Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ
Quyển 1 - Chương 36: Lần đầu tiên ôm
Trường Tụ Phiến Vũ
27/01/2021
Cuộc sống thật bực bội, mỗi ngày đều có vấn đề mới.
Sáng sớm, An Hinh ghé vào ban công bên cạnh, nhìn thành thị mưa to giàn giụa, vừa nghĩ hôm nay rốt cuộc không cần dưới nắng hè mặt trời chói chang đứng nghiêm, vừa lại buồn rầu chính mình làm sao mới có thể sạch sẽ khô mát tới phòng học.
Nhà mới, chỉ có chuẩn bị vật tư sinh hoạt, còn không có mà kịp nghĩ đến vấn đề mua dù này nọ.
An Hinh không thích phiền toái người khác, nhưng cũng sẽ không dối trá đến ra vẻ cao thượng ủy khuất chính mình, liền thân thể nhỏ bé của cô như vậy, trận mưa to này biến thành bạo vũ lê hoa châm. Quê nhà hòa thuận cùng xây gia viên tốt đẹp mà, cô quyết định đi trước nhà giáo sư Giản ở cách vách thử thời vận.
Khi cô buồn đầu mở ra cửa chính nhà mình, liền thấy chính diện Giản Ninh ở đối diện cửa nhấc tay ra vẻ gõ cửa. Tình huống trùng hợp như vậy, hai người cũng chưa đoán trước được, ngây người ngẩn ngơ.
“Thầy Giản.” An Hinh mặt nở nụ cười, cười hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, một đôi mắt to trước khẽ nhìn trong tay Giản Ninh —— có dù.
“Thầy tới trường, hôm nay em không học quốc phòng sao?” Giản Ninh thối lui một bước kéo ra khoảng cách, không phải chịu không nổi sự thân mật này, chỉ là chiều cao của hai người kém có hơi lớn, đứng cách quá gần, anh cúi đầu, cô bé ngửa đầu, hai người nói chuyện quá vất vả.
“Nói ngày mưa chính là huấn luyện sửa sang lại nội vụ.” An Hinh nghĩ liền có chút đắc ý, cô không sống ở ký túc xá, đồ để lại rất ít, sửa sang lại thuận tiện. Hơn nữa nghe theo kiến nghị của Lâm Mặc sư huynh, vẫn luôn dùng valy đè nặng chăn, đến lúc đó gấp lại khẳng định san bằng lại có góc cạnh.
“Trong nhà có dù không?” Giản Ninh cũng là vừa mới trước khi đi lấy dù, mới nhớ tới vấn đề này. Ở muốn xen vào việc người khác hay không do dự hai ba giây như vậy, cảm thấy vẫn là hỏi nhiều một câu tương đối tốt.
Ngày hôm qua Lăng Linh chính là lại công đạo thật kỹ một lần —— Chỉ là, Lăng Linh giống như còn không thân thiết bằng mình và cô bé này đi.
An Hinh khóe miệng và đôi mắt cong thành dấu móc, cười đến nịnh nọt: “Thầy Giản thầy biết trước! Em đang muốn qua hỏi một chút, nhà địa chủ có lương thực còn dư hay không, có thể tiếp tế một chút cho người nghèo hay không.”
“Không có.” Giản Ninh quơ quơ cây dù trong tay mình, một quyển thành khẩn mà lắc đầu: “Thầy chỉ có một cây này thôi.”
Không có ngươi tới gõ cửa cái gì, là khoe ra sao? Hinh gia chờ giáo sư Giản nói nửa câu sau, kết quả giáo sư Giản chính là rất bình tĩnh rất vô tội mà nhìn cô.
Hinh gia thất bại, con cáo già này…… Lập tức tiếp tục mở rộng ra nụ cười ngọt ngào, tất cung tất kính tôn sư trọng đạo: “Không có thì thôi ạ, thầy hãy mau đến trường đi, trời mưa đường trơn lắm, đi đường cẩn thận nhé, chú ý an toàn.”
