữa cơm này, hai chúng tôi cứ thế giải tán. Dù sao tôi không nghĩ ra được biện pháp nào, ăn không một bữa cơm đã là không tệ rồi.
Tần Thiệu nhìn bát cháo đã thấy đáy của tôi, không biết lấy từ đâu ra một cái thẻ, để trước mặt tôi.
“Trong đó có mười vạn tệ, mật mã cũng là mười vạn.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, không biết Tần Thiệu có ý gì. Tôi cho rằng, ngay thời khắc mấu chốt, tôi nôn ra người anh ta, anh ta hẳn sẽ hận tôi đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cho tôi tiền, khiến tôi có chút vui mừng, giống như công nhân đáng bị đuổi việc mà vẫn được lĩnh tiền lương vậy.
“Nuôi tóc dài đi.”
Tần Thiệu còn chưa ăn xong, vì vậy anh ta lại tiếp tục cúi đầu uống cháo.
Tôi không hiểu được, không biết yêu cầu về ngoại hình này có phải là một trong những nghĩa vụ mà tình nhân phải thực hiện hay không.
“Cô nuôi tóc dài. Mười vạn trong thẻ này là chi phí để nuôi tóc.”
Tôi ngầm hiểu, ý của anh ta là mười vạn này không tính là dự chi, chỉ là số tiền cho một hạng mục khác.
Tôi vui vẻ đến mức có chút quên mình là ai, hỏi: “Có phải bạn gái trước đây của anh rất giống tôi không? Còn để tóc dài nữa?”
Tôi nghĩ nếu là một câu chuyện như vậy thì tôi có thể hiểu được. Anh ta từng yêu một cô gái, nhưng cô ta đá anh ta (vì sao lại đá anh ta? Bởi vì anh ta là một tên cầm thú), sau đó, anh ta điên cuồng tìm kiếm những người phụ nữ bề ngoài giống bạn gái cũ, biến bọn họ thành dáng vẻ giống bạn gái cũ. Cha của Lý Y Bình trong “Tân dòng sông ly biệt” chẳng phải cũng làm vậy hay sao?
Nói vậy thì phù hợp và logic rồi. Nhan sắc như tôi, tuổi tác như tôi, trở thành tình nhân của anh ta, còn vô duyên vô cớ bị anh ta nhìn bằng ánh mắt căm hận. Tất cả đều thật hợp lý.
Tần Thiệu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức ý thức được mình lỡ lời, ngậm miệng lại.
Ăn xong cơm tối, Tần Thiệu sai lái xe đưa tôi về trường. Anh ta nói sẽ liên lạc lại với tôi, bảo tôi mở máy 24/24. Tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.