Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 4: Cấp độ 3

Đào Nhạc Tư

08/05/2021

Vào mùa thu thì chỉ có đại hội thể dục thể thao là bận rộn nhất trong học kỳ, mỗi lớp đều đang thảo luận về chuyện này.

Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Lục Dương trên sân bóng giúp anh hòa nhập vào các đám nam sinh, mà cú đánh của anh rất hào phóng, vì vậy anh trở thành thành viên cốt lõi ở trong lớp, nên có rất nhiều người bu xung quanh anh.

Đại hội thể dục thể thao khẳng định không thể thiếu anh, nội dung gồm có chạy tiếp sức nam bốn trăm mét, một trăm mét tiếp sức, nhảy xa. Riêng anh đã đăng ký mấy mục.

Kết thúc giờ giải lao, một đám con trai sau khi chơi bóng liền về phòng học, cánh cửa kêu răng rắc.

Có mấy bạn học đang nằm ngủ trên bàn, đều bị bọn họ đánh thức.

Lục Dương là người cuối cùng bước vào cửa, trong tay mang theo quần áo cùng hai chai nước.

Trên quần áo của mấy bọn Trịnh Nguyên Đạt và Ngô Đông đều có mấy dấu chân, bởi vì họ vận động mạnh nên hai má đều đỏ, thở hổn hển, trên trán trên cổ đều là mồ hôi. Cảm giác vô cùng bẩn và có mùi.

Ngược lại, khuôn mặt của Lục Dương vẫn trắng nõn và tuấn tú, chỉ có tóc có một vài cọng ướt, áo khoác màu đen ở trên người nhìn qua trông rất là sạch sẽ.

Đi về chỗ ngồi, kéo cái ghế ra, nhét bộ quần áo đã thay vào trong cặp sách, đặt chai trà đá chưa mở nắp xuống bàn bên cạnh.

Lộc Lâm Linh cũng vừa tỉnh, xoa xoa cánh tay đang tê, thấy quyển vở ở trên bàn bị thấm ướt một mảng, chắc là nước bọt, trên mặt còn có dấu vết in hằn. Hoàn toàn là một bộ dáng ngốc nghếch.

Cô mở nắp ra, uống một ngụm trà đá, thở dài một cái: "A, sống lại rồi."

"Trong đại hội thể dục thể thao cậu đã đăng ký hạng mục gì?" Lục Dương hỏi một cách hững hờ, sau đó uống một ngụm.

Trần Tư Tư do có ưu điểm về thể hình nên đã đăng ký ném tạ, thậm chí Tiểu Linh Linh đã đăng ký chạy tám trăm mét. Lộc Lâm Linh đã suy nghĩ thật lâu nên đăng ký hạng mục nào, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

"Tớ sẽ làm hậu cần!"

Một tuần sau, đại hội thể dục thể thao.

Cuối thu, thời tiết rất là lạnh, gió thổi cũng đã khiến mọi người run lên.

Các thanh niên mặc quần đùi chạy trên sân tập vẫn còn năng lượng, sức sống bắn ra bốn phía. Trạm radio không ngừng vang lên những lời khích lệ các vận động viên và những thông báo về việc trao giải thưởng.

Trước đó ở nội dung chạy một trăm mét tiếp sức, lớp đầu tiên đã xuất sắc giành vị trí thứ nhất, gậy cuối cùng là của Lục Dương, giành được vị trí thứ hai, làm cho cả lớp đều rất phấn khích.

"Trận chung kết chạy tiếp sức bốn trăm mét của nam sắp bắt đầu, Lục Dương và Ngô Đồng đều ở đó, những người ở hậu cần mau xuống vạch đích đi lấy nước tiếp ứng đi!"

Vốn dĩ những người làm biếng sẽ làm ở hậu cần, bây giờ vừa hò hét vừa chạy đi, ôm một đống nước, còn tiêu hao sức lực hơn những người tham gia chạy.

Lộc Lâm Linh ôm hai chai nước chạy đến nơi điểm bắt đầu bốn trăm mét.

Thật vất vả chạy mới chạy đến, trọng tài bắt đầu thổi còi thi.