Nha, không chọc được cô bé này, thật là con cáo nhỏ. Giản Ninh hơi cong khóe miệng, lúc này mới nói rõ ý tưởng: “Em chờ thầy một chút, thầy đi mua một cây cho em.”
“Không cần đâu ạ, đi đi về về sẽ đến muộn mất.” An Hinh nhìn thoáng qua dù của Giản Ninh, màu xanh đen ba chiết, hình như không nhỏ: “Nếu không, thầy cho em đi ké một đoạn, trực tiếp đến bên ngoài siêu thị mua một cây?”
Giản Ninh trong lòng hơi chần chờ một chút, chuyện nam nữ dùng chung dù như vậy, luôn là có chút hơi bất tiện, đặc biệt còn là thầy giáo và nữ sinh. Nhưng nếu chỉ là đến ngoài tiểu khu…… Giản Ninh lại liếc mắt một cái thân thể nhỏ bé của cô, mảnh khảnh như vậy, hẳn là chiếm bao nhiêu chỗ.
“Ừm.”
“Thầy Giản thầy thật tốt bụng!” An Hinh hoan hô một tiếng, quay người lại liền đi vào trong nhà: “Em thầy chờ em một chút, em đi lấy ba lô.”
Giản Ninh dựa ở cửa, nhìn cô bé mặc quần áo quốc phòng lưu loát mà đang tìm kiếm khắp nhà, nghĩ lại ngày hôm qua lúc ăn tối chờ một bộ dáng bông hoa dễ vỡ và ngoan ngoãn kia, nhịn không được bật cười. Hôm nào phải hỏi cô, giả bộ như vậy có mệt hay không, thú vụi lại ở nơi nào.
An Hinh động tác rất nhanh, hai ba cái liền chạy đến ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại, sau đó nịnh nọt mà bày ra tư thế mời thầy.
Giản Ninh cười như không cười, bước chân dài đi đến thang máy; An Hinh giống như tiểu tuỳ tùng đi theo phía sau đi hai bước, lại nịnh nọt chạy tới ấn nút thang máy.
Vừa rồi ở nhà cách tấm kính chỉ thấy mưa không nghe thấy tiếng mưa rơi, tới dưới lầu mới phát hiện mưa to hơn trong tưởng tượng còn có hơi chút dữ dội. Tiếng gió gào thét kèm theo mưa lớn rơi ở trên mặt đất, bắn lên từng bong bóng nhỏ, rậm rạp, đôm đốp đôm đốp.
Giản Ninh phán đoán một chút phương hướng mưa gió, vòng tới bên phải An Hinh, chần chờ một chút, vẫn là duỗi tay khẽ ôm lấy bả vai cô. Như vậy bước chân của hai người dễ dàng phối hợp hơn, vị trí dưới dù cũng sẽ trở nên lớn chút.
Giáo sư Giản có điều cố kỵ, nhưng Hinh gia không chú ý nhiều như vậy. Một cơn gió lạnh lẽo từ cổ tay áo và cổ áo dài rộng của quần áo quốc phòng chui vào, đông lạnh đến cô run run một cái, cánh tay nhỏ một tay liền ôm lấy eo của giáo sư đại nhân, dán lại tránh ở chỗ tránh gió.
Giản Ninh cúi đầu nhìn cô một cái.
Hinh gia ngẩng đầu cười hì hì, cánh tay hơi thả lỏng một chút, ai da, phải rụt rè, phải rụt rè, người ta thật sự không có ý muốn ăn đậu hủ của thầy mà —— Nhưng mà, dáng người của giáo sư Giản thực không tồi nha, vòng eo thon chắc hữu lực.
Thân mình cứng đờ của Giản Ninh lúc này mới thả lỏng một chút, anh có hơi sợ ngứa, mấy nơi không có thói quen người khác tiếp xúc. “Đi thôi.”
Xuyên qua màn mưa, mưa rơi xuống mặt dù, như hạt châu rơi trên mâm ngọc. Dù rất lớn, nhưng mà mưa gió lớn hơn một chút nữa, che khuất bộ vị trọng yếu, nhưng vẫn là bị dính mưa. An Hinh cố gắng thu nhỏ lại thân mình dựa vào Giản Ninh, cố gắng không cho mình biến thành gánh nặng lớn của người ta —— Giáo sư Giản là một người tốt, độ nghiêng dù quá rõ ràng, tay áo sơmi của mình đều ướt đẫm.
Cổ hủ! Rõ ràng có thể hai người đều không dính mưa, hà tất đâu. An Hinh tay phải dùng sức ôm chặt eo Giản Ninh, tay trái đi lay tay phải anh bung dù, đẩy dù sang bên kia chỗ anh một chút, ở bên tai anh hô to: “Bên này chỗ em được rồi!”
Giản Ninh thân mình khẽ run lên, chỗ tay cô ôm lấy, tê tê dại dại, có chút không được tự nhiên.
Đè thấp dù lại che khuất tầm mắt, chờ đến khi Giản Ninh từ giây ngắn ngủi ngơ ngẩn hoàn hồn, đã nghe được tiếng kèn chói tai. Anh theo bản năng mà xoay người che trước mặt An Hinh, đem thân hình nhỏ xinh của cô ôm vào trong lòng ngực của mình, gắt gao mà ôm cô. Ngay sau đó, một chiếc xe hơi nhỏ cáhc nửa thước bọn họ chạy như bay mà qua, bắn lên nước mưa cao gần nửa mét, tạt lên người Giản Ninh.
Mặt An Hinh vùi vào trong ngực Giản Ninh, gương mặt dán sát vào áo sơ mi có hơi ướt của anh, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực của da thịt bên trong. Trong lỗ mũi bay vào một loại hơi thở nhàn nhạt lại dễ ngửi, giống như Giản Ninh vậy, làm người cảm thấy lạnh lùng mà thoải mái.
Vừa rồi Giản Ninh đột nhiên quay lại, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng hai tay liền đồng loạt xuất động, quấn mình lên vòng eo của Giản Ninh. Đời này, trừ bỏ cha, anh trai còn có Lệ Lệ đại bảo bối nhi, Hinh gia còn chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy với người khác phái.
Hinh gia tỏ vẻ có hơi ngốc.
Sáng sớm, An Hinh ghé vào ban công bên cạnh, nhìn thành thị mưa to giàn giụa, vừa nghĩ hôm nay rốt cuộc không cần dưới nắng hè mặt trời chói chang đứng nghiêm, vừa lại buồn rầu chính mình làm sao mới có thể sạch sẽ khô mát tới phòng học.
Nhà mới, chỉ có chuẩn bị vật tư sinh hoạt, còn không có mà kịp nghĩ đến vấn đề mua dù này nọ.
An Hinh không thích phiền toái người khác, nhưng cũng sẽ không dối trá đến ra vẻ cao thượng ủy khuất chính mình, liền thân thể nhỏ bé của cô như vậy, trận mưa to này biến thành bạo vũ lê hoa châm. Quê nhà hòa thuận cùng xây gia viên tốt đẹp mà, cô quyết định đi trước nhà giáo sư Giản ở cách vách thử thời vận.
Khi cô buồn đầu mở ra cửa chính nhà mình, liền thấy chính diện Giản Ninh ở đối diện cửa nhấc tay ra vẻ gõ cửa. Tình huống trùng hợp như vậy, hai người cũng chưa đoán trước được, ngây người ngẩn ngơ.
“Thầy Giản.” An Hinh mặt nở nụ cười, cười hiện ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, một đôi mắt to trước khẽ nhìn trong tay Giản Ninh —— có dù.
“Thầy tới trường, hôm nay em không học quốc phòng sao?” Giản Ninh thối lui một bước kéo ra khoảng cách, không phải chịu không nổi sự thân mật này, chỉ là chiều cao của hai người kém có hơi lớn, đứng cách quá gần, anh cúi đầu, cô bé ngửa đầu, hai người nói chuyện quá vất vả.
“Nói ngày mưa chính là huấn luyện sửa sang lại nội vụ.” An Hinh nghĩ liền có chút đắc ý, cô không sống ở ký túc xá, đồ để lại rất ít, sửa sang lại thuận tiện. Hơn nữa nghe theo kiến nghị của Lâm Mặc sư huynh, vẫn luôn dùng valy đè nặng chăn, đến lúc đó gấp lại khẳng định san bằng lại có góc cạnh.
“Trong nhà có dù không?” Giản Ninh cũng là vừa mới trước khi đi lấy dù, mới nhớ tới vấn đề này. Ở muốn xen vào việc người khác hay không do dự hai ba giây như vậy, cảm thấy vẫn là hỏi nhiều một câu tương đối tốt.
Ngày hôm qua Lăng Linh chính là lại công đạo thật kỹ một lần —— Chỉ là, Lăng Linh giống như còn không thân thiết bằng mình và cô bé này đi.
An Hinh khóe miệng và đôi mắt cong thành dấu móc, cười đến nịnh nọt: “Thầy Giản thầy biết trước! Em đang muốn qua hỏi một chút, nhà địa chủ có lương thực còn dư hay không, có thể tiếp tế một chút cho người nghèo hay không.”
“Không có.” Giản Ninh quơ quơ cây dù trong tay mình, một quyển thành khẩn mà lắc đầu: “Thầy chỉ có một cây này thôi.”
Không có ngươi tới gõ cửa cái gì, là khoe ra sao? Hinh gia chờ giáo sư Giản nói nửa câu sau, kết quả giáo sư Giản chính là rất bình tĩnh rất vô tội mà nhìn cô.
Hinh gia thất bại, con cáo già này…… Lập tức tiếp tục mở rộng ra nụ cười ngọt ngào, tất cung tất kính tôn sư trọng đạo: “Không có thì thôi ạ, thầy hãy mau đến trường đi, trời mưa đường trơn lắm, đi đường cẩn thận nhé, chú ý an toàn.”
Nha, không chọc được cô bé này, thật là con cáo nhỏ. Giản Ninh hơi cong khóe miệng, lúc này mới nói rõ ý tưởng: “Em chờ thầy một chút, thầy đi mua một cây cho em.”
“Không cần đâu ạ, đi đi về về sẽ đến muộn mất.” An Hinh nhìn thoáng qua dù của Giản Ninh, màu xanh đen ba chiết, hình như không nhỏ: “Nếu không, thầy cho em đi ké một đoạn, trực tiếp đến bên ngoài siêu thị mua một cây?”
Giản Ninh trong lòng hơi chần chờ một chút, chuyện nam nữ dùng chung dù như vậy, luôn là có chút hơi bất tiện, đặc biệt còn là thầy giáo và nữ sinh. Nhưng nếu chỉ là đến ngoài tiểu khu…… Giản Ninh lại liếc mắt một cái thân thể nhỏ bé của cô, mảnh khảnh như vậy, hẳn là chiếm bao nhiêu chỗ.
“Ừm.”
“Thầy Giản thầy thật tốt bụng!” An Hinh hoan hô một tiếng, quay người lại liền đi vào trong nhà: “Em thầy chờ em một chút, em đi lấy ba lô.”
Giản Ninh dựa ở cửa, nhìn cô bé mặc quần áo quốc phòng lưu loát mà đang tìm kiếm khắp nhà, nghĩ lại ngày hôm qua lúc ăn tối chờ một bộ dáng bông hoa dễ vỡ và ngoan ngoãn kia, nhịn không được bật cười. Hôm nào phải hỏi cô, giả bộ như vậy có mệt hay không, thú vụi lại ở nơi nào.
An Hinh động tác rất nhanh, hai ba cái liền chạy đến ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại, sau đó nịnh nọt mà bày ra tư thế mời thầy.
Giản Ninh cười như không cười, bước chân dài đi đến thang máy; An Hinh giống như tiểu tuỳ tùng đi theo phía sau đi hai bước, lại nịnh nọt chạy tới ấn nút thang máy.
Vừa rồi ở nhà cách tấm kính chỉ thấy mưa không nghe thấy tiếng mưa rơi, tới dưới lầu mới phát hiện mưa to hơn trong tưởng tượng còn có hơi chút dữ dội. Tiếng gió gào thét kèm theo mưa lớn rơi ở trên mặt đất, bắn lên từng bong bóng nhỏ, rậm rạp, đôm đốp đôm đốp.
Giản Ninh phán đoán một chút phương hướng mưa gió, vòng tới bên phải An Hinh, chần chờ một chút, vẫn là duỗi tay khẽ ôm lấy bả vai cô. Như vậy bước chân của hai người dễ dàng phối hợp hơn, vị trí dưới dù cũng sẽ trở nên lớn chút.
Giáo sư Giản có điều cố kỵ, nhưng Hinh gia không chú ý nhiều như vậy. Một cơn gió lạnh lẽo từ cổ tay áo và cổ áo dài rộng của quần áo quốc phòng chui vào, đông lạnh đến cô run run một cái, cánh tay nhỏ một tay liền ôm lấy eo của giáo sư đại nhân, dán lại tránh ở chỗ tránh gió.
Giản Ninh cúi đầu nhìn cô một cái.
Hinh gia ngẩng đầu cười hì hì, cánh tay hơi thả lỏng một chút, ai da, phải rụt rè, phải rụt rè, người ta thật sự không có ý muốn ăn đậu hủ của thầy mà —— Nhưng mà, dáng người của giáo sư Giản thực không tồi nha, vòng eo thon chắc hữu lực.
Thân mình cứng đờ của Giản Ninh lúc này mới thả lỏng một chút, anh có hơi sợ ngứa, mấy nơi không có thói quen người khác tiếp xúc. “Đi thôi.”
Xuyên qua màn mưa, mưa rơi xuống mặt dù, như hạt châu rơi trên mâm ngọc. Dù rất lớn, nhưng mà mưa gió lớn hơn một chút nữa, che khuất bộ vị trọng yếu, nhưng vẫn là bị dính mưa. An Hinh cố gắng thu nhỏ lại thân mình dựa vào Giản Ninh, cố gắng không cho mình biến thành gánh nặng lớn của người ta —— Giáo sư Giản là một người tốt, độ nghiêng dù quá rõ ràng, tay áo sơmi của mình đều ướt đẫm.
Cổ hủ! Rõ ràng có thể hai người đều không dính mưa, hà tất đâu. An Hinh tay phải dùng sức ôm chặt eo Giản Ninh, tay trái đi lay tay phải anh bung dù, đẩy dù sang bên kia chỗ anh một chút, ở bên tai anh hô to: “Bên này chỗ em được rồi!”
Giản Ninh thân mình khẽ run lên, chỗ tay cô ôm lấy, tê tê dại dại, có chút không được tự nhiên.
Đè thấp dù lại che khuất tầm mắt, chờ đến khi Giản Ninh từ giây ngắn ngủi ngơ ngẩn hoàn hồn, đã nghe được tiếng kèn chói tai. Anh theo bản năng mà xoay người che trước mặt An Hinh, đem thân hình nhỏ xinh của cô ôm vào trong lòng ngực của mình, gắt gao mà ôm cô. Ngay sau đó, một chiếc xe hơi nhỏ cáhc nửa thước bọn họ chạy như bay mà qua, bắn lên nước mưa cao gần nửa mét, tạt lên người Giản Ninh.
Mặt An Hinh vùi vào trong ngực Giản Ninh, gương mặt dán sát vào áo sơ mi có hơi ướt của anh, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực của da thịt bên trong. Trong lỗ mũi bay vào một loại hơi thở nhàn nhạt lại dễ ngửi, giống như Giản Ninh vậy, làm người cảm thấy lạnh lùng mà thoải mái.
Vừa rồi Giản Ninh đột nhiên quay lại, làm cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng hai tay liền đồng loạt xuất động, quấn mình lên vòng eo của Giản Ninh. Đời này, trừ bỏ cha, anh trai còn có Lệ Lệ đại bảo bối nhi, Hinh gia còn chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy với người khác phái.
Hinh gia tỏ vẻ có hơi ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.