Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi
Chương 62
Lachik De
18/05/2021
'Không biết mặc như thế này có ổn không?'
Annette cẩn thận xem xét chiếc váy của mình. Chiếc váy được làm từ chất liệu vải cao cấp màu xanh rắc bột kim cương lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Mái tóc vàng của cô được tết sang một bên và trang trí bằng dây cột tóc màu hồng nhung xanh để làm nổi bật những lọn tóc. Tông màu tổng thể khá lạnh, nhưng các chi tiết làm cho nó trông khá sặc sỡ, vì vậy đây sẽ là một trang phục phù hợp để gặp ân nhân của Rafael.
Hoàn thành bước kiểm tra cuối cùng, Annette bước vào bữa tiệc với nụ cười trên môi. Sau màn chào hỏi chính thức với người chủ trì bữa tiệc là Bá tước Lucini và vợ ông, cô nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Rafael. Annette tìm kiếm với vẻ khó hiểu.
'Mình đã bảo anh ấy đi trước.'
Mặc dù cô đã đồng ý tham dự bữa tiệc theo yêu cầu của Rafael, nhưng cô cảm thấy thật nặng nề khi ở một mình với anh trong xe ngựa. Annette luôn trở nên yếu đuối khi nói về tình cảm và càng trở nên yếu đuối hơn khi đối diện với Rafael, người mà cô đã kết hôn 5 năm trong kiếp trước. Nếu kiếp trước anh không chăm sóc cô chu đáo khi cô ốm nặng thì giờ đây cô đã rời xa anh từ lâu rồi. Annette sợ rằng nếu cô trở nên thân thiết với Rafael một lần nữa, cô sẽ phải lòng anh.
Đó là lý do tại sao Annette đề nghị anh đi tham dự riêng. Rafael không có kinh nghiệm tham dự những bữa tiệc của cặp đôi, vì vậy anh đã sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của cô. Anh không phải kiểu người đi lạc mà không thông báo, vì vậy anh chắc chắn phải đến bữa tiệc trước rồi mới phải. Nhưng cô hoàn toàn không thể nhìn thấy Rafael. Một người có ngoại hình nổi bật như anh hẳn rất dễ tìm được.
"Annette Bavaria?"
Đột nhiên, ai đó gọi tên Annette. Cô chớp mắt và nhìn người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm với một tay cầm cây gậy gỗ gụ, trông ông khá lớn tuổi. Tuy nhiên, bộ râu ngắn được cắt tỉa cẩn thận và khung cơ thể rắn chắc khiến ông trông rất sành điệu.
“Ồ, tôi chắc cô không biết tôi là ai. Tôi thường sống ở nước ngoài. Tôi là Bá tước Harold Evans. Tôi rất vui được gặp một người phụ nữ tuyệt vời như cô.”
Người đàn ông đứng tuổi tự giới thiệu mình, rất lịch sự dù đã lớn tuổi. Annette cảm thấy khá thích Harold vì điều đó. Cô vui vẻ mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay Harold.
“Ồ, vậy ra ngài là Bá tước Evans. Tôi đã nghe rất nhiều về ông. Tôi là Annette Bavaria Carnesis. ”
Harold Evans từng được coi là người đàn ông bí ẩn nhất trong kiếp trước của Annette. Không ai biết chính xác về cuộc đời của ông hay ông đã làm việc gì ở nước ngoài. Nhưng tất cả những tin đồn về Harold đều đáng kinh ngạc. Nó giống như việc những hạt đậu nảy mầm trong sa mạc. Ông đã nhiều lần tìm ra những kẻ phản bội, bắt được nhiều người trốn sang nước khác sau khi phạm trọng tội, v.v.
Mặc dù Harold hiện đã nghỉ hưu và sống an nhàn trong dinh thự của mình, nhưng những bí ẩn xung quanh ông vẫn không hề phai nhạt. Vậy nên, Annette ngước nhìn nhân vật huyền thoại này với đôi mắt lấp lánh. Thấy vậy, Harold khẽ cười.
“Cô đáng yêu hơn những gì tôi nghĩ. Nếu bây giờ tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi nhất định sẽ thách đấu với Rafael. Chao ôi! Thật đáng tiếc mà.”
"Ông biết chồng tôi sao?"
“Hmm, tôi biết. Tôi sẽ cho cô biết một bí mật.”
Nhìn quanh, Harold hạ giọng và ra hiệu với Annette. Annette bị dụ dỗ bởi hành vi bí ẩn của ông nên vô tình chú ý đến gần hơn để lắng nghe ông. Harold với vẻ mặt nghiêm túc, thì thầm vào tai cô.
“Đó là một bí mật mà tôi chưa từng nói với ai. Tôi chính là người đã thay chiếc chăn mà cậu ta đã tè dầm.”
"Gì? Rafael tè dầm sao. A tôi xin lỗi?"
“Hồi đó cậu ta khá dễ thương. Cậu ta thậm chí không thể nói rằng cậu ta đã tè, cậu ta khóc và giữ chặt đũng quần của mình. Những lúc đó, tôi thực sự phải cố gắng hết sức để nín cười. Haah! Không ngờ thứ nhỏ bé dễ thương ấy lại trở thành một gã tồi tệ và nhàm chán như vậy. Ai có thể biết được?"
Harold giả vờ thất vọng. Lúc đầu, Annette hoảng hốt trước tiết lộ gây sốc về thời thơ ấu của Rafael. Nhưng ngay sau đó một nụ cười nở trên khuôn mặt cô. Trong ký ức của Annette, Rafael luôn là một người đàn ông to lớn, bạo lực và xấu tính. Cô không thể tin rằng Rafael đã tè dầm khi anh còn nhỏ.
Annette lắng nghe Harold, cô mỉm cười và nhận ra điều gì đó. Nhìn xung quanh, cô hạ giọng và hỏi Harold.
"Thưa ngài Evans, ngài có phải là ân nhân của Rafael không?"
Thay vì trả lời, Harold mỉm cười và đặt một ngón tay lên môi. Annette đã nhanh chóng trở nên thoải mái hơn với ông. Không hiểu sao cô lại vô tình gặp ân nhân của Rafael trước, nhưng dù sao thì đó cũng là một bữa tiệc mà cô đến tham dự để gặp Harold. Annette cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay sớm nên tinh thần thoải mái hơn. Harold đang phân tích biểu hiện của Annette, đột nhiên chuyển chủ đề.
"Cậu ta không phải là một người rất tệ sao?"
"Sao ạ?"
“Cậu ta không thành thật, cậu ta rất tự mãn và quá kiêu ngạo. Cậu ta gần giống như một con nhím. Cậu ta sẽ làm tổn thương người khác trước để họ không làm tổn thương mình. Đúng là một kẻ xấu xa và tồi tệ.”
Annette không biết nói gì nên chỉ cười. Chính ân nhân của Rafael đột nhiên bắt đầu nói xấu anh. Nhưng cô không thể bác bỏ bất cứ điều gì vì tất cả đều là sự thật. Harold liếc nhìn đôi mắt đang run rẩy của Annette, ông nhún vai và nói.
“Nếu cậu ta làm cô bực bội, hãy cứ ly hôn. Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp. Cô không cần phải sống với một gã khó ưa như vậy. Nếu tôi ở vị trí của cô, tôi sẽ vứt bỏ cậu ta mà không cần nhìn lại. Một khi cậu ta bị bỏ rơi, cậu ta sẽ tỉnh ngộ.”
Annette không biết rằng việc cố tình phóng đại lời nói và thử phản ứng của mọi người chính là sở thích đặc biệt của Harold. Harold nhìn nét mặt Annette thay đổi trong vài giây lúc ông nguyền rủa Rafael. Ông thấy đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại. Ngay sau đó, Annette lên tiếng bênh vực Rafael.
“Anh ấy không phải là người xấu. Anh ấy chỉ là…. chỉ là hơi cứng đầu một chút.”
Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy tồi tệ khi nghe người khác nói xấu Rafael. Annette nhớ lại vẻ mặt chân thành của Rafael khi anh nói với cô rằng, 'Ông ấy là ân nhân của ta, ta muốn giới thiệu hai người với nhau.' Harold quan trọng đối với Rafael đến nỗi anh ấy thậm chí đã dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình mà nói hai chữ 'làm ơn' với cô. Tuy nhiên, khi cô gặp Harold, ông nói xấu Rafael rất nhiều. Vì vậy, Annette thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên tranh cãi với Harold ngay tại đây cũng không phải là một lựa chọn tốt. Rốt cục thì Rafael coi ông như ân nhân của mình, vì vậy anh sẽ bị tổn thương nếu cô cãi nhau với ông trước mặt Rafael. Annette quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này và tránh Harold. Cô mỉm cười duyên dáng và hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Ông có tình cờ biết chồng tôi ở đâu không? Tôi muốn đến chào anh ấy.”
Harold không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười. Annette biết cách tránh những xung đột không đáng có mà không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc hay suy nghĩ của chính mình. Đó là một thái độ khôn ngoan không phù hợp lắm với lứa tuổi của cô. Ít nhất đó là suy nghĩ Harold. Harold từ từ vuốt chiếc cằm nhọn hoắt của mình và chỉ vào một ban công được che bằng những tấm rèm dày.
"Cảm ơn ông."
Annette lịch sự đáp lại và quay người đi đến đó. Ngay khi cô chuẩn bị đi thì cô nghe thấy lời khuyên của Harold từ phía sau.
"Nếu tôi là cô, hiện tại tôi sẽ không vào đó."
'Ông ấy đang nói gì vậy?' Annette nhìn lại ông, nhưng Harold chỉ mỉm cười mơ hồ. Có vẻ như nếu hỏi tiếp cô cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Annette đi về phía ban công nơi có một quả bom đang rình rập.
Thông thường, trong những bữa tiệc như thế này, mọi người sẽ ra ban công, vì vậy chủ nhà sẽ treo rèm để ngăn người khác làm phiền và tạo cho họ một chút không gian riêng tư. Và đôi khi ở những nơi như vậy thường có những cuộc gặp gỡ bí mật giữa một cặp đôi hoặc những người yêu nhau bí mật. Hoặc đôi khi là những cuộc hẹn hò say đắm giữa nam và nữ.
Tất nhiên, không chắc Rafael sẽ làm điều gì đó như vậy, nhưng đó cũng là điều mà cô không thể nói chắc. Dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông rất đẹp trai và hấp dẫn. Một người đàn ông tự tỏa sáng với khuôn mặt và thân hình cao ráo, vạm vỡ, chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý của phụ nữ. Annette càng quyết tâm đi đến ban công nơi Harold đã chỉ. Cô nghe thấy âm thanh trò chuyện xuyên qua tấm rèm, rõ ràng là Rafael đang ở trong đó.
Tuy nhiên, anh ấy đang có 'thời gian' nóng bỏng theo một cách hoàn toàn khác với mong đợi của Annette.
“…… trong quá khứ, hiện tại cô ấy là vợ tôi. Vì vậy, làm ơn bỏ tay ra khỏi vợ tôi. Mỗi khi Điện hạ quanh quẩn bên nàng như một con chó, lòng trung thành của tôi đối với ngài cứ đảo lộn cả lên.”
Giọng Rafael phát ra từ bên trong lạnh lùng và cứng như thép. Annette há to miệng khi nghe những lời nói khiếm nhã ấy. Ai đó mà Rafael gọi là 'Điện hạ' và bảo người đó cút khỏi vợ anh….. Chỉ có một người duy nhất trong vương quốc Deltium có thể đáp ứng được hai điều kiện này.
"Anh ấy đang ở cùng Thái tử Ludwig?"
Mặt Annette tái đi vì quá sốc.
Annette cẩn thận xem xét chiếc váy của mình. Chiếc váy được làm từ chất liệu vải cao cấp màu xanh rắc bột kim cương lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Mái tóc vàng của cô được tết sang một bên và trang trí bằng dây cột tóc màu hồng nhung xanh để làm nổi bật những lọn tóc. Tông màu tổng thể khá lạnh, nhưng các chi tiết làm cho nó trông khá sặc sỡ, vì vậy đây sẽ là một trang phục phù hợp để gặp ân nhân của Rafael.
Hoàn thành bước kiểm tra cuối cùng, Annette bước vào bữa tiệc với nụ cười trên môi. Sau màn chào hỏi chính thức với người chủ trì bữa tiệc là Bá tước Lucini và vợ ông, cô nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Rafael. Annette tìm kiếm với vẻ khó hiểu.
'Mình đã bảo anh ấy đi trước.'
Mặc dù cô đã đồng ý tham dự bữa tiệc theo yêu cầu của Rafael, nhưng cô cảm thấy thật nặng nề khi ở một mình với anh trong xe ngựa. Annette luôn trở nên yếu đuối khi nói về tình cảm và càng trở nên yếu đuối hơn khi đối diện với Rafael, người mà cô đã kết hôn 5 năm trong kiếp trước. Nếu kiếp trước anh không chăm sóc cô chu đáo khi cô ốm nặng thì giờ đây cô đã rời xa anh từ lâu rồi. Annette sợ rằng nếu cô trở nên thân thiết với Rafael một lần nữa, cô sẽ phải lòng anh.
Đó là lý do tại sao Annette đề nghị anh đi tham dự riêng. Rafael không có kinh nghiệm tham dự những bữa tiệc của cặp đôi, vì vậy anh đã sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của cô. Anh không phải kiểu người đi lạc mà không thông báo, vì vậy anh chắc chắn phải đến bữa tiệc trước rồi mới phải. Nhưng cô hoàn toàn không thể nhìn thấy Rafael. Một người có ngoại hình nổi bật như anh hẳn rất dễ tìm được.
"Annette Bavaria?"
Đột nhiên, ai đó gọi tên Annette. Cô chớp mắt và nhìn người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh đậm với một tay cầm cây gậy gỗ gụ, trông ông khá lớn tuổi. Tuy nhiên, bộ râu ngắn được cắt tỉa cẩn thận và khung cơ thể rắn chắc khiến ông trông rất sành điệu.
“Ồ, tôi chắc cô không biết tôi là ai. Tôi thường sống ở nước ngoài. Tôi là Bá tước Harold Evans. Tôi rất vui được gặp một người phụ nữ tuyệt vời như cô.”
Người đàn ông đứng tuổi tự giới thiệu mình, rất lịch sự dù đã lớn tuổi. Annette cảm thấy khá thích Harold vì điều đó. Cô vui vẻ mỉm cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay Harold.
“Ồ, vậy ra ngài là Bá tước Evans. Tôi đã nghe rất nhiều về ông. Tôi là Annette Bavaria Carnesis. ”
Harold Evans từng được coi là người đàn ông bí ẩn nhất trong kiếp trước của Annette. Không ai biết chính xác về cuộc đời của ông hay ông đã làm việc gì ở nước ngoài. Nhưng tất cả những tin đồn về Harold đều đáng kinh ngạc. Nó giống như việc những hạt đậu nảy mầm trong sa mạc. Ông đã nhiều lần tìm ra những kẻ phản bội, bắt được nhiều người trốn sang nước khác sau khi phạm trọng tội, v.v.
Mặc dù Harold hiện đã nghỉ hưu và sống an nhàn trong dinh thự của mình, nhưng những bí ẩn xung quanh ông vẫn không hề phai nhạt. Vậy nên, Annette ngước nhìn nhân vật huyền thoại này với đôi mắt lấp lánh. Thấy vậy, Harold khẽ cười.
“Cô đáng yêu hơn những gì tôi nghĩ. Nếu bây giờ tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi nhất định sẽ thách đấu với Rafael. Chao ôi! Thật đáng tiếc mà.”
"Ông biết chồng tôi sao?"
“Hmm, tôi biết. Tôi sẽ cho cô biết một bí mật.”
Nhìn quanh, Harold hạ giọng và ra hiệu với Annette. Annette bị dụ dỗ bởi hành vi bí ẩn của ông nên vô tình chú ý đến gần hơn để lắng nghe ông. Harold với vẻ mặt nghiêm túc, thì thầm vào tai cô.
“Đó là một bí mật mà tôi chưa từng nói với ai. Tôi chính là người đã thay chiếc chăn mà cậu ta đã tè dầm.”
"Gì? Rafael tè dầm sao. A tôi xin lỗi?"
“Hồi đó cậu ta khá dễ thương. Cậu ta thậm chí không thể nói rằng cậu ta đã tè, cậu ta khóc và giữ chặt đũng quần của mình. Những lúc đó, tôi thực sự phải cố gắng hết sức để nín cười. Haah! Không ngờ thứ nhỏ bé dễ thương ấy lại trở thành một gã tồi tệ và nhàm chán như vậy. Ai có thể biết được?"
Harold giả vờ thất vọng. Lúc đầu, Annette hoảng hốt trước tiết lộ gây sốc về thời thơ ấu của Rafael. Nhưng ngay sau đó một nụ cười nở trên khuôn mặt cô. Trong ký ức của Annette, Rafael luôn là một người đàn ông to lớn, bạo lực và xấu tính. Cô không thể tin rằng Rafael đã tè dầm khi anh còn nhỏ.
Annette lắng nghe Harold, cô mỉm cười và nhận ra điều gì đó. Nhìn xung quanh, cô hạ giọng và hỏi Harold.
"Thưa ngài Evans, ngài có phải là ân nhân của Rafael không?"
Thay vì trả lời, Harold mỉm cười và đặt một ngón tay lên môi. Annette đã nhanh chóng trở nên thoải mái hơn với ông. Không hiểu sao cô lại vô tình gặp ân nhân của Rafael trước, nhưng dù sao thì đó cũng là một bữa tiệc mà cô đến tham dự để gặp Harold. Annette cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay sớm nên tinh thần thoải mái hơn. Harold đang phân tích biểu hiện của Annette, đột nhiên chuyển chủ đề.
"Cậu ta không phải là một người rất tệ sao?"
"Sao ạ?"
“Cậu ta không thành thật, cậu ta rất tự mãn và quá kiêu ngạo. Cậu ta gần giống như một con nhím. Cậu ta sẽ làm tổn thương người khác trước để họ không làm tổn thương mình. Đúng là một kẻ xấu xa và tồi tệ.”
Annette không biết nói gì nên chỉ cười. Chính ân nhân của Rafael đột nhiên bắt đầu nói xấu anh. Nhưng cô không thể bác bỏ bất cứ điều gì vì tất cả đều là sự thật. Harold liếc nhìn đôi mắt đang run rẩy của Annette, ông nhún vai và nói.
“Nếu cậu ta làm cô bực bội, hãy cứ ly hôn. Cô vẫn còn trẻ và xinh đẹp. Cô không cần phải sống với một gã khó ưa như vậy. Nếu tôi ở vị trí của cô, tôi sẽ vứt bỏ cậu ta mà không cần nhìn lại. Một khi cậu ta bị bỏ rơi, cậu ta sẽ tỉnh ngộ.”
Annette không biết rằng việc cố tình phóng đại lời nói và thử phản ứng của mọi người chính là sở thích đặc biệt của Harold. Harold nhìn nét mặt Annette thay đổi trong vài giây lúc ông nguyền rủa Rafael. Ông thấy đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhíu lại. Ngay sau đó, Annette lên tiếng bênh vực Rafael.
“Anh ấy không phải là người xấu. Anh ấy chỉ là…. chỉ là hơi cứng đầu một chút.”
Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy tồi tệ khi nghe người khác nói xấu Rafael. Annette nhớ lại vẻ mặt chân thành của Rafael khi anh nói với cô rằng, 'Ông ấy là ân nhân của ta, ta muốn giới thiệu hai người với nhau.' Harold quan trọng đối với Rafael đến nỗi anh ấy thậm chí đã dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình mà nói hai chữ 'làm ơn' với cô. Tuy nhiên, khi cô gặp Harold, ông nói xấu Rafael rất nhiều. Vì vậy, Annette thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên tranh cãi với Harold ngay tại đây cũng không phải là một lựa chọn tốt. Rốt cục thì Rafael coi ông như ân nhân của mình, vì vậy anh sẽ bị tổn thương nếu cô cãi nhau với ông trước mặt Rafael. Annette quyết định nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện khó chịu này và tránh Harold. Cô mỉm cười duyên dáng và hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Ông có tình cờ biết chồng tôi ở đâu không? Tôi muốn đến chào anh ấy.”
Harold không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười. Annette biết cách tránh những xung đột không đáng có mà không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc hay suy nghĩ của chính mình. Đó là một thái độ khôn ngoan không phù hợp lắm với lứa tuổi của cô. Ít nhất đó là suy nghĩ Harold. Harold từ từ vuốt chiếc cằm nhọn hoắt của mình và chỉ vào một ban công được che bằng những tấm rèm dày.
"Cảm ơn ông."
Annette lịch sự đáp lại và quay người đi đến đó. Ngay khi cô chuẩn bị đi thì cô nghe thấy lời khuyên của Harold từ phía sau.
"Nếu tôi là cô, hiện tại tôi sẽ không vào đó."
'Ông ấy đang nói gì vậy?' Annette nhìn lại ông, nhưng Harold chỉ mỉm cười mơ hồ. Có vẻ như nếu hỏi tiếp cô cũng sẽ không nhận được câu trả lời. Annette đi về phía ban công nơi có một quả bom đang rình rập.
Thông thường, trong những bữa tiệc như thế này, mọi người sẽ ra ban công, vì vậy chủ nhà sẽ treo rèm để ngăn người khác làm phiền và tạo cho họ một chút không gian riêng tư. Và đôi khi ở những nơi như vậy thường có những cuộc gặp gỡ bí mật giữa một cặp đôi hoặc những người yêu nhau bí mật. Hoặc đôi khi là những cuộc hẹn hò say đắm giữa nam và nữ.
Tất nhiên, không chắc Rafael sẽ làm điều gì đó như vậy, nhưng đó cũng là điều mà cô không thể nói chắc. Dù sao thì anh ấy cũng là một người đàn ông rất đẹp trai và hấp dẫn. Một người đàn ông tự tỏa sáng với khuôn mặt và thân hình cao ráo, vạm vỡ, chắc chắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý của phụ nữ. Annette càng quyết tâm đi đến ban công nơi Harold đã chỉ. Cô nghe thấy âm thanh trò chuyện xuyên qua tấm rèm, rõ ràng là Rafael đang ở trong đó.
Tuy nhiên, anh ấy đang có 'thời gian' nóng bỏng theo một cách hoàn toàn khác với mong đợi của Annette.
“…… trong quá khứ, hiện tại cô ấy là vợ tôi. Vì vậy, làm ơn bỏ tay ra khỏi vợ tôi. Mỗi khi Điện hạ quanh quẩn bên nàng như một con chó, lòng trung thành của tôi đối với ngài cứ đảo lộn cả lên.”
Giọng Rafael phát ra từ bên trong lạnh lùng và cứng như thép. Annette há to miệng khi nghe những lời nói khiếm nhã ấy. Ai đó mà Rafael gọi là 'Điện hạ' và bảo người đó cút khỏi vợ anh….. Chỉ có một người duy nhất trong vương quốc Deltium có thể đáp ứng được hai điều kiện này.
"Anh ấy đang ở cùng Thái tử Ludwig?"
Mặt Annette tái đi vì quá sốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.