Lục Dương ở đường đua trong cùng, bên cạnh là một thành viên của lớp ba, người này lúc sinh ra dường như đã có năng khiếu về thể thao.

Quả nhiên nhìn xem, vừa đen lại cao, không giống một học sinh tiểu học chút nào, ở trước mặt có bốn người xông tới.

Qua cái đường rẽ thứ hai, Lục Dương bỗng nhiên xuất lực, đuổi kịp thành viên lớp ba.

"A! Lục Dương của lớp một vậy mà đuổi kịp Cao Thừa Cường của lớp ba." Không biết lúc nào ở bên cạnh cô lại có một nữ sinh kích động hét thật to, khiến lỗ tai của cô rất đau.

Lộc Lâm Linh xoa nhẹ lỗ tai, tiếp tục xem cuối cùng. Điểm cuối cùng càng ngày càng gần!

Tới đường rẽ cuối cùng, chỉ còn có hai người chạy về phía trước. Các vận động viên của lớp một đều thống nhất đồng phục là áo thể thao màu đỏ, vì chạy nên các khóe áo nâng lên, sắc mặt của thiếu niên ửng hồng, khóe miệng mím chặt, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Trong lúc chạy nước rút năm mươi mét cuối cùng, cả hai đều ngang tài ngang sức, mọi người đều nín thở để xem ai là người chạy đến đích cuối cùng.

Cạch!

Lục Dương không biết làm sao nghiêng người lăn ra đường đua.

Cao Thừa Cường chạy đến điểm đích, và trò chơi kết thúc.

"Hình như tớ đã thấy Cao Thừa Cường đụng trúng Lục Dương!" Có một nữ sinh hét lên, sau đó có nhiều giọng nói phụ họa, khiến cho khu vực đích đến rất ầm ĩ.



Lộc Lâm Linh vừa lắc đầu, vứt chai nước trong tay xuống, vội vàng đi xem Lục Dương.

Nhất định là rất nghiêm trọng, vừa rồi chạy nhanh như vậy, lúc nãy ngã xuống lăn ra thật xa. Lộc Lâm Linh rất hoảng sợ, hai tay run lên.

Rất nhanh giáo viên viên thể dục chạy đến bên cạnh Lục Dương, kiểm tra chấn thương của anh.

Áo đỏ của đội bị bẩn, không biết có dính máu hay không. Thân thể bị uốn cong, tay nắm lấy cổ chân, mặt chôn ở trên đầu gối, tóc đã thấm ướt.

Lúc thầy giáo ôm anh lên, Lộc Lâm Linh không có nhìn thấy vết thương nào. Nhưng nhìn thấy Lục Dương nằm trên lưng thầy giáo, cả người còn đang run rẩy, hai mắt nhắm chặt.

Chắc là đau lắm!

Trò chơi vẫn phải tiếp tục, những người ở trên đường chạy đã tản đi.

Cách đó không xa, Cao Thành Cường đứng ở khán đài nói gì đó với thầy giáo.

Lộc Lâm Linh chạy lại, nhặt chai nước lên, ném vào người đang ở trên khán đài. Quay người lại và trốn vào trong đám đông.

Chỉ nghe thấy mắng từ phía sau.

Trong phòng y tế, giáo viên y tế đang kiểm tra cho Lục Dương.

"Không có gãy xương, nhưng chân bị trật rất nghiêm trọng, đoán chừng sẽ sưng trong mười ngày. Những vết xước trên người nhất định không được dính nước, nhớ phải thay băng mỗi ngày."

Lấy cồn xoa vào vết thương chảy máu.

"Tê." Một giọt mồ hôi rơi xuống.

Lộc Lâm Linh xoay người, không dám nhìn.

Thoa thuốc xong, cô giáo và các học sinh trong lớp vội vàng chạy đến.

Cô giáo nói là đã thông báo cho phụ huynh Lục Dương biết, cuối cùng giải thưởng chạy bốn trăm mét đã bị hủy bỏ. Có vài người trong lớp vẫn còn đang tức giận, miệng lẩm bẩm, một bộ dáng đầy bất bình.

Chỉ có Lục Dương là không có lên tiếng, cũng không có biểu hiện gì khi cơn đau qua đi, đám người đang bàn tán xôn xao cùng sự oán giận của họ giống như là không có liên quan đến anh.

Lục Mạn không thể tới đón anh, cô giáo biết Lộc Lâm Linh là hàng xóm của Lục Dương, nên liền để Lộc Lâm Linh đưa Lục Dương về nhà khi đại hội thể dục thể thao chưa kết thúc.

Những chiếc lá mơ đều vàng úa, khi có một cơn gió thổi qua thì những chiếc lá sẽ rơi xuống, lấm ta lấm tấm.

Bởi vì là đại hội thể dục thể thao, cho nên không có mang cặp sách. Lộc Lâm Linh đi ở bên trái, đặt tay của Lục Dương lên vai cô, hai người từng bước một chậm chạp bước đi.

"Còn đau không?"

"Không sao."

"Cậu nói xem… Mẹ tớ không cảm thấy đau lòng cho tớ sao?"

Tuy bình thường Lục Dương không có kiêu ngạo, nhưng lúc nào cũng là bộ dáng cô đơn, nếu không phải là nói vài câu, chính là ngay cả lời cũng chẳng muốn nói.

Lúc này, giọng nói của anh có chút tự ti, còn có chút ủy khuất.

Lộc Lâm Linh còn chưa kịp trả lời, lại nghe anh nói. 

"Cậu thấy đấy, bà ấy thậm chí cũng không chịu xin nghỉ phép để đón tớ, rõ ràng là tớ bị ngã rất nặng."

"Nhìn xem, chân bị sưng như thế này, còn chảy nhiều máu như vậy, rất là đau."

"Thế nhưng... thế nhưng bà ấy."

Khóc sao? Lúc mà bị ngã, bôi thuốc thì không khóc, bây giờ sao lại khóc?

Dùng cánh tay trái bị thương che mắt, chỗ vết trầy da cứ như vậy lộ rõ ở bên ngoài, thấp giọng nức nở, bàn tay khoác lên vai cô nắm chặt lại, có chút đau.

Nhưng cơn đau này không phải từ cánh tay, giống như đau ở bàn chân, đầu gối, trái tim...

Lần đầu tiên hai người đi bộ gần mất nửa tiếng.



Lục Dương không có nói lời nào, chỉ là nhìn xuống mặt đất, khóe mắt hơi đỏ, lông mi ướt át.

Tối hôm đó, Lục Dương vẫn như cũ ăn cơm ở nhà Lộc Lâm Linh. Bà Lâm nhìn vết thương trên người anh, thở dài một cái, cảm thấy rất xót xa.

Lục Mạn trở về khi bản tin thời sự kết thúc.

Lục Mạn bỏ túi xách xuống, đi vào phòng của Lục Dương. Nhìn thấy Lục Dương đã đi ngủ, bà nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại ra ngoài.

Người trên giường nghiêng người, mở mắt ra nhìn chằm chằm bức tường tối om một lúc, sau đó mới nhắm mắt lại.

Màn đêm chậm rãi qua đi, buổi sáng của mùa thu mới ló dạng.

Từ tiểu khu của Lục Mạn đến công ty, mặc dù có chuyến xe đến thẳng công ty, nhưng là một trạm xuất phát và trạm cuối, công việc của Lục Mạn bắt đầu tám giờ. Nên Lục Mạn phải đi lúc bảy giờ.

Đóng cửa lại, đã nhìn thấy Lộc Lâm Linh đứng ở hành lang.

"Linh Linh, sao hôm nay đi học sớm vậy?"

Lộc Lâm Linh giật nảy mình một cái.

"A, chào dì."

"Ừ, chào con, thôi dì đi làm đây."   

"A, chờ chút đã dì Lục, con có chuyện muốn nói với dì."

"Ừ, dì biết rồi, thật sự dì cảm ơn con, cảm ơn con, Linh Linh." Giọng của Lục Mạn có chút nghẹn ngào, đưa tay lau đi nước mắt ở khóe mắt và quay người đi xuống lầu.

Giáo viên cho Lục Dương nghỉ một ngày, dù sao với điểm số của anh, có nghỉ mấy buổi học cũng không thành vấn đề.

Bên này Lộc Lâm Linh cả ngày đều lơ đãng.

"Linh, nghĩ gì thế? Sao hai mắt của cậu đờ đẫn thế, bộ đầu óc bị ngập nước hả?" Trần Tư Tư xoay người đưa sách bài tập xuống, rồi đập bàn của Lộc Lâm Linh một cái rầm.

"Không có gì, tớ chỉ đang nghĩ về kì thi giữa kỳ."

"A? Quả nhiên là đầu óc bị ngập nước, thi giữa kỳ có liên quan gì tới cậu, tớ cảm thấy sợi cay ở quầy bán đồ ăn vặt có liên quan đến chúng ta nhiều hơn, hay là chúng ta đi ăn đi, đi."

Lại nói về Lục Dương, hôm qua bị mất ngủ, nên hồi trưa mới ngủ dậy, chuẩn bị nấu một ít sủi cảo, mặc dù không có đói.

Cậu bé vừa khập khiễng, vừa vịn tường đi vào bếp, thì nghe thấy tiếng chìa khóa.

"Dương Dương, con đói bụng không? Mẹ có mua đồ ăn, chuẩn bị sẽ nấu cơm cho con ăn." Lục Mạn vào phòng bếp thả đồ ăn xuống, nhẹ nhàng đỡ Lục Dương lên ngồi ghế sô pha.

Ngồi lâu ở trên ghế sô pha, Lục Dương vẫn chưa lấy lại tinh thần. Thẳng đến Lục Mẫn kêu ăn cơm, Lục Dương ngồi trên bàn ăn, nhìn xem trên bàn có ba món và một món canh, phòng bếp bay ra mùi dầu khói, có chút sặc sụa, Lục Dương cảm thấy mắt có chút đau.

"Chắc món của mẹ không bằng với mẹ Linh Linh, bất quá, con nhìn thấy mẹ có chút vất vả nên hãy ráng ăn nhiều một chút!" Lục Mạn kéo ghế ra ngồi xuống, giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai.

"Ăn cơm nào." Lục Dương cầm chén lên ăn.

"Món của dì Lâm tốt hơn." Tuy là nói vậy, nhưng Lục Dương vẫn ăn hết bữa cơm mà mẹ mình nấu.

Buổi trưa hai mẹ con nói chuyện rất nhiều.

Cho tới bây giờ, Lục Mạn luôn biết con trai của mình rất giỏi và biết sống tự lập, ngay từ ban đầu bà đã không có ý định giữ đứa trẻ này lại. Những năm này, bà cũng không dễ dàng gì, một mình nuôi con, không có người dựa vào, cũng không có ai chỉ dạy bà.

Bà chỉ biết đứng ở một bên nhìn đứa trẻ từ từ lớn lên. Nhưng mà dần dần, đứa trẻ này lớn lên lại có chút giống người kia, bà ấy bắt đầu chán ghét, sau đó bà chỉ làm một người mẹ ở trên hộ khẩu chứ không phải là một người mẹ đúng nghĩa.

Nếu như không phải Lộc Lâm Linh nói cho bà ấy biết, có lẽ cả đời con trai chắc cũng sẽ không phàn nàn gì, mà sẽ chấp nhận sống với một người mẹ như vậy. Trước khi ngủ, Lục Mạn đứng trước giường của con trai, cẩn thận kiểm tra vết thương. Sau đó đắp chăn cho Lục Dương.

"Dương Dương, mẹ rất vui khi con có người bạn tốt như vậy, chúc con ngủ ngon."

Tắt đèn và đóng cánh cửa lại.

Cửa sổ hơi hé ra, gió mùa thu lùa vào, làm rèm cửa cuốn lên. Đêm nay chắc lá mơ sẽ rơi nhiều, lá vàng óng ánh rơi đầy đất nhất định rất đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Gió Đến Gặp Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook