Chương 11: CHƯƠNG 11
A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn
10/01/2025
Yvette tỉnh dậy từ giấc mộng.
Nàng ngồi yên lặng, ánh mắt hướng về chiếc vỏ che phủ trên đầu, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục.
Nàng mơ thấy cảnh tượng sau trận bão, khi trăng non vừa mới hiện, ở khu rừng phía tây, một ngọn núi lửa đang chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên thức tỉnh. Núi lửa phun trào, bụi mù và dung nham nóng chảy từ sâu trong lòng đất vọt lên, bao phủ cả khu rừng rộng lớn, tro bụi phủ kín mọi nơi, mưa không ngừng kéo dài suốt nhiều ngày...
Với sinh vật bình thường, sẽ rất khó để đối đầu với một con rồng như vậy, nhưng nếu là thảm họa thiên nhiên đặc biệt nghiêm trọng, cộng thêm những yếu tố khác... thì lại là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Có vẻ như đây là cơ hội của nàng.
Và trước mắt, nàng cần phải chuẩn bị thật kỹ.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể của Zachley, khiến toàn bộ cơ thể hắn trở nên ấm áp và dễ chịu. Hắn ngửa đầu, rồi nhận ra công chúa loài người đã tỉnh dậy.
Công chúa đã mặc xong quần áo, ngồi một bên, nở một nụ cười dịu dàng với hắn, "Cự long tiên sinh, chúc ngài buổi sáng tốt lành."
"Ừm," Zachley hơi ngơ ngác, sau đó mới cất tiếng từ cổ họng, "Chúc ngươi buổi sáng tốt lành."
Liệu Presco có thực sự hiệu quả như vậy?
Zachley không khỏi nghi ngờ, tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, công chúa lại vui vẻ?
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua nàng gặp mặt Presco, Zachley đứng dậy, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Ta tên là Zachley." Hắn nhìn vào đôi mắt của công chúa loài người, nói một cách kiên quyết.
Công chúa đáp lại một cách bình tĩnh, "Vậy thì, Zachley tiên sinh."
"Ta nói," Cự long chậm rãi nói, lặp lại, "Ta tên là Zachley."
Yvette khẽ mím môi, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, như thể đang tham gia vào một cuộc đối đầu vô hình.
Nàng hơi nghiêng đầu, "Vậy thì, Zachley tiên sinh, ngài có điều gì sai bảo không?"
Zachley:……
Sao hắn lại cảm thấy càng lúc càng khó chịu?
"Không có gì," ánh mắt Zachley đảo quanh, rồi nhìn thấy cửa hang động, nơi vài ngày trước đã được phủ đầy bùn đất. Hắn không nói gì, chỉ tìm cách chuyển chủ đề, "Hôm nay ngươi có muốn ra ngoài không?"
"Xin ngài dẫn theo ta ra ngoài." Yvette không hề khách sáo.
Zachley không thể kiềm chế được, cuộn chặt móng vuốt lại.
Nàng không chú ý đến Zachley, thậm chí rất lễ phép, nhưng giọng điệu của nàng lại khiến Zachley cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước.
Zachley cảm nhận sự thay đổi, nhưng không thể diễn đạt được chính xác.
Giống như một cú đ.ấ.m vào không khí, Zachley quay đầu, hít sâu vài lần, rồi mới nói, "Vậy ngươi chờ một chút, ta đi thử xem giỏ còn chắc chắn không."
Zachley cẩn thận thu dọn đồ vào giỏ, sau đó thêm hai viên đá vào, rồi mang giỏ bay đi.
{đọc ủng hộ nhà editor Hân Nghiên Lâu trên MonkeyD thay vì đọc ủng hộ page ăn cắp up lậu nha mọi người <3}
Sau khi xác nhận rằng giỏ vẫn rất chắc chắn, Zachley quay lại.
Nàng không như mọi khi, để Zachley tự do chọn địa điểm, mà chỉ tay về phía tây và nói, "Zachley tiên sinh, hôm nay chúng ta có thể đi xem chỗ đó không?"
"Chỗ đó có mùi kỳ lạ," Zachley nhíu mày, "Đi nơi khác an toàn hơn đi."
Nàng nhẹ nhàng siết tay, rồi đặt tay lên cánh rồng đen, giọng điệu cầu xin: "Nhưng chúng ta đã đi qua những nơi khác rồi, ta muốn đi thử chỗ đó, có được không? Cự long tiên sinh."
Trong trí nhớ của Zachley, khi nói chuyện, nàng luôn lịch sự, xa cách, thậm chí có chút sợ hãi hay chán ghét. Thỉnh thoảng nàng mới thể hiện cảm xúc nào đó, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với Zachley như lúc này.
Zachley không thể định nghĩa cảm giác đó.
Nó giống như một con thỏ trắng nhẹ nhàng chạm vào tay, hoặc như khi mùa đông đến, ánh nắng chiếu ấm áp vào lớp vảy của hắn.
Cô công chúa dịu dàng đặt tay lên cánh rồng, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể truyền qua lớp vảy.
Zachley không khỏi cảm thấy ngượng ngùng và vặn vẹo đầu.
"Được."
Khu rừng phía tây không giống khu rừng rậm mà nàng hay đi, cây cối ở chân núi thưa thớt, nhưng vẫn phủ một lớp xanh. Nhìn thoáng qua, khó có thể tưởng tượng rằng nơi này sẽ biến mất trong vài ngày tới.
Zachley hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng giật giật cánh rồng, "Khi ta còn nhỏ, ta đã tới đây. Lúc đó, không khí đầy mùi kỳ lạ, nhiệt độ cao và động thực vật rất ít."
Nàng tiếp lời, "Có thể đã lâu về trước thì là như vậy. Nhưng bây giờ..."
"Sự sống luôn kiên cường như vậy," nàng nhìn về phía những cây cối trên núi.
Dù đã trải qua một đợt phun trào núi lửa, sau nhiều năm, nơi này vẫn sinh sôi sự sống mới.
"Chúng ta đi thêm một chút, có thể sẽ tìm thấy suối nước nóng," nàng đi trước vài bước, "Vậy không cần phải nhờ ngài nấu nước nữa."
"Lần sau đi," Zachley vươn cánh ngăn lại, "Để ta kiểm tra kỹ hơn vùng xung quanh, nếu không có gì nguy hiểm, lần sau sẽ đưa ngươi tới."
Nàng nghĩ một lúc rồi không kiên trì nữa, Zachley dẫn nàng trở lại rừng rậm bên hồ.
Zachley vẫn giúp nàng chuẩn bị nước ấm.
Nàng tắm xong, nhẹ nhàng chải tóc dài. Zachley đứng bên cạnh, suy nghĩ. Mặc dù sáng nay nàng không được khỏe, nhưng sau khi đi cùng Zachley về từ khu rừng phía tây, nàng đã đỡ hơn một chút.
Nếu điều đó có thể làm nàng vui hơn, lần sau bất cứ yêu cầu gì, Zachley sẽ cố gắng đáp ứng.
Khi còn nhỏ, tóc của nàng phát triển không được tốt lắm, vào khoảng bốn, năm tuổi, nàng còn có một mái tóc vàng mềm mại và mỏng manh.
Hiện tại, mái tóc dài mềm mại, óng ả, là kết quả của những nỗ lực bảo dưỡng không ngừng nghỉ.
Nhưng sau nhiều ngày lưu lạc nơi đây, việc thiếu đi các phương pháp bảo dưỡng tóc khiến tóc nàng dần trở nên xơ xác.
Yvette nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài.
Ngay sau đó, một luồng khí lạnh lướt qua, và mái tóc nàng từ cổ bỗng tách ra.
Yvette ngẩn người, nhìn đoạn tóc dài trong tay, nắm chặt tóc và tay nàng run rẩy.
Nàng không thể tin nổi, ánh mắt nhìn về phía con hắc long bên cạnh.
Chỉ thấy hắc long thu lại đôi cánh, rồi tiến đến trước mặt nàng, nói: “Ngươi không cần cảm động như vậy, chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì đâu.”
Zachley để ý thấy mỗi lần Yvette nhìn mái tóc của mình, nàng đều lộ ra vẻ mặt khổ sở. Hắn cho rằng nàng muốn cắt tóc nhưng lại không có công cụ thuận tiện, nên hắn chủ động giúp nàng cắt đi mái tóc dài.
Yvette muốn kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nàng run rẩy nói: "Ta cảm ơn ngươi."
Yvette tự nhủ với mình không cần phải đau buồn, không cần phải đau buồn, dù sao hắn cũng là một con rồng sắp chết, có lẽ đây cũng là cách cho hắn được chôn cùng.
Tóc ngắn sẽ thuận tiện hơn cho nàng hành động, và dù sao tóc dài sẽ lại mọc lại thôi!
Một bên tự an ủi, một bên Yvette không thể ngừng khóc.
"Chuyện gì vậy? Sao lại như vậy? Ngươi làm sao rồi?" Zachley hoảng hốt, đôi cánh rồng không ngừng vỗ, móng vuốt của hắn cắm sâu vào đất.
"Ta cảm ơn ngươi!" Yvette vừa khóc vừa lớn tiếng trả lời.
Nước mắt của Yvette khiến Zachley hoang mang. Nàng không phải đang cảm ơn hắn sao? Tại sao lại vẫn tiếp tục khóc như vậy?
Có lẽ bị nước mắt của Yvette làm cho lo lắng, trong vài ngày sau đó, từ một tâm trạng muốn bồi thường, Zachley luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Khi Yvette muốn di chuyển nơi ở thấp hơn một chút để tiện cho việc rửa mặt, Zachley do dự chốc lát nhưng vẫn đưa nàng đến gần chân núi.
Khi Yvette yêu cầu một con d.a.o sắc bén để phòng ngừa dã thú xâm nhập vào động, dù Zachley cảm thấy không có con thú nào có thể tiếp cận nơi hắn ở, hắn vẫn lấy một con d.a.o sắc nhọn của ma thú và đưa cho nàng.
Mãi cho đến khi trăng non lên cao, Yvette hỏi hắn: “Zachley tiên sinh, ngài còn nhớ lần trước chúng ta đi qua khu rừng phía tây không?”
Zachley đang trong trạng thái mơ màng, hắn thả lỏng tinh thần, mơ màng đáp lại nàng: “Ừ, nhớ.”
“Vậy ngày mai, ngài có thể đi đến đó tìm xem có suối nước nóng nào không?”
Cự long lần nữa gối đầu xuống mặt đất, không do dự, đáp: “Có thể.”
Công chúa không nói gì thêm, Zachley lại chìm vào trạng thái hỗn độn.
Cự long hít thở dài hơn lần nữa.
Một lúc lâu sau, Yvette nhẹ giọng nói: “Chúc ngài ngủ ngon, Zachley.”
Nàng ngồi yên lặng, ánh mắt hướng về chiếc vỏ che phủ trên đầu, cảm xúc trong mắt thay đổi liên tục.
Nàng mơ thấy cảnh tượng sau trận bão, khi trăng non vừa mới hiện, ở khu rừng phía tây, một ngọn núi lửa đang chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên thức tỉnh. Núi lửa phun trào, bụi mù và dung nham nóng chảy từ sâu trong lòng đất vọt lên, bao phủ cả khu rừng rộng lớn, tro bụi phủ kín mọi nơi, mưa không ngừng kéo dài suốt nhiều ngày...
Với sinh vật bình thường, sẽ rất khó để đối đầu với một con rồng như vậy, nhưng nếu là thảm họa thiên nhiên đặc biệt nghiêm trọng, cộng thêm những yếu tố khác... thì lại là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Có vẻ như đây là cơ hội của nàng.
Và trước mắt, nàng cần phải chuẩn bị thật kỹ.
Ánh mặt trời chiếu lên thân thể của Zachley, khiến toàn bộ cơ thể hắn trở nên ấm áp và dễ chịu. Hắn ngửa đầu, rồi nhận ra công chúa loài người đã tỉnh dậy.
Công chúa đã mặc xong quần áo, ngồi một bên, nở một nụ cười dịu dàng với hắn, "Cự long tiên sinh, chúc ngài buổi sáng tốt lành."
"Ừm," Zachley hơi ngơ ngác, sau đó mới cất tiếng từ cổ họng, "Chúc ngươi buổi sáng tốt lành."
Liệu Presco có thực sự hiệu quả như vậy?
Zachley không khỏi nghi ngờ, tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, công chúa lại vui vẻ?
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua nàng gặp mặt Presco, Zachley đứng dậy, cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Ta tên là Zachley." Hắn nhìn vào đôi mắt của công chúa loài người, nói một cách kiên quyết.
Công chúa đáp lại một cách bình tĩnh, "Vậy thì, Zachley tiên sinh."
"Ta nói," Cự long chậm rãi nói, lặp lại, "Ta tên là Zachley."
Yvette khẽ mím môi, nhìn vào đôi mắt đen của hắn, như thể đang tham gia vào một cuộc đối đầu vô hình.
Nàng hơi nghiêng đầu, "Vậy thì, Zachley tiên sinh, ngài có điều gì sai bảo không?"
Zachley:……
Sao hắn lại cảm thấy càng lúc càng khó chịu?
"Không có gì," ánh mắt Zachley đảo quanh, rồi nhìn thấy cửa hang động, nơi vài ngày trước đã được phủ đầy bùn đất. Hắn không nói gì, chỉ tìm cách chuyển chủ đề, "Hôm nay ngươi có muốn ra ngoài không?"
"Xin ngài dẫn theo ta ra ngoài." Yvette không hề khách sáo.
Zachley không thể kiềm chế được, cuộn chặt móng vuốt lại.
Nàng không chú ý đến Zachley, thậm chí rất lễ phép, nhưng giọng điệu của nàng lại khiến Zachley cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước.
Zachley cảm nhận sự thay đổi, nhưng không thể diễn đạt được chính xác.
Giống như một cú đ.ấ.m vào không khí, Zachley quay đầu, hít sâu vài lần, rồi mới nói, "Vậy ngươi chờ một chút, ta đi thử xem giỏ còn chắc chắn không."
Zachley cẩn thận thu dọn đồ vào giỏ, sau đó thêm hai viên đá vào, rồi mang giỏ bay đi.
{đọc ủng hộ nhà editor Hân Nghiên Lâu trên MonkeyD thay vì đọc ủng hộ page ăn cắp up lậu nha mọi người <3}
Sau khi xác nhận rằng giỏ vẫn rất chắc chắn, Zachley quay lại.
Nàng không như mọi khi, để Zachley tự do chọn địa điểm, mà chỉ tay về phía tây và nói, "Zachley tiên sinh, hôm nay chúng ta có thể đi xem chỗ đó không?"
"Chỗ đó có mùi kỳ lạ," Zachley nhíu mày, "Đi nơi khác an toàn hơn đi."
Nàng nhẹ nhàng siết tay, rồi đặt tay lên cánh rồng đen, giọng điệu cầu xin: "Nhưng chúng ta đã đi qua những nơi khác rồi, ta muốn đi thử chỗ đó, có được không? Cự long tiên sinh."
Trong trí nhớ của Zachley, khi nói chuyện, nàng luôn lịch sự, xa cách, thậm chí có chút sợ hãi hay chán ghét. Thỉnh thoảng nàng mới thể hiện cảm xúc nào đó, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với Zachley như lúc này.
Zachley không thể định nghĩa cảm giác đó.
Nó giống như một con thỏ trắng nhẹ nhàng chạm vào tay, hoặc như khi mùa đông đến, ánh nắng chiếu ấm áp vào lớp vảy của hắn.
Cô công chúa dịu dàng đặt tay lên cánh rồng, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể truyền qua lớp vảy.
Zachley không khỏi cảm thấy ngượng ngùng và vặn vẹo đầu.
"Được."
Khu rừng phía tây không giống khu rừng rậm mà nàng hay đi, cây cối ở chân núi thưa thớt, nhưng vẫn phủ một lớp xanh. Nhìn thoáng qua, khó có thể tưởng tượng rằng nơi này sẽ biến mất trong vài ngày tới.
Zachley hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng giật giật cánh rồng, "Khi ta còn nhỏ, ta đã tới đây. Lúc đó, không khí đầy mùi kỳ lạ, nhiệt độ cao và động thực vật rất ít."
Nàng tiếp lời, "Có thể đã lâu về trước thì là như vậy. Nhưng bây giờ..."
"Sự sống luôn kiên cường như vậy," nàng nhìn về phía những cây cối trên núi.
Dù đã trải qua một đợt phun trào núi lửa, sau nhiều năm, nơi này vẫn sinh sôi sự sống mới.
"Chúng ta đi thêm một chút, có thể sẽ tìm thấy suối nước nóng," nàng đi trước vài bước, "Vậy không cần phải nhờ ngài nấu nước nữa."
"Lần sau đi," Zachley vươn cánh ngăn lại, "Để ta kiểm tra kỹ hơn vùng xung quanh, nếu không có gì nguy hiểm, lần sau sẽ đưa ngươi tới."
Nàng nghĩ một lúc rồi không kiên trì nữa, Zachley dẫn nàng trở lại rừng rậm bên hồ.
Zachley vẫn giúp nàng chuẩn bị nước ấm.
Nàng tắm xong, nhẹ nhàng chải tóc dài. Zachley đứng bên cạnh, suy nghĩ. Mặc dù sáng nay nàng không được khỏe, nhưng sau khi đi cùng Zachley về từ khu rừng phía tây, nàng đã đỡ hơn một chút.
Nếu điều đó có thể làm nàng vui hơn, lần sau bất cứ yêu cầu gì, Zachley sẽ cố gắng đáp ứng.
Khi còn nhỏ, tóc của nàng phát triển không được tốt lắm, vào khoảng bốn, năm tuổi, nàng còn có một mái tóc vàng mềm mại và mỏng manh.
Hiện tại, mái tóc dài mềm mại, óng ả, là kết quả của những nỗ lực bảo dưỡng không ngừng nghỉ.
Nhưng sau nhiều ngày lưu lạc nơi đây, việc thiếu đi các phương pháp bảo dưỡng tóc khiến tóc nàng dần trở nên xơ xác.
Yvette nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài.
Ngay sau đó, một luồng khí lạnh lướt qua, và mái tóc nàng từ cổ bỗng tách ra.
Yvette ngẩn người, nhìn đoạn tóc dài trong tay, nắm chặt tóc và tay nàng run rẩy.
Nàng không thể tin nổi, ánh mắt nhìn về phía con hắc long bên cạnh.
Chỉ thấy hắc long thu lại đôi cánh, rồi tiến đến trước mặt nàng, nói: “Ngươi không cần cảm động như vậy, chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì đâu.”
Zachley để ý thấy mỗi lần Yvette nhìn mái tóc của mình, nàng đều lộ ra vẻ mặt khổ sở. Hắn cho rằng nàng muốn cắt tóc nhưng lại không có công cụ thuận tiện, nên hắn chủ động giúp nàng cắt đi mái tóc dài.
Yvette muốn kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nàng run rẩy nói: "Ta cảm ơn ngươi."
Yvette tự nhủ với mình không cần phải đau buồn, không cần phải đau buồn, dù sao hắn cũng là một con rồng sắp chết, có lẽ đây cũng là cách cho hắn được chôn cùng.
Tóc ngắn sẽ thuận tiện hơn cho nàng hành động, và dù sao tóc dài sẽ lại mọc lại thôi!
Một bên tự an ủi, một bên Yvette không thể ngừng khóc.
"Chuyện gì vậy? Sao lại như vậy? Ngươi làm sao rồi?" Zachley hoảng hốt, đôi cánh rồng không ngừng vỗ, móng vuốt của hắn cắm sâu vào đất.
"Ta cảm ơn ngươi!" Yvette vừa khóc vừa lớn tiếng trả lời.
Nước mắt của Yvette khiến Zachley hoang mang. Nàng không phải đang cảm ơn hắn sao? Tại sao lại vẫn tiếp tục khóc như vậy?
Có lẽ bị nước mắt của Yvette làm cho lo lắng, trong vài ngày sau đó, từ một tâm trạng muốn bồi thường, Zachley luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Khi Yvette muốn di chuyển nơi ở thấp hơn một chút để tiện cho việc rửa mặt, Zachley do dự chốc lát nhưng vẫn đưa nàng đến gần chân núi.
Khi Yvette yêu cầu một con d.a.o sắc bén để phòng ngừa dã thú xâm nhập vào động, dù Zachley cảm thấy không có con thú nào có thể tiếp cận nơi hắn ở, hắn vẫn lấy một con d.a.o sắc nhọn của ma thú và đưa cho nàng.
Mãi cho đến khi trăng non lên cao, Yvette hỏi hắn: “Zachley tiên sinh, ngài còn nhớ lần trước chúng ta đi qua khu rừng phía tây không?”
Zachley đang trong trạng thái mơ màng, hắn thả lỏng tinh thần, mơ màng đáp lại nàng: “Ừ, nhớ.”
“Vậy ngày mai, ngài có thể đi đến đó tìm xem có suối nước nóng nào không?”
Cự long lần nữa gối đầu xuống mặt đất, không do dự, đáp: “Có thể.”
Công chúa không nói gì thêm, Zachley lại chìm vào trạng thái hỗn độn.
Cự long hít thở dài hơn lần nữa.
Một lúc lâu sau, Yvette nhẹ giọng nói: “Chúc ngài ngủ ngon, Zachley.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.