Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 23: Kiêu căng hống hách

Đào Nhạc Tư

08/05/2021

Lúc Lưu Thành nhận được cuộc gọi cũng là lúc anh nằm vật xuống giường, động tình giữa mùa đông quả thật không dễ dàng gì vậy mà bị ngăn lại, thật phiền muộn mà. Thế nhưng khi nghe thấy giọng nói của cô gái truyền đến bên trong điện thoại, anh lại lập tức lên tinh thần.

Sau đó bác sĩ gia đình nhanh chóng đi đến địa chỉ được gửi.

Dịch đã được truyền suốt mười hai giờ, bác sĩ bàn giao một số việc cần chú ý. Khi thu dọn đồ đạc, anh ta còn không ngừng lầm bầm về việc phụ nữ có thể tiết chế một chút hay không. Đừng nghĩ đến việc chỉ lấy người đã có nhà có xe, tốt xấu gì cũng phải quan tâm đến sức khoẻ của người ấy, không nên cứ giày vò thân thể người yêu được.

Lục Dương bí mật kéo nhẹ áo của bác sĩ, ánh mắt lộ ra đầy vẻ xấu hổ.

Lộc Lâm Linh không nói gì, cô chỉ gật đầu ý là đã hiểu nhưng ánh mắt của cô không hề rời khỏi người đang nằm trên giường.

Khi mọi người đã đi hết, cô ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt trước mặt nhưng vẫn không giấu được vẻ quyến rũ. Nhớ lại Lục Dương trước kia, cô cảm thấy cậu thiếu niên thanh tú trước đây thoáng chốc đã mang thêm vài phần kiên nghị nam tính của đàn ông.

Tuy rằng cảm thấy nhà họ Triệu kia không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng ít nhất cũng không phải lo lắng. Những ngày này, mỗi khi thấy anh cô luôn cảm thấy vài phần tang thương.

Giống như muốn đưa tay khẽ vuốt mặt anh, nhưng được nửa đường thì rút lại. Trong lòng bối rối, nhìn cô dường như rất bình tĩnh đối với sự xuất hiện của Lục Dương nhưng thật ra là đã mất cảnh giác.

Đêm nay nghe anh giải thích rằng khi đó anh cũng bất lực, sau này cũng cố gắng tìm cô. Thế nhưng lại có rất nhiều chuyện xảy ra, đã qua lâu như vậy rồi. Nếu nói cô không buông tay thì cũng không đúng, thật sự cô đã sớm từ bỏ, nhưng nếu nói là cô đã hoàn toàn quên đi thì không phải.

Đúng sai nghĩ mãi không thông, cô đi đến phòng bếp nhìn xem cháo đã nấu xong chưa, bác sĩ nói sau khi truyền dịch xong nhất định phải ăn một chút gì đó.

Nghe thấy tiếng động vang lên từ phía phòng bếp, Lục Dương mới dám mở mắt ra. Đúng là anh đau dạ dày, nhưng đau đến ngất đi thì chưa hẳn.

Từ khi phát hiện ra mình có bệnh về đau dạ dày, ngoại trừ việc hơn nửa năm trước anh bị xuất huyết dạ dày thì bình thường dù có đau đến thế nào anh cũng cố gắng chống đỡ, thậm chí có lúc anh còn cảm thấy để thân thể đau đớn có thể làm cho trong lòng anh thoải mái hơn được một chút.

Trong lúc chờ bác sĩ đến, Lộc Lâm Linh ôm anh vào lòng, bên tai anh là giọng nói tràn đầy sự lo lắng của cô: "Lục Dương, Lục Dương…"

Anh nghe thấy từng tiếng từng tiếng một, cảm giác như là một giấc mơ, thân thể thì đau nhưng trong lòng lại ngọt.

Chờ khi Lộc Lâm Linh mang cháo ra, Lục Dương đã ngồi dậy.

Trên tay vẫn đang truyền dịch, Lộc Lâm Linh tự ý thức đưa một thìa cháo lên miệng thổi thổi rồi đút cho anh.

Lục Dương nhìn Lộc Lâm Linh không chớp mắt, mở miệng đón lấy thìa cháo.

Trong gian phòng nhỏ ấm áp dễ chịu, cả hai người cùng giữ im lặng. Cô đút anh ăn, trong không khí còn có mùi cháo loãng thoảng qua.

Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương khéo léo rút kim tiêm ra, bên trong chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Trái tim Lộc Lâm Linh run lên, cô vội vàng đứng lên đi tìm bông băng cầm máu.

Máu nhanh chóng bị lau khô, nhưng khi cô muốn rút tay về thì bị một bàn tay giữ lại. Muốn dùng thêm chút sức để rút tay lại nhưng sợ làm miệng vết thương chảy máu nên cô đành để anh nắm lấy.

"Muộn rồi." Lộc Lâm Linh cảm thấy miệng hơi khô khốc, cổ họng có chút đau.

