Thuần Hóa Ác Long

Chương 23: CHƯƠNG 23

A Nghiêu Kim Thiên Cật Ngũ Đốn

10/01/2025

Ngày thứ ba, vết thương của Zachley đã hoàn toàn hồi phục.

Lớp vảy mới mọc lên cứng cáp và sáng bóng, đôi cánh rồng cũng trở lại mạnh mẽ như trước. Hắn dự định đến gặp Presco để trả ơn, nhưng trước khi đi, một vấn đề nhỏ cần được giải quyết—Yvette thì phải làm sao?

Để nàng ở lại một mình trong hang động, hắn không yên tâm. Nhưng nếu mang nàng đi, không chỉ bất tiện vì không có rổ mới để mang đồ, mà còn khó có thể mang thêm quà biếu Presco. Dĩ nhiên, việc "đưa công chúa làm quà" là điều không thể.

Khi Zachley còn đang suy nghĩ, Yvette đã có sẵn kế hoạch. Với việc hắn đã hồi phục, nàng không cần đặt quá nhiều bẫy để săn mồi như trước. Thay vào đó, nàng thu về một số bẫy cũ và bố trí thêm một vài bẫy mới xung quanh hang động để đảm bảo an toàn.

Dù vậy, Zachley vẫn không thể hoàn toàn yên tâm. Trên đường bay đến hang của Presco, tâm trí hắn ngập tràn những kịch bản tồi tệ. Lúc thì hắn tưởng tượng một con chim săn mồi phá vỡ hàng rào bảo vệ và làm hại Yvette. Lúc thì là một con rắn độc bò xuống từ vách đá, hoặc một con sâu lông từ dưới đất chui lên. Thậm chí hắn còn lo lắng nàng bị sặc nước đến c.h.ế.t hoặc vô tình ngã vào chính cái bẫy mà nàng đã đặt.

Chỉ với một khoảng cách ngắn, Zachley đã nghĩ ra hàng trăm cách mà công chúa có thể gặp nguy hiểm. Lo lắng đến mức đôi cánh của hắn đập nhanh tạo ra bụi mù mịt, cả thân rồng lao đi như một tia chớp về phía hang của Presco.

Presco đang chìm trong thế giới của cuốn tiểu thuyết yêu thích thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắc long. Khi hắn vừa ngẩng đầu, Zachley đã xuất hiện ngay trước cửa hang, ném xuống một đống thịt nướng lớn, trông còn đồ sộ hơn cả một con voi trưởng thành.

“Chào, Zachley...” Presco vừa mở miệng, nhưng lời chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang.

"Ta chấp nhận sự giúp đỡ của ngươi. Từ nay, ngươi được phép mang danh người theo đuôi ta. Bằng danh nghĩa bóng tối, ta thề: chừng nào ta còn ở khu rừng này, ta sẽ bảo vệ ngươi. Đây là quà đáp lễ."

Zachley nói một mạch, nhanh đến mức Presco chỉ kịp ghi nhớ vài từ khóa: "chấp nhận," "cho phép," "thề," "bảo vệ," "quà."

"Ngươi hiểu không?" Zachley nhíu mày, vẻ uy nghiêm càng tăng thêm.

Presco lập tức gật đầu điên cuồng.

Thấy vậy, Zachley quay lưng bay đi, nhanh hơn cả lúc đến.

Presco đứng sững tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn đống thịt nướng tỏa ra mùi hương lạ lùng trước mặt. Hắn nhẩm lại những từ khóa vừa nghe và càng nghĩ càng kinh ngạc. Nếu hắn không hiểu nhầm, Zachley vừa chính thức xem hắn là bạn! Thậm chí đống thịt nướng này là quà ra mắt!

[Chắc chắn là do ngại ngùng mà bỏ đi vội vàng như thế!] Presco nghĩ thầm, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Hắn vừa bước quanh đống thịt nướng, vừa cảm thấy lâng lâng như đang bay. Cuối cùng, hắn không thể giấu nổi niềm tự hào khi nghĩ: [Ta đã trở thành bạn của hắc long mạnh nhất vùng này!]

Presco vui sướng xoay quanh đống thịt nướng, như thể vừa nhận được món quà quý giá nhất trên đời.

Đáng tiếc thịt nướng không dễ bảo quản, nếu không, hắn nhất định phải giữ lại để hậu thế chiêm ngưỡng.  

Không thể không nói, so với chính mình, Zachley thực sự lợi hại hơn. Ngay cả thịt nướng cũng mang hương vị hoàn toàn khác, màu sắc đỏ rực, tràn đầy niềm vui.  

Presco chọn ngay miếng thịt béo nhất, cắn một ngụm lớn—  

Ngay sau đó, nước mắt từ khóe mắt trào ra như cơn bão. Đôi môi lập tức sưng vù, nhưng lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.  

Hắn không thể kìm nén cảm giác ngứa rát nơi cổ họng, một luồng khí rồng đỏ rực bùng lên mãnh liệt.  

Đống vàng xếp thành đỉnh nhỏ trong nháy mắt bị nung chảy thành dung dịch kim loại lấp lánh.  

Presco cúi đầu, ngơ ngác nhìn móng vuốt của mình.  



Hắn hiểu rõ sức mạnh bản thân, nhưng trước đây, khí rồng của hắn chưa từng đạt tới nhiệt độ hay phạm vi xa như vậy.  

Mặc dù việc ăn thứ này rất đau đớn, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nó dường như tăng cường thêm sức mạnh.  

Đôi mắt rồng của hắn càng sáng rực dưới làn nước mắt.  

Zachley! Huynh đệ tốt của ta!

Nhưng chờ đã… tăng cường khí rồng?  

Presco phát ra tiếng nuốt nước bọt đầy bối rối, ánh mắt nhìn về đống giấy đã bị thiêu rụi thành tro.  

Nước mắt lại trào ra một lần nữa.  

Sách của ta!!!!!!

---

Ở một góc khác, Zachley vội vã ôm nhánh cây và dây mây, chạy nhanh về phía hang động.  

Hắn đã quyết định: trở về sẽ chuyển nhà. Lên đỉnh núi cao hơn, nơi không cần phải lo lắng đề phòng như thế này nữa.  

Hắn thấy Yvette đang ngồi trước cửa hang, khuấy thứ gì đó trong một chiếc chén. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nàng. Thấy hắn về, Yvette ngẩng đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt.  

Chỉ một nụ cười ấy đã làm cho sự bất an trong lòng Zachley suốt chặng đường tan biến.  

Hắn đặt nhánh cây và dây mây xuống, ngồi cạnh Yvette, lặng lẽ bắt đầu bện một chiếc rổ lớn.  

Yvette, dường như đang chế thuốc, chén thuốc chứa chất lỏng đen tuyền. Trong lúc làm, nàng thuận miệng hỏi:  

"Ngài tặng quà cho Presco có thuận lợi không? Hắn có vui không?"  

Zachley thực ra chỉ đưa quà rồi đi, nào biết Presco có vui hay không. Nhưng nghĩ tới việc đã giúp hắn thực hiện tâm nguyện và nhận lời bảo vệ hắn, chắc chắn Presco phải rất vui.  

"Thuận lợi, hắn rất vui," Zachley đáp gọn.  

Yvette gật đầu, không hỏi thêm. Một người một rồng cứ thế lặng lẽ làm việc của mình.  

Zachley chuyên tâm bện chiếc rổ lớn, rất nhanh đã định hình xong, chỉ còn phần dây mây cần Yvette giúp xuyên qua.  

Khi định gọi Yvette, hắn quay đầu và thấy nàng đang ôm một tảng đá hình bầu dục, cẩn thật bôi vẽ thứ gì đó lên bề mặt.  

Hắn tò mò duỗi dài cổ, dùng chiều cao của mình để nhìn nội dung trên phiến đá.  

Yvette đang hoàn thành những nét cuối cùng, nhẹ nhàng quạt khô chất lỏng bôi trên bề mặt.  

Zachley không biết từ lúc nào đã cúi đầu sát bên người nàng, đặt đầu rồng xuống khoảng đất trống cạnh nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phiến đá.  

"Đây là ta?" Trong giọng nói của hắn có chút không thể tin nổi.  



Yvette cười: "Đúng rồi. Giống ngài không?"  

Trên phiến đá là hình vẽ một con rồng màu đen, cuộn mình thành nửa vòng tròn, hai mắt nhắm lại như đang chợp mắt. Những chi tiết vảy bóng loáng, thân hình mạnh mẽ được thể hiện sống động. Đặc biệt, vết sẹo mờ nhạt trên mi mắt trái của rồng giống hệt hắn.  

"Ừm," Zachley quan sát một hồi lâu. "Giống."  

"Nhưng mà chỗ này," hắn dùng cánh chỉ vào miệng mình, "Miệng ta lớn như vậy sao?"  

Hắn cảm thấy phần miệng vẽ có vẻ sưng hơn bình thường, như thể nó rộng hơn cả hai má.  

Yvette không đáp lời, chỉ cười càng tươi hơn, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết nhỏ.  

Dù vậy, hắn cũng không thể không thừa nhận rằng nàng vẽ rất đẹp.  

"Ngươi thật lợi hại." Zachley nghiêm túc khen ngợi.  

"Ngài cũng có thể," Yvette chớp mắt. "Ngài muốn thử không?"  

Zachley nghe vậy, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hắn vẫn gật đầu, không chút do dự: "Thử."  

Yvette dẫn hắn vào trong hang động, chỉ vào một vách đá lớn, nơi đủ rộng để hắn thử sức.  

Nàng hướng dẫn hắn cách dùng đầu cánh để vẽ lên vách đá, từng nét theo chỉ dẫn của nàng. Thạch phấn rơi rào rạt, những đường nét dần hiện rõ.  

Một lúc sau, Yvette lùi lại quan sát, mỉm cười nói: "Hoàn thành rồi."  

Zachley quay đầu lại nhìn, trên vách đá xuất hiện hình ảnh một con rồng sải cánh dưới ánh mặt trời. Dù nét bút đơn giản, đường cong cơ bắp và đôi cánh mạnh mẽ khiến nó trông rất sống động.  

Hắn nhìn chằm chằm, thưởng thức tác phẩm của mình, rồi bất giác quay sang Yvette.  

"Ta vẽ ngươi," hắn nói, nhưng có chút thiếu tự tin. "Hình như không giống lắm."  

Bên cạnh con rồng là hình một người que đơn giản đến buồn cười.  

Yvette che miệng, cố nhịn cười: "Có lẽ thiếu vài chi tiết."

Nàng cầm bút, thêm vài nét vào hình người que, biến nó thành một thiếu nữ trong tà váy bay phấp phới.  

Zachley ngỡ ngàng nhìn Yvette như thể nàng vừa thực hiện phép màu.  

"Ngươi thật lợi hại!" Hắn thốt lên một lần nữa.  

Yvette chỉ cười, cúi người cảm ơn, sau đó quay lại tiếp tục bện rổ.  

Zachley nhìn lên hình vẽ trên vách đá, rồi lại nhìn Yvette. Cuối cùng, hắn lẩm bẩm:  

"Dọn nhà? Không dọn nữa. Nơi này an toàn nhất là bên cạnh ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuần Hóa Ác Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook