Chương 8:
Mộng Cảnh Tiểu Ngư
16/01/2024
Hệ thống: "Tìm một --"
Tạ Hành Oanh: "Tôi muốn cùng anh về nhà."
"Tìm một lý do đừng để cho hắn hoài nghi" chỉ nói ra cái mở đầu, Tạ Hành Oanh đã dùng giọng nói hùng hồn mở miệng nói trước, ngay khi lời nói của cô vang lên, hệ thống liền cảm thấy hít thở không thông.
Trầm Dực cũng bị lời nói thái quá của cô làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi giật mình, đầu lưỡi đặt lên môi, giọng nói nguy hiểm: "Cô nói cái gì?"
Ánh mắt Tạ Hành Oanh lấp lánh nhìn thẳng lại, bởi vì lúc trước khóc lớn, quanh mắt còn hơi sưng đỏ.
Cũng không khó coi, ngược lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng mà lúc cô mở miệng, cũng không có nửa phần đáng yêu, nâng cằm nhọn lên, vênh váo tự đắc nói: "Anh điếc à? Tôi nói theo muốn theo anh cùng về nhà, cùng lắm thì cho anh chút tiền, muốn bao nhiêu thì cứ ra giá đi."
Cô giống như đối đãi với người hầu của mình, theo thói quen lấy tiền ra để mua chuộc, cố gắng lật túi xách Dior sau lưng, nhưng bàn tay lại sờ vào khoảng không.
Kinh nghi một tiếng, không chút thương tiếc mà đổ miệng túi ra đồ xuống đất, son môi, gương trang điểm và một số vật phẩm vụn vặt ào ào rơi xuống dưới chân Trầm Dực.
Sau khi xác định điện thoại di động không cánh mà bay, Tạ Hành Oanh mờ mịt ngẩng đầu, miệng há to hình thành một chữ "O" mượt mà, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ chưa hết đáng yêu.
Về nhà, ra giá.
Trầm Dực suy nghĩ.
Cho dù tính cách của hắn có quái gở, nhưng lại rất nổi tiếng ở trong trường học, tự nhiên là bởi vì khuôn mặt của hắn rất đẹp.
Nhưng chưa từng thấy người nào vừa trắng trợn trần trụi như cô cả, bọn họ mới gặp nhau lần đầu đi?
Ra giá, cô coi hắn là cái gì, là trai bao hay sao.
Trầm Dực giận quá hóa cười, bắt đầu kìm cằm Tạ Hành Oanh, hai bên gò má mềm mại bị bóp hơi lõm xuống, cường ngạnh kéo người tới trước mặt, lông mi dài đè xuống, nghiêm túc đánh giá cô.
Đôi mắt hạnh đen láy mượt mà của thiếu nữ bởi vì chấn kinh mà trừng lớn, đuôi mắt nhướng lên, đường nét khuôn mặt lưu loát no đủ, mũi vểnh má lệ, ngũ quan tinh xảo vô cùng, mặt mày tươi tắn xinh đẹp giống như búp bê trong tủ kính.
Tạ Hành Oanh: "Tôi muốn cùng anh về nhà."
"Tìm một lý do đừng để cho hắn hoài nghi" chỉ nói ra cái mở đầu, Tạ Hành Oanh đã dùng giọng nói hùng hồn mở miệng nói trước, ngay khi lời nói của cô vang lên, hệ thống liền cảm thấy hít thở không thông.
Trầm Dực cũng bị lời nói thái quá của cô làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi giật mình, đầu lưỡi đặt lên môi, giọng nói nguy hiểm: "Cô nói cái gì?"
Ánh mắt Tạ Hành Oanh lấp lánh nhìn thẳng lại, bởi vì lúc trước khóc lớn, quanh mắt còn hơi sưng đỏ.
Cũng không khó coi, ngược lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Nhưng mà lúc cô mở miệng, cũng không có nửa phần đáng yêu, nâng cằm nhọn lên, vênh váo tự đắc nói: "Anh điếc à? Tôi nói theo muốn theo anh cùng về nhà, cùng lắm thì cho anh chút tiền, muốn bao nhiêu thì cứ ra giá đi."
Cô giống như đối đãi với người hầu của mình, theo thói quen lấy tiền ra để mua chuộc, cố gắng lật túi xách Dior sau lưng, nhưng bàn tay lại sờ vào khoảng không.
Kinh nghi một tiếng, không chút thương tiếc mà đổ miệng túi ra đồ xuống đất, son môi, gương trang điểm và một số vật phẩm vụn vặt ào ào rơi xuống dưới chân Trầm Dực.
Sau khi xác định điện thoại di động không cánh mà bay, Tạ Hành Oanh mờ mịt ngẩng đầu, miệng há to hình thành một chữ "O" mượt mà, thoạt nhìn có vài phần ngây thơ chưa hết đáng yêu.
Về nhà, ra giá.
Trầm Dực suy nghĩ.
Cho dù tính cách của hắn có quái gở, nhưng lại rất nổi tiếng ở trong trường học, tự nhiên là bởi vì khuôn mặt của hắn rất đẹp.
Nhưng chưa từng thấy người nào vừa trắng trợn trần trụi như cô cả, bọn họ mới gặp nhau lần đầu đi?
Ra giá, cô coi hắn là cái gì, là trai bao hay sao.
Trầm Dực giận quá hóa cười, bắt đầu kìm cằm Tạ Hành Oanh, hai bên gò má mềm mại bị bóp hơi lõm xuống, cường ngạnh kéo người tới trước mặt, lông mi dài đè xuống, nghiêm túc đánh giá cô.
Đôi mắt hạnh đen láy mượt mà của thiếu nữ bởi vì chấn kinh mà trừng lớn, đuôi mắt nhướng lên, đường nét khuôn mặt lưu loát no đủ, mũi vểnh má lệ, ngũ quan tinh xảo vô cùng, mặt mày tươi tắn xinh đẹp giống như búp bê trong tủ kính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.