"Ừ." Ngón tay cái vẫn xoa xoa mu bàn tay của cô như cũ.

Lộc Lâm Linh cảm thấy không biết có phải nhiệt độ quá cao khiến cho cơ thể cô cảm thấy nóng hay không. Vừa đứng dậy thì bị một lực kéo, hoàn toàn ngã ở trên giường hoặc có thể nói là ngã vào trong vòng tay của Lục Dương.



"Anh không muốn về nhà, anh sợ căn phòng trống trải tối tăm và đầy lạnh lẽo đó. Lúc trước em có nói là nếu anh sợ thì có thể đến ngủ với em mà."

"Lộc Lâm Linh, tám năm qua anh chưa từng quên em một ngày nào. Anh đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại em, nhưng em lại xuất hiện. Vậy thì… trừ khi anh chết, anh sẽ không để em đi mất nữa. Em chấp nhận số phận đi!"

"Em chắc hẳn đã quên đi anh. Em là người không có lương tâm… chắc hẳn là đã vui vẻ mà sống. Em bỏ anh lại, em chưa từng nghĩ sẽ đi tìm anh."

"Mỗi ngày anh đều cố gắng học tập, nỗ lực làm việc vì muốn một ngày nào đó anh sẽ trở nên mạnh mẽ. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể bảo vệ em. Nhưng anh lại không biết em đang ở đâu, anh rất khó chịu, mỗi ngày đều rất khó chịu…"

Tư thế độc đoán nhưng lời nói đều giống như một đứa trẻ uất ức.

Lộc Lâm Linh cố gắng chống đỡ cơ thể, trông thấy đôi mắt đẹp đẽ kia đã ngấn lệ, cô đưa tay chạm nhẹ một cái thì nó đã rơi lên trên đầu ngón tay của cô.

Đêm nay, hai người ôm nhau sau tám năm.

Buổi sáng, Lộc Lâm Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ngô Vi hét lên trong điện thoại hỏi cô vì sao bỗng nhiên lại muốn quay trở về Mỹ, sau đó là một chuỗi âm thanh lốp bốp, dù qua điện thoại nhưng vẫn khiến cho tai của Lộc Lâm Linh bị đau.

"Có chuyện gì à?" Giọng nói vừa tỉnh dậy có một chút khàn khàn gợi cảm.

"Trời ạ! Cô muốn đi Mỹ mà vẫn còn đang ngủ với đàn ông hay sao?"

Lộc Lâm Linh giải thích lộn xộn, sau đó nhanh chóng tắt điện thoại. Chắc là cô ngủ rất ngon nên sắc mặt của Lộc Lâm Linh đặc biệt hồng hào, Lục Dương không kìm lòng được mà kéo cô ôm vào lòng, môi anh hôn lên trán cô.

Người trong lòng trầm mặc nửa phút, sau đó đột nhiên kêu lên: "Em đặt vé máy bay, em đặt vé máy bay à? Bay vào sáng nay? Trời ạ!"

Cuối cùng Lục Dương nhìn Lộc Lâm Linh đấm ngực dậm chân trong phòng và gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng để xác nhận xem có thể hoàn tiền hay không.

Tinh tinh…

Lộc Lâm Linh nhấn vào hộp thoại Wechat, Lục Dương đã chuyển cho cô một khoản tiền mặt để mua vé khứ hồi. Cô ngước mắt nhìn người trên giường, vừa định thoát ra ngoài thì tin nhắn tiếp theo đã đến.

"Em để cho những năm cố gắng này của anh có ý nghĩa một chút được không?"

Đôi mắt có hơi chua xót, trong lòng lại cảm thấy đau. Rõ ràng là trong lòng đầy ý nghĩ xấu nhưng nhất định lại khiến người khác cảm thấy mình đau khổ, lại khiến cho cô mang tiếng xấu phụ lòng anh, đúng là xem thường người khác không thông minh mà.

Lúc nãy nhân viên chăm sóc khách hàng nói rằng không có cách nào để hoàn tiền lại sau khi máy bay cất cánh. Tổn thất này dù sao cũng là do anh mang lại, không nhận không phải là ngốc sao? Cô chạm vào màn hình một cái rồi không hề nhìn anh mà cất kỹ điện thoại, sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lục Dương cười vui vẻ khi thấy thông báo tiền đã được nhận. Bình thường khi thấy Lăng Phong theo đuổi con gái luôn thỉnh thoảng chuyển khoản cho người ta qua Wechat. Anh đều cảm thấy cách này thật là sến và cổ hủ, nhưng đến khi đổi thành chính bản thân mình anh lại cảm thấy trong lòng rất vui. Cảm giác người khác chấp nhận tiền của mình cũng giống như chấp nhận chính mình vậy, đặc biệt thoả mãn.

Trong nhà không có bàn chải đánh răng dùng một lần, Lộc Lâm Linh tìm kiếm nửa ngày mới tìm thấy một chai nước súc miệng được tặng kèm. Lục Dương tuỳ tiện rửa luôn cả mặt, hai người cuối cùng cũng sạch sẽ rồi ngồi đối diện với nhau.

Lộc Lâm Linh ngay ngắn hắng giọng: "Khụ khụ, hôm qua… rất nhiều chuyện xảy ra, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng với nhau một chút."



"Ừ, em nói trước hay anh nói."

"Em cảm thấy chúng ta đã cách xa nhiều năm như vậy. Khi đó tuổi còn trẻ, có nhiều chuyện không thể tự kiểm soát được nên cũng không phân biệt được ai đúng ai sai. Ngày đó trong nhà em xảy ra chuyện… cũng liên quan đến anh. Em không muốn nhớ lại nên anh cũng đừng tức giận. Bây giờ mỗi người đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng, em không biết liệu chúng ta có thể giống như trước đây hay không…"

"Anh không có."

"Anh không có cuộc sống của mình, không có nhà."

"Anh đối với em vẫn như trước đây."

"Không, là anh thích em hơn cả trước đây."

"Cho nên chúng ta chỉ có thể ở bên nhau. Như hôm qua anh đã nói, trừ khi anh chết anh nhất định sẽ không buông tay!"

Đôi mắt Lục Dương nóng rực giống như có lửa bên trong khiến cho toàn thân của Lộc Lâm Linh nóng như lửa đốt.

Những ký ức lắng đọng chợt ùa về.

Cho đến bây giờ, Lục Dương luôn thờ ơ với bạn học lẫn giáo viên, điểm số và vật chất. Khi đó dì Lục thường mua rất nhiều đồ chơi mô hình mà những nam sinh yêu thích về, Lục Dương chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Đôi khi sự lạnh lùng của anh khiến người khác thất vọng, đau khổ.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt nhìn cô luôn nghiêm túc như vậy, thỉnh thoảng còn mang theo nụ cười dịu dàng. Hai người càng ngày càng thân thiết hơn, ánh mắt cũng không che giấu nữa.

Đối mặt với Lục Dương như thế này, cô chưa bao giờ có thể suy nghĩ thấu đáo mà chỉ biết ngây người gật đầu.

Chuyện của dì là do xui xẻo, hiện tại Lục Dương là như vậy. Lục Lâm Linh buổi sáng vẫn vội vàng đi làm, dù sao công việc là thiết thực nhất. Cô vẫn đang trong thời gian thực tập nên không thể mất việc.

Ngược lại lãnh đạo rất thông cảm cho cô, dù có trách nhưng cũng để cô quay lại làm việc. Nhưng Ngô Vi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, sắp đến giờ tan sở, cô ấy vẫn gặng hỏi cô giọng nam trầm ấm đó là ai. Lộc Lâm Linh giải thích thế nào cô ấy cũng không tin, không tin rằng tối qua không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Cô không thể ăn tối cùng với họ được, Lộc Lâm Linh gửi email xong thì tắt máy tính rồi rời đi.

Trên đường đi về cô gọi điện thoại cho dì, sau đó đi đến siêu thị mua thêm một số nguyên liệu nấu ăn. Vừa về đến nhà chuẩn bị dọn dẹp thì nghe thấy tiếng chuông ở ngoài cửa.

Không cần nghĩ cũng biết là ai, may mắn vừa đúng lúc cô đang nấu cơm, thêm một chén gạo vậy.

Bên ngoài cửa là một người đàn ông với hai chiếc vali lịch sự mỉm cười: "Cô Lộc, đây là hành lý của tổng giám đốc Lục. Hôm nay anh ấy có cuộc họp công việc nên sẽ về muộn, cô đang nấu ăn thì phiền cô để phần cho anh ấy một ít. Lúc đi xã giao anh ấy chỉ uống rượu chứ không ăn, khi về cô có thể chuẩn bị cho anh ấy một bữa ăn nóng hổi, nếu không bệnh dạ dày của anh ấy lại tái phát."

Lộc Lâm Linh suy nghĩ vài giây rồi nhớ ra lúc cô đang dọn phòng vào ngày hôm qua, đây chắc là người đã đưa bác sĩ đến khám cho Lục Dương, trên điện thoại di động hiện lên là thư ký.

Lộc Lâm Linh chưa kịp nói lời chào thì Lưu Thành đã mỉm cười rồi đóng cửa lại sau đó đi mất.

Nhìn hai chiếc vali màu đen kỳ quái ở phòng khách, Lục Lâm Linh cố gắng nhớ lại xem sáng nay cô đã hứa gì.

Không có mà, cô chỉ gật đầu mà thôi.

A, thật là một tên bắt nạt người khác mà, xem cô làm sao thu phục anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Gió Đến Gặp Